*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ruby
Bạch Ngọc Đường một tay cầm nửa củ khoai nướng, một tay chống cằm nhìn Triển Chiêu, ý là —— chuẩn bị xong rồi! Ngươi nhanh chóng bát quái đi!
"Có nói cho ngươi ngươi cũng không tin đâu, ngươi biết không!" Vẻ mặt Triển Chiêu rất nghiêm túc.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Ưng Vương là người xấu có phải không?"
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái.
Bạch Ngọc Đường nhướng mày.
Triển Chiêu nghiêng đầu, "Chuột! Ngươi quá ngây thơ rồi!"
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Không phải sao?"
"Đại ~ bát quái kinh thiên động địa!" Triển Chiêu nói với Bạch Ngọc Đường nói, "Ngươi có biết Ưng Vương thật ra là Bất Tử Vương!"
Ngũ gia sửng sốt trong chốc lát, không hiểu, "Bất Tử Vương?"
Triển Chiêu buông khoai lang, ôm cánh tay nhìn chuột nhà mình nghiêm túc nói, "Lần trước khi chúng ta đến Hồng Anh Trại xử lý án Tà Vũ ngươi còn nhớ chứ?!"
Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Đúng vậy, lúc ấy ta rất tán thưởng thái ngoại công của ngươi, ai ngờ Ưng Vương lại là loại người này."
Triển Chiêu nheo mắt, "Vấn đề không đơn giản như vậy!"
Bạch Ngọc Đường không hiểu, "Vậy rốt cuộc là thế nào?"
Triển Chiêu giơ hai ngón tay ra với Bạch Ngọc Đường.
Ngũ gia gật đầu, "Biết ngươi nhị rồi!"
Triển Chiêu liền lấy hai đầu ngón tay chọc vào mặt hắn.
Ngũ gia túm lấy tay Triển Chiêu, "Đừng nháo nữa, ngươi nói rõ đi!"
"Thái công của ta sống qua hai đời!" Triển Chiêu nghiêm trang nói.
Bạch Ngọc Đường ngược lại sửng sốt, "Cái gì?"
"Vậy nên mộ Ưng Vương mới gọi là mộ Bất Tử Vương!" Vẻ mặt Triển Chiêu vẫn rất nghiêm túc, sau đó kéo tay áo Bạch Ngọc Đường kéo kéo. "Ta bây giờ rất rối loạn!"
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, "Ngươi nói cho rõ ràng đi!"
Triển Chiêu hít sâu một hơi. "Vị Ưng Vương trước Ưng Vương, thật ra chính là ngoại công trước ngoại công của ta!"
Triển Chiêu nghiêm túc nói xong liền mở to mắt nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, "Có hiểu không?"
Ngũ gia không nói tiếng nào, ngồi đối diện nhìn Triển Chiêu, nhìn một lúc sau, vươn tay nắm da mặt một bên quai hàm của hắn kéo một cái, "Nói tiếng người, đừng nói tiếng mèo! Nghe không hiểu!"
"Chậc!" Triển Chiêu vươn tay cầm lấy nửa củ khoai lang, nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhìn củ khoai mắt giật giật mấy cái.
Triển Chiêu nói, "Nói cách khác, đây là khi Ưng Vương còn trẻ."
Bạch Ngọc Đường ngại không nhịn được muốn cười, Triển Chiêu nói thái công của hắn lúc còn trẻ là một củ khoai lang.
Triển Chiêu a ô a ô cắn mấy miếng, còn lại non nửa miếng khoai lang, đưa cho Bạch Ngọc Đường nhìn, "Đây là sau khi Ưng Vương về già."
Ngũ gia tiếp tục gật đầu.
Triển Chiêu cầm một cái chén không đặt xuống trước mặt. "Đây là Mộ Bất Tử Vương trong truyền thuyết."
Bạch Ngọc Đường tiếp tục sờ cằm.
Triển Chiêu đưa miếng khoai lang bị cắn dở bỏ vào trong chén. "Ưng Vương như thế này đi vào trong mộ Bất Tử Vương."
Bạch Ngọc Đường nhìn non nửa miếng khoai lang trong cái chén chằm chằm.
Triển Chiêu cầm lấy nửa củ khoai lang không bị cắn, đưa qua, đặt xuống trước mặt Bạch Ngọc Đường, "Sau khi Ưng Vương ra khỏi mộ Ưng Vương thì chính là cái dạng này!"
Ngũ gia sửng sốt mất một hồi, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu, "Phản lão hoàn đồng?"
Triển Chiêu gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, "Không chỉ có vậy!"
"Không chỉ có vậy?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày.
Triển Chiêu cầm nửa củ khoai lang kia nói, "Nghe nói mỗi lần Ưng Vương đi vào mộ Ưng Vương một lần, sau khi đi ra liền đồi bại thêm một chút! Đi vào một lần, đồi bại thêm một chút..."
Ngũ gia cau mày nhìn Triển Chiêu chằm chằm, hiển nhiên có chút không tiếp thu nổi.
"Mộ Ưng Vương cứ cách năm mươi năm phải trùng tu một lần, mỗi lần đều cần phải đưa vào rất nhiều người, sau đó những người đó đều có đi không có về!" Triển Chiêu nói tiếp, "Bản thân Ưng Vương đến một độ tuổi nhất định sẽ cùng nữ tử ngoại tộc sinh dục, hài tử nếu sinh ra mà khóc, liền bóp chết..."
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu chăm chú, nghe đến không chớp mắt.
"Sau đó đợi đến khi sinh được hài tử không khóc rồi, Ưng Vương sẽ rất cao hứng!" Triển Chiêu uống miếng nước thông giọng, tiếp tục nói, "Ưng Vương sẽ đem thân nhân bên người hài tử này đều giết chết, sau đó dựa theo yêu cầu của mình mà giáo dục, để hài tử trưởng thành thành loại tính cách mà mình muốn, đợi cho nhi tử đến độ tuổi thích hợp..."
Triển Chiêu cho Bạch Ngọc Đường xem nửa củ khoai lang không bị cắn, "Liền mang nhi tử cùng vào trong mộ Bất Tử Vương! Sau đó đi ra... chính là Ưng Vương tuổi còn trẻ!"
Bạch Ngọc Đường ngẫm nghĩ, "Ngươi là nói... Ưng Vương không phải phản lão hoàn đồng mà là chiếm lấy thân thể nhi tử, dùng thân thể nhi tử sống thêm một đời?"
"Càng tà môn chính là, nhi tử này của Ưng Vương mỗi lần lớn lên bộ dạng đều giống với Ưng Vương khi còn trẻ như đúc!" Triển Chiêu nghiêm túc nói. "Cái gì Ngân Hồ tộc, Tứ đại thần tộc, so với tộc của Ưng Vương đều chẳng đáng là gì!"
Bạch Ngọc Đường nhướng mày, "Tổ tiên ngươi là tộc gì?"
Triển Chiêu vươn tay chỉ chỉ miệng mình, ý là —— xem khẩu hình của ta, "Tộc ~ Bất ~ Tử ~ Vương!"
Triển Chiêu nói xong, nhìn phản ứng của Bạch Ngọc Đường.
Ngũ gia vẫn nhìn Triển Chiêu chằm chằm, hoàn toàn không phản ứng cũng không có biểu cảm gì.
Triển Chiêu vươn tay xoa nắn mặt Bạch Ngọc Đường, "Kinh ngốc rồi sao chuột?!"
Bạch Ngọc Đường cũng rất bội phục, mệt hắn có thể nhìn ra "Kinh ngốc" được,... Vậy Ngũ gia có kinh ngốc không? Đích xác là kinh ngốc rồi.
Bạch Ngọc Đường vì cái gì sẽ nhìn Triển Chiêu chằm chằm... bởi vì bộ dạng của Triển Chiêu một chút cũng không giống Ân Hậu, đương nhiên cũng không giống Ưng Vương! Mà đồng thời hắn nhớ tới câu cảm khái vừa rồi của Thiên Tôn —— "May mà Triển Chiêu giống bà ngoại"... Thì ra còn có một tầng ý tứ như vậy ở bên trong.
Triển Chiêu không giống Ưng Vương, huyết thống tộc Bất Tử Vương, sẽ không tiếp tục lưu truyền xuống nữa!
"Vậy vì sao Ưng Vương Triều lại bị hủy diệt? Ưng Vương không đợi Ân Hậu lớn lên đã chết rồi sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
"Vấn đề nằm ở chỗ thái bà của ta!" Triển Chiêu nhỏ giọng nói, "Năm đó Ưng Vương Triều diệt vong, tuy nguyên nhân cụ thể không rõ nhưng cũng cùng một dạng với đại đa số các vương triều."
Bạch Ngọc Đường không hiểu, "Bị hủy bởi cái gì?"
"Tranh ngôi vị hoàng đế đó!"
Bạch Ngọc Đường nhớ tới, Thiên Tôn nói Ân Hậu có rất nhiều ca ca tỷ tỷ không quá đáng tin cậy.
"Ngoại công của ta nói, sau khi Ưng Vương gặp được thái bà của ta, hai người thật sự sinh tình cảm. Ưng Vương dự định không luân hồi, muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hoàng tử của mình, sau đó Ưng Vương mang theo thái bà của ta ẩn cư."
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
"Thời kỳ Ưng Vương lúc đó, mới đúng là bình thường! Chính là cái giai đoạn mà ngươi nhìn thấy rất đáng tin kia. Mà người thừa kế ngôi vị hoàng đế cũng được bồi dưỡng trong giai đoạn này, hết thảy dường như đều được sắp xếp tốt. Nhưng mà hoàng tử đông đảo, vả lại đều rất có năng lực, sau đó tranh giành sóng ngầm mãnh liệt. Mặt khác còn có một tai họa ngầm!" Triển Chiêu nói tiếp, "Ưng Vương bản thân luân hồi đến luân hồi đi, hoàng hậu phi tử thường xuyên thay đổi, con nối dòng tuy nhiều lại có một vấn đề!"
Ngũ gia tựa hồ đã nắm được vấn đề, "Bọn họ không phải tộc Bất Tử Vương! Chỉ có cùng nữ tử người Hán sinh hạ mới được! Có phải không?"
Triển Chiêu vỗ tay một cái, "Còn không phải sao! Kết quả sợ cái gì đến cái nấy, tai họa ngầm lớn nhất đã trở thành sự thật —— ngoại công của ta chào đời!"
Bạch Ngọc Đường hiểu rõ, "Chứng tỏ thêm một thành viên tộc Bất Tử Vương xuất hiện!"
Triển Chiêu gật đầu, "Ngoại công nói, theo truyền thuyết ngày ngoại công sinh ra bị định thành ngày vô lệ, thái công tự tay giết chết thái bà, nhưng người không biết là thật hay giả."
"Không biết?" Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, "Cũng đúng, khi ngoại công ngươi được Ngân Yêu Vương mang đi thì cũng chỉ bằng Tiểu Tứ Tử, dù cho Ân Hậu cường tới đâu thì mới vừa chào đời cũng chỉ là một oa oa quấn trong tã, ký ức thì phải ít nhất là sau ba tuổi mới bắt đầu nhớ được!"
"Ngoại công nói, tất cả những chuyện về Ưng Vương người đều là nghe cung nữ nuôi nấng nói cho. Chỉ là mặc dù ngoại công còn nhỏ nhưng đã có nhận thức của riêng mình, phụ mẫu trong ký ức của người không phải theo như lời trong miệng mọi người nói!"
"Lúc ấy hoàng cung Ưng Vương Triều hẳn đã là một đống hỗn loạn." Ngũ gia nhíu mày, "Khó trách sư phụ ta nói mặt trái của thịnh thế phồn hoa chính là trăm ung nghìn nhọt."
"Còn không phải sao. Lúc ấy sự hỗn loạn trong Ưng Vương Triều có thể tưởng tượng ra được! Hoàng tử trong nhà Ưng Vương có rất nhiều người tuổi so với Ưng Vương còn lớn hơn!"
Ngũ gia có chút muốn cười, "Như vậy... kia chẳng phải loạn như thất quốc?"
"Đấu tranh cung đình lúc nào cũng phức tạp, lúc ấy còn chia thành hai phe, một phe yêu cầu Ưng Vương tiếp tục làm Bất Tử Vương, vĩnh viễn bảo trì huy hoàng của Ưng Vương Triều." Triển Chiêu lại uống hớp nước thấm giọng, nói tiếp, "Một phe lại là lực lượng của các hoàng tử! Bên phe này lại phân ra rất nhiều phe phái nhỏ."
Ngũ gia ngẫm lại đã cảm thấy đầu đau.
"Mục đích tranh đoạt cuối cùng từ ngôi vị hoàng đế biến thành bí mật mộ Bất Tử Vương." Nói tới đây, Triển Chiêu liền chuyển đề tài, nghiêm túc hỏi Bạch Ngọc Đường, "Ngươi nghe xong bí mật mộ Bất Tử Vương rồi thì nghĩ tới điều gì?"
Bạch Ngọc Đường đích thật là có chút ý tưởng, "Cảm giác... có phải có chút giống Thánh Linh Vương không?"
Triển Chiêu gật đầu, "Ta cũng cảm thấy rất giống! Cho nên vấn đề đã tới rồi! Cái gọi là hoàng tộc Bất Tử, chân chính biết được bí mật này chỉ có một mình Ưng Vương, sau khi ta nghe ngoại công ta kể xong liền nghĩ... có thể nào cái gọi là tộc Bất Tử Vương là gạt người?"
"Gạt người?" Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, "Đích xác nghe có chút huyền hoặc."
"Cái gì nhi tử sinh hạ giống khi mình còn trẻ như đúc, chuyện này vốn không có cách nào khảo chứng!" Triển Chiêu nói, "Trong mộng ta đã từng gặp qua Ưng Vương, ta cảm thấy ngoại công của ta và Ưng Vương rất giống nhau nhưng nếu nói dáng vẻ thời trẻ của hai người họ giống nhau như đúc thì cũng chưa đến mức đó."
"Tức là đây chỉ là lời lừa gạt sao?" Hứng thú của Ngũ gia được kéo lên, bí ẩn hoàng triều trăm năm trước bị diệt vong!
"Vì cái gì Ác Đế Thành muốn xây dựng trên Chiêu Thành nguyên bản?" Triển Chiêu hỏi. "Ký ức của ngoại công ta về Ưng Vương cùng Ưng Vương trong miệng người khác hoàn toàn không khớp. Lúc ấy ngoại công tuổi còn quá nhỏ, sau khi mộ Bất Tử Vương thành mục tiêu tranh đoạt thì ngoại công cũng thành mục tiêu tranh đoạt." Triển Chiêu nói tới đây có chút phẫn hận. "Khi người bắt đầu có ký ức không được bao lâu đã bị giam giữ một mình... cho đến khi Ngân Yêu Vương cứu người ra mới thôi."
Ngũ gia gật đầu, chỉnh lý lại các manh mối lộn xộn.
"Khi ngoại công ta còn trẻ không phải từng kéo nhân mã chinh chiến tứ phương sao?" Triển Chiêu hỏi.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Khi đó Đường Mạt hỗn chiến."
"Trong đó có một số lực lượng là đến từ Ưng Vương Triều năm xưa, huynh đệ của ngoại công." Triển Chiêu nói tiếp, "Ngoại công nói lúc ấy đích thực Ưng Vương Triều lật đổ trong một đêm, cả tòa Chiêu Thành đều sập, nhưng có một phần người khi đó không có ở trong Chiêu Thành nên còn sống sót. Đám người kia lúc ấy trùng hợp ra khỏi thành tìm mộ Ưng Vương. Mà khi họ cùng ngoại công của ta giao chiến, cũng vẫn là đang siêng năng tìm kiếm mộ Ưng Vương. Nghe nói chỉ cần tìm ra mộ Bất Tử Vương thì có thể khôi phục Ưng Vương Triều! Dùng cách nói của họ thì chỉ cần mộ Bất Tử Vương và ngoại công của ta kết hợp, Ưng Vương Triều có thể huy hoàng một lần nữa!"
"Nhưng Ưng Vương đã chết, khôi phục thế nào?" Ngũ gia hồi tưởng một chút, "Sư phụ ta cũng nói huynh đệ của ngoại công ngươi cực kỳ quái gở, khi sư phụ và Ân Hậu gặp nhau chỉ là tiểu hài nhi, chứng tỏ sau này họ có tiếp xúc với hoàng tộc Ưng Vương Triều."
"Trải qua trận lần trước, tình hình hiện tại của Ác Đế Thành có thể nói là rất không ổn." Triển Chiêu nói. "Thời gian này tìm đến Mộ Ưng Vương, còn nói sương mù Khiếu Lâm là hy vọng cuối cùng của Ác Đế Thành. Chúng ta lại tìm được nhiều băng sĩ bất tử như vậy..."
Bạch Ngọc Đường nhìn ánh mắt sáng bừng của Triển Chiêu, liền hỏi hắn, "Miêu nhi, có phải ngươi muốn tìm đến mộ Ưng Vương không?"
Triển Chiêu gật dầu, "Ta cảm thấy bí ẩn này nếu không giải khai thì sẽ trở thành tiếc nuối của ngoại công đi. Thời thơ ấu của người tuy ngắn nhưng không thể đều chỉ nghe từ cung nữ nói được. Những việc mà bản thân ngoại công nhớ kỹ thì tính thế nào?"
"Nếu như có thể cởi bỏ bí ẩn này đương nhiên rất tốt, chỉ là làm sao tìm được?"
Triển Chiêu nghĩ nghĩ, quay đầu lại hỏi ngoài cửa viện, "Các ngươi có chiêu gì không?"
Bạch Ngọc Đường cũng nhìn ra cửa viện.
Triển Chiêu vừa dứt lời, chỉ thấy ngoài cửa viện, Triệu Phổ, Công Tôn và Lâm Dạ Hỏa cười hì hì ló ra, chạy vào trong.
Công Tôn còn nói, "May mà Thiên Tôn vừa mang Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đi rồi, hóa ra chuyện bát quái này lại thú vị như vậy?"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu, thật ra hai người họ sớm đã biết ba người kia đứng nghe lén ngoài cửa.
Ba người đều ngồi xuống.
Triệu Phổ nói, "Vừa rồi Ân Hậu bảo Giả Ảnh đi nung chảy một thi thể trong động băng mang ra đây, nói muốn xem thử... phỏng chừng đây là manh mối."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.
Mọi người lại nhìn lẫn nhau, vẫn không có gì rõ ràng.
Lúc này, Lâm Dạ Hỏa giơ tay, "Về mấy băng sĩ bất tử..."
Tất cả mọi người nhìn hắn.
Hỏa Phượng mỉm cười, "Có lẽ ta biết chuyện gì đó!"
---------------------
Ru: Chương 204 mình edit lỗi, mình hiểu nhầm "Bất tử vương mộ" là "Vương mộ bất tử" nhưng thật ra "Bất Tử Vương" là cụm danh từ và cụm từ kia nghĩa là Mộ Bất Tử Vương mới đúng, mần tiếp qua 205 mới phát hiện ra đây là tên tộc họ nhà mèo, đã fix lỗi chương 204 rùi nhe bà con~~~
Bonus cái hình~~~
Edit: Ruby
Bạch Ngọc Đường một tay cầm nửa củ khoai nướng, một tay chống cằm nhìn Triển Chiêu, ý là —— chuẩn bị xong rồi! Ngươi nhanh chóng bát quái đi!
"Có nói cho ngươi ngươi cũng không tin đâu, ngươi biết không!" Vẻ mặt Triển Chiêu rất nghiêm túc.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Ưng Vương là người xấu có phải không?"
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái.
Bạch Ngọc Đường nhướng mày.
Triển Chiêu nghiêng đầu, "Chuột! Ngươi quá ngây thơ rồi!"
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Không phải sao?"
"Đại ~ bát quái kinh thiên động địa!" Triển Chiêu nói với Bạch Ngọc Đường nói, "Ngươi có biết Ưng Vương thật ra là Bất Tử Vương!"
Ngũ gia sửng sốt trong chốc lát, không hiểu, "Bất Tử Vương?"
Triển Chiêu buông khoai lang, ôm cánh tay nhìn chuột nhà mình nghiêm túc nói, "Lần trước khi chúng ta đến Hồng Anh Trại xử lý án Tà Vũ ngươi còn nhớ chứ?!"
Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Đúng vậy, lúc ấy ta rất tán thưởng thái ngoại công của ngươi, ai ngờ Ưng Vương lại là loại người này."
Triển Chiêu nheo mắt, "Vấn đề không đơn giản như vậy!"
Bạch Ngọc Đường không hiểu, "Vậy rốt cuộc là thế nào?"
Triển Chiêu giơ hai ngón tay ra với Bạch Ngọc Đường.
Ngũ gia gật đầu, "Biết ngươi nhị rồi!"
Triển Chiêu liền lấy hai đầu ngón tay chọc vào mặt hắn.
Ngũ gia túm lấy tay Triển Chiêu, "Đừng nháo nữa, ngươi nói rõ đi!"
"Thái công của ta sống qua hai đời!" Triển Chiêu nghiêm trang nói.
Bạch Ngọc Đường ngược lại sửng sốt, "Cái gì?"
"Vậy nên mộ Ưng Vương mới gọi là mộ Bất Tử Vương!" Vẻ mặt Triển Chiêu vẫn rất nghiêm túc, sau đó kéo tay áo Bạch Ngọc Đường kéo kéo. "Ta bây giờ rất rối loạn!"
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, "Ngươi nói cho rõ ràng đi!"
Triển Chiêu hít sâu một hơi. "Vị Ưng Vương trước Ưng Vương, thật ra chính là ngoại công trước ngoại công của ta!"
Triển Chiêu nghiêm túc nói xong liền mở to mắt nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, "Có hiểu không?"
Ngũ gia không nói tiếng nào, ngồi đối diện nhìn Triển Chiêu, nhìn một lúc sau, vươn tay nắm da mặt một bên quai hàm của hắn kéo một cái, "Nói tiếng người, đừng nói tiếng mèo! Nghe không hiểu!"
"Chậc!" Triển Chiêu vươn tay cầm lấy nửa củ khoai lang, nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhìn củ khoai mắt giật giật mấy cái.
Triển Chiêu nói, "Nói cách khác, đây là khi Ưng Vương còn trẻ."
Bạch Ngọc Đường ngại không nhịn được muốn cười, Triển Chiêu nói thái công của hắn lúc còn trẻ là một củ khoai lang.
Triển Chiêu a ô a ô cắn mấy miếng, còn lại non nửa miếng khoai lang, đưa cho Bạch Ngọc Đường nhìn, "Đây là sau khi Ưng Vương về già."
Ngũ gia tiếp tục gật đầu.
Triển Chiêu cầm một cái chén không đặt xuống trước mặt. "Đây là Mộ Bất Tử Vương trong truyền thuyết."
Bạch Ngọc Đường tiếp tục sờ cằm.
Triển Chiêu đưa miếng khoai lang bị cắn dở bỏ vào trong chén. "Ưng Vương như thế này đi vào trong mộ Bất Tử Vương."
Bạch Ngọc Đường nhìn non nửa miếng khoai lang trong cái chén chằm chằm.
Triển Chiêu cầm lấy nửa củ khoai lang không bị cắn, đưa qua, đặt xuống trước mặt Bạch Ngọc Đường, "Sau khi Ưng Vương ra khỏi mộ Ưng Vương thì chính là cái dạng này!"
Ngũ gia sửng sốt mất một hồi, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu, "Phản lão hoàn đồng?"
Triển Chiêu gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, "Không chỉ có vậy!"
"Không chỉ có vậy?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày.
Triển Chiêu cầm nửa củ khoai lang kia nói, "Nghe nói mỗi lần Ưng Vương đi vào mộ Ưng Vương một lần, sau khi đi ra liền đồi bại thêm một chút! Đi vào một lần, đồi bại thêm một chút..."
Ngũ gia cau mày nhìn Triển Chiêu chằm chằm, hiển nhiên có chút không tiếp thu nổi.
"Mộ Ưng Vương cứ cách năm mươi năm phải trùng tu một lần, mỗi lần đều cần phải đưa vào rất nhiều người, sau đó những người đó đều có đi không có về!" Triển Chiêu nói tiếp, "Bản thân Ưng Vương đến một độ tuổi nhất định sẽ cùng nữ tử ngoại tộc sinh dục, hài tử nếu sinh ra mà khóc, liền bóp chết..."
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu chăm chú, nghe đến không chớp mắt.
"Sau đó đợi đến khi sinh được hài tử không khóc rồi, Ưng Vương sẽ rất cao hứng!" Triển Chiêu uống miếng nước thông giọng, tiếp tục nói, "Ưng Vương sẽ đem thân nhân bên người hài tử này đều giết chết, sau đó dựa theo yêu cầu của mình mà giáo dục, để hài tử trưởng thành thành loại tính cách mà mình muốn, đợi cho nhi tử đến độ tuổi thích hợp..."
Triển Chiêu cho Bạch Ngọc Đường xem nửa củ khoai lang không bị cắn, "Liền mang nhi tử cùng vào trong mộ Bất Tử Vương! Sau đó đi ra... chính là Ưng Vương tuổi còn trẻ!"
Bạch Ngọc Đường ngẫm nghĩ, "Ngươi là nói... Ưng Vương không phải phản lão hoàn đồng mà là chiếm lấy thân thể nhi tử, dùng thân thể nhi tử sống thêm một đời?"
"Càng tà môn chính là, nhi tử này của Ưng Vương mỗi lần lớn lên bộ dạng đều giống với Ưng Vương khi còn trẻ như đúc!" Triển Chiêu nghiêm túc nói. "Cái gì Ngân Hồ tộc, Tứ đại thần tộc, so với tộc của Ưng Vương đều chẳng đáng là gì!"
Bạch Ngọc Đường nhướng mày, "Tổ tiên ngươi là tộc gì?"
Triển Chiêu vươn tay chỉ chỉ miệng mình, ý là —— xem khẩu hình của ta, "Tộc ~ Bất ~ Tử ~ Vương!"
Triển Chiêu nói xong, nhìn phản ứng của Bạch Ngọc Đường.
Ngũ gia vẫn nhìn Triển Chiêu chằm chằm, hoàn toàn không phản ứng cũng không có biểu cảm gì.
Triển Chiêu vươn tay xoa nắn mặt Bạch Ngọc Đường, "Kinh ngốc rồi sao chuột?!"
Bạch Ngọc Đường cũng rất bội phục, mệt hắn có thể nhìn ra "Kinh ngốc" được,... Vậy Ngũ gia có kinh ngốc không? Đích xác là kinh ngốc rồi.
Bạch Ngọc Đường vì cái gì sẽ nhìn Triển Chiêu chằm chằm... bởi vì bộ dạng của Triển Chiêu một chút cũng không giống Ân Hậu, đương nhiên cũng không giống Ưng Vương! Mà đồng thời hắn nhớ tới câu cảm khái vừa rồi của Thiên Tôn —— "May mà Triển Chiêu giống bà ngoại"... Thì ra còn có một tầng ý tứ như vậy ở bên trong.
Triển Chiêu không giống Ưng Vương, huyết thống tộc Bất Tử Vương, sẽ không tiếp tục lưu truyền xuống nữa!
"Vậy vì sao Ưng Vương Triều lại bị hủy diệt? Ưng Vương không đợi Ân Hậu lớn lên đã chết rồi sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
"Vấn đề nằm ở chỗ thái bà của ta!" Triển Chiêu nhỏ giọng nói, "Năm đó Ưng Vương Triều diệt vong, tuy nguyên nhân cụ thể không rõ nhưng cũng cùng một dạng với đại đa số các vương triều."
Bạch Ngọc Đường không hiểu, "Bị hủy bởi cái gì?"
"Tranh ngôi vị hoàng đế đó!"
Bạch Ngọc Đường nhớ tới, Thiên Tôn nói Ân Hậu có rất nhiều ca ca tỷ tỷ không quá đáng tin cậy.
"Ngoại công của ta nói, sau khi Ưng Vương gặp được thái bà của ta, hai người thật sự sinh tình cảm. Ưng Vương dự định không luân hồi, muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hoàng tử của mình, sau đó Ưng Vương mang theo thái bà của ta ẩn cư."
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
"Thời kỳ Ưng Vương lúc đó, mới đúng là bình thường! Chính là cái giai đoạn mà ngươi nhìn thấy rất đáng tin kia. Mà người thừa kế ngôi vị hoàng đế cũng được bồi dưỡng trong giai đoạn này, hết thảy dường như đều được sắp xếp tốt. Nhưng mà hoàng tử đông đảo, vả lại đều rất có năng lực, sau đó tranh giành sóng ngầm mãnh liệt. Mặt khác còn có một tai họa ngầm!" Triển Chiêu nói tiếp, "Ưng Vương bản thân luân hồi đến luân hồi đi, hoàng hậu phi tử thường xuyên thay đổi, con nối dòng tuy nhiều lại có một vấn đề!"
Ngũ gia tựa hồ đã nắm được vấn đề, "Bọn họ không phải tộc Bất Tử Vương! Chỉ có cùng nữ tử người Hán sinh hạ mới được! Có phải không?"
Triển Chiêu vỗ tay một cái, "Còn không phải sao! Kết quả sợ cái gì đến cái nấy, tai họa ngầm lớn nhất đã trở thành sự thật —— ngoại công của ta chào đời!"
Bạch Ngọc Đường hiểu rõ, "Chứng tỏ thêm một thành viên tộc Bất Tử Vương xuất hiện!"
Triển Chiêu gật đầu, "Ngoại công nói, theo truyền thuyết ngày ngoại công sinh ra bị định thành ngày vô lệ, thái công tự tay giết chết thái bà, nhưng người không biết là thật hay giả."
"Không biết?" Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, "Cũng đúng, khi ngoại công ngươi được Ngân Yêu Vương mang đi thì cũng chỉ bằng Tiểu Tứ Tử, dù cho Ân Hậu cường tới đâu thì mới vừa chào đời cũng chỉ là một oa oa quấn trong tã, ký ức thì phải ít nhất là sau ba tuổi mới bắt đầu nhớ được!"
"Ngoại công nói, tất cả những chuyện về Ưng Vương người đều là nghe cung nữ nuôi nấng nói cho. Chỉ là mặc dù ngoại công còn nhỏ nhưng đã có nhận thức của riêng mình, phụ mẫu trong ký ức của người không phải theo như lời trong miệng mọi người nói!"
"Lúc ấy hoàng cung Ưng Vương Triều hẳn đã là một đống hỗn loạn." Ngũ gia nhíu mày, "Khó trách sư phụ ta nói mặt trái của thịnh thế phồn hoa chính là trăm ung nghìn nhọt."
"Còn không phải sao. Lúc ấy sự hỗn loạn trong Ưng Vương Triều có thể tưởng tượng ra được! Hoàng tử trong nhà Ưng Vương có rất nhiều người tuổi so với Ưng Vương còn lớn hơn!"
Ngũ gia có chút muốn cười, "Như vậy... kia chẳng phải loạn như thất quốc?"
"Đấu tranh cung đình lúc nào cũng phức tạp, lúc ấy còn chia thành hai phe, một phe yêu cầu Ưng Vương tiếp tục làm Bất Tử Vương, vĩnh viễn bảo trì huy hoàng của Ưng Vương Triều." Triển Chiêu lại uống hớp nước thấm giọng, nói tiếp, "Một phe lại là lực lượng của các hoàng tử! Bên phe này lại phân ra rất nhiều phe phái nhỏ."
Ngũ gia ngẫm lại đã cảm thấy đầu đau.
"Mục đích tranh đoạt cuối cùng từ ngôi vị hoàng đế biến thành bí mật mộ Bất Tử Vương." Nói tới đây, Triển Chiêu liền chuyển đề tài, nghiêm túc hỏi Bạch Ngọc Đường, "Ngươi nghe xong bí mật mộ Bất Tử Vương rồi thì nghĩ tới điều gì?"
Bạch Ngọc Đường đích thật là có chút ý tưởng, "Cảm giác... có phải có chút giống Thánh Linh Vương không?"
Triển Chiêu gật đầu, "Ta cũng cảm thấy rất giống! Cho nên vấn đề đã tới rồi! Cái gọi là hoàng tộc Bất Tử, chân chính biết được bí mật này chỉ có một mình Ưng Vương, sau khi ta nghe ngoại công ta kể xong liền nghĩ... có thể nào cái gọi là tộc Bất Tử Vương là gạt người?"
"Gạt người?" Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, "Đích xác nghe có chút huyền hoặc."
"Cái gì nhi tử sinh hạ giống khi mình còn trẻ như đúc, chuyện này vốn không có cách nào khảo chứng!" Triển Chiêu nói, "Trong mộng ta đã từng gặp qua Ưng Vương, ta cảm thấy ngoại công của ta và Ưng Vương rất giống nhau nhưng nếu nói dáng vẻ thời trẻ của hai người họ giống nhau như đúc thì cũng chưa đến mức đó."
"Tức là đây chỉ là lời lừa gạt sao?" Hứng thú của Ngũ gia được kéo lên, bí ẩn hoàng triều trăm năm trước bị diệt vong!
"Vì cái gì Ác Đế Thành muốn xây dựng trên Chiêu Thành nguyên bản?" Triển Chiêu hỏi. "Ký ức của ngoại công ta về Ưng Vương cùng Ưng Vương trong miệng người khác hoàn toàn không khớp. Lúc ấy ngoại công tuổi còn quá nhỏ, sau khi mộ Bất Tử Vương thành mục tiêu tranh đoạt thì ngoại công cũng thành mục tiêu tranh đoạt." Triển Chiêu nói tới đây có chút phẫn hận. "Khi người bắt đầu có ký ức không được bao lâu đã bị giam giữ một mình... cho đến khi Ngân Yêu Vương cứu người ra mới thôi."
Ngũ gia gật đầu, chỉnh lý lại các manh mối lộn xộn.
"Khi ngoại công ta còn trẻ không phải từng kéo nhân mã chinh chiến tứ phương sao?" Triển Chiêu hỏi.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Khi đó Đường Mạt hỗn chiến."
"Trong đó có một số lực lượng là đến từ Ưng Vương Triều năm xưa, huynh đệ của ngoại công." Triển Chiêu nói tiếp, "Ngoại công nói lúc ấy đích thực Ưng Vương Triều lật đổ trong một đêm, cả tòa Chiêu Thành đều sập, nhưng có một phần người khi đó không có ở trong Chiêu Thành nên còn sống sót. Đám người kia lúc ấy trùng hợp ra khỏi thành tìm mộ Ưng Vương. Mà khi họ cùng ngoại công của ta giao chiến, cũng vẫn là đang siêng năng tìm kiếm mộ Ưng Vương. Nghe nói chỉ cần tìm ra mộ Bất Tử Vương thì có thể khôi phục Ưng Vương Triều! Dùng cách nói của họ thì chỉ cần mộ Bất Tử Vương và ngoại công của ta kết hợp, Ưng Vương Triều có thể huy hoàng một lần nữa!"
"Nhưng Ưng Vương đã chết, khôi phục thế nào?" Ngũ gia hồi tưởng một chút, "Sư phụ ta cũng nói huynh đệ của ngoại công ngươi cực kỳ quái gở, khi sư phụ và Ân Hậu gặp nhau chỉ là tiểu hài nhi, chứng tỏ sau này họ có tiếp xúc với hoàng tộc Ưng Vương Triều."
"Trải qua trận lần trước, tình hình hiện tại của Ác Đế Thành có thể nói là rất không ổn." Triển Chiêu nói. "Thời gian này tìm đến Mộ Ưng Vương, còn nói sương mù Khiếu Lâm là hy vọng cuối cùng của Ác Đế Thành. Chúng ta lại tìm được nhiều băng sĩ bất tử như vậy..."
Bạch Ngọc Đường nhìn ánh mắt sáng bừng của Triển Chiêu, liền hỏi hắn, "Miêu nhi, có phải ngươi muốn tìm đến mộ Ưng Vương không?"
Triển Chiêu gật dầu, "Ta cảm thấy bí ẩn này nếu không giải khai thì sẽ trở thành tiếc nuối của ngoại công đi. Thời thơ ấu của người tuy ngắn nhưng không thể đều chỉ nghe từ cung nữ nói được. Những việc mà bản thân ngoại công nhớ kỹ thì tính thế nào?"
"Nếu như có thể cởi bỏ bí ẩn này đương nhiên rất tốt, chỉ là làm sao tìm được?"
Triển Chiêu nghĩ nghĩ, quay đầu lại hỏi ngoài cửa viện, "Các ngươi có chiêu gì không?"
Bạch Ngọc Đường cũng nhìn ra cửa viện.
Triển Chiêu vừa dứt lời, chỉ thấy ngoài cửa viện, Triệu Phổ, Công Tôn và Lâm Dạ Hỏa cười hì hì ló ra, chạy vào trong.
Công Tôn còn nói, "May mà Thiên Tôn vừa mang Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đi rồi, hóa ra chuyện bát quái này lại thú vị như vậy?"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu, thật ra hai người họ sớm đã biết ba người kia đứng nghe lén ngoài cửa.
Ba người đều ngồi xuống.
Triệu Phổ nói, "Vừa rồi Ân Hậu bảo Giả Ảnh đi nung chảy một thi thể trong động băng mang ra đây, nói muốn xem thử... phỏng chừng đây là manh mối."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.
Mọi người lại nhìn lẫn nhau, vẫn không có gì rõ ràng.
Lúc này, Lâm Dạ Hỏa giơ tay, "Về mấy băng sĩ bất tử..."
Tất cả mọi người nhìn hắn.
Hỏa Phượng mỉm cười, "Có lẽ ta biết chuyện gì đó!"
---------------------
Ru: Chương 204 mình edit lỗi, mình hiểu nhầm "Bất tử vương mộ" là "Vương mộ bất tử" nhưng thật ra "Bất Tử Vương" là cụm danh từ và cụm từ kia nghĩa là Mộ Bất Tử Vương mới đúng, mần tiếp qua 205 mới phát hiện ra đây là tên tộc họ nhà mèo, đã fix lỗi chương 204 rùi nhe bà con~~~
Bonus cái hình~~~
/253
|