Edit & Beta: Fin
Hiện tại ở núi Bình Chung, bởi vì ban nãy Triệu Phổ vừa phóng Cửu Long lệnh lên trời mà gấp gáp đến điên rồi.
Lan Khắc Minh triệu tập chúng triều thần đến điện lớn để nói chuyện, phân phó Nguyên soái Hào Hạt mau an bài mật thám tìm hiểu, cùng toàn thành cảnh giác đề phòng, đồng thời phái binh lính đi tìm kiếm đám người Hạ Nhất Hàng hiện đang “mất tích” nữa.
Trong lúc trao đổi Tư Minh và Hào Hạt nói chuyện không hợp lời liền cãi vã nhau, cuối cùng Tư Minh tức giận rời đi.
Dù sao, Hào Hạt cũng nắm binh quyền trong tay, mà địa vị của Tư Minh hiện nay một khi không còn chỗ dựa vững chắc là Lan Khắc Tĩnh Đạc, thì hắn chẳng qua cũng chỉ là một Vu sư giả thần giả quỷ mà thôi.
Tư Minh vừa rời đi không lâu lại có người đến hồi, bẩm báo nói rằng, tại phụ cận núi Bình Chung phát hiện tung tích của Phong Khiếu Thiên, Lan Khắc Minh ra lệnh Hào Hạt phái người đuổi theo.
Hào Hạt để hai thân tín mang theo hai ngàn tinh binh đuổi theo.
Lan Khắc Minh nhìn hắn, “Chỉ hai ngàn tinh binh?”.
“Bọn họ cũng đâu có nhiều người.” Hào Hạt trả lời.
Lan Khắc Minh khẽ nhíu mày, “Ngươi có biết người chúng ta bắt là ai không?”
Hào Hạt gật đầu, “Hạ Nhất Hàng và Phong Khiếu Thiên…”
Lan Khắc Minh còn chưa tra hỏi tiếp, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng cười nhạo, “Phái hai ngàn người đi bắt ai?”.
Tất cả mọi người nhìn ra bên ngoài… Chỉ thấy người vào là sứ thần hai nước Liêu quốc và Tây Hạ, Tiêu Khiêm của Liêu quốc vào thành đúng là chậm một bước so với bọn Triển Chiêu.
Đám sứ thần này đã sớm nhìn thấy Cửu Long lệnh, cũng nghe nói đến chuyện không thấy đám người Hạ Nhất Hàng đâu, bởi vậy một lượt kéo nhau vào hoàng cung tìm hiểu tin tức.
Thủ vệ vốn là thuộc hạ của Tư Minh, vừa rồi Tư Minh nổi giận đùng đùng rời đi, thuộc hạ cũng đi theo, những thủ vệ Hoàng Thành khác chẳng biết vì sao mà vẫn chưa tới, vài sứ thần nhìn tới nhìn lui không thấy có một thủ vệ nào, đành phải tự ý tiến vào trong nhìn xem. Mới vừa vào tới cửa thì nghe được chuyện Hào Hạt muốn phái hai ngàn người đi bắt Hạ Nhất Hàng cùng Phong Khiếu Thiên, tâm trạng vui vẻ của Tiêu Khảm cũng bị phá hủy.
Hào Hạt nghe được trong tiếng cười của Tiêu Khảm mang theo sự châm chọc, “Phong Khiếu Thiên mặc dù anh dũng, nhưng đây cũng không phải là chiến trường, hắn một người há có thể đánh được hai ngàn người? Còn Hạ Nhất Hàng càng rất ít khi nghe đến chuyện hắn mang binh, nhìn qua đã biết ngay là quan văn…”
“Ngươi nói ai là quan văn?” vẻ mặt Tiêu Khảm hình như đang có ý chê cười.
Ở một bên, người vừa nãy đồng thời tiến vào cung cùng thám thính tình huống cùng Tiêu Khảm là sứ thần Tây Hạ, bộ dạng mới nhìn thì có chút tối tăm, tuổi không lớn lắm, họ Lễ, gọi là Lễ Nguyên Minh. Người này tuy là quan viên, nhưng sinh ra từ giang hồ, hắn vốn là cao thủ của Kim Tử Lâu, một trong hai đại môn phái của Tây Hạ. Tính tình hắn vốn không nhẫn nại, lắng nghe đến lúc này thì rốt cuộc nhịn không được nữa, mở miệng, “Hào tướng quân dẫn binh nhiều năm chắc không phải là tay không đánh giặc chứ?”
Hào Hạt xấu hổ — Quả đúng là vậy, núi Bình Chung hàng năm thái bình, hắn tuy là Nguyên soái nhưng ngay cả cơ hội lý luận suông cũng chưa từng thử, chứ đừng nói gì tới đánh giặc…
“Tạm thời không nói tới chuyện hai ngàn người có thể bắt Hạ Nhất Hàng và Phong Khiếu Thiên không… Các ngươi chẳng lẽ không phát hiện ra ai tới cùng với hai người bọn họ sao?” Lễ Nguyên Minh phiêu mắt liếc mọi người một cái, “Đó là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường!”
Hào Hạt khinh thường, “Chỉ là hai người giang hồ…”.
“Người giang hồ…” Lễ Nguyên Minh cảm thấy Hào Hạt không biết gì thì rất buồn cười, Tiêu Khảm đang muốn nổi điên lên, cắt ngang lời hắn chen vào nói, “Thủ hạ của ngươi tổng cộng có bao nhiêu người? Đều phái toàn bộ đi đi, vây lại toàn bộ núi Bình Chung.”
Hào Hạt mở to hai mắt, “Chỉ vì bắt bốn người mà huy động toàn bộ binh mã? Vạn nhất Triệu Phổ tấn công lại đây…”
Tiêu Khảm trêu ghẹo, “Không chừng Triệu Phổ chính là nhàn rỗi không có việc gì làm cho nên mới phóng mấy cái pháo nổ để trẻ con trong quân danh chơi cho vui mà thôi, hắn trước kia cũng không phải chưa từng làm qua, cho dù muốn đánh núi Bình Chung của ngươi cũng sẽ không xuất ra một trăm vạn đại quân, chỉ mười vạn người không được sao?”
“Ngươi…”
“Đừng cãi nhau nữa.” Lan Khắc Minh khoát tay chặn lại, nói với Hào Hạt, “Điều mười vạn người vây Bình Chung sơn cho ta vây lại toàn bộ, lục soát từng chỗ một!”
“Thiếu chủ!” Hào Hạt khuyên can, “Không được đâu! Ngọn núi này cũng không phải Triệu Phổ, nếu phái đến mười vạn đại quân…”
Tiêu Khảm vỗ vỗ bả vai Hào Hạt, nhắc nhở, “Tướng quân, trong núi có tới hai Triệu Phổ lận.”
“Cái gì?!” Hào Hạt không hiểu.
Lễ Nguyên Minh mở miệng chậm rì rì, giúp Tiêu Khảm bổ sung một câu, “Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chính là cao thủ cùng cấp bậc với Triệu Phổ.”
Hào Hạt kinh ngạc, hắn hình như còn muốn tranh luận thêm hai ba câu.
Lan Khắc Minh cảm thấy đau đầu, xoa xoa mi tâm, khoát tay chặn lại, “Đừng tranh cãi nữa, nghe theo đi!”
Nói xong, Lan Khắc Minh tan họp để chúng thần rời đi, còn mình thì hồi tẩm cung.
Hào Hạt vẫn có chút cảm thấy không ổn, liền đuổi theo Lan Khắc Minh đi ra ngoài, “Thiếu chủ…”.
Trong đại đường, chúng triều thần sôi nổi bàn tán, cảm thấy thời buổi này thật sự là quá rối loạn.
Bọn người rời đi gần hết, chỉ còn lại Tiêu Khảm và Lễ Nguyên Minh.
Tiêu Khảm đột nhiên hỏi Lễ Nguyên Minh, “Ngươi có phát hiện hình như có chỗ nào đó không đúng lắm không?”
Lễ Nguyên Minh đi ra ngoài, thuận miệng đáp câu, “Đương nhiên không đúng, chẳng qua chỉ lo việc tang ma mà thôi, nhưng Hạ Nhất Hàng lại tự thân xuất mã thì quả là không đúng.”
Tiêu Khảm cũng đi bộ theo ra bên ngoài, “Hào Hạt sống chết không chịu phái binh vây núi Bình Chung, Phong Khiếu Thiên lại chạy vào núi Bình Chung, có phải bên trong ngọn núi này có cất giấu cái gì đó?”.
Lễ Nguyên Minh nghĩ nghĩ, “Quả là cần phải tra qua một chút.”.
Tiêu Khảm ôm cánh tay đứng ở trong viện, cảm thấy có chút vắng vẻ — Vì sao hoàng cung Bình Chung sơn to như vậy mà thủ vệ lại ít thế này? Là cắt lượt tuần tra hay là gì… Đi một đường cũng không thấy một thủ vệ nào, đã xảy ra chuyện gì vậy?
…
Lan Khắc Minh một đường trở về tẩm cung, vừa đến cửa phòng liền hỏi vài tùy tùng, “Khắc Di đâu?”.
Thủ hạ nói hắn vẫn còn thủ ở mộ, Lan Khắc Minh liền đuổi bọn họ đi tìm Lan Khắc Di.
Lúc này, Hào Hạt đã mang người đuổi theo tới đây.
Lan Khắc Minh thở dài.
“Thiếu chủ.”
Lan Khắc Minh vừa khoát tay với thủ hạ, ý bảo bọn họ mau đi tìm Lan Khắc Di, vừa ngoắc ngoắc Hào Hạt, dẫn hắn vào gian phòng của mình.
Lan Khắc Minh đến ngồi xuống bên cạnh bàn.
Hào Hạt lên tiếng, “Thiếu chủ, hay là chúng ta bàn bạc kỹ hơn…”
Lan Khắc Minh vẫn không nói chuyện, tiếp tục xoa mi tâm, có vẻ vô cùng mỏi mệt.
Hào Hạt rót cho Lan Khắc Minh một chén trà, nói, “Thiếu chủ đã quá vất vả nhiều ngày nay rồi, cần phải bảo trọng thân thể.”
Lan Khắc Minh gật đầu, vươn tay cầm chén trà lên.
Hào Hạt dõi theo cái chén trong tay hắn.
Lan Khắc Minh đã đưa cái chén đến bên miệng nhưng lại không uống, thả lại cái chén lên trên bàn.
Hào Hạt hình như có chút thất vọng, ngẩng đầu lên thì chỉ thấy Lan Khắc Minh đang nhìn hắn.
“Tướng quân mới là người vất vả…” Lan Khắc Minh nói xong, đem cái chén kia đưa lên trước mắt Hào Hạt, “Một chén này, không bằng để tướng quân uống.”
Hào Hạt nhìn chằm chằm cái chén kia rồi lại cười cười nhìn Lan Khắc Minh, “Thiếu chủ, đây là ý gì vậy?”
Lan Khắc Minh buông bàn tay vừa rồi vẫn luôn xoa mi tâm, nói với Hào Hạt, “Cha ta đột nhiên mất đi, đa số mọi người đều cảm thấy cái chết của người rất kỳ quái.”
Hào Hạt gật đầu, “Đúng vậy.”
“Tất cả mọi người đều hoài nghi kẻ xuống tay chính là Tư Minh.” Lan Khắc Minh nói tiếp.
Hào Hạt liền gật đầu, “Hắn chính là một tên lộng thần…”
“Cũng bởi vì hắn là lộng thần, cho nên hắn so với ai khác đều mong cha ta trở thành một hôn quân.” Ngữ điệu Lan Khắc Minh rất bình tĩnh, “Sẽ không ai xuống tay sát hại chỗ dựa vững chắc của mình! Chuyện này đối với Tư Minh không có chỗ nào tốt, đối với ta cũng không tốt… Đối với tất cả mọi người cũng đều không phải chuyện gì tốt, nếu đã như vậy thì đến tột cùng là ai đã làm?”
Hào Hạt nhìn Lan Khắc Minh.
“Sau đó, ta thật cẩn thận nghĩ lại.” Lan Khắc Minh vừa nhấc mắt, nhìn Hào Hạt, “Ta phát hiện ta đã sai rồi! Không phải đối với ai cũng không có lợi, mà đối với một người, người này chính là kẻ có lợi!”
Hào Hạt theo bản năng mà nuốt nước miếng.
“Nếu ta cùng Khắc Di đều lần lượt bị hại… Thì người bị hoài nghi muốn soán quyền nhất định là Tư Minh!” Lan Khắc Minh nói, “Trên tay ngươi có binh mã, tính cả bộ hạ của ta, hai bên cùng nhau đồng thời thảo phạt Tư Minh để báo thù cho chúng ta, đến cuối cùng Bình Chung sơn không phải là của ngươi rồi sao? Ngươi không những có thể soán vị mà còn có thể lưu lại cái thanh danh trung thần lương tướng đấy!”
Hào Hạt nghe đến đó, đột nhiên nở nụ cười, vươn tay cầm lấy cái chén kia, “Thiếu chủ thật sự là thông tuệ.” Hắn đem nước trà trong chén đổ lên mặt đất rồi để chén lại trên bàn.
Nhìn lại Hào Hạt, nụ cười trên mặt hắn đã không thấy đâu nữa, biểu tình âm trầm thủ nhi đại chi(30), “Có điều có một chỗ, thiếu chủ có thể đã nói sai rồi.”
(30) Chỉ người hoặc sự vật nào đó thay cho người hoặc sự vật khác.
Lan Khắc Minh nhìn hắn.
“Ha ha.” Hào Hạt cười hai tiếng, “Ta chưa từng nghĩ qua việc phải làm hoàng đế Bình Chung sơn này…” Nói xong, Hào Hạt đè thấp tiếng nói vài phần, “Điều ta muốn chính là hủy diệt thành Bình Chung này! Không có Bình Chung thành, Triệu Phổ chỉ cần ra khỏi Hắc Phong Thành liền mất đi tấm bình phong. Vô luận là ai làm chủ cái toàn thành này cũng không bằng trực tiếp đem tất cả chôn vùi cùng Tấy Vực, như vậy còn có hiệu quả hơn nhiều.”
Nghe vậy sắc mặt Lan Khắc Minh cũng lạnh xuống, nhìn Hào Hạt gật đầu, “Phụ vương ta đối đãi với ngươi không tệ, vậy mà ngươi lại là tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa!”
Hào Hạt đứng thẳng dậy, nâng hai tay lên vỗ hai cái, “Chuyện này không trách được ta a thiếu chủ, muốn trách thì hãy trách loạn thế này!”
Theo tiếng vỗ tay của hắn, ngoài cửa “rầm” một tiếng, xông vào là mười mấy thị vệ cầm lưỡi dao sắc bén trong tay.
Hào Hạt lui về phía sau một bước, hướng những người đó nói, “Tiễn đại hoàng tử một đoạn đường!”
Mười mấy tên thị vệ liền giơ đao xông lên chém về hướng Lan Khắc Minh.
Hào Hạt biết võ công Lan Khắc Minh không tồi, nhưng lúc này tình huống nguy cấp như vậy mà phản ứng của hắn chỉ đơn giản là bình tĩnh quay đầu…
Còn đang hoài nghi có phải có trá hay không thì chỉ thấy hai thị vệ dẫn đầu nhằm về phía Lan Khắc Minh đột nhiên bay ra.
Hào Hạt chau mày.
Bên cạnh bàn, Lan Khắc Minh vẫn như cũ không động đậy, nhìn vào trong mắt của hắn, trừ bỏ sát khí còn có cả đùa cợt.
Hào Hạt cảm thấy có gì đó không thích hợp lắm, vừa lui về phía sau một bước thì chợt nghe một thanh âm truyền đến, “Quả nhiên là có gian tế.”.
Hào Hạt theo tiếng vọng của tiếng nói mà nhìn về hướng bình phong, chỉ thấy Hạ Nhất Hàng không biết đã đứng đó từ khi nào, hắn đang dựa vào bình phong, trên mặt là nụ cười thản nhiên, “Trước khi ta tới đây, Nguyên soái nhà ta đã khẳng định Bình Chung sơn chắc chắn có nội gián, nhưng là người nào mới được? Lúc đó hắn có nói tới một phương pháp đơn giản để suy đoán — Chỉ cần sau này Tư Minh và gia tộc Lan Khắc đều bị diệt trừ, kẻ nào lấy được ích lớn nhất thì kẻ đó chính là gian tế.”
Sắc mặt Hào Hạt cũng thay đổi, ở một bên, Lan Khắc Minh gật đầu, “Cửu vương gia quả nhiên cao nhân, ta đây khâm phục.”
Hào Hạt biết mình bị tính kế, nhìn thủ hạ nói, “Một kẻ cũng không lưu lại!” Nói xong thì xoay người bỏ chạy.
Hạ Nhất Hàng nhẹ nhàng nhướng mày lên, hình như cảm thấy phản ứng của Hào Hạt rất thú vị.
Lan Khắc Minh chỉ cảm thấy thân hình Hạ Nhất Hàng nhẹ lung lay hai cái, xuyên qua những tên thị vệ ở giữa đang giơ đao lên… Bọn thị vệ đều lộn xộn ngã xuống đất. Hào Hạt vừa mới chạy tới cửa cũng bị kéo cổ áo lại.
…
Triển Chiêu cùng Lan Khắc Di đuổi tới tẩm cung Lan Khắc Minh, Lan Khắc Di vừa định chạy vào trong, Triển Chiêu đột nhiên bắt lại hắn, nói, “Cẩn thận!”
Hai người vừa rút lui về hướng xa xa, chợt nghe một tiếng “Oành” vang thật lớn.
Chỉ thấy một bên của căn phòng và cửa sổ đều bị đụng phải, đồng loạt mở ra… Theo tiếng động đột nhiên vang lên, Hào Hạt cùng mười mấy tên thị vệ kia đều bay ra.
Triển Chiêu kéo Lan Khắc Di thối lui qua một bên, gật đầu tán thưởng — Là ai làm đây? Hảo nội lực!
Nhìn lại, chỉ thấy Hạ Nhất Hàng đang chậm rì rì đi ra, đến bên cạnh mặt đất nơi Hào Hạt bị ngã.
“Đại ca!” Lan Khắc Di nhìn thấy Lan Khắc Minh không bị gì mới nhẹ nhàng thở ra, vội tiến lên.
“Khắc Di, cha thế nào rồi?” Lan Khắc Minh vội vàng hỏi.
“Cha không có gì nghiêm trọng nữa!” Lan Khắc Di nói, “Chính thần y đã cứu sống cha!”
Lan Khắc Minh thở một hơi dài — Thần phật phù hộ!
Trên mặt đất, Hào Hạt kinh ngạc mà nhìn Hạ Nhất Hàng đứng ở bên cạnh mình, “Lan Khắc Tĩnh Đạc vậy mà lại không chết…”
Hạ Nhất Hàng đánh giá hắn một chút, sau đó ngồi xổm xuống, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ ót hắn.
Thân thể Hào Hạt cứng ngắc nhìn hắn.
Triển Chiêu đứng ở một bên nhìn hành động của Hạ Nhất Hàng, có chút ngoài ý muốn.
Hạ Nhất Hàng nhìn chằm chằm Hào Hạt mà hơi cười, “Ngươi bán mạng thay ai?”
“Khoan đã, đừng giết ta!” Hào Hạt mở to hai mắt cầu xin tha thứ, “Ta chẳng qua cũng chỉ thay người khác bán mạng! Chỉ cần ngươi không giết ta, ta sẽ cho ngươi biết một đại bí mật!”.
Lan Khắc Di tức đến sinh khí, thế mà lại tìm người như vậy đến làm đại Nguyên soái Bình Chung sơn, cha ta thật sự là mắt bị mù rồi!
Lan Khắc Minh cũng cảm thấy khó chịu.
Triển Chiêu lại cảm thấy ánh mắt Hào Hạt hơi lóe ra, người này ti bỉ giảo hoạt, không thể tin được!
Quả nhiên, Hạ Nhất Hàng cũng hình như cũng không tin Hào Hạt, hắn vươn tay lại vỗ nhẹ ót Hào Hạt một chút, thấp giọng nói, “Tốt nhất ngươi nên nói thật a…”
Theo động tác của hắn, Hào Hạt bỗng nhiên bất động hẳn.
Lan Khắc Di tò mò nhìn Triển Chiêu như đang hỏi — Vì sao lại vỗ ót hắn?
Triển Chiêu vừa rồi cũng đang nghi hoặc, lúc này đã có thể xác định — Hạ Nhất Hàng vậy mà sẽ dùng một chiêu kia! Thực ngoài ý muốn a!
Hạ Nhất Hàng nói xong, đột nhiên dùng tay đè lại cái trán Hào Hạt, năm ngón tay nắm sọ não của hắn, mạnh mẽ kéo đầu hắn để hắn đứng lên, cường bách hắn đi đối diện với mình.
Theo động tác của Hạ Nhất Hàng, toàn thân Hào Hạt đột nhiên run rẩy, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt Hạ Nhất Hàng.
Chợt nghe Hạ Nhất Hàng mở miệng, hỏi, “Các ngươi có kế hoạch gì?”
Hào Hạt giãy dụa, mở miệng đáp lời, “Ta và bốn viên Đại tướng thủ hạ đều đã làm phản… Bọn họ đã trốn vào ngọn núi rồi.”
Lan Khắc Di cùng Lan Khắc Minh liếc mắt nhìn nhau một cái — Hạ Nhất Hàng dùng bản lĩnh gì mà khiến Hào Hạt nghe lời mở miệng?
Triển Chiêu lại là nhìn chằm chằm Hạ Nhất Hàng, chỉ thấy Hào Hạt lúc này máu nóng đã từ đầu bốc lên, bộ dạng dữ tợn.
“Ngày mai vào giờ tý, đúng giờ đó sẽ phóng hỏa đốt núi.” Hào Hạt tiếp tục nói, “Đại quân chúng ta sẽ trốn vào núi, sương khói vây thành mười ngày, khói độc làm nghẹt thở dân chúng đến chết…”
“Đồ vô liêm sỉ!” Lan Khắc Minh nghe được thì nổi trận lôi đình, Triển Chiêu hướng hắn khoát tay, ý bảo hắn cứ an tâm, chớ nóng.
“Nói tiếp đi.” Hạ Nhất Hàng lạnh giọng phân phó, Hào Hạt hoàn toàn không có cách phản kháng, tiếp tục nói, “Mười ngày sau, châm lửa đốt chấn thiên lôi ở núi Bình Chung, khi đó sẽ nổ tung thành một sơn đạo. Khi trận nổ mạnh xảy ra nhất định sẽ dẫn đến núi lở, đất đá rơi xuống sẽ chôn sống hơn nửa thành Bình Chung, lúc đó sẽ hình thành một trận địa vây thành không thể công phá. Tướng quân sẽ mang theo binh mã từ phía sau núi Bình Chung tiến vào đóng quân, chặt đứt quân của Triệu Phổ xuất phát từ Hắc Phong thành ở con đường phía trước!”
Lan Khắc Di cùng Lan Khắc Minh ở đối diện đều kinh ngạc — Thì ra là loại kế hoạch này.
“Tướng quân? Ai là tướng quân?” Hạ Nhất Hàng hỏi.
“Độc Hỏa…” Hào Hạt nói tới đây, toàn thân đều co rút, nằm trên mặt đất thống khổ mà quay cuồng vặn vẹo.
Hạ Nhất Hàng buông bàn tay đang đặt trên trán hắn ra, đứng lên.
“Độc Hỏa là ai?” Lan Khắc Minh truy vấn.
Lan Khắc Di thì lại chú ý những thứ khác, hỏi Hạ Nhất Hàng, “Vừa rồi ngươi dùng công phu gì thế? Vì sao hắn lại nghe lời như vậy, cái gì cũng nói hết?”
Hạ Nhất Hàng nhẹ nhàng vuốt cằm, hình như đang lo lắng sự tình, lầm bầm lầu bầu, “Độc Hỏa…”
Lan Khắc Di không được trả lời, liền quay đầu lại nhìn về Triển Chiêu.
Triển Chiêu cũng có chút kinh ngạc, Hạ Nhất Hàng vừa dùng chính là Phệ tâm thuật, đây là một loại công phu tương đối ác độc. Công phu tốt hay xấu còn phụ thuộc vào cách thức của người sử dụng. Phệ tâm thuật có thể khống chế thần trí người khác, hỏi cái gì hắn cũng sẽ nói thật, nhưng cũng phải thừa nhận rằng loại võ công này tàn phá tinh thần rất lớn, một khi bị Phệ tâm thuật khống chế thì kẻ đó không thể nói dối được, lại cực độ thống khổ.
Triển Chiêu mặc dù tâm địa lương thiện cũng sẽ không đồng tình hại chết một Hào Hạt còn đang sống, nhưng ngược lại đối với sư thừa Hạ Nhất Hàng y lại sinh ra hứng thú — Vị phó soái khiêm tốn của Triệu gia quân này công phu rất tốt, hắn học công phu với ai? Vốn Triển Chiêu cũng có biết một cao thủ rất giỏi dùng Phệ tâm thuật, nếu công phu của Hạ Nhất Hàng là do người nọ dạy cho, như vậy… cũng có chút thú vị.
…
Ở một đầu khác, bởi vì cửa nhỏ mở ra, tất cả cơ quan trong mộ đều bị đóng lại, cho nên Bạch Ngọc Đường và Công Tôn thuận lợi đưa Lan Khắc Tĩnh Đạc từ trong quan tài đi ra.
Lan Khắc Tĩnh Đạc bắt đầu ho khan, cả người cũng tỉnh lại.
Công Tôn thấy hắn giãy dụa muốn đứng lên, liền đè hắn lại, “Ngươi đừng có lộn xộn!”
“Con ta…” Lan Khắc Tĩnh Đạc bắt được tay áo Công Tôn, hình như có lời quan trọng muốn nói, “Mau gọi Minh nhi! Núi Bình Chung ta hiện tại nguy hiểm…”
Công Tôn bất đắc dĩ nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường hỏi Lan Khắc Tĩnh Đạc, “Có gì nguy hiểm?”
“Độc Hỏa!” thần trí Lan Khắc Tĩnh Đạc vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, hắn một tay bắt lấy tay áo Công Tôn, một tay còn lại bắt lấy Bạch Ngọc Đường, “Cẩn thận Độc Hỏa! Minh nhi sẽ không đối phó được, nhanh đi cầu Triệu Phổ xuất binh, cứu dân chúng Bình Chung của ta…”
Bởi vì cảm xúc của Lan Khắc Tĩnh Đạc quá mức kích động cộng thêm thân thể vẫn còn suy yếu, gã vừa nói xong liền hôn mê bất tỉnh.
Công Tôn cùng Bạch Ngọc Đường đứng đối diện đều không hiểu nhìn nhau — Độc Hỏa là gì? Là chỉ lửa độc… Hay người kia gọi là Độc Hỏa?.
Hiện tại ở núi Bình Chung, bởi vì ban nãy Triệu Phổ vừa phóng Cửu Long lệnh lên trời mà gấp gáp đến điên rồi.
Lan Khắc Minh triệu tập chúng triều thần đến điện lớn để nói chuyện, phân phó Nguyên soái Hào Hạt mau an bài mật thám tìm hiểu, cùng toàn thành cảnh giác đề phòng, đồng thời phái binh lính đi tìm kiếm đám người Hạ Nhất Hàng hiện đang “mất tích” nữa.
Trong lúc trao đổi Tư Minh và Hào Hạt nói chuyện không hợp lời liền cãi vã nhau, cuối cùng Tư Minh tức giận rời đi.
Dù sao, Hào Hạt cũng nắm binh quyền trong tay, mà địa vị của Tư Minh hiện nay một khi không còn chỗ dựa vững chắc là Lan Khắc Tĩnh Đạc, thì hắn chẳng qua cũng chỉ là một Vu sư giả thần giả quỷ mà thôi.
Tư Minh vừa rời đi không lâu lại có người đến hồi, bẩm báo nói rằng, tại phụ cận núi Bình Chung phát hiện tung tích của Phong Khiếu Thiên, Lan Khắc Minh ra lệnh Hào Hạt phái người đuổi theo.
Hào Hạt để hai thân tín mang theo hai ngàn tinh binh đuổi theo.
Lan Khắc Minh nhìn hắn, “Chỉ hai ngàn tinh binh?”.
“Bọn họ cũng đâu có nhiều người.” Hào Hạt trả lời.
Lan Khắc Minh khẽ nhíu mày, “Ngươi có biết người chúng ta bắt là ai không?”
Hào Hạt gật đầu, “Hạ Nhất Hàng và Phong Khiếu Thiên…”
Lan Khắc Minh còn chưa tra hỏi tiếp, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng cười nhạo, “Phái hai ngàn người đi bắt ai?”.
Tất cả mọi người nhìn ra bên ngoài… Chỉ thấy người vào là sứ thần hai nước Liêu quốc và Tây Hạ, Tiêu Khiêm của Liêu quốc vào thành đúng là chậm một bước so với bọn Triển Chiêu.
Đám sứ thần này đã sớm nhìn thấy Cửu Long lệnh, cũng nghe nói đến chuyện không thấy đám người Hạ Nhất Hàng đâu, bởi vậy một lượt kéo nhau vào hoàng cung tìm hiểu tin tức.
Thủ vệ vốn là thuộc hạ của Tư Minh, vừa rồi Tư Minh nổi giận đùng đùng rời đi, thuộc hạ cũng đi theo, những thủ vệ Hoàng Thành khác chẳng biết vì sao mà vẫn chưa tới, vài sứ thần nhìn tới nhìn lui không thấy có một thủ vệ nào, đành phải tự ý tiến vào trong nhìn xem. Mới vừa vào tới cửa thì nghe được chuyện Hào Hạt muốn phái hai ngàn người đi bắt Hạ Nhất Hàng cùng Phong Khiếu Thiên, tâm trạng vui vẻ của Tiêu Khảm cũng bị phá hủy.
Hào Hạt nghe được trong tiếng cười của Tiêu Khảm mang theo sự châm chọc, “Phong Khiếu Thiên mặc dù anh dũng, nhưng đây cũng không phải là chiến trường, hắn một người há có thể đánh được hai ngàn người? Còn Hạ Nhất Hàng càng rất ít khi nghe đến chuyện hắn mang binh, nhìn qua đã biết ngay là quan văn…”
“Ngươi nói ai là quan văn?” vẻ mặt Tiêu Khảm hình như đang có ý chê cười.
Ở một bên, người vừa nãy đồng thời tiến vào cung cùng thám thính tình huống cùng Tiêu Khảm là sứ thần Tây Hạ, bộ dạng mới nhìn thì có chút tối tăm, tuổi không lớn lắm, họ Lễ, gọi là Lễ Nguyên Minh. Người này tuy là quan viên, nhưng sinh ra từ giang hồ, hắn vốn là cao thủ của Kim Tử Lâu, một trong hai đại môn phái của Tây Hạ. Tính tình hắn vốn không nhẫn nại, lắng nghe đến lúc này thì rốt cuộc nhịn không được nữa, mở miệng, “Hào tướng quân dẫn binh nhiều năm chắc không phải là tay không đánh giặc chứ?”
Hào Hạt xấu hổ — Quả đúng là vậy, núi Bình Chung hàng năm thái bình, hắn tuy là Nguyên soái nhưng ngay cả cơ hội lý luận suông cũng chưa từng thử, chứ đừng nói gì tới đánh giặc…
“Tạm thời không nói tới chuyện hai ngàn người có thể bắt Hạ Nhất Hàng và Phong Khiếu Thiên không… Các ngươi chẳng lẽ không phát hiện ra ai tới cùng với hai người bọn họ sao?” Lễ Nguyên Minh phiêu mắt liếc mọi người một cái, “Đó là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường!”
Hào Hạt khinh thường, “Chỉ là hai người giang hồ…”.
“Người giang hồ…” Lễ Nguyên Minh cảm thấy Hào Hạt không biết gì thì rất buồn cười, Tiêu Khảm đang muốn nổi điên lên, cắt ngang lời hắn chen vào nói, “Thủ hạ của ngươi tổng cộng có bao nhiêu người? Đều phái toàn bộ đi đi, vây lại toàn bộ núi Bình Chung.”
Hào Hạt mở to hai mắt, “Chỉ vì bắt bốn người mà huy động toàn bộ binh mã? Vạn nhất Triệu Phổ tấn công lại đây…”
Tiêu Khảm trêu ghẹo, “Không chừng Triệu Phổ chính là nhàn rỗi không có việc gì làm cho nên mới phóng mấy cái pháo nổ để trẻ con trong quân danh chơi cho vui mà thôi, hắn trước kia cũng không phải chưa từng làm qua, cho dù muốn đánh núi Bình Chung của ngươi cũng sẽ không xuất ra một trăm vạn đại quân, chỉ mười vạn người không được sao?”
“Ngươi…”
“Đừng cãi nhau nữa.” Lan Khắc Minh khoát tay chặn lại, nói với Hào Hạt, “Điều mười vạn người vây Bình Chung sơn cho ta vây lại toàn bộ, lục soát từng chỗ một!”
“Thiếu chủ!” Hào Hạt khuyên can, “Không được đâu! Ngọn núi này cũng không phải Triệu Phổ, nếu phái đến mười vạn đại quân…”
Tiêu Khảm vỗ vỗ bả vai Hào Hạt, nhắc nhở, “Tướng quân, trong núi có tới hai Triệu Phổ lận.”
“Cái gì?!” Hào Hạt không hiểu.
Lễ Nguyên Minh mở miệng chậm rì rì, giúp Tiêu Khảm bổ sung một câu, “Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chính là cao thủ cùng cấp bậc với Triệu Phổ.”
Hào Hạt kinh ngạc, hắn hình như còn muốn tranh luận thêm hai ba câu.
Lan Khắc Minh cảm thấy đau đầu, xoa xoa mi tâm, khoát tay chặn lại, “Đừng tranh cãi nữa, nghe theo đi!”
Nói xong, Lan Khắc Minh tan họp để chúng thần rời đi, còn mình thì hồi tẩm cung.
Hào Hạt vẫn có chút cảm thấy không ổn, liền đuổi theo Lan Khắc Minh đi ra ngoài, “Thiếu chủ…”.
Trong đại đường, chúng triều thần sôi nổi bàn tán, cảm thấy thời buổi này thật sự là quá rối loạn.
Bọn người rời đi gần hết, chỉ còn lại Tiêu Khảm và Lễ Nguyên Minh.
Tiêu Khảm đột nhiên hỏi Lễ Nguyên Minh, “Ngươi có phát hiện hình như có chỗ nào đó không đúng lắm không?”
Lễ Nguyên Minh đi ra ngoài, thuận miệng đáp câu, “Đương nhiên không đúng, chẳng qua chỉ lo việc tang ma mà thôi, nhưng Hạ Nhất Hàng lại tự thân xuất mã thì quả là không đúng.”
Tiêu Khảm cũng đi bộ theo ra bên ngoài, “Hào Hạt sống chết không chịu phái binh vây núi Bình Chung, Phong Khiếu Thiên lại chạy vào núi Bình Chung, có phải bên trong ngọn núi này có cất giấu cái gì đó?”.
Lễ Nguyên Minh nghĩ nghĩ, “Quả là cần phải tra qua một chút.”.
Tiêu Khảm ôm cánh tay đứng ở trong viện, cảm thấy có chút vắng vẻ — Vì sao hoàng cung Bình Chung sơn to như vậy mà thủ vệ lại ít thế này? Là cắt lượt tuần tra hay là gì… Đi một đường cũng không thấy một thủ vệ nào, đã xảy ra chuyện gì vậy?
…
Lan Khắc Minh một đường trở về tẩm cung, vừa đến cửa phòng liền hỏi vài tùy tùng, “Khắc Di đâu?”.
Thủ hạ nói hắn vẫn còn thủ ở mộ, Lan Khắc Minh liền đuổi bọn họ đi tìm Lan Khắc Di.
Lúc này, Hào Hạt đã mang người đuổi theo tới đây.
Lan Khắc Minh thở dài.
“Thiếu chủ.”
Lan Khắc Minh vừa khoát tay với thủ hạ, ý bảo bọn họ mau đi tìm Lan Khắc Di, vừa ngoắc ngoắc Hào Hạt, dẫn hắn vào gian phòng của mình.
Lan Khắc Minh đến ngồi xuống bên cạnh bàn.
Hào Hạt lên tiếng, “Thiếu chủ, hay là chúng ta bàn bạc kỹ hơn…”
Lan Khắc Minh vẫn không nói chuyện, tiếp tục xoa mi tâm, có vẻ vô cùng mỏi mệt.
Hào Hạt rót cho Lan Khắc Minh một chén trà, nói, “Thiếu chủ đã quá vất vả nhiều ngày nay rồi, cần phải bảo trọng thân thể.”
Lan Khắc Minh gật đầu, vươn tay cầm chén trà lên.
Hào Hạt dõi theo cái chén trong tay hắn.
Lan Khắc Minh đã đưa cái chén đến bên miệng nhưng lại không uống, thả lại cái chén lên trên bàn.
Hào Hạt hình như có chút thất vọng, ngẩng đầu lên thì chỉ thấy Lan Khắc Minh đang nhìn hắn.
“Tướng quân mới là người vất vả…” Lan Khắc Minh nói xong, đem cái chén kia đưa lên trước mắt Hào Hạt, “Một chén này, không bằng để tướng quân uống.”
Hào Hạt nhìn chằm chằm cái chén kia rồi lại cười cười nhìn Lan Khắc Minh, “Thiếu chủ, đây là ý gì vậy?”
Lan Khắc Minh buông bàn tay vừa rồi vẫn luôn xoa mi tâm, nói với Hào Hạt, “Cha ta đột nhiên mất đi, đa số mọi người đều cảm thấy cái chết của người rất kỳ quái.”
Hào Hạt gật đầu, “Đúng vậy.”
“Tất cả mọi người đều hoài nghi kẻ xuống tay chính là Tư Minh.” Lan Khắc Minh nói tiếp.
Hào Hạt liền gật đầu, “Hắn chính là một tên lộng thần…”
“Cũng bởi vì hắn là lộng thần, cho nên hắn so với ai khác đều mong cha ta trở thành một hôn quân.” Ngữ điệu Lan Khắc Minh rất bình tĩnh, “Sẽ không ai xuống tay sát hại chỗ dựa vững chắc của mình! Chuyện này đối với Tư Minh không có chỗ nào tốt, đối với ta cũng không tốt… Đối với tất cả mọi người cũng đều không phải chuyện gì tốt, nếu đã như vậy thì đến tột cùng là ai đã làm?”
Hào Hạt nhìn Lan Khắc Minh.
“Sau đó, ta thật cẩn thận nghĩ lại.” Lan Khắc Minh vừa nhấc mắt, nhìn Hào Hạt, “Ta phát hiện ta đã sai rồi! Không phải đối với ai cũng không có lợi, mà đối với một người, người này chính là kẻ có lợi!”
Hào Hạt theo bản năng mà nuốt nước miếng.
“Nếu ta cùng Khắc Di đều lần lượt bị hại… Thì người bị hoài nghi muốn soán quyền nhất định là Tư Minh!” Lan Khắc Minh nói, “Trên tay ngươi có binh mã, tính cả bộ hạ của ta, hai bên cùng nhau đồng thời thảo phạt Tư Minh để báo thù cho chúng ta, đến cuối cùng Bình Chung sơn không phải là của ngươi rồi sao? Ngươi không những có thể soán vị mà còn có thể lưu lại cái thanh danh trung thần lương tướng đấy!”
Hào Hạt nghe đến đó, đột nhiên nở nụ cười, vươn tay cầm lấy cái chén kia, “Thiếu chủ thật sự là thông tuệ.” Hắn đem nước trà trong chén đổ lên mặt đất rồi để chén lại trên bàn.
Nhìn lại Hào Hạt, nụ cười trên mặt hắn đã không thấy đâu nữa, biểu tình âm trầm thủ nhi đại chi(30), “Có điều có một chỗ, thiếu chủ có thể đã nói sai rồi.”
(30) Chỉ người hoặc sự vật nào đó thay cho người hoặc sự vật khác.
Lan Khắc Minh nhìn hắn.
“Ha ha.” Hào Hạt cười hai tiếng, “Ta chưa từng nghĩ qua việc phải làm hoàng đế Bình Chung sơn này…” Nói xong, Hào Hạt đè thấp tiếng nói vài phần, “Điều ta muốn chính là hủy diệt thành Bình Chung này! Không có Bình Chung thành, Triệu Phổ chỉ cần ra khỏi Hắc Phong Thành liền mất đi tấm bình phong. Vô luận là ai làm chủ cái toàn thành này cũng không bằng trực tiếp đem tất cả chôn vùi cùng Tấy Vực, như vậy còn có hiệu quả hơn nhiều.”
Nghe vậy sắc mặt Lan Khắc Minh cũng lạnh xuống, nhìn Hào Hạt gật đầu, “Phụ vương ta đối đãi với ngươi không tệ, vậy mà ngươi lại là tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa!”
Hào Hạt đứng thẳng dậy, nâng hai tay lên vỗ hai cái, “Chuyện này không trách được ta a thiếu chủ, muốn trách thì hãy trách loạn thế này!”
Theo tiếng vỗ tay của hắn, ngoài cửa “rầm” một tiếng, xông vào là mười mấy thị vệ cầm lưỡi dao sắc bén trong tay.
Hào Hạt lui về phía sau một bước, hướng những người đó nói, “Tiễn đại hoàng tử một đoạn đường!”
Mười mấy tên thị vệ liền giơ đao xông lên chém về hướng Lan Khắc Minh.
Hào Hạt biết võ công Lan Khắc Minh không tồi, nhưng lúc này tình huống nguy cấp như vậy mà phản ứng của hắn chỉ đơn giản là bình tĩnh quay đầu…
Còn đang hoài nghi có phải có trá hay không thì chỉ thấy hai thị vệ dẫn đầu nhằm về phía Lan Khắc Minh đột nhiên bay ra.
Hào Hạt chau mày.
Bên cạnh bàn, Lan Khắc Minh vẫn như cũ không động đậy, nhìn vào trong mắt của hắn, trừ bỏ sát khí còn có cả đùa cợt.
Hào Hạt cảm thấy có gì đó không thích hợp lắm, vừa lui về phía sau một bước thì chợt nghe một thanh âm truyền đến, “Quả nhiên là có gian tế.”.
Hào Hạt theo tiếng vọng của tiếng nói mà nhìn về hướng bình phong, chỉ thấy Hạ Nhất Hàng không biết đã đứng đó từ khi nào, hắn đang dựa vào bình phong, trên mặt là nụ cười thản nhiên, “Trước khi ta tới đây, Nguyên soái nhà ta đã khẳng định Bình Chung sơn chắc chắn có nội gián, nhưng là người nào mới được? Lúc đó hắn có nói tới một phương pháp đơn giản để suy đoán — Chỉ cần sau này Tư Minh và gia tộc Lan Khắc đều bị diệt trừ, kẻ nào lấy được ích lớn nhất thì kẻ đó chính là gian tế.”
Sắc mặt Hào Hạt cũng thay đổi, ở một bên, Lan Khắc Minh gật đầu, “Cửu vương gia quả nhiên cao nhân, ta đây khâm phục.”
Hào Hạt biết mình bị tính kế, nhìn thủ hạ nói, “Một kẻ cũng không lưu lại!” Nói xong thì xoay người bỏ chạy.
Hạ Nhất Hàng nhẹ nhàng nhướng mày lên, hình như cảm thấy phản ứng của Hào Hạt rất thú vị.
Lan Khắc Minh chỉ cảm thấy thân hình Hạ Nhất Hàng nhẹ lung lay hai cái, xuyên qua những tên thị vệ ở giữa đang giơ đao lên… Bọn thị vệ đều lộn xộn ngã xuống đất. Hào Hạt vừa mới chạy tới cửa cũng bị kéo cổ áo lại.
…
Triển Chiêu cùng Lan Khắc Di đuổi tới tẩm cung Lan Khắc Minh, Lan Khắc Di vừa định chạy vào trong, Triển Chiêu đột nhiên bắt lại hắn, nói, “Cẩn thận!”
Hai người vừa rút lui về hướng xa xa, chợt nghe một tiếng “Oành” vang thật lớn.
Chỉ thấy một bên của căn phòng và cửa sổ đều bị đụng phải, đồng loạt mở ra… Theo tiếng động đột nhiên vang lên, Hào Hạt cùng mười mấy tên thị vệ kia đều bay ra.
Triển Chiêu kéo Lan Khắc Di thối lui qua một bên, gật đầu tán thưởng — Là ai làm đây? Hảo nội lực!
Nhìn lại, chỉ thấy Hạ Nhất Hàng đang chậm rì rì đi ra, đến bên cạnh mặt đất nơi Hào Hạt bị ngã.
“Đại ca!” Lan Khắc Di nhìn thấy Lan Khắc Minh không bị gì mới nhẹ nhàng thở ra, vội tiến lên.
“Khắc Di, cha thế nào rồi?” Lan Khắc Minh vội vàng hỏi.
“Cha không có gì nghiêm trọng nữa!” Lan Khắc Di nói, “Chính thần y đã cứu sống cha!”
Lan Khắc Minh thở một hơi dài — Thần phật phù hộ!
Trên mặt đất, Hào Hạt kinh ngạc mà nhìn Hạ Nhất Hàng đứng ở bên cạnh mình, “Lan Khắc Tĩnh Đạc vậy mà lại không chết…”
Hạ Nhất Hàng đánh giá hắn một chút, sau đó ngồi xổm xuống, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ ót hắn.
Thân thể Hào Hạt cứng ngắc nhìn hắn.
Triển Chiêu đứng ở một bên nhìn hành động của Hạ Nhất Hàng, có chút ngoài ý muốn.
Hạ Nhất Hàng nhìn chằm chằm Hào Hạt mà hơi cười, “Ngươi bán mạng thay ai?”
“Khoan đã, đừng giết ta!” Hào Hạt mở to hai mắt cầu xin tha thứ, “Ta chẳng qua cũng chỉ thay người khác bán mạng! Chỉ cần ngươi không giết ta, ta sẽ cho ngươi biết một đại bí mật!”.
Lan Khắc Di tức đến sinh khí, thế mà lại tìm người như vậy đến làm đại Nguyên soái Bình Chung sơn, cha ta thật sự là mắt bị mù rồi!
Lan Khắc Minh cũng cảm thấy khó chịu.
Triển Chiêu lại cảm thấy ánh mắt Hào Hạt hơi lóe ra, người này ti bỉ giảo hoạt, không thể tin được!
Quả nhiên, Hạ Nhất Hàng cũng hình như cũng không tin Hào Hạt, hắn vươn tay lại vỗ nhẹ ót Hào Hạt một chút, thấp giọng nói, “Tốt nhất ngươi nên nói thật a…”
Theo động tác của hắn, Hào Hạt bỗng nhiên bất động hẳn.
Lan Khắc Di tò mò nhìn Triển Chiêu như đang hỏi — Vì sao lại vỗ ót hắn?
Triển Chiêu vừa rồi cũng đang nghi hoặc, lúc này đã có thể xác định — Hạ Nhất Hàng vậy mà sẽ dùng một chiêu kia! Thực ngoài ý muốn a!
Hạ Nhất Hàng nói xong, đột nhiên dùng tay đè lại cái trán Hào Hạt, năm ngón tay nắm sọ não của hắn, mạnh mẽ kéo đầu hắn để hắn đứng lên, cường bách hắn đi đối diện với mình.
Theo động tác của Hạ Nhất Hàng, toàn thân Hào Hạt đột nhiên run rẩy, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt Hạ Nhất Hàng.
Chợt nghe Hạ Nhất Hàng mở miệng, hỏi, “Các ngươi có kế hoạch gì?”
Hào Hạt giãy dụa, mở miệng đáp lời, “Ta và bốn viên Đại tướng thủ hạ đều đã làm phản… Bọn họ đã trốn vào ngọn núi rồi.”
Lan Khắc Di cùng Lan Khắc Minh liếc mắt nhìn nhau một cái — Hạ Nhất Hàng dùng bản lĩnh gì mà khiến Hào Hạt nghe lời mở miệng?
Triển Chiêu lại là nhìn chằm chằm Hạ Nhất Hàng, chỉ thấy Hào Hạt lúc này máu nóng đã từ đầu bốc lên, bộ dạng dữ tợn.
“Ngày mai vào giờ tý, đúng giờ đó sẽ phóng hỏa đốt núi.” Hào Hạt tiếp tục nói, “Đại quân chúng ta sẽ trốn vào núi, sương khói vây thành mười ngày, khói độc làm nghẹt thở dân chúng đến chết…”
“Đồ vô liêm sỉ!” Lan Khắc Minh nghe được thì nổi trận lôi đình, Triển Chiêu hướng hắn khoát tay, ý bảo hắn cứ an tâm, chớ nóng.
“Nói tiếp đi.” Hạ Nhất Hàng lạnh giọng phân phó, Hào Hạt hoàn toàn không có cách phản kháng, tiếp tục nói, “Mười ngày sau, châm lửa đốt chấn thiên lôi ở núi Bình Chung, khi đó sẽ nổ tung thành một sơn đạo. Khi trận nổ mạnh xảy ra nhất định sẽ dẫn đến núi lở, đất đá rơi xuống sẽ chôn sống hơn nửa thành Bình Chung, lúc đó sẽ hình thành một trận địa vây thành không thể công phá. Tướng quân sẽ mang theo binh mã từ phía sau núi Bình Chung tiến vào đóng quân, chặt đứt quân của Triệu Phổ xuất phát từ Hắc Phong thành ở con đường phía trước!”
Lan Khắc Di cùng Lan Khắc Minh ở đối diện đều kinh ngạc — Thì ra là loại kế hoạch này.
“Tướng quân? Ai là tướng quân?” Hạ Nhất Hàng hỏi.
“Độc Hỏa…” Hào Hạt nói tới đây, toàn thân đều co rút, nằm trên mặt đất thống khổ mà quay cuồng vặn vẹo.
Hạ Nhất Hàng buông bàn tay đang đặt trên trán hắn ra, đứng lên.
“Độc Hỏa là ai?” Lan Khắc Minh truy vấn.
Lan Khắc Di thì lại chú ý những thứ khác, hỏi Hạ Nhất Hàng, “Vừa rồi ngươi dùng công phu gì thế? Vì sao hắn lại nghe lời như vậy, cái gì cũng nói hết?”
Hạ Nhất Hàng nhẹ nhàng vuốt cằm, hình như đang lo lắng sự tình, lầm bầm lầu bầu, “Độc Hỏa…”
Lan Khắc Di không được trả lời, liền quay đầu lại nhìn về Triển Chiêu.
Triển Chiêu cũng có chút kinh ngạc, Hạ Nhất Hàng vừa dùng chính là Phệ tâm thuật, đây là một loại công phu tương đối ác độc. Công phu tốt hay xấu còn phụ thuộc vào cách thức của người sử dụng. Phệ tâm thuật có thể khống chế thần trí người khác, hỏi cái gì hắn cũng sẽ nói thật, nhưng cũng phải thừa nhận rằng loại võ công này tàn phá tinh thần rất lớn, một khi bị Phệ tâm thuật khống chế thì kẻ đó không thể nói dối được, lại cực độ thống khổ.
Triển Chiêu mặc dù tâm địa lương thiện cũng sẽ không đồng tình hại chết một Hào Hạt còn đang sống, nhưng ngược lại đối với sư thừa Hạ Nhất Hàng y lại sinh ra hứng thú — Vị phó soái khiêm tốn của Triệu gia quân này công phu rất tốt, hắn học công phu với ai? Vốn Triển Chiêu cũng có biết một cao thủ rất giỏi dùng Phệ tâm thuật, nếu công phu của Hạ Nhất Hàng là do người nọ dạy cho, như vậy… cũng có chút thú vị.
…
Ở một đầu khác, bởi vì cửa nhỏ mở ra, tất cả cơ quan trong mộ đều bị đóng lại, cho nên Bạch Ngọc Đường và Công Tôn thuận lợi đưa Lan Khắc Tĩnh Đạc từ trong quan tài đi ra.
Lan Khắc Tĩnh Đạc bắt đầu ho khan, cả người cũng tỉnh lại.
Công Tôn thấy hắn giãy dụa muốn đứng lên, liền đè hắn lại, “Ngươi đừng có lộn xộn!”
“Con ta…” Lan Khắc Tĩnh Đạc bắt được tay áo Công Tôn, hình như có lời quan trọng muốn nói, “Mau gọi Minh nhi! Núi Bình Chung ta hiện tại nguy hiểm…”
Công Tôn bất đắc dĩ nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường hỏi Lan Khắc Tĩnh Đạc, “Có gì nguy hiểm?”
“Độc Hỏa!” thần trí Lan Khắc Tĩnh Đạc vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, hắn một tay bắt lấy tay áo Công Tôn, một tay còn lại bắt lấy Bạch Ngọc Đường, “Cẩn thận Độc Hỏa! Minh nhi sẽ không đối phó được, nhanh đi cầu Triệu Phổ xuất binh, cứu dân chúng Bình Chung của ta…”
Bởi vì cảm xúc của Lan Khắc Tĩnh Đạc quá mức kích động cộng thêm thân thể vẫn còn suy yếu, gã vừa nói xong liền hôn mê bất tỉnh.
Công Tôn cùng Bạch Ngọc Đường đứng đối diện đều không hiểu nhìn nhau — Độc Hỏa là gì? Là chỉ lửa độc… Hay người kia gọi là Độc Hỏa?.
/253
|