Edit: ULies
Beta: Ư Ư
Nhưng âm thanh máy móc chói tai thình lình nhảy ra khiến Thẩm Ngư đang nâng bị giật mình.
Cô! Không! Muốn! Bị! Trừng! Phạt! AAAAAA!
Trong nháy mắt, mọi người nhìn thấy Thẩm Ngư đẩy mạnh Kỳ Cừu vào trong phòng, mình thì chạy ra đóng cửa lại, lạnh lùng đá vào cửa sắt, trên mặt xuất hiện cảm giác hoảng loạn khó tả, Tôi không muốn bị cậu cắn! Cậu tốt nhất nằm bên trong đi!
Cửa loảng xoảng đóng lại, cô đứng ngoài cửa ôm eo thở dốc.
Mọi chuyện phát sinh cực kì đột ngột, tất cả mọi người trợn to mắt nhìn từ đầu đến cuối, hoàn toàn không nghĩ tới người này vừa rồi rất hiên ngang lẫm liệt muốn cùng tiến cùng lùi với thiếu niên sẽ làm ra hành động như vậy.
Chỉ có Thẩm Ngư nghe thấy âm thanh máy móc bên tai dần dần biến mất, mở miệng thở hổn hển.
Quá khủng bố, suýt nữa là OOC.
Lung lay ngồi trước cửa, bị mấy chục ánh mắt nhìn chằm chằm, Thẩm Ngư bày ra thần thái chủ nhiệm lớp liếc bọn họ một cái.
Tất cả học sinh đều bị dọa, quay qua tự làm việc của mình.
Ngoại trừ Kỳ Cừu ra thì không còn ai phát sốt, âm thanh đập cửa bên ngoài nhỏ dần, bầu trời ảm đạm bên ngoài cửa sổ càng ngày tối, còn chưa tới năm giờ chiều, bên ngoài đã đen thui.
Bụng ai nấy đều đói mốc đói meo, giữa trưa và cả buổi chiều không ăn cơm, cơ thể còn liên tục vận động mạnh, làm sao chịu nổi, hiện tại ai cũng dựa vào tường không tiếng động rên rỉ.
Vốn có thể dùng điện thoại để liên lạc với người nhà, nhưng bởi vì kiểm tra, tất cả di động đều phải nộp lên bàn giáo viên, vì vậy trong này có đến tận mười mấy người nhưng không một ai có điện thoại.
Tất cả đều chỉ là mấy đứa trẻ mười mấy tuổi, trải qua một ngày phải hứng chịu kích thích tâm lý và thị giác, ngoài cửa thường truyền đến tiếng rống dữ tợn, sợ hãi và tuyệt vọng tột độ.
Đã có hai nữ sinh bắt đầu nức nở khóc, dựa vào nhau, ôm lấy nhau, nghẹn ngào kể ra sợ hãi và nỗi bất lực trong lòng.
Âm thanh thổn thức khiến mấy nam sinh xung quanh cũng không thể kiềm chế được thương cảm trong lòng, sắc mặt trầm trọng.
Thẩm Ngư là chủ nhiệm lớp, bây giờ đáng lẽ phải đi lên nói mấy câu, nhưng nguyên chủ Đồ Ngư Ngư rất ích kỉ, chỉ lo lắng cho bản thân, làm gì có vụ an ủi người khác.
Ngồi sát cửa sắt, Thẩm Ngư muốn nhìn xem thử tình trạng của thiếu niên.
Cốt truyện hiện tại vốn là lúc Đồ Ngư Ngư đẩy hắn vào bầy zombie, nhưng Thẩm Ngư đã thay đổi cốt truyện, ném hắn vào nơi này.
Cô giấu sự lo lắng dưới đáy lòng, ôm thái độ, để tôi xem cậu có bị biến thành zombie không, đứng lên tiến vào bên trong.
Lan can trên cửa sắt có thể nhìn xuyên qua, rất rõ, đôi mắt cô quét qua căn phòng, quá tối, căn bản không thể thấy tình huống bên trong, lúc cô định từ bỏ, lại đối diện với một đôi mắt đen như hòa thành một với bóng tối, mơ hồ lộ ra màu máu thâm trầm, bình tĩnh đối diện với cô.
Thẩm Ngư hoảng sợ, lui về phía sau một bước thiếu chút nữa là té xuống đất, cảm giác tim đập nhanh này giống như bị dã thú theo dõi, cơn rùng mình lan từ đỉnh đầu tới tận bàn chân.
Cô dùng sức chớp chớp mắt, nhìn lại lần nữa, cặp mắt kia đã biến mất, ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ, chiếu lên người thiếu niên.
Hắn đang ngồi ở góc tường, dựa vào tường, nhắm mắt lại, cũng không biết là còn sống hay đã chết.
Giống như đôi mắt đối diện với cô lúc nãy chỉ là ảo giác mà thôi.
Có lẽ là do quá mệt mỏi.
Tinh thần Thẩm Ngư luôn căng chặt, thật vất vả mới thả lỏng một chút, đầu óc mệt mỏi suy kiệt.
Nhưng mà khi biết hắn không bị biến thành zombie, là cô yên tâm.
Quay trở lại vị trí, cô dựa vào tường sau đó nhắm mắt lại.
Ngoài trừ tiếng bước chân và tiếng gào rống, thì tất cả đều rất an tĩnh.
Bởi vì mệt mỏi nên Thẩm Ngư ngủ không được ngon cho lắm, trong mơ cô thấy một người, không thấy rõ mặt người nọ, nhưng giọng nói ấy lại quen thuộc đến kì lạ, giống như nó đã được khắc sâu vào đáy lòng từ rất lâu, rất lâu về trước.
Cô là ai?
Tôi là ai?
Beta: Ư Ư
Nhưng âm thanh máy móc chói tai thình lình nhảy ra khiến Thẩm Ngư đang nâng bị giật mình.
Cô! Không! Muốn! Bị! Trừng! Phạt! AAAAAA!
Trong nháy mắt, mọi người nhìn thấy Thẩm Ngư đẩy mạnh Kỳ Cừu vào trong phòng, mình thì chạy ra đóng cửa lại, lạnh lùng đá vào cửa sắt, trên mặt xuất hiện cảm giác hoảng loạn khó tả, Tôi không muốn bị cậu cắn! Cậu tốt nhất nằm bên trong đi!
Cửa loảng xoảng đóng lại, cô đứng ngoài cửa ôm eo thở dốc.
Mọi chuyện phát sinh cực kì đột ngột, tất cả mọi người trợn to mắt nhìn từ đầu đến cuối, hoàn toàn không nghĩ tới người này vừa rồi rất hiên ngang lẫm liệt muốn cùng tiến cùng lùi với thiếu niên sẽ làm ra hành động như vậy.
Chỉ có Thẩm Ngư nghe thấy âm thanh máy móc bên tai dần dần biến mất, mở miệng thở hổn hển.
Quá khủng bố, suýt nữa là OOC.
Lung lay ngồi trước cửa, bị mấy chục ánh mắt nhìn chằm chằm, Thẩm Ngư bày ra thần thái chủ nhiệm lớp liếc bọn họ một cái.
Tất cả học sinh đều bị dọa, quay qua tự làm việc của mình.
Ngoại trừ Kỳ Cừu ra thì không còn ai phát sốt, âm thanh đập cửa bên ngoài nhỏ dần, bầu trời ảm đạm bên ngoài cửa sổ càng ngày tối, còn chưa tới năm giờ chiều, bên ngoài đã đen thui.
Bụng ai nấy đều đói mốc đói meo, giữa trưa và cả buổi chiều không ăn cơm, cơ thể còn liên tục vận động mạnh, làm sao chịu nổi, hiện tại ai cũng dựa vào tường không tiếng động rên rỉ.
Vốn có thể dùng điện thoại để liên lạc với người nhà, nhưng bởi vì kiểm tra, tất cả di động đều phải nộp lên bàn giáo viên, vì vậy trong này có đến tận mười mấy người nhưng không một ai có điện thoại.
Tất cả đều chỉ là mấy đứa trẻ mười mấy tuổi, trải qua một ngày phải hứng chịu kích thích tâm lý và thị giác, ngoài cửa thường truyền đến tiếng rống dữ tợn, sợ hãi và tuyệt vọng tột độ.
Đã có hai nữ sinh bắt đầu nức nở khóc, dựa vào nhau, ôm lấy nhau, nghẹn ngào kể ra sợ hãi và nỗi bất lực trong lòng.
Âm thanh thổn thức khiến mấy nam sinh xung quanh cũng không thể kiềm chế được thương cảm trong lòng, sắc mặt trầm trọng.
Thẩm Ngư là chủ nhiệm lớp, bây giờ đáng lẽ phải đi lên nói mấy câu, nhưng nguyên chủ Đồ Ngư Ngư rất ích kỉ, chỉ lo lắng cho bản thân, làm gì có vụ an ủi người khác.
Ngồi sát cửa sắt, Thẩm Ngư muốn nhìn xem thử tình trạng của thiếu niên.
Cốt truyện hiện tại vốn là lúc Đồ Ngư Ngư đẩy hắn vào bầy zombie, nhưng Thẩm Ngư đã thay đổi cốt truyện, ném hắn vào nơi này.
Cô giấu sự lo lắng dưới đáy lòng, ôm thái độ, để tôi xem cậu có bị biến thành zombie không, đứng lên tiến vào bên trong.
Lan can trên cửa sắt có thể nhìn xuyên qua, rất rõ, đôi mắt cô quét qua căn phòng, quá tối, căn bản không thể thấy tình huống bên trong, lúc cô định từ bỏ, lại đối diện với một đôi mắt đen như hòa thành một với bóng tối, mơ hồ lộ ra màu máu thâm trầm, bình tĩnh đối diện với cô.
Thẩm Ngư hoảng sợ, lui về phía sau một bước thiếu chút nữa là té xuống đất, cảm giác tim đập nhanh này giống như bị dã thú theo dõi, cơn rùng mình lan từ đỉnh đầu tới tận bàn chân.
Cô dùng sức chớp chớp mắt, nhìn lại lần nữa, cặp mắt kia đã biến mất, ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ, chiếu lên người thiếu niên.
Hắn đang ngồi ở góc tường, dựa vào tường, nhắm mắt lại, cũng không biết là còn sống hay đã chết.
Giống như đôi mắt đối diện với cô lúc nãy chỉ là ảo giác mà thôi.
Có lẽ là do quá mệt mỏi.
Tinh thần Thẩm Ngư luôn căng chặt, thật vất vả mới thả lỏng một chút, đầu óc mệt mỏi suy kiệt.
Nhưng mà khi biết hắn không bị biến thành zombie, là cô yên tâm.
Quay trở lại vị trí, cô dựa vào tường sau đó nhắm mắt lại.
Ngoài trừ tiếng bước chân và tiếng gào rống, thì tất cả đều rất an tĩnh.
Bởi vì mệt mỏi nên Thẩm Ngư ngủ không được ngon cho lắm, trong mơ cô thấy một người, không thấy rõ mặt người nọ, nhưng giọng nói ấy lại quen thuộc đến kì lạ, giống như nó đã được khắc sâu vào đáy lòng từ rất lâu, rất lâu về trước.
Cô là ai?
Tôi là ai?
/309
|