Nghê Già ngẩn ra, hóa ra Mạc Doãn Nhi đã nghĩ cách cướp công ty từ lúc này rồi sao? Cô ta muốn tập đoàn Hoa thị, nhưng còn hợp mưu với Ninh Cẩm Niên!
Nhưng, sao Mạc Doãn Nhi lại biết dự định của bà nội? Là ai nói cho cô ta biết? Trương Lan?
Chạm đến chuyện quan trọng như vậy, bà nội cũng không hỏi lại cô ta, mà chỉ bâng quơ nói: “Mạc Doãn Nhi, không ngờ, cô còn có dã tâm này!”
“Bà nội không phải rất thích người có dã tâm sao?” Mạc Doãn Nhi cười khẽ. “Hơn nữa, bà nên biết rằng, Ninh Cẩm Niên có khả năng làm được! Đương nhiên,” Mạc Doãn Nhi rất tự tin, “Cháu rất có năng lực nắm giữ đàn ông! Nếu như quyền kinh doanh Hoa thị chuyển cho Ninh Cẩm Niên, chúng cháu nhất định sẽ quản lý Hoa thị rất tốt. Về phần Nghê Già Nghê Lạc và mẹ, cổ phần công ty phần lớn là thuộc bọn họ, ngồi đó nhận tiền, không phải rất tốt sao?”
“Hơn nữa, mong muốn cả đời của bà là giao Hoa thị cho một gia tộc thực sự có năng lực quản lý. Nhưng, giờ Nghê gia không có ai có năng lực đó! Nếu bà nội cứ để tập đoàn tiếp tục như thế, dù sao cũng phải chuyển lại quyền, vì sao không chuyển cho cháu gái nuôi dạy trong nhà họ Nghê 18 năm?”
Mạc Doãn Nhi giỏi ăn nói hơn cô tưởng.
Nghê Già kinh ngạc.
Mạc Doãn Nhi lại có cùng mục đích với cô, muốn lấy thân phận con gái nhà họ Nghê để tranh đoạt quyền kinh doanh, chỉ là, đây là cô ta tự nghĩ ra, hay có ai đứng sau giúp đỡ cô ta?
Nhưng dù thế nào, đối thủ cũng mạnh hơn cô tưởng rất nhiều!
Bà nội vẫn không nói gì.
Vừa yên tĩnh trở lại, Mạc Doãn Nhi lại cười nhẹ nói tiếp: “Giờ bà không đồng ý là mong chờ vào nhà họ Việt đúng không? Nhưng,” giọng nói của cô ta lộ ra khinh miệt, “Bà nội thực sự nghĩ, Nghê Già có khả năng đó sao? Cái loại tiểu thư nửa mùa nửa đường xuất hiện như nó mà cụ Việt sẽ để ý? Việt Trạch sẽ để ý?”
Nghê Già mặt không chút thay đổi đứng dưới ánh đèn tường yếu ớt.
Con đường tương lai cô đi, còn gian nan hơn cô tưởng tượng.
“Hơn nữa, cháu nghe nói, các bậc trưởng bối nhà họ Việt, hình như rất vừa ý tiểu thư nhà họ Ninh! Trình độ giáo dưỡng và hiểu biết như Nghê Già, thật ra rất khó tìm được một người trong sạch trong cái tầng lớp này. Một đứa con gái như nó, không có gia tộc giúp đỡ, cơ bản là không có khả năng quản lý được Hoa thị, Nghê Lạc cũng không. Cho nên, bà nội có thể tin vào mấy việc đó sao?”
Ngoài cửa, Nghê Già dựa đầu vào tường, khẽ ngẩng lên, nhìn ngọn đèn trước mi mắt, thầm cảm thán, Mạc Doãn Nhi lợi hại thật, cô ta nói câu nào thì trúng câu đó, nói đến toàn những lo lắng cốt yếu của bà nội.
Nghê Già cố hít sâu một hơi, chờ bữa tiệc này kết thúc, nhất định phải nói chuyện nghiêm túc với Nghê Lạc và bà nội, cô cũng muốn cố gắng nhiều hơn nữa, để bà nội có thể tin tưởng cô, tin tưởng Nghê Lạc.
Vừa mới hạ quyết tâm, đột nhiên nghe bà nội mệt mỏi nói:
“Tôi mệt rồi, cô ra ngoài đi!”
Nghê Già vội vàng bước nhanh bỏ đi, trốn vào hành lang bên cạnh, chạy thẳng đến toilet cuối đường, đẩy cửa đi vào.
Mà cùng lúc này, cửa vừa hay bị người khác giật lại, Nghê Già bất ngờ, theo quán tính, ngã nhào về phía trước.
Bởi vì anh ta vừa mở cửa vừa tắt đèn, nên Nghê Già chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm, chân loạng choạng, mất trọng tâm, ngã bổ nhào vào người người kia.
Anh ta cũng giật mình, có chút luống cuống đỡ lấy cô, lại không ngờ theo bản năng cô kéo tay anh xuống, kết quả, một người kéo một người đẩy, để tránh cho hai người không cùng ngã sấp, trong khi anh thì bị cô kéo, bỗng nhiên nghiêng về phía trước, một tay đỡ tường một tay đặt cô lên đó.
Ổn định lại, Nghê Già mới khó khăn lắm đứng vững được, kinh hoảng ngẩng đầu, đã thấy khuôn mặt thanh dật của Việt Trạch.
Ánh sáng yếu từ hành lang chiếu vào, tranh tối tranh sáng, ánh mắt anh càng có vẻ trong veo. Có gì đó kinh ngạc rất mờ, cũng có vẻ không hề thấy loạn.
Hai tay của anh còn nắm ở eo cô, có lẽ là vừa mới rửa tay, lòng bàn tay lành lạnh. Hai người chỉ cách nhau một khoảng bằng nắm đấm, gần gũi đủ để rối loạn lòng ai.
Bóng đêm như dải lụa đen mịn màng bao trùm, có một hơi thở nguy hiểm mà mập mờ.
“Việt Trạch sẽ để ý nó?” Tiếng cười nhạo của Mạc Doãn Nhi vang vọng.
Nghê Già cứng người lại, trong đầu hiện lên một ý nghĩ điên cuồng, đột nhiên cô rất muốn có người đàn ông này, cũng không phải vì yêu vì tình gì, đơn giản là, anh họ Việt.
Mà ngay khi cô đang do dự có nên nhào tới cắn anh một cái hay không, Việt Trạch đã buông cô ra, lui lại một bước, thành công tạo một khoảng cách an toàn.
Trong nháy mắt Nghê Già tỉnh lại, cũng trong nháy mắt ghê tởm bản thân mình!
Cô khinh bỉ cái ý tưởng vừa lóe lên trong đầu đó, giải pháp vô liêm sỉ đó, nghĩ cũng đã thấy xấu hổ rồi được không?
Việt Trạch thấy sắc mặt cô không tốt lắm, bỗng nhiên, không đầu không đuôi nói:
“Nghê Già, hôm nay em rất đẹp!”
Nghê Già sửng sốt, ngơ ngác ngẩng đầu.
Cùng một câu nói, cô nghe đến bốn lần rồi!
Việt Trạch nhìn cô, khuôn mặt vẫn chẳng có cảm xúc: “Có việc gì mà lại vội vàng thế?”
Nghê Già cười không có sức sống, cúi đầu, bối rối tìm đại một lý do: “Đâu có, chỉ là, sắp nhảy mở màn, hơi hồi hộp!”
Nhưng anh tưởng thế thật!
Anh nhìn cô cúi đầu im lặng, trong đôi mắt đen lóe lên tia sáng. Một lát sau, anh lại tiến lên một bước, cầm bàn tay bé nhỏ của cô, Nghê Già sửng sốt, ngẩng đầu, ngay lúc ấy, anh nắm tay cô lên, khẽ kéo, Nghê Già đâm thẳng vào ngực anh.
Nhưng cô chưa kịp chạm vào anh, tim đang vọt lên tận cổ, thì anh đã đưa tay kia nắm vào eo cô, đỡ cô đứng thẳng người. Nghê Già phanh gấp, ngực dán lên người anh.
Tư thế này…
Nghê Già tim đập thình thịch, ngẩng khuôn mặt xinh xắn lên. Trong bóng tối, ánh mắt anh càng sâu hơn, anh cười mà như không: “Vậy luyện tập một chút đi!”
Bấy giờ Nghê Già mới đưa bàn tay chưa bị cầm đặt lên vai anh, đi theo anh, tiến rồi lui.
Đèn không bật, chỉ có ánh đèn từ hành lang phản lại.
Giữa khoảng giao nhau của ánh sáng và bóng tối, âm nhạc không có, chỉ có tiếng bước chân hài hòa của hai người,
Nghê Già thấy lòng mình thật yên, như bèo trôi nước chảy, bước theo bước chân của anh, như cánh bướm đuổi theo ánh mặt trời, như mảnh thuyền con đón sóng, tất cả đều tự nhiên như vậy, giống như có thần giao cách cảm.
Dường như trong bóng tối có một bài ca không tiếng động, giai điệu đẹp thanh thoát, khiến cho từ không khí, đến thẳng trái tim, đều lén lút rung động theo.
Một lát sau, dừng lại, Việt Trạch hỏi: “Còn hồi hộp không?”
Nghê Già hít sâu một hơi, lắc đầu.
Vì thế, 10 phút sau, trong sàn nhảy trên bãi cỏ bên cạnh biệt thự nhà họ Nghê, tất cả mọi người được thấy một điệu nhảy như hoàng tử và công chúa trong cổ tích.
Dàn nhạc chơi một bản waltz, rất nhịp nhàng, mà bước chân của hai người trong điệu nhảy khi thì chậm rãi thoải mái, khi thì thay đổi khó lường, khi thì uyển chuyển lãng mạn, có lúc, giống như tiên nhân.
Mọi người đều khen ngợi, thật là một đôi, dù tướng mạo hay tư thái đều không thể soi mói được gì;
Chàng trai trên sàn nhảy mặc bộ comple màu đen, khuôn mặt ánh lên một hào quang nhàn nhạt, cao quý như một hoàng tử thời trung cổ.
Mà cô gái trong lòng anh, thả mái tóc dài, vừa nhã nhặn vừa sang trọng, váy trắng tung bay trong gió, giống như một nàng cô chúa đẹp nhất hoàn thiện hoàn mỹ nhất.
Nửa đêm gió cũng lớn, nâng đỡ làn váy lụa trắng của cô, như một bông hoa đang nở.
Chiếc váy dài vốn suông, giữa cơn gió đêm, tung bay lên, chiếc váy trông đơn giản bất chợt như tản thành tầng tầng lớp lớp, như màn sương trong mộng, vừa giống như một bông hoa nở không chút bận tâm.
Còn Nghê Già, chính ở vào chính giữa bông hoa ấy.
Làn váy lụa tựa hồ tự có linh khí, bay múa theo bước chân hai người.
Trong bóng đêm, đẹp khiến người ta chấn động!
(dip M : tả dài vãi đạn. mệt rồi đấy…)
Ánh mắt của đám đông, hoặc vô cùng hâm mộ, hoặc chúc phúc, hoặc đố kị, hoặc căm hận, Nghê Già đều không nhìn thấy,
Giờ phút này, cô chỉ thấy khuôn mặt của Việt Trạch mà thôi.
Cô và anh, cùng trong điệu nhảy xoay tròn này.
Cô nhìn anh, trên khuôn mặt trắng nõn dần nở ra một nụ cười thật tươi, từ khóe miệng tràn đến đáy mắt, cô vui sướng nghĩ,
Đêm nay, thực sự sẽ thật tuyệt vời!
Không biết là nhảy bao lâu, vui vẻ quên cả thời gian. Cho đến khi,
Trong đám người có người bắt đầu đếm ngược: “10, 9…”
Thời gian đã trở loại khoảnh khắc này một lần nữa, lòng Nghê Già, hoàn toàn bị một sự kích động bao trùm, trên mặt cô vẫn là nụ cươi tươi: “Việt Trạch?”
Đây là lần đâu tiên cô thực sự gọi tên anh, không phải “Việt tiên sinh” khách sáo, không phải là “anh Việt Trạch” đầy trêu đùa.
Và lúc này, điệu nhảy của họ chậm rãi dừng lại.
Nhưng, tay anh không buông ra, lòng bàn tay ấm nóng, một tay cầm bàn tay nhỏ mềm mại của cô, một tay ôm lấy vòng eo mềm mại như không xương.
Anh nghĩ, tâm trạng anh bây giờ có hơi hỗn loạn:
“Ừ?”
Tiếng người càng lúc càng lớn: “8,7…”
Trong màn đêm, ánh mắt của Nghê Già sáng lên, trong vắt, như bầu trời sao, cô vui vẻ như trẻ nhỏ: “Cảm ơn anh, Việt Trạch!”
Anh không trả lời, chỉ ngắm nhìn khuôn mặt trắng trẻo của cô trong đêm, gió thổi sợi tóc mai lòa xòa, xẹt qua gò má hồng hồng của cô, đẹp quá, làm lòng anh run rẩy.
Càng lúc càng nhiều người đang hô lên: “6, 5…”
Anh đột nhiên thấy tim mình run lên, anh nhớ hình như, có một phong tục, khi mọi người đếm ngược đón năm mới, vào giây phút năm mới bắt đầu, anh phải hôn người đứng cạnh anh.
Lúc này mọi người đếm ngược: “4,3…”
Anh nghĩ, có lẽ là bóng đêm quấy rối, khiến lúc này, cô đẹp hơn bao giờ hết, lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy mất đi tự chủ.
Đáy lòng cười khổ, không đâu đi nghĩ cái phong tục mừng năm mới này làm gì, vào lúc này nghĩ linh tinh là chết đấy!
Tiếng đếm ngược và bóng tối thực sự là khiến người ta mất tự chủ, nhưng, anh, chưa bao giờ mất tự chủ!
Âm thanh đã trở thành ồn ào: “2…”
Nhưng,
Đột nhiên,
Tất cả, dừng,
Một khắc “1” cuối cùng không đến.
Việt Trạch kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía sau Nghê Già, sự nhu hòa trong mắt, ngay khoảnh khắc, bị khiếp sợ ngập tràn thay thế.
Nghê Già không rõ chuyện gì, nhìn lại, thì cảm thấy lạnh ngắt cả người. Trong bóng đêm, chiếc váy trắng phiêu tán điên cuồng như bóng ma ám.
Một trận hơi lạnh thổi qua toàn thân. Tim cô, bỗng nhiên không đập nữa.
Trên màn hình LED là tấm hình, cô trần trụi đặt trên bàn kính, một người đàn ông ghê tởm đứng sau lưng, thứ gì đó có vẻ là đang dán lên cái mông trần truồng của cô.
Tuy Nghê Già biết, thật ra, chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng.
Phần quan trọng nhất thì bị đánh mosaic, trái lại làm mọi người tưởng, chuyện gì cũng đã xảy ra.
Trời ơi, vì sao lại để cho ác mộng này, thật sự, lần nữa xảy ra?
Vậy nên, tuổi 19 của cô lại bị hủy hoại, lần thứ hai.
== hết chương 25 ==
Tác giả: Mình là mẹ ruột, mình không có muốn ngược Già Già.
Nhưng, sao Mạc Doãn Nhi lại biết dự định của bà nội? Là ai nói cho cô ta biết? Trương Lan?
Chạm đến chuyện quan trọng như vậy, bà nội cũng không hỏi lại cô ta, mà chỉ bâng quơ nói: “Mạc Doãn Nhi, không ngờ, cô còn có dã tâm này!”
“Bà nội không phải rất thích người có dã tâm sao?” Mạc Doãn Nhi cười khẽ. “Hơn nữa, bà nên biết rằng, Ninh Cẩm Niên có khả năng làm được! Đương nhiên,” Mạc Doãn Nhi rất tự tin, “Cháu rất có năng lực nắm giữ đàn ông! Nếu như quyền kinh doanh Hoa thị chuyển cho Ninh Cẩm Niên, chúng cháu nhất định sẽ quản lý Hoa thị rất tốt. Về phần Nghê Già Nghê Lạc và mẹ, cổ phần công ty phần lớn là thuộc bọn họ, ngồi đó nhận tiền, không phải rất tốt sao?”
“Hơn nữa, mong muốn cả đời của bà là giao Hoa thị cho một gia tộc thực sự có năng lực quản lý. Nhưng, giờ Nghê gia không có ai có năng lực đó! Nếu bà nội cứ để tập đoàn tiếp tục như thế, dù sao cũng phải chuyển lại quyền, vì sao không chuyển cho cháu gái nuôi dạy trong nhà họ Nghê 18 năm?”
Mạc Doãn Nhi giỏi ăn nói hơn cô tưởng.
Nghê Già kinh ngạc.
Mạc Doãn Nhi lại có cùng mục đích với cô, muốn lấy thân phận con gái nhà họ Nghê để tranh đoạt quyền kinh doanh, chỉ là, đây là cô ta tự nghĩ ra, hay có ai đứng sau giúp đỡ cô ta?
Nhưng dù thế nào, đối thủ cũng mạnh hơn cô tưởng rất nhiều!
Bà nội vẫn không nói gì.
Vừa yên tĩnh trở lại, Mạc Doãn Nhi lại cười nhẹ nói tiếp: “Giờ bà không đồng ý là mong chờ vào nhà họ Việt đúng không? Nhưng,” giọng nói của cô ta lộ ra khinh miệt, “Bà nội thực sự nghĩ, Nghê Già có khả năng đó sao? Cái loại tiểu thư nửa mùa nửa đường xuất hiện như nó mà cụ Việt sẽ để ý? Việt Trạch sẽ để ý?”
Nghê Già mặt không chút thay đổi đứng dưới ánh đèn tường yếu ớt.
Con đường tương lai cô đi, còn gian nan hơn cô tưởng tượng.
“Hơn nữa, cháu nghe nói, các bậc trưởng bối nhà họ Việt, hình như rất vừa ý tiểu thư nhà họ Ninh! Trình độ giáo dưỡng và hiểu biết như Nghê Già, thật ra rất khó tìm được một người trong sạch trong cái tầng lớp này. Một đứa con gái như nó, không có gia tộc giúp đỡ, cơ bản là không có khả năng quản lý được Hoa thị, Nghê Lạc cũng không. Cho nên, bà nội có thể tin vào mấy việc đó sao?”
Ngoài cửa, Nghê Già dựa đầu vào tường, khẽ ngẩng lên, nhìn ngọn đèn trước mi mắt, thầm cảm thán, Mạc Doãn Nhi lợi hại thật, cô ta nói câu nào thì trúng câu đó, nói đến toàn những lo lắng cốt yếu của bà nội.
Nghê Già cố hít sâu một hơi, chờ bữa tiệc này kết thúc, nhất định phải nói chuyện nghiêm túc với Nghê Lạc và bà nội, cô cũng muốn cố gắng nhiều hơn nữa, để bà nội có thể tin tưởng cô, tin tưởng Nghê Lạc.
Vừa mới hạ quyết tâm, đột nhiên nghe bà nội mệt mỏi nói:
“Tôi mệt rồi, cô ra ngoài đi!”
Nghê Già vội vàng bước nhanh bỏ đi, trốn vào hành lang bên cạnh, chạy thẳng đến toilet cuối đường, đẩy cửa đi vào.
Mà cùng lúc này, cửa vừa hay bị người khác giật lại, Nghê Già bất ngờ, theo quán tính, ngã nhào về phía trước.
Bởi vì anh ta vừa mở cửa vừa tắt đèn, nên Nghê Già chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm, chân loạng choạng, mất trọng tâm, ngã bổ nhào vào người người kia.
Anh ta cũng giật mình, có chút luống cuống đỡ lấy cô, lại không ngờ theo bản năng cô kéo tay anh xuống, kết quả, một người kéo một người đẩy, để tránh cho hai người không cùng ngã sấp, trong khi anh thì bị cô kéo, bỗng nhiên nghiêng về phía trước, một tay đỡ tường một tay đặt cô lên đó.
Ổn định lại, Nghê Già mới khó khăn lắm đứng vững được, kinh hoảng ngẩng đầu, đã thấy khuôn mặt thanh dật của Việt Trạch.
Ánh sáng yếu từ hành lang chiếu vào, tranh tối tranh sáng, ánh mắt anh càng có vẻ trong veo. Có gì đó kinh ngạc rất mờ, cũng có vẻ không hề thấy loạn.
Hai tay của anh còn nắm ở eo cô, có lẽ là vừa mới rửa tay, lòng bàn tay lành lạnh. Hai người chỉ cách nhau một khoảng bằng nắm đấm, gần gũi đủ để rối loạn lòng ai.
Bóng đêm như dải lụa đen mịn màng bao trùm, có một hơi thở nguy hiểm mà mập mờ.
“Việt Trạch sẽ để ý nó?” Tiếng cười nhạo của Mạc Doãn Nhi vang vọng.
Nghê Già cứng người lại, trong đầu hiện lên một ý nghĩ điên cuồng, đột nhiên cô rất muốn có người đàn ông này, cũng không phải vì yêu vì tình gì, đơn giản là, anh họ Việt.
Mà ngay khi cô đang do dự có nên nhào tới cắn anh một cái hay không, Việt Trạch đã buông cô ra, lui lại một bước, thành công tạo một khoảng cách an toàn.
Trong nháy mắt Nghê Già tỉnh lại, cũng trong nháy mắt ghê tởm bản thân mình!
Cô khinh bỉ cái ý tưởng vừa lóe lên trong đầu đó, giải pháp vô liêm sỉ đó, nghĩ cũng đã thấy xấu hổ rồi được không?
Việt Trạch thấy sắc mặt cô không tốt lắm, bỗng nhiên, không đầu không đuôi nói:
“Nghê Già, hôm nay em rất đẹp!”
Nghê Già sửng sốt, ngơ ngác ngẩng đầu.
Cùng một câu nói, cô nghe đến bốn lần rồi!
Việt Trạch nhìn cô, khuôn mặt vẫn chẳng có cảm xúc: “Có việc gì mà lại vội vàng thế?”
Nghê Già cười không có sức sống, cúi đầu, bối rối tìm đại một lý do: “Đâu có, chỉ là, sắp nhảy mở màn, hơi hồi hộp!”
Nhưng anh tưởng thế thật!
Anh nhìn cô cúi đầu im lặng, trong đôi mắt đen lóe lên tia sáng. Một lát sau, anh lại tiến lên một bước, cầm bàn tay bé nhỏ của cô, Nghê Già sửng sốt, ngẩng đầu, ngay lúc ấy, anh nắm tay cô lên, khẽ kéo, Nghê Già đâm thẳng vào ngực anh.
Nhưng cô chưa kịp chạm vào anh, tim đang vọt lên tận cổ, thì anh đã đưa tay kia nắm vào eo cô, đỡ cô đứng thẳng người. Nghê Già phanh gấp, ngực dán lên người anh.
Tư thế này…
Nghê Già tim đập thình thịch, ngẩng khuôn mặt xinh xắn lên. Trong bóng tối, ánh mắt anh càng sâu hơn, anh cười mà như không: “Vậy luyện tập một chút đi!”
Bấy giờ Nghê Già mới đưa bàn tay chưa bị cầm đặt lên vai anh, đi theo anh, tiến rồi lui.
Đèn không bật, chỉ có ánh đèn từ hành lang phản lại.
Giữa khoảng giao nhau của ánh sáng và bóng tối, âm nhạc không có, chỉ có tiếng bước chân hài hòa của hai người,
Nghê Già thấy lòng mình thật yên, như bèo trôi nước chảy, bước theo bước chân của anh, như cánh bướm đuổi theo ánh mặt trời, như mảnh thuyền con đón sóng, tất cả đều tự nhiên như vậy, giống như có thần giao cách cảm.
Dường như trong bóng tối có một bài ca không tiếng động, giai điệu đẹp thanh thoát, khiến cho từ không khí, đến thẳng trái tim, đều lén lút rung động theo.
Một lát sau, dừng lại, Việt Trạch hỏi: “Còn hồi hộp không?”
Nghê Già hít sâu một hơi, lắc đầu.
Vì thế, 10 phút sau, trong sàn nhảy trên bãi cỏ bên cạnh biệt thự nhà họ Nghê, tất cả mọi người được thấy một điệu nhảy như hoàng tử và công chúa trong cổ tích.
Dàn nhạc chơi một bản waltz, rất nhịp nhàng, mà bước chân của hai người trong điệu nhảy khi thì chậm rãi thoải mái, khi thì thay đổi khó lường, khi thì uyển chuyển lãng mạn, có lúc, giống như tiên nhân.
Mọi người đều khen ngợi, thật là một đôi, dù tướng mạo hay tư thái đều không thể soi mói được gì;
Chàng trai trên sàn nhảy mặc bộ comple màu đen, khuôn mặt ánh lên một hào quang nhàn nhạt, cao quý như một hoàng tử thời trung cổ.
Mà cô gái trong lòng anh, thả mái tóc dài, vừa nhã nhặn vừa sang trọng, váy trắng tung bay trong gió, giống như một nàng cô chúa đẹp nhất hoàn thiện hoàn mỹ nhất.
Nửa đêm gió cũng lớn, nâng đỡ làn váy lụa trắng của cô, như một bông hoa đang nở.
Chiếc váy dài vốn suông, giữa cơn gió đêm, tung bay lên, chiếc váy trông đơn giản bất chợt như tản thành tầng tầng lớp lớp, như màn sương trong mộng, vừa giống như một bông hoa nở không chút bận tâm.
Còn Nghê Già, chính ở vào chính giữa bông hoa ấy.
Làn váy lụa tựa hồ tự có linh khí, bay múa theo bước chân hai người.
Trong bóng đêm, đẹp khiến người ta chấn động!
(dip M : tả dài vãi đạn. mệt rồi đấy…)
Ánh mắt của đám đông, hoặc vô cùng hâm mộ, hoặc chúc phúc, hoặc đố kị, hoặc căm hận, Nghê Già đều không nhìn thấy,
Giờ phút này, cô chỉ thấy khuôn mặt của Việt Trạch mà thôi.
Cô và anh, cùng trong điệu nhảy xoay tròn này.
Cô nhìn anh, trên khuôn mặt trắng nõn dần nở ra một nụ cười thật tươi, từ khóe miệng tràn đến đáy mắt, cô vui sướng nghĩ,
Đêm nay, thực sự sẽ thật tuyệt vời!
Không biết là nhảy bao lâu, vui vẻ quên cả thời gian. Cho đến khi,
Trong đám người có người bắt đầu đếm ngược: “10, 9…”
Thời gian đã trở loại khoảnh khắc này một lần nữa, lòng Nghê Già, hoàn toàn bị một sự kích động bao trùm, trên mặt cô vẫn là nụ cươi tươi: “Việt Trạch?”
Đây là lần đâu tiên cô thực sự gọi tên anh, không phải “Việt tiên sinh” khách sáo, không phải là “anh Việt Trạch” đầy trêu đùa.
Và lúc này, điệu nhảy của họ chậm rãi dừng lại.
Nhưng, tay anh không buông ra, lòng bàn tay ấm nóng, một tay cầm bàn tay nhỏ mềm mại của cô, một tay ôm lấy vòng eo mềm mại như không xương.
Anh nghĩ, tâm trạng anh bây giờ có hơi hỗn loạn:
“Ừ?”
Tiếng người càng lúc càng lớn: “8,7…”
Trong màn đêm, ánh mắt của Nghê Già sáng lên, trong vắt, như bầu trời sao, cô vui vẻ như trẻ nhỏ: “Cảm ơn anh, Việt Trạch!”
Anh không trả lời, chỉ ngắm nhìn khuôn mặt trắng trẻo của cô trong đêm, gió thổi sợi tóc mai lòa xòa, xẹt qua gò má hồng hồng của cô, đẹp quá, làm lòng anh run rẩy.
Càng lúc càng nhiều người đang hô lên: “6, 5…”
Anh đột nhiên thấy tim mình run lên, anh nhớ hình như, có một phong tục, khi mọi người đếm ngược đón năm mới, vào giây phút năm mới bắt đầu, anh phải hôn người đứng cạnh anh.
Lúc này mọi người đếm ngược: “4,3…”
Anh nghĩ, có lẽ là bóng đêm quấy rối, khiến lúc này, cô đẹp hơn bao giờ hết, lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy mất đi tự chủ.
Đáy lòng cười khổ, không đâu đi nghĩ cái phong tục mừng năm mới này làm gì, vào lúc này nghĩ linh tinh là chết đấy!
Tiếng đếm ngược và bóng tối thực sự là khiến người ta mất tự chủ, nhưng, anh, chưa bao giờ mất tự chủ!
Âm thanh đã trở thành ồn ào: “2…”
Nhưng,
Đột nhiên,
Tất cả, dừng,
Một khắc “1” cuối cùng không đến.
Việt Trạch kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía sau Nghê Già, sự nhu hòa trong mắt, ngay khoảnh khắc, bị khiếp sợ ngập tràn thay thế.
Nghê Già không rõ chuyện gì, nhìn lại, thì cảm thấy lạnh ngắt cả người. Trong bóng đêm, chiếc váy trắng phiêu tán điên cuồng như bóng ma ám.
Một trận hơi lạnh thổi qua toàn thân. Tim cô, bỗng nhiên không đập nữa.
Trên màn hình LED là tấm hình, cô trần trụi đặt trên bàn kính, một người đàn ông ghê tởm đứng sau lưng, thứ gì đó có vẻ là đang dán lên cái mông trần truồng của cô.
Tuy Nghê Già biết, thật ra, chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng.
Phần quan trọng nhất thì bị đánh mosaic, trái lại làm mọi người tưởng, chuyện gì cũng đã xảy ra.
Trời ơi, vì sao lại để cho ác mộng này, thật sự, lần nữa xảy ra?
Vậy nên, tuổi 19 của cô lại bị hủy hoại, lần thứ hai.
== hết chương 25 ==
Tác giả: Mình là mẹ ruột, mình không có muốn ngược Già Già.
/58
|