CHUYỂN NGỮ: TỬ SA
Trên giường hỗn loạn rối bời, không thấy tung tích của tên nam nhân bị thương kia đâu, chỉ có Lâm Nhược Vũ đang nằm lê lết, thập phần thống khổ mà rên rỉ vô lực.
Hai tay nàng ta quờ quạng bắt lấy đồ đạc bên giường, giống như muốn tìm kiếm thứ gì đó để tự giải thoát cho mình. Vòng ngọc treo ở đầu giường rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ chói tai.
Chuyện gì xảy ra vậy? Một mình Lâm Nhược Vũ đang tự biên tự diễn…
Người nàng ta trúng dược chưa giải, chẳng lẽ tên nam nhân kia…
Lúc Phượng Cửu Ca vừa nghĩ đến đó thì cửa sổ mở rộng ra, trong lòng vang mạnh một tiếng “bộp”, liền chúi đầu nhìn xuống dưới lầu.
Trên mặt đất khô phẳng lặng, có bóng dáng của một nam nhân, hiển nhiên là tên nam nhân đó rất đẹp trai.
Chỉ là bị thương thành bộ dạng như vậy, còn bị nàng hạ dược, thế mà vẫn có thể chạy thoát, thật đúng là mệnh lớn mà.
Đỉnh mày hơi nhíu lại, y sam nguyệt sắc bao lấy thân hình đơn bạc, thấp thoáng nổi lên một trận khí thế sát phạt.
Nếu tùy ý để cho tên nam nhân kia chạy thoát, những ngày về sau của nàng có thể sẽ chẳng dễ chịu gì.
“Ừm… A Bân… A Bân…”
Trong tai đột nhiên vang vọng tiếng Lâm Nhược Vũ làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Phượng Cửu Ca, nàng quay đầu nhìn vào lại trong phòng, bên giường đã có nhiều thêm một nam nhân, chính là Phượng Lễ.
Hai tay Lâm Nhược Vũ chạm đến người Phượng Lễ, cũng giống như được giải cứu, nhanh chóng đem thân thể mềm mại kia tựa sát qua, hé đôi môi xinh xắn dán lên đôi môi của vị nam nhân như đói như khát.
Thế nhưng sắc mặt Phượng Lễ lại khó coi đứng yên tại chỗ không động, cho đến khi Lâm Nhược Vũ đưa tay muốn cởi đai lưng hắn, hắn mới đẩy mạnh nàng ta ra, mặt mày chứa đậm sự chán ghét.
“Dâm đãng!”
Phượng Lễ- người cũng như tên, luôn là người khiêm tốn, ôn hòa hữu lễ. Từ như vầy, lần đầu tiên xuất ra khỏi miệng hắn.
Lâm Nhược Vũ lúc này bị một thân lửa nóng khó nhịn dày vò đến mức thần trí không rõ ràng, vẫn bổ nhào về phía Phượng Lễ, không chịu buông tha.
“A Bân… A Bân, ta muốn… Cho ta A Bân…”
Lửa nóng khó nhịn tạo tiếng rên khẽ, hấp dẫn bức người, thiêu rụi tâm trí của toàn bộ nam nhân. Nhưng cũng chính là ở trong tiếng rên khẽ đó, đã giúp Phượng Cửu Ca nhận ra nguyên nhân khiến đại ca nhà mình nổi giận.
A Bân?
Nàng không nhớ Phượng Lễ có cái nhũ danh nào như vậy.
Làm bộ làm tịch không tình giả có, thứ nữ của một gia tộc bình thường muốn bay lên đầu để thành phượng hoàng không có gì đáng trách, nhưng là sau khi đem thanh mai trúc mã của mình hại chết vẫn lo làm đẹp để gả vào Phượng gia, ả nữ nhân đó vẫn thật là si tâm vọng tưởng.
Được rồi, để lão ca bên này giải quyết cho xong. Đường đường là đại công tử Phượng gia, kết thúc sự tình sẽ không khiến nàng phải bận tâm.
Chỉ hy vọng sau khi về nhà lão gia tử đừng giam hãm nàng là được, vậy là quá hoàn mỹ rồi.
Chỉ là…
Vừa nghĩ đến tên nam nhân chạy thoát ngày hôm nay, toàn bộ tâm tình tốt của Phượng Cửu Ca nhất thời đều biến đi đâu hết.
Tên đó chính là độc dược mãn tính bất cứ lúc nào đều có thể lấy mạng nàng, không trừ tận gốc tùy thời sẽ có thể giết nàng.
Quả nhiên nhổ cỏ không nhổ rễ, gió xuân thổi lại sinh.
Lúc nãy là nàng thất sách.
Xoay người lại, thân thể Phượng Cửu Ca nhẹ nhàng như hồng nhạn phiêu du trong không trung, đáp xuống trên lầu chủ của Ngọc Dương lâu, sau đó chuyển người nhanh một cái, bóng dáng màu đen thướt tha kia liền biến mất trong Cảnh Dương thành đèn đuốc sáng ngời.
“Đi tìm cho ta, đem mặt trăng lật ngược lại, cũng phải tìm cho ra tên nam nhân đó.”
“Vâng.”
Cơ ngơi của Phượng gia Tây Tĩnh nằm trên đỉnh núi, theo lời tổ tiên ông cha mà nói, đó gọi là một kẻ giữ cửa, vạn kẻ không thông*.
*Một kẻ giữ cửa, vạn kẻ không thông: nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai… thông ở đây là thông qua, thông suốt, ý nói không thể qua cửa được.
Xung quanh là núi non trùng điệp nghìn dặm, nhưng đột ngột ở chính giữa lại mọc lên một ngọn núi sừng sửng, giống như một lưỡi dao sắc đã xuất khỏi vỏ, phảng phất như muốn xuyên thủng trời không.
Đường có thể lên núi chỉ có một, mấy trăm cầu thang hơn nghìn bậc vươn thẳng vào trong mây, chỉ cần ngửa mặt trông lên liền khiến cho lòng người nảy sinh sợ hãi.
Bất quá cũng may Phương Cửu Ca có một thân võ cổ, khinh công tuyệt thế, chút khó khăn này, quả thực nhỏ nhặt.
Trên giường hỗn loạn rối bời, không thấy tung tích của tên nam nhân bị thương kia đâu, chỉ có Lâm Nhược Vũ đang nằm lê lết, thập phần thống khổ mà rên rỉ vô lực.
Hai tay nàng ta quờ quạng bắt lấy đồ đạc bên giường, giống như muốn tìm kiếm thứ gì đó để tự giải thoát cho mình. Vòng ngọc treo ở đầu giường rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ chói tai.
Chuyện gì xảy ra vậy? Một mình Lâm Nhược Vũ đang tự biên tự diễn…
Người nàng ta trúng dược chưa giải, chẳng lẽ tên nam nhân kia…
Lúc Phượng Cửu Ca vừa nghĩ đến đó thì cửa sổ mở rộng ra, trong lòng vang mạnh một tiếng “bộp”, liền chúi đầu nhìn xuống dưới lầu.
Trên mặt đất khô phẳng lặng, có bóng dáng của một nam nhân, hiển nhiên là tên nam nhân đó rất đẹp trai.
Chỉ là bị thương thành bộ dạng như vậy, còn bị nàng hạ dược, thế mà vẫn có thể chạy thoát, thật đúng là mệnh lớn mà.
Đỉnh mày hơi nhíu lại, y sam nguyệt sắc bao lấy thân hình đơn bạc, thấp thoáng nổi lên một trận khí thế sát phạt.
Nếu tùy ý để cho tên nam nhân kia chạy thoát, những ngày về sau của nàng có thể sẽ chẳng dễ chịu gì.
“Ừm… A Bân… A Bân…”
Trong tai đột nhiên vang vọng tiếng Lâm Nhược Vũ làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Phượng Cửu Ca, nàng quay đầu nhìn vào lại trong phòng, bên giường đã có nhiều thêm một nam nhân, chính là Phượng Lễ.
Hai tay Lâm Nhược Vũ chạm đến người Phượng Lễ, cũng giống như được giải cứu, nhanh chóng đem thân thể mềm mại kia tựa sát qua, hé đôi môi xinh xắn dán lên đôi môi của vị nam nhân như đói như khát.
Thế nhưng sắc mặt Phượng Lễ lại khó coi đứng yên tại chỗ không động, cho đến khi Lâm Nhược Vũ đưa tay muốn cởi đai lưng hắn, hắn mới đẩy mạnh nàng ta ra, mặt mày chứa đậm sự chán ghét.
“Dâm đãng!”
Phượng Lễ- người cũng như tên, luôn là người khiêm tốn, ôn hòa hữu lễ. Từ như vầy, lần đầu tiên xuất ra khỏi miệng hắn.
Lâm Nhược Vũ lúc này bị một thân lửa nóng khó nhịn dày vò đến mức thần trí không rõ ràng, vẫn bổ nhào về phía Phượng Lễ, không chịu buông tha.
“A Bân… A Bân, ta muốn… Cho ta A Bân…”
Lửa nóng khó nhịn tạo tiếng rên khẽ, hấp dẫn bức người, thiêu rụi tâm trí của toàn bộ nam nhân. Nhưng cũng chính là ở trong tiếng rên khẽ đó, đã giúp Phượng Cửu Ca nhận ra nguyên nhân khiến đại ca nhà mình nổi giận.
A Bân?
Nàng không nhớ Phượng Lễ có cái nhũ danh nào như vậy.
Làm bộ làm tịch không tình giả có, thứ nữ của một gia tộc bình thường muốn bay lên đầu để thành phượng hoàng không có gì đáng trách, nhưng là sau khi đem thanh mai trúc mã của mình hại chết vẫn lo làm đẹp để gả vào Phượng gia, ả nữ nhân đó vẫn thật là si tâm vọng tưởng.
Được rồi, để lão ca bên này giải quyết cho xong. Đường đường là đại công tử Phượng gia, kết thúc sự tình sẽ không khiến nàng phải bận tâm.
Chỉ hy vọng sau khi về nhà lão gia tử đừng giam hãm nàng là được, vậy là quá hoàn mỹ rồi.
Chỉ là…
Vừa nghĩ đến tên nam nhân chạy thoát ngày hôm nay, toàn bộ tâm tình tốt của Phượng Cửu Ca nhất thời đều biến đi đâu hết.
Tên đó chính là độc dược mãn tính bất cứ lúc nào đều có thể lấy mạng nàng, không trừ tận gốc tùy thời sẽ có thể giết nàng.
Quả nhiên nhổ cỏ không nhổ rễ, gió xuân thổi lại sinh.
Lúc nãy là nàng thất sách.
Xoay người lại, thân thể Phượng Cửu Ca nhẹ nhàng như hồng nhạn phiêu du trong không trung, đáp xuống trên lầu chủ của Ngọc Dương lâu, sau đó chuyển người nhanh một cái, bóng dáng màu đen thướt tha kia liền biến mất trong Cảnh Dương thành đèn đuốc sáng ngời.
“Đi tìm cho ta, đem mặt trăng lật ngược lại, cũng phải tìm cho ra tên nam nhân đó.”
“Vâng.”
Cơ ngơi của Phượng gia Tây Tĩnh nằm trên đỉnh núi, theo lời tổ tiên ông cha mà nói, đó gọi là một kẻ giữ cửa, vạn kẻ không thông*.
*Một kẻ giữ cửa, vạn kẻ không thông: nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai… thông ở đây là thông qua, thông suốt, ý nói không thể qua cửa được.
Xung quanh là núi non trùng điệp nghìn dặm, nhưng đột ngột ở chính giữa lại mọc lên một ngọn núi sừng sửng, giống như một lưỡi dao sắc đã xuất khỏi vỏ, phảng phất như muốn xuyên thủng trời không.
Đường có thể lên núi chỉ có một, mấy trăm cầu thang hơn nghìn bậc vươn thẳng vào trong mây, chỉ cần ngửa mặt trông lên liền khiến cho lòng người nảy sinh sợ hãi.
Bất quá cũng may Phương Cửu Ca có một thân võ cổ, khinh công tuyệt thế, chút khó khăn này, quả thực nhỏ nhặt.
/54
|