Nam sinh ngồi dưới đất, một tay để trên đầu gối, đôi mắt lạnh lùng đảo qua Thẩm Ngư, giọng nói giống như hầm băng, rùng mình đến tận xương: Lại đây.
Không...... Không không...... Thẩm Ngư bị dọa khóc, mùi máu tươi làm cô sợ tới mức hai chân nhũn ra, nỗ lực bảo đảm: Tôi thật sự không...... Sẽ không nói cho thầy cô......
Tôi bảo cậu lại đây không nghe rõ sao? Nam sinh ngữ khí hơi yếu đi, nhưng vẫn thập phần cường ngạnh.
Thẩm Ngư nén nước mắt sắp tràn ra, chậm như rùa đi đến trước mặt hắn, đôi mắt nhắm chặt.
Nam sinh nương ánh đèn đường nhìn biểu tình của cô, hừ một tiếng mới nói: Tìm một chiếc xe, đưa tôi đi bệnh viện.
Thẩm Ngư sửng sốt, mở mắt nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, đôi mắt di chuyển xuống dưới, trên đùi hắn có rất nhiều vết thương đang chảy máu.
Nhanh lên!
Được...... Được được! Thẩm Ngư xoay người chạy đi, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi.
Nam sinh nhìn bóng dáng của cô, híp híp mắt.
Dám chạy trốn, cô nhất định phải chết.
Không bao lâu sau, bên tai truyền đến âm thanh: Ai, đồng học! Đồng học!
Nam sinh mở to mắt, đối diện với sắc mặt khẩn trương của cô gái.
Cô cho rằng hắn đã chết......
Thẩm Ngư thấy hắn mở mắt ra mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ vào bên ngoài ngõ: Tôi đã gọi tắc xi, cậu có thể đứng lên không?
...... Nam sinh giật giật chân, đau đớn làm hắn nhăn mày lại, đỡ tường chậm rãi đứng lên, hai chân mềm nhũn ngã xuống.
Cô nhanh tay nâng cánh tay hắn, hỏi: Không có việc gì đi?
Nam sinh sửng sốt một chút, ngay sau đó hừ lạnh một tiếng, dựa vào thân thể mềm mại của cô, không nói lời nào.
Lên tắc xi, bác tài không khỏi nhìn nhiều hai mắt, vừa nhìn vào trong đôi mắt lạnh băng của nam sinh, vội vàng thu lại ánh mắt.
Xe chạy đến cửa bệnh viện, trả tiền xong đi vào văn phòng bác sĩ, nhìn bác sĩ bôi thuốc, cô móc di động ra nhìn vài lần, lại thất vọng bỏ vào trong túi.
Ba mẹ một cuộc điện thoại cũng không gọi, cũng không có một tin nhắn nào.
Đã tám giờ...... Mặc kệ cô về nhà sớm hay muộn, ba mẹ cũng không quan tâm.
Nghĩ cái gì? Đi thôi! Nam sinh đi đến trước mặt cô nói.
Thẩm Ngư vội vàng đứng lên, đi phía sau hắn.
Sau khi đi ra bệnh viện, Thẩm Ngư nghẹn thật lâu, mới lấy hết can đảm nói: Tôi...... Tôi về nhà trước. Dứt lời muốn đi.
Đứng lại! Nam sinh cau mày gọi lại.
Thẩm Ngư vội vã quay đầu lại, dùng sức xua tay: Tôi sẽ không nói cho thầy cô, cậu... cậu yên tâm đi.
...... Nam sinh trong mắt hiện lên một tia bực bội, nhét tiền vào tay cô, nói: Đi thôi.
Thẩm Ngư sửng sốt nhìn chằm chằm tiền trong tay, ngốc ngốc ngước mắt, tiền trong tay giống như khoai lang nóng bỏng tay, nhét vào trong tay nam sinh, lui về phía sau xua tay: Không... Không cần, tôi đi đây, tạm biệt. Chạy nhanh như kiểu đằng sau có thú dữ.
Nam sinh nhìn bóng dáng của cô một lúc lâu, bàn tay chậm rãi nắm chặt.
Nếu không phải lần này thiếu cảnh giác, hắn cũng sẽ không bị thương nặng như vậy.
*
9 rưỡi mới về đến nhà, căn nhà tối đen như mực, mở đèn, Thẩm Ngư đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh ăn vài miếng bánh mì rồi trở về phòng.
【 Hảo cảm của Mộ Cung Mặc: 3 sao rưỡi. 】
Thẩm Ngư cầm quần áo đi tắm, máu dính trên quần áo tản ra mùi khó chịu, giặt thật lâu mới xong, giặt quần áo xong trở về phòng nằm vào trong chăn.
Mộ Cung Mặc đối với người xa lạ mà độ hảo cảm là 3 sao rưỡi, là do cảm giác quen thuộc với cô.
Không...... Không không...... Thẩm Ngư bị dọa khóc, mùi máu tươi làm cô sợ tới mức hai chân nhũn ra, nỗ lực bảo đảm: Tôi thật sự không...... Sẽ không nói cho thầy cô......
Tôi bảo cậu lại đây không nghe rõ sao? Nam sinh ngữ khí hơi yếu đi, nhưng vẫn thập phần cường ngạnh.
Thẩm Ngư nén nước mắt sắp tràn ra, chậm như rùa đi đến trước mặt hắn, đôi mắt nhắm chặt.
Nam sinh nương ánh đèn đường nhìn biểu tình của cô, hừ một tiếng mới nói: Tìm một chiếc xe, đưa tôi đi bệnh viện.
Thẩm Ngư sửng sốt, mở mắt nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, đôi mắt di chuyển xuống dưới, trên đùi hắn có rất nhiều vết thương đang chảy máu.
Nhanh lên!
Được...... Được được! Thẩm Ngư xoay người chạy đi, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi.
Nam sinh nhìn bóng dáng của cô, híp híp mắt.
Dám chạy trốn, cô nhất định phải chết.
Không bao lâu sau, bên tai truyền đến âm thanh: Ai, đồng học! Đồng học!
Nam sinh mở to mắt, đối diện với sắc mặt khẩn trương của cô gái.
Cô cho rằng hắn đã chết......
Thẩm Ngư thấy hắn mở mắt ra mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ vào bên ngoài ngõ: Tôi đã gọi tắc xi, cậu có thể đứng lên không?
...... Nam sinh giật giật chân, đau đớn làm hắn nhăn mày lại, đỡ tường chậm rãi đứng lên, hai chân mềm nhũn ngã xuống.
Cô nhanh tay nâng cánh tay hắn, hỏi: Không có việc gì đi?
Nam sinh sửng sốt một chút, ngay sau đó hừ lạnh một tiếng, dựa vào thân thể mềm mại của cô, không nói lời nào.
Lên tắc xi, bác tài không khỏi nhìn nhiều hai mắt, vừa nhìn vào trong đôi mắt lạnh băng của nam sinh, vội vàng thu lại ánh mắt.
Xe chạy đến cửa bệnh viện, trả tiền xong đi vào văn phòng bác sĩ, nhìn bác sĩ bôi thuốc, cô móc di động ra nhìn vài lần, lại thất vọng bỏ vào trong túi.
Ba mẹ một cuộc điện thoại cũng không gọi, cũng không có một tin nhắn nào.
Đã tám giờ...... Mặc kệ cô về nhà sớm hay muộn, ba mẹ cũng không quan tâm.
Nghĩ cái gì? Đi thôi! Nam sinh đi đến trước mặt cô nói.
Thẩm Ngư vội vàng đứng lên, đi phía sau hắn.
Sau khi đi ra bệnh viện, Thẩm Ngư nghẹn thật lâu, mới lấy hết can đảm nói: Tôi...... Tôi về nhà trước. Dứt lời muốn đi.
Đứng lại! Nam sinh cau mày gọi lại.
Thẩm Ngư vội vã quay đầu lại, dùng sức xua tay: Tôi sẽ không nói cho thầy cô, cậu... cậu yên tâm đi.
...... Nam sinh trong mắt hiện lên một tia bực bội, nhét tiền vào tay cô, nói: Đi thôi.
Thẩm Ngư sửng sốt nhìn chằm chằm tiền trong tay, ngốc ngốc ngước mắt, tiền trong tay giống như khoai lang nóng bỏng tay, nhét vào trong tay nam sinh, lui về phía sau xua tay: Không... Không cần, tôi đi đây, tạm biệt. Chạy nhanh như kiểu đằng sau có thú dữ.
Nam sinh nhìn bóng dáng của cô một lúc lâu, bàn tay chậm rãi nắm chặt.
Nếu không phải lần này thiếu cảnh giác, hắn cũng sẽ không bị thương nặng như vậy.
*
9 rưỡi mới về đến nhà, căn nhà tối đen như mực, mở đèn, Thẩm Ngư đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh ăn vài miếng bánh mì rồi trở về phòng.
【 Hảo cảm của Mộ Cung Mặc: 3 sao rưỡi. 】
Thẩm Ngư cầm quần áo đi tắm, máu dính trên quần áo tản ra mùi khó chịu, giặt thật lâu mới xong, giặt quần áo xong trở về phòng nằm vào trong chăn.
Mộ Cung Mặc đối với người xa lạ mà độ hảo cảm là 3 sao rưỡi, là do cảm giác quen thuộc với cô.
/309
|