Edit: Ruby
Một tiếng "Không tốt" của Thiên Tôn cùng Ân Hậu qua đi... trên không trung xuất hiện dày đặc các điểm ánh sáng màu đỏ, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hỏa tiễn rơi xuống chẳng khác nào thiên la địa võng.
"Có mai phục!" Phía sau mọi người, Hữu tướng quân hô to một tiếng, giơ tay giương cung...
Cùng lúc đó, Thiên Tôn cùng Ân Hậu song chưởng hướng lên không trung... một cỗ nội kình mạnh mẽ đưa Lưu Tinh tiễn của Long Kiều Quảng bắn ra hướng thẳng lên trời.
Hỏa tiễn từ trên đỉnh đầu rơi xuống cùng Lưu Tinh tiễn từ mặt đất bắn lên, giao hội giữa không trung, nháy mắt ánh lửa bắn ra bốn phía.
Đám người Triển Chiêu tận lực dùng nội lực bảo vệ người bên cạnh, lại ngăn chặn bụi lửa đang rơi tán loạn xuống.
Nhất thời không trung giống như một màn Thiết long xuyên hoa, hỏa tinh rơi xuống tựa như thác đổ... rất là tráng lệ.
Mọi người chặn được đợt đánh lén bất thình lình này, trong lòng khó hiểu —— trận mưa tên này từ đâu tới? Xung quanh đây không có người nào cả! Còn có nội lực rất mạnh!
"Từ một nơi rất xa đến đây!" Thiên Tôn đứng ở chỗ cao đưa mắt trông về phía xa, "Dùng nội lực để đưa đến."
"Cơ hồ tất cả cao thủ của Ác Đế Thành đều xuất động."
Lúc này Thánh Linh Vương đứng ở bờ bên kia Thiên Khanh không chút biểu tình mở miệng, tựa như đang nói đến một chuyện chẳng liên can gì đến mình. "Đợt đầu tiên bất quá là muốn xác định vị trí của các ngươi mà thôi."
Mọi người sửng sốt.
"Nguy rồi!"
Triệu Phổ mãnh liệt ngẩng đầu...
Chỉ thấy ở đường chân trời xa xa nơi trời đất giao hòa, đột nhiên lóe lên ánh sáng... nửa bầu trời đều bị chiếu sáng, mưa tên dày đặc phóng lên thiên không, bao trùm toàn bộ bầu trời đêm.
Tất cả mọi người theo bản năng mà ngẩng đầu, liền nhìn thấy những điểm sáng kia bung ra trên không trung, bao trùm toàn bộ đại mạc.
Mội khắc kia, những điểm sáng giống như ngưng đọng lại giữa không trung... nhưng trong lòng ai nấy đều hiểu rõ, khoảnh khắc ngưng đọng ngắn ngủi kia là khi vũ tiễn bay đến mức tận cùng sẽ dừng lại, sau đó trận mưa tên mang theo lửa sẽ thay đổi phương hướng, lao xuống phía dưới.
Thời gian này, nơi mọi người nhìn, là những hướng khác nhau.
Triệu Phổ cùng với các tướng lãnh Triệu gia quân cùng nhìn về Hắc Phong Thành.
Lâm Dạ Hỏa nhìn về Hỏa Phượng Đường, Tiêu Lương lại là nhìn về hướng Lang Vương Bảo...
Trận mưa tên trên bầu trời dần dần tản ra, lượn qua vị trí Thiên Khanh, một mảng lớn hướng về phía Hỏa Phượng Đường và Lang Vương Bảo, một mảng khác vọt qua đỉnh đầu mọi người mà hướng về Hắc Phong Thành, còn có một số hướng về những nơi khác, lúc này... toàn bộ Tây Vực giống như đều bị trận mưa tên này bao vây, bất luận là Bình Chung Thành, Liêu quốc, Tây Hạ hay tộc Thổ Phiên... tóm lại đứng ở nơi này, nơi nào mắt nhìn thấy thì trên bầu trời, dày đặc hỏa tiễn rơi xuống.
Bốn phía tràn ngập mùi gay mũi của hỏa tiêu, ánh lửa trên đỉnh đầu mang theo nội lực nóng bỏng, bên tai chỉ còn lại tiếng rít vũ tiễn xé gió, ngoài ra những âm thanh khác đều không thể nghe được.
Cơ hồ tất cả cao thủ bên Thiên Khanh đều lao ra ngoài hướng về những nơi vũ tiễn rơi xuống khác nhau, hy vọng dùng sức lực của bản thân mà ngăn cản tiễn trận rơi xuống, nhưng mà... lúc này tiễn trận từ trên trời rơi xuống với một khí thế không thể chống đỡ, chẳng khác nào sao băng rơi xuống, phải làm sao mới ngăn cản được?
Xa xa, Hạ Nhất Hàng đứng trên thành lâu Hắc Phong Thành, Tiêu Thống Hải tại Lang Vương Bảo nghe thấy động tĩnh khoác y phục đi ra, Liễu Hàn Tinh đứng trên mái Hỏa Phượng Đường.
Tất cả mọi người kinh hãi nhìn tiễn trận đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu, trong lòng chỉ còn có một ý nghĩ... tai ương ngập đầu!
Những người có võ công bên Thiên Khanh đều phi ra ngoài, chỉ còn lại Công Tôn không có võ công ôm Tiểu Tứ Tử, đứng yên tại chỗ.
Công Tôn tiên sinh theo bản năng ôm chặt lấy nhi tử trong ngực, trong lòng tràn ngập bi thương, tiễn trận này rơi xuống, nhất định người chết vô số kể... Tây Vực hết rồi!
Dưới ánh lửa phản chiếu, Tiểu Tứ Tử mở to một đôi mắt sáng ngời nhìn bên Thiên Khanh, Hắc Thủy Bà Bà và Thánh Linh Vương vẫn đứng đối diện nhau.
Ánh sáng như nhảy múa trong đôi mắt tiểu gia hỏa, ẩn ẩn mang theo một loại chờ đợi.
Lúc này chợt nghe Thánh Linh Vương đột nhiên nở nụ cười, hắn ngẩng đầu nhìn trận mưa tên càng lúc càng gần, vẻ mặt vẫn thản nhiên như trước.
Công Tôn nhìn Thánh Linh Vương, loại ánh mắt này, người làm lang trung như hắn rất quen thuộc. Đã từng không chỉ một lần, có người bệnh mắc bệnh lâu không khỏi thống khổ không chịu được dùng ánh mắt này nhìn hắn, thản nhiên mà nói với hắn, "Tiên sinh... để ta đi đi, ta thật sự không chịu đựng được nữa."
Không biết có phải là cảm giác đè nén do nỗi tuyệt vọng đưa đến một cách đột ngột mà trong nháy mắt đó, Công Tôn cảm thấy rất đau buồn... Bất luận là Thánh Linh Vương cũng vậy mà Tà Linh Vương cũng vậy, ôm chấp niệm lâu đến thế vẫn sẽ cảm thấy mệt mỏi đi? Ngoại trừ hủy diệt, còn gì có thể khiến hắn bình tâm lại được? Trận mưa tên điên cuồng này có thể hủy diệt toàn bộ Tây Vực... Tình yêu của Thánh Linh Vương thật là đáng sợ, năm đó hắn vì Linh Hậu cơ hồ hủy diệt Tây Vực một lần, bây giờ lại muốn lặp lại lần thứ hai sao?
Ngay khi Công Tôn tưởng tượng Tây Vực không còn một bóng cây ngọn cỏ sẽ là cái dạng gì... bỗng nhiên có một thanh âm từ trước tới giờ chưa từng nghe thấy vang lên.
Công Tôn mãnh liệt lấy lại tinh thần.
Trong nháy mắt đó, hắn dù cho không nghe rõ nhưng vẫn nghe thấy âm thanh... thanh âm kia đã nói cái gì?
Mà đối diện, Thánh Linh Vương đã hơi nhắm mắt lại chuẩn bị cùng toàn bộ Tây Vực đồng thời nghênh đón hủy diệt trở thành tro bụi, đột nhiên mở mắt. Hắn ngẩng đầu, nhìn Hắc Thủy Bà Bà đối diện với mình.
Không chỉ có Công Tôn, những người khác đang lo lắng đến phát điên cũng chợt bình tĩnh lại, mọi người theo bản năng quay đầu lại nhìn Hắc Thủy Bà Bà.
Âm thanh kia lại vang lên một lần nữa, nhẹ như tơ, không nhanh không chậm, chỉ nói hai tiếng... "Si nhân".
Theo một tiếng này, chỉ thấy Thánh Linh Vương mãnh liệt bước tới một bước về phía trước... theo động tác của hắn, những hình người màu đen quỷ dị đứng sừng sững trên mặt nước cũng đồng thời lao tới...
Một trận cuồng phong ập đến, mọi người theo bản năng đưa tay che lại, chỉ thấy một mảng lớn màu đen đánh về phía Hắc Thủy Bà Bà đang hơi mở hai tay ra, tựa như đang nghênh đón ai...
Sau đó, mặt đất bỗng nhiên run lên.
Mọi người chỉ nhìn thấy một cỗ màu đen từ mặt đất dâng lên, nháy mắt bốn phía tối đen, bóng đen che kín bầu trời bao trùm cả mọi người, lại ngẩng mặt... đã không còn nhìn thấy mưa tên rơi xuống nữa.
Không chỉ có nơi này, bao gồm cả Hắc Phong Thành, Lang Vương Bảo và Hỏa Phượng Đường... những nơi bị mưa tên bao trùm đều bị bóng tối lan tràn bao phủ.
Nháy mắt... xung quanh yên tĩnh trở lại, âm thanh vũ tiễn phá không và lao xuống khiến mọi người sợ hãi đột nhiên biến mất.
Triển Chiêu vươn tay mò một lúc, trong bóng đêm nắm được một bàn tay.
Bóng tối không tiếng động lan tràn, mọi người hình như nghe thấy tiếng Tiểu Lương Tử đột nhiên hô to, "Ta có phải bị mù rồi không? Sao tự nhiên không nhìn thấy gì hết?"
Cùng với âm thanh trong trẻo non nớt vang lên, trong bóng đêm, xuất hiện một chút ánh sáng... dần dần... ánh sáng càng lúc càng nhiều, bóng tối cũng mờ nhạt dần, đã có thể nhìn thấy người bên cạnh.
Triển Chiêu theo bàn tay trong tay mình, thấy một đoạn tay áo màu trắng, sau đó nữa... màu đen giống như sương mù, tiêu tán.
Mọi người đứng yên tại chỗ, vì cảnh tượng trước mắt mà rung động, không cách nào nói thành lời.
Bên người cùng trước mắt, vô số những đốm sáng đang chậm rãi rơi xuống, giống như những bông tuyết từ từ bay đến.
Nhìn kỹ, thì thấy bên trong từng hạt từng hạt nước màu đen bao bọc lấy một chút ánh lửa. Ngẩng đầu... chỉ thấy khắp trời đất đều tràn ngập thứ ánh lửa này, giống như là đom đóm đang bay lượn trong bóng đêm, vô biên vô hạn...
Nhìn một màn kỳ cảnh này, có người vô thức vươn tay ra đón lấy một viên... bọt nước kia trong nháy mắt khi tiếp xúc với ngón tay liền truyền đến một tiếng "tách" khe khẽ... hóa thành một làn khói nhẹ, tiêu tán...
Bọt nước bao lấy lửa bên trong bay xuống, rơi xuống mặt đất hóa thành những làn hơi mỏng, dần dần, hơi nước bốc lên như khói như sương, yên tĩnh không tiếng động.
Người còn tỉnh thì ngây ngốc mà nhìn ánh sáng cùng sương khói trước mắt, lặng im không nói... Người đang ngủ thì vẫn tiếp tục bình yên ngủ say, hoàn toàn không biết trong một chớp mắt bản thân vừa mới trải qua sinh tử như thế nào.
Khi chút ánh lửa cuối cùng hóa thành bụi mù... bầu trời đêm đại mạc bị một vài tia nắng sớm xé mở.
Ánh nắng vàng kim nhàn nhạt lóe lên, trái tim mọi người đã trải qua mấy phen chấn động cuối cùng cũng hoàn hồn.
Trao cho nhau một ánh mắt, tất cả mọi người theo bản năng mà nhìn về mảnh đất mà mình quan tâm nhất.
Phía sau, Hắc Phong Thành hoàn hảo không tổn hao gì, tinh kỳ bay phấp phới trên thành lâu. Phương xa, Lang Vương Bảo và Hỏa Phượng Đường vẫn sừng sững như trước, gió mai se se lạnh quét qua đại mạc, buổi sớm mai mát lạnh...
Dưới ánh nắng mai, sương mù quanh quẩn bên chân, tựa như ảo mộng...
Cảm giác được giải thoát sau đại nạn nháy mắt tràn ngập trong lòng các vị cao thủ, khoảnh khắc kia xảy ra quá nhanh chỉ trong một cái chớp mắt, đợi đến khi tỉnh táo mà hồi tưởng lại, thật như trải qua hai kiếp làm người, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!
Là điều gì ngay khoảnh khắc cuối cùng có thể ngăn cản được tai ương cơ hồ muốn tránh cũng không tránh được đó? Nội lực cường đại như thế nào mới có thể khiến cho toàn bộ vũ tiễn trên khắp bầu trời đại mạc biến thành bụi lửa...
Thiên Tôn cùng Ân Hậu quay sang, nhìn về Thánh Linh Vương cùng Hắc Thủy Bà Bà vẫn đứng nhìn nhau bên Thiên Khanh phía xa xa.
Trong nắng sớm, mọi người kinh ngạc mở to hai mắt.
Chỉ thấy lúc này, Hắc Thủy Bà Bà đang ngẩng đầu nhìn không trung xa xăm, mà giờ khắc này, ánh mắt của Bà Bà không phải hồng sắc, cùng không phải kim sắc, mà là một màu đen thuần...
Thánh Linh Vương ở đối diện, thiếu niên mang kim mâu vừa rồi, lúc này đã không còn sinh khí, làn da dần trở nên ảm đạm, hoa văn màu đen bắt đầu lan tràn ra khắp gương mặt, đôi con ngươi kim sắc cũng phai nhạt dần...
Nhưng mà, biểu cảm trên mặt hắn lại là ý cười... một nụ cười khi đã đạt được điều mình mong muốn, yên bình mà đạm nhiên...
Xa xa, nơi trời đất giao hòa, một vầng mặt trời màu đỏ lộ ra.
Ánh sáng hồng sắc nhàn nhạt bao phủ lấy Thánh Linh Vương... ánh sáng xuyên qua thân thể càng lúc càng trở nên trong suốt của hắn... dần dần, Thánh Linh Vương cùng với sương mù, biến mất trong nắng sớm.
"Lạch cạch" một tiếng, mảnh Phù Nhị kia rơi xuống mặt đất, lăn xuống sườn dốc Thiên Khanh, "tõm" một tiếng, rơi vào trong Thánh Linh Trì trong suốt, từ từ chìm xuống.
Mọi người chạy đến bên Thiên Khanh, nhìn vào trong hồ.
Lúc này Hắc Thủy Trì cư nhiên trong suốt đến thấy đáy, đáy ao có một lớp cát mỏng màu trắng trong suốt, trên mặt cát, là một mảnh trang sức Phù Nhị lẳng lặng nằm đó.
Ánh sáng mờ chiếu lên mặt hồ phẳng lặng phản xạ lại, ánh sáng màu vàng kim như những con sóng chuyển động trên mặt hồ.
Đám người Triển Chiêu quay sang nhìn Hắc Thủy Bà Bà.
Màu đen trong mắt Bà Bà không biết đã biến mất tự khi nào, đôi mắt to lại khôi phục sắc hồng tựa như đá lưu ly, đang nhìn mặt hồ, chớp chớp mắt, Bà Bà quay người đi xuống dưới chân núi.
Tiểu Lương Tử tò mò đuổi theo, ngưỡng mặt hỏi, "Thái di bà? Thánh Linh Vương và Linh Hậu đâu ạ?"
Hắc Thủy Bà Bà dừng bước, nhìn Tiểu Lương Tử cao ngang bằng mình, hơi cười cười, vươn tay nhè nhẹ vỗ vị trí trái tim của mình, rất cẩn thận, tựa như đang ru người nào đó đi vào giấc ngủ.
Sau đó, chỉ thấy Hắc Thủy Bà Bà ngưỡng mặt lên, khẽ ngáp một cái, chậm rãi hướng về hướng Hắc Phong Thành mà "phiêu" đi.
Triển Chiêu bọn họ đều đứng trên sườn núi nhìn theo bóng Bà Bà đi xa, nhưng trong lòng là sóng dâng cuồn cuộn, không cách nào bình tĩnh.
Lâm Dạ Hỏa hỏi, "Tức là, quả thật năm đó Linh Hậu ở ngay trong thân thể của Bà Bà sao?"
"Chỉ là không nghĩ ra được." Bạch Ngọc Đường nói, "Thánh Linh Vương dùng cách đồng quy vu tận với cả Tây Vực chính là vì đem Linh Hậu dẫn ra."
"Vậy hai người họ bây giờ đang ở cùng một chỗ sao?" Công Tôn vươn tay chỉ vào đầu mình, "Cũng ở trong thân thể của Bà Bà, lúc này Thánh Linh Vương cùng một đám bà bà ở cùng nhau, có thể bị đánh không?"
Triển Chiêu nở nụ cười, "Biết đâu đấy, đây chính là tức phụ cùng một đám nữ nhi, tôn nữ, tằng tôn nữ của hắn... phỏng chừng rất náo nhiệt."
Triệu Phổ thở phào một cái, "Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bị đánh lén thành công rồi."
Đám người Triển Chiêu ngẫm lại cũng cảm thấy sợ, tiễn trận kia nếu rơi xuống thì tử thương nhất định rất nghiêm trọng.
"Ác Đế Thành hạ thủ cũng quá độc ác!" Triệu Phổ có chút không thoải mái.
Một bên, Thiên Tôn đang nhìn ra phương xa, nói. "Đối phương cũng là lộng xảo thành chuyên."
(*) Biến khéo thành vụng
Ân Hậu gật đầu, "Hẳn là không ai dự đoán được, cuối cùng Dạ Hậu cùng Thánh Linh Vương lại hợp thể, toàn bộ nội lực đều được phóng ra hết..."
"Trận mưa tên kia là do nội lực khống chế thúc đẩy, màn sương mù màu đen vừa rồi là nội lực hữu hình, không hổ là nội lực một nghìn năm, mạnh đến một lời không tả hết." Thiên Tôn nhịn không được cảm khái, "Ác Đế Thành nếu ra hơn phân nửa cao thủ mà nói thì lần này, ít nhất tổn thất tám chin phần."
Triệu Phổ sửng sốt, hỏi Thiên Tôn, "Những cao thủ khống chế vũ tiễn đều chết hết?"
"Nhất định rồi." Ân Hậu gật đầu. "Nội lực phản phệ mà! Cỗ nội lực này của Hắc Thủy không phải là chuyện đùa, bậc này tương đương với đem toàn bộ nội lực của Dạ Hậu năm đó toàn bộ phóng ra."
"Cho nên đối phương muốn chống lại, bất luận là nội lực hay là người, hẳn là đều sẽ hôi phi yên diệt." Thiên Tôn lắc đầu. "Thảm thiết."
Ân Hậu vươn tay vỗ vỗ bả vai Triệu Phổ, "Một chiêu này của Ác Đế Thành ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, nhất định là nguyên khí đại thương, nhân cơ hội này, nghĩ cách nào đem căn nguyên vạn ác đó diệt sạch đi."
Triệu Phổ gật đầu, cùng Long Kiều Quảng bọn họ trở về Hắc Phong Thành, chuẩn bị kế hoạch cho bước tiếp theo.
Những người khác cũng về tới quân doanh Hắc Phong Thành.
Đêm nay coi như là sống sót sau tai nạn, tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, nhộn nhịp trở về phòng chuẩn bị nghỉ một lát.
Triển Chiêu nằm trên giường một chốc, nhưng hoàn toàn không buồn ngủ, dứt khoát ngồi dậy.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu nhẹ chân nhẹ tay chạy ra, cẩn thận vén rèm trướng, cũng không lên tiếng, hơi cười cười trở mình ngủ tiếp.
Triển Chiêu chạy đến chỗ trướng bồng dưới tàng cây tử nam của Hắc Thủy Bà Bà, gặp Tiểu Tứ Tử cũng đang chạy đến.
Một lớn một nhỏ dưới tàng cây mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau một chốc, Tiểu Tứ Tử vươn tay, ý là —— ôm một cái!
Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử, mang theo bé nhảy lên, rơi xuống trước cửa lều trại.
Trong đống lá rụng ngoài trướng, con cự mãng màu xanh đang cuộn người ngủ ngon lành.
Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử nhẹ nhàng nhảy qua lưng rắn, vén rèm, chui vào trong lều.
...
Trên giường lớn phía sau bình phong, Hắc Thủy Bà Bà đắp chăn, đang ngủ.
Triển Chiêu đứng một bên bình phong nhìn, trước sau như một, nét mặt khi ngủ của Bà Bà mang theo ý cười nhẹ.
Tiểu Tứ Tử nhúc nhích trong ngực Triển Chiêu.
Triển Chiêu thả bé xuống mặt đất.
Tiểu tử kia liền đi đến trên giường của Bà Bà.
Hắc Thủy Bà Bà hơi mở đôi mắt to, thấy bé mập ngồi bên giường mình, liền vươn tay mò tới, ôm lấy, nhét vào trong chăn.
Tiểu Tứ Tử ngáp một cái, hiển nhiên bé chính là chạy đến đây để ngủ.
Vươn tay, Tiểu Tứ Tử kéo chăn đắp ổn, lại cọ hai cái, chọn một tư thế thoải mái, cùng Hắc Thủy Bà Bà đầu kế đầu, ngủ.
Triển Chiêu hơi cười cười, lẳng lặng lui ra ngoài.
Rời khỏi lều của Bà Bà, Triển Chiêu đi qua quân doanh.
Trong quân đại đa số binh lính đều không biết tối hôm qua đã trải qua nguy cơ như thế nào, lúc này họ đều mới vừa dậy, chuẩn bị đến giáo trường tập luyện.
Triển Chiêu một đường cùng với các binh lính xưng huynh gọi đệ chào hỏi, đi thẳng đến gần thành lâu phía nam, ngoài ý muốn phát hiện ra Ân Hậu đang đứng trên thành lâu, nhìn vào trong Hắc Phong Thành.
Chạy lên trên thành, Triển Chiêu đến bên cạnh Ân Hậu, nhìn theo hướng ánh mắt của Ân Hậu nhìn vào trong thành, chỉ thấy lúc này Hắc Phong Thành vào buổi sớm rất náo nhiệt, cửa hàng nhộn nhịp mở cửa, làm mua làm bán, đi đường, đến từ ngũ hồ tứ hải, tất cả mọi người bận rộn ra vào.
Triển Chiêu quay sang, nhìn Ân Hậu bên cạnh.
Lúc này Ân Hậu đang lẳng lặng nhìn Hắc Phong Thành dần dần náo nhiệt lên.
Triển Chiêu cười cười, không nói lời nào, hai tay gác trên thành lâu, cằm dựa vào cánh tay, cùng Ân Hậu lẳng lặng nhìn xuống bên dưới thành lâu... người đến người đi.
Hoàn vụ án thứ bảy
Một tiếng "Không tốt" của Thiên Tôn cùng Ân Hậu qua đi... trên không trung xuất hiện dày đặc các điểm ánh sáng màu đỏ, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hỏa tiễn rơi xuống chẳng khác nào thiên la địa võng.
"Có mai phục!" Phía sau mọi người, Hữu tướng quân hô to một tiếng, giơ tay giương cung...
Cùng lúc đó, Thiên Tôn cùng Ân Hậu song chưởng hướng lên không trung... một cỗ nội kình mạnh mẽ đưa Lưu Tinh tiễn của Long Kiều Quảng bắn ra hướng thẳng lên trời.
Hỏa tiễn từ trên đỉnh đầu rơi xuống cùng Lưu Tinh tiễn từ mặt đất bắn lên, giao hội giữa không trung, nháy mắt ánh lửa bắn ra bốn phía.
Đám người Triển Chiêu tận lực dùng nội lực bảo vệ người bên cạnh, lại ngăn chặn bụi lửa đang rơi tán loạn xuống.
Nhất thời không trung giống như một màn Thiết long xuyên hoa, hỏa tinh rơi xuống tựa như thác đổ... rất là tráng lệ.
Mọi người chặn được đợt đánh lén bất thình lình này, trong lòng khó hiểu —— trận mưa tên này từ đâu tới? Xung quanh đây không có người nào cả! Còn có nội lực rất mạnh!
"Từ một nơi rất xa đến đây!" Thiên Tôn đứng ở chỗ cao đưa mắt trông về phía xa, "Dùng nội lực để đưa đến."
"Cơ hồ tất cả cao thủ của Ác Đế Thành đều xuất động."
Lúc này Thánh Linh Vương đứng ở bờ bên kia Thiên Khanh không chút biểu tình mở miệng, tựa như đang nói đến một chuyện chẳng liên can gì đến mình. "Đợt đầu tiên bất quá là muốn xác định vị trí của các ngươi mà thôi."
Mọi người sửng sốt.
"Nguy rồi!"
Triệu Phổ mãnh liệt ngẩng đầu...
Chỉ thấy ở đường chân trời xa xa nơi trời đất giao hòa, đột nhiên lóe lên ánh sáng... nửa bầu trời đều bị chiếu sáng, mưa tên dày đặc phóng lên thiên không, bao trùm toàn bộ bầu trời đêm.
Tất cả mọi người theo bản năng mà ngẩng đầu, liền nhìn thấy những điểm sáng kia bung ra trên không trung, bao trùm toàn bộ đại mạc.
Mội khắc kia, những điểm sáng giống như ngưng đọng lại giữa không trung... nhưng trong lòng ai nấy đều hiểu rõ, khoảnh khắc ngưng đọng ngắn ngủi kia là khi vũ tiễn bay đến mức tận cùng sẽ dừng lại, sau đó trận mưa tên mang theo lửa sẽ thay đổi phương hướng, lao xuống phía dưới.
Thời gian này, nơi mọi người nhìn, là những hướng khác nhau.
Triệu Phổ cùng với các tướng lãnh Triệu gia quân cùng nhìn về Hắc Phong Thành.
Lâm Dạ Hỏa nhìn về Hỏa Phượng Đường, Tiêu Lương lại là nhìn về hướng Lang Vương Bảo...
Trận mưa tên trên bầu trời dần dần tản ra, lượn qua vị trí Thiên Khanh, một mảng lớn hướng về phía Hỏa Phượng Đường và Lang Vương Bảo, một mảng khác vọt qua đỉnh đầu mọi người mà hướng về Hắc Phong Thành, còn có một số hướng về những nơi khác, lúc này... toàn bộ Tây Vực giống như đều bị trận mưa tên này bao vây, bất luận là Bình Chung Thành, Liêu quốc, Tây Hạ hay tộc Thổ Phiên... tóm lại đứng ở nơi này, nơi nào mắt nhìn thấy thì trên bầu trời, dày đặc hỏa tiễn rơi xuống.
Bốn phía tràn ngập mùi gay mũi của hỏa tiêu, ánh lửa trên đỉnh đầu mang theo nội lực nóng bỏng, bên tai chỉ còn lại tiếng rít vũ tiễn xé gió, ngoài ra những âm thanh khác đều không thể nghe được.
Cơ hồ tất cả cao thủ bên Thiên Khanh đều lao ra ngoài hướng về những nơi vũ tiễn rơi xuống khác nhau, hy vọng dùng sức lực của bản thân mà ngăn cản tiễn trận rơi xuống, nhưng mà... lúc này tiễn trận từ trên trời rơi xuống với một khí thế không thể chống đỡ, chẳng khác nào sao băng rơi xuống, phải làm sao mới ngăn cản được?
Xa xa, Hạ Nhất Hàng đứng trên thành lâu Hắc Phong Thành, Tiêu Thống Hải tại Lang Vương Bảo nghe thấy động tĩnh khoác y phục đi ra, Liễu Hàn Tinh đứng trên mái Hỏa Phượng Đường.
Tất cả mọi người kinh hãi nhìn tiễn trận đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu, trong lòng chỉ còn có một ý nghĩ... tai ương ngập đầu!
Những người có võ công bên Thiên Khanh đều phi ra ngoài, chỉ còn lại Công Tôn không có võ công ôm Tiểu Tứ Tử, đứng yên tại chỗ.
Công Tôn tiên sinh theo bản năng ôm chặt lấy nhi tử trong ngực, trong lòng tràn ngập bi thương, tiễn trận này rơi xuống, nhất định người chết vô số kể... Tây Vực hết rồi!
Dưới ánh lửa phản chiếu, Tiểu Tứ Tử mở to một đôi mắt sáng ngời nhìn bên Thiên Khanh, Hắc Thủy Bà Bà và Thánh Linh Vương vẫn đứng đối diện nhau.
Ánh sáng như nhảy múa trong đôi mắt tiểu gia hỏa, ẩn ẩn mang theo một loại chờ đợi.
Lúc này chợt nghe Thánh Linh Vương đột nhiên nở nụ cười, hắn ngẩng đầu nhìn trận mưa tên càng lúc càng gần, vẻ mặt vẫn thản nhiên như trước.
Công Tôn nhìn Thánh Linh Vương, loại ánh mắt này, người làm lang trung như hắn rất quen thuộc. Đã từng không chỉ một lần, có người bệnh mắc bệnh lâu không khỏi thống khổ không chịu được dùng ánh mắt này nhìn hắn, thản nhiên mà nói với hắn, "Tiên sinh... để ta đi đi, ta thật sự không chịu đựng được nữa."
Không biết có phải là cảm giác đè nén do nỗi tuyệt vọng đưa đến một cách đột ngột mà trong nháy mắt đó, Công Tôn cảm thấy rất đau buồn... Bất luận là Thánh Linh Vương cũng vậy mà Tà Linh Vương cũng vậy, ôm chấp niệm lâu đến thế vẫn sẽ cảm thấy mệt mỏi đi? Ngoại trừ hủy diệt, còn gì có thể khiến hắn bình tâm lại được? Trận mưa tên điên cuồng này có thể hủy diệt toàn bộ Tây Vực... Tình yêu của Thánh Linh Vương thật là đáng sợ, năm đó hắn vì Linh Hậu cơ hồ hủy diệt Tây Vực một lần, bây giờ lại muốn lặp lại lần thứ hai sao?
Ngay khi Công Tôn tưởng tượng Tây Vực không còn một bóng cây ngọn cỏ sẽ là cái dạng gì... bỗng nhiên có một thanh âm từ trước tới giờ chưa từng nghe thấy vang lên.
Công Tôn mãnh liệt lấy lại tinh thần.
Trong nháy mắt đó, hắn dù cho không nghe rõ nhưng vẫn nghe thấy âm thanh... thanh âm kia đã nói cái gì?
Mà đối diện, Thánh Linh Vương đã hơi nhắm mắt lại chuẩn bị cùng toàn bộ Tây Vực đồng thời nghênh đón hủy diệt trở thành tro bụi, đột nhiên mở mắt. Hắn ngẩng đầu, nhìn Hắc Thủy Bà Bà đối diện với mình.
Không chỉ có Công Tôn, những người khác đang lo lắng đến phát điên cũng chợt bình tĩnh lại, mọi người theo bản năng quay đầu lại nhìn Hắc Thủy Bà Bà.
Âm thanh kia lại vang lên một lần nữa, nhẹ như tơ, không nhanh không chậm, chỉ nói hai tiếng... "Si nhân".
Theo một tiếng này, chỉ thấy Thánh Linh Vương mãnh liệt bước tới một bước về phía trước... theo động tác của hắn, những hình người màu đen quỷ dị đứng sừng sững trên mặt nước cũng đồng thời lao tới...
Một trận cuồng phong ập đến, mọi người theo bản năng đưa tay che lại, chỉ thấy một mảng lớn màu đen đánh về phía Hắc Thủy Bà Bà đang hơi mở hai tay ra, tựa như đang nghênh đón ai...
Sau đó, mặt đất bỗng nhiên run lên.
Mọi người chỉ nhìn thấy một cỗ màu đen từ mặt đất dâng lên, nháy mắt bốn phía tối đen, bóng đen che kín bầu trời bao trùm cả mọi người, lại ngẩng mặt... đã không còn nhìn thấy mưa tên rơi xuống nữa.
Không chỉ có nơi này, bao gồm cả Hắc Phong Thành, Lang Vương Bảo và Hỏa Phượng Đường... những nơi bị mưa tên bao trùm đều bị bóng tối lan tràn bao phủ.
Nháy mắt... xung quanh yên tĩnh trở lại, âm thanh vũ tiễn phá không và lao xuống khiến mọi người sợ hãi đột nhiên biến mất.
Triển Chiêu vươn tay mò một lúc, trong bóng đêm nắm được một bàn tay.
Bóng tối không tiếng động lan tràn, mọi người hình như nghe thấy tiếng Tiểu Lương Tử đột nhiên hô to, "Ta có phải bị mù rồi không? Sao tự nhiên không nhìn thấy gì hết?"
Cùng với âm thanh trong trẻo non nớt vang lên, trong bóng đêm, xuất hiện một chút ánh sáng... dần dần... ánh sáng càng lúc càng nhiều, bóng tối cũng mờ nhạt dần, đã có thể nhìn thấy người bên cạnh.
Triển Chiêu theo bàn tay trong tay mình, thấy một đoạn tay áo màu trắng, sau đó nữa... màu đen giống như sương mù, tiêu tán.
Mọi người đứng yên tại chỗ, vì cảnh tượng trước mắt mà rung động, không cách nào nói thành lời.
Bên người cùng trước mắt, vô số những đốm sáng đang chậm rãi rơi xuống, giống như những bông tuyết từ từ bay đến.
Nhìn kỹ, thì thấy bên trong từng hạt từng hạt nước màu đen bao bọc lấy một chút ánh lửa. Ngẩng đầu... chỉ thấy khắp trời đất đều tràn ngập thứ ánh lửa này, giống như là đom đóm đang bay lượn trong bóng đêm, vô biên vô hạn...
Nhìn một màn kỳ cảnh này, có người vô thức vươn tay ra đón lấy một viên... bọt nước kia trong nháy mắt khi tiếp xúc với ngón tay liền truyền đến một tiếng "tách" khe khẽ... hóa thành một làn khói nhẹ, tiêu tán...
Bọt nước bao lấy lửa bên trong bay xuống, rơi xuống mặt đất hóa thành những làn hơi mỏng, dần dần, hơi nước bốc lên như khói như sương, yên tĩnh không tiếng động.
Người còn tỉnh thì ngây ngốc mà nhìn ánh sáng cùng sương khói trước mắt, lặng im không nói... Người đang ngủ thì vẫn tiếp tục bình yên ngủ say, hoàn toàn không biết trong một chớp mắt bản thân vừa mới trải qua sinh tử như thế nào.
Khi chút ánh lửa cuối cùng hóa thành bụi mù... bầu trời đêm đại mạc bị một vài tia nắng sớm xé mở.
Ánh nắng vàng kim nhàn nhạt lóe lên, trái tim mọi người đã trải qua mấy phen chấn động cuối cùng cũng hoàn hồn.
Trao cho nhau một ánh mắt, tất cả mọi người theo bản năng mà nhìn về mảnh đất mà mình quan tâm nhất.
Phía sau, Hắc Phong Thành hoàn hảo không tổn hao gì, tinh kỳ bay phấp phới trên thành lâu. Phương xa, Lang Vương Bảo và Hỏa Phượng Đường vẫn sừng sững như trước, gió mai se se lạnh quét qua đại mạc, buổi sớm mai mát lạnh...
Dưới ánh nắng mai, sương mù quanh quẩn bên chân, tựa như ảo mộng...
Cảm giác được giải thoát sau đại nạn nháy mắt tràn ngập trong lòng các vị cao thủ, khoảnh khắc kia xảy ra quá nhanh chỉ trong một cái chớp mắt, đợi đến khi tỉnh táo mà hồi tưởng lại, thật như trải qua hai kiếp làm người, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!
Là điều gì ngay khoảnh khắc cuối cùng có thể ngăn cản được tai ương cơ hồ muốn tránh cũng không tránh được đó? Nội lực cường đại như thế nào mới có thể khiến cho toàn bộ vũ tiễn trên khắp bầu trời đại mạc biến thành bụi lửa...
Thiên Tôn cùng Ân Hậu quay sang, nhìn về Thánh Linh Vương cùng Hắc Thủy Bà Bà vẫn đứng nhìn nhau bên Thiên Khanh phía xa xa.
Trong nắng sớm, mọi người kinh ngạc mở to hai mắt.
Chỉ thấy lúc này, Hắc Thủy Bà Bà đang ngẩng đầu nhìn không trung xa xăm, mà giờ khắc này, ánh mắt của Bà Bà không phải hồng sắc, cùng không phải kim sắc, mà là một màu đen thuần...
Thánh Linh Vương ở đối diện, thiếu niên mang kim mâu vừa rồi, lúc này đã không còn sinh khí, làn da dần trở nên ảm đạm, hoa văn màu đen bắt đầu lan tràn ra khắp gương mặt, đôi con ngươi kim sắc cũng phai nhạt dần...
Nhưng mà, biểu cảm trên mặt hắn lại là ý cười... một nụ cười khi đã đạt được điều mình mong muốn, yên bình mà đạm nhiên...
Xa xa, nơi trời đất giao hòa, một vầng mặt trời màu đỏ lộ ra.
Ánh sáng hồng sắc nhàn nhạt bao phủ lấy Thánh Linh Vương... ánh sáng xuyên qua thân thể càng lúc càng trở nên trong suốt của hắn... dần dần, Thánh Linh Vương cùng với sương mù, biến mất trong nắng sớm.
"Lạch cạch" một tiếng, mảnh Phù Nhị kia rơi xuống mặt đất, lăn xuống sườn dốc Thiên Khanh, "tõm" một tiếng, rơi vào trong Thánh Linh Trì trong suốt, từ từ chìm xuống.
Mọi người chạy đến bên Thiên Khanh, nhìn vào trong hồ.
Lúc này Hắc Thủy Trì cư nhiên trong suốt đến thấy đáy, đáy ao có một lớp cát mỏng màu trắng trong suốt, trên mặt cát, là một mảnh trang sức Phù Nhị lẳng lặng nằm đó.
Ánh sáng mờ chiếu lên mặt hồ phẳng lặng phản xạ lại, ánh sáng màu vàng kim như những con sóng chuyển động trên mặt hồ.
Đám người Triển Chiêu quay sang nhìn Hắc Thủy Bà Bà.
Màu đen trong mắt Bà Bà không biết đã biến mất tự khi nào, đôi mắt to lại khôi phục sắc hồng tựa như đá lưu ly, đang nhìn mặt hồ, chớp chớp mắt, Bà Bà quay người đi xuống dưới chân núi.
Tiểu Lương Tử tò mò đuổi theo, ngưỡng mặt hỏi, "Thái di bà? Thánh Linh Vương và Linh Hậu đâu ạ?"
Hắc Thủy Bà Bà dừng bước, nhìn Tiểu Lương Tử cao ngang bằng mình, hơi cười cười, vươn tay nhè nhẹ vỗ vị trí trái tim của mình, rất cẩn thận, tựa như đang ru người nào đó đi vào giấc ngủ.
Sau đó, chỉ thấy Hắc Thủy Bà Bà ngưỡng mặt lên, khẽ ngáp một cái, chậm rãi hướng về hướng Hắc Phong Thành mà "phiêu" đi.
Triển Chiêu bọn họ đều đứng trên sườn núi nhìn theo bóng Bà Bà đi xa, nhưng trong lòng là sóng dâng cuồn cuộn, không cách nào bình tĩnh.
Lâm Dạ Hỏa hỏi, "Tức là, quả thật năm đó Linh Hậu ở ngay trong thân thể của Bà Bà sao?"
"Chỉ là không nghĩ ra được." Bạch Ngọc Đường nói, "Thánh Linh Vương dùng cách đồng quy vu tận với cả Tây Vực chính là vì đem Linh Hậu dẫn ra."
"Vậy hai người họ bây giờ đang ở cùng một chỗ sao?" Công Tôn vươn tay chỉ vào đầu mình, "Cũng ở trong thân thể của Bà Bà, lúc này Thánh Linh Vương cùng một đám bà bà ở cùng nhau, có thể bị đánh không?"
Triển Chiêu nở nụ cười, "Biết đâu đấy, đây chính là tức phụ cùng một đám nữ nhi, tôn nữ, tằng tôn nữ của hắn... phỏng chừng rất náo nhiệt."
Triệu Phổ thở phào một cái, "Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bị đánh lén thành công rồi."
Đám người Triển Chiêu ngẫm lại cũng cảm thấy sợ, tiễn trận kia nếu rơi xuống thì tử thương nhất định rất nghiêm trọng.
"Ác Đế Thành hạ thủ cũng quá độc ác!" Triệu Phổ có chút không thoải mái.
Một bên, Thiên Tôn đang nhìn ra phương xa, nói. "Đối phương cũng là lộng xảo thành chuyên."
(*) Biến khéo thành vụng
Ân Hậu gật đầu, "Hẳn là không ai dự đoán được, cuối cùng Dạ Hậu cùng Thánh Linh Vương lại hợp thể, toàn bộ nội lực đều được phóng ra hết..."
"Trận mưa tên kia là do nội lực khống chế thúc đẩy, màn sương mù màu đen vừa rồi là nội lực hữu hình, không hổ là nội lực một nghìn năm, mạnh đến một lời không tả hết." Thiên Tôn nhịn không được cảm khái, "Ác Đế Thành nếu ra hơn phân nửa cao thủ mà nói thì lần này, ít nhất tổn thất tám chin phần."
Triệu Phổ sửng sốt, hỏi Thiên Tôn, "Những cao thủ khống chế vũ tiễn đều chết hết?"
"Nhất định rồi." Ân Hậu gật đầu. "Nội lực phản phệ mà! Cỗ nội lực này của Hắc Thủy không phải là chuyện đùa, bậc này tương đương với đem toàn bộ nội lực của Dạ Hậu năm đó toàn bộ phóng ra."
"Cho nên đối phương muốn chống lại, bất luận là nội lực hay là người, hẳn là đều sẽ hôi phi yên diệt." Thiên Tôn lắc đầu. "Thảm thiết."
Ân Hậu vươn tay vỗ vỗ bả vai Triệu Phổ, "Một chiêu này của Ác Đế Thành ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, nhất định là nguyên khí đại thương, nhân cơ hội này, nghĩ cách nào đem căn nguyên vạn ác đó diệt sạch đi."
Triệu Phổ gật đầu, cùng Long Kiều Quảng bọn họ trở về Hắc Phong Thành, chuẩn bị kế hoạch cho bước tiếp theo.
Những người khác cũng về tới quân doanh Hắc Phong Thành.
Đêm nay coi như là sống sót sau tai nạn, tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, nhộn nhịp trở về phòng chuẩn bị nghỉ một lát.
Triển Chiêu nằm trên giường một chốc, nhưng hoàn toàn không buồn ngủ, dứt khoát ngồi dậy.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu nhẹ chân nhẹ tay chạy ra, cẩn thận vén rèm trướng, cũng không lên tiếng, hơi cười cười trở mình ngủ tiếp.
Triển Chiêu chạy đến chỗ trướng bồng dưới tàng cây tử nam của Hắc Thủy Bà Bà, gặp Tiểu Tứ Tử cũng đang chạy đến.
Một lớn một nhỏ dưới tàng cây mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau một chốc, Tiểu Tứ Tử vươn tay, ý là —— ôm một cái!
Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử, mang theo bé nhảy lên, rơi xuống trước cửa lều trại.
Trong đống lá rụng ngoài trướng, con cự mãng màu xanh đang cuộn người ngủ ngon lành.
Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử nhẹ nhàng nhảy qua lưng rắn, vén rèm, chui vào trong lều.
...
Trên giường lớn phía sau bình phong, Hắc Thủy Bà Bà đắp chăn, đang ngủ.
Triển Chiêu đứng một bên bình phong nhìn, trước sau như một, nét mặt khi ngủ của Bà Bà mang theo ý cười nhẹ.
Tiểu Tứ Tử nhúc nhích trong ngực Triển Chiêu.
Triển Chiêu thả bé xuống mặt đất.
Tiểu tử kia liền đi đến trên giường của Bà Bà.
Hắc Thủy Bà Bà hơi mở đôi mắt to, thấy bé mập ngồi bên giường mình, liền vươn tay mò tới, ôm lấy, nhét vào trong chăn.
Tiểu Tứ Tử ngáp một cái, hiển nhiên bé chính là chạy đến đây để ngủ.
Vươn tay, Tiểu Tứ Tử kéo chăn đắp ổn, lại cọ hai cái, chọn một tư thế thoải mái, cùng Hắc Thủy Bà Bà đầu kế đầu, ngủ.
Triển Chiêu hơi cười cười, lẳng lặng lui ra ngoài.
Rời khỏi lều của Bà Bà, Triển Chiêu đi qua quân doanh.
Trong quân đại đa số binh lính đều không biết tối hôm qua đã trải qua nguy cơ như thế nào, lúc này họ đều mới vừa dậy, chuẩn bị đến giáo trường tập luyện.
Triển Chiêu một đường cùng với các binh lính xưng huynh gọi đệ chào hỏi, đi thẳng đến gần thành lâu phía nam, ngoài ý muốn phát hiện ra Ân Hậu đang đứng trên thành lâu, nhìn vào trong Hắc Phong Thành.
Chạy lên trên thành, Triển Chiêu đến bên cạnh Ân Hậu, nhìn theo hướng ánh mắt của Ân Hậu nhìn vào trong thành, chỉ thấy lúc này Hắc Phong Thành vào buổi sớm rất náo nhiệt, cửa hàng nhộn nhịp mở cửa, làm mua làm bán, đi đường, đến từ ngũ hồ tứ hải, tất cả mọi người bận rộn ra vào.
Triển Chiêu quay sang, nhìn Ân Hậu bên cạnh.
Lúc này Ân Hậu đang lẳng lặng nhìn Hắc Phong Thành dần dần náo nhiệt lên.
Triển Chiêu cười cười, không nói lời nào, hai tay gác trên thành lâu, cằm dựa vào cánh tay, cùng Ân Hậu lẳng lặng nhìn xuống bên dưới thành lâu... người đến người đi.
Hoàn vụ án thứ bảy
/253
|