Tầng năm Cung Phúc Lâu tràn vào một đống cao thủ võ lâm, quan hệ giữa các đại môn phái phức tạp, ân oán tình cừu giữa các đại cao thủ, tóm lại ăn một bữa cơm mà đụng mặt nhau rất là xấu hổ.
Duy độc các tiểu đệ tử Phái Thiên Sơn vẫn hoạt bát như cũ, vui vẻ gắp đồ ăn cho Thiên Tôn.
Các cao tăng Thiếu Lâm dù sao cũng là đức cao vọng trọng, vừa đi lên lầu, chúng hậu bối của các đại môn phái nhộn nhịp đứng dậy hành lễ.
Đương nhiên các lão hòa thượng sẽ không bỏ nhiều tiền ra để lên được tầng năm ăn đồ ăn chay, đây là do chưởng quỹ đặc biệt mà chuẩn bị vị trí này cho các vị đại sư.
Huyền Minh có chút khó hiểu mà nhìn mái tóc đen của Thiên Tôn.
Lúc này Thiên Tôn đang dùng bữa, tâm trạng thoạt nhìn không tồi, được một đám tiểu đồ đệ dỗ đến vui vẻ hớn hở.
Huyền Minh nhìn đến có chút xuất thần...
Thân phận của Huyền Minh đại sư gần với Phương trượng Thiếu Lâm Huyền Hư, mà thực tế thì Huyền Hư còn là sư đệ của Huyền Minh, chỉ là võ công không tốt như sư đệ.
Năm nay Huyền Minh đã hơn chín mươi, từ lúc còn rất nhỏ đã xuất gia, vẫn luôn đi theo sư phụ của mình, Phương trượng đời trước của Thiếu Lâm Tự. Bởi vậy khi còn bé Huyền Minh đã từng gặp Thiên Tôn rất nhiều lần... Nhưng mà Thiên Tôn trong ký ức của Huyền Minh không phải là như thế này. Thiên Tôn có một ngày sẽ cười đến vui sướng như vậy, trước kia lão hòa thượng ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ bao giờ.
Bạch Ngọc Đường để ý thấy Huyền Minh nhìn Thiên Tôn chằm chằm, cũng có chút khó hiểu.
Mọi người ngồi xuống dùng cơm, không nói chuyện nghiêm túc mà chỉ hàn huyên tâm sự. Cũng may Dụ Mộ Trì và Nghiêu Tử Lăng rất quen, Đường Tiểu Muội và Triệu Viện, Liễu Cẩm Lân cũng tán gẫu vui vẻ, Đường Tứ Đao có thể cùng Bạch Ngọc Đường uống hai chén rượu, bởi vậy không khí xấu hổ dần dần giảm bớt.
Huyền Ninh và Minh Tây tuy ngồi trợn mắt nhìn nhau nhưng không gây ầm ĩ như ngày xưa, dù sao vẫn còn có Thiên Tôn ở đây.
Trong bầu không khí hài hòa này, đột nhiên... có một tiếng gọi, “Các vị đại sư.”
Tại hoàn cảnh mà tất cả mọi người đều cố gắng nhỏ giọng nói chuyện, bỗng dưng có người nói chuyện lớn tiếng, mọi người không khỏi đều nhìn sang.
Chỉ thấy người nói chuyện, cư nhiên là người vừa rồi vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, mắt nhìn thẳng, Chưởng môn của Lôi Thiết Môn, Lôi Nhạc.
Bốn vị cao tăng thấy có người gọi, liền đồng loạt ngẩng đầu nhìn Lôi Nhạc.
Lôi Chưởng môn ít đi lại trên giang hồ nên mọi người không biết nhiều về người này.
Huyền Viễn là người ôn hòa nhất trong bốn vị cao tăng, liền hỏi, “Lôi thí chủ, có gì chỉ giáo?”
Lúc này Lôi Nhạc đã cơm nước xong, gọi một bình trà đang thưởng thức trà, hắn nhìn chằm chằm lá trà nổi lên bên trong chén, định thần một lát mới chậm rãi mở miệng. “Vãn bối có một điều nghi vấn vẫn luôn muốn thỉnh giáo.”
Bốn vị cao tăng liếc mắt nhìn nhau, vị này định hỏi về Phật pháp hay hỏi cái gì?
“Thí chủ muốn hỏi điều gì?” Tính tình của Huyền Hối tương đối u ám, không biết Lôi Nhạc xuất phát từ mục đích gì, là địch hay bạn. Lão hòa thượng vừa hỏi vừa đánh giá người thanh niên này... Với tuổi này của hắn, cũng coi như có can đảm, võ lâm hậu bối tầm này hẳn là không mấy ai dám nói chuyện với họ đi.
Lôi Nhạc ngẩng đầu, vẻ mặt tự nhiên mà nhìn bốn vị cao tăng, mở miệng, “Vãn bối vẫn luôn muốn hỏi, Thiên Tôn và Ân Hậu, ai mới lợi hại hơn?”
Lôi Nhạc lên tiếng nói ra, trên lầu liền có mấy người bị sặc nước.
Người đầu tiên bị sặc chính là Lục Phong.
Đường Tứ Đao khẽ nhíu mày, Dụ Mộ Trì cũng liếc mắt nhìn Lôi Nhạc... Mọi người ở đây nhìn Lôi Nhạc đang cười như không cười, lúc này đều chỉ có một ý tưởng —— Gây sự! Vị này tuyệt đối là đang cố tình gây sự!
Nhóm tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn đều thu lại nụ cười, trao đổi ánh mắt với nhau.
Lôi Nhạc ở ngay trước mặt Phái Thiên Sơn hỏi cao tăng Thiếu Lâm giữa Thiên Tôn và Ân Hậu ai lợi hại hơn... Ngoại trừ cố tình gây sự ra không còn cách giải thích nào khác được.
Ngũ gia bưng chén âm thầm gật đầu, Lôi Nhạc hẳn là không biết sư phụ hắn cũng đang ở chỗ này đi? Ai mà không biết quan hệ giữa hắn và Triển Chiêu rất tốt. Triển Chiêu là ngoại tôn của Ân Hậu, đồng nghĩa với việc Ân Hậu cũng là trưởng bối của hắn, hơn nữa quan hệ giữa Ân Hậu và sư phụ hắn rất tốt, việc này mấy năm nay cơ bản đã truyền khắp giang hồ. Vấn đề này của Lôi Nhạc bề ngoài là gây khó dễ cho cao tăng Thiếu Lâm, thực tế là đang gây khó dễ cho Bạch Ngọc Đường hắn.
Ngũ gia nhìn thấy Đường Tứ Đao ngồi đối diện đang lắc đầu với mình.
Trong lòng Bạch Ngọc Đường liền hiểu rõ, khả năng lời đồn là thật, quan hệ giữa Lôi Nhạc và Thần Long Cốc không cạn, đồng nghĩa với việc người này là địch không phải là bạn.
Bất quá lúc này, lúng túng hơn còn có tứ đại cao tăng.
Bốn vị hòa thượng hai mặt nhìn nhau, tâm nói —— câu hỏi này, đáp kiểu gì cũng đắc tội với bên còn lại!
Huyền Minh đưa tay xua nhẹ, “Lôi thí chủ, Thiên Tôn và Ân Hậu đều là võ lâm chí tôn, tầm cao của hai người này đều không phải là thứ mà thế hệ chúng ta có thể đàm luận.”
Mấy Chưởng môn các môn phái khác đều gật đầu —— Đại hòa thượng thật biết nói chuyện nha, ai cũng không đắc tội, rõ ràng hai người đều mạnh như nhau!
Ngũ gia bưng chén rượu nhìn Thiên Tôn.
Lúc này, lão gia tử vẫn đang dùng bữa, vẻ mặt không khác vừa rồi, giống như đoạn đối thoại này người không hề nghe thấy.
Nghe câu trả lời của Huyền Minh, Lôi Nhạc vẫn không chịu buông tha, hắn mỉm cười, “Nhưng văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị!”
Bạch Ngọc Đường tò mò mà nhìn Thiên Tôn, dường như cũng cảm thấy hứng thú —— hai người đánh từ bé đến lớn, có đếm qua không? Ai thắng nhiều hơn?
Thiên Tôn bưng chén rượu cười tủm tỉm chỉa chỉa bản thân, ý là —— đương nhiên vi sư thắng nhiều hơn!
Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn —— Đáng tin không? Lúc này trí nhớ của người ngược lại sao tốt thế?!
Thiên Tôn lại cười tủm tỉm gắp tôm thả vào trong chén cho mấy tiểu đồ đệ.
Lúc này mấy tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn nơi nào còn có tâm tư quản Lôi Nhạc là ai, đều đang nghĩ đến việc đem con tôm trong chén làm bảo vật gia truyền...
“Theo ta được biết, Ân Hậu từng nhiều lần gặp nạn, thậm chí có lúc tính mệnh gặp nguy hiểm, đều là được Thiên Tôn cứu.” Lôi Nhạc dứt khoát không nhìn người khác, hỏi Huyền Minh, “Năm đó khi Ân Hậu bị vây trong Khốn Long Trận, nguyên Phương trượng Thiếu Lâm cũng có mặt ở đó... bốn vị cao tăng có từng nghe ngài ấy nói qua việc này không?”
Bạch Ngọc Đường tiếp tục nhìn Thiên Tôn, lão gia tử cực đắc ý —— đương nhiên, không có lão tử, lão quỷ kia đã chết cả trăm lần.
“Thiên Tôn cứu Ân Hậu nhiều lần mà Ân Hậu không ít lần bị thương, nhưng Thiên Tôn xưng bá võ lâm nhiều năm, chưa từng nghe qua Thiên Tôn bị thương bao giờ... có phải có thể chứng minh được kỳ thật Thiên Tôn thắng Ân Hậu một bậc không?”
Huyền Ninh, Huyền Hối cùng Huyền Viễn đều nhìn Huyền Minh, ở đây chỉ có Huyền Minh tương đối quen thuộc với nguyên Chưởng môn, từng nghe qua chuyện này chưa?
Lúc này mấy tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn lại một lần nữa dùng vẻ mặt hoa si mà nhìn sư tôn nhà mình, mà Dụ Mộ Trì, Đường Tứ Đao và Hoa Nhất Trần biết thân phận của Thiên Tôn cũng đều quan sát biểu tình của lão gia tử.
Nhưng lúc này Thiên Tôn đang cố gắng lột một con tôm, tay của lão gia tử rất vụng về, bất quá ngón tay thật là đẹp mắt...
Ngũ gia vươn tay cầm đôi đũa kẹp lấy con tôm trước mặt Thiên Tôn thay sư phụ nhà mình lột vỏ, lão gia tử liền ngậm đũa ngồi một bên dùng đôi mắt trông mong mà nhìn, đợi đồ đệ lột xong lại gắp trở về trong chén của mình.
Bạch Ngọc Đường thấy Thiên Tôn dường như rất thích ăn, vừa định bảo tiểu nhị lại mang thêm cho mình một mâm, bên cạnh “rầm” một tiếng, đám tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn đồng loạt nhấc tay hô, “Tiểu nhị! Tôm!”
“Nhưng mà ta lại nghe nói.” Khả năng thêu dệt chuyện của Lôi Nhạc rất xuất sắc, không đợi mấy hòa thượng đang nhìn chằm chằm Thiên Tôn ăn tôm hoàn hồn, liền nói tiếp. “Thiên Tôn đã từng định giết một ma đầu của Ma Cung, Ân Hậu vì ngăn cản đã cùng Thiên Tôn chiến đấu kịch liệt, kết quả Thiên Tôn bại trận, còn bị thương.”
Bạch Ngọc Đường tò mò mà nhìn Thiên Tôn —— còn có chuyện này? Người muốn giết ai?
Thiên Tôn ngửa mặt lên nghiêm túc suy nghĩ —— có chuyện này sao? Sao ta không biết vậy?
Lôi Nhạc hỏi Huyền Minh, “Các vị đại sư có biết việc này?”
Huyền Ninh, Huyền Hối cùng Huyền Viễn đều yên lặng nhìn Huyền Minh.
Huyền Minh không nói gì mà nhìn Lôi Nhạc —— vị Lôi Chưởng môn này có biết Thiên Tôn đang ngồi đối diện với hắn không?
“Còn có...” Lôi Nhạc còn nói tiếp.
Tất cả mọi người dùng vẻ mặt bội phục mà nhìn hắn —— đại ca, ngươi nói thật nhiều nha, còn chưa nói xong nữa?
“Thiên Tôn và Ân Hậu đều được Ngân Yêu Vương dạy dỗ, đây không phải là bí mật gì, nhưng hai người bọn họ không phải đồng thời nhập sư môn, thời gian hai người họ theo bên cạnh Yêu Vương cũng khác nhau. Nghe nói Yêu Vương cực kỳ sủng ái Thiên Tôn, làm sư phụ, không phải là lúc nào cũng xử lý công bằng, như vậy ở điểm học công phu có phải Ân Hậu tương đối chịu thiệt không? Dưới tình trạng điều kiện bất đồng, Ân Hậu còn có thể ngồi ngang hàng với Thiên Tôn, như vậy có phải chứng minh, thật ra Ân Hậu mạnh hơn Thiên Tôn?”
Bạch Ngọc Đường nghe được lời này của Lôi Nhạc liền chau mày, liếc mắt nhìn Thiên Tôn một cái, quả nhiên... ánh mắt của Thiên Tôn, âm trầm mà quét qua Lôi Nhạc ngồi đối diện.
Ngũ gia thay Lôi Nhạc lau mồ hôi, vị này ý là nói Yêu Vương bất công? Muốn ăn đòn sao...
Lôi Chưởng môn cuối cùng cũng hỏi hết các vấn đề, thảnh thơi uống trà.
Nhưng người giang hồ ở đây đều như ngồi trên bàn chông, đặc biết là những người biết Thiên Tôn đang ở chỗ này, tâm nói vị này rốt cuộc là muốn gây sự với ai? Cảm giác cuối cùng là cả Ân Hậu lẫn Thiên Tôn đều gây sự hết.
Mấy vị cao tăng Thiếu Lâm càng là vẻ mặt rối rắm, Huyền Viễn và Huyền Hối đều trừng Huyền Ninh —— đều tại ngươi đó, khi không lại muốn chạy đến đây ăn đồ chay, nhịn đến Hắc Phong Thành có mất gì đâu?
Huyền Ninh chỉ biết gãi đầu nhìn Huyền Minh.
Mà lúc này Huyền Minh lại đang đánh giá Lôi Nhạc —— tuy nói ý đồ vị này khơi chuyện rất rõ ràng, nhưng người này tuổi còn nhỏ, vì sao lại biết nhiều chuyện về Ân Hậu và Thiên Tôn như vậy? Thậm chí ngay cả chuyện về Ngân Yêu Vương cũng biết?
Minh Tây sư thái vẫn không mở miệng nói gì, lúc này lão thái thái đang cau mày nhìn Lôi Nhạc, cảm thấy kẻ này không biết tôn trọng, ăn nói lung tung.
Lúc này chợt nghe thấy Hoa Nhất Trần đột nhiên cười hỏi, “Lôi Chưởng môn nghe được không ít truyền thuyết, là từ đâu nghe được vậy? Ta cũng là kẻ thích nghe chuyện phiếm nhưng sao tới giờ vẫn chưa từng nghe qua mấy chuyện này?”
Những người giang hồ đang ngồi ở đây đều hiểu ra —— bối cảnh của Lôi Nhạc hẳn là không đơn giản, chỉ là lần này hắn cố tình nói như vậy trước mặt Phái Thiên Sơn là có ý gì?
Vấn đề đã được ném tới tay Thiếu Lâm, Huyền Minh gật đầu, không nhanh không chậm mà nói, “Vấn đề này bần tăng thực sự không có cách nào trả lời thí chủ, không bằng ngươi đổi lại hỏi các cao đồ của Phái Thiên Sơn đi.”
Huyền Minh nói vừa dứt lời thì chúng đồ đệ Phái Thiên Sơn soạt một tiếng xoay mặt trừng lão hòa thượng —— Hòa thượng! Sao lại vứt cái nồi này qua đây?
Biểu tình của bốn vị hòa thượng đều rất thống nhất —— đây vốn dĩ là nồi của lão tổ tông Phái Thiên Sơn nhà các người, mắc gì lại để Thiếu Lâm Tự chúng ta gánh?
Tất cả mọi người quay sang nhìn người của Phái Thiên Sơn, Lôi Nhạc cũng nhìn thoáng qua, sau đó kinh ngạc mà hỏi, “Thì ra chư vị là cao đồ Phái Thiên Sơn? Thất kính thất kính.”
Những người khác đều làm vẻ mặt không biết nói gì mà nhìn Lôi Nhạc —— vị này giả vờ cũng quá không có tâm, Chưởng môn Lục Phong của Phái Thiên Sơn không khó nhận ra, những người khác đều nhận ra không lẽ chỉ mình ngươi không biết? Hơn nữa không nhận ra Lục Phong chẳng lẽ cũng không nhận ra Bạch Ngọc Đường? Đúng là mở to mắt nói dối mà!
Nhóm tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn đều nghiến răng, trong lòng bọn họ đương nhiên Thiên Tôn là tốt nhất, không chấp nhận được kẻ khác nói một câu không tốt!
Lục Phong rất khó xử, xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường.
Ngũ gia đơn giản quay sang hỏi Thiên Tôn đang gắp tôm đã được lột vỏ chấm dấm chua ăn, “Người có cao kiến gì không?”
Miệng Thiên Tôn còn ngậm nửa con tôm, ngẩng đầu nhìn đồ đệ, “Hửm?”
Ngũ gia nâng cằm nhìn Thiên Tôn, bĩu môi hướng về phía Lôi Nhạc bên kia, “Vấn đề của người ta.”
Thiên Tôn ngẩng đầu, nhìn Lôi Nhạc ngồi đối diện.
Lôi Nhạc vốn đang nhìn Bạch Ngọc Đường, rất rõ ràng, vấn đề này của hắn là đang gây khó dễ cho Bạch Ngọc Đường, nhưng Ngũ gia lại đem vấn đề này vứt cho một đồ đệ thoạt nhìn có chút nhị của Phái Thiên Sơn ngồi bên cạnh.
Thiên Tôn quan sát Lôi Nhạc một chút, miệng vẫn nhai tôm, không nhìn ra được Thiên Tôn đang nghĩ cái gì.
Những người khác không ai dám thở mạnh, dù sao ở nơi này ngoại trừ mấy người của Lôi Thiết Môn và Ngô Gia Trại ra, đa số mọi người đều biết thân phận thật sự của Thiên Tôn.
Rốt cục Thiên Tôn cũng nhai hết con tôm, nghiêng đầu hỏi Lôi Nhạc, “Ngươi cảm thấy sao?”
Lôi Nhạc không hiểu, “Ta cảm thấy?”
“Ừ!” Thiên Tôn gật đầu, “Ngươi cảm thấy Thiên Tôn và Ân Hậu, ai mạnh hơn?”
Lôi Nhạc mỉm cười, “Ta không biết mới hỏi.”
Thiên Tôn gật đầu, “Vừa rồi lão hòa thượng đã trả lời ngươi, hai người họ đều mạnh, với chút công phu mèo ba chân của họ không đánh giá được, ngươi dường như không hài lòng với đáp án này.”
Thiếu Lâm tứ đại cao thủ hổ thẹn đến gãi cái đầu trọc —— luyện gần cả trăm năm hóa ra chỉ là công phu mèo ba chân sao... tim đau.
Lôi Nhạc lắc đầu, “Văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị...”
Không đợi Lôi Nhạc nói xong, Thiên Tôn đã nở nụ cười.
Chúng tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn ngưỡng mặt nhìn Thiên Tôn, quản vấn đề của hắn là gì, sư tôn cười một tiếng khuynh thành!
Những người khác đều tò mò nhìn Thiên Tôn... công phu của lão gia tử tốt ai cũng biết, không ai dám hoài nghi. Nhưng quan hệ của Thiên Tôn và Ân Hậu khó bề phân biệt, giang hồ đồn đãi cũng rất nhiều. Có người nói hai người họ tình như thủ túc, có kẻ lại nói hai người họ thủy hỏa bất dung. Mà về phần hai người họ có phải đều được Ngân Yêu Vương dạy dỗ thì đây cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, là thật hay giả không ai biết được. Đối mặt với nghi vấn như vậy, thân là võ lâm chí tôn thiên hạ, sẽ trả lời như thế nào đây? Hay là nói, hai vị tôn giả võ công đạt tới cảnh giới cao nhất, là nhìn sự tồn tại của đối phương như thế nào?
Thiên Tôn đặt đũa xuống, thuận tay dùng tay áo của Lục Phong lau tay, không nhanh không chậm mở miệng, ngữ khí bình thản, tựa như trưởng bối đang dạy dỗ hậu bối, “Nói thế này, trên đời này có vài người vốn không xấu, ngươi cảm thấy hắn xấu chỉ là vì ngươi nghĩ hắn xấu. Tương tự, có một số kẻ vốn không tốt như vậy, ngươi cảm thấy hắn tốt chỉ là vì ngươi nghĩ hắn tốt mà thôi.”
Nhóm tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn đều nghiêng đầu cân nhắc những lời vừa rồi của Thiên Tôn, có chút trúc trắc, là đáp án cho vấn đề của Lôi Nhạc sao? Mặc kệ, dù sao giọng nói của sư tôn thật dễ nghe!
Bạch Ngọc Đường bưng chén tiếp tục uống rượu, khóe miệng hơi nhếch lên, trong lòng cảm khái —— sống hơn một trăm tuổi không phải sống uổng phí, lão gia tử cũng không phải lúc nào cũng hồ đồ.
Huyền Minh khẽ gật đầu, “A Di Đà Phật, thí chủ cao kiến.”
Mấy người Ngô Gia Trại đều là người thô kệch, Ngô lão nhị không hiểu, “Trò gì vậy? Người ta hỏi ngươi giữa Thiên Tôn và Ân Hậu ai lợi hại hơn, cái gì mà người tốt kẻ xấu? Chuyện đó rốt cuộc là ai lợi hại hơn?”
“Sự thật chính là cả hai người đều lợi hại, một đám công phu mèo ba chân như các ngươi không có tư cách để bình phán!”
Lúc này, một giọng nói êm tai dễ nghe ngoài cửa sổ nhẹ nhàng bay vào.
Khoảnh khắc Ngũ gia nghe thấy âm thanh này, động tác trong tay hơi chững lại, khóe miệng... vô thức mang theo ý cười.
“Trên đời này, sự thật phàm là qua lòng người một lần, lại qua miệng người một lần, không còn là sự thật nữa. Thiên Tôn trong cảm nhận của các ngươi không phải là Thiên Tôn thật sự. Ân Hậu trong cảm nhận của các ngươi cũng không phải là Ân Hậu thật sự. Đổi cách nói khác, nếu trong lòng ngươi muốn Thiên Tôn mạnh hơn, như vậy tự nhiên có thể tìm được cả trăm nghìn lý lẽ để giữ vững niềm tin của các ngươi. Tương tự, nếu trong lòng ngươi muốn Ân Hậu mạnh hơn, như vậy luôn có thể tìm được vô số lý do để chứng minh Thiên Tôn yếu hơn. Bất luận là so sánh như thế nào cũng đều là so sánh trong lòng ngươi, không liên quan gì đến sự thật cả.”
Nhóm tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn chớp mắt mấy cái, gật đầu —— thì ra là ý này! Miệng lưỡi của vị này cũng lợi hại lắm!
Ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ thấy không biết từ khi nào, Triển Chiêu một thân hồng y tay cầm Cự Khuyết đặt sau lưng đã đứng trên lan can ngoài cửa sổ. Vạt quan bào hồng sắc, dây đỏ đính trên mũ quan, mái tóc đen, đều khẽ phất phơ theo làn gió ngoài lâu.
Ý cười bên khóe miệng Bạch Ngọc Đường lan đến đáy mắt, ngẩng đầu chỉ thấy mèo kia cũng đang cười tủm tỉm nhìn sang đây.
Thiên Tôn ngồi một bên ăn tôm vừa vặn nhìn thấy cảnh này, âm thầm tán thưởng —— lợi hại nha Triển Tiểu Miêu! Mặt than của Ngọc Đường nhà ta cũng chữa hết!
Triển Chiêu dựa vào khung cửa sổ, nhìn Lôi Nhạc cười đến vô hại, “Nói một cách đơn giản, chính là ngươi muốn biết giữa hai người lùn ai lùn hơn, cúi đầu nhìn là được, nhưng phải biết rằng giữa hai người cao, ai cao hơn thì ngươi phải nhanh chóng cao hơn, hoặc là trèo lên vị trí rất cao. Huống chi hai người cao kia còn đứng trên đỉnh núi mà ngươi lại đứng dưới chân núi nhìn lên, hỏi gió núi xem hai người bọn họ ai cao hơn? Ngươi hy vọng gió núi sẽ nói cho ngươi biết điều gì đây? Bản thân gió núi còn choáng váng, bất luận cơn gió nào nói linh tinh với ngươi rằng ai cao ai thấp, là thiện hay ác, vậy đều là suy nghĩ của bản thân cơn gió đó, có quan hệ gì với sự thật không?”
Triển Chiêu nhẹ nhàng khéo léo nói mấy câu, chọc cho mọi người trong lâu ngầm hiểu mà cười, ngay cả Minh Tây sư thái cũng phải nở nụ cười, Huyền Ninh tức đến giậm chân, “Con mèo miệng lưỡi bén nhọn nhà ngươi!”
Ba vị đại sư còn lại lại đều ôm tim —— sau công phu mèo ba chân là gió núi... đả kích lần hai.
Ngũ gia gật đầu, phỏng chừng thức ăn hôm nay của mèo không tồi, mồm miệng càng thêm lưu loát.
Triển Chiêu trêu chọc mấy kẻ nhàm chán xong thì thân hình nhoáng lên một cái, mọi người liền nhìn thấy một hồng ảnh rơi xuống bên cạnh Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu ngồi xuống bên cạnh Ngũ gia, khuỷu tay huých nhẹ hắn xem như chào hỏi, thuận tay nhét một quả mận cho hắn.
Ngũ gia cầm quả mận không hiểu mà nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu như hiến vật quý, “Nếm thử.”
Ngũ gia cắn một cái, nháy mắt chua đến cau mày, Thiên Tôn ngồi một bên bị biểu cảm của đồ đệ chọc cho cười đến nằm úp sấp trên bàn.
Triển Chiêu gật đầu, lẩm bẩm, “Quả nhiên là chua, may mà chưa ăn!” Nói xong, từ trong tay áo lấy ra mấy quả mận chia cho các tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn.
“Triển đại ca!”
Đường Tiểu Muội, Triệu Viện cùng Liễu Cẩm Lân, kể cả Trưởng Tôn Dao đều chào hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu cười tủm tỉm, vừa chia mận vừa khoát tay với các vị tiểu mỹ nhân, xem như chào hỏi.
Các cao thủ trong lâu đều dùng vẻ mặt phức tạp mà nhìn thoáng qua Triển Chiêu —— nhân duyên đâu cần phải tốt như vậy chứ cái vị này...
Ngũ gia vừa dùng rượu súc miệng, vừa đánh giá Triển Chiêu —— mèo này mặc một thân quan phục ra ngoài, đừng nói là đến vì việc công.
Nghĩ đến đây Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu chằm chằm —— không phải ngươi lại nhặt thi thể chứ?
Vẻ mặt của Triển Chiêu là một lời khó nói hết, lắc đầu lia lịa với Bạch Ngọc Đường —— chuột! Nói cho ngươi ngươi không tin được đâu! Vận xui lúc này của Miêu gia đã đạt đến tầm cao mới!
Ngũ gia nhìn chằm chằm Triển Chiêu thật lâu sau, gật đầu —— ta tin!
Duy độc các tiểu đệ tử Phái Thiên Sơn vẫn hoạt bát như cũ, vui vẻ gắp đồ ăn cho Thiên Tôn.
Các cao tăng Thiếu Lâm dù sao cũng là đức cao vọng trọng, vừa đi lên lầu, chúng hậu bối của các đại môn phái nhộn nhịp đứng dậy hành lễ.
Đương nhiên các lão hòa thượng sẽ không bỏ nhiều tiền ra để lên được tầng năm ăn đồ ăn chay, đây là do chưởng quỹ đặc biệt mà chuẩn bị vị trí này cho các vị đại sư.
Huyền Minh có chút khó hiểu mà nhìn mái tóc đen của Thiên Tôn.
Lúc này Thiên Tôn đang dùng bữa, tâm trạng thoạt nhìn không tồi, được một đám tiểu đồ đệ dỗ đến vui vẻ hớn hở.
Huyền Minh nhìn đến có chút xuất thần...
Thân phận của Huyền Minh đại sư gần với Phương trượng Thiếu Lâm Huyền Hư, mà thực tế thì Huyền Hư còn là sư đệ của Huyền Minh, chỉ là võ công không tốt như sư đệ.
Năm nay Huyền Minh đã hơn chín mươi, từ lúc còn rất nhỏ đã xuất gia, vẫn luôn đi theo sư phụ của mình, Phương trượng đời trước của Thiếu Lâm Tự. Bởi vậy khi còn bé Huyền Minh đã từng gặp Thiên Tôn rất nhiều lần... Nhưng mà Thiên Tôn trong ký ức của Huyền Minh không phải là như thế này. Thiên Tôn có một ngày sẽ cười đến vui sướng như vậy, trước kia lão hòa thượng ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ bao giờ.
Bạch Ngọc Đường để ý thấy Huyền Minh nhìn Thiên Tôn chằm chằm, cũng có chút khó hiểu.
Mọi người ngồi xuống dùng cơm, không nói chuyện nghiêm túc mà chỉ hàn huyên tâm sự. Cũng may Dụ Mộ Trì và Nghiêu Tử Lăng rất quen, Đường Tiểu Muội và Triệu Viện, Liễu Cẩm Lân cũng tán gẫu vui vẻ, Đường Tứ Đao có thể cùng Bạch Ngọc Đường uống hai chén rượu, bởi vậy không khí xấu hổ dần dần giảm bớt.
Huyền Ninh và Minh Tây tuy ngồi trợn mắt nhìn nhau nhưng không gây ầm ĩ như ngày xưa, dù sao vẫn còn có Thiên Tôn ở đây.
Trong bầu không khí hài hòa này, đột nhiên... có một tiếng gọi, “Các vị đại sư.”
Tại hoàn cảnh mà tất cả mọi người đều cố gắng nhỏ giọng nói chuyện, bỗng dưng có người nói chuyện lớn tiếng, mọi người không khỏi đều nhìn sang.
Chỉ thấy người nói chuyện, cư nhiên là người vừa rồi vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, mắt nhìn thẳng, Chưởng môn của Lôi Thiết Môn, Lôi Nhạc.
Bốn vị cao tăng thấy có người gọi, liền đồng loạt ngẩng đầu nhìn Lôi Nhạc.
Lôi Chưởng môn ít đi lại trên giang hồ nên mọi người không biết nhiều về người này.
Huyền Viễn là người ôn hòa nhất trong bốn vị cao tăng, liền hỏi, “Lôi thí chủ, có gì chỉ giáo?”
Lúc này Lôi Nhạc đã cơm nước xong, gọi một bình trà đang thưởng thức trà, hắn nhìn chằm chằm lá trà nổi lên bên trong chén, định thần một lát mới chậm rãi mở miệng. “Vãn bối có một điều nghi vấn vẫn luôn muốn thỉnh giáo.”
Bốn vị cao tăng liếc mắt nhìn nhau, vị này định hỏi về Phật pháp hay hỏi cái gì?
“Thí chủ muốn hỏi điều gì?” Tính tình của Huyền Hối tương đối u ám, không biết Lôi Nhạc xuất phát từ mục đích gì, là địch hay bạn. Lão hòa thượng vừa hỏi vừa đánh giá người thanh niên này... Với tuổi này của hắn, cũng coi như có can đảm, võ lâm hậu bối tầm này hẳn là không mấy ai dám nói chuyện với họ đi.
Lôi Nhạc ngẩng đầu, vẻ mặt tự nhiên mà nhìn bốn vị cao tăng, mở miệng, “Vãn bối vẫn luôn muốn hỏi, Thiên Tôn và Ân Hậu, ai mới lợi hại hơn?”
Lôi Nhạc lên tiếng nói ra, trên lầu liền có mấy người bị sặc nước.
Người đầu tiên bị sặc chính là Lục Phong.
Đường Tứ Đao khẽ nhíu mày, Dụ Mộ Trì cũng liếc mắt nhìn Lôi Nhạc... Mọi người ở đây nhìn Lôi Nhạc đang cười như không cười, lúc này đều chỉ có một ý tưởng —— Gây sự! Vị này tuyệt đối là đang cố tình gây sự!
Nhóm tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn đều thu lại nụ cười, trao đổi ánh mắt với nhau.
Lôi Nhạc ở ngay trước mặt Phái Thiên Sơn hỏi cao tăng Thiếu Lâm giữa Thiên Tôn và Ân Hậu ai lợi hại hơn... Ngoại trừ cố tình gây sự ra không còn cách giải thích nào khác được.
Ngũ gia bưng chén âm thầm gật đầu, Lôi Nhạc hẳn là không biết sư phụ hắn cũng đang ở chỗ này đi? Ai mà không biết quan hệ giữa hắn và Triển Chiêu rất tốt. Triển Chiêu là ngoại tôn của Ân Hậu, đồng nghĩa với việc Ân Hậu cũng là trưởng bối của hắn, hơn nữa quan hệ giữa Ân Hậu và sư phụ hắn rất tốt, việc này mấy năm nay cơ bản đã truyền khắp giang hồ. Vấn đề này của Lôi Nhạc bề ngoài là gây khó dễ cho cao tăng Thiếu Lâm, thực tế là đang gây khó dễ cho Bạch Ngọc Đường hắn.
Ngũ gia nhìn thấy Đường Tứ Đao ngồi đối diện đang lắc đầu với mình.
Trong lòng Bạch Ngọc Đường liền hiểu rõ, khả năng lời đồn là thật, quan hệ giữa Lôi Nhạc và Thần Long Cốc không cạn, đồng nghĩa với việc người này là địch không phải là bạn.
Bất quá lúc này, lúng túng hơn còn có tứ đại cao tăng.
Bốn vị hòa thượng hai mặt nhìn nhau, tâm nói —— câu hỏi này, đáp kiểu gì cũng đắc tội với bên còn lại!
Huyền Minh đưa tay xua nhẹ, “Lôi thí chủ, Thiên Tôn và Ân Hậu đều là võ lâm chí tôn, tầm cao của hai người này đều không phải là thứ mà thế hệ chúng ta có thể đàm luận.”
Mấy Chưởng môn các môn phái khác đều gật đầu —— Đại hòa thượng thật biết nói chuyện nha, ai cũng không đắc tội, rõ ràng hai người đều mạnh như nhau!
Ngũ gia bưng chén rượu nhìn Thiên Tôn.
Lúc này, lão gia tử vẫn đang dùng bữa, vẻ mặt không khác vừa rồi, giống như đoạn đối thoại này người không hề nghe thấy.
Nghe câu trả lời của Huyền Minh, Lôi Nhạc vẫn không chịu buông tha, hắn mỉm cười, “Nhưng văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị!”
Bạch Ngọc Đường tò mò mà nhìn Thiên Tôn, dường như cũng cảm thấy hứng thú —— hai người đánh từ bé đến lớn, có đếm qua không? Ai thắng nhiều hơn?
Thiên Tôn bưng chén rượu cười tủm tỉm chỉa chỉa bản thân, ý là —— đương nhiên vi sư thắng nhiều hơn!
Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn —— Đáng tin không? Lúc này trí nhớ của người ngược lại sao tốt thế?!
Thiên Tôn lại cười tủm tỉm gắp tôm thả vào trong chén cho mấy tiểu đồ đệ.
Lúc này mấy tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn nơi nào còn có tâm tư quản Lôi Nhạc là ai, đều đang nghĩ đến việc đem con tôm trong chén làm bảo vật gia truyền...
“Theo ta được biết, Ân Hậu từng nhiều lần gặp nạn, thậm chí có lúc tính mệnh gặp nguy hiểm, đều là được Thiên Tôn cứu.” Lôi Nhạc dứt khoát không nhìn người khác, hỏi Huyền Minh, “Năm đó khi Ân Hậu bị vây trong Khốn Long Trận, nguyên Phương trượng Thiếu Lâm cũng có mặt ở đó... bốn vị cao tăng có từng nghe ngài ấy nói qua việc này không?”
Bạch Ngọc Đường tiếp tục nhìn Thiên Tôn, lão gia tử cực đắc ý —— đương nhiên, không có lão tử, lão quỷ kia đã chết cả trăm lần.
“Thiên Tôn cứu Ân Hậu nhiều lần mà Ân Hậu không ít lần bị thương, nhưng Thiên Tôn xưng bá võ lâm nhiều năm, chưa từng nghe qua Thiên Tôn bị thương bao giờ... có phải có thể chứng minh được kỳ thật Thiên Tôn thắng Ân Hậu một bậc không?”
Huyền Ninh, Huyền Hối cùng Huyền Viễn đều nhìn Huyền Minh, ở đây chỉ có Huyền Minh tương đối quen thuộc với nguyên Chưởng môn, từng nghe qua chuyện này chưa?
Lúc này mấy tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn lại một lần nữa dùng vẻ mặt hoa si mà nhìn sư tôn nhà mình, mà Dụ Mộ Trì, Đường Tứ Đao và Hoa Nhất Trần biết thân phận của Thiên Tôn cũng đều quan sát biểu tình của lão gia tử.
Nhưng lúc này Thiên Tôn đang cố gắng lột một con tôm, tay của lão gia tử rất vụng về, bất quá ngón tay thật là đẹp mắt...
Ngũ gia vươn tay cầm đôi đũa kẹp lấy con tôm trước mặt Thiên Tôn thay sư phụ nhà mình lột vỏ, lão gia tử liền ngậm đũa ngồi một bên dùng đôi mắt trông mong mà nhìn, đợi đồ đệ lột xong lại gắp trở về trong chén của mình.
Bạch Ngọc Đường thấy Thiên Tôn dường như rất thích ăn, vừa định bảo tiểu nhị lại mang thêm cho mình một mâm, bên cạnh “rầm” một tiếng, đám tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn đồng loạt nhấc tay hô, “Tiểu nhị! Tôm!”
“Nhưng mà ta lại nghe nói.” Khả năng thêu dệt chuyện của Lôi Nhạc rất xuất sắc, không đợi mấy hòa thượng đang nhìn chằm chằm Thiên Tôn ăn tôm hoàn hồn, liền nói tiếp. “Thiên Tôn đã từng định giết một ma đầu của Ma Cung, Ân Hậu vì ngăn cản đã cùng Thiên Tôn chiến đấu kịch liệt, kết quả Thiên Tôn bại trận, còn bị thương.”
Bạch Ngọc Đường tò mò mà nhìn Thiên Tôn —— còn có chuyện này? Người muốn giết ai?
Thiên Tôn ngửa mặt lên nghiêm túc suy nghĩ —— có chuyện này sao? Sao ta không biết vậy?
Lôi Nhạc hỏi Huyền Minh, “Các vị đại sư có biết việc này?”
Huyền Ninh, Huyền Hối cùng Huyền Viễn đều yên lặng nhìn Huyền Minh.
Huyền Minh không nói gì mà nhìn Lôi Nhạc —— vị Lôi Chưởng môn này có biết Thiên Tôn đang ngồi đối diện với hắn không?
“Còn có...” Lôi Nhạc còn nói tiếp.
Tất cả mọi người dùng vẻ mặt bội phục mà nhìn hắn —— đại ca, ngươi nói thật nhiều nha, còn chưa nói xong nữa?
“Thiên Tôn và Ân Hậu đều được Ngân Yêu Vương dạy dỗ, đây không phải là bí mật gì, nhưng hai người bọn họ không phải đồng thời nhập sư môn, thời gian hai người họ theo bên cạnh Yêu Vương cũng khác nhau. Nghe nói Yêu Vương cực kỳ sủng ái Thiên Tôn, làm sư phụ, không phải là lúc nào cũng xử lý công bằng, như vậy ở điểm học công phu có phải Ân Hậu tương đối chịu thiệt không? Dưới tình trạng điều kiện bất đồng, Ân Hậu còn có thể ngồi ngang hàng với Thiên Tôn, như vậy có phải chứng minh, thật ra Ân Hậu mạnh hơn Thiên Tôn?”
Bạch Ngọc Đường nghe được lời này của Lôi Nhạc liền chau mày, liếc mắt nhìn Thiên Tôn một cái, quả nhiên... ánh mắt của Thiên Tôn, âm trầm mà quét qua Lôi Nhạc ngồi đối diện.
Ngũ gia thay Lôi Nhạc lau mồ hôi, vị này ý là nói Yêu Vương bất công? Muốn ăn đòn sao...
Lôi Chưởng môn cuối cùng cũng hỏi hết các vấn đề, thảnh thơi uống trà.
Nhưng người giang hồ ở đây đều như ngồi trên bàn chông, đặc biết là những người biết Thiên Tôn đang ở chỗ này, tâm nói vị này rốt cuộc là muốn gây sự với ai? Cảm giác cuối cùng là cả Ân Hậu lẫn Thiên Tôn đều gây sự hết.
Mấy vị cao tăng Thiếu Lâm càng là vẻ mặt rối rắm, Huyền Viễn và Huyền Hối đều trừng Huyền Ninh —— đều tại ngươi đó, khi không lại muốn chạy đến đây ăn đồ chay, nhịn đến Hắc Phong Thành có mất gì đâu?
Huyền Ninh chỉ biết gãi đầu nhìn Huyền Minh.
Mà lúc này Huyền Minh lại đang đánh giá Lôi Nhạc —— tuy nói ý đồ vị này khơi chuyện rất rõ ràng, nhưng người này tuổi còn nhỏ, vì sao lại biết nhiều chuyện về Ân Hậu và Thiên Tôn như vậy? Thậm chí ngay cả chuyện về Ngân Yêu Vương cũng biết?
Minh Tây sư thái vẫn không mở miệng nói gì, lúc này lão thái thái đang cau mày nhìn Lôi Nhạc, cảm thấy kẻ này không biết tôn trọng, ăn nói lung tung.
Lúc này chợt nghe thấy Hoa Nhất Trần đột nhiên cười hỏi, “Lôi Chưởng môn nghe được không ít truyền thuyết, là từ đâu nghe được vậy? Ta cũng là kẻ thích nghe chuyện phiếm nhưng sao tới giờ vẫn chưa từng nghe qua mấy chuyện này?”
Những người giang hồ đang ngồi ở đây đều hiểu ra —— bối cảnh của Lôi Nhạc hẳn là không đơn giản, chỉ là lần này hắn cố tình nói như vậy trước mặt Phái Thiên Sơn là có ý gì?
Vấn đề đã được ném tới tay Thiếu Lâm, Huyền Minh gật đầu, không nhanh không chậm mà nói, “Vấn đề này bần tăng thực sự không có cách nào trả lời thí chủ, không bằng ngươi đổi lại hỏi các cao đồ của Phái Thiên Sơn đi.”
Huyền Minh nói vừa dứt lời thì chúng đồ đệ Phái Thiên Sơn soạt một tiếng xoay mặt trừng lão hòa thượng —— Hòa thượng! Sao lại vứt cái nồi này qua đây?
Biểu tình của bốn vị hòa thượng đều rất thống nhất —— đây vốn dĩ là nồi của lão tổ tông Phái Thiên Sơn nhà các người, mắc gì lại để Thiếu Lâm Tự chúng ta gánh?
Tất cả mọi người quay sang nhìn người của Phái Thiên Sơn, Lôi Nhạc cũng nhìn thoáng qua, sau đó kinh ngạc mà hỏi, “Thì ra chư vị là cao đồ Phái Thiên Sơn? Thất kính thất kính.”
Những người khác đều làm vẻ mặt không biết nói gì mà nhìn Lôi Nhạc —— vị này giả vờ cũng quá không có tâm, Chưởng môn Lục Phong của Phái Thiên Sơn không khó nhận ra, những người khác đều nhận ra không lẽ chỉ mình ngươi không biết? Hơn nữa không nhận ra Lục Phong chẳng lẽ cũng không nhận ra Bạch Ngọc Đường? Đúng là mở to mắt nói dối mà!
Nhóm tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn đều nghiến răng, trong lòng bọn họ đương nhiên Thiên Tôn là tốt nhất, không chấp nhận được kẻ khác nói một câu không tốt!
Lục Phong rất khó xử, xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường.
Ngũ gia đơn giản quay sang hỏi Thiên Tôn đang gắp tôm đã được lột vỏ chấm dấm chua ăn, “Người có cao kiến gì không?”
Miệng Thiên Tôn còn ngậm nửa con tôm, ngẩng đầu nhìn đồ đệ, “Hửm?”
Ngũ gia nâng cằm nhìn Thiên Tôn, bĩu môi hướng về phía Lôi Nhạc bên kia, “Vấn đề của người ta.”
Thiên Tôn ngẩng đầu, nhìn Lôi Nhạc ngồi đối diện.
Lôi Nhạc vốn đang nhìn Bạch Ngọc Đường, rất rõ ràng, vấn đề này của hắn là đang gây khó dễ cho Bạch Ngọc Đường, nhưng Ngũ gia lại đem vấn đề này vứt cho một đồ đệ thoạt nhìn có chút nhị của Phái Thiên Sơn ngồi bên cạnh.
Thiên Tôn quan sát Lôi Nhạc một chút, miệng vẫn nhai tôm, không nhìn ra được Thiên Tôn đang nghĩ cái gì.
Những người khác không ai dám thở mạnh, dù sao ở nơi này ngoại trừ mấy người của Lôi Thiết Môn và Ngô Gia Trại ra, đa số mọi người đều biết thân phận thật sự của Thiên Tôn.
Rốt cục Thiên Tôn cũng nhai hết con tôm, nghiêng đầu hỏi Lôi Nhạc, “Ngươi cảm thấy sao?”
Lôi Nhạc không hiểu, “Ta cảm thấy?”
“Ừ!” Thiên Tôn gật đầu, “Ngươi cảm thấy Thiên Tôn và Ân Hậu, ai mạnh hơn?”
Lôi Nhạc mỉm cười, “Ta không biết mới hỏi.”
Thiên Tôn gật đầu, “Vừa rồi lão hòa thượng đã trả lời ngươi, hai người họ đều mạnh, với chút công phu mèo ba chân của họ không đánh giá được, ngươi dường như không hài lòng với đáp án này.”
Thiếu Lâm tứ đại cao thủ hổ thẹn đến gãi cái đầu trọc —— luyện gần cả trăm năm hóa ra chỉ là công phu mèo ba chân sao... tim đau.
Lôi Nhạc lắc đầu, “Văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị...”
Không đợi Lôi Nhạc nói xong, Thiên Tôn đã nở nụ cười.
Chúng tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn ngưỡng mặt nhìn Thiên Tôn, quản vấn đề của hắn là gì, sư tôn cười một tiếng khuynh thành!
Những người khác đều tò mò nhìn Thiên Tôn... công phu của lão gia tử tốt ai cũng biết, không ai dám hoài nghi. Nhưng quan hệ của Thiên Tôn và Ân Hậu khó bề phân biệt, giang hồ đồn đãi cũng rất nhiều. Có người nói hai người họ tình như thủ túc, có kẻ lại nói hai người họ thủy hỏa bất dung. Mà về phần hai người họ có phải đều được Ngân Yêu Vương dạy dỗ thì đây cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, là thật hay giả không ai biết được. Đối mặt với nghi vấn như vậy, thân là võ lâm chí tôn thiên hạ, sẽ trả lời như thế nào đây? Hay là nói, hai vị tôn giả võ công đạt tới cảnh giới cao nhất, là nhìn sự tồn tại của đối phương như thế nào?
Thiên Tôn đặt đũa xuống, thuận tay dùng tay áo của Lục Phong lau tay, không nhanh không chậm mở miệng, ngữ khí bình thản, tựa như trưởng bối đang dạy dỗ hậu bối, “Nói thế này, trên đời này có vài người vốn không xấu, ngươi cảm thấy hắn xấu chỉ là vì ngươi nghĩ hắn xấu. Tương tự, có một số kẻ vốn không tốt như vậy, ngươi cảm thấy hắn tốt chỉ là vì ngươi nghĩ hắn tốt mà thôi.”
Nhóm tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn đều nghiêng đầu cân nhắc những lời vừa rồi của Thiên Tôn, có chút trúc trắc, là đáp án cho vấn đề của Lôi Nhạc sao? Mặc kệ, dù sao giọng nói của sư tôn thật dễ nghe!
Bạch Ngọc Đường bưng chén tiếp tục uống rượu, khóe miệng hơi nhếch lên, trong lòng cảm khái —— sống hơn một trăm tuổi không phải sống uổng phí, lão gia tử cũng không phải lúc nào cũng hồ đồ.
Huyền Minh khẽ gật đầu, “A Di Đà Phật, thí chủ cao kiến.”
Mấy người Ngô Gia Trại đều là người thô kệch, Ngô lão nhị không hiểu, “Trò gì vậy? Người ta hỏi ngươi giữa Thiên Tôn và Ân Hậu ai lợi hại hơn, cái gì mà người tốt kẻ xấu? Chuyện đó rốt cuộc là ai lợi hại hơn?”
“Sự thật chính là cả hai người đều lợi hại, một đám công phu mèo ba chân như các ngươi không có tư cách để bình phán!”
Lúc này, một giọng nói êm tai dễ nghe ngoài cửa sổ nhẹ nhàng bay vào.
Khoảnh khắc Ngũ gia nghe thấy âm thanh này, động tác trong tay hơi chững lại, khóe miệng... vô thức mang theo ý cười.
“Trên đời này, sự thật phàm là qua lòng người một lần, lại qua miệng người một lần, không còn là sự thật nữa. Thiên Tôn trong cảm nhận của các ngươi không phải là Thiên Tôn thật sự. Ân Hậu trong cảm nhận của các ngươi cũng không phải là Ân Hậu thật sự. Đổi cách nói khác, nếu trong lòng ngươi muốn Thiên Tôn mạnh hơn, như vậy tự nhiên có thể tìm được cả trăm nghìn lý lẽ để giữ vững niềm tin của các ngươi. Tương tự, nếu trong lòng ngươi muốn Ân Hậu mạnh hơn, như vậy luôn có thể tìm được vô số lý do để chứng minh Thiên Tôn yếu hơn. Bất luận là so sánh như thế nào cũng đều là so sánh trong lòng ngươi, không liên quan gì đến sự thật cả.”
Nhóm tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn chớp mắt mấy cái, gật đầu —— thì ra là ý này! Miệng lưỡi của vị này cũng lợi hại lắm!
Ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ thấy không biết từ khi nào, Triển Chiêu một thân hồng y tay cầm Cự Khuyết đặt sau lưng đã đứng trên lan can ngoài cửa sổ. Vạt quan bào hồng sắc, dây đỏ đính trên mũ quan, mái tóc đen, đều khẽ phất phơ theo làn gió ngoài lâu.
Ý cười bên khóe miệng Bạch Ngọc Đường lan đến đáy mắt, ngẩng đầu chỉ thấy mèo kia cũng đang cười tủm tỉm nhìn sang đây.
Thiên Tôn ngồi một bên ăn tôm vừa vặn nhìn thấy cảnh này, âm thầm tán thưởng —— lợi hại nha Triển Tiểu Miêu! Mặt than của Ngọc Đường nhà ta cũng chữa hết!
Triển Chiêu dựa vào khung cửa sổ, nhìn Lôi Nhạc cười đến vô hại, “Nói một cách đơn giản, chính là ngươi muốn biết giữa hai người lùn ai lùn hơn, cúi đầu nhìn là được, nhưng phải biết rằng giữa hai người cao, ai cao hơn thì ngươi phải nhanh chóng cao hơn, hoặc là trèo lên vị trí rất cao. Huống chi hai người cao kia còn đứng trên đỉnh núi mà ngươi lại đứng dưới chân núi nhìn lên, hỏi gió núi xem hai người bọn họ ai cao hơn? Ngươi hy vọng gió núi sẽ nói cho ngươi biết điều gì đây? Bản thân gió núi còn choáng váng, bất luận cơn gió nào nói linh tinh với ngươi rằng ai cao ai thấp, là thiện hay ác, vậy đều là suy nghĩ của bản thân cơn gió đó, có quan hệ gì với sự thật không?”
Triển Chiêu nhẹ nhàng khéo léo nói mấy câu, chọc cho mọi người trong lâu ngầm hiểu mà cười, ngay cả Minh Tây sư thái cũng phải nở nụ cười, Huyền Ninh tức đến giậm chân, “Con mèo miệng lưỡi bén nhọn nhà ngươi!”
Ba vị đại sư còn lại lại đều ôm tim —— sau công phu mèo ba chân là gió núi... đả kích lần hai.
Ngũ gia gật đầu, phỏng chừng thức ăn hôm nay của mèo không tồi, mồm miệng càng thêm lưu loát.
Triển Chiêu trêu chọc mấy kẻ nhàm chán xong thì thân hình nhoáng lên một cái, mọi người liền nhìn thấy một hồng ảnh rơi xuống bên cạnh Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu ngồi xuống bên cạnh Ngũ gia, khuỷu tay huých nhẹ hắn xem như chào hỏi, thuận tay nhét một quả mận cho hắn.
Ngũ gia cầm quả mận không hiểu mà nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu như hiến vật quý, “Nếm thử.”
Ngũ gia cắn một cái, nháy mắt chua đến cau mày, Thiên Tôn ngồi một bên bị biểu cảm của đồ đệ chọc cho cười đến nằm úp sấp trên bàn.
Triển Chiêu gật đầu, lẩm bẩm, “Quả nhiên là chua, may mà chưa ăn!” Nói xong, từ trong tay áo lấy ra mấy quả mận chia cho các tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn.
“Triển đại ca!”
Đường Tiểu Muội, Triệu Viện cùng Liễu Cẩm Lân, kể cả Trưởng Tôn Dao đều chào hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu cười tủm tỉm, vừa chia mận vừa khoát tay với các vị tiểu mỹ nhân, xem như chào hỏi.
Các cao thủ trong lâu đều dùng vẻ mặt phức tạp mà nhìn thoáng qua Triển Chiêu —— nhân duyên đâu cần phải tốt như vậy chứ cái vị này...
Ngũ gia vừa dùng rượu súc miệng, vừa đánh giá Triển Chiêu —— mèo này mặc một thân quan phục ra ngoài, đừng nói là đến vì việc công.
Nghĩ đến đây Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu chằm chằm —— không phải ngươi lại nhặt thi thể chứ?
Vẻ mặt của Triển Chiêu là một lời khó nói hết, lắc đầu lia lịa với Bạch Ngọc Đường —— chuột! Nói cho ngươi ngươi không tin được đâu! Vận xui lúc này của Miêu gia đã đạt đến tầm cao mới!
Ngũ gia nhìn chằm chằm Triển Chiêu thật lâu sau, gật đầu —— ta tin!
/253
|