“Hà… hà…” – Ciel vừa miết tay vào tường vừa thở hổn hển. – “Sebastian… hà…hà…”
“Nào đưa tay lên tường tý nào, thư giãn một chút nào.” – Sebastian khẽ ‘dỗ dành’ Ciel lúc này đang cảm thấy rất khó chịu.
“Không… không thể hơn được nữa. Ta không thể chịu đựng hơn được nữa.” – Ciel không ngừng rên ri làm Sebastian cũng thấy sốt ruột. – “Không thể… khủng khiếp quá.” – Cả người Ciel khẽ run run lên như bị lạnh.
“Làm ơn hãy chịu đựng thêm chút nữa, cậu sẽ quen ngay thôi.” – Sebastian nói.
“Ah…a…”
“Ta đã bảo nội tạng ta sắp tuột ra rồi mà.” – Ciel hét ầm lên. Hóa ra là vì Sebastian đang kéo chặt áo lót để Ciel có thể giả gái một cách hoàn hảo, và điều này khiến cho Ciel khó chịu đến không thở nổi.
“Thưa ngài, không có cô gái nào mà nội tạng của có có thể tuột ra ngoài chỉ vì một cái áo lót đâu.” – Sebastian phản bác.
“Arghhhh…” – Ciel một lần nữa, nhưng tiếng hét này đưa cậu về với hiện thực. Cảnh tượng vừa rồi chỉ là một giấc mơ trong cơn mê man của cậu do ảnh hưởng của thuốc mê.
“Hóa ra chỉ là một giấc mơ.” – Ciel thì thầm với chính mình.
Vài giây sau khi thoát khỏi cơn mê, Ciel mới để ý đến bản thân đang bị chói chặt, xung quanh không một tia sáng mà chỉ là một màu tối đen.
“Trước tiên phải tìm hiểu xem mình đang ở đâu cái đã.” – Ciel thầm nghĩ, rồi cậu nghe thấy những âm thanh rất rõ ràng ở xung quanh cậu.
“Hỡi những quý ông quý bà, xin hãy yên lặng nào. Tiếp theo là đến món hàng mà mọi người mong chờ.” – Đây chính là giọng nói của tử tước Druitt. – “Hãy nhìn kỹ cho.” – Tử tước Druitt kéo tấm màn che quanh chiếc lồng nhốt Ciel khiến cho những người trong căn phòng đều trầm trồ trước vẻ đẹp của Ciel.
“Các vị có thể chọn cô ấy để trông lồng, hoặc các vị có thể chơi với cô ấy bao nhiêu các vị thích, hoặc dùng cô ấy trong một nghi lễ nào đó, hoặc có thể bán từng bộ phận của cô ấy theo ý muốn của từng khách hàng.” – Tử tước tiếp tục nói với giọng rất bình thản nhưng những gì ông ta thốt ra lại vô cùng đáng sợ. – “Sẽ rất khó để có được món hàng này. Mắt cô ấy rất sáng và đẹp, màu của biển cả, một màu sắc tương phản với màu của khu rừng. Giờ tôi sẽ cho mọi người xem.” – Tử tước Druitt dứt lời liền có một cô gái ăn mặc đầy gợi cảm tiến đến kéo dải khăn đen che mắt Ciel ra.
“Đây là một buổi bán đấu giá ngầm.” – Từ những lời tử tước vừa nói, Ciel đã hiểu sự việc đang diễn ra là thế nào.
“Giá khởi điểm là 1000.” – Tử tước Druitt ra giá, phía dưới liền có hàng loạt người tiếp tục đưa giá cao hơn.
“Sebastian, ta ở đây.” – Bỗng nhiên Ciel cất tiếng nói.
Câu nói vừa dứt, một cơn gió lạnh liền thổi qua. Ánh nến khẽ đảo mình rồi tắt phụt. Bóng tối bao trùm lên tất cả, mang theo cả hương vị lạnh lẽo của ác quỷ.
“Thật tình, đúng là ngoài việc bị bắt ra cậu chả làm được gì.” – Sebastian ngán ngẩm nói, ánh sáng cũng trở lại.
Nhưng, những con người dưới kia, linh hồn của họ đã không thể quay trở lại được nữa. Chết, họ chết một cách rất đột ngột và gọn gàng, không chút tiếng động.
“Cậu nghĩ tôi sẽ đến buổi đấu giá, nên cậu bất cẩn?” – Sebastian tiếp tục hỏi.
“Khi ta còn giữ khế ước, thì dù ngươi ở đâu, cũng sẽ đến, phải không?” – Ciel mở to con mắt chứa dấu ấn ấy, giọng nói chắc chắn.
Khế ước là dấu ấn để con quỷ tìm đến con mồi của mình, càng gần mắt thì uy lực của khế ước càng mạnh. Nhưng cũng đồng nghĩa với, kẻ đó mãi mãi không thể thoát khỏi con quỷ.
“Vâng, đương nhiên, tôi sẽ luôn đi theo cậu dù là ở đâu, cho đến tận cùng.” – Sebastian vừa nói vừa mở chiếc lồng đang giam giữ Ciel và đưa cậu ra ngoài. – “Cho dù tôi tan thành ngàn mảnh, tôi cũng sẽ không bao giờ rời xa cậu. Tôi sẽ theo cậu đến nơi sâu nhất của địa ngục. Tôi không nói dối như những người này.”
“Vậy thì tốt, chỉ có ngươi là không lừa dối ta. Tuyệt đối!” – Hai chữ cuối cùng, Ciel nhấn giọng như để ra lệnh cho Sebastian.
“Yes, my lord.”
“Tôi đã gọi cảnh sát rồi, họ sẽ đến đây sớm.” – Ngừng một vài giây, Sebastian lại nói.
“Vậy chúng ta không nên ở đây lâu thêm nữa. Nếu không, mấy con chó của Scotland Yard sẽ làm khó chúng ta một lúc đấy.” – Ciel nói.
“Nhìn cậu như vậy càng giống… my lady.” – Sebastian nhếch môi tạo thành một nụ cười mỉa khiến cho Ciel không khỏi đỏ mặt.
“Dù sao vụ án Jack the ripper đã được giải quyết. Thật thất vọng.”
Bỗng hai người nghe thấy tiếng xôn xao từ ngoài vọng vào: “Cảnh sát đây.”
“Có vẻ như cảnh sát đã đến rồi.” – Ciel nhăn mặt.
“Vậy chúng ta phải đi thôi.” – Sebastian nhanh chóng bế Ciel, nhảy lên phía mái nhà rồi biến mất như một ngôi sao nhỏ lặn giữa bầu trời đêm huyền ảo.
Sáng hôm sau…
Lau đưa bài báo lên đọc, và tiêu đề của bài báo ấy thực ấn tượng: “Jack The Ripper đã trở lại.”
“Nếu sự ngờ vực không thể tìm ra kẻ giết người thì nó sẽ không thể kết thúc. Không, đây mới chỉ là dấu hiệu khác để bắt đầu.” – Lau bình thản nhận xét.
“Nghĩa là tử tước không phải là thủ phạm.” – Hồng phu nhân cau mày.
“Nạn nhân: Annie Shepher. Một kỹ nữ khác đã bị hiến tế.” – Bài báo đã viết như thế.
“Chuyện này là sao? Đêm qua tử tước có đi đâu đâu.” – Ciel đập mạnh tay xuống bàn, giọng nói bực tức xen lẫn ngờ vực. – “Ta phải xem xét lại mọi thứ. Sebastian, lập cho ta danh sách tình nghi.”
“Kẻ hầu của ngài đã hiếu.”
Cả ngày hôm đó Ciel chỉ mải xem danh sách tình nghi, không quan tâm điều gì khác.
“Có khoảng 4.5 triệu người sống ở Luân Đôn một mình, trong mùa xã giao số đó còn nhiều hơn. Nếu chúng ta giải quyết được nhu cầu của dân nghèo đang tăng thêm…” – Ciel đang nói thì Hồng phu từ ngoài đi đến, nói xen vào:
“Cháu còn làm việc à?” – Hồng phu nhân đưa ra trước mặt Ciel bộ cờ vua và tươi cười nói. – “Có muốn giải lao tí và chơi trò này không? Thỉnh thoảng cháu không nên làm việc vất vả quá.”
“Grell, chuẩn bị trà đi.” – Hồng phu nhân quay sang Grell nói.
“Đã hơi muộn nên tôi chuẩn bị một ít trà thảo mộc được làm từ hoa hồng dại.” – Grell bưng đến hai chén trà nóng trông rất hấp dẫn.
Ciel và Hồng phu nhân cùng đưa lên nếm thử, và…
“Mùi vị thật khủng khiếp. Sao trà thảo mộc lại có vị mặn được hả? Vì sao ngươi có thể tự coi mình là quản gia được nhỉ? Làm lại đi.” – Hồng phu nhân nói lớn.
“Dù sao tôi cũng là một quản gia.” – Grell cầm hai tách trà lầm lũi xuống bếp.
“Quản gia của cháu, dù anh ta là một người xuất sắc hay tham công tiếc việc…” – Hồng phu nhân chống tay xuống bàn, mắt đăm đăm nhìn về phía Sebastian vẫn đang mải mê xem danh sách những kẻ tình nghi.
“Thì sao?” – Ciel hỏi lại.
“Không có gì.” – Ngừng một chút, Hồng phu nhân nói tiếp. – “Vì anh ta quá xuất sắc, cháu nên cho anh ta điều tra vụ tử tước thì hơn.”
“Đó là sức mạnh và tay chân của cháu.” – Ciel vừa đánh cờ vừa nói, giọng lạnh hẳn. – “Quân cờ thì không thể hoạt động mà không có cháu, người đứng sau lưng nó. Nếu cháu thắng vì sử dụng một quân cờ tự do thì đó không phải chiến thắng của cháu. Người ra lệnh luôn là chủ nhân, không có lệnh của cháu, hắn sẽ không hành động. Nhưng sự khác nhau giữa các quân cờ và Sebastian là… anh ta có thể đơn phương độc mã hạ gục tất cả các hiệp sĩ khác. Như thế này…” – Quay lại bàn cờ, hóa ra từ nãy đến giờ, Ciel chỉ dùng một con mã để nuốt chửng các con cờ của Hồng phu nhân.
“Chơi như thế là phạm luật.” – Hồng phu nhân đáp trả.
“Đúng vậy, nếu đây chỉ là cờ vua bình thường.” – Ciel khẽ nở một nụ cười chế nhạo. – “Thật không may, trong cuộc sống, kẻ chiến thắng bằng pháp luật không thể có bất cứ địa vị gì. Sẽ có những hiệp sị phá vỡ luật lệ. Và ngay cả những quân cờ cũng có thể phản bội hắn ta. Để duy trì thế cân bằng của trò chơi, cháu cũng phải phá bỏ luật lệ để thắng, đúng không? Nếu người anh chúng ta quá bất cẩn thì chúng ta cũng sẽ kết thúc.”
“Con không nên trở thành con chó canh cổng của thế giới ngầm, vẫn có những cách khác để sống mà. Chị ta, mẹ con cũng mong muốn thế.” – Ánh nhìn của Hồng phu nhân bỗng trở nên buồn xa xăm khi bà nhắc đến mẹ của Ciel cũng là chị gái đã mất của bà. – “Nhưng con vẫn khăng khăng trở lại thế giới ngầm. Con muốn trả thù cho người chị đã mất của ta ư? Chị ta chắc chắn sẽ không muốn con trở thành thế này.”
“Con chưa từng nghĩ về chuyện trả thù.” – Ciel nhìn Hồng phu nhân bằng ánh mắt kiên định. – “Cho dù con có trả thù được thì người chết cũng không thể sống lại. Con cũng chẳng được lợi lộc gì. Trả thù hay báo thù chỉ là những từ ngữ hoa mĩ, chỉ đơn thuần là thỏa mãn sự ích kỷ của bản thân. Nên nó chỉ là để thỏa mãn bản thân mà thôi. Con cũng không làm thế vì gia tộc Phantomhive, con làm thế vì chính bản thân con! Con muốn những kẻ phản bội gia tộc Phantomhive phải chịu sự nhục nhã và đau đớn mà con đã phải chịu.” – Nói đến đây, đáy mắt Ciel thoáng hiện lên một nét đau đớn và tức giận, tuy chỉ thoáng qua, nhưng rất rõ ràng. – “Chiếu tướng.”
“Haiz, đây đã là lần thua thứ 46 liên tiếp. Con luôn chơi giỏi hơn ta và ta đã toàn thua.” – Hồng phu nhân ngán ngẩm nói. – “Ta vẫn còn nhớ ngày con sinh ra. Lúc đó ta mới chỉ là một y tá mới vào nghề, khi ta đang hoang mang thì… Con thật nhỏ nhắn và đáng yêu, ta cảm thấy sẽ luôn bảo vệ con, cho dù ta chưa từng có con. Ta luôn coi con như con đẻ và ta muốn đưa con ra khỏi xã hội đó.”
Hồng phu vừa nói vừa đưa tay xoa đầu Ciel nhưng liền bị cậu gạt ra:
“Con ở đây vì con muốn thế, và là thứ con đã chọn. Và do vậy, con sẽ không hối tiếc bất cứ điều gì và con cũng sẽ không tha thứ cho bất cứ ai.” – Thu lại ánh mắt lạnh lẽo của mình, Ciel nghiêng mình hôn lên cổ Hồng phu nhân. – “Đã đến giờ con đi ngủ rồi, con rất vui vì có thể chơi với dì như thế này.”
“Tôi đã pha trà xong rồi. Huh?” – Grell vừa bưng trà lên thì Ciel đã rời khỏi phòng, chỉ còn Hồng phu nhân vẫn ngồi lại bên bàn cờ và Sebastian đứng trầm lặng cạnh cửa sổ.
“Tại sao phải là đứa trẻ này chứ? Tại sao phải chịu sự đau đớn và lạnh lùng ở cái tuổi nhỏ như vậy chứ.” – Hồng phu nhân nói.
“Cậu chủ là kiểu người sẽ làm việc không biết mệt mỏi để hoàn thành mục đích, dù cho con đường cậu ấy chọn có dài và tối tăm hay lạnh lẽo và tàn nhẫn. Và đó là lý do tại sao tôi sẽ mãi ở bên phục vụ cho cậu chủ.” – Sebastian nói.
“Ta đoán nếu chúng ta muốn nó dừng lại thì cũng chẳng có ích gì.” – Hồng phu nhân thở dài một tiếng. – “Trong suốt thời gian kinh khủng nhất của đứa trẻ đó, ta đã không thể ở cạnh bên nó. Sebastian, có thể sẽ thật lạ lùng khi hỏi ngươi điều này. Nhưng hãy ở bên đứa trẻ đó. Đừng để nó lạc mất con đường của mình, cũng đừng để nó lạc trong chính con đường nó đã chọn.” – Hồng phu nhân lặng nhìn Sebastian bằng ánh mắt tin tưởng, còn có chút bất lực.
“Đương nhiên, tôi sẽ luôn ở bên cạnh và bảo vệ cậu chủ.”
“Quả là một buổi tối kinh khủng, đêm nay sẽ có bão.” – Lau đứng bên cạnh cửa sổ ở một góc phòng, ánh mắt trầm ngâm nhìn ra bầu trời đêm ẩn chứa đầy giông tố. Từng tia chớp rạch ngang trời, xé nát cả lòng người.
Tại phòng Ciel…
“Có chuyện gì?” – Ciel đang nằm trên giường một cách mệt mỏi, ngước lên hỏi Sebastian vừa mới bước vào phòng.
“Tôi đã xem xét những khả năng khác nhau, nhưng có vẻ ngoài tử tước thì chẳng có ai đáng nghi cả.” – Sebastian báo cáo những gì mình điều tra được cho Ciel.
“Vậy thì thay đổi các yếu tố điều tra chứ gì. Vụ hôm qua không liên quan gì đến tử tước.” – Ciel đưa tay khẽ vò đầu.
“Đúng vậy thưa cậu chủ, trong nhà tử tước không một ai có khả năng làm việc đó.”
“Dẫu sao sáng mai…” – Rồi như tìm được điều gì đó, Ciel dừng lại rồi lại nói. – “Sebastian,… không lẽ.” – Ánh mắt Ciel bỗng vụt qua tia đau đớn cùng tuyệt vọng, cậu nhìn Sebastian chăm chú như thể đợi một câu trả lời khá hơn.
Nhưng Sebastian đã mỉm cười, và nói:
“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi mà, đúng chứ? Tôi sẽ không nói dối và hơn nữa tôi sẽ trở thành sức mạnh của cậu, tay chân của cậu và con cờ của cậu. Người quyết định tất cả những điều này là cậu. Vì vậy tôi sẽ trở thành sức mạnh của cậu. Hôm đó, là những gì mà cậu đã nói. Cho đến hết hôm nay tôi vẫn là một quản gia, nên tôi sẽ không bày tỏ ý kiến của mình quá nhiều. Tôi sẽ chỉ làm theo những gì chủ nhân ra lệnh.” – Sebastian nhìn thẳng vào Ciel, ánh mắt của Sebastian như nhắc nhở vị trí thủ lĩnh, vị trí chủ nhân mà Ciel đang nắm giữ, nó có sức nặng như thế nào.
“Vậy không một ai có thể làm chuyện đó, đúng chứ?”
“Đúng vậy.”
“Không lẽ… ngươi…” – Ciel dường như vẫn chưa muốn tin vào những điều mà cậu tìm ra.
“Một trong những mệnh lệnh của cậu là tôi sẽ trở thành quân cờ, trở thành thanh kiếm của cậu.” – Sebastian đưa tay về phía Ciel. – “Nào, hãy chiếu tướng nào, my lord.”
“Nào đưa tay lên tường tý nào, thư giãn một chút nào.” – Sebastian khẽ ‘dỗ dành’ Ciel lúc này đang cảm thấy rất khó chịu.
“Không… không thể hơn được nữa. Ta không thể chịu đựng hơn được nữa.” – Ciel không ngừng rên ri làm Sebastian cũng thấy sốt ruột. – “Không thể… khủng khiếp quá.” – Cả người Ciel khẽ run run lên như bị lạnh.
“Làm ơn hãy chịu đựng thêm chút nữa, cậu sẽ quen ngay thôi.” – Sebastian nói.
“Ah…a…”
“Ta đã bảo nội tạng ta sắp tuột ra rồi mà.” – Ciel hét ầm lên. Hóa ra là vì Sebastian đang kéo chặt áo lót để Ciel có thể giả gái một cách hoàn hảo, và điều này khiến cho Ciel khó chịu đến không thở nổi.
“Thưa ngài, không có cô gái nào mà nội tạng của có có thể tuột ra ngoài chỉ vì một cái áo lót đâu.” – Sebastian phản bác.
“Arghhhh…” – Ciel một lần nữa, nhưng tiếng hét này đưa cậu về với hiện thực. Cảnh tượng vừa rồi chỉ là một giấc mơ trong cơn mê man của cậu do ảnh hưởng của thuốc mê.
“Hóa ra chỉ là một giấc mơ.” – Ciel thì thầm với chính mình.
Vài giây sau khi thoát khỏi cơn mê, Ciel mới để ý đến bản thân đang bị chói chặt, xung quanh không một tia sáng mà chỉ là một màu tối đen.
“Trước tiên phải tìm hiểu xem mình đang ở đâu cái đã.” – Ciel thầm nghĩ, rồi cậu nghe thấy những âm thanh rất rõ ràng ở xung quanh cậu.
“Hỡi những quý ông quý bà, xin hãy yên lặng nào. Tiếp theo là đến món hàng mà mọi người mong chờ.” – Đây chính là giọng nói của tử tước Druitt. – “Hãy nhìn kỹ cho.” – Tử tước Druitt kéo tấm màn che quanh chiếc lồng nhốt Ciel khiến cho những người trong căn phòng đều trầm trồ trước vẻ đẹp của Ciel.
“Các vị có thể chọn cô ấy để trông lồng, hoặc các vị có thể chơi với cô ấy bao nhiêu các vị thích, hoặc dùng cô ấy trong một nghi lễ nào đó, hoặc có thể bán từng bộ phận của cô ấy theo ý muốn của từng khách hàng.” – Tử tước tiếp tục nói với giọng rất bình thản nhưng những gì ông ta thốt ra lại vô cùng đáng sợ. – “Sẽ rất khó để có được món hàng này. Mắt cô ấy rất sáng và đẹp, màu của biển cả, một màu sắc tương phản với màu của khu rừng. Giờ tôi sẽ cho mọi người xem.” – Tử tước Druitt dứt lời liền có một cô gái ăn mặc đầy gợi cảm tiến đến kéo dải khăn đen che mắt Ciel ra.
“Đây là một buổi bán đấu giá ngầm.” – Từ những lời tử tước vừa nói, Ciel đã hiểu sự việc đang diễn ra là thế nào.
“Giá khởi điểm là 1000.” – Tử tước Druitt ra giá, phía dưới liền có hàng loạt người tiếp tục đưa giá cao hơn.
“Sebastian, ta ở đây.” – Bỗng nhiên Ciel cất tiếng nói.
Câu nói vừa dứt, một cơn gió lạnh liền thổi qua. Ánh nến khẽ đảo mình rồi tắt phụt. Bóng tối bao trùm lên tất cả, mang theo cả hương vị lạnh lẽo của ác quỷ.
“Thật tình, đúng là ngoài việc bị bắt ra cậu chả làm được gì.” – Sebastian ngán ngẩm nói, ánh sáng cũng trở lại.
Nhưng, những con người dưới kia, linh hồn của họ đã không thể quay trở lại được nữa. Chết, họ chết một cách rất đột ngột và gọn gàng, không chút tiếng động.
“Cậu nghĩ tôi sẽ đến buổi đấu giá, nên cậu bất cẩn?” – Sebastian tiếp tục hỏi.
“Khi ta còn giữ khế ước, thì dù ngươi ở đâu, cũng sẽ đến, phải không?” – Ciel mở to con mắt chứa dấu ấn ấy, giọng nói chắc chắn.
Khế ước là dấu ấn để con quỷ tìm đến con mồi của mình, càng gần mắt thì uy lực của khế ước càng mạnh. Nhưng cũng đồng nghĩa với, kẻ đó mãi mãi không thể thoát khỏi con quỷ.
“Vâng, đương nhiên, tôi sẽ luôn đi theo cậu dù là ở đâu, cho đến tận cùng.” – Sebastian vừa nói vừa mở chiếc lồng đang giam giữ Ciel và đưa cậu ra ngoài. – “Cho dù tôi tan thành ngàn mảnh, tôi cũng sẽ không bao giờ rời xa cậu. Tôi sẽ theo cậu đến nơi sâu nhất của địa ngục. Tôi không nói dối như những người này.”
“Vậy thì tốt, chỉ có ngươi là không lừa dối ta. Tuyệt đối!” – Hai chữ cuối cùng, Ciel nhấn giọng như để ra lệnh cho Sebastian.
“Yes, my lord.”
“Tôi đã gọi cảnh sát rồi, họ sẽ đến đây sớm.” – Ngừng một vài giây, Sebastian lại nói.
“Vậy chúng ta không nên ở đây lâu thêm nữa. Nếu không, mấy con chó của Scotland Yard sẽ làm khó chúng ta một lúc đấy.” – Ciel nói.
“Nhìn cậu như vậy càng giống… my lady.” – Sebastian nhếch môi tạo thành một nụ cười mỉa khiến cho Ciel không khỏi đỏ mặt.
“Dù sao vụ án Jack the ripper đã được giải quyết. Thật thất vọng.”
Bỗng hai người nghe thấy tiếng xôn xao từ ngoài vọng vào: “Cảnh sát đây.”
“Có vẻ như cảnh sát đã đến rồi.” – Ciel nhăn mặt.
“Vậy chúng ta phải đi thôi.” – Sebastian nhanh chóng bế Ciel, nhảy lên phía mái nhà rồi biến mất như một ngôi sao nhỏ lặn giữa bầu trời đêm huyền ảo.
Sáng hôm sau…
Lau đưa bài báo lên đọc, và tiêu đề của bài báo ấy thực ấn tượng: “Jack The Ripper đã trở lại.”
“Nếu sự ngờ vực không thể tìm ra kẻ giết người thì nó sẽ không thể kết thúc. Không, đây mới chỉ là dấu hiệu khác để bắt đầu.” – Lau bình thản nhận xét.
“Nghĩa là tử tước không phải là thủ phạm.” – Hồng phu nhân cau mày.
“Nạn nhân: Annie Shepher. Một kỹ nữ khác đã bị hiến tế.” – Bài báo đã viết như thế.
“Chuyện này là sao? Đêm qua tử tước có đi đâu đâu.” – Ciel đập mạnh tay xuống bàn, giọng nói bực tức xen lẫn ngờ vực. – “Ta phải xem xét lại mọi thứ. Sebastian, lập cho ta danh sách tình nghi.”
“Kẻ hầu của ngài đã hiếu.”
Cả ngày hôm đó Ciel chỉ mải xem danh sách tình nghi, không quan tâm điều gì khác.
“Có khoảng 4.5 triệu người sống ở Luân Đôn một mình, trong mùa xã giao số đó còn nhiều hơn. Nếu chúng ta giải quyết được nhu cầu của dân nghèo đang tăng thêm…” – Ciel đang nói thì Hồng phu từ ngoài đi đến, nói xen vào:
“Cháu còn làm việc à?” – Hồng phu nhân đưa ra trước mặt Ciel bộ cờ vua và tươi cười nói. – “Có muốn giải lao tí và chơi trò này không? Thỉnh thoảng cháu không nên làm việc vất vả quá.”
“Grell, chuẩn bị trà đi.” – Hồng phu nhân quay sang Grell nói.
“Đã hơi muộn nên tôi chuẩn bị một ít trà thảo mộc được làm từ hoa hồng dại.” – Grell bưng đến hai chén trà nóng trông rất hấp dẫn.
Ciel và Hồng phu nhân cùng đưa lên nếm thử, và…
“Mùi vị thật khủng khiếp. Sao trà thảo mộc lại có vị mặn được hả? Vì sao ngươi có thể tự coi mình là quản gia được nhỉ? Làm lại đi.” – Hồng phu nhân nói lớn.
“Dù sao tôi cũng là một quản gia.” – Grell cầm hai tách trà lầm lũi xuống bếp.
“Quản gia của cháu, dù anh ta là một người xuất sắc hay tham công tiếc việc…” – Hồng phu nhân chống tay xuống bàn, mắt đăm đăm nhìn về phía Sebastian vẫn đang mải mê xem danh sách những kẻ tình nghi.
“Thì sao?” – Ciel hỏi lại.
“Không có gì.” – Ngừng một chút, Hồng phu nhân nói tiếp. – “Vì anh ta quá xuất sắc, cháu nên cho anh ta điều tra vụ tử tước thì hơn.”
“Đó là sức mạnh và tay chân của cháu.” – Ciel vừa đánh cờ vừa nói, giọng lạnh hẳn. – “Quân cờ thì không thể hoạt động mà không có cháu, người đứng sau lưng nó. Nếu cháu thắng vì sử dụng một quân cờ tự do thì đó không phải chiến thắng của cháu. Người ra lệnh luôn là chủ nhân, không có lệnh của cháu, hắn sẽ không hành động. Nhưng sự khác nhau giữa các quân cờ và Sebastian là… anh ta có thể đơn phương độc mã hạ gục tất cả các hiệp sĩ khác. Như thế này…” – Quay lại bàn cờ, hóa ra từ nãy đến giờ, Ciel chỉ dùng một con mã để nuốt chửng các con cờ của Hồng phu nhân.
“Chơi như thế là phạm luật.” – Hồng phu nhân đáp trả.
“Đúng vậy, nếu đây chỉ là cờ vua bình thường.” – Ciel khẽ nở một nụ cười chế nhạo. – “Thật không may, trong cuộc sống, kẻ chiến thắng bằng pháp luật không thể có bất cứ địa vị gì. Sẽ có những hiệp sị phá vỡ luật lệ. Và ngay cả những quân cờ cũng có thể phản bội hắn ta. Để duy trì thế cân bằng của trò chơi, cháu cũng phải phá bỏ luật lệ để thắng, đúng không? Nếu người anh chúng ta quá bất cẩn thì chúng ta cũng sẽ kết thúc.”
“Con không nên trở thành con chó canh cổng của thế giới ngầm, vẫn có những cách khác để sống mà. Chị ta, mẹ con cũng mong muốn thế.” – Ánh nhìn của Hồng phu nhân bỗng trở nên buồn xa xăm khi bà nhắc đến mẹ của Ciel cũng là chị gái đã mất của bà. – “Nhưng con vẫn khăng khăng trở lại thế giới ngầm. Con muốn trả thù cho người chị đã mất của ta ư? Chị ta chắc chắn sẽ không muốn con trở thành thế này.”
“Con chưa từng nghĩ về chuyện trả thù.” – Ciel nhìn Hồng phu nhân bằng ánh mắt kiên định. – “Cho dù con có trả thù được thì người chết cũng không thể sống lại. Con cũng chẳng được lợi lộc gì. Trả thù hay báo thù chỉ là những từ ngữ hoa mĩ, chỉ đơn thuần là thỏa mãn sự ích kỷ của bản thân. Nên nó chỉ là để thỏa mãn bản thân mà thôi. Con cũng không làm thế vì gia tộc Phantomhive, con làm thế vì chính bản thân con! Con muốn những kẻ phản bội gia tộc Phantomhive phải chịu sự nhục nhã và đau đớn mà con đã phải chịu.” – Nói đến đây, đáy mắt Ciel thoáng hiện lên một nét đau đớn và tức giận, tuy chỉ thoáng qua, nhưng rất rõ ràng. – “Chiếu tướng.”
“Haiz, đây đã là lần thua thứ 46 liên tiếp. Con luôn chơi giỏi hơn ta và ta đã toàn thua.” – Hồng phu nhân ngán ngẩm nói. – “Ta vẫn còn nhớ ngày con sinh ra. Lúc đó ta mới chỉ là một y tá mới vào nghề, khi ta đang hoang mang thì… Con thật nhỏ nhắn và đáng yêu, ta cảm thấy sẽ luôn bảo vệ con, cho dù ta chưa từng có con. Ta luôn coi con như con đẻ và ta muốn đưa con ra khỏi xã hội đó.”
Hồng phu vừa nói vừa đưa tay xoa đầu Ciel nhưng liền bị cậu gạt ra:
“Con ở đây vì con muốn thế, và là thứ con đã chọn. Và do vậy, con sẽ không hối tiếc bất cứ điều gì và con cũng sẽ không tha thứ cho bất cứ ai.” – Thu lại ánh mắt lạnh lẽo của mình, Ciel nghiêng mình hôn lên cổ Hồng phu nhân. – “Đã đến giờ con đi ngủ rồi, con rất vui vì có thể chơi với dì như thế này.”
“Tôi đã pha trà xong rồi. Huh?” – Grell vừa bưng trà lên thì Ciel đã rời khỏi phòng, chỉ còn Hồng phu nhân vẫn ngồi lại bên bàn cờ và Sebastian đứng trầm lặng cạnh cửa sổ.
“Tại sao phải là đứa trẻ này chứ? Tại sao phải chịu sự đau đớn và lạnh lùng ở cái tuổi nhỏ như vậy chứ.” – Hồng phu nhân nói.
“Cậu chủ là kiểu người sẽ làm việc không biết mệt mỏi để hoàn thành mục đích, dù cho con đường cậu ấy chọn có dài và tối tăm hay lạnh lẽo và tàn nhẫn. Và đó là lý do tại sao tôi sẽ mãi ở bên phục vụ cho cậu chủ.” – Sebastian nói.
“Ta đoán nếu chúng ta muốn nó dừng lại thì cũng chẳng có ích gì.” – Hồng phu nhân thở dài một tiếng. – “Trong suốt thời gian kinh khủng nhất của đứa trẻ đó, ta đã không thể ở cạnh bên nó. Sebastian, có thể sẽ thật lạ lùng khi hỏi ngươi điều này. Nhưng hãy ở bên đứa trẻ đó. Đừng để nó lạc mất con đường của mình, cũng đừng để nó lạc trong chính con đường nó đã chọn.” – Hồng phu nhân lặng nhìn Sebastian bằng ánh mắt tin tưởng, còn có chút bất lực.
“Đương nhiên, tôi sẽ luôn ở bên cạnh và bảo vệ cậu chủ.”
“Quả là một buổi tối kinh khủng, đêm nay sẽ có bão.” – Lau đứng bên cạnh cửa sổ ở một góc phòng, ánh mắt trầm ngâm nhìn ra bầu trời đêm ẩn chứa đầy giông tố. Từng tia chớp rạch ngang trời, xé nát cả lòng người.
Tại phòng Ciel…
“Có chuyện gì?” – Ciel đang nằm trên giường một cách mệt mỏi, ngước lên hỏi Sebastian vừa mới bước vào phòng.
“Tôi đã xem xét những khả năng khác nhau, nhưng có vẻ ngoài tử tước thì chẳng có ai đáng nghi cả.” – Sebastian báo cáo những gì mình điều tra được cho Ciel.
“Vậy thì thay đổi các yếu tố điều tra chứ gì. Vụ hôm qua không liên quan gì đến tử tước.” – Ciel đưa tay khẽ vò đầu.
“Đúng vậy thưa cậu chủ, trong nhà tử tước không một ai có khả năng làm việc đó.”
“Dẫu sao sáng mai…” – Rồi như tìm được điều gì đó, Ciel dừng lại rồi lại nói. – “Sebastian,… không lẽ.” – Ánh mắt Ciel bỗng vụt qua tia đau đớn cùng tuyệt vọng, cậu nhìn Sebastian chăm chú như thể đợi một câu trả lời khá hơn.
Nhưng Sebastian đã mỉm cười, và nói:
“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi mà, đúng chứ? Tôi sẽ không nói dối và hơn nữa tôi sẽ trở thành sức mạnh của cậu, tay chân của cậu và con cờ của cậu. Người quyết định tất cả những điều này là cậu. Vì vậy tôi sẽ trở thành sức mạnh của cậu. Hôm đó, là những gì mà cậu đã nói. Cho đến hết hôm nay tôi vẫn là một quản gia, nên tôi sẽ không bày tỏ ý kiến của mình quá nhiều. Tôi sẽ chỉ làm theo những gì chủ nhân ra lệnh.” – Sebastian nhìn thẳng vào Ciel, ánh mắt của Sebastian như nhắc nhở vị trí thủ lĩnh, vị trí chủ nhân mà Ciel đang nắm giữ, nó có sức nặng như thế nào.
“Vậy không một ai có thể làm chuyện đó, đúng chứ?”
“Đúng vậy.”
“Không lẽ… ngươi…” – Ciel dường như vẫn chưa muốn tin vào những điều mà cậu tìm ra.
“Một trong những mệnh lệnh của cậu là tôi sẽ trở thành quân cờ, trở thành thanh kiếm của cậu.” – Sebastian đưa tay về phía Ciel. – “Nào, hãy chiếu tướng nào, my lord.”
/14
|