Thiết Cô Bà rít lên :
- Liễu đầu! Ngươi dám khiêu khích ta?
Tường Vân điềm nhiên :
- Tiện nữ chỉ nói sự thật, nào dám khiêu khích Thiết tổng giám? Tuy nhiên, Tổng giám cũng phải hiểu cho, dù tiện nữ thân phận thấp hèn song công tác này do Phu nhân sai phái, ít nhất hiện tại thì tiện nữ cũng là một sứ giả của Phu nhân...
Thiết Cô Bà phẫn hận cực điểm, hét lên :
- Tiện tỳ câm ngay, ngươi dám mượn lịnh Phu nhân bắt nạt ta?
Thấy nội bộ của đối phương bắt đầu tranh chấp với nhau, Bạch Thiếu Huy cười thầm.
Phạm Thù buột miệng thốt :
- Đúng là chó cùng nhà cắn nhau.
Long Cô Bà cũng nhận ra mình phải lên tiếng, day qua Tường Vân :
- Tường Vân, Thiết tổng giám cũng chẳng nói gì nặng cho ngươi lắm mà.
Rồi day qua Thiết Cô Bà :
- Lão muội! Cũng chẳng nên nói gì nữa!
Thiết Cô Bà hầm hầm gương mặt :
- Lão thơ thơ nghĩ xem, chị em ta theo Phu nhân lập nên bao nhiêu công lao, phúc hạnh lắm mới còn sống sót đến ngày hôm nay, vậy mà tiện tỳ là kẻ hậu sanh, cậy Phu nhân sủng ái dám khinh miệt hàng tiền bối, thiết tưởng nhờ ai vào sinh ra tử tạo cái cơ nghiệp sẵn cho nàng hưởng mà nàng vênh váo chứ?
Tường Vân vờ cao ngạo, day mặt nhìn về phía khác chẳng thèm tranh biện với bà ta nữa. Nàng nhìn xa xa, bỗng thấy một đốm lửa xanh chớp chớp, mặt nàng lộ vẻ hân hoan rõ rệt.
Cố giấu niềm hân hoan vừa hiện, nàng nghiêm sắc mặt day lại Thiết Cô Bà, xẵng giọng nói :
- Thiết tổng giám, bình thường thì tiện nữ hết sức tôn kính Tổng giám, song một người muốn cho những kẻ chung quanh mình tôn kính mãi mãi thì phải luôn tỏ ra mình là con người đáng kính...
Long Cô Bà quát :
- Tường Vân! Ta bảo im!
Bà ngẩng mặt lên, nhìn sang Bạch Thiếu Huy trầm lạnh giọng :
- Bạch Thiếu Huy, ta hỏi ngươi mấy câu này, nếu ngươi đáp đúng sự thật thì rất có thể ta châm chước cho ngươi con đường sống.
Bạch Thiếu Huy lạnh lùng :
- Bà cứ hỏi!
Phạm Thù tức uất, xì một tiếng dài :
- Bà nói dễ nghe nhỉ? Bà cầm như bọn này phải chết đến nơi rồi, không chết không được vậy.
Long Cô Bà chuyển mắt sang Phạm Thù, nhìn hắn một lúc rồi gật đầu :
- Sự thật là thế, bị Bách Hoa kiếm trận vây hãm rồi thì cho dù là đệ nhất cao thủ trong thiên hạ có chắp cánh mà bay cũng đừng hòng thoát khỏi.
Phạm Thù cười mỉa :
- Còn lâu lắm ta mới tin được lời bà.
Long Cô Bà nhìn hắn một lượt nữa :
- Ngươi có phải họ Phạm chăng?
Tường Vân đáp trước khi Phạm Thù mở miệng :
- Đúng vậy, chính là hắn đó.
Bạch Thiếu Huy sợ Long Cô Bà tiết lộ thân thế của Phạm Thù nên vội tìm cách ngăn không cho hắn khích nộ bà ta, chàng bảo khẽ :
- Phạm đệ đừng nói gì thêm nữa, hãy nghe xem bà ta muốn hỏi gì rồi tính sau.
Long Cô Bà gằn giọng :
- Bọn Trại Gia Cát đi đâu?
Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ :
- “Đúng là Tử Vi đàn chủ có giấu diếm cho ta phần nào sự tình, nàng không hề đề cập với bà ta một chi tiết nhỏ nào về bọn Trại Gia Cát cũng như về trường hợp của Phạm đệ”.
Chàng ngẩng mặt lên không, bật chuỗi cười dài, như muốn cười mãi trước câu hỏi ngớ ngẩn của đối phương. Một lúc lâu chàng mới ngưng cười, nghiêm giọng nói :
- Bà đến đây vì anh em tại hạ hay vì Nam Bắc bang vậy? Nếu vì anh em tại hạ thì bà còn hỏi làm gì cho dông dài? Còn nếu vì bọn người trong Nam Bắc bang thì bà cứ tìm bọn họ mà hỏi, sao lại hỏi tại hạ?
Long Cô Bà hét lớn :
- Nói nhảm! Bọn Trại Gia Cát rõ ràng là ở trên thuyền với các ngươi, họ đi đâu thì các ngươi hẳn phải biết.
Bạch Thiếu Huy thấy rõ Tử Vi đàn chủ nhìn mình gật đầu kín đáo thì biết ngay mình đoán không sai. Chàng bật cười lớn, át cả tiếng quát của Long Cô Bà :
- Bà hãy nghe đây! Anh em tại hạ đến Vu Sơn duy nhất với mục đích cứu nạn người con gái yếu đuối này, thoạt đầu cũng không biết nơi đó là Phân cung của Hoán Hoa cung. Còn bọn người Nam Bắc bang đến Vu Sơn là do chủ trương riêng biệt của họ, hành động của họ chẳng liên quan gì đến tại hạ cả, chính anh em tại hạ cũng không biết sự có mặt của họ tại nơi đó.
Chàng cao giọng hơn, tiếp nối :
- Trên thuyền kia ngoài ba anh em tại hạ ra thì chẳng còn một người thứ tư nào nữa.
Long Cô Bà nửa tin nửa ngờ, day qua Tử Vi đàn chủ hỏi :
- Tại Thiết Quan Hiệp ngươi có trông thấy Trại Gia Cát không?
Tử Vi đàn chủ đáp :
- Vãn bối chỉ trông thấy mỗi Bạch hộ pháp mà thôi chứ chẳng hề trông thấy Trại Gia Cát.
Long Cô Bà hướng sang Thiết Cô Bà, nhăn mặt trách cứ :
- Cứ theo sự tình thì rất có thể thủ hạ của lão muội hành động hồ đồ khiến cho tất cả chúng ta đều lầm mưu Trại Gia Cát.
Thiết Cô Bà tức khí có thể chết đi được, đáng lẽ bà hét to lên, song bà lại bật cười rợn :
- Lão thơ thơ nghe nàng ta nói mà tin được ư? Ta cứ bắt họ Bạch về cung tra tấn, cho dù hắn có gan to bằng trời cũng phải cung khai sự thật.
Long Cô Bà nhìn thoáng qua bọn Bạch Thiếu Huy, từ từ thốt :
- Các ngươi hãy theo ta về cung rồi tùy Phu nhân phát lạc, ta không làm khó dễ gì các ngươi đâu.
Tường Vân bỗng cao giọng :
- Bạch Thiếu Huy, trước mặt Giám cung Long Cô Bà, các ngươi không đưa tay chịu trói mà còn đợi chừng nào nữa?
Vừa lúc đó, từ phía hữu, trong đám loạn thạch bỗng có một giọng già nua phát lên, vọng đến cục trường :
- Hay quá! Ta đang tìm họ Bạch, bất ngờ lại gặp hắn ở đây.
Tiếp theo câu nói, một bóng người thấp bé vẹt cỏ bước tới. Người đó xuất hiện quá đột ngột, làm cho tất cả mọi người đều giật mình.
Càng kinh ngạc hơn nữa là Long Cô Bà và Thiết Cô Bà cả hai đều có công lực tu vi vô cùng thâm hậu, thế mà vẫn chẳng phát giác ra sự hiện diện của một đệ tam nhân cách họ không xa.
Người vừa xuất hiện đã nhỏ vóc dáng, lưng lại còng, thành ra càng nhỏ hơn, chỉ thấy mớ tóc bạc trắng, tóc dài quét đất, tay nương chiếc trượng, chừng như chỉ cần buông trượng ra là có thể ngã chúi liền.
Vì bóng đêm khá dày nên chẳng ai trông rõ người đó là nam hay nữ. Người đó bước đến một phiến đá cách cục trường không xa, ngồi xuống.
Long Cô Bà quát hỏi :
- Ngươi là ai?
Người đó từ từ nói :
- Ngươi chẳng cần hỏi ta là ai, ta không va chạm gì đến ngươi thì ngươi cũng chẳng nên khiêu động đến ta làm gì. Ta đến đây chỉ tìm gã họ Bạch mà thôi.
Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ :
- “Người này xuất hiện đúng lúc quá, hay cũng do Trại Gia Cát sắp bày?”
Phạm Thù nhích lại gần Bạch Thiếu Huy, thấp giọng hỏi :
- Đại ca nhận ra y?
Bạch Thiếu Huy lắc đầu, chưa kịp nói thì Thiết Cô Bà đã hét oang oang :
- Khuê nhi! Bắt kẻ đó cho ta.
Hàn Khuê vâng một tiếng, bước tới.
Long Cô Bà cau mày, dùng pháp Truyền Âm Nhập Mật nói với Thiết Cô Bà :
- Lão muội vẫn chưa bỏ được cái tính nóng thuở nào, phải biết người đó võ công ít nhất cũng ngang hàng chị em ta, Hàn đường chủ thì làm được cái gì mà bảo hắn kinh động chứ?
Thiết Cô Bà giật mình, vội gọi giật :
- Khuê nhi, trở lại mau.
Tự nhiên Hàn Khuê phải trở lại.
Người lạ vẫn ngồi nguyên trên phiến đá, thản nhiên như chẳng để tâm gì đến việc đó, ngẩng mặt hỏi bâng quơ :
- Ai là Bạch Thiếu Huy?
Bạch Thiếu Huy vòng tay đáp :
- Chính là tại hạ!
Người đó gật đầu :
- Bước lại đây!
Bạch Thiếu Huy điềm nhiên bước lại gần hơn, vòng tay lượt nữa :
- Lão tiền bối gọi tại hạ chẳng hay có gì dạy bảo?
Phạm Thù đưa mắt ra hiệu cho Hương Hương, cả hai cùng bước theo sau Bạch Thiếu Huy.
Người lạ giương đôi mắt sáng như sao, quan sát Bạch Thiếu Huy từ đầu đến chân đoạn gật gù hỏi :
- Ngươi là Bạch Thiếu Huy?
Đến lúc đó Bạch Thiếu Huy mới trông thấy rõ dung mạo của người lạ, chàng thoáng giật mình, nghiêng người đáp :
- Tại hạ vừa xác nhận với lão bà!
Thì ra người đó là một lão bà.
Lão bà tóc bạc như tuyết, nhưng gương mặt còn trẻ quá, trẻ hơn mặt thiếu nữ, đúng như câu hồng nhan bạch phát mà người đời thường tặng những kẻ biết giữ gìn dung mạo bất di dịch qua lớp tuổi chất chồng.
Lão bà tóc trắng gật đầu lượt nữa, lại hỏi :
- Ngươi cải sửa dung mạo?
Bạch Thiếu Huy giật mình, thầm nghĩ :
- “Không lẽ bà này khám phá ra được thuật cải sửa dung mạo của Cửu Nghi tiên sinh?”
Chàng điềm nhiên :
- Cha mẹ sanh sao, tại hạ để y vậy, cải sửa để làm gì?
Lão bà không nói gì, nhìn chàng một lúc rồi bỗng thấp giọng nói vừa đủ cho một mình chàng nghe :
- Ngươi là đệ tử của Vô Danh đạo trưởng?
Bạch Thiếu Huy kinh hãi, thầm nghĩ :
- “Bà này lợi hại thật, đã nhận ra được chiếc Trúc tiêu của ta”.
Chàng lặng thinh không đáp.
Lão bà cười nhẹ :
- Được rồi, ngươi thấy khó trả lời thì thôi ta cũng không ép, nhưng ta mãn nguyện lắm...
Bà gật đầu luôn luôn, tỏ vẻ thích thú lắm.
Bạch Thiếu Huy làm gì mà hiểu nổi ý tứ của bà? Bởi không biết nên chàng đâm ra hoang mang, thành ra không có thái độ nào dứt khoát đối với bà ta.
Lão bà đưa tay chỉ Phạm Thù và Hương Hương, hỏi :
- Chúng là chi của ngươi?
Bạch Thiếu Huy đáp :
- Là nghĩa đệ và nghĩa muội của tại hạ.
Lão bà nắm chiếc trượng chỏi xuống đất, từ từ đứng lên :
- Cũng được, tất cả hãy theo ta.
Bà hướng sang bọn Hoán Hoa cung trầm giọng nói :
- Các ngươi ai là Long Cô Bà, ai là Thiết Cô Bà? Hãy bước sang đây cho ta bảo.
Thiết Cô Bà hừ một tiếng :
- Ngươi là ai? Lấy tư cách gì mà sai sử bọn ta?
Long Cô Bà bình tĩnh hơn, lạnh lùng đáp :
- Ta là Long Cô Bà, ngươi có việc gì cứ nói.
Lão bà thốt :
- Về bảo với Phu nhân các ngươi rằng ta dẫn ba tiểu tử này theo ta.
Long Cô Bà trợn mắt :
- Đâu có dễ dàng như vậy?
Lão bà thản nhiên :
- Hơn mấy mươi năm rồi ta chẳng hề can thiệp đến sự việc giang hồ, ngươi đừng tưởng vì thế mà ta thành vô dụng. Trận Bách Hoa kiếm của các ngươi đối với ta bất quá chỉ là một trò chơi con trẻ, chẳng cầm chân nổi ta đâu mà cao ngạo.
Long Cô Bà quan sát lão bà tóc trắng một lượt, chừng như sực nhớ ra điều gì, thầm nghĩ :
- “Hôm nay ta gặp kẻ tử đối đầu rồi đây, sự tình không thể kết thúc êm đẹp như ta tưởng được rồi”.
Bà trầm giọng hỏi :
- Ngươi là ai? Hãy xưng danh hiệu rồi chúng ta giải quyết trường hợp giữa hai chúng ta sau.
Lão bà thản nhiên :
- Dù ngươi chưa gặp ta lần nào thì có lẽ cũng từng nghe nói đến ta chứ? Hà tất ta phải nói với ngươi.
Long Cô Bà trầm ngâm :
- Ngươi là Bạch Phát Long Nữ?
Lão bà cười lớn :
- Đã biết ta là ai thì tốt rồi.
Bạch Thiếu Huy kinh hãi, thầm nghĩ :
- “Bạch Phát Long Nữ là một nhân vật tuyệt đỉnh trong Ma giáo, trước đây bốn mươi năm từng gieo khiếp đảm trong võ lâm. Người trong Hắc Bạch lưỡng đạo nghe nói đến danh hiệu bà ta thì đều kinh hồn lạc phách, không ngờ bà còn sống sót đến bây giờ”.
Chàng còn biết hơn thế, sau này bà tham hành công mà bị tẩu hỏa nhập ma rồi ẩn tích luôn, chẳng còn ai trông thấy bà ta xuất hiện trên giang hồ nữa, do đó có lồi truyền thuyết rằng bà đã chết, từ đó Ma giáo cũng vắng bóng luôn.
Thiết Cô Bà hừ một tiếng :
- Bạch Phát Long Nữ trước đây bốn mươi năm đã bị tẩu hỏa nhập ma mà chết rồi, ngươi là ai sao dám mạo xưng người chết? Mà dù ngươi có là Bạch Phát Long Nữ thực sự đi nữa thì cướp tội phản của Hoán Hoa cung cũng sẽ phải bị xử tử, điều đó là chắc chắn rồi.
Bạch Phát Long Nữ cười lạnh :
- Ngươi cho là ta giả mạo?
Thiết Cô Bà rùn vai :
- Dù giả, dù thật cũng mặc ngươi, ta muốn thấy tài ngươi như thế nào mà dám lớn tiếng khoa trương nghe chướng tai quá.
Bạch Phát Long Nữ đảo mắt nhìn quanh một lượt, trầm giọng nói :
- Ngươi muốn ta phá tan cái Bách Hoa kiếm trận của các ngươi?
Thiết Cô Bà xốc thanh kiếm trong tay, cười lớn :
- Điều đó cũng chưa cần thiết lắm, chúng ta cứ thử so tài một đối một cái đã.
Phạm Thù đứng sau lưng Bạch Thiếu Huy, bất bình quá, bước tới trước cao giọng quát :
- Mụ già họ Thiết kia, nếu muốn so kiếm thì ta đây cũng thừa sức tiếp ngươi vài chiêu, cần gì phải để lão bà xuất thủ.
Bạch Phát Long Nữ khoát tay :
- Đừng! Đã có ta thì anh em các ngươi khỏi cần xuất thủ.
Long Cô Bà thận trọng hơn, đắn đo mãi. Bà nghĩ nếu đúng Bạch Phát Long Nữ sống được đến nay thì ít nhất cũng trên chín mươi tuổi, mà người này có tướng mạo rất giống, chẳng hiểu có đúng là Bạch Phát Long Nữ thật sự hay là giả mạo đây.
Mấy lúc gần đây, bà thường nhận được tin tức rằng bọn Ma giáo đã tái xuất giang hồ, chừng như lần tái xuất này chỉ để đối đầu với Hoán Hoa cung. Nhưng nhiều ban trinh sát đã được tung ra khắp nẻo đường mà vẫn chưa dò xét được tung tích của họ.
Hoán Hoa phu nhân đã lo ngại rất nhiều về sự tái xuất của Ma giáo, bà khuyến cáo thuộc hạ phải để tâm dò xét, cố tìm cho được sào huyệt của họ để nghiên cứu kế hoạch mà diệt trừ. Nhưng trước khi biết đích xác sự tình thì phải cố gắng tránh xung đột được lúc nào hay lúc đấy.
Tuy nhiên giờ đây khi bà chưa biết rõ đối tượng là con người giả hay thật thì làm sao có thể dẹp bỏ kiếm trận mà nhượng bộ dễ dàng được? Vả lại nếu nhượng bộ thì tất nhiên phải để mặc cho bà ta mang ba tên tội phạm đi mất, như vậy thì làm sao phúc đáp với Phu nhân khi về cung?
Nghĩ vậy, bà hướng sang Bạch Phát Long Nữ nói :
- Bách Hoa cốc cùng quý giáo từ bao nhiêu năm qua chưa hề có sự hiềm khích, ngày nay há vì mấy tên tội phạm mà sanh ra xô xát nhau sao? Xin tiền bối hãy nghĩ lại, tránh làm thương tổn quy củ giang hồ.
Long Cô Bà đã giở cái khách sáo giang hồ, không còn dùng thái độ hằn học như lúc đầu nữa. Một nhân vật trong Hoán Hoa cung mà xử nhũn như thế thì kể cũng là một việc hi hữu, phải gặp trường hợp khó khăn lắm thì họ mới uyển chuyển như vậy.
Bạch Phát Long Nữ cười nhẹ :
- Bốn mươi năm trước đây lời nói của ta là một mạng lịnh, chẳng lẽ bốn mươi năm sau cũng cùng một người mà nó trở thành vô giá trị ư?
Long Cô Bà trầm giọng :
- Thế là tiền bối quyết ý dồn chúng tôi vào chỗ khó rồi đó.
Bạch Phát Long Nữ thản nhiên :
- Chính các ngươi làm khó ta thì có. Sao các ngươi không về cung trình với Phu nhân các ngươi rằng ta đến chỉ với một việc là dẫn ba tên tiểu tử đi theo, ngoài ra chẳng có va chạm gì các ngươi cả? Tại sao các ngươi cứ phải đòi ta giao trả chúng chứ?
Long Cô Bà cau mày :
- Tiền bối nhất định chống lại Hoán Hoa cung?
Bạch Phát Long Nữ khẽ gằn giọng :
- Chống đối hay không các ngươi muốn hiểu thế nào cũng được. Ta làm gì cũng có chủ trương, nay ta đã muốn dẫn ba tên tiểu tử này đi thì hậu quả thế nào ta cũng mặc.
Thiết Cô Bà cao giọng :
- Giám cung còn nói nhiều với mụ ta làm gì? Cứ hạ quách mụ ta rồi bắt mấy tên tiểu tử mang về Cung là xong. Kẻ nào chống đối Hoán Hoa cung thì kẻ đó phải chết.
Bạch Phát Long Nữ gật đầu :
- Phải đó! Như vậy dễ giải quyết sự tình hơn. Xưa kia ta cũng có quy củ như vậy, kẻ nào trái ý ta thì kẻ đó phải chết.
Long Cô Bà trầm ngâm một lúc, không phải bà quá ngán đối tượng mà chỉ sợ nếu xuất thủ rồi từ nay giữa Hoán Hoa cung và Ma giáo sẽ gây thù kết oán, mà chính bà là người phát động niềm thù oán đó nên tất nhiên phải gánh trách nhiệm và hậu quả, trong khi Hoán Hoa cung còn phải đương đầu với nhiều lực lượng khác nữa.
Bà chưa kịp dứt khoát thái độ thì Thiết Cô Bà đã cử cao lá cờ đen trong tay, giục :
- Lão thơ thơ, đừng phí thời gian nữa. Thanh toán mụ già này xong thì mình còn phải đuổi theo bọn Nam Bắc bang, mất Trại Gia Cát là mình có tội nặng đó.
Bạch Phát Long Nữ cười nhẹ :
- Ngươi nói đúng, ai cũng có việc gấp, ta thanh toán các ngươi rồi còn phải cùng mấy tiểu tử đi ngay, không thể chậm trễ được.
- Liễu đầu! Ngươi dám khiêu khích ta?
Tường Vân điềm nhiên :
- Tiện nữ chỉ nói sự thật, nào dám khiêu khích Thiết tổng giám? Tuy nhiên, Tổng giám cũng phải hiểu cho, dù tiện nữ thân phận thấp hèn song công tác này do Phu nhân sai phái, ít nhất hiện tại thì tiện nữ cũng là một sứ giả của Phu nhân...
Thiết Cô Bà phẫn hận cực điểm, hét lên :
- Tiện tỳ câm ngay, ngươi dám mượn lịnh Phu nhân bắt nạt ta?
Thấy nội bộ của đối phương bắt đầu tranh chấp với nhau, Bạch Thiếu Huy cười thầm.
Phạm Thù buột miệng thốt :
- Đúng là chó cùng nhà cắn nhau.
Long Cô Bà cũng nhận ra mình phải lên tiếng, day qua Tường Vân :
- Tường Vân, Thiết tổng giám cũng chẳng nói gì nặng cho ngươi lắm mà.
Rồi day qua Thiết Cô Bà :
- Lão muội! Cũng chẳng nên nói gì nữa!
Thiết Cô Bà hầm hầm gương mặt :
- Lão thơ thơ nghĩ xem, chị em ta theo Phu nhân lập nên bao nhiêu công lao, phúc hạnh lắm mới còn sống sót đến ngày hôm nay, vậy mà tiện tỳ là kẻ hậu sanh, cậy Phu nhân sủng ái dám khinh miệt hàng tiền bối, thiết tưởng nhờ ai vào sinh ra tử tạo cái cơ nghiệp sẵn cho nàng hưởng mà nàng vênh váo chứ?
Tường Vân vờ cao ngạo, day mặt nhìn về phía khác chẳng thèm tranh biện với bà ta nữa. Nàng nhìn xa xa, bỗng thấy một đốm lửa xanh chớp chớp, mặt nàng lộ vẻ hân hoan rõ rệt.
Cố giấu niềm hân hoan vừa hiện, nàng nghiêm sắc mặt day lại Thiết Cô Bà, xẵng giọng nói :
- Thiết tổng giám, bình thường thì tiện nữ hết sức tôn kính Tổng giám, song một người muốn cho những kẻ chung quanh mình tôn kính mãi mãi thì phải luôn tỏ ra mình là con người đáng kính...
Long Cô Bà quát :
- Tường Vân! Ta bảo im!
Bà ngẩng mặt lên, nhìn sang Bạch Thiếu Huy trầm lạnh giọng :
- Bạch Thiếu Huy, ta hỏi ngươi mấy câu này, nếu ngươi đáp đúng sự thật thì rất có thể ta châm chước cho ngươi con đường sống.
Bạch Thiếu Huy lạnh lùng :
- Bà cứ hỏi!
Phạm Thù tức uất, xì một tiếng dài :
- Bà nói dễ nghe nhỉ? Bà cầm như bọn này phải chết đến nơi rồi, không chết không được vậy.
Long Cô Bà chuyển mắt sang Phạm Thù, nhìn hắn một lúc rồi gật đầu :
- Sự thật là thế, bị Bách Hoa kiếm trận vây hãm rồi thì cho dù là đệ nhất cao thủ trong thiên hạ có chắp cánh mà bay cũng đừng hòng thoát khỏi.
Phạm Thù cười mỉa :
- Còn lâu lắm ta mới tin được lời bà.
Long Cô Bà nhìn hắn một lượt nữa :
- Ngươi có phải họ Phạm chăng?
Tường Vân đáp trước khi Phạm Thù mở miệng :
- Đúng vậy, chính là hắn đó.
Bạch Thiếu Huy sợ Long Cô Bà tiết lộ thân thế của Phạm Thù nên vội tìm cách ngăn không cho hắn khích nộ bà ta, chàng bảo khẽ :
- Phạm đệ đừng nói gì thêm nữa, hãy nghe xem bà ta muốn hỏi gì rồi tính sau.
Long Cô Bà gằn giọng :
- Bọn Trại Gia Cát đi đâu?
Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ :
- “Đúng là Tử Vi đàn chủ có giấu diếm cho ta phần nào sự tình, nàng không hề đề cập với bà ta một chi tiết nhỏ nào về bọn Trại Gia Cát cũng như về trường hợp của Phạm đệ”.
Chàng ngẩng mặt lên không, bật chuỗi cười dài, như muốn cười mãi trước câu hỏi ngớ ngẩn của đối phương. Một lúc lâu chàng mới ngưng cười, nghiêm giọng nói :
- Bà đến đây vì anh em tại hạ hay vì Nam Bắc bang vậy? Nếu vì anh em tại hạ thì bà còn hỏi làm gì cho dông dài? Còn nếu vì bọn người trong Nam Bắc bang thì bà cứ tìm bọn họ mà hỏi, sao lại hỏi tại hạ?
Long Cô Bà hét lớn :
- Nói nhảm! Bọn Trại Gia Cát rõ ràng là ở trên thuyền với các ngươi, họ đi đâu thì các ngươi hẳn phải biết.
Bạch Thiếu Huy thấy rõ Tử Vi đàn chủ nhìn mình gật đầu kín đáo thì biết ngay mình đoán không sai. Chàng bật cười lớn, át cả tiếng quát của Long Cô Bà :
- Bà hãy nghe đây! Anh em tại hạ đến Vu Sơn duy nhất với mục đích cứu nạn người con gái yếu đuối này, thoạt đầu cũng không biết nơi đó là Phân cung của Hoán Hoa cung. Còn bọn người Nam Bắc bang đến Vu Sơn là do chủ trương riêng biệt của họ, hành động của họ chẳng liên quan gì đến tại hạ cả, chính anh em tại hạ cũng không biết sự có mặt của họ tại nơi đó.
Chàng cao giọng hơn, tiếp nối :
- Trên thuyền kia ngoài ba anh em tại hạ ra thì chẳng còn một người thứ tư nào nữa.
Long Cô Bà nửa tin nửa ngờ, day qua Tử Vi đàn chủ hỏi :
- Tại Thiết Quan Hiệp ngươi có trông thấy Trại Gia Cát không?
Tử Vi đàn chủ đáp :
- Vãn bối chỉ trông thấy mỗi Bạch hộ pháp mà thôi chứ chẳng hề trông thấy Trại Gia Cát.
Long Cô Bà hướng sang Thiết Cô Bà, nhăn mặt trách cứ :
- Cứ theo sự tình thì rất có thể thủ hạ của lão muội hành động hồ đồ khiến cho tất cả chúng ta đều lầm mưu Trại Gia Cát.
Thiết Cô Bà tức khí có thể chết đi được, đáng lẽ bà hét to lên, song bà lại bật cười rợn :
- Lão thơ thơ nghe nàng ta nói mà tin được ư? Ta cứ bắt họ Bạch về cung tra tấn, cho dù hắn có gan to bằng trời cũng phải cung khai sự thật.
Long Cô Bà nhìn thoáng qua bọn Bạch Thiếu Huy, từ từ thốt :
- Các ngươi hãy theo ta về cung rồi tùy Phu nhân phát lạc, ta không làm khó dễ gì các ngươi đâu.
Tường Vân bỗng cao giọng :
- Bạch Thiếu Huy, trước mặt Giám cung Long Cô Bà, các ngươi không đưa tay chịu trói mà còn đợi chừng nào nữa?
Vừa lúc đó, từ phía hữu, trong đám loạn thạch bỗng có một giọng già nua phát lên, vọng đến cục trường :
- Hay quá! Ta đang tìm họ Bạch, bất ngờ lại gặp hắn ở đây.
Tiếp theo câu nói, một bóng người thấp bé vẹt cỏ bước tới. Người đó xuất hiện quá đột ngột, làm cho tất cả mọi người đều giật mình.
Càng kinh ngạc hơn nữa là Long Cô Bà và Thiết Cô Bà cả hai đều có công lực tu vi vô cùng thâm hậu, thế mà vẫn chẳng phát giác ra sự hiện diện của một đệ tam nhân cách họ không xa.
Người vừa xuất hiện đã nhỏ vóc dáng, lưng lại còng, thành ra càng nhỏ hơn, chỉ thấy mớ tóc bạc trắng, tóc dài quét đất, tay nương chiếc trượng, chừng như chỉ cần buông trượng ra là có thể ngã chúi liền.
Vì bóng đêm khá dày nên chẳng ai trông rõ người đó là nam hay nữ. Người đó bước đến một phiến đá cách cục trường không xa, ngồi xuống.
Long Cô Bà quát hỏi :
- Ngươi là ai?
Người đó từ từ nói :
- Ngươi chẳng cần hỏi ta là ai, ta không va chạm gì đến ngươi thì ngươi cũng chẳng nên khiêu động đến ta làm gì. Ta đến đây chỉ tìm gã họ Bạch mà thôi.
Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ :
- “Người này xuất hiện đúng lúc quá, hay cũng do Trại Gia Cát sắp bày?”
Phạm Thù nhích lại gần Bạch Thiếu Huy, thấp giọng hỏi :
- Đại ca nhận ra y?
Bạch Thiếu Huy lắc đầu, chưa kịp nói thì Thiết Cô Bà đã hét oang oang :
- Khuê nhi! Bắt kẻ đó cho ta.
Hàn Khuê vâng một tiếng, bước tới.
Long Cô Bà cau mày, dùng pháp Truyền Âm Nhập Mật nói với Thiết Cô Bà :
- Lão muội vẫn chưa bỏ được cái tính nóng thuở nào, phải biết người đó võ công ít nhất cũng ngang hàng chị em ta, Hàn đường chủ thì làm được cái gì mà bảo hắn kinh động chứ?
Thiết Cô Bà giật mình, vội gọi giật :
- Khuê nhi, trở lại mau.
Tự nhiên Hàn Khuê phải trở lại.
Người lạ vẫn ngồi nguyên trên phiến đá, thản nhiên như chẳng để tâm gì đến việc đó, ngẩng mặt hỏi bâng quơ :
- Ai là Bạch Thiếu Huy?
Bạch Thiếu Huy vòng tay đáp :
- Chính là tại hạ!
Người đó gật đầu :
- Bước lại đây!
Bạch Thiếu Huy điềm nhiên bước lại gần hơn, vòng tay lượt nữa :
- Lão tiền bối gọi tại hạ chẳng hay có gì dạy bảo?
Phạm Thù đưa mắt ra hiệu cho Hương Hương, cả hai cùng bước theo sau Bạch Thiếu Huy.
Người lạ giương đôi mắt sáng như sao, quan sát Bạch Thiếu Huy từ đầu đến chân đoạn gật gù hỏi :
- Ngươi là Bạch Thiếu Huy?
Đến lúc đó Bạch Thiếu Huy mới trông thấy rõ dung mạo của người lạ, chàng thoáng giật mình, nghiêng người đáp :
- Tại hạ vừa xác nhận với lão bà!
Thì ra người đó là một lão bà.
Lão bà tóc bạc như tuyết, nhưng gương mặt còn trẻ quá, trẻ hơn mặt thiếu nữ, đúng như câu hồng nhan bạch phát mà người đời thường tặng những kẻ biết giữ gìn dung mạo bất di dịch qua lớp tuổi chất chồng.
Lão bà tóc trắng gật đầu lượt nữa, lại hỏi :
- Ngươi cải sửa dung mạo?
Bạch Thiếu Huy giật mình, thầm nghĩ :
- “Không lẽ bà này khám phá ra được thuật cải sửa dung mạo của Cửu Nghi tiên sinh?”
Chàng điềm nhiên :
- Cha mẹ sanh sao, tại hạ để y vậy, cải sửa để làm gì?
Lão bà không nói gì, nhìn chàng một lúc rồi bỗng thấp giọng nói vừa đủ cho một mình chàng nghe :
- Ngươi là đệ tử của Vô Danh đạo trưởng?
Bạch Thiếu Huy kinh hãi, thầm nghĩ :
- “Bà này lợi hại thật, đã nhận ra được chiếc Trúc tiêu của ta”.
Chàng lặng thinh không đáp.
Lão bà cười nhẹ :
- Được rồi, ngươi thấy khó trả lời thì thôi ta cũng không ép, nhưng ta mãn nguyện lắm...
Bà gật đầu luôn luôn, tỏ vẻ thích thú lắm.
Bạch Thiếu Huy làm gì mà hiểu nổi ý tứ của bà? Bởi không biết nên chàng đâm ra hoang mang, thành ra không có thái độ nào dứt khoát đối với bà ta.
Lão bà đưa tay chỉ Phạm Thù và Hương Hương, hỏi :
- Chúng là chi của ngươi?
Bạch Thiếu Huy đáp :
- Là nghĩa đệ và nghĩa muội của tại hạ.
Lão bà nắm chiếc trượng chỏi xuống đất, từ từ đứng lên :
- Cũng được, tất cả hãy theo ta.
Bà hướng sang bọn Hoán Hoa cung trầm giọng nói :
- Các ngươi ai là Long Cô Bà, ai là Thiết Cô Bà? Hãy bước sang đây cho ta bảo.
Thiết Cô Bà hừ một tiếng :
- Ngươi là ai? Lấy tư cách gì mà sai sử bọn ta?
Long Cô Bà bình tĩnh hơn, lạnh lùng đáp :
- Ta là Long Cô Bà, ngươi có việc gì cứ nói.
Lão bà thốt :
- Về bảo với Phu nhân các ngươi rằng ta dẫn ba tiểu tử này theo ta.
Long Cô Bà trợn mắt :
- Đâu có dễ dàng như vậy?
Lão bà thản nhiên :
- Hơn mấy mươi năm rồi ta chẳng hề can thiệp đến sự việc giang hồ, ngươi đừng tưởng vì thế mà ta thành vô dụng. Trận Bách Hoa kiếm của các ngươi đối với ta bất quá chỉ là một trò chơi con trẻ, chẳng cầm chân nổi ta đâu mà cao ngạo.
Long Cô Bà quan sát lão bà tóc trắng một lượt, chừng như sực nhớ ra điều gì, thầm nghĩ :
- “Hôm nay ta gặp kẻ tử đối đầu rồi đây, sự tình không thể kết thúc êm đẹp như ta tưởng được rồi”.
Bà trầm giọng hỏi :
- Ngươi là ai? Hãy xưng danh hiệu rồi chúng ta giải quyết trường hợp giữa hai chúng ta sau.
Lão bà thản nhiên :
- Dù ngươi chưa gặp ta lần nào thì có lẽ cũng từng nghe nói đến ta chứ? Hà tất ta phải nói với ngươi.
Long Cô Bà trầm ngâm :
- Ngươi là Bạch Phát Long Nữ?
Lão bà cười lớn :
- Đã biết ta là ai thì tốt rồi.
Bạch Thiếu Huy kinh hãi, thầm nghĩ :
- “Bạch Phát Long Nữ là một nhân vật tuyệt đỉnh trong Ma giáo, trước đây bốn mươi năm từng gieo khiếp đảm trong võ lâm. Người trong Hắc Bạch lưỡng đạo nghe nói đến danh hiệu bà ta thì đều kinh hồn lạc phách, không ngờ bà còn sống sót đến bây giờ”.
Chàng còn biết hơn thế, sau này bà tham hành công mà bị tẩu hỏa nhập ma rồi ẩn tích luôn, chẳng còn ai trông thấy bà ta xuất hiện trên giang hồ nữa, do đó có lồi truyền thuyết rằng bà đã chết, từ đó Ma giáo cũng vắng bóng luôn.
Thiết Cô Bà hừ một tiếng :
- Bạch Phát Long Nữ trước đây bốn mươi năm đã bị tẩu hỏa nhập ma mà chết rồi, ngươi là ai sao dám mạo xưng người chết? Mà dù ngươi có là Bạch Phát Long Nữ thực sự đi nữa thì cướp tội phản của Hoán Hoa cung cũng sẽ phải bị xử tử, điều đó là chắc chắn rồi.
Bạch Phát Long Nữ cười lạnh :
- Ngươi cho là ta giả mạo?
Thiết Cô Bà rùn vai :
- Dù giả, dù thật cũng mặc ngươi, ta muốn thấy tài ngươi như thế nào mà dám lớn tiếng khoa trương nghe chướng tai quá.
Bạch Phát Long Nữ đảo mắt nhìn quanh một lượt, trầm giọng nói :
- Ngươi muốn ta phá tan cái Bách Hoa kiếm trận của các ngươi?
Thiết Cô Bà xốc thanh kiếm trong tay, cười lớn :
- Điều đó cũng chưa cần thiết lắm, chúng ta cứ thử so tài một đối một cái đã.
Phạm Thù đứng sau lưng Bạch Thiếu Huy, bất bình quá, bước tới trước cao giọng quát :
- Mụ già họ Thiết kia, nếu muốn so kiếm thì ta đây cũng thừa sức tiếp ngươi vài chiêu, cần gì phải để lão bà xuất thủ.
Bạch Phát Long Nữ khoát tay :
- Đừng! Đã có ta thì anh em các ngươi khỏi cần xuất thủ.
Long Cô Bà thận trọng hơn, đắn đo mãi. Bà nghĩ nếu đúng Bạch Phát Long Nữ sống được đến nay thì ít nhất cũng trên chín mươi tuổi, mà người này có tướng mạo rất giống, chẳng hiểu có đúng là Bạch Phát Long Nữ thật sự hay là giả mạo đây.
Mấy lúc gần đây, bà thường nhận được tin tức rằng bọn Ma giáo đã tái xuất giang hồ, chừng như lần tái xuất này chỉ để đối đầu với Hoán Hoa cung. Nhưng nhiều ban trinh sát đã được tung ra khắp nẻo đường mà vẫn chưa dò xét được tung tích của họ.
Hoán Hoa phu nhân đã lo ngại rất nhiều về sự tái xuất của Ma giáo, bà khuyến cáo thuộc hạ phải để tâm dò xét, cố tìm cho được sào huyệt của họ để nghiên cứu kế hoạch mà diệt trừ. Nhưng trước khi biết đích xác sự tình thì phải cố gắng tránh xung đột được lúc nào hay lúc đấy.
Tuy nhiên giờ đây khi bà chưa biết rõ đối tượng là con người giả hay thật thì làm sao có thể dẹp bỏ kiếm trận mà nhượng bộ dễ dàng được? Vả lại nếu nhượng bộ thì tất nhiên phải để mặc cho bà ta mang ba tên tội phạm đi mất, như vậy thì làm sao phúc đáp với Phu nhân khi về cung?
Nghĩ vậy, bà hướng sang Bạch Phát Long Nữ nói :
- Bách Hoa cốc cùng quý giáo từ bao nhiêu năm qua chưa hề có sự hiềm khích, ngày nay há vì mấy tên tội phạm mà sanh ra xô xát nhau sao? Xin tiền bối hãy nghĩ lại, tránh làm thương tổn quy củ giang hồ.
Long Cô Bà đã giở cái khách sáo giang hồ, không còn dùng thái độ hằn học như lúc đầu nữa. Một nhân vật trong Hoán Hoa cung mà xử nhũn như thế thì kể cũng là một việc hi hữu, phải gặp trường hợp khó khăn lắm thì họ mới uyển chuyển như vậy.
Bạch Phát Long Nữ cười nhẹ :
- Bốn mươi năm trước đây lời nói của ta là một mạng lịnh, chẳng lẽ bốn mươi năm sau cũng cùng một người mà nó trở thành vô giá trị ư?
Long Cô Bà trầm giọng :
- Thế là tiền bối quyết ý dồn chúng tôi vào chỗ khó rồi đó.
Bạch Phát Long Nữ thản nhiên :
- Chính các ngươi làm khó ta thì có. Sao các ngươi không về cung trình với Phu nhân các ngươi rằng ta đến chỉ với một việc là dẫn ba tên tiểu tử đi theo, ngoài ra chẳng có va chạm gì các ngươi cả? Tại sao các ngươi cứ phải đòi ta giao trả chúng chứ?
Long Cô Bà cau mày :
- Tiền bối nhất định chống lại Hoán Hoa cung?
Bạch Phát Long Nữ khẽ gằn giọng :
- Chống đối hay không các ngươi muốn hiểu thế nào cũng được. Ta làm gì cũng có chủ trương, nay ta đã muốn dẫn ba tên tiểu tử này đi thì hậu quả thế nào ta cũng mặc.
Thiết Cô Bà cao giọng :
- Giám cung còn nói nhiều với mụ ta làm gì? Cứ hạ quách mụ ta rồi bắt mấy tên tiểu tử mang về Cung là xong. Kẻ nào chống đối Hoán Hoa cung thì kẻ đó phải chết.
Bạch Phát Long Nữ gật đầu :
- Phải đó! Như vậy dễ giải quyết sự tình hơn. Xưa kia ta cũng có quy củ như vậy, kẻ nào trái ý ta thì kẻ đó phải chết.
Long Cô Bà trầm ngâm một lúc, không phải bà quá ngán đối tượng mà chỉ sợ nếu xuất thủ rồi từ nay giữa Hoán Hoa cung và Ma giáo sẽ gây thù kết oán, mà chính bà là người phát động niềm thù oán đó nên tất nhiên phải gánh trách nhiệm và hậu quả, trong khi Hoán Hoa cung còn phải đương đầu với nhiều lực lượng khác nữa.
Bà chưa kịp dứt khoát thái độ thì Thiết Cô Bà đã cử cao lá cờ đen trong tay, giục :
- Lão thơ thơ, đừng phí thời gian nữa. Thanh toán mụ già này xong thì mình còn phải đuổi theo bọn Nam Bắc bang, mất Trại Gia Cát là mình có tội nặng đó.
Bạch Phát Long Nữ cười nhẹ :
- Ngươi nói đúng, ai cũng có việc gấp, ta thanh toán các ngươi rồi còn phải cùng mấy tiểu tử đi ngay, không thể chậm trễ được.
/158
|