Trong Cẩm Hoa Điện, Oánh phi nằm nghiêng trên ghế đệm, quạt lụa cầm trên tay phe phẩy nhẹ nhàng, tuy đã bước sang tháng bảy mặt trời lên cao nhưng Cẩm Hoa Điện vẫn râm mát như thường, một lọn gió thổi tới, sa rèm khẽ lay động, xuyên qua bức rèm nhìn lại, một khoảnh ao xanh rì lọt vào trong mắt.
Khinh Diệp từ ngoài điện tiến vào, trên trán lấm tấm mồ hôi, nàng nhìn cung nữ đang đứng phía sau nương nương rồi phất tay, sau đó tiến đến thì thầm bên tai Oánh phi, “Nương nương, Dư nhũ mẫu vừa đưa tin lại đây, hiện tại hoàng thành không thể ra ngoài được”
“Hửm?”, Oánh phi dứt ánh mắt ra khỏi mặt ao, “Đây là chuyện gì?”, hoàng thành tuy rằng cảnh vệ sâm nghiêm nhưng nếu có lệnh bài của nàng thì việc ra khỏi hoàng cung cũng không khó.
“Không rõ, bất quá tối hôm qua cũng đã phong thành, người bên ngoài không cho tiến vào, người bên trong không được phép đi ra, nói là không có lệnh của thái tử thì nội bất xuất ngoại bất nhập”, hôm nay là ngày người của Hán Vương đến liên hệ tin tức, đúng lúc này lại không cho người ra khỏi thành, thật kì quái!
“Cung nữ muốn xuất cung ra ngoài mua này nọ cũng không được sao? Ngươi bảo Tiểu Tần Tử đến hỏi thăm phòng quản sự một chút”
“Dạ, nương nương”, Khinh Điệp nhận lệnh lui ra.
Oánh phi từ trên ghế đệm ngồi dậy, nàng đi tới đi lui dọc theo dãy hành lang dài. Hoàng thành đột nhiên bị phong bế, chuyện này rất hiếm khi xảy ra, chẳng lẽ ngoài cung đã phát sinh điều gì sao? Tại sao Hán Vương không đưa tin tức vào đây?
Quá nửa canh giờ, Khinh Điệp mang theo một tiểu thái giám tiến vào, trước tiên cúi đầu thi lễ với nàng, sau đó nhỏ giọng nói, “Nương nương, Tiểu Tần Tử đã trở lại”
“Ừm, Tiểu Tần Tử, quản sự phòng nói thế nào?”, Tiểu Tần Tử cúi đầu thi lễ rồi nói, “Hồi bẩm nương nương, Liễu công công bên phòng quản sự nói rằng ngày hôm qua trong thành xuất hiện một loại bệnh kỳ quái lây nhiễm rất nhanh, có tin đồn là ôn dịch. Thái tử sợ bệnh lây lan vào trong cung làm ảnh hưởng đến các quý nhân sẽ khó giao đãi với Hoàng Thượng nên tạm thời phong thành, chờ điều tra rõ chứng bệnh sẽ nói sau. Quý nhân trong cung nếu cần mua gì thì thỉnh nương nương liệt kê danh sách để bọn họ mua thay”
“Được rồi, ngươi lui xuống đi, đợi lát nữa đến lấy danh sách từ bản cung đưa cho bọn họ”
“Dạ”, nhìn Tiểu Tần Tử lui ra ngoài, Oánh phi hỏi Khinh Điệp, “Ngươi nghĩ thế nào?”
“Nương nương, việc này e là chỉ có thể tin một nửa”
“Tại sao?”, Oánh phi nhìn nàng, đây là cung nữ lúc trước Hán Vương đã giao cho nàng, Kinh Điệp sống trong cung từ nhỏ nên mọi chuyện trong cung rõ như lòng bàn tay, mấy năm nay nàng đã hỗ trợ mình rất nhiều.
Khinh Điệp cười khinh miệt, “Chuyện trên trời dưới đất, có bao nhiêu chuyện là sự thật, chỉ là giấu người không biết mà thôi”
Oánh phi cau mày, “Giấu người không biết? Khinh Điệp, ngươi tìm Dư nhũ mẫu thương lượng xem có thể tìm hiểu một chút xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào không?”
“Dạ”
Chờ Khinh Điệp bước ra cửa, Oánh phi lặng lẽ di chuyển ra sau cánh cửa nhỏ trong điện, đi hết bức tường hoa là đến dãy hành lang dài, cuối dãy hành lang là một căn phòng nhỏ yên lặng. Nàng quay đầu nhìn lại một chút rồi nhẹ nhàng gõ lên cửa vài tiếng, “Ai?”
“Là bản cung”
Cánh cửa “cạch” một tiếng mở ra, Oánh phi tiến vào trong phòng.
Phía sau cánh cửa là một lão nhân, trên gương mặt đầy nếp nhăn kia vẫn không che dấu được vẻ xinh đẹp một thời, chỉ là một chữ “phạm” trên trán khiến người nhìn vào cảm thấy sợ hãi. Lão nhân nhìn bốn phía, đóng cửa lại rồi nhanh chóng quỳ xuống, “Lão nô bái kiến nương nương”
“Trân nương, ngàn vạn lần đừng như vậy, ngồi rồi nói”, Oánh phi đỡ Trân nương đi đến trước chiếc ghế duy nhất trong phòng.
“Nương nương, hôm nay tại sao lại đến đây?”, Trân nương vừa nói vừa rót trà cho nàng.
Oánh phi chặn tay nàng lại, “Trân nương, bản cung có chuyện muốn hỏi người”
“Nương nương cứ hỏi, lão nô biết sẽ nói hết”
Oánh phi nhìn nhìn bên ngoài, thanh âm có chút lo lắng, “Trân nương, người ở trong cung cũng đã một thời gian dài, người biết dưới tình huống nào thì có thể phong tỏa hoàng thành không?
“Chuyện này…rất nhiều…Chẳng lẽ…?”, Trân nương cẩn thận hỏi lại.
“Đúng vậy, hiện tại phòng quản sự bảo rằng ngoài cung đang có ôn dịch nên cho phong tỏa hoàng thành”, Oánh phi cảm thấy việc này có chút bất thường.
“Nương nương, phong tỏa hoàng thành kỳ thật chính là phong tỏa tin tức”, trong đôi mắt ảm đạm của Trân nương ánh lên một tia sáng.
Oánh phi cân nhắc hai chữ này, tin tức? Tin tức gì? Là tin tức bên trong thành hay là bên ngoài thành?
“Trân nương, có thể giúp bản cung hỏi thăm một chút được không?”
Trên mặt Oánh phi đã để lộ rất nhiều lo âu, vị Trân nương này chính là người đã sống lâu năm trong cung, nghe nói vào những năm Hồng Vũ nàng đã từng là cung nữ của một vị phi tử được sủng ái, sau khi người phi tử đó được ban thưởng tử, nàng liền bị đưa vào lãnh cung hầu hạ các nương nương thất sủng, có một lần nàng bị một đám thái giám khi dễ, may được Oánh phi ra tay cứu giúp, Oánh phi muốn mang nàng đến Cẩm Hoa điện nhưng không ngờ lại bị Trân nương cự tuyệt, vậy nên Oánh phi sắp đặt nàng đến nơi này tìm một chỗ thoải mái làm việc, ngày thường nàng cũng giúp Oánh phi tìm hiểu một chút tin tức.
Qua hai ngày, Khinh Điệp mang tin tức đến, nói là ôn dịch vẫn hoành hành trong kinh thành như trước, muốn ra vào cung phải có thủ lệnh của thái tử.
Oánh phi đứng ngồi không yên suốt hai ngày, nàng phái Khinh Điệp đến tìm Dư nhũ mẫu thương lượng, sau đó lại một mình đi đến phòng của Trân nương, “Nương nương, người hãy ngồi xuống uống ngụm trà để bình tĩnh một chút”
Trong lòng nàng rối bời như tơ vò, Trân nương nói lời này là có ý gì?
“Trân nương, bản cung không đợi được nữa, người nói mau!”
Trân nương tiến đến bên tai nàng nói hai câu, ánh mắt lóe lên tia vui sướng.
“Cái gì? Người nói Hoàng Thượng…ưm…ưm…”, lời còn chưa kịp nói ra đã bị Trân nương bưng kín miệng.
“Nương nương, chuyện này chỉ có người bên Thái tử mới biết, nếu người nói…chính là…”, lời định nói nghẹn lại trong cổ họng.
Trong lòng Oánh phi tính toán, đây chính là cơ hội tốt cho Hán Vương khởi sự, chỉ tiếc tin tức này đến quá muộn, không đúng, vẫn chưa muộn, chỉ cần tin tức này vẫn chưa truyền ra thì sẽ không quá muộn, “Trân nương, việc này bản cung đã hiểu, người cũng nên cẩn thận một chút, bản cung đi trước”
Phải làm sao mới có thể đem tin tức truyền ra ngoài? Oánh phi đã đi qua đi lại trong Cẩm Hoa Điện một canh giờ, Khinh Điệp vẫn chưa trở về, cũng không biết chỗ Dư nhũ mẫu có nghĩ ra được biện pháp nào không, Dư nhũ mẫu là người của ngự trù phòng, ngày thường có thể xuất cung chọn mua vài thứ, thuận đường giúp Hán Vương truyền chút tin tức.
“Nương nương, nô tỳ đã trở lại”, Khinh Điệp nhìn Oánh phi đang đi qua đi lại trong điện liền chạy nhanh đến thưa bẩm.
Oánh phi quét mắt nhìn nàng một cái, “Thế nào? Có cách gì chưa?”
“Hồi bẩm nương nương, qua hai ngày nữa Dư nhũ mẫu có thể xuất cung một chuyến”, Khinh Điệp thở dài một hơi, rốt cục đã có thể ra ngoài tim hiểu một chút tin tức.
Oánh phi nhìn Khinh Điệp chằm chằm, đột nhiên cảm thấy chuyện của Hoàng Thượng vẫn không nên nói với nha đầu này thì hơn, nàng dù sao cũng là người của Hán Vương, nếu có gì sơ xuất, chỉ sợ nàng không nhớ rõ chính mình mới là chủ tử của nàng, “Có thể mang tin đến Hán Vương không?”
“Nương nương có tin tức gì muốn chuyển đến Hán Vương sao?”
“Đem lỗ tai lại đây”, nàng nhẹ nhàng nói hai câu, “Hoàng Thái Tôn bắc thượng”.
Nhìn Khinh Điệp đi ra cửa, trên mặt Oánh phi lộ ra nụ cười tươi khó lường, Hán Vương a, hy vọng ngươi có thể đến kịp.
Tụ Hiền Lâu – Kinh thành.
Sở Đình mang theo một đám người tiến vào Tụ Hiền Lâu, một đường bôn ba mệt mỏi, hắn còn chưa kịp nghỉ chân thì đã có người đến gõ cửa.
Sở Đình đánh mắt nhìn Thành Thụy ý bảo hắn mở cửa, khi nhìn thấy bên ngoài là một vị lão nho tinh thần quắc thước, Sở Đình liền bật người đứng dậy đón tiếp, “Tiên sinh? Tại sao ngài lại đến đây?”
Lão nho tiến vào phòng, Sở Đình thỉnh hắn ngồi lên ghế trên rồi khom lưng thi lễ, “Sau khi tiên sinh hồi hương, đệ tử chưa từng đến bái phỏng, còn thỉnh tiên sinh đừng trách”
“Sở Đình, không cần đa lễ, mấy năm nay lão phu luôn dạo chơi tại ngoại, ngươi muốn đến cũng không gặp được lão phu”
Lão nho chính là ân sư của Sở Đình, tiền nhiệm Lại bộ thượng thư Dương đại nhân, “Tại sao tiên sinh lại biết ta sẽ đến kinh thành? Hay là ngài dạo chơi đến tận nơi này?”
“Là Thái Tôn điện hạ gọi lão phu trở về, hơn một năm nay lão phu vẫn ở lại kinh thành”, Dương đại nhân từ tốn nhìn hắn.
“Thái Tôn điện hạ?”, Sở Đình cẩn thận suy đoán.
Dương đại nhân nở nụ cười, “Chuyện của ngươi cùng Thừa Nghệ, kỳ thật ta đã sớm biết, là lão phu đề cử lên điện hạ”
“Đệ tử đa tạ tiên sinh chỉ dẫn. Hôm nay ngài đến đây chính là do điện hạ phân phó?”
Dương đại nhân cười không nói, sau đó hắn dùng ngón tay viết lên bàn hai chữ khiến Phương Sở Đình cả kinh vội vàng quỳ trên mặt đất hướng về phương bắc khấu đầu vài cái.
“Điện hạ đâu?”
“Đã bắc thượng. Điện hạ lệnh cho ngươi phối hợp với đông cung thủ vệ, tức tốc bắt gọn vây cánh của Hán Vương trong kinh thành, tránh để lộ tin tức”
“Dạ. Đệ tử sẽ thi hành lập tức”
Trong kinh thành, trong một căn nàh tại một nơi hẻo lánh, vài cánh bồ câu từ dưới mái nhà vụt lên bầu trời rồi hướng thẳng phía đông bay đi. Một nam tử đứng trong viện âm thầm nhìn theo cánh bồ câu rồi thở dài một hơi nhẹ nhõm. Mấy ngày liền kinh thành bị phong tỏa, người bên trong không thể truyền tin tức đến, hôm nay cuối cùng đã có thể đưa đến Hán Vương chút tin tức hữu dụng.
Hắn đang chuẩn bị rời đi thì ngoài cửa truyền đến một trận âm thanh dồn dập, còn chưa kịp phản ứng thì người bên ngoài đã vọt vào, một thanh đại đao kề lên cổ hắn, một người khác trực tiếp phóng vào trong, chỉ nghe thấy tiếng đồ đạc bị lật tung, tâm nam tử đang căng thẳng liền trở nên thoái mái hơn, hắn biết chính mình chỉ còn một con đường chết liền cầm đại đao trên cổ mình ấn sâu một chút, máu tươi bắn tung tóe lên khắp trang phục người cầm đao.
Trong Đường Viên, gió hanh nổi lên bốn phía khiến không khí trở nên oi bức vô cùng. Hải Đường nhìn vầng thái dương bên ngoài cửa sổ, tháng bảy này quả thật rất nóng, tháng bảy? Sử viết, năm Vĩnh Lạc thứ hai mươi hai, Chu Lệ băng hà trên hành trình bắc thượng. Nghĩ đến đây, Hải Đường ngẩn ngơ, lần này hắn xuất môn cũng là vì việc này?
Đột nhiên nàng nhớ đến thân ảnh đã đứng trước cửa một đêm nọ, chỉ sợ đêm đó không phải là mình hoa mắt, là hắn muốn nói gì sao? Nghĩ đến đây, tim nàng trở nên bối rối…
Khinh Diệp từ ngoài điện tiến vào, trên trán lấm tấm mồ hôi, nàng nhìn cung nữ đang đứng phía sau nương nương rồi phất tay, sau đó tiến đến thì thầm bên tai Oánh phi, “Nương nương, Dư nhũ mẫu vừa đưa tin lại đây, hiện tại hoàng thành không thể ra ngoài được”
“Hửm?”, Oánh phi dứt ánh mắt ra khỏi mặt ao, “Đây là chuyện gì?”, hoàng thành tuy rằng cảnh vệ sâm nghiêm nhưng nếu có lệnh bài của nàng thì việc ra khỏi hoàng cung cũng không khó.
“Không rõ, bất quá tối hôm qua cũng đã phong thành, người bên ngoài không cho tiến vào, người bên trong không được phép đi ra, nói là không có lệnh của thái tử thì nội bất xuất ngoại bất nhập”, hôm nay là ngày người của Hán Vương đến liên hệ tin tức, đúng lúc này lại không cho người ra khỏi thành, thật kì quái!
“Cung nữ muốn xuất cung ra ngoài mua này nọ cũng không được sao? Ngươi bảo Tiểu Tần Tử đến hỏi thăm phòng quản sự một chút”
“Dạ, nương nương”, Khinh Điệp nhận lệnh lui ra.
Oánh phi từ trên ghế đệm ngồi dậy, nàng đi tới đi lui dọc theo dãy hành lang dài. Hoàng thành đột nhiên bị phong bế, chuyện này rất hiếm khi xảy ra, chẳng lẽ ngoài cung đã phát sinh điều gì sao? Tại sao Hán Vương không đưa tin tức vào đây?
Quá nửa canh giờ, Khinh Điệp mang theo một tiểu thái giám tiến vào, trước tiên cúi đầu thi lễ với nàng, sau đó nhỏ giọng nói, “Nương nương, Tiểu Tần Tử đã trở lại”
“Ừm, Tiểu Tần Tử, quản sự phòng nói thế nào?”, Tiểu Tần Tử cúi đầu thi lễ rồi nói, “Hồi bẩm nương nương, Liễu công công bên phòng quản sự nói rằng ngày hôm qua trong thành xuất hiện một loại bệnh kỳ quái lây nhiễm rất nhanh, có tin đồn là ôn dịch. Thái tử sợ bệnh lây lan vào trong cung làm ảnh hưởng đến các quý nhân sẽ khó giao đãi với Hoàng Thượng nên tạm thời phong thành, chờ điều tra rõ chứng bệnh sẽ nói sau. Quý nhân trong cung nếu cần mua gì thì thỉnh nương nương liệt kê danh sách để bọn họ mua thay”
“Được rồi, ngươi lui xuống đi, đợi lát nữa đến lấy danh sách từ bản cung đưa cho bọn họ”
“Dạ”, nhìn Tiểu Tần Tử lui ra ngoài, Oánh phi hỏi Khinh Điệp, “Ngươi nghĩ thế nào?”
“Nương nương, việc này e là chỉ có thể tin một nửa”
“Tại sao?”, Oánh phi nhìn nàng, đây là cung nữ lúc trước Hán Vương đã giao cho nàng, Kinh Điệp sống trong cung từ nhỏ nên mọi chuyện trong cung rõ như lòng bàn tay, mấy năm nay nàng đã hỗ trợ mình rất nhiều.
Khinh Điệp cười khinh miệt, “Chuyện trên trời dưới đất, có bao nhiêu chuyện là sự thật, chỉ là giấu người không biết mà thôi”
Oánh phi cau mày, “Giấu người không biết? Khinh Điệp, ngươi tìm Dư nhũ mẫu thương lượng xem có thể tìm hiểu một chút xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào không?”
“Dạ”
Chờ Khinh Điệp bước ra cửa, Oánh phi lặng lẽ di chuyển ra sau cánh cửa nhỏ trong điện, đi hết bức tường hoa là đến dãy hành lang dài, cuối dãy hành lang là một căn phòng nhỏ yên lặng. Nàng quay đầu nhìn lại một chút rồi nhẹ nhàng gõ lên cửa vài tiếng, “Ai?”
“Là bản cung”
Cánh cửa “cạch” một tiếng mở ra, Oánh phi tiến vào trong phòng.
Phía sau cánh cửa là một lão nhân, trên gương mặt đầy nếp nhăn kia vẫn không che dấu được vẻ xinh đẹp một thời, chỉ là một chữ “phạm” trên trán khiến người nhìn vào cảm thấy sợ hãi. Lão nhân nhìn bốn phía, đóng cửa lại rồi nhanh chóng quỳ xuống, “Lão nô bái kiến nương nương”
“Trân nương, ngàn vạn lần đừng như vậy, ngồi rồi nói”, Oánh phi đỡ Trân nương đi đến trước chiếc ghế duy nhất trong phòng.
“Nương nương, hôm nay tại sao lại đến đây?”, Trân nương vừa nói vừa rót trà cho nàng.
Oánh phi chặn tay nàng lại, “Trân nương, bản cung có chuyện muốn hỏi người”
“Nương nương cứ hỏi, lão nô biết sẽ nói hết”
Oánh phi nhìn nhìn bên ngoài, thanh âm có chút lo lắng, “Trân nương, người ở trong cung cũng đã một thời gian dài, người biết dưới tình huống nào thì có thể phong tỏa hoàng thành không?
“Chuyện này…rất nhiều…Chẳng lẽ…?”, Trân nương cẩn thận hỏi lại.
“Đúng vậy, hiện tại phòng quản sự bảo rằng ngoài cung đang có ôn dịch nên cho phong tỏa hoàng thành”, Oánh phi cảm thấy việc này có chút bất thường.
“Nương nương, phong tỏa hoàng thành kỳ thật chính là phong tỏa tin tức”, trong đôi mắt ảm đạm của Trân nương ánh lên một tia sáng.
Oánh phi cân nhắc hai chữ này, tin tức? Tin tức gì? Là tin tức bên trong thành hay là bên ngoài thành?
“Trân nương, có thể giúp bản cung hỏi thăm một chút được không?”
Trên mặt Oánh phi đã để lộ rất nhiều lo âu, vị Trân nương này chính là người đã sống lâu năm trong cung, nghe nói vào những năm Hồng Vũ nàng đã từng là cung nữ của một vị phi tử được sủng ái, sau khi người phi tử đó được ban thưởng tử, nàng liền bị đưa vào lãnh cung hầu hạ các nương nương thất sủng, có một lần nàng bị một đám thái giám khi dễ, may được Oánh phi ra tay cứu giúp, Oánh phi muốn mang nàng đến Cẩm Hoa điện nhưng không ngờ lại bị Trân nương cự tuyệt, vậy nên Oánh phi sắp đặt nàng đến nơi này tìm một chỗ thoải mái làm việc, ngày thường nàng cũng giúp Oánh phi tìm hiểu một chút tin tức.
Qua hai ngày, Khinh Điệp mang tin tức đến, nói là ôn dịch vẫn hoành hành trong kinh thành như trước, muốn ra vào cung phải có thủ lệnh của thái tử.
Oánh phi đứng ngồi không yên suốt hai ngày, nàng phái Khinh Điệp đến tìm Dư nhũ mẫu thương lượng, sau đó lại một mình đi đến phòng của Trân nương, “Nương nương, người hãy ngồi xuống uống ngụm trà để bình tĩnh một chút”
Trong lòng nàng rối bời như tơ vò, Trân nương nói lời này là có ý gì?
“Trân nương, bản cung không đợi được nữa, người nói mau!”
Trân nương tiến đến bên tai nàng nói hai câu, ánh mắt lóe lên tia vui sướng.
“Cái gì? Người nói Hoàng Thượng…ưm…ưm…”, lời còn chưa kịp nói ra đã bị Trân nương bưng kín miệng.
“Nương nương, chuyện này chỉ có người bên Thái tử mới biết, nếu người nói…chính là…”, lời định nói nghẹn lại trong cổ họng.
Trong lòng Oánh phi tính toán, đây chính là cơ hội tốt cho Hán Vương khởi sự, chỉ tiếc tin tức này đến quá muộn, không đúng, vẫn chưa muộn, chỉ cần tin tức này vẫn chưa truyền ra thì sẽ không quá muộn, “Trân nương, việc này bản cung đã hiểu, người cũng nên cẩn thận một chút, bản cung đi trước”
Phải làm sao mới có thể đem tin tức truyền ra ngoài? Oánh phi đã đi qua đi lại trong Cẩm Hoa Điện một canh giờ, Khinh Điệp vẫn chưa trở về, cũng không biết chỗ Dư nhũ mẫu có nghĩ ra được biện pháp nào không, Dư nhũ mẫu là người của ngự trù phòng, ngày thường có thể xuất cung chọn mua vài thứ, thuận đường giúp Hán Vương truyền chút tin tức.
“Nương nương, nô tỳ đã trở lại”, Khinh Điệp nhìn Oánh phi đang đi qua đi lại trong điện liền chạy nhanh đến thưa bẩm.
Oánh phi quét mắt nhìn nàng một cái, “Thế nào? Có cách gì chưa?”
“Hồi bẩm nương nương, qua hai ngày nữa Dư nhũ mẫu có thể xuất cung một chuyến”, Khinh Điệp thở dài một hơi, rốt cục đã có thể ra ngoài tim hiểu một chút tin tức.
Oánh phi nhìn Khinh Điệp chằm chằm, đột nhiên cảm thấy chuyện của Hoàng Thượng vẫn không nên nói với nha đầu này thì hơn, nàng dù sao cũng là người của Hán Vương, nếu có gì sơ xuất, chỉ sợ nàng không nhớ rõ chính mình mới là chủ tử của nàng, “Có thể mang tin đến Hán Vương không?”
“Nương nương có tin tức gì muốn chuyển đến Hán Vương sao?”
“Đem lỗ tai lại đây”, nàng nhẹ nhàng nói hai câu, “Hoàng Thái Tôn bắc thượng”.
Nhìn Khinh Điệp đi ra cửa, trên mặt Oánh phi lộ ra nụ cười tươi khó lường, Hán Vương a, hy vọng ngươi có thể đến kịp.
Tụ Hiền Lâu – Kinh thành.
Sở Đình mang theo một đám người tiến vào Tụ Hiền Lâu, một đường bôn ba mệt mỏi, hắn còn chưa kịp nghỉ chân thì đã có người đến gõ cửa.
Sở Đình đánh mắt nhìn Thành Thụy ý bảo hắn mở cửa, khi nhìn thấy bên ngoài là một vị lão nho tinh thần quắc thước, Sở Đình liền bật người đứng dậy đón tiếp, “Tiên sinh? Tại sao ngài lại đến đây?”
Lão nho tiến vào phòng, Sở Đình thỉnh hắn ngồi lên ghế trên rồi khom lưng thi lễ, “Sau khi tiên sinh hồi hương, đệ tử chưa từng đến bái phỏng, còn thỉnh tiên sinh đừng trách”
“Sở Đình, không cần đa lễ, mấy năm nay lão phu luôn dạo chơi tại ngoại, ngươi muốn đến cũng không gặp được lão phu”
Lão nho chính là ân sư của Sở Đình, tiền nhiệm Lại bộ thượng thư Dương đại nhân, “Tại sao tiên sinh lại biết ta sẽ đến kinh thành? Hay là ngài dạo chơi đến tận nơi này?”
“Là Thái Tôn điện hạ gọi lão phu trở về, hơn một năm nay lão phu vẫn ở lại kinh thành”, Dương đại nhân từ tốn nhìn hắn.
“Thái Tôn điện hạ?”, Sở Đình cẩn thận suy đoán.
Dương đại nhân nở nụ cười, “Chuyện của ngươi cùng Thừa Nghệ, kỳ thật ta đã sớm biết, là lão phu đề cử lên điện hạ”
“Đệ tử đa tạ tiên sinh chỉ dẫn. Hôm nay ngài đến đây chính là do điện hạ phân phó?”
Dương đại nhân cười không nói, sau đó hắn dùng ngón tay viết lên bàn hai chữ khiến Phương Sở Đình cả kinh vội vàng quỳ trên mặt đất hướng về phương bắc khấu đầu vài cái.
“Điện hạ đâu?”
“Đã bắc thượng. Điện hạ lệnh cho ngươi phối hợp với đông cung thủ vệ, tức tốc bắt gọn vây cánh của Hán Vương trong kinh thành, tránh để lộ tin tức”
“Dạ. Đệ tử sẽ thi hành lập tức”
Trong kinh thành, trong một căn nàh tại một nơi hẻo lánh, vài cánh bồ câu từ dưới mái nhà vụt lên bầu trời rồi hướng thẳng phía đông bay đi. Một nam tử đứng trong viện âm thầm nhìn theo cánh bồ câu rồi thở dài một hơi nhẹ nhõm. Mấy ngày liền kinh thành bị phong tỏa, người bên trong không thể truyền tin tức đến, hôm nay cuối cùng đã có thể đưa đến Hán Vương chút tin tức hữu dụng.
Hắn đang chuẩn bị rời đi thì ngoài cửa truyền đến một trận âm thanh dồn dập, còn chưa kịp phản ứng thì người bên ngoài đã vọt vào, một thanh đại đao kề lên cổ hắn, một người khác trực tiếp phóng vào trong, chỉ nghe thấy tiếng đồ đạc bị lật tung, tâm nam tử đang căng thẳng liền trở nên thoái mái hơn, hắn biết chính mình chỉ còn một con đường chết liền cầm đại đao trên cổ mình ấn sâu một chút, máu tươi bắn tung tóe lên khắp trang phục người cầm đao.
Trong Đường Viên, gió hanh nổi lên bốn phía khiến không khí trở nên oi bức vô cùng. Hải Đường nhìn vầng thái dương bên ngoài cửa sổ, tháng bảy này quả thật rất nóng, tháng bảy? Sử viết, năm Vĩnh Lạc thứ hai mươi hai, Chu Lệ băng hà trên hành trình bắc thượng. Nghĩ đến đây, Hải Đường ngẩn ngơ, lần này hắn xuất môn cũng là vì việc này?
Đột nhiên nàng nhớ đến thân ảnh đã đứng trước cửa một đêm nọ, chỉ sợ đêm đó không phải là mình hoa mắt, là hắn muốn nói gì sao? Nghĩ đến đây, tim nàng trở nên bối rối…
/137
|