Mà là một tòa nhà hình tháp thật đến không thể thật hơn được nữa.
Không gian bên trong không lớn nhưng trống rỗng và có vô số đốm sáng đang bồng bềnh trôi nổi. Mỗi một đốm sáng hình như đều là một thứ gì đó, có cái thoạt nhìn là đan dược, có cái hình như là thần khí, có cái lại như thể là chất lỏng… Các đốm sáng nhiều vô kể và chi chít như đom đóm cứ dập dềnh giữa không trung. Tầng thứ tư của Càn Khôn Thiên Hợp Tháp đã không còn ảo cảnh nào nữa mà chỉ hiện ra như nó vốn có, từ giờ bọn Phong Vân mới tính là thực sự vào tháp.
“Tìm nhanh lên!”
Vừa vào tầng thứ tư, Phong Vân đã cảm thấy linh lực trong cơ thể như thoát hết ra ngoài. Áp lực bên trong tầng này khiến nàng chỉ vừa mới xông vào đã lâm vào cảnh không cất được nửa bước.
Sư tử Hoàng Kim còn vội vàng hơn cả Phong Vân. Không đợi Phong Vân kêu xong, nó đã phi như bay vào đám bảo vật chi chít và lơ lửng rồi bắt đầu tìm kiếm sức mạnh của mình.
Khí tức bên trong bỗng có biến đổi. Trong nháy mắt, Phong Vân bỗng cảm thấy xương cốt cơ hồ bị áp lực vô hình này bẻ vụn. Nàng cắn chặt răng cố gắng chống đỡ để chờ sư tử Hoàng Kim. Nó đừng có nói với nàng là nơi này không có và phải đi lên tầng nữa! Nàng thực sự không có năng lực mà lên thêm một tầng đâu.
Nhanh như chớp, sư tử Hoàng Kim như thể đang dốc toàn bộ sức lực ra mà tìm kiếm.
“Nhanh, nhanh lên…” Cơ thể Phong Vân bắt đầu mờ nhạt dần, đó là do Càn Khôn Thiên Hợp Tháp tự động đẩy nàng ra ngoài.
“Chờ chút, chờ một chút… A, ở trong này, tìm được rồi, ở trong này!” Sư tử Hoàng Kim đang lo lắng nhảy loạn như ruồi bọ trên không trung đột nhiên hưng phấn thét dài một tiếng, tìm được rồi, nó đã tìm được sức mạnh bị phong ấn rồi!
Phong Vân nghe thấy thế liền lập tức quay đầu lại, chỉ thấy sư tử Hoàng Kim đang đứng nhìn một thứ trông như quả cầu thủy tinh ngay trước mặt. Mặt trên của quả cầu dường như được bao phủ bởi một lớp vỏ làm cho ánh sáng phát ra từ đó bị che lấp một nửa, thoạt nhìn trông nó rất mờ nhạt và rất khó phát hiện ra.
Không gian bên trong không lớn nhưng trống rỗng và có vô số đốm sáng đang bồng bềnh trôi nổi. Mỗi một đốm sáng hình như đều là một thứ gì đó, có cái thoạt nhìn là đan dược, có cái hình như là thần khí, có cái lại như thể là chất lỏng… Các đốm sáng nhiều vô kể và chi chít như đom đóm cứ dập dềnh giữa không trung. Tầng thứ tư của Càn Khôn Thiên Hợp Tháp đã không còn ảo cảnh nào nữa mà chỉ hiện ra như nó vốn có, từ giờ bọn Phong Vân mới tính là thực sự vào tháp.
“Tìm nhanh lên!”
Vừa vào tầng thứ tư, Phong Vân đã cảm thấy linh lực trong cơ thể như thoát hết ra ngoài. Áp lực bên trong tầng này khiến nàng chỉ vừa mới xông vào đã lâm vào cảnh không cất được nửa bước.
Sư tử Hoàng Kim còn vội vàng hơn cả Phong Vân. Không đợi Phong Vân kêu xong, nó đã phi như bay vào đám bảo vật chi chít và lơ lửng rồi bắt đầu tìm kiếm sức mạnh của mình.
Khí tức bên trong bỗng có biến đổi. Trong nháy mắt, Phong Vân bỗng cảm thấy xương cốt cơ hồ bị áp lực vô hình này bẻ vụn. Nàng cắn chặt răng cố gắng chống đỡ để chờ sư tử Hoàng Kim. Nó đừng có nói với nàng là nơi này không có và phải đi lên tầng nữa! Nàng thực sự không có năng lực mà lên thêm một tầng đâu.
Nhanh như chớp, sư tử Hoàng Kim như thể đang dốc toàn bộ sức lực ra mà tìm kiếm.
“Nhanh, nhanh lên…” Cơ thể Phong Vân bắt đầu mờ nhạt dần, đó là do Càn Khôn Thiên Hợp Tháp tự động đẩy nàng ra ngoài.
“Chờ chút, chờ một chút… A, ở trong này, tìm được rồi, ở trong này!” Sư tử Hoàng Kim đang lo lắng nhảy loạn như ruồi bọ trên không trung đột nhiên hưng phấn thét dài một tiếng, tìm được rồi, nó đã tìm được sức mạnh bị phong ấn rồi!
Phong Vân nghe thấy thế liền lập tức quay đầu lại, chỉ thấy sư tử Hoàng Kim đang đứng nhìn một thứ trông như quả cầu thủy tinh ngay trước mặt. Mặt trên của quả cầu dường như được bao phủ bởi một lớp vỏ làm cho ánh sáng phát ra từ đó bị che lấp một nửa, thoạt nhìn trông nó rất mờ nhạt và rất khó phát hiện ra.
/636
|