*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ruby
Tuy rằng Lý Vinh và Gia Luật Tề không vui, bất quá cũng không có cách nào, hơn nữa cũng phải nói, Triệu Phổ trước sau đã từng cứu hai người họ mấy lần, hai người họ có bị nói nữa cũng chỉ có cách nhịn.
Lý Vinh bất đắc dĩ trả lời, "Ta từng nghe tiếng sương mù Khiếu Lâm, nghe nói mấy ngày gần đây xuất hiện nên đến xem thử."
Gia Luật Tề hỏi lại, "Cửu vương gia chẳng phải cũng đến xem sương mù Khiếu Lâm sao?"
Triệu Phổ mỉm cười, nhìn hai người đối diện, không đáp, xoay mặt hỏi. "Ngạo Nguyệt Đàm chủ cũng đến ngắm phong cảnh?"
Tiết Lâm Nghĩa sắc mặt âm trầm, ngay từ ban đầu không mở miệng nói tiếng nào, gương mặt không chút tươi cười, bưng chén nhưng không uống, quan sát lần lượt mọi người Khai Phong phủ.
Triển Chiêu đang tức giận, Lâm Dạ Hỏa và Công Tôn đang xem náo nhiệt, Triệu Phổ bận rộn tính kế chư quốc Tây Vực, Bạch Ngọc Đường xem như tương đối rảnh rỗi nhất... Hắn khá là tò mò vị Đàm chủ này.
Quan sát một chút, Bạch Ngọc Đường phát hiện một vấn đề... Tiết Lâm Nghĩa dường như không phải như độ tuổi bề ngoài, hoặc là nói người này có chỗ nào đó không đúng cho lắm!
Nhưng không đúng chỗ nào lại không nói ra được.
Bạch Ngọc Đường ngẫm nghĩ, cúi đầu cầm lấy chén trà.
Triển Chiêu chú ý tới Giao Giao vẫn đứng phía sau Bạch Ngọc Đường đột nhiên đi ra ngoài.
Ngoại trừ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường còn có Tiểu Tứ Tử đang ngồi trong lòng Triển Chiêu nghiêm túc lột vỏ tôm ăn ra thì không ai có thể nhìn thấy giao nhân.
Triển Chiêu thấy Giao Giao đi đến bên cạnh Tiết Lâm Nghĩa.
Ngay khi Giao Giao xuất hiện bên cạnh Tiết Lâm Nghĩa, Tiết Lâm Nghĩa đột nhiên liếc mắt nhìn sang.
Giao Giao lập tức liền biến mất.
Tiết Lâm Nghĩa tựa hồ có chút khó hiểu.
Đồng thời, Triển Chiêu chú ý tới Bạch Mộc Thiên, hai người bọn họ nhìn thoáng qua nhau, hơi cau mày.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau.
Mục đích Bạch Ngọc Đường làm như vậy thật ra chỉ có một —— thăm dò võ công của Tiết Lâm Nghĩa.
Lần thử này, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhận ra được võ công của Tiết Lâm Nghĩa cực cao, không phải cao thủ phổ thông.
Giao Giao lại một lần nữa xuất hiện phía sau Bạch Ngọc Đường, ngưỡng mặt tựa hồ đang cân nhắc điều gì đó.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều cảm giác được Giao Giao đang có chút hoang mang, có khả năng Giao Giao đã nhìn thấy gì đó.
Chỉ là lúc này hai người họ cũng không để lộ ra đang giao lưu với Giao Giao được, đành phải vờ như không xảy ra chuyện gì cả.
Triển Chiêu đang suy nghĩ, chợt cảm thấy có người kéo kéo tay áo mình, vừa cúi đầu, Tiểu Tứ Tử cầm một con tôm đã lột vỏ, nhét vào trong miệng hắn.
Triển Chiêu nở nụ cười, nhai tôm xoa đầu Tiểu Tứ Tử —— thực ngoan!
Tiểu Lương Tử ngồi bàn bên cạnh bất mãn nhìn bàn bên này —— Cận Nhi bị đoạt đi rồi!
"Nghe tiếng... kỳ quan sương mù Khiếu Lâm đã lâu, đặc biệt đến đây ngắm cảnh." Tiết Lâm Nghĩa rốt cuộc cũng mở miệng, thanh âm trầm thấp, cảm giác như đang tận lực đè thấp giọng nói.
Chân mày Bạch Ngọc Đường càng cau lại vài phần—— sao lại kỳ quái như thế.
Triển Chiêu gắp một đũa đồ ăn cho Bạch Ngọc Đường, chọc chọc hắn.
Bạch Ngọc Đường lấy lại tinh thần.
Triển Chiêu ý bảo hắn —— đừng nóng vội, từ từ sẽ đến, đối diện chẳng có kẻ nào tốt lành cả! Ăn no mới có tinh thần dây dưa với họ.
Ngũ gia ngẫm lại cũng đúng, mới vừa cầm đũa lên, Tiểu Tứ Tử liền xích qua, nhét một con tôm vào miệng hắn.
Bạch Ngọc Đường cười ăn tôm, vươn tay xoa đầu Tiểu Tứ Tử.
Một bàn khác, cùng bất mãn như Tiểu Lương Tử còn có Công Tôn —— vì cái gì nhi tử lại thân với người khác như vậy!
Tiết Lâm Nghĩa nói xong, Bạch Mộc Thiên bên cạnh mở miệng, hỏi. "Cửu vương gia đến ngắm cảnh còn mang theo đại quân sao?"
Triệu Phổ cười "ha hả" hai tiếng, hỏi lại. "Không phải ngươi đã đầu phục Ác Đế Thành sao? Sao lại đi cùng Ngạo Nguyệt Đàm? Hay là Ngạo Nguyệt Đàm cũng dưới quyền Ác Đế Thành?"
Lời này vừa ra khỏi miệng Triệu Phổ, Triển Chiêu thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Mặt Bạch Mộc Thiên xanh mét.
Mấy vị khách đến từ các nước Tây Vực khác ngồi cùng hắn đều tò mò nhìn sang —— vị này cư nhiên là tới từ Ác Đế Thành?
Bạch Mộc Thiên nhìn Triển Chiêu, ý là —— không phải ta đang nằm vùng cho ngươi sao? Triệu Phổ nhằm vào ta làm gì?
Triển Chiêu cúi đầu tiếp tục cùng Tiểu Tứ Tử ngươi một miếng ta một miếng đút tôm, mặc kệ hắn.
Lời này của Triệu Phổ không dễ đáp trả, Tiết Lâm Nghĩa sâu kín cười cười, quay đầu hỏi Bạch Mộc Thiên, "Bạch Phó đường chủ, là người Ác Đế Thành?"
Bạch Mộc Thiên vội xua tay, "Hiểu lầm! Sau khi ta rời khỏi Cao Hà Trại thì lưu lạc Tây Vực, may mắn được Đàm chủ thu lưu, vẫn luôn ở lại Ngạo Nguyệt Đàm."
Tiết Lâm Nghĩa hơi nhướng mày, chậm rãi nói, "Vậy cũng tiếc, nếu Bạch Phó đường chủ là người của Ác Đế Thành, ngược lại có thể hỏi thăm một chút tin tức của Ác Đế Thành."
Triển Chiêu liếc Bạch Mộc Thiên một cái —— ngươi khi nào thì lăn lộn thành Phó đường chủ? Mà sao ngươi đi đến đâu cũng là Phó đường chủ vậy?
Bạch Mộc Thiên uống trà không đáp, dù sao người bên Khai Phong Phủ không ra bài theo lẽ thường, nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít.
Lý Vinh không biết mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động giữa hai bên, hắn ngược lại rất nghiêm túc hỏi Triệu Phổ, "Nghe nói trận lần trước đã khiến Ác Đế Thành nguyên khí đại thương?"
"Ô?" Triệu Phổ không mở miệng, Long Kiều Quảng lại nói trước, "Tin tức của Vương gia sao linh thông như vậy? Nghe được từ đâu? Là ai nói cho ngươi biết?"
Lý Vinh mở to mắt nhìn, vươn tay chỉ Gia Luật Tề.
Gia Luật Tề hết nói nổi, quay sang nhìn Lý Vinh —— sao ngươi thành thật quá vậy?
Long Kiều Quảng liền nhìn Gia Luật Tề.
Ngồi bên cạnh Gia Luật Tề là Tuần Việt Bạch, tiểu tử này đáng lý nên theo Hiên Viên Phách mới đúng, sao lại lăn lộn với Liêu quốc?
"Tứ hoàng tử gần đây chiêu mộ ai cũng được sao?" Âu Dương Thiếu Chinh hỏi.
Gia Luật Tề nhìn nhìn Tuần Việt Bạch ngồi bên cạnh, cũng không có biểu hiện gì, bất quá từ ánh mắt của hắn có thể nhìn ra được dường như không quá quen thuộc với Tuần Việt Bạch.
Lúc này sứ giả tộc Thổ Phiên Cáp Mễ Hồ ngồi bên cạnh Hiên Viên Phách mở miệng, dùng tiếng Hán ngọng nghịu không quen nói, "Đây là tùy tùng của Quốc sư nhà ta."
"Quốc sư nhà ngươi?" Triệu Phổ khó hiểu, "Quốc sư nhà ngươi không phải tạo phản nên bị làm thịt rồi sao?"
"Kẻ lúc trước thì đúng là vậy, đây là Quốc sư vừa được Đại vương nhà ta tân phong!" Cáp Mễ Hồ vỗ Hiên Viên Phách, tựa hồ rất coi trọng hắn, "Lần này nội loạn tộc Thổ Phiên nhà ta có thể bình ổn, xét đến cùng ít nhiều vẫn là nhờ Hiên Viên Quốc sư, ha ha ha..."
Mọi người Triệu gia quân nhìn hắn thế nào cũng không vừa mắt —— lần này tộc Thổ Phiên tránh được một kiếp rõ ràng là Hắc Phong Thành giúp một tay, cái đám ngốc này!
Công Tôn nhìn Cáp Mễ Hồ ngốc nghếch lỗ mãng, rất hiếu kỳ nhìn sang Triệu Phổ —— vị này có lai lịch gì?
Triệu Phổ ghé bên tai hắn nhỏ giọng nói một câu, "Một tên nhị thế tổ ngu ngốc, đừng để ý đến hắn."
Công Tôn gật gật đầu.
Lý Vinh và Gia Luật Tề ngồi đối diện nhìn thấy, hai người họ cũng biết Công Tôn là Thần y quân sư trong quân của Triệu Phổ, nghe nói rất có năng lực... Triệu Phổ trước kia ghét nhất là người đọc sách, bất quá hai năm nay đã tốt hơn nhiều, nghe nói tật xấu đó là được vị Công Tôn tiên sinh này chữa khỏi.
Lý Vinh và Gia Luật Tề kỳ thật đều rất hâm mộ, vị Quân sư này thần đến không thể thần hơn, sao người tốt trong thiên hạ Triệu Phổ đều có được?
Cửu Vương gia vừa ngẩng đầu thì thấy Lý Vinh và Gia Luật Tề đang nhìn trộm đánh giá Công Tôn.
Cửu Vương gia không vui, tâm nói hai ngươi nhìn gì đó?! Vì thế hung hăng trừng mắt nhìn hai người kia.
Lý Vinh lẫn Gia Luật Tề không hiểu sao cảm thấy sau gáy ớn lạnh, nhìn sang, chỉ thấy vẻ mặt sát khí của Triệu Phổ, sợ tới mức vội vàng quay đầu lại...
Triệu Phổ gắp một đũa đồ ăn cho Công Tôn bên cạnh còn đang mơ hồ, tâm nói —— ai cũng đừng hòng nhớ thương thư ngốc nhà ta!
...
Cổ Liệt Thanh thấy Cổ Liệt Dao cùng Chu Tử Nguyệt đều chỉ lo lột cua cho "tiểu mỹ nhân" nhà mình, hoàn toàn không có ý muốn xen vào mấy chuyện không đâu, rất là bất đắc dĩ.
Lão thái thái cười nói, "Cửu Vương gia là ta mời đến."
Hiên Viên Phách hỏi Cổ Liệt Thanh, "Cổ Liệt Thành chủ vì sao lại mời viện quân? Đừng nói là Cuồng Thạch Thàch gặp nguy hiểm chứ?"
"Nói cũng không chừng." Cổ Liệt Thanh cười cười, "Cửu Vương gia và ta là người trong nhà, tiểu nhân ở Cuồng Thạch Thành ta cũng chẳng nhiều, đây không phải là sợ bị người nhớ thương sao?"
Triệu Phổ cắn răng không để mình cười ra tiếng... ý của Cổ Liệt Thanh rất đơn giản —— các ngươi đến để làm chi? Nhớ thương Cuồng Thạch Thành của ta sao? Ta có Triệu Phổ làm lá chắn đây.
Lý Vinh và Gia Luật Tề đều là người thông minh, khóe miệng hơi giật giật một cái, càng xấu hổ.
Tiết Lâm Nghĩa nghe hết lời Cổ Liệt Thanh nói, mở miệng, "Sương mù Khiếu Lâm chính là thiên chi dị tượng, mỗi lần dị tượng xuất hiện, luôn đi cùng tai họa, không biết Cuồng Thạch Thành..."
Mí mắt Triệu Phổ hơi nhướng lên, cười lạnh một tiếng cắt ngang lời hắn, "Sương mù Khiếu Lâm này không phải lần đầu xuất hiện, tới giờ cũng chưa từng xảy ra tai họa gì. Ngược lại các vị không thường đến, tốt nhất các vị nên cầu thần bái phật đừng xảy ra tai họa, nếu xảy ra thật, hiềm nghi của các ngươi có thể lớn bằng sương mù Khiếu Lâm này đấy."
Tiết Lâm Nghĩa bị Triệu Phổ chặn ngang không cách nào nói lại được, Bạch Mộc Thiên bên cạnh rất bất đắc dĩ —— người Khai Phong rõ ràng có chuẩn bị mà đến.
Triệu Phổ nói xong, nhìn nhìn Cổ Liệt Thanh.
Cổ Liệt Thanh cười phụ họa, bảo Cửu vương gia nói rất đúng.
Tuy mấy nhà đối diện đều cực kỳ cẩn thận nhưng Triệu Phổ chỉ thăm dò mấy câu đã biết họ đến vì sương mù Khiếu Lâm. Hơn nữa trùng hợp như vậy lại đến cùng với nhau, xem ra Ngạo Nguyệt Đàm, tộc Thổ Phiên cùng với Ác Đế Thành không thoát khỏi liên quan.
Tuy nói Ác Đế Thành lại xuất hiện rất đáng ghét nhưng Triệu Phổ vẫn rất vui vẻ... bởi vì lần này Cửu Vương gia lại đặt cược đúng cửa rồi! Sương mù Khiếu Lâm này quả thật rất quan trọng với Ác Đế Thành.
Triệu Phổ đã hỏi ra đáp án mà mình cần, liền không cần phải nói nhảm với mấy kẻ đối diện nữa, khuỷu tay huých nhẹ Công Tôn, bĩu môi về phía Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên đùi Triển Chiêu.
Công Tôn liền vươn tay ôm nhi tử về.
Triệu Phổ thả Tiểu Tứ Tử lên đùi, đút đồ ăn cho bé.
Tiểu Lương Tử coi như là nhìn được Cận Nhi nhà mình rồi, cũng xích lại, cùng Tiểu Tứ Tử chia lựu ăn.
Gia Luật Tề và Lý Vinh bưng chén trà nhìn Triệu Phổ chăm hài tử đến ngây người... Đây là Triệu Phổ sao? Vì sao động tác ôm hài tử đút hài tử lại thành thạo như vậy.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nhị vị khẽ thở dài, Tiểu Tứ Tử thật đáng yêu...
Hai người bất tri bất giác trên mặt hiện ra ý cười, đang nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử phồng má ăn món gì đó, bỗng nhiên cảm giác thấy một luồng sát khí.
Hai người cả kinh, Triệu Phổ không trừng hai người họ mà... Chỉ là xoay mặt, liền thấy Tiểu Lương Tử đang lườm hai người họ, như là hỏi —— lẽ nào hai ngươi có ý đồ gì với Cận Nhi nhà ta?!
Gia Luật Tề lặng lẽ thở dài nhìn thoáng qua Lý Vinh —— bằng không ăn xong bữa cơm này hai ta đi thôi, quản cái gì là sương mù Khiếu Lâm hay không phải sương mù Khiếu Lâm.
Lý Vinh cũng rất bất đắc dĩ —— gặp phải Triệu Phổ chắc chắn chẳng có chuyện tốt, kết quả xui xẻo vẫn là hai người họ.
...
Triển Chiêu thấy Triệu Phổ ném cho mình một ánh mắt ra hiệu, liền hiểu được đầu kia đã hỏi xong, Triệu Phổ đã không còn hứng thú với đám bại hoại đối diện nữa, giao cho hắn xử lý.
Lúc này Triển Chiêu đã ăn no, để đũa xuống, "Khụ khụ" một tiếng ngẩng đầu, mỉm cười nhìn phía đối diện.
Bạch Mộc Thiên vội vàng cúi đầu, hắn rất sợ Triển Chiêu, vị này cười càng dễ nhìn thì càng gặp phải chuyện chẳng lành.
Triển Chiêu đánh giá một chút, Bạch Mộc Thiên bị hắn nắm chặt trong lòng bằng tay, trốn không thoát, trước mặc kệ tên này...
Cứ như vậy, Triển hộ vệ đem mục tiêu đặt trên người Hiên Viên Phách.
Bất quá không đợi Triển Chiêu mở miệng, Hiên Viên Phách lại là người lên tiếng trước, người hắn nói chuyện là Bạch Ngọc Đường.
"Bạch huynh, đã lâu không gặp."
Bạch Ngọc Đường vốn đang thất thần, vừa rồi hắn ăn một chén Trân Hoa Cô chay, cảm thấy hương vị rất ngon, hẳn Thiên Tôn sẽ thích, dự định lát nữa mang vài chén về cho mấy vị lão gia tử làm món ăn khuya.
Thấy Hiên Viên Phách đột nhiên gọi mình, Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn một cái.
Hiên Viên Phách nhận lấy ánh mắt lãnh đạm của Bạch Ngọc Đường, trong lòng có chút tiếc nuối. Nhớ năm đó hắn và Bạch Ngọc Đường vẫn là giao tình xưng huynh gọi đệ, nhưng hôm nay cảnh còn người mất, Bạch Ngọc Đường ngay cả nhìn hắn cũng lười liếc mắt một cái... Mà ngai vị hoàng đế Bắc Hải hắn nguyên bản muốn có cũng không có được, đúng là giỏ trúc múc nước tốn công dã tràng.
Cáp Mễ Hồ lúc này đã uống ngà ngà say, hỏi Hiên Viên Phách, "Quốc sư, các ngươi biết nhau sao?"
HIên Viên Phách nhìn Bạch Ngọc Đường, đáp, "A... trước kia từng gặp qua."
Triển Chiêu híp mắt —— coi như ngươi thức thời.
Hiên Viên Phách thuận miệng ứng phó một câu, Tuần Việt Bạch ngồi một bên bỗng nhiên mở miệng, "Bạch Ngũ gia đây chính là đại nhân vật, phải biết rằng... Bắc Hải chia năm xẻ bảy cũng là nhờ một mình hắn ban tặng."
Lời này vừa ra khỏi miệng Tuần Việt Bạch, có thể nói là một viên đá làm dậy ngàn lớp sóng, không ít khách khứa đều châu đầu ghé tai bàn tán.
Ngay cả Cổ Liệt Thanh cũng có chút ngạc nhiên —— Bắc Hải sụp đổ trong một đêm là chuyện mọi người đều biết, nhưng chuyện này còn có quan hệ với Bạch Ngọc Đường?
Chân mày Triệu Phổ liền nhăn lại, lúc trước Triệu Trinh từng nhắc hắn, chuyện Bắc Hải là Bạch Ngọc Đường hỗ trợ, nhưng miệng lưỡi người đời đáng sợ, Triệu Trinh sợ có người loạn truyền, cuối cùng khiến cho Bạch Ngọc Đường gánh ác danh vong quốc.
Trên đời này không sợ không có chuyện tốt, chỉ sợ không có người tốt, Tuần Việt Bạch đem một sự kiện nguyên bản rất phức tạp khái quát trong một câu, đang ngồi ở đây cơ hồ đều có người của các quốc gia Tây Vực, bữa tiệc này nếu tan ở đây, không quá ba ngày, lời đồn này sẽ truyền khắp toàn bộ Tây Vực, rất nhanh cũng sẽ truyền đến Trung Nguyên. Hơn nữa nghe nhầm đồn bậy, cuối cùng không biết mọi chuyện sẽ thành thế nào.
Lâm Dạ Hỏa nhíu mày nhìn Tuần Việt Bạch, biết tên này tâm địa ác độc, trước đây ăn đắng trong tay Triển Chiêu, luôn ghi hận đến giờ.
Mà lúc này, người đang nén giận nhất trong lòng không phải chính là Triển Chiêu sao?
Triển Chiêu nhìn thoáng qua Tuần Việt Bạch, thầm nói xấu xa nhất chính là ngươi!
Bất quá Triển Chiêu không phải có tính nóng nảy, có đôi khi lửa giận càng lớn người ngược lại càng lãnh tĩnh, sự tình liên quan đến thanh danh của Bạch Ngọc Đường, hắn đương nhiên sẽ không hồ đồ.
Chỉ là Triển Chiêu chưa kịp phản bác, Bạch Ngọc Đường ngồi một bên lại mở miệng trước, hắn không phản ứng lại Tuần Việt Bạch mà là nhìn thoáng qua Hiên Viên Phách, hỏi, "Bắc Hải của ngươi vong quốc, có quan hệ tới ta sao?
Hiên Viên Phách xấu hổ.
Tất cả mọi người theo dõi hắn —— ngươi không phải là tiền hoàng tử của Bắc Hải sao? Ngươi hẳn là người biết rõ nhất.
Hiên Viên Phách lắc đầu, đáp, "Hoàn toàn không phải, là phụ hoàng của ta ăn nhầm độc vật tẩu hỏa nhập ma tạo thành... Bạch huynh là ân nhân cứu mệnh của Bắc Hải ta."
Tất cả mọi người "A..." một tiếng, hóa ra là như vậy.
Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa đều sờ cằm —— Hiên Viên Phách khách khí như vậy? Đừng nói là lại có chuyện muốn nhờ?
Giải thích vài câu, Hiên Viên Phách liếc mắt nhìn Tuần Việt Bạch, trong mắt có vài phần ý trách cứ.
Nhưng Tuần Việt Bạch lại tựa như không lĩnh hội được ý tứ của Hiên Viên Phách, hoặc là nhìn thấy rành rành nhưng lại xem như không thấy, mở miệng nói tiếp, "Quốc sư trạch tâm nhân hậu, rõ ràng là... Á..."
Tuần Việt Bạch còn chưa dứt lời, đột nhiên mặt liền lệch đi...
Tất cả mọi người sửng sốt.
Chỉ thấy cái chén trong tay Tuần Việt Bạch cũng rớt, một tay bụm mặt, nhìn trái nhìn phải...
Đang nhìn, bỗng nhiên lại lệch mặt sang phía trái ngược, lại nâng tay kia lên che mặt, "Ai?!"
Tất cả mọi người không hiểu gì mà nhìn Tuần Việt Bạch vẻ mặt kinh hãi đứng lên nhìn quanh khắp nơi, chỉ thấy hắn gào lên với hư không, "Ai đánh ta..."
Nói còn chưa dứt lời, đột nhiên đầu chúi nhủi về phía trước, nhào vào trên bàn, ngã sấp mặt.
Gia Luật Tề ngồi cùng bàn với Tuần Việt Bạch bị hất một thân đầy canh thức ăn, ghét bỏ nhìn Tuần Việt Bạch —— ngươi có bệnh hả?
Triển Chiêu một tay chống cằm, hỏi Hiên Viên Phách, "Thủ hạ này của ngươi có phải có bệnh gì không?"
Tuần Việt Bạch mới vừa đứng lên, dưới chân lại hụt một cái, ngã chổng vó, hoảng sợ hô to, "Quỷ! Có quỷ!"
Khách từ các nước Tây Vực hai mặt nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì, bên phía Khai Phong thì ai nấy đều hiểu rõ, chắc chắn là Triển Chiêu đã sai Giao Giao làm chuyện xấu rồi.
Mọi người không ai thấy được, lúc này Giao Giao đang đá Tuần Việt Bạch một cước, ngáng hắn một cái, tát hắn một bạt tai, lại kéo tóc hắn...
Tuần Việt Bạch khua tay lên trời hất đi, nhưng không chạm được vào người, hoảng sợ thất thố.
Mặt Hiên Viên Phách đã tái xanh.
Cổ Liệt Thanh hỏi Công Tôn, "Ai nha tiên sinh... vị đại nhân này có phải mắc bệnh gì không?"
"Nhìn rất giống một loại chứng hoang tưởng." Công Tôn thấy có người muốn đi lên dìu Tuần Việt Bạch, nhắc nhở. "Cẩn thận đấy, không chừng sẽ cắn người."
Cáp Mễ Hồ tỏ ra ghét bỏ, sai người dẫn Tuần Việt Bạch đi cẩn thận canh chừng, có bệnh liền chữa bệnh!
Những người khác cũng cảm thấy Tuần Việt Bạch quả thật kỳ kỳ quái quái, hóa ra là người điên, những lời kia của Tuần Việt Bạch, đương nhiên cũng không ai để trong lòng.
Triệu Phổ nhìn thoáng qua ảnh vệ phía sau.
Giả Ảnh ngầm hiểu, Tuần Việt Bạch quá ác độc, chưa diệt trừ ngày sau nhất định sẽ là một mối họa lớn. Triệu Phổ là bảo bọn họ nhìn chặt người này, nghìn vạn lần không thể thả chạy.
Một hồi phong ba qua đi, mọi người ai nấy đều ôm tâm tư, Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Ngũ gia nhìn hắn một cái, hai người lúc này đều có cùng nghi vấn —— theo lý mà nói Tuần Việt Bạch hẳn là nghe lời Hiên Viên Phách mới đúng, vì sao người này lại tựa hồ hoàn toàn không sợ Hiên Viên Phách?
------------------------
Ru: Ta nói chớ 2 bạn Gia Luật Tề với Lý Vinh đúng là cặp đôi số khổ =))
Món Trân Hoa Cô của Ngũ gia đây ~~~
Edit: Ruby
Tuy rằng Lý Vinh và Gia Luật Tề không vui, bất quá cũng không có cách nào, hơn nữa cũng phải nói, Triệu Phổ trước sau đã từng cứu hai người họ mấy lần, hai người họ có bị nói nữa cũng chỉ có cách nhịn.
Lý Vinh bất đắc dĩ trả lời, "Ta từng nghe tiếng sương mù Khiếu Lâm, nghe nói mấy ngày gần đây xuất hiện nên đến xem thử."
Gia Luật Tề hỏi lại, "Cửu vương gia chẳng phải cũng đến xem sương mù Khiếu Lâm sao?"
Triệu Phổ mỉm cười, nhìn hai người đối diện, không đáp, xoay mặt hỏi. "Ngạo Nguyệt Đàm chủ cũng đến ngắm phong cảnh?"
Tiết Lâm Nghĩa sắc mặt âm trầm, ngay từ ban đầu không mở miệng nói tiếng nào, gương mặt không chút tươi cười, bưng chén nhưng không uống, quan sát lần lượt mọi người Khai Phong phủ.
Triển Chiêu đang tức giận, Lâm Dạ Hỏa và Công Tôn đang xem náo nhiệt, Triệu Phổ bận rộn tính kế chư quốc Tây Vực, Bạch Ngọc Đường xem như tương đối rảnh rỗi nhất... Hắn khá là tò mò vị Đàm chủ này.
Quan sát một chút, Bạch Ngọc Đường phát hiện một vấn đề... Tiết Lâm Nghĩa dường như không phải như độ tuổi bề ngoài, hoặc là nói người này có chỗ nào đó không đúng cho lắm!
Nhưng không đúng chỗ nào lại không nói ra được.
Bạch Ngọc Đường ngẫm nghĩ, cúi đầu cầm lấy chén trà.
Triển Chiêu chú ý tới Giao Giao vẫn đứng phía sau Bạch Ngọc Đường đột nhiên đi ra ngoài.
Ngoại trừ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường còn có Tiểu Tứ Tử đang ngồi trong lòng Triển Chiêu nghiêm túc lột vỏ tôm ăn ra thì không ai có thể nhìn thấy giao nhân.
Triển Chiêu thấy Giao Giao đi đến bên cạnh Tiết Lâm Nghĩa.
Ngay khi Giao Giao xuất hiện bên cạnh Tiết Lâm Nghĩa, Tiết Lâm Nghĩa đột nhiên liếc mắt nhìn sang.
Giao Giao lập tức liền biến mất.
Tiết Lâm Nghĩa tựa hồ có chút khó hiểu.
Đồng thời, Triển Chiêu chú ý tới Bạch Mộc Thiên, hai người bọn họ nhìn thoáng qua nhau, hơi cau mày.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau.
Mục đích Bạch Ngọc Đường làm như vậy thật ra chỉ có một —— thăm dò võ công của Tiết Lâm Nghĩa.
Lần thử này, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhận ra được võ công của Tiết Lâm Nghĩa cực cao, không phải cao thủ phổ thông.
Giao Giao lại một lần nữa xuất hiện phía sau Bạch Ngọc Đường, ngưỡng mặt tựa hồ đang cân nhắc điều gì đó.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều cảm giác được Giao Giao đang có chút hoang mang, có khả năng Giao Giao đã nhìn thấy gì đó.
Chỉ là lúc này hai người họ cũng không để lộ ra đang giao lưu với Giao Giao được, đành phải vờ như không xảy ra chuyện gì cả.
Triển Chiêu đang suy nghĩ, chợt cảm thấy có người kéo kéo tay áo mình, vừa cúi đầu, Tiểu Tứ Tử cầm một con tôm đã lột vỏ, nhét vào trong miệng hắn.
Triển Chiêu nở nụ cười, nhai tôm xoa đầu Tiểu Tứ Tử —— thực ngoan!
Tiểu Lương Tử ngồi bàn bên cạnh bất mãn nhìn bàn bên này —— Cận Nhi bị đoạt đi rồi!
"Nghe tiếng... kỳ quan sương mù Khiếu Lâm đã lâu, đặc biệt đến đây ngắm cảnh." Tiết Lâm Nghĩa rốt cuộc cũng mở miệng, thanh âm trầm thấp, cảm giác như đang tận lực đè thấp giọng nói.
Chân mày Bạch Ngọc Đường càng cau lại vài phần—— sao lại kỳ quái như thế.
Triển Chiêu gắp một đũa đồ ăn cho Bạch Ngọc Đường, chọc chọc hắn.
Bạch Ngọc Đường lấy lại tinh thần.
Triển Chiêu ý bảo hắn —— đừng nóng vội, từ từ sẽ đến, đối diện chẳng có kẻ nào tốt lành cả! Ăn no mới có tinh thần dây dưa với họ.
Ngũ gia ngẫm lại cũng đúng, mới vừa cầm đũa lên, Tiểu Tứ Tử liền xích qua, nhét một con tôm vào miệng hắn.
Bạch Ngọc Đường cười ăn tôm, vươn tay xoa đầu Tiểu Tứ Tử.
Một bàn khác, cùng bất mãn như Tiểu Lương Tử còn có Công Tôn —— vì cái gì nhi tử lại thân với người khác như vậy!
Tiết Lâm Nghĩa nói xong, Bạch Mộc Thiên bên cạnh mở miệng, hỏi. "Cửu vương gia đến ngắm cảnh còn mang theo đại quân sao?"
Triệu Phổ cười "ha hả" hai tiếng, hỏi lại. "Không phải ngươi đã đầu phục Ác Đế Thành sao? Sao lại đi cùng Ngạo Nguyệt Đàm? Hay là Ngạo Nguyệt Đàm cũng dưới quyền Ác Đế Thành?"
Lời này vừa ra khỏi miệng Triệu Phổ, Triển Chiêu thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Mặt Bạch Mộc Thiên xanh mét.
Mấy vị khách đến từ các nước Tây Vực khác ngồi cùng hắn đều tò mò nhìn sang —— vị này cư nhiên là tới từ Ác Đế Thành?
Bạch Mộc Thiên nhìn Triển Chiêu, ý là —— không phải ta đang nằm vùng cho ngươi sao? Triệu Phổ nhằm vào ta làm gì?
Triển Chiêu cúi đầu tiếp tục cùng Tiểu Tứ Tử ngươi một miếng ta một miếng đút tôm, mặc kệ hắn.
Lời này của Triệu Phổ không dễ đáp trả, Tiết Lâm Nghĩa sâu kín cười cười, quay đầu hỏi Bạch Mộc Thiên, "Bạch Phó đường chủ, là người Ác Đế Thành?"
Bạch Mộc Thiên vội xua tay, "Hiểu lầm! Sau khi ta rời khỏi Cao Hà Trại thì lưu lạc Tây Vực, may mắn được Đàm chủ thu lưu, vẫn luôn ở lại Ngạo Nguyệt Đàm."
Tiết Lâm Nghĩa hơi nhướng mày, chậm rãi nói, "Vậy cũng tiếc, nếu Bạch Phó đường chủ là người của Ác Đế Thành, ngược lại có thể hỏi thăm một chút tin tức của Ác Đế Thành."
Triển Chiêu liếc Bạch Mộc Thiên một cái —— ngươi khi nào thì lăn lộn thành Phó đường chủ? Mà sao ngươi đi đến đâu cũng là Phó đường chủ vậy?
Bạch Mộc Thiên uống trà không đáp, dù sao người bên Khai Phong Phủ không ra bài theo lẽ thường, nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít.
Lý Vinh không biết mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động giữa hai bên, hắn ngược lại rất nghiêm túc hỏi Triệu Phổ, "Nghe nói trận lần trước đã khiến Ác Đế Thành nguyên khí đại thương?"
"Ô?" Triệu Phổ không mở miệng, Long Kiều Quảng lại nói trước, "Tin tức của Vương gia sao linh thông như vậy? Nghe được từ đâu? Là ai nói cho ngươi biết?"
Lý Vinh mở to mắt nhìn, vươn tay chỉ Gia Luật Tề.
Gia Luật Tề hết nói nổi, quay sang nhìn Lý Vinh —— sao ngươi thành thật quá vậy?
Long Kiều Quảng liền nhìn Gia Luật Tề.
Ngồi bên cạnh Gia Luật Tề là Tuần Việt Bạch, tiểu tử này đáng lý nên theo Hiên Viên Phách mới đúng, sao lại lăn lộn với Liêu quốc?
"Tứ hoàng tử gần đây chiêu mộ ai cũng được sao?" Âu Dương Thiếu Chinh hỏi.
Gia Luật Tề nhìn nhìn Tuần Việt Bạch ngồi bên cạnh, cũng không có biểu hiện gì, bất quá từ ánh mắt của hắn có thể nhìn ra được dường như không quá quen thuộc với Tuần Việt Bạch.
Lúc này sứ giả tộc Thổ Phiên Cáp Mễ Hồ ngồi bên cạnh Hiên Viên Phách mở miệng, dùng tiếng Hán ngọng nghịu không quen nói, "Đây là tùy tùng của Quốc sư nhà ta."
"Quốc sư nhà ngươi?" Triệu Phổ khó hiểu, "Quốc sư nhà ngươi không phải tạo phản nên bị làm thịt rồi sao?"
"Kẻ lúc trước thì đúng là vậy, đây là Quốc sư vừa được Đại vương nhà ta tân phong!" Cáp Mễ Hồ vỗ Hiên Viên Phách, tựa hồ rất coi trọng hắn, "Lần này nội loạn tộc Thổ Phiên nhà ta có thể bình ổn, xét đến cùng ít nhiều vẫn là nhờ Hiên Viên Quốc sư, ha ha ha..."
Mọi người Triệu gia quân nhìn hắn thế nào cũng không vừa mắt —— lần này tộc Thổ Phiên tránh được một kiếp rõ ràng là Hắc Phong Thành giúp một tay, cái đám ngốc này!
Công Tôn nhìn Cáp Mễ Hồ ngốc nghếch lỗ mãng, rất hiếu kỳ nhìn sang Triệu Phổ —— vị này có lai lịch gì?
Triệu Phổ ghé bên tai hắn nhỏ giọng nói một câu, "Một tên nhị thế tổ ngu ngốc, đừng để ý đến hắn."
Công Tôn gật gật đầu.
Lý Vinh và Gia Luật Tề ngồi đối diện nhìn thấy, hai người họ cũng biết Công Tôn là Thần y quân sư trong quân của Triệu Phổ, nghe nói rất có năng lực... Triệu Phổ trước kia ghét nhất là người đọc sách, bất quá hai năm nay đã tốt hơn nhiều, nghe nói tật xấu đó là được vị Công Tôn tiên sinh này chữa khỏi.
Lý Vinh và Gia Luật Tề kỳ thật đều rất hâm mộ, vị Quân sư này thần đến không thể thần hơn, sao người tốt trong thiên hạ Triệu Phổ đều có được?
Cửu Vương gia vừa ngẩng đầu thì thấy Lý Vinh và Gia Luật Tề đang nhìn trộm đánh giá Công Tôn.
Cửu Vương gia không vui, tâm nói hai ngươi nhìn gì đó?! Vì thế hung hăng trừng mắt nhìn hai người kia.
Lý Vinh lẫn Gia Luật Tề không hiểu sao cảm thấy sau gáy ớn lạnh, nhìn sang, chỉ thấy vẻ mặt sát khí của Triệu Phổ, sợ tới mức vội vàng quay đầu lại...
Triệu Phổ gắp một đũa đồ ăn cho Công Tôn bên cạnh còn đang mơ hồ, tâm nói —— ai cũng đừng hòng nhớ thương thư ngốc nhà ta!
...
Cổ Liệt Thanh thấy Cổ Liệt Dao cùng Chu Tử Nguyệt đều chỉ lo lột cua cho "tiểu mỹ nhân" nhà mình, hoàn toàn không có ý muốn xen vào mấy chuyện không đâu, rất là bất đắc dĩ.
Lão thái thái cười nói, "Cửu Vương gia là ta mời đến."
Hiên Viên Phách hỏi Cổ Liệt Thanh, "Cổ Liệt Thành chủ vì sao lại mời viện quân? Đừng nói là Cuồng Thạch Thàch gặp nguy hiểm chứ?"
"Nói cũng không chừng." Cổ Liệt Thanh cười cười, "Cửu Vương gia và ta là người trong nhà, tiểu nhân ở Cuồng Thạch Thành ta cũng chẳng nhiều, đây không phải là sợ bị người nhớ thương sao?"
Triệu Phổ cắn răng không để mình cười ra tiếng... ý của Cổ Liệt Thanh rất đơn giản —— các ngươi đến để làm chi? Nhớ thương Cuồng Thạch Thành của ta sao? Ta có Triệu Phổ làm lá chắn đây.
Lý Vinh và Gia Luật Tề đều là người thông minh, khóe miệng hơi giật giật một cái, càng xấu hổ.
Tiết Lâm Nghĩa nghe hết lời Cổ Liệt Thanh nói, mở miệng, "Sương mù Khiếu Lâm chính là thiên chi dị tượng, mỗi lần dị tượng xuất hiện, luôn đi cùng tai họa, không biết Cuồng Thạch Thành..."
Mí mắt Triệu Phổ hơi nhướng lên, cười lạnh một tiếng cắt ngang lời hắn, "Sương mù Khiếu Lâm này không phải lần đầu xuất hiện, tới giờ cũng chưa từng xảy ra tai họa gì. Ngược lại các vị không thường đến, tốt nhất các vị nên cầu thần bái phật đừng xảy ra tai họa, nếu xảy ra thật, hiềm nghi của các ngươi có thể lớn bằng sương mù Khiếu Lâm này đấy."
Tiết Lâm Nghĩa bị Triệu Phổ chặn ngang không cách nào nói lại được, Bạch Mộc Thiên bên cạnh rất bất đắc dĩ —— người Khai Phong rõ ràng có chuẩn bị mà đến.
Triệu Phổ nói xong, nhìn nhìn Cổ Liệt Thanh.
Cổ Liệt Thanh cười phụ họa, bảo Cửu vương gia nói rất đúng.
Tuy mấy nhà đối diện đều cực kỳ cẩn thận nhưng Triệu Phổ chỉ thăm dò mấy câu đã biết họ đến vì sương mù Khiếu Lâm. Hơn nữa trùng hợp như vậy lại đến cùng với nhau, xem ra Ngạo Nguyệt Đàm, tộc Thổ Phiên cùng với Ác Đế Thành không thoát khỏi liên quan.
Tuy nói Ác Đế Thành lại xuất hiện rất đáng ghét nhưng Triệu Phổ vẫn rất vui vẻ... bởi vì lần này Cửu Vương gia lại đặt cược đúng cửa rồi! Sương mù Khiếu Lâm này quả thật rất quan trọng với Ác Đế Thành.
Triệu Phổ đã hỏi ra đáp án mà mình cần, liền không cần phải nói nhảm với mấy kẻ đối diện nữa, khuỷu tay huých nhẹ Công Tôn, bĩu môi về phía Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên đùi Triển Chiêu.
Công Tôn liền vươn tay ôm nhi tử về.
Triệu Phổ thả Tiểu Tứ Tử lên đùi, đút đồ ăn cho bé.
Tiểu Lương Tử coi như là nhìn được Cận Nhi nhà mình rồi, cũng xích lại, cùng Tiểu Tứ Tử chia lựu ăn.
Gia Luật Tề và Lý Vinh bưng chén trà nhìn Triệu Phổ chăm hài tử đến ngây người... Đây là Triệu Phổ sao? Vì sao động tác ôm hài tử đút hài tử lại thành thạo như vậy.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nhị vị khẽ thở dài, Tiểu Tứ Tử thật đáng yêu...
Hai người bất tri bất giác trên mặt hiện ra ý cười, đang nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử phồng má ăn món gì đó, bỗng nhiên cảm giác thấy một luồng sát khí.
Hai người cả kinh, Triệu Phổ không trừng hai người họ mà... Chỉ là xoay mặt, liền thấy Tiểu Lương Tử đang lườm hai người họ, như là hỏi —— lẽ nào hai ngươi có ý đồ gì với Cận Nhi nhà ta?!
Gia Luật Tề lặng lẽ thở dài nhìn thoáng qua Lý Vinh —— bằng không ăn xong bữa cơm này hai ta đi thôi, quản cái gì là sương mù Khiếu Lâm hay không phải sương mù Khiếu Lâm.
Lý Vinh cũng rất bất đắc dĩ —— gặp phải Triệu Phổ chắc chắn chẳng có chuyện tốt, kết quả xui xẻo vẫn là hai người họ.
...
Triển Chiêu thấy Triệu Phổ ném cho mình một ánh mắt ra hiệu, liền hiểu được đầu kia đã hỏi xong, Triệu Phổ đã không còn hứng thú với đám bại hoại đối diện nữa, giao cho hắn xử lý.
Lúc này Triển Chiêu đã ăn no, để đũa xuống, "Khụ khụ" một tiếng ngẩng đầu, mỉm cười nhìn phía đối diện.
Bạch Mộc Thiên vội vàng cúi đầu, hắn rất sợ Triển Chiêu, vị này cười càng dễ nhìn thì càng gặp phải chuyện chẳng lành.
Triển Chiêu đánh giá một chút, Bạch Mộc Thiên bị hắn nắm chặt trong lòng bằng tay, trốn không thoát, trước mặc kệ tên này...
Cứ như vậy, Triển hộ vệ đem mục tiêu đặt trên người Hiên Viên Phách.
Bất quá không đợi Triển Chiêu mở miệng, Hiên Viên Phách lại là người lên tiếng trước, người hắn nói chuyện là Bạch Ngọc Đường.
"Bạch huynh, đã lâu không gặp."
Bạch Ngọc Đường vốn đang thất thần, vừa rồi hắn ăn một chén Trân Hoa Cô chay, cảm thấy hương vị rất ngon, hẳn Thiên Tôn sẽ thích, dự định lát nữa mang vài chén về cho mấy vị lão gia tử làm món ăn khuya.
Thấy Hiên Viên Phách đột nhiên gọi mình, Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn một cái.
Hiên Viên Phách nhận lấy ánh mắt lãnh đạm của Bạch Ngọc Đường, trong lòng có chút tiếc nuối. Nhớ năm đó hắn và Bạch Ngọc Đường vẫn là giao tình xưng huynh gọi đệ, nhưng hôm nay cảnh còn người mất, Bạch Ngọc Đường ngay cả nhìn hắn cũng lười liếc mắt một cái... Mà ngai vị hoàng đế Bắc Hải hắn nguyên bản muốn có cũng không có được, đúng là giỏ trúc múc nước tốn công dã tràng.
Cáp Mễ Hồ lúc này đã uống ngà ngà say, hỏi Hiên Viên Phách, "Quốc sư, các ngươi biết nhau sao?"
HIên Viên Phách nhìn Bạch Ngọc Đường, đáp, "A... trước kia từng gặp qua."
Triển Chiêu híp mắt —— coi như ngươi thức thời.
Hiên Viên Phách thuận miệng ứng phó một câu, Tuần Việt Bạch ngồi một bên bỗng nhiên mở miệng, "Bạch Ngũ gia đây chính là đại nhân vật, phải biết rằng... Bắc Hải chia năm xẻ bảy cũng là nhờ một mình hắn ban tặng."
Lời này vừa ra khỏi miệng Tuần Việt Bạch, có thể nói là một viên đá làm dậy ngàn lớp sóng, không ít khách khứa đều châu đầu ghé tai bàn tán.
Ngay cả Cổ Liệt Thanh cũng có chút ngạc nhiên —— Bắc Hải sụp đổ trong một đêm là chuyện mọi người đều biết, nhưng chuyện này còn có quan hệ với Bạch Ngọc Đường?
Chân mày Triệu Phổ liền nhăn lại, lúc trước Triệu Trinh từng nhắc hắn, chuyện Bắc Hải là Bạch Ngọc Đường hỗ trợ, nhưng miệng lưỡi người đời đáng sợ, Triệu Trinh sợ có người loạn truyền, cuối cùng khiến cho Bạch Ngọc Đường gánh ác danh vong quốc.
Trên đời này không sợ không có chuyện tốt, chỉ sợ không có người tốt, Tuần Việt Bạch đem một sự kiện nguyên bản rất phức tạp khái quát trong một câu, đang ngồi ở đây cơ hồ đều có người của các quốc gia Tây Vực, bữa tiệc này nếu tan ở đây, không quá ba ngày, lời đồn này sẽ truyền khắp toàn bộ Tây Vực, rất nhanh cũng sẽ truyền đến Trung Nguyên. Hơn nữa nghe nhầm đồn bậy, cuối cùng không biết mọi chuyện sẽ thành thế nào.
Lâm Dạ Hỏa nhíu mày nhìn Tuần Việt Bạch, biết tên này tâm địa ác độc, trước đây ăn đắng trong tay Triển Chiêu, luôn ghi hận đến giờ.
Mà lúc này, người đang nén giận nhất trong lòng không phải chính là Triển Chiêu sao?
Triển Chiêu nhìn thoáng qua Tuần Việt Bạch, thầm nói xấu xa nhất chính là ngươi!
Bất quá Triển Chiêu không phải có tính nóng nảy, có đôi khi lửa giận càng lớn người ngược lại càng lãnh tĩnh, sự tình liên quan đến thanh danh của Bạch Ngọc Đường, hắn đương nhiên sẽ không hồ đồ.
Chỉ là Triển Chiêu chưa kịp phản bác, Bạch Ngọc Đường ngồi một bên lại mở miệng trước, hắn không phản ứng lại Tuần Việt Bạch mà là nhìn thoáng qua Hiên Viên Phách, hỏi, "Bắc Hải của ngươi vong quốc, có quan hệ tới ta sao?
Hiên Viên Phách xấu hổ.
Tất cả mọi người theo dõi hắn —— ngươi không phải là tiền hoàng tử của Bắc Hải sao? Ngươi hẳn là người biết rõ nhất.
Hiên Viên Phách lắc đầu, đáp, "Hoàn toàn không phải, là phụ hoàng của ta ăn nhầm độc vật tẩu hỏa nhập ma tạo thành... Bạch huynh là ân nhân cứu mệnh của Bắc Hải ta."
Tất cả mọi người "A..." một tiếng, hóa ra là như vậy.
Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa đều sờ cằm —— Hiên Viên Phách khách khí như vậy? Đừng nói là lại có chuyện muốn nhờ?
Giải thích vài câu, Hiên Viên Phách liếc mắt nhìn Tuần Việt Bạch, trong mắt có vài phần ý trách cứ.
Nhưng Tuần Việt Bạch lại tựa như không lĩnh hội được ý tứ của Hiên Viên Phách, hoặc là nhìn thấy rành rành nhưng lại xem như không thấy, mở miệng nói tiếp, "Quốc sư trạch tâm nhân hậu, rõ ràng là... Á..."
Tuần Việt Bạch còn chưa dứt lời, đột nhiên mặt liền lệch đi...
Tất cả mọi người sửng sốt.
Chỉ thấy cái chén trong tay Tuần Việt Bạch cũng rớt, một tay bụm mặt, nhìn trái nhìn phải...
Đang nhìn, bỗng nhiên lại lệch mặt sang phía trái ngược, lại nâng tay kia lên che mặt, "Ai?!"
Tất cả mọi người không hiểu gì mà nhìn Tuần Việt Bạch vẻ mặt kinh hãi đứng lên nhìn quanh khắp nơi, chỉ thấy hắn gào lên với hư không, "Ai đánh ta..."
Nói còn chưa dứt lời, đột nhiên đầu chúi nhủi về phía trước, nhào vào trên bàn, ngã sấp mặt.
Gia Luật Tề ngồi cùng bàn với Tuần Việt Bạch bị hất một thân đầy canh thức ăn, ghét bỏ nhìn Tuần Việt Bạch —— ngươi có bệnh hả?
Triển Chiêu một tay chống cằm, hỏi Hiên Viên Phách, "Thủ hạ này của ngươi có phải có bệnh gì không?"
Tuần Việt Bạch mới vừa đứng lên, dưới chân lại hụt một cái, ngã chổng vó, hoảng sợ hô to, "Quỷ! Có quỷ!"
Khách từ các nước Tây Vực hai mặt nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì, bên phía Khai Phong thì ai nấy đều hiểu rõ, chắc chắn là Triển Chiêu đã sai Giao Giao làm chuyện xấu rồi.
Mọi người không ai thấy được, lúc này Giao Giao đang đá Tuần Việt Bạch một cước, ngáng hắn một cái, tát hắn một bạt tai, lại kéo tóc hắn...
Tuần Việt Bạch khua tay lên trời hất đi, nhưng không chạm được vào người, hoảng sợ thất thố.
Mặt Hiên Viên Phách đã tái xanh.
Cổ Liệt Thanh hỏi Công Tôn, "Ai nha tiên sinh... vị đại nhân này có phải mắc bệnh gì không?"
"Nhìn rất giống một loại chứng hoang tưởng." Công Tôn thấy có người muốn đi lên dìu Tuần Việt Bạch, nhắc nhở. "Cẩn thận đấy, không chừng sẽ cắn người."
Cáp Mễ Hồ tỏ ra ghét bỏ, sai người dẫn Tuần Việt Bạch đi cẩn thận canh chừng, có bệnh liền chữa bệnh!
Những người khác cũng cảm thấy Tuần Việt Bạch quả thật kỳ kỳ quái quái, hóa ra là người điên, những lời kia của Tuần Việt Bạch, đương nhiên cũng không ai để trong lòng.
Triệu Phổ nhìn thoáng qua ảnh vệ phía sau.
Giả Ảnh ngầm hiểu, Tuần Việt Bạch quá ác độc, chưa diệt trừ ngày sau nhất định sẽ là một mối họa lớn. Triệu Phổ là bảo bọn họ nhìn chặt người này, nghìn vạn lần không thể thả chạy.
Một hồi phong ba qua đi, mọi người ai nấy đều ôm tâm tư, Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Ngũ gia nhìn hắn một cái, hai người lúc này đều có cùng nghi vấn —— theo lý mà nói Tuần Việt Bạch hẳn là nghe lời Hiên Viên Phách mới đúng, vì sao người này lại tựa hồ hoàn toàn không sợ Hiên Viên Phách?
------------------------
Ru: Ta nói chớ 2 bạn Gia Luật Tề với Lý Vinh đúng là cặp đôi số khổ =))
Món Trân Hoa Cô của Ngũ gia đây ~~~
/253
|