Ngày thứ hai, Hải Đường thức dậy rất sớm, đôi mắt thâm đen tiết lộ bí mật tối hôm qua nàng ngủ không được ngon giấc. Hải Đường ngây ngẩn nhìn Đô Đô cùng nam nhân đang nằm bên cạnh, bọn họ vẫn có thể ngủ được, chẳng lẽ mình đã đến tuổi mất ngủ rồi sao?
Nghĩ lại những lời nói tối hôm qua của Phương Sở Đình, Hải Đường cảm thấy bi thương, người ta đều nói nam nhân không thể quên được mối tình đầu, hắn cũng vậy sao? Thời gian đã trôi qua nhiều năm, vậy mà nàng ta vẫn luôn giữ vị trí thứ nhất trong lòng hắn, rõ ràng biết không thể thay đổi được gì nhưng hắn vẫn muốn giúp nàng. Chỉ là…nữ nhân này thật sự vô tội?
Trong vô thức, khóe miệng Hải Đường khẽ nhếch lên, trước mắt nàng hiện lên cảnh tượng tại hoàng cung lần trước, gương mặt kia vặn vẹo vì tức giận, nữ nhân một khi đã tàn nhẫn thì chuyện gì lại không làm được? Đáng tiếc hắn vẫn chấp mê bất ngộ, một lòng muốn giúp nàng, dù nàng không phải là thê tử của hắn, dù nàng đã là thê tử của người khác, hắn vẫn như trước đặt nàng ở vị trí quan trọng nhất trong lòng mình.
Nhìn biểu hiện của hắn, Hải Đường không khỏi hoài nghi, hắn hối hận sao? Hối hận lúc trước không kiên trì muốn kết hôn cùng Tô Oánh Nhi, hối hận cuối cùng vẫn tiếp nhận mình, “Nếu ngươi hối hận, ta hẳn phải chết tâm thôi!”. Phương Sở Đình, ngươi hối hận? Nếu hối hận, duyên phận của chúng ta đến đây cũng chấm dứt.
Khi ăn điểm tâm sáng, biểu hiện của Phương Sở Đình vô cùng dịu dàng đối với Hải Đường, lúc thì gắp thức ăn cho nàng, lúc thì giúp nàng chan thêm canh. Hải Đường vẫn không phản ứng gì, nàng vẫn lạnh lùng như trước, mặc dù thỉnh thoảng nàng liếc mắt nhìn một chút nhưng vẫn không để hắn kịp nhận ra.
“Hải Đường, ngươi sửa soạn một chút, ăn cơm trưa xong ta sẽ phân phó Tiểu Tứ đưa ngươi trở về nhà”, Phương Sở Đình cúi đầu nhìn con trai, hắn âm thầm thở dài trong lòng, nữ nhân quả nhiên dễ ghen, đã qua một đêm rồi mà sắc mặt của nàng vẫn không tốt hơn chút nào.
“Tiểu Tứ?”, cuối cùng Hải Đường cũng có chút phản ứng.
“Ừm, tuy Trầm nhũ mẫu đi cùng với ngươi nhưng ta vẫn cảm thấy lo, tốt hơn hãy để Tiểu Tứ đưa các ngươi trở về. Sau khi về nhà thì nói với phụ thân, mẫu thân của ta một tiếng, qua ít ngày nữa ta sẽ trở về”, thấy nàng cuối cùng đã chịu lên tiếng, trong lòng Phương Sở Đình cảm thấy an tâm hơn.
Còn trở về được sao? Một khi ngươi cùng Hoàng Thượng làm rõ chuyện này, ngươi sẽ không còn đường sống, “Ngươi xác định sẽ không trở về cùng chúng ta?”. Hải Đường vẫn chưa từ bỏ ý định, nàng muốn xác nhận lại một lần nữa.
Phương Sở Đình cảm thấy có chút bất thường, hắn an ủi nàng, “Các ngươi về trước, ta sẽ về sau. Tin tưởng ta, nhất định có thể trở về”
Hải đường không nói gì nhưng lại cảm thấy một luồng khí lạnh lướt qua người, tuy đang là mùa đông nhưng luồng khí lạnh này lại từ xuất phát từ tận sâu bên trong nàng.
Ăn cơm xong, Phương Sở Đình vẫn chưa rời đi mà ở lại cùng mẫu tử nàng. Hắn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, chỉ là không biết chỗ đó nằm ở đâu. Hải đường đang ở bên trong giúp Trầm nhũ mẫu chuẩn bị hành lý, mấy ngày nay trời rất lạnh, vẫn nên đem theo một ít y phục giữ ấm. Trầm nhũ mẫu lấy ra một chiếc áo khoác lông cừu màu trắng rồi đặt sang một bên, đợi đến khi lên đường sẽ để tiểu thư sẽ khoác lên người.
Hải Đường buông đồ vật đang cầm trên tay, nàng đi đến bên giường nhìn chiếc áo lông cừu đến thất thần. Trầm nhũ mẫu khó hiểu liếc mắt nhìn nàng một cái, chỉ thấy nàng lấy áo lông cừu bao phủ lên người rồi chôn mặt vào sâu bên trong chiếc áo, quá khứ hiện lên trước mắt nàng. Qua thật lâu sau. khi Hải Đường buông nó ra, trên chiếc áo trắng muốt đó đã có chút ương ướt.
Tiểu Tứ vội vàng lấy xe ngựa, Phương Sở Đình cẩn thận dặn dò, “Tiểu Tứ, ngươi nhất định phải đưa các nàng về nhà an toàn. Nếu có chuyện gì thì phải nhanh chóng gửi thư đến cho ta”, trong lòng hắn luôn cảm thấy lo lắng, lúc này nàng lại không để ý tới mình, thật không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì.
Nhìn tất cả hành lý đều đã được chất lên xe ngựa, Hải Đường ngơ ngác đứng ở cửa quán trọ, nàng vẫn chưa chịu lên xe. Bây giờ đi, sau này sẽ ra sao? Nàng đã không còn biết trước nữa.
“Đô Đô, ngươi cùng nương về nhà trước, phụ thân sẽ trở về sau, được không?”, Phương Sở Đình ôm Đô Đô, tuy rằng lời này là nói với con trai nhưng ánh mắt lại nhìn về phía nàng.
“Phụ thân, không về cùng Đô Đô sao?”, Đô Đô có chút uể oải, dọc đường đi cùng cha chơi đùa vui như vậy, lúc này lại về một mình. Trên đường đi khẳng định sẽ có rất nhiều thú vui, chỉ là hiện tại nương cũng không hứng thú chơi đùa cùng hắn.
Phương Sở Đình nắm chặt tay con trai, “Phụ thân còn có việc phải làm, ngươi cùng nương trở về nhà trước”
“A, cũng được. Phụ thân, khi nào trở về nhớ mang mứt quả”, vốn hôm nay hắn dự định năn nỉ nương dẫn đi mua mứt quả ăn, chỉ là phụ thân nói phải về nhà, xem ra mứt quả không thể mua được rồi.
“Ngươi a, đúng là ham ăn, cả ngày chỉ nhớ ăn với uống”, hắn vừa nói vừa cọ cọ vào mặt con trai.
Hải Đường không có ngăn bọn họ phụ tử thân tình, chỉ là trong lòng nàng lại nói, “Đô Đô, hãy cùng phụ thân ngươi nói lời từ biệt, hôm nay rời đi không biết đến khi nào mới có thể gặp lại, nương của ngươi cũng không biết a!”
“Hải Đường, Hải Đường?”, Phương Sở Đình quay đầu liền trông thấy Hải Đường nhìn mà như không nhìn bọn họ.
“Hả?”, Hải Đường hồi phục tinh thần, nàng khẽ vươn tay sờ sờ cổ.
Phương Sở Đình buông con trai đi đến trước mặt nàng, “Đang nghĩ gì vậy?”, tại sao hắn lại cảm thấy bất an như vậy chứ? Chẳng lẽ đúng như nàng nói, sự tình lần này sẽ có biến?
“Không, không có gì”, nàng cúi đầu dấu đi biểu tình trên gương mặt cùng trái tim đang đập loạn nhịp.
Hải Đường khoác áo lông cừu, một lọn tóc bị mũ áo làm rơi ra, Phương Sở Đình giúp nàng vén tóc ra phía sau, động tác này khiến nàng ngẩng đầu lên, trong nháy mắt tựa như có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không thể nói nên lời.
“Yên tâm đi”, Phương Sở Đình cho rằng nàng vẫn còn lo lắng cho mình nên cảm thấy ấm áp, hắn nắm tay nàng, tại sao tay nàng lại lạnh như băng? Áo lông cừu hẳn là rất ấm, hắn vẫn giữa tay nàng trong tay của chính mình để làm nàng ấm lên, chỉ là trong chốc lát, đôi tay kia lại vuột ra khỏi tay hắn.
“Tướng công, chúng ta đi đây, ngươi bảo trọng”, Hải Đường rút tay đi về phía Đô Đô, “Đô Đô, lên xe”, Trầm nhũ mẫu ôm lấy Đô Đô chuẩn bị bế lên xe ngựa.
“Đợi đã”, Hải Đường thở dài trong lòng, nàng bế hài tử từ trên tay Trầm nhũ mẫu đi đến trước mặt Phương Sở Đình, nàng yên lặng nhìn hắn rồi thì thầm vào tai con trai, “Đô Đô, ôm phụ thân một chút đi”. Đô Đô a, nương chỉ có thể làm được như vậy.
Đô Đô nhào vào lòng ngực Phương Sở Đình, tuy rằng không rõ ý của mẫu thân nhưng hắn rất thích được phụ thân ôm chặt, cuối cùng còn không quên hôn lên mặt phụ thân một cái.
Nhìn hài tử đã lên xe, Hải Đường nâng váy chuẩn bị bước lên theo thì lại bị một đôi tay từ phía sau kéo lại, nàng loạng choạng đứng không vững liền ngã vào lòng hắn, một làn hương quen thuộc lan tỏa, Hải Đường nhắm mắt thở ra một hơi, Diệp Hải Đường, buông tay đi! Quay đầu lại nhìn những người xung quanh đang bận rộn công việc của chính mình, nàng nhanh chóng hôn nhẹ lên mặt hắn một cái, sau đó nàng rời bỏ vòng tay ôm ấp của hắn mà nhanh chóng leo lên xe.
Trên mặt Phương Sở Đình thoáng ửng đỏ, hắn nhìn trái nhìn phải, cũng may bọn họ đều đang chú ý đến nơi khác. Hắn mỉm cười ngượng ngùng, sau lại cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, Phương Sở Đình đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền hô lớn, “Chờ chút”
Hắn nói với Thành Thụy vài câu rồi nhảy lên xe ngựa, “Tiểu Tứ, đi thôi, ta tiễn các ngươi ra khỏi thành”, hắn nói xong liền vén rèm xe ngồi xuống.
Trầm nhũ mẫu ra ngồi ngoài giá xe để không gian bên trong lại cho họ.
Hải Đường nhìn hắn lên xe, trong lòng có chút vui mừng, bờ môi bất giác nở nở nụ cười, chỉ là sau khi nghe hắn bảo rằng muốn tiễn bọn họ ra thành thì nét cười trên mặt có chút trầm xuống.
“Thế nào? Không muốn ta tiễn sao?”, Phương Sở Đình cảm thấy hôm nay nàng so với ngày thường có chút bất đồng.
“Ta hỏi ngươi lần cuối, không trở về cùng chúng ta sao?”, Hải Đường suy nghĩ thật lâu, khi nàng ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt hiện rõ sự chờ đợi.
Phương Sở Đình vào mắt nàng, trong lòng vừa động, thiếu chút nữa hắn đã thốt lên từ “được”. Chỉ là…nghĩ đến Oánh phi, nghĩ đến Lam Nhân, ánh mắt hắn chợt tối sầm lại, hắn kéo tay nàng, “Hải Đường, ngươi phải tin tưởng ta, ta sẽ không mạo hiểm, ta nhất định sẽ bình an trở về.”
Hải Đường không nói gì nữa, nàng thu ánh mắt rồi cúi đầu nhìn bàn tay của hắn, những móng tay sạch sẽ gọn gàng, ngón trỏ và ngón giữa có chút thô ráp, vừa nhìn liền biết đây là do viết chữ nhiều tạo thành. Đôi tay này vẫn thường sưởi ấm tay nàng, đáng tiếc, từ nay về sau sẽ không còn nữa. Nàng không rút tay về mà chỉ lẳng lặng để hắn nắm.
Không biết qua bao lâu, rốt cục xe ngựa cũng ra đến ngoại thành, Phương Sở Đình khẽ thở dài, hắn buông tay nàng ra rồi ra hiệu cho người bên ngoài ngừng xe lại. Đột nhiên bánh xe va phải một tảng đá khiến thùng xe bị sốc, Hải Đường ngồi không vững liền ngã dúi về phía trước, Phương Sở Đình sợ hãi ôm chặt nàng lại, hai người ngã ngồi trong xe, hắn vẫn gắt gao ôm lấy Hải Đường, cảm thấy thân thể nàng có chút run rẩy, vậy nên hắn lại càng ôm nàng mạnh hơn.
Khi xe đã ổn định lại, Đô Đô chăm chú nhìn ra bên ngoài, sau khi nghe tiếng vang, tiểu tử kia quay đầu lại nhìn bọn họ, “Phụ thân, nương, đang làm gì vậy?”
Hải Đường vùi đầu vào ngực hắn, nghe con trai hỏi thế, nàng nhẹ nhàng cọ cọ mặt trên áo hắn rồi đứng dậy, tránh ánh mắt dò hỏi của Phương Sở Đình, nàng nhẹ nhàng nói, “Không có việc gì, nương ngồi không vững nên bị ngã”
“A”, đã có được đáp án, hắn lập tức hướng đầu ra ngoài xe nhìn ngó, ngoài kia có người cưỡi ngựa.
Phương Sở Đình cũng ngồi dậy, hắn hướng ra ngoài xe nói, “Tiểu Tứ, dừng xe”. Sau đó, hắn quay đầu nhìn Hải Đường, “Ta xuống xe, các ngươi đi đường cẩn thận”
Hải Đường khẽ mỉm cười nhìn hắn thật lâu, cuối cùng nàng lên tiếng, “Ngươi cũng vậy”
Bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, sau đó cả hai gật đầu, “Đô Đô, phụ thân xuống xe, ngươi cùng nương về nhà trước. Trên đường phải nghe lời nương, biết không?”
Đô Đô không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa mà bổ nhào vào trong lòng hắn, “Phụ thân sớm trở về ”
Nhìn hắn xuống xe, Hải Đường vẫn không chịu được, nước mắt lập tức lăn xuống, nàng len lén lau đi rồi vén rèm xe nhìn hắn lên xe ngựa phía sau. Phương Sở Đình nhìn thoáng qua bên này nhưng lại không phát giác đôi mắt phía sau tấm rèm xe kia đang…đầy lệ.
Ngoài kinh thành, hai chiếc xe đi ngược chiều nhau. Phương Sở Đình ngồi một mình ở trong xe, hắn vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, hôm nay Hải Đường rất khác lạ nhưng hắn lại không biết rốt cuộc nàng khác lạ ở điểm nào. Trong lúc vô ý, hắn sờ sờ tay lên áo lông cừu, tại sao lại có nước? Rõ ràng trời không mưa, vậy tại sao áo lại ướt?
Nghĩ lại những lời nói tối hôm qua của Phương Sở Đình, Hải Đường cảm thấy bi thương, người ta đều nói nam nhân không thể quên được mối tình đầu, hắn cũng vậy sao? Thời gian đã trôi qua nhiều năm, vậy mà nàng ta vẫn luôn giữ vị trí thứ nhất trong lòng hắn, rõ ràng biết không thể thay đổi được gì nhưng hắn vẫn muốn giúp nàng. Chỉ là…nữ nhân này thật sự vô tội?
Trong vô thức, khóe miệng Hải Đường khẽ nhếch lên, trước mắt nàng hiện lên cảnh tượng tại hoàng cung lần trước, gương mặt kia vặn vẹo vì tức giận, nữ nhân một khi đã tàn nhẫn thì chuyện gì lại không làm được? Đáng tiếc hắn vẫn chấp mê bất ngộ, một lòng muốn giúp nàng, dù nàng không phải là thê tử của hắn, dù nàng đã là thê tử của người khác, hắn vẫn như trước đặt nàng ở vị trí quan trọng nhất trong lòng mình.
Nhìn biểu hiện của hắn, Hải Đường không khỏi hoài nghi, hắn hối hận sao? Hối hận lúc trước không kiên trì muốn kết hôn cùng Tô Oánh Nhi, hối hận cuối cùng vẫn tiếp nhận mình, “Nếu ngươi hối hận, ta hẳn phải chết tâm thôi!”. Phương Sở Đình, ngươi hối hận? Nếu hối hận, duyên phận của chúng ta đến đây cũng chấm dứt.
Khi ăn điểm tâm sáng, biểu hiện của Phương Sở Đình vô cùng dịu dàng đối với Hải Đường, lúc thì gắp thức ăn cho nàng, lúc thì giúp nàng chan thêm canh. Hải Đường vẫn không phản ứng gì, nàng vẫn lạnh lùng như trước, mặc dù thỉnh thoảng nàng liếc mắt nhìn một chút nhưng vẫn không để hắn kịp nhận ra.
“Hải Đường, ngươi sửa soạn một chút, ăn cơm trưa xong ta sẽ phân phó Tiểu Tứ đưa ngươi trở về nhà”, Phương Sở Đình cúi đầu nhìn con trai, hắn âm thầm thở dài trong lòng, nữ nhân quả nhiên dễ ghen, đã qua một đêm rồi mà sắc mặt của nàng vẫn không tốt hơn chút nào.
“Tiểu Tứ?”, cuối cùng Hải Đường cũng có chút phản ứng.
“Ừm, tuy Trầm nhũ mẫu đi cùng với ngươi nhưng ta vẫn cảm thấy lo, tốt hơn hãy để Tiểu Tứ đưa các ngươi trở về. Sau khi về nhà thì nói với phụ thân, mẫu thân của ta một tiếng, qua ít ngày nữa ta sẽ trở về”, thấy nàng cuối cùng đã chịu lên tiếng, trong lòng Phương Sở Đình cảm thấy an tâm hơn.
Còn trở về được sao? Một khi ngươi cùng Hoàng Thượng làm rõ chuyện này, ngươi sẽ không còn đường sống, “Ngươi xác định sẽ không trở về cùng chúng ta?”. Hải Đường vẫn chưa từ bỏ ý định, nàng muốn xác nhận lại một lần nữa.
Phương Sở Đình cảm thấy có chút bất thường, hắn an ủi nàng, “Các ngươi về trước, ta sẽ về sau. Tin tưởng ta, nhất định có thể trở về”
Hải đường không nói gì nhưng lại cảm thấy một luồng khí lạnh lướt qua người, tuy đang là mùa đông nhưng luồng khí lạnh này lại từ xuất phát từ tận sâu bên trong nàng.
Ăn cơm xong, Phương Sở Đình vẫn chưa rời đi mà ở lại cùng mẫu tử nàng. Hắn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, chỉ là không biết chỗ đó nằm ở đâu. Hải đường đang ở bên trong giúp Trầm nhũ mẫu chuẩn bị hành lý, mấy ngày nay trời rất lạnh, vẫn nên đem theo một ít y phục giữ ấm. Trầm nhũ mẫu lấy ra một chiếc áo khoác lông cừu màu trắng rồi đặt sang một bên, đợi đến khi lên đường sẽ để tiểu thư sẽ khoác lên người.
Hải Đường buông đồ vật đang cầm trên tay, nàng đi đến bên giường nhìn chiếc áo lông cừu đến thất thần. Trầm nhũ mẫu khó hiểu liếc mắt nhìn nàng một cái, chỉ thấy nàng lấy áo lông cừu bao phủ lên người rồi chôn mặt vào sâu bên trong chiếc áo, quá khứ hiện lên trước mắt nàng. Qua thật lâu sau. khi Hải Đường buông nó ra, trên chiếc áo trắng muốt đó đã có chút ương ướt.
Tiểu Tứ vội vàng lấy xe ngựa, Phương Sở Đình cẩn thận dặn dò, “Tiểu Tứ, ngươi nhất định phải đưa các nàng về nhà an toàn. Nếu có chuyện gì thì phải nhanh chóng gửi thư đến cho ta”, trong lòng hắn luôn cảm thấy lo lắng, lúc này nàng lại không để ý tới mình, thật không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì.
Nhìn tất cả hành lý đều đã được chất lên xe ngựa, Hải Đường ngơ ngác đứng ở cửa quán trọ, nàng vẫn chưa chịu lên xe. Bây giờ đi, sau này sẽ ra sao? Nàng đã không còn biết trước nữa.
“Đô Đô, ngươi cùng nương về nhà trước, phụ thân sẽ trở về sau, được không?”, Phương Sở Đình ôm Đô Đô, tuy rằng lời này là nói với con trai nhưng ánh mắt lại nhìn về phía nàng.
“Phụ thân, không về cùng Đô Đô sao?”, Đô Đô có chút uể oải, dọc đường đi cùng cha chơi đùa vui như vậy, lúc này lại về một mình. Trên đường đi khẳng định sẽ có rất nhiều thú vui, chỉ là hiện tại nương cũng không hứng thú chơi đùa cùng hắn.
Phương Sở Đình nắm chặt tay con trai, “Phụ thân còn có việc phải làm, ngươi cùng nương trở về nhà trước”
“A, cũng được. Phụ thân, khi nào trở về nhớ mang mứt quả”, vốn hôm nay hắn dự định năn nỉ nương dẫn đi mua mứt quả ăn, chỉ là phụ thân nói phải về nhà, xem ra mứt quả không thể mua được rồi.
“Ngươi a, đúng là ham ăn, cả ngày chỉ nhớ ăn với uống”, hắn vừa nói vừa cọ cọ vào mặt con trai.
Hải Đường không có ngăn bọn họ phụ tử thân tình, chỉ là trong lòng nàng lại nói, “Đô Đô, hãy cùng phụ thân ngươi nói lời từ biệt, hôm nay rời đi không biết đến khi nào mới có thể gặp lại, nương của ngươi cũng không biết a!”
“Hải Đường, Hải Đường?”, Phương Sở Đình quay đầu liền trông thấy Hải Đường nhìn mà như không nhìn bọn họ.
“Hả?”, Hải Đường hồi phục tinh thần, nàng khẽ vươn tay sờ sờ cổ.
Phương Sở Đình buông con trai đi đến trước mặt nàng, “Đang nghĩ gì vậy?”, tại sao hắn lại cảm thấy bất an như vậy chứ? Chẳng lẽ đúng như nàng nói, sự tình lần này sẽ có biến?
“Không, không có gì”, nàng cúi đầu dấu đi biểu tình trên gương mặt cùng trái tim đang đập loạn nhịp.
Hải Đường khoác áo lông cừu, một lọn tóc bị mũ áo làm rơi ra, Phương Sở Đình giúp nàng vén tóc ra phía sau, động tác này khiến nàng ngẩng đầu lên, trong nháy mắt tựa như có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không thể nói nên lời.
“Yên tâm đi”, Phương Sở Đình cho rằng nàng vẫn còn lo lắng cho mình nên cảm thấy ấm áp, hắn nắm tay nàng, tại sao tay nàng lại lạnh như băng? Áo lông cừu hẳn là rất ấm, hắn vẫn giữa tay nàng trong tay của chính mình để làm nàng ấm lên, chỉ là trong chốc lát, đôi tay kia lại vuột ra khỏi tay hắn.
“Tướng công, chúng ta đi đây, ngươi bảo trọng”, Hải Đường rút tay đi về phía Đô Đô, “Đô Đô, lên xe”, Trầm nhũ mẫu ôm lấy Đô Đô chuẩn bị bế lên xe ngựa.
“Đợi đã”, Hải Đường thở dài trong lòng, nàng bế hài tử từ trên tay Trầm nhũ mẫu đi đến trước mặt Phương Sở Đình, nàng yên lặng nhìn hắn rồi thì thầm vào tai con trai, “Đô Đô, ôm phụ thân một chút đi”. Đô Đô a, nương chỉ có thể làm được như vậy.
Đô Đô nhào vào lòng ngực Phương Sở Đình, tuy rằng không rõ ý của mẫu thân nhưng hắn rất thích được phụ thân ôm chặt, cuối cùng còn không quên hôn lên mặt phụ thân một cái.
Nhìn hài tử đã lên xe, Hải Đường nâng váy chuẩn bị bước lên theo thì lại bị một đôi tay từ phía sau kéo lại, nàng loạng choạng đứng không vững liền ngã vào lòng hắn, một làn hương quen thuộc lan tỏa, Hải Đường nhắm mắt thở ra một hơi, Diệp Hải Đường, buông tay đi! Quay đầu lại nhìn những người xung quanh đang bận rộn công việc của chính mình, nàng nhanh chóng hôn nhẹ lên mặt hắn một cái, sau đó nàng rời bỏ vòng tay ôm ấp của hắn mà nhanh chóng leo lên xe.
Trên mặt Phương Sở Đình thoáng ửng đỏ, hắn nhìn trái nhìn phải, cũng may bọn họ đều đang chú ý đến nơi khác. Hắn mỉm cười ngượng ngùng, sau lại cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, Phương Sở Đình đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền hô lớn, “Chờ chút”
Hắn nói với Thành Thụy vài câu rồi nhảy lên xe ngựa, “Tiểu Tứ, đi thôi, ta tiễn các ngươi ra khỏi thành”, hắn nói xong liền vén rèm xe ngồi xuống.
Trầm nhũ mẫu ra ngồi ngoài giá xe để không gian bên trong lại cho họ.
Hải Đường nhìn hắn lên xe, trong lòng có chút vui mừng, bờ môi bất giác nở nở nụ cười, chỉ là sau khi nghe hắn bảo rằng muốn tiễn bọn họ ra thành thì nét cười trên mặt có chút trầm xuống.
“Thế nào? Không muốn ta tiễn sao?”, Phương Sở Đình cảm thấy hôm nay nàng so với ngày thường có chút bất đồng.
“Ta hỏi ngươi lần cuối, không trở về cùng chúng ta sao?”, Hải Đường suy nghĩ thật lâu, khi nàng ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt hiện rõ sự chờ đợi.
Phương Sở Đình vào mắt nàng, trong lòng vừa động, thiếu chút nữa hắn đã thốt lên từ “được”. Chỉ là…nghĩ đến Oánh phi, nghĩ đến Lam Nhân, ánh mắt hắn chợt tối sầm lại, hắn kéo tay nàng, “Hải Đường, ngươi phải tin tưởng ta, ta sẽ không mạo hiểm, ta nhất định sẽ bình an trở về.”
Hải Đường không nói gì nữa, nàng thu ánh mắt rồi cúi đầu nhìn bàn tay của hắn, những móng tay sạch sẽ gọn gàng, ngón trỏ và ngón giữa có chút thô ráp, vừa nhìn liền biết đây là do viết chữ nhiều tạo thành. Đôi tay này vẫn thường sưởi ấm tay nàng, đáng tiếc, từ nay về sau sẽ không còn nữa. Nàng không rút tay về mà chỉ lẳng lặng để hắn nắm.
Không biết qua bao lâu, rốt cục xe ngựa cũng ra đến ngoại thành, Phương Sở Đình khẽ thở dài, hắn buông tay nàng ra rồi ra hiệu cho người bên ngoài ngừng xe lại. Đột nhiên bánh xe va phải một tảng đá khiến thùng xe bị sốc, Hải Đường ngồi không vững liền ngã dúi về phía trước, Phương Sở Đình sợ hãi ôm chặt nàng lại, hai người ngã ngồi trong xe, hắn vẫn gắt gao ôm lấy Hải Đường, cảm thấy thân thể nàng có chút run rẩy, vậy nên hắn lại càng ôm nàng mạnh hơn.
Khi xe đã ổn định lại, Đô Đô chăm chú nhìn ra bên ngoài, sau khi nghe tiếng vang, tiểu tử kia quay đầu lại nhìn bọn họ, “Phụ thân, nương, đang làm gì vậy?”
Hải Đường vùi đầu vào ngực hắn, nghe con trai hỏi thế, nàng nhẹ nhàng cọ cọ mặt trên áo hắn rồi đứng dậy, tránh ánh mắt dò hỏi của Phương Sở Đình, nàng nhẹ nhàng nói, “Không có việc gì, nương ngồi không vững nên bị ngã”
“A”, đã có được đáp án, hắn lập tức hướng đầu ra ngoài xe nhìn ngó, ngoài kia có người cưỡi ngựa.
Phương Sở Đình cũng ngồi dậy, hắn hướng ra ngoài xe nói, “Tiểu Tứ, dừng xe”. Sau đó, hắn quay đầu nhìn Hải Đường, “Ta xuống xe, các ngươi đi đường cẩn thận”
Hải Đường khẽ mỉm cười nhìn hắn thật lâu, cuối cùng nàng lên tiếng, “Ngươi cũng vậy”
Bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, sau đó cả hai gật đầu, “Đô Đô, phụ thân xuống xe, ngươi cùng nương về nhà trước. Trên đường phải nghe lời nương, biết không?”
Đô Đô không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa mà bổ nhào vào trong lòng hắn, “Phụ thân sớm trở về ”
Nhìn hắn xuống xe, Hải Đường vẫn không chịu được, nước mắt lập tức lăn xuống, nàng len lén lau đi rồi vén rèm xe nhìn hắn lên xe ngựa phía sau. Phương Sở Đình nhìn thoáng qua bên này nhưng lại không phát giác đôi mắt phía sau tấm rèm xe kia đang…đầy lệ.
Ngoài kinh thành, hai chiếc xe đi ngược chiều nhau. Phương Sở Đình ngồi một mình ở trong xe, hắn vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, hôm nay Hải Đường rất khác lạ nhưng hắn lại không biết rốt cuộc nàng khác lạ ở điểm nào. Trong lúc vô ý, hắn sờ sờ tay lên áo lông cừu, tại sao lại có nước? Rõ ràng trời không mưa, vậy tại sao áo lại ướt?
/137
|