Chu Hồng Hồng vừa rồi có uống một ly rượu, lá gan cũng to lên, nói chuyện cũng hùng hồn hơn. Cônhấc đầu lên, "Không được."
Câu từ chối gọn gàng dứt khoát của cô thành công khiến cho ánh mắt Trình Ý ngưng lại.
Cô tiếp tục thừa thắng xông lên, "Anhthử tính đi, từ khi tôi muốn chia tay đến bây giờ, anhđã đổi ý bao nhiêu lần. Danh dự kém như vậy, tôi không tin anh."
"Giấy tờ của cô chẳng phải tôi cũng đã trả lại hay sao." Ngữ khí của hắn vẫn rất bằng phẳng, đúng là hiếm có.
Nhưng khi nhắc tới đề tài này, cô lại nổi giận. "Vậy tại sao anh lại viết chữ lên bằng tốt nghiệp của tôi!" Tuy rằng bằng cấp giấy tờ có thể xin cấp lại, nhưng phải chạy vài lần rất phiền phức.
Từ trước tới giờ chẳng khi nào hắn khiến cho cô thấy an tâm.
"Đó là tại khi tôi thử bút cầm nhầm giấy." Hắn nhíu mày, có vẻ rất thành khẩn. "Tôi đưa cô đi làm lại cái mới."
"Tôi tin anh mới lạ. Trình Ý, anh có biết hai chữ tôn trọng viết như thế nào không?" Chu Hồng Hồng càng nói càng tức, "Lúc nào anh cũng thích làm gì thì làm, hoàn toàn không hề để ý đến cảm nhận của tôi."
"Về sau tôi sẽ chú ý cô, đã đượcchưa?" Đây là lần duy nhất hắn nhượng bộ đến mức này.
Chu Hồng Hồng giật mình, đoán chừng hắn thật sự đang mơ hồ. Ngay cả cô cũng đang dần dần bị cơn say đánh ngã. Nghĩ đến đây, cô không muốn cùng hắn lý luận nữa, bèn nói: "Trả điện thoại lại cho tôi, anh uống say rồi, tự mình vào nghỉ đi."
Trình Ý không nói, tầm mắt hắn dừng trên mặt cô.
Lâu không thấy hắn nói gì, cô liền bày ra hình chữ V bằng hai ngón tay, quơ quơ ở trước mặt hắn, "Có biết được đây là mấy không?"
Lúc này, ánh trăng xuyên qua tầng mây, rọi vào trong mảnh sân âm u.
Chu Hồng Hồng mượn ánh sáng mới nhận ra, tuy rằng thần sắc của Trình Ý là một mảnh bình tĩnh, nhưng trong mắt lại là u ám quay cuồng.
Cô bị cái nhìn của hắn khiến cho sợ hãi.
Hắn nhàn nhạt mở miệng. "Cô còn có gì uất ức, cứ nói ra hết đi."
Cô lui lại một bước. "Mọi chuyện đều đã qua rồi. Chỉ cần anh công khai chuyện chúng ta chia tay, là không sao rồi."
Không có gì?
Trình Ý nhếch mép cười khổ. Thấy cô sắp phải về nhà, hắn nhanh chóng đi lên trước bắt lấy cô, một bàn tay vừa khéo che miệng của cô lại.
"Chúng ta sao lại có thể không có gì." Nhìn đôi đồng tử lộ vẻ kinh hoàng của cô, tiếng nói của hắn bỗng nhiên trở nên vô cùng hoà nhã dịu dàng. "Chu Hồng Hồng, cô phải là của tôi. Chia tay cái gì chứ , tôi nhổ vào. Tôi có thể theo cô, được không?"
Được cái đầu hắn!
Chu Hồng Hồng kháng nghị đánh hắn, hắn không chút sứt mẻ. Cô muốn cắn hắn, lại bị sức lực của hắn khiến cho không thể há mồm. Cô thật không biết người đàn ông này sao lại luyện được một thân thể cường tráng như vây, hai tay cô cũng đánh không lại một tay của hắn.
Cô "Ô ô" lắc đầu.
Trình Ý giận tái mặt, xoắn lấy cổ tay của cô, kéo cô đến dưới góc cây hòe trong sân.
Lúc này, bóng đêm u ám, lại có cây to che chắn, cùng với cây cối bên cạnh che lấp, nếu không cất tiếng, dù có người đi ngang qua sân, cũng sẽ không để ý đến bọn họ.
Trình Ý đề phòng cô nhấc chân đá hắn, chân hắn kềm lấy cô, gắt gao ấn cô dựa vào trên thân cây.
Chu Hồng Hồng bị động tác liên tiếp của hắn khiến cho choáng váng, đầu nặng nề, thân thể rất mệt mỏi. Tác dụng chậm của rượu càng dữ dội hơn, khiến cô dù có muốn chống lại nhưng vẫn là lực bất tòng tâm.
Trình Ý nhận thấy được điểm này, buông cổ tay của cô ra, một bên đỡ lấy cô đang giãy dụa, một bên tay chân vô cùng linh hoạt cởi cúc áo khoác của cô.
Mới mở được có bốn cúc áo, hắn đã không thể chờ đợi, cách áo len nhưng vẫn chà xát đỉnh ngọn núi bên trái của cô. Cứ thế hút lấy, lại vân vê.
Cô đấm, đánh, cuối cùng hai tay vô lực vòng lên trên vai hắn, móng tay bấu vào da thịt của hắn.
Hắn cười nhẹ một tiếng, "Ngoan, gãi gãi ngứacho tôi đi."
Chu Hồng Hồng miệng không thể nói, chỉ có thể mắng ở trong lòng.
Sau khi gạt được cổ áo len rộng của cô ra, hô hấp của Trình Ý dần dần trở nên thô nặng.
Chiếc áo ngực giữ ấm đen tuyền, không che giấu được u cốc sâu hútbên trong. Hắn ôm lấy áo giữ ấm, trộm nhìn xuốnghai khối cao vút được bao bọc càng trở nên đầy đặn. Hình dạng tuyệt đẹp giống như mật đào.
Mắt hắn vẫn nhìn thẳng, vội vàng vớt khối thịt kia ra.
Viên cầu nhỏ nhọn, gặp gió lạnh liền run rẩy thẳng lên, sau đó bị hắn ngậm vào.
Trình Ý cắn vài cái, rốt cục không che miệng của cô nữa, cười nhìn cô. "Cô kêu cho đã đi, để mẹ của hai ta chạy ra đây xem trò hay."
Chu Hồng Hồng quần áo không chỉnh tề, tất nhiên là không dám kêu. Cô oán hận nói: "Tôi rất lạnh, đầu cũng đau." Thời tiết thì lạnh như thế này, hắn thật định gây khó dễ cho cô sao.
Trình Ý kéo thấp khăn quàng cổ của cô xuống, lại kéo ngực phải của côra, thưởng thức hai bầu phong cảnh lộ ra. Sau đó véo, vân vê, nói vô cùng cao ngạo: "Tôi sẽ làm cho cô thấy ấm áp."
Chu Hồng Hồng mặc hắn đùa bỡn trong chốc lát, mới yếu ớt nói. "Anh đúng là từ trước tới giờ nói chuyện đều không giữ lời, vừa nãy còn nói là sẽ chú ý cảm nhận của tôi."
"Tôi cũng có nói, ngoài việc chia tay." Hắn cắn mạnh hơn một chút, khiến cô phải kêu nhẹ lên một tiếng.
"Anhmuốn làm hoà sao?" Biểu hiện của hắn đã vô cùng rõ ràng, những lời này, hỏi cũng như không.
Nhưng khiến cho cô cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, là câu trả lời của hắn.
"Muốn, tôi muốn chết đi được. Chu Hồng Hồng, tôi nhớ cô muốn chết."
Chu Hồng Hồng muốn xem biểu tình của hắn khi nói những lời này, nhưng hắn lại đang cắn cô rất hăng say.
"Trình Ý... Anh có từng nghĩ, tôi không thích anh. Kể cả anh mạnh mẽ ép buộc tôi, tôi vẫn có thể chạy thoát."
Trong phút chốc hắn dừng lại động tác, một lúc lâu mới ngẩng đầu, trong mắt là vẻ lạnh thấu xương như băng.
Cô nhìn phía bầu trời đang chìm xuống, nói tiếp: "Anh cũng không thể một ngày 24 tiếng đều chỉ trông chừng tôi, chỉ cần anh không để ý tôi sẽ tìm lấy một tên mặt trắng trẻ tuổi hơn so với anh, mạnh mẽ, cường tráng hơn anh ….Ngày ngày đều cho anh đội nón xanh."
Nghe đến mấy chữ đội nón xanh, mặt Trình Ý đã tái đi rồi. Hắn hung hăng chế trụ cằm của cô. "Cô thực sự cho là tôi không trị được cô hả?"
Chu Hồng Hồng mím môi, tầm mắt chỉ cao đến mũi hắn, "Khi trái tim tôi đã không còn ở chỗ của anh, anh cho rằng tôi còn có thể hầu hạ anh giống như trước kia sao."
Nghe vậy, Trình Ý có cảm giác mình bị một thứ gì đó chậm rãi kích thẳng vào trong não.
Hắn nôn nóng, "Trước kia trái tim của cô không phải luôn luôn ở bên tôi sao, cô bắt nó đi đâu rồi?"
Hắn vốn chắc chắc rằng cô muốn rời đi là vì ghen, cô còn yêu hắn. Cho nên hắn làm cho cô uống say, để có thể dỗ cô dễ hơn. Cô muốn làm công chúa hoặc là nữ vương, đều được. Điều kiện đầu tiên là, cô chỉ có thể thuộc về một mình hắn.
Chu Hồng Hồng bị hắn véo đau, thấp giọng, "Anh cứ như vậy chỉ làm cho tôi đau chết thôi."
Trình Ý buông cô ra thật nhanh, chỉ vào ngực của cô, "Trái tim của cô đâu? Trả nó lại cho tôi."
Chu Hồng Hồng vỗ vỗ cằm của mình, không nói gì. Người đã lớn như thế, lại vẫn như một đứa trẻ, thật quá vô sỉ.
Cô nhanh chóng sửa sang quần áo, sau khi xong, mới nói: "Trình Ý, chúng ta bây giờ đã đi vào ngõ cụt, mặc kệ là quấn quýt bao lâu cũng đều đã đi đến bước này. Tôi cũng không phải Ninja rùa."
"Không phải là bởi vì weibo của Thời Tiệp Nghệ khiến cô không vui sao?" Hắn cẩn thận dè dặt che dấu cảm xúc, "Tôi không đụng vào cô ấy. Hôm đó là cô ấy phát bệnh, tìm đến nhà. Lúc tôi gặp được, cô ấy đã tỉnh táo rồi, nhưng mà mắc mưa, tôi liền giữ cô ấy lại tắm rửa thay đồ. Tôi cũng không làm cái gì hết, tôi không động vào người phụ nữ khác."
Chu Hồng Hồng có chút bất ngờ khi thấy hắn biết chuyện trên weibo.
Cô lắc đầu, lần đầu tiên thừa nhận vớihắn. "Lúc đầu khi tôi gửi tin nhắn chia tay kia, đúng là bởi vì cô ấy. Nhưng nói đến cùng, vấn đề chính vẫn là giữa hai chúng ta. Tôi đã từng nói với anh, chúng ta không thích hợp."
"Cô nói đi, chúng ta có điểm nào không thích hợp? Cô còn có chỗ nào không hài lòng, cứ nói hết đi!" Hắn bị đè nén nên muốn tìm thuốc hút, lại nhớ tới hộp thuốc lá để ở trong phòng, vì thế càng thêm khó chịu nóng nảy.
"Tại sao anh lại muốn cùng với tôi..."
"Cô rất tốt." Trình Ý trả lời thật mau.
"Còn gì nữa không?"
"Năm đó tôi làm cô, thì phải phụ trách tới cùng."
Chu Hồng Hồng thầm than một tiếng, quả nhiên không nên chờ mong cái gì. Cô xoay người muốn đi.
Trình Ý tiến lên ôm chặt lấy cô, giọng nói vô cùng ngột ngạt. "Chu Hồng Hồng, đem trái tim của cô trả lại cho tôi."
Cô vừa bực mình vừa buồn cười, "Trái tim của tôi cũng không phải quả bóng cao su, anh muốn đá thế nào thì đá."
"Tôi không thể không có em." ( edit: bắt đầu thay đổi sưng hô)
Đây là cảm tưởng khắc sâu nhất trong lòng hắn trong khoảng thời gian cô rời đi. Hắn kiếm tiền là vì cô, hắn về nhà là vì cô, nếu cô không ở đây, tất cả thành tựu của hắn cũng không có người có thể cùng chia sẻ.
Chu Hồng Hồng trầm mặc. Đối với những lời này của Trình Ý chỉ hiểu trong một giới hạn là, hắn thiếu một bảo mẫu trong cuộc sống, cho nên không quen.
"Chu Hồng Hồng, em nhìn anh đi." Hắn ngẩng đầu nhìn cái trán loà xoà tóc mai của cô. Mặt cô bởi vì say rượu, đỏ lên, tựa như lúc trước khi hắn lần đầu tiên ở trên cô, đáng yêu như vậy. "Em để cho anh trở về trong lòng em đi."
Chu Hồng Hồng nhìn vào mắt của hắn, mỉm cười. "Tại sao anh lại muốn trở về?"
Cô cũng không biết tại sao năm đó cô thích hắn. Rõ ràng khi đó hắn nắm chặt tay Thời Tiệp Nghệ, con mắt cũng chưa từng nhìn qua cô.
Cô nghĩ, có lẽ là cái tuổi đó thường mê cái đẹp.
Nhưng sau này, càng yêu lại càng sâu, cứ như vậy đem người đàn ông này khắc vào trong tim mình.
Trình Ý thay cô sửa sang lại áo khoác và khăn quàng cổ, "Anh sẽ không bám dính lấy em nữa, anh nghe lời em."
Chu Hồng Hồng thật sự có cảm giác mình đang dỗ một đứa trẻ, nhẹ giọng nói: "Hiện giờ đầu tôi rất choáng váng, anh cho tôi về đi ngủ được không?"
Hắn gật đầu. "Chỉ cần em đồng ý với anh, anh sẽ đưa em về nhà."
Cô nhìn khuôn mặt của hắn, nhìn qua thì thấy hắn đã tỉnh rượu, nhưng càng nói lại càng mê sảng.
"Tôi có thể cho anh một cơ hội." Đầu cô đau vô cùng, không muốn suy nghĩ sâu xa những việc khác, "Nhưng chỉ một lần, nếu ngày nào đó anh miễn cưỡng tôi, thì tự động cút đi."
"Anh sẽ yêu thương em." Trình Ý lại muốn hôn cô, bị cô trừng, hậm hực hờn dỗi dừng lại.
"Còn nữa, đừng nghĩ là chúng ta đã làm lành. Chỉ cần em một ngày chưa đáp ứng, chúng ta cũng chỉ còn là quan hệ tiền nhiệm thôi." Giọng cô lúc đầu thì rất khí thế, nhưng càng về sau thì càng như đang thủ thỉ.
Còn chưa kịp lập ba điều hiệp ước với hắn, cô liền đi vào trong nhà, "Em rất mệt, chuyện khác sau này hãy nói."
Trình Ý đứng yên trong chốc lát, sau đó vội vàng đi theo.
Chu Hồng Hồng đi vào đại sảnh, nói mình say rượu.
Mẹ Chu vừa nghe, liền muốn cùng con gái đi về nhà.
Nhưng Bà Hai thấy Chu Hồng Hồng mặt đỏ như lửa, sợ cô đi đến nửa đường cầm cự không nổi, liền kêu Trình Ý cùng đi.
Cũng may là có hắn ở đây, Chu Hồng Hồng vừa ra khỏi cửa lớn của nhà họ Trình không bao lâu, bước chân liền lung lay.
Trình Ý nhẹ nhàng mà đỡ lấy cô, xoay người ra hiệu cô leo lên.
Chu Hồng Hồng chóng mặt ghé vào trên lưng của hắn, nhìn gáy của hắn. nhìn đến mức thất thần, đột nhiên "Đùng", cô vỗ xuống một cái tát, chụp xong lại vân vê, ngoài miệng lầu bầu, "Có muỗi nha..."
Trình Ý ừ một tiếng, cõng cô đi qua kia đoạn đường không xa không gần.
Đêm giao thừa đó, Chu Hồng Hồng mượn cớ say rượu, thoát khỏi Trình Ý. Ngày hôm sau khi cô tỉnh rượu, cảm giác mình thực sự đã ăn gan hùm, dám làm chuyện ghê gớm như thế.
Đến buổi tối mùng một đầu năm, Chu Hồng Hồng nhấp một hớp rượu của nhà họ Trương do Bà Hai đưa tới.
Sau khi nếm mùi vị đó, bỗng nhiên tỉnh ngộ —— Rượu cô uống ở nhà họ Trình hôm đó vốn không phải là rượu nhà họ hàng của Bà Cả cất.
Giờ phút này Chu Hồng Hồng rốt cục hiểu rõý đồ chân chính của Trình Ý vào đêm giao thừa.
Cô nắm tay thành quả đấm.
Đúng là một tên hèn hạ!
Câu từ chối gọn gàng dứt khoát của cô thành công khiến cho ánh mắt Trình Ý ngưng lại.
Cô tiếp tục thừa thắng xông lên, "Anhthử tính đi, từ khi tôi muốn chia tay đến bây giờ, anhđã đổi ý bao nhiêu lần. Danh dự kém như vậy, tôi không tin anh."
"Giấy tờ của cô chẳng phải tôi cũng đã trả lại hay sao." Ngữ khí của hắn vẫn rất bằng phẳng, đúng là hiếm có.
Nhưng khi nhắc tới đề tài này, cô lại nổi giận. "Vậy tại sao anh lại viết chữ lên bằng tốt nghiệp của tôi!" Tuy rằng bằng cấp giấy tờ có thể xin cấp lại, nhưng phải chạy vài lần rất phiền phức.
Từ trước tới giờ chẳng khi nào hắn khiến cho cô thấy an tâm.
"Đó là tại khi tôi thử bút cầm nhầm giấy." Hắn nhíu mày, có vẻ rất thành khẩn. "Tôi đưa cô đi làm lại cái mới."
"Tôi tin anh mới lạ. Trình Ý, anh có biết hai chữ tôn trọng viết như thế nào không?" Chu Hồng Hồng càng nói càng tức, "Lúc nào anh cũng thích làm gì thì làm, hoàn toàn không hề để ý đến cảm nhận của tôi."
"Về sau tôi sẽ chú ý cô, đã đượcchưa?" Đây là lần duy nhất hắn nhượng bộ đến mức này.
Chu Hồng Hồng giật mình, đoán chừng hắn thật sự đang mơ hồ. Ngay cả cô cũng đang dần dần bị cơn say đánh ngã. Nghĩ đến đây, cô không muốn cùng hắn lý luận nữa, bèn nói: "Trả điện thoại lại cho tôi, anh uống say rồi, tự mình vào nghỉ đi."
Trình Ý không nói, tầm mắt hắn dừng trên mặt cô.
Lâu không thấy hắn nói gì, cô liền bày ra hình chữ V bằng hai ngón tay, quơ quơ ở trước mặt hắn, "Có biết được đây là mấy không?"
Lúc này, ánh trăng xuyên qua tầng mây, rọi vào trong mảnh sân âm u.
Chu Hồng Hồng mượn ánh sáng mới nhận ra, tuy rằng thần sắc của Trình Ý là một mảnh bình tĩnh, nhưng trong mắt lại là u ám quay cuồng.
Cô bị cái nhìn của hắn khiến cho sợ hãi.
Hắn nhàn nhạt mở miệng. "Cô còn có gì uất ức, cứ nói ra hết đi."
Cô lui lại một bước. "Mọi chuyện đều đã qua rồi. Chỉ cần anh công khai chuyện chúng ta chia tay, là không sao rồi."
Không có gì?
Trình Ý nhếch mép cười khổ. Thấy cô sắp phải về nhà, hắn nhanh chóng đi lên trước bắt lấy cô, một bàn tay vừa khéo che miệng của cô lại.
"Chúng ta sao lại có thể không có gì." Nhìn đôi đồng tử lộ vẻ kinh hoàng của cô, tiếng nói của hắn bỗng nhiên trở nên vô cùng hoà nhã dịu dàng. "Chu Hồng Hồng, cô phải là của tôi. Chia tay cái gì chứ , tôi nhổ vào. Tôi có thể theo cô, được không?"
Được cái đầu hắn!
Chu Hồng Hồng kháng nghị đánh hắn, hắn không chút sứt mẻ. Cô muốn cắn hắn, lại bị sức lực của hắn khiến cho không thể há mồm. Cô thật không biết người đàn ông này sao lại luyện được một thân thể cường tráng như vây, hai tay cô cũng đánh không lại một tay của hắn.
Cô "Ô ô" lắc đầu.
Trình Ý giận tái mặt, xoắn lấy cổ tay của cô, kéo cô đến dưới góc cây hòe trong sân.
Lúc này, bóng đêm u ám, lại có cây to che chắn, cùng với cây cối bên cạnh che lấp, nếu không cất tiếng, dù có người đi ngang qua sân, cũng sẽ không để ý đến bọn họ.
Trình Ý đề phòng cô nhấc chân đá hắn, chân hắn kềm lấy cô, gắt gao ấn cô dựa vào trên thân cây.
Chu Hồng Hồng bị động tác liên tiếp của hắn khiến cho choáng váng, đầu nặng nề, thân thể rất mệt mỏi. Tác dụng chậm của rượu càng dữ dội hơn, khiến cô dù có muốn chống lại nhưng vẫn là lực bất tòng tâm.
Trình Ý nhận thấy được điểm này, buông cổ tay của cô ra, một bên đỡ lấy cô đang giãy dụa, một bên tay chân vô cùng linh hoạt cởi cúc áo khoác của cô.
Mới mở được có bốn cúc áo, hắn đã không thể chờ đợi, cách áo len nhưng vẫn chà xát đỉnh ngọn núi bên trái của cô. Cứ thế hút lấy, lại vân vê.
Cô đấm, đánh, cuối cùng hai tay vô lực vòng lên trên vai hắn, móng tay bấu vào da thịt của hắn.
Hắn cười nhẹ một tiếng, "Ngoan, gãi gãi ngứacho tôi đi."
Chu Hồng Hồng miệng không thể nói, chỉ có thể mắng ở trong lòng.
Sau khi gạt được cổ áo len rộng của cô ra, hô hấp của Trình Ý dần dần trở nên thô nặng.
Chiếc áo ngực giữ ấm đen tuyền, không che giấu được u cốc sâu hútbên trong. Hắn ôm lấy áo giữ ấm, trộm nhìn xuốnghai khối cao vút được bao bọc càng trở nên đầy đặn. Hình dạng tuyệt đẹp giống như mật đào.
Mắt hắn vẫn nhìn thẳng, vội vàng vớt khối thịt kia ra.
Viên cầu nhỏ nhọn, gặp gió lạnh liền run rẩy thẳng lên, sau đó bị hắn ngậm vào.
Trình Ý cắn vài cái, rốt cục không che miệng của cô nữa, cười nhìn cô. "Cô kêu cho đã đi, để mẹ của hai ta chạy ra đây xem trò hay."
Chu Hồng Hồng quần áo không chỉnh tề, tất nhiên là không dám kêu. Cô oán hận nói: "Tôi rất lạnh, đầu cũng đau." Thời tiết thì lạnh như thế này, hắn thật định gây khó dễ cho cô sao.
Trình Ý kéo thấp khăn quàng cổ của cô xuống, lại kéo ngực phải của côra, thưởng thức hai bầu phong cảnh lộ ra. Sau đó véo, vân vê, nói vô cùng cao ngạo: "Tôi sẽ làm cho cô thấy ấm áp."
Chu Hồng Hồng mặc hắn đùa bỡn trong chốc lát, mới yếu ớt nói. "Anh đúng là từ trước tới giờ nói chuyện đều không giữ lời, vừa nãy còn nói là sẽ chú ý cảm nhận của tôi."
"Tôi cũng có nói, ngoài việc chia tay." Hắn cắn mạnh hơn một chút, khiến cô phải kêu nhẹ lên một tiếng.
"Anhmuốn làm hoà sao?" Biểu hiện của hắn đã vô cùng rõ ràng, những lời này, hỏi cũng như không.
Nhưng khiến cho cô cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, là câu trả lời của hắn.
"Muốn, tôi muốn chết đi được. Chu Hồng Hồng, tôi nhớ cô muốn chết."
Chu Hồng Hồng muốn xem biểu tình của hắn khi nói những lời này, nhưng hắn lại đang cắn cô rất hăng say.
"Trình Ý... Anh có từng nghĩ, tôi không thích anh. Kể cả anh mạnh mẽ ép buộc tôi, tôi vẫn có thể chạy thoát."
Trong phút chốc hắn dừng lại động tác, một lúc lâu mới ngẩng đầu, trong mắt là vẻ lạnh thấu xương như băng.
Cô nhìn phía bầu trời đang chìm xuống, nói tiếp: "Anh cũng không thể một ngày 24 tiếng đều chỉ trông chừng tôi, chỉ cần anh không để ý tôi sẽ tìm lấy một tên mặt trắng trẻ tuổi hơn so với anh, mạnh mẽ, cường tráng hơn anh ….Ngày ngày đều cho anh đội nón xanh."
Nghe đến mấy chữ đội nón xanh, mặt Trình Ý đã tái đi rồi. Hắn hung hăng chế trụ cằm của cô. "Cô thực sự cho là tôi không trị được cô hả?"
Chu Hồng Hồng mím môi, tầm mắt chỉ cao đến mũi hắn, "Khi trái tim tôi đã không còn ở chỗ của anh, anh cho rằng tôi còn có thể hầu hạ anh giống như trước kia sao."
Nghe vậy, Trình Ý có cảm giác mình bị một thứ gì đó chậm rãi kích thẳng vào trong não.
Hắn nôn nóng, "Trước kia trái tim của cô không phải luôn luôn ở bên tôi sao, cô bắt nó đi đâu rồi?"
Hắn vốn chắc chắc rằng cô muốn rời đi là vì ghen, cô còn yêu hắn. Cho nên hắn làm cho cô uống say, để có thể dỗ cô dễ hơn. Cô muốn làm công chúa hoặc là nữ vương, đều được. Điều kiện đầu tiên là, cô chỉ có thể thuộc về một mình hắn.
Chu Hồng Hồng bị hắn véo đau, thấp giọng, "Anh cứ như vậy chỉ làm cho tôi đau chết thôi."
Trình Ý buông cô ra thật nhanh, chỉ vào ngực của cô, "Trái tim của cô đâu? Trả nó lại cho tôi."
Chu Hồng Hồng vỗ vỗ cằm của mình, không nói gì. Người đã lớn như thế, lại vẫn như một đứa trẻ, thật quá vô sỉ.
Cô nhanh chóng sửa sang quần áo, sau khi xong, mới nói: "Trình Ý, chúng ta bây giờ đã đi vào ngõ cụt, mặc kệ là quấn quýt bao lâu cũng đều đã đi đến bước này. Tôi cũng không phải Ninja rùa."
"Không phải là bởi vì weibo của Thời Tiệp Nghệ khiến cô không vui sao?" Hắn cẩn thận dè dặt che dấu cảm xúc, "Tôi không đụng vào cô ấy. Hôm đó là cô ấy phát bệnh, tìm đến nhà. Lúc tôi gặp được, cô ấy đã tỉnh táo rồi, nhưng mà mắc mưa, tôi liền giữ cô ấy lại tắm rửa thay đồ. Tôi cũng không làm cái gì hết, tôi không động vào người phụ nữ khác."
Chu Hồng Hồng có chút bất ngờ khi thấy hắn biết chuyện trên weibo.
Cô lắc đầu, lần đầu tiên thừa nhận vớihắn. "Lúc đầu khi tôi gửi tin nhắn chia tay kia, đúng là bởi vì cô ấy. Nhưng nói đến cùng, vấn đề chính vẫn là giữa hai chúng ta. Tôi đã từng nói với anh, chúng ta không thích hợp."
"Cô nói đi, chúng ta có điểm nào không thích hợp? Cô còn có chỗ nào không hài lòng, cứ nói hết đi!" Hắn bị đè nén nên muốn tìm thuốc hút, lại nhớ tới hộp thuốc lá để ở trong phòng, vì thế càng thêm khó chịu nóng nảy.
"Tại sao anh lại muốn cùng với tôi..."
"Cô rất tốt." Trình Ý trả lời thật mau.
"Còn gì nữa không?"
"Năm đó tôi làm cô, thì phải phụ trách tới cùng."
Chu Hồng Hồng thầm than một tiếng, quả nhiên không nên chờ mong cái gì. Cô xoay người muốn đi.
Trình Ý tiến lên ôm chặt lấy cô, giọng nói vô cùng ngột ngạt. "Chu Hồng Hồng, đem trái tim của cô trả lại cho tôi."
Cô vừa bực mình vừa buồn cười, "Trái tim của tôi cũng không phải quả bóng cao su, anh muốn đá thế nào thì đá."
"Tôi không thể không có em." ( edit: bắt đầu thay đổi sưng hô)
Đây là cảm tưởng khắc sâu nhất trong lòng hắn trong khoảng thời gian cô rời đi. Hắn kiếm tiền là vì cô, hắn về nhà là vì cô, nếu cô không ở đây, tất cả thành tựu của hắn cũng không có người có thể cùng chia sẻ.
Chu Hồng Hồng trầm mặc. Đối với những lời này của Trình Ý chỉ hiểu trong một giới hạn là, hắn thiếu một bảo mẫu trong cuộc sống, cho nên không quen.
"Chu Hồng Hồng, em nhìn anh đi." Hắn ngẩng đầu nhìn cái trán loà xoà tóc mai của cô. Mặt cô bởi vì say rượu, đỏ lên, tựa như lúc trước khi hắn lần đầu tiên ở trên cô, đáng yêu như vậy. "Em để cho anh trở về trong lòng em đi."
Chu Hồng Hồng nhìn vào mắt của hắn, mỉm cười. "Tại sao anh lại muốn trở về?"
Cô cũng không biết tại sao năm đó cô thích hắn. Rõ ràng khi đó hắn nắm chặt tay Thời Tiệp Nghệ, con mắt cũng chưa từng nhìn qua cô.
Cô nghĩ, có lẽ là cái tuổi đó thường mê cái đẹp.
Nhưng sau này, càng yêu lại càng sâu, cứ như vậy đem người đàn ông này khắc vào trong tim mình.
Trình Ý thay cô sửa sang lại áo khoác và khăn quàng cổ, "Anh sẽ không bám dính lấy em nữa, anh nghe lời em."
Chu Hồng Hồng thật sự có cảm giác mình đang dỗ một đứa trẻ, nhẹ giọng nói: "Hiện giờ đầu tôi rất choáng váng, anh cho tôi về đi ngủ được không?"
Hắn gật đầu. "Chỉ cần em đồng ý với anh, anh sẽ đưa em về nhà."
Cô nhìn khuôn mặt của hắn, nhìn qua thì thấy hắn đã tỉnh rượu, nhưng càng nói lại càng mê sảng.
"Tôi có thể cho anh một cơ hội." Đầu cô đau vô cùng, không muốn suy nghĩ sâu xa những việc khác, "Nhưng chỉ một lần, nếu ngày nào đó anh miễn cưỡng tôi, thì tự động cút đi."
"Anh sẽ yêu thương em." Trình Ý lại muốn hôn cô, bị cô trừng, hậm hực hờn dỗi dừng lại.
"Còn nữa, đừng nghĩ là chúng ta đã làm lành. Chỉ cần em một ngày chưa đáp ứng, chúng ta cũng chỉ còn là quan hệ tiền nhiệm thôi." Giọng cô lúc đầu thì rất khí thế, nhưng càng về sau thì càng như đang thủ thỉ.
Còn chưa kịp lập ba điều hiệp ước với hắn, cô liền đi vào trong nhà, "Em rất mệt, chuyện khác sau này hãy nói."
Trình Ý đứng yên trong chốc lát, sau đó vội vàng đi theo.
Chu Hồng Hồng đi vào đại sảnh, nói mình say rượu.
Mẹ Chu vừa nghe, liền muốn cùng con gái đi về nhà.
Nhưng Bà Hai thấy Chu Hồng Hồng mặt đỏ như lửa, sợ cô đi đến nửa đường cầm cự không nổi, liền kêu Trình Ý cùng đi.
Cũng may là có hắn ở đây, Chu Hồng Hồng vừa ra khỏi cửa lớn của nhà họ Trình không bao lâu, bước chân liền lung lay.
Trình Ý nhẹ nhàng mà đỡ lấy cô, xoay người ra hiệu cô leo lên.
Chu Hồng Hồng chóng mặt ghé vào trên lưng của hắn, nhìn gáy của hắn. nhìn đến mức thất thần, đột nhiên "Đùng", cô vỗ xuống một cái tát, chụp xong lại vân vê, ngoài miệng lầu bầu, "Có muỗi nha..."
Trình Ý ừ một tiếng, cõng cô đi qua kia đoạn đường không xa không gần.
Đêm giao thừa đó, Chu Hồng Hồng mượn cớ say rượu, thoát khỏi Trình Ý. Ngày hôm sau khi cô tỉnh rượu, cảm giác mình thực sự đã ăn gan hùm, dám làm chuyện ghê gớm như thế.
Đến buổi tối mùng một đầu năm, Chu Hồng Hồng nhấp một hớp rượu của nhà họ Trương do Bà Hai đưa tới.
Sau khi nếm mùi vị đó, bỗng nhiên tỉnh ngộ —— Rượu cô uống ở nhà họ Trình hôm đó vốn không phải là rượu nhà họ hàng của Bà Cả cất.
Giờ phút này Chu Hồng Hồng rốt cục hiểu rõý đồ chân chính của Trình Ý vào đêm giao thừa.
Cô nắm tay thành quả đấm.
Đúng là một tên hèn hạ!
/69
|