Lời này vừa dứt, đừng nói Phượng Vũ Phi và Phượng Vũ Náo, ngay cả Ngàn Dạ Cách vừa hoàn hồn và đang đứng xem náo nhiệt cũng phải chấn động chau mày.
Lời này là…
“Mộc Hoàng, ngài cũng đừng khinh người quá!” Phượng Vũ Náo trầm mặt xuống.
Không khí bên trong đấu trường thi đấu nhất thời rung động, đám người cao cấp của Nam Viên và những người khác vốn đang vây quanh không chống đỡ được sự tức giận của Phượng Vũ Náo, cả bọn đều bị một áp lực vô hình liên tục đẩy lui lại phía sau.
Đế quân Thiên Khung Phượng Vũ Náo luôn luôn ôn nhã giờ đã phát hỏa.
Phong Vân thấy vậy liền nhíu mày bước lên. Việc này là do nàng gây ra, nàng sẽ tự mình giải quyết.
Vậy nhưng Phong Vân còn chưa bước được một bước thì đã bị Mộc Hoàng túm lại, hắn còn dùng sức giữ chặt nàng khiến Phong Vân muốn nói gì đó cũng không nói được.
Sau khi áp chế Phong Vân, Mộc Hoàng mặt không đổi sắc hướng về phía Phượng Vũ Náo rồi trầm giọng lạnh lùng nói, “Phượng Vũ Náo, hôm nay là ta khinh người quá đáng hay là ngài khinh người quá đáng?”
Một lời vừa dứt, không để Phượng Vũ Náo có cơ hội phản bác, Mộc Hoàng lại lạnh lùng nói tiếp, “Nam Viên ta với Thiên Khung luôn giữ mối quan hệ nước giếng không phạm nước sông. Lần này ngài tới đây, Nam Viên ta đã chọn lựa ra những thanh niên trẻ tuổi ưu tú nhất để tùy các người lựa chọn. Còn các người thì sao, chuyện hôm nay là có ý gì? Ở bên ngoài thì lấy danh nghĩa là muốn giúp bọn họ tăng sức mạnh nhưng lại âm thầm mở cửa Sát của Càn Khôn Thiên Hợp Tháp, các người muốn giết hết những thanh niên trẻ tuổi ưu tú của Nam Viên chúng ta có phải không? Các người đã không có lòng chọn rể, Nam Viên ta vì sao phải chịu thiệt thòi? Rốt cuộc các người muốn làm gì thì cứ việc xông lên đây!” Lời lẽ của Mộc Hoàng từ đầu đến cuối đều vô cùng chặt chẽ.
Mộc Hoàng vừa dứt lời, Phượng Vũ Náo vốn đang tức giận ngập tràn cũng phải nhướng mày, khí thế căm giận ngút trời cũng bị áp chế đi một nửa. Với lập luận này mà nói, nếu Nam Viên thực sự cho rằng bọn họ mở cửa Sát của Càn Khôn Thiên Hợp Tháp để giết hết các cao thủ trẻ tuổi của Nam Viên thì bọn họ cũng khó mà cãi lại được. Tuy rằng chỉ cần là người sáng suốt thì đều có thể thấy rõ ràng làm như vậy đối với Thiên Khung bọn họ chẳng có bất cứ ích lợi nào.
Nhưng nếu căn cứ vào chuyện vừa xảy ra, bọn họ quả thực đuối lý. Dù sao thì ở trước mắt bao người, Càn Khôn Thiên Hợp Tháp cũng đã muốn tiêu diệt Thiếu chủ của Di tộc thượng cổ của Nam Viên.
Sau khi nhíu nhíu mày nghĩ ngợi một lát, Phượng Vũ Náo đành trầm giọng nói với Mộc Hoàng, “Ngài nói sai rồi! Thiên Khung ta không có ý định tự đạp vào chân mình. Còn về chuyện Càn Khôn Thiên Hợp Tháp mở ra cửa Sát, nó không thể tự động mở ra…”
Nói đến đây, Phượng Vũ Náo lại trầm ngâm trong chốc lát, hắn thoáng nhìn Phong Vân đang bị Mộc Hoàng áp chế đến nỗi nói không được mà động đậy cũng không xong rồi trầm giọng nói, “Trừ khi bảo tháp bị tấn công hoặc là có người động vào thứ gì đó bên trong tháp?”
Lời này là…
“Mộc Hoàng, ngài cũng đừng khinh người quá!” Phượng Vũ Náo trầm mặt xuống.
Không khí bên trong đấu trường thi đấu nhất thời rung động, đám người cao cấp của Nam Viên và những người khác vốn đang vây quanh không chống đỡ được sự tức giận của Phượng Vũ Náo, cả bọn đều bị một áp lực vô hình liên tục đẩy lui lại phía sau.
Đế quân Thiên Khung Phượng Vũ Náo luôn luôn ôn nhã giờ đã phát hỏa.
Phong Vân thấy vậy liền nhíu mày bước lên. Việc này là do nàng gây ra, nàng sẽ tự mình giải quyết.
Vậy nhưng Phong Vân còn chưa bước được một bước thì đã bị Mộc Hoàng túm lại, hắn còn dùng sức giữ chặt nàng khiến Phong Vân muốn nói gì đó cũng không nói được.
Sau khi áp chế Phong Vân, Mộc Hoàng mặt không đổi sắc hướng về phía Phượng Vũ Náo rồi trầm giọng lạnh lùng nói, “Phượng Vũ Náo, hôm nay là ta khinh người quá đáng hay là ngài khinh người quá đáng?”
Một lời vừa dứt, không để Phượng Vũ Náo có cơ hội phản bác, Mộc Hoàng lại lạnh lùng nói tiếp, “Nam Viên ta với Thiên Khung luôn giữ mối quan hệ nước giếng không phạm nước sông. Lần này ngài tới đây, Nam Viên ta đã chọn lựa ra những thanh niên trẻ tuổi ưu tú nhất để tùy các người lựa chọn. Còn các người thì sao, chuyện hôm nay là có ý gì? Ở bên ngoài thì lấy danh nghĩa là muốn giúp bọn họ tăng sức mạnh nhưng lại âm thầm mở cửa Sát của Càn Khôn Thiên Hợp Tháp, các người muốn giết hết những thanh niên trẻ tuổi ưu tú của Nam Viên chúng ta có phải không? Các người đã không có lòng chọn rể, Nam Viên ta vì sao phải chịu thiệt thòi? Rốt cuộc các người muốn làm gì thì cứ việc xông lên đây!” Lời lẽ của Mộc Hoàng từ đầu đến cuối đều vô cùng chặt chẽ.
Mộc Hoàng vừa dứt lời, Phượng Vũ Náo vốn đang tức giận ngập tràn cũng phải nhướng mày, khí thế căm giận ngút trời cũng bị áp chế đi một nửa. Với lập luận này mà nói, nếu Nam Viên thực sự cho rằng bọn họ mở cửa Sát của Càn Khôn Thiên Hợp Tháp để giết hết các cao thủ trẻ tuổi của Nam Viên thì bọn họ cũng khó mà cãi lại được. Tuy rằng chỉ cần là người sáng suốt thì đều có thể thấy rõ ràng làm như vậy đối với Thiên Khung bọn họ chẳng có bất cứ ích lợi nào.
Nhưng nếu căn cứ vào chuyện vừa xảy ra, bọn họ quả thực đuối lý. Dù sao thì ở trước mắt bao người, Càn Khôn Thiên Hợp Tháp cũng đã muốn tiêu diệt Thiếu chủ của Di tộc thượng cổ của Nam Viên.
Sau khi nhíu nhíu mày nghĩ ngợi một lát, Phượng Vũ Náo đành trầm giọng nói với Mộc Hoàng, “Ngài nói sai rồi! Thiên Khung ta không có ý định tự đạp vào chân mình. Còn về chuyện Càn Khôn Thiên Hợp Tháp mở ra cửa Sát, nó không thể tự động mở ra…”
Nói đến đây, Phượng Vũ Náo lại trầm ngâm trong chốc lát, hắn thoáng nhìn Phong Vân đang bị Mộc Hoàng áp chế đến nỗi nói không được mà động đậy cũng không xong rồi trầm giọng nói, “Trừ khi bảo tháp bị tấn công hoặc là có người động vào thứ gì đó bên trong tháp?”
/636
|