Một ngày của quản gia bắt đầu rất sớm. Công việc của quản gia kết thúc muộn nhất và cũng kết thúc muộn nhất so với những công việc của người khác. Đó là bổn phận của một quản gia, người quản lý cả một lâu đài.
“Tóc ta dài ra rồi. Trong những trường hợp này ta không được cắt ngắn đi. Con người đúng là loài sinh vật rắc rối.” – Sebastian ngán ngẩm nói. – “Rồi, đi làm việc.”
Việc đầu tiên của một quản gia phải làm là phân công công việc cho những người hầu khác trong lâu đài.
“Chào mọi người. Bắt đầu làm việc thôi. Maylene phụ trách giặt quần áo, Finni sửa sang vườn tược, Bard sẽ chuẩn bị bữa trưa. Còn ông Tanaka cứ uống trà.” – Sebastian thấy họ vẫn ngơ ngác liền nghiêm giọng. – “Nếu đã hiểu thì đi làm việc đi và làm cho cẩn thận.”
Bard, Maylene và Finni không thể chần chừ thêm nữa, vội đi làm việc mình được giao.
Sau khi người hầu đã bắt tay vào làm việc, thì việc tiếp theo là đánh thức thiếu gia và chuẩn bị trà buổi sáng.
“Chúc ngài một buổi sáng tốt lành, thiếu gia, đến giờ dậy rồi.” – Sebastian mỉm cười đi đến cạnh cửa sổ, vén tấm màn che cho những ánh nắng tinh khiết dọi vào căn phòng rộng lớn. – “Hôm nay trời rất đẹp.”
Ở tuổi 12, Phantomhive Ciel, người đứng đầu gia tộc, sở hữu lãnh địa rộng lớn. Đồng thời cậu cũng là chủ tịch công ty đồ chơi, bánh kẹo Phantom. Nhờ có tài quản lý cực kỳ ranh ma của cậu mà công ty chỉ trong một thời gian ngắn đã phát triển thành một tập đoàn lớn hàng đầu thế giới.
“Hôm nay là trà assam à?” – Ciel vẫn ngáp ngắn ngáp dài.
“Quả đúng là thiếu gia. Tôi nghe nói lá trà assam năm nay chất lượng rất tốt nên đã mua một ít.”
“À đúng rồi, ta đã mời bọn trẻ mồ côi ở viện mồ côi của bá tước Barton đến đây.”
Sự giàu có của quý tộc là để đóng góp cho xã hội. Các quý tộc giàu có quyên tiền từ thiện để nhân dân sử dụng. Gia tộc Phantomhive cũng không phải ngoại lệ, cũng làm từ thiện.
“Một ý khiến tuyệt vời.” – Sebastian tán thưởng. – “ Khi nào bọn trẻ sẽ đến đây.”
“Ngày mai.” – Ciel vừa uống trà vừa trả lời.
“ Tên nhóc thiếu gia. Cậu nghĩ cứ giao mọi việc cho tôi thì tôi sẽ xoay sở hoàn thành hết được ư? Nhân viên của cậu không được trọng dụng chính là vì sự điều hành vô trách nhiệm của cậu đấy.” – Sebastian thầm nghĩ nhưng lại vẫn tươi cười nói: “Rõ thưa thiếu gia.”
Bây giờ, phần việc chính của Sebastian bắt đầu…
Đầu tiên, nhẹ nhàng băm nhỏ socola sữa đen và đun nóng chảy ở nhiệt độ 60 độ C. Ở nhiệt độ sôi cho thêm một tí kem tươi vào, trộn đều, để nguội cho đến khi nhiệt độ bằng nhiệt độ trong phòng thì cho thêm cointreau*, tiếp theo đánh tơi.
*Cointreau là một dung dịch vị cam
“Kya” – Một tiếng kêu vang lên từ phía phòng giặt đồ làm gián đoạn công việc của Sebastian.
“Maylene, có chuyện gì thế?” – Sebastian mở cửa phòng, không khỏi chán ngán cùng ngạc nhiên trước khung cảnh hiện tại, khắp phòng đâu đâu cũng thấy bọt xà phòng nổi bồng bềnh, nói hoa văn một chút thì rất giống “chốn tiên cảnh” nhưng nói cho thực tế thì chẳng khác nào một mớ bòng bong, loạn xì ngậu cả lên. – “Đống bọt này là sao?”
“Gói bột giặt này, theo hướng dẫn tôi phải cho 30 tách,… không hiểu sao lại thế?” – Maylene dùng ánh mắt ‘đáng thương’ nhìn Sebastian.
“Maylene, ở đây ghi 3 tách chứ không phải 30 tách.” – Sebastian cảm thấy thật hết cách với cô ngốc này. Vấn đề ở đây không phải việc mắt kém, điều kì lạ không phải phần hướng dẫn, mà là cô ta không hề phát hiện ra điều đơn giản này.
“Nghe nói trong xã hội, những cô hầu gái vụng về rất có sức hấp dẫn nhưng tôi không hiểu tại sao lại như vậy (cũng không muốn hiểu). Bây giờ tôi đang nhớ lại cảm giác muốn giết người” – Sebatian thầm nghĩ.
“Ha… hiểu rồi, giờ thì tránh sang một bên.”
Một phút,... hai phút,... ba phút,... năm phút...
Căn phòng giặt đồ trở lại sạch sẽ như lúc đầu, quần áo cũng được phơi trên dây gọn gàng.
“Tôi vẫn còn việc, xin kiếu, cô cũng nên quay lại làm việc.” – Sebastian nhanh chân quay trở lại với công việc của mình.
Bước tiếp theo là cho bơ vào một cái chảo, trộn bột mì và bột nở vào hỗn hợp ngay khi vừa tắt lửa. Sau khi trộn bằng một cái bay, ninh nhỏ lửa.
“Đùng!!!” – Một tiếng nổ lớn vang lên, khói đen bắt đầu bay mịt mù.
“Lại cái quái gì nữa đây?” – Sebastian không khỏi khó chịu.
Sebastian bước khỏi phòng, liền thấy Bard ngồi bệt trên nền nhà thở hổn hển, cả người đen màu khói, tóc cũng xoăn tít lại như bị cháy sun.
“À, tôi muốn thử hiệu quả của loại vũ khí mới tôi gửi cho quê nhà, nhưng tôi lại dùng được nó.” – Bard ngay lập tức giải thích rồi nhìn vào cái bếp nướng thịt.
“Nướng thịt cừu có cần nhiều lửa vậy không?”
“Đừng nói thế, nấu ăn là một nghệ thuật mà nghệ thuật là bùng nổ.” – Bard nói lớn.
“Anh đầu bếp này, nghe anh ta nói về nấu ăn lúc nãy cũng đủ hiểu tại sao 80% các món anh ta làm ra là than và còn lại là bát đĩa vỡ.”- Sebastian không biết làm gì khác ngoài nhăn nhó nhìn Bard lải nhải về cái gọi là nghệ thuật nấu ăn.
“Chẳng còn lại gì ngoài thịt muối và rau, đành dùng những thứ này thôi.” – Sebastian ngay lập tức đi thái thịt, băm băm thái thái, đun rồi hầm,... cuối cùng cũng ra một món bắp cải cuốn và salat khoai tây hạt tiêu.
“Như vậy là được rồi, việc dọn dẹp nhờ anh nhé.” – Sebastian lại chạy về phòng của mình, trong lòng không khỏi khó chịu. – “Thật là, không tiến triển được gì hết.”
“Waaa...!” – Sebastian còn chưa mở được cửa đã nghe tiếng thét ‘thánh thót’ của Finni.
“Waa, Sebastian!” – Sebatian vừa ra đến gần vườn thì Finni đã chạy lại ôm lấy Sebastian mà khóc lóc.
“Con nít à? Cậu khóc thì làm sao tôi hiểu được.”
...
“Nhiệm vụ của cậu là tỉa cành, nhưng đống này là...?” – Sebastian thật sự, thật sự không dễ chịu chút nào.
Trước mắt Sebastian không phải là một vườn cây tươi đẹp mà là một đống lá nằm ngổn ngang trên mặt đất, cành cây bây giờ trơ trụi giữa trời trông chẳng khác gì mấy cái đinh khổng lồ bị gỉ sét.
“Tôi... tôi quên mất là cái bình phun thuốc bị vỡ từ mấy hôm trước.”
“Tên... tên đại ngốc này, dù là một tên làm vườn nhưng lại có rất nhiều tật xấu. Hắn khiến tôi có những cảm giác vượt xa cả sự tức giận.”
“Việc đã đến nước này thì không còn cách nào khác, hãy đến cửa hàng mua vài cành cây cảnh.” – Sebastian đành móc tiền túi đưa cho Finni.
“Tôi biết mua loại gì đây?” – Finni vẫn là tên đại ngốc.
“Hãy mua cái gì cậu thấy đẹp.”
“Vậy...vậy tôi sẽ làm một khu vườn trông giống rô bốt nhé.”
“Tôi đã sống rất lâu, nhưng đây là lần đầu tiên gặp ‘người vũ trụ’, tên ngốc này muốn gì ở tôi đây. Thật không thể chịu nổi nữa, những lúc như thế này, mình muốn gặp cô ấy.”- Sebastian chán chả buồn nói chuyện với Finni thêm nữa.
...
“Nào, nào vẫn còn nhiều mà đâu cần phải vội.” – Sebastian nói một cách rất đỗi dịu dàng với đối phương.
Mà đối phương ở đây là, cô ấy ở đây là... mèo!
“Mèo thật tuyệt, không nói những điều linh tinh, vô nghĩa. Không có gì dễ thương hơn mèo, ở thế giới của ta không nuôi những sinh vật như thế này.”-Sebas âu yếm nhìn chú mèo đen, rồi nhẹ nhàng vuốt ve lớp đệm dưới chân con mèo.
“Thật mềm mại, ước gì được mãi như thế này.” – Nhìn khuôn mặt Sebastian lúc này, có lẽ anh hẳn đang ‘hạnh phúc’ lắm. – “Thế nhưng ta phải đi bây giờ, ngày mai lại đợi ta nhé.”
(Ryan: anh này hẹn hò với mèo...)
“Tuy bị làm phiên nhưng cũng xong rồi.” – Sebastian khẽ quyệt trán, hài lòng nhìn thành quả trước mặt.
Sebastian đã làm nên cả một tòa tháp với chàng kị sĩ dũng mãnh cưỡi trên ngựa bằng socola, tất cả là socola, nhưng...
“Sebastian, nó... bá tước không có đầu.” – Cả 3 người giúp việc đồng thanh.
Sebastian ngước mắt nhìn ngài bá tước bằng socola, rồi trừng mắt nhìn mấy người giúp việc.
“Không phải bọn tôi, chúng tôi vừa đến sao lấy trộm được.”
“Đó là ông Tanaka.” – Sebastian ngay lập tức nghĩ ra người trộm nhưng lại vừa đúng lúc phải mang trà đến cho Ciel nên đành giao lại việc tìm ông Tanaka cho mấy người hầu.
Nào ngờ, vừa bước vào phòng, Sebastian không khỏi ngỡ ngàng khi thấy cái đầu bá tước socola đang yên vị trên bàn của Ciel, còn Ciel đang ngủ và miệng vẫn còn dính chút socola.
“Thiếu gia, hãy mau thức dậy. Tôi đã bảo ngài không được lén lấy đồ ăn rồi cơ mà.” – Sebastian lay lay Ciel mà không biết rằng, trong lúc đó, ngoài cửa sổ ông Tanaka đang ngồi cười khoái chí.
“Tóc ta dài ra rồi. Trong những trường hợp này ta không được cắt ngắn đi. Con người đúng là loài sinh vật rắc rối.” – Sebastian ngán ngẩm nói. – “Rồi, đi làm việc.”
Việc đầu tiên của một quản gia phải làm là phân công công việc cho những người hầu khác trong lâu đài.
“Chào mọi người. Bắt đầu làm việc thôi. Maylene phụ trách giặt quần áo, Finni sửa sang vườn tược, Bard sẽ chuẩn bị bữa trưa. Còn ông Tanaka cứ uống trà.” – Sebastian thấy họ vẫn ngơ ngác liền nghiêm giọng. – “Nếu đã hiểu thì đi làm việc đi và làm cho cẩn thận.”
Bard, Maylene và Finni không thể chần chừ thêm nữa, vội đi làm việc mình được giao.
Sau khi người hầu đã bắt tay vào làm việc, thì việc tiếp theo là đánh thức thiếu gia và chuẩn bị trà buổi sáng.
“Chúc ngài một buổi sáng tốt lành, thiếu gia, đến giờ dậy rồi.” – Sebastian mỉm cười đi đến cạnh cửa sổ, vén tấm màn che cho những ánh nắng tinh khiết dọi vào căn phòng rộng lớn. – “Hôm nay trời rất đẹp.”
Ở tuổi 12, Phantomhive Ciel, người đứng đầu gia tộc, sở hữu lãnh địa rộng lớn. Đồng thời cậu cũng là chủ tịch công ty đồ chơi, bánh kẹo Phantom. Nhờ có tài quản lý cực kỳ ranh ma của cậu mà công ty chỉ trong một thời gian ngắn đã phát triển thành một tập đoàn lớn hàng đầu thế giới.
“Hôm nay là trà assam à?” – Ciel vẫn ngáp ngắn ngáp dài.
“Quả đúng là thiếu gia. Tôi nghe nói lá trà assam năm nay chất lượng rất tốt nên đã mua một ít.”
“À đúng rồi, ta đã mời bọn trẻ mồ côi ở viện mồ côi của bá tước Barton đến đây.”
Sự giàu có của quý tộc là để đóng góp cho xã hội. Các quý tộc giàu có quyên tiền từ thiện để nhân dân sử dụng. Gia tộc Phantomhive cũng không phải ngoại lệ, cũng làm từ thiện.
“Một ý khiến tuyệt vời.” – Sebastian tán thưởng. – “ Khi nào bọn trẻ sẽ đến đây.”
“Ngày mai.” – Ciel vừa uống trà vừa trả lời.
“ Tên nhóc thiếu gia. Cậu nghĩ cứ giao mọi việc cho tôi thì tôi sẽ xoay sở hoàn thành hết được ư? Nhân viên của cậu không được trọng dụng chính là vì sự điều hành vô trách nhiệm của cậu đấy.” – Sebastian thầm nghĩ nhưng lại vẫn tươi cười nói: “Rõ thưa thiếu gia.”
Bây giờ, phần việc chính của Sebastian bắt đầu…
Đầu tiên, nhẹ nhàng băm nhỏ socola sữa đen và đun nóng chảy ở nhiệt độ 60 độ C. Ở nhiệt độ sôi cho thêm một tí kem tươi vào, trộn đều, để nguội cho đến khi nhiệt độ bằng nhiệt độ trong phòng thì cho thêm cointreau*, tiếp theo đánh tơi.
*Cointreau là một dung dịch vị cam
“Kya” – Một tiếng kêu vang lên từ phía phòng giặt đồ làm gián đoạn công việc của Sebastian.
“Maylene, có chuyện gì thế?” – Sebastian mở cửa phòng, không khỏi chán ngán cùng ngạc nhiên trước khung cảnh hiện tại, khắp phòng đâu đâu cũng thấy bọt xà phòng nổi bồng bềnh, nói hoa văn một chút thì rất giống “chốn tiên cảnh” nhưng nói cho thực tế thì chẳng khác nào một mớ bòng bong, loạn xì ngậu cả lên. – “Đống bọt này là sao?”
“Gói bột giặt này, theo hướng dẫn tôi phải cho 30 tách,… không hiểu sao lại thế?” – Maylene dùng ánh mắt ‘đáng thương’ nhìn Sebastian.
“Maylene, ở đây ghi 3 tách chứ không phải 30 tách.” – Sebastian cảm thấy thật hết cách với cô ngốc này. Vấn đề ở đây không phải việc mắt kém, điều kì lạ không phải phần hướng dẫn, mà là cô ta không hề phát hiện ra điều đơn giản này.
“Nghe nói trong xã hội, những cô hầu gái vụng về rất có sức hấp dẫn nhưng tôi không hiểu tại sao lại như vậy (cũng không muốn hiểu). Bây giờ tôi đang nhớ lại cảm giác muốn giết người” – Sebatian thầm nghĩ.
“Ha… hiểu rồi, giờ thì tránh sang một bên.”
Một phút,... hai phút,... ba phút,... năm phút...
Căn phòng giặt đồ trở lại sạch sẽ như lúc đầu, quần áo cũng được phơi trên dây gọn gàng.
“Tôi vẫn còn việc, xin kiếu, cô cũng nên quay lại làm việc.” – Sebastian nhanh chân quay trở lại với công việc của mình.
Bước tiếp theo là cho bơ vào một cái chảo, trộn bột mì và bột nở vào hỗn hợp ngay khi vừa tắt lửa. Sau khi trộn bằng một cái bay, ninh nhỏ lửa.
“Đùng!!!” – Một tiếng nổ lớn vang lên, khói đen bắt đầu bay mịt mù.
“Lại cái quái gì nữa đây?” – Sebastian không khỏi khó chịu.
Sebastian bước khỏi phòng, liền thấy Bard ngồi bệt trên nền nhà thở hổn hển, cả người đen màu khói, tóc cũng xoăn tít lại như bị cháy sun.
“À, tôi muốn thử hiệu quả của loại vũ khí mới tôi gửi cho quê nhà, nhưng tôi lại dùng được nó.” – Bard ngay lập tức giải thích rồi nhìn vào cái bếp nướng thịt.
“Nướng thịt cừu có cần nhiều lửa vậy không?”
“Đừng nói thế, nấu ăn là một nghệ thuật mà nghệ thuật là bùng nổ.” – Bard nói lớn.
“Anh đầu bếp này, nghe anh ta nói về nấu ăn lúc nãy cũng đủ hiểu tại sao 80% các món anh ta làm ra là than và còn lại là bát đĩa vỡ.”- Sebastian không biết làm gì khác ngoài nhăn nhó nhìn Bard lải nhải về cái gọi là nghệ thuật nấu ăn.
“Chẳng còn lại gì ngoài thịt muối và rau, đành dùng những thứ này thôi.” – Sebastian ngay lập tức đi thái thịt, băm băm thái thái, đun rồi hầm,... cuối cùng cũng ra một món bắp cải cuốn và salat khoai tây hạt tiêu.
“Như vậy là được rồi, việc dọn dẹp nhờ anh nhé.” – Sebastian lại chạy về phòng của mình, trong lòng không khỏi khó chịu. – “Thật là, không tiến triển được gì hết.”
“Waaa...!” – Sebastian còn chưa mở được cửa đã nghe tiếng thét ‘thánh thót’ của Finni.
“Waa, Sebastian!” – Sebatian vừa ra đến gần vườn thì Finni đã chạy lại ôm lấy Sebastian mà khóc lóc.
“Con nít à? Cậu khóc thì làm sao tôi hiểu được.”
...
“Nhiệm vụ của cậu là tỉa cành, nhưng đống này là...?” – Sebastian thật sự, thật sự không dễ chịu chút nào.
Trước mắt Sebastian không phải là một vườn cây tươi đẹp mà là một đống lá nằm ngổn ngang trên mặt đất, cành cây bây giờ trơ trụi giữa trời trông chẳng khác gì mấy cái đinh khổng lồ bị gỉ sét.
“Tôi... tôi quên mất là cái bình phun thuốc bị vỡ từ mấy hôm trước.”
“Tên... tên đại ngốc này, dù là một tên làm vườn nhưng lại có rất nhiều tật xấu. Hắn khiến tôi có những cảm giác vượt xa cả sự tức giận.”
“Việc đã đến nước này thì không còn cách nào khác, hãy đến cửa hàng mua vài cành cây cảnh.” – Sebastian đành móc tiền túi đưa cho Finni.
“Tôi biết mua loại gì đây?” – Finni vẫn là tên đại ngốc.
“Hãy mua cái gì cậu thấy đẹp.”
“Vậy...vậy tôi sẽ làm một khu vườn trông giống rô bốt nhé.”
“Tôi đã sống rất lâu, nhưng đây là lần đầu tiên gặp ‘người vũ trụ’, tên ngốc này muốn gì ở tôi đây. Thật không thể chịu nổi nữa, những lúc như thế này, mình muốn gặp cô ấy.”- Sebastian chán chả buồn nói chuyện với Finni thêm nữa.
...
“Nào, nào vẫn còn nhiều mà đâu cần phải vội.” – Sebastian nói một cách rất đỗi dịu dàng với đối phương.
Mà đối phương ở đây là, cô ấy ở đây là... mèo!
“Mèo thật tuyệt, không nói những điều linh tinh, vô nghĩa. Không có gì dễ thương hơn mèo, ở thế giới của ta không nuôi những sinh vật như thế này.”-Sebas âu yếm nhìn chú mèo đen, rồi nhẹ nhàng vuốt ve lớp đệm dưới chân con mèo.
“Thật mềm mại, ước gì được mãi như thế này.” – Nhìn khuôn mặt Sebastian lúc này, có lẽ anh hẳn đang ‘hạnh phúc’ lắm. – “Thế nhưng ta phải đi bây giờ, ngày mai lại đợi ta nhé.”
(Ryan: anh này hẹn hò với mèo...)
“Tuy bị làm phiên nhưng cũng xong rồi.” – Sebastian khẽ quyệt trán, hài lòng nhìn thành quả trước mặt.
Sebastian đã làm nên cả một tòa tháp với chàng kị sĩ dũng mãnh cưỡi trên ngựa bằng socola, tất cả là socola, nhưng...
“Sebastian, nó... bá tước không có đầu.” – Cả 3 người giúp việc đồng thanh.
Sebastian ngước mắt nhìn ngài bá tước bằng socola, rồi trừng mắt nhìn mấy người giúp việc.
“Không phải bọn tôi, chúng tôi vừa đến sao lấy trộm được.”
“Đó là ông Tanaka.” – Sebastian ngay lập tức nghĩ ra người trộm nhưng lại vừa đúng lúc phải mang trà đến cho Ciel nên đành giao lại việc tìm ông Tanaka cho mấy người hầu.
Nào ngờ, vừa bước vào phòng, Sebastian không khỏi ngỡ ngàng khi thấy cái đầu bá tước socola đang yên vị trên bàn của Ciel, còn Ciel đang ngủ và miệng vẫn còn dính chút socola.
“Thiếu gia, hãy mau thức dậy. Tôi đã bảo ngài không được lén lấy đồ ăn rồi cơ mà.” – Sebastian lay lay Ciel mà không biết rằng, trong lúc đó, ngoài cửa sổ ông Tanaka đang ngồi cười khoái chí.
/14
|