CHUYỂN NGỮ: TỬ SA
Phượng Cửu Ca thừa nhận là nàng có đầy rẫy những sở thích xấu xa, hơn nữa, lão gia tử kia vẫn đang cần nàng tìm một tên nam nhân về để lừa gạt.
Sở dĩ đột nhiên mở lời như vậy, chỉ vì nàng vừa phát hiện được bí mật của Vân Ngạo Thiên.
Dù cho người đã mạnh trở lại thì sao chứ?
Từ sau khi Vân Ngạo Thiên thoát ra khỏi khối băng, trên người hắn liền ẩn dấu một nguồn khí tức tràn đầy năng lượng, trông vẫn như một người bình thường, nhưng không nhìn ra một tia tầm thường nào.
Mà khi nàng đưa tay kéo lấy cánh tay hắn, hắn tuy có chút bài xích, nhưng toàn thân lại không có nổi một tia khí lực để phản kháng.
Điều này trực tiếp chứng minh, nam nhân này đã trở thành cọp giấy mất rồi.
Tư tưởng đang trăm xoay ngàn chuyển trong chốc lát, lời thốt ra khỏi miệng lại là một câu như vậy. Phượng Cửu Ca giương mắt cười tủm tỉm nhìn về phía Vân Ngạo Thiên, nét cười bên miệng tươi như hoa: “Thế nào đại hiệp, có muốn suy nghĩ một chút hay không?”
“Phu quân?” Vân Ngạo Thiên kiên nghị nhíu mày, trên mặt hiện rõ sự kinh ngạc vì lời nói của Phượng Cửu Ca. Mày sắc khẽ nhướng, trông đẹp chết đi được.
“Ừm.” Trong mắt Phượng Cửu Ca tỏ ra mảnh ý cười ngày càng sâu.
Nhân trung long phượng*, khí chất tuyệt thế, quả thật đẹp trai không chịu nỗi.
*Nhân trung long phượng: rồng trong bầy người, chỉ những người cao quý tài giỏi khác biệt…
Nam nhân này cho dù công lực có mất hết, đem về nhà cũng có thể hù dọa được không ít người a.
Nào ngờ Vân Ngạo Thiên khẽ cười một tiếng, vươn bàn tay lớn ra, kéo Phượng Cửu Ca lại gần trước mặt, một cổ cảm giác bức bách ập đến: “Ngươi thích ta à?”
Phượng Cửu Ca gật gật đầu.
Thích kẻ mạnh, thích soái ca, thích tiền bạc, thích bảo bối… Thứ nàng thích có vẻ như hơi nhiều chút, thêm một Vân Ngạo Thiên này cũng không sao.
Vân Ngạo Thiên tựa hồ như rất hài lòng về câu trả lời của nàng, tóm lấy cánh tay nàng đem nàng kéo vào trong lòng, để cả người tựa qua: “Ta tiếp nhận lời bày tỏ của nàng. Giờ để ta dựa một lát.”
Ai bày tỏ chứ?
Phượng Cửu Ca ngẩn người ra một lát, mới hiểu được là đang nói nàng. Giận dữ muốn đẩy Vân Ngạo Thiên ra, không ngờ vừa mới dùng lực nhẹ một cái, hắn dường như giống mấy thứ không xương không cốt, mềm nhũn ngã ra đất.
“Oái! Ngươi sao vậy?” Vội vàng ngồi xổm xuống xem xét, thấy Vân Ngạo Thiên vẫn còn tỉnh, Phượng Cửu Ca lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Vừa rồi cường hãn như vậy, lúc này sao lại vô dụng thế?”
Nhắc tới vấn đề đó dường như đã động chạm đến điều cấm kỵ của Vân Ngạo Thiên. Ánh mắt hắn đột nhiên có chút lãnh lẽo nhìn về phía trời không đang dần chuyển sang màu trắng bạc, mãi hồi lâu mới quay đầu lại lạnh nhạt mở miệng với Phượng Cửu Ca: “Pháp lực của ta sẽ mất đi một thời gian. Trong khoảng thời gian đó, cảm phiền nương tử bảo hộ ta rồi.”
Lời này nói ra cứ như là điều hiển nhiên vậy, Phượng Cửu Ca thoáng cảm thấy dường như mình đã ra một quyết định sai lầm.
Đem theo một nhân vật nguy hiểm như vậy bên cạnh, còn phải bảo vệ cho hắn an toàn. Nếu đám cao thủ tử tôn lợi hại kia trở lại, không phải chỉ nàng, sợ rằng ngay cả toàn bộ Phượng gia sẽ bị họa oan.
Vân Ngạo Thiên vẫn luôn nhìn Phượng Cửu Ca không dời mắt, đem tia do dự trên mặt nàng thu vào tầm mắt. Bất quá vừa nhớ đến lúc nàng ra tay khi bị dàn Thiên Nguyên trận, ánh mắt hắn không khỏi trở nên nhu hòa: “Nàng không cần lo lắng quá nhiều. Người của ta sẽ giữ chân đám người kia, càng huống chi ta hiện tại hoàn toàn mất đi pháp lực, bọn họ sẽ không cảm nhận được khí tức của ta, nên căn bản sẽ tìm không thấy ta.”
Phượng Cửu Ca hơi mở miệng muốn hỏi cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không hỏi.
Có những thứ biết càng nhiều, chết càng sớm a.
“Đại hiệp như vậy đi…”
“Phu quân.” Vân Ngạo Thiên nhíu mày, có chút không vui sửa lời.
Phượng Cửu Ca cũng lười so đo: “Được rồi phu quân, ta muốn hiểu rõ sự việc trước đó một chút.”
Phượng Cửu Ca thừa nhận là nàng có đầy rẫy những sở thích xấu xa, hơn nữa, lão gia tử kia vẫn đang cần nàng tìm một tên nam nhân về để lừa gạt.
Sở dĩ đột nhiên mở lời như vậy, chỉ vì nàng vừa phát hiện được bí mật của Vân Ngạo Thiên.
Dù cho người đã mạnh trở lại thì sao chứ?
Từ sau khi Vân Ngạo Thiên thoát ra khỏi khối băng, trên người hắn liền ẩn dấu một nguồn khí tức tràn đầy năng lượng, trông vẫn như một người bình thường, nhưng không nhìn ra một tia tầm thường nào.
Mà khi nàng đưa tay kéo lấy cánh tay hắn, hắn tuy có chút bài xích, nhưng toàn thân lại không có nổi một tia khí lực để phản kháng.
Điều này trực tiếp chứng minh, nam nhân này đã trở thành cọp giấy mất rồi.
Tư tưởng đang trăm xoay ngàn chuyển trong chốc lát, lời thốt ra khỏi miệng lại là một câu như vậy. Phượng Cửu Ca giương mắt cười tủm tỉm nhìn về phía Vân Ngạo Thiên, nét cười bên miệng tươi như hoa: “Thế nào đại hiệp, có muốn suy nghĩ một chút hay không?”
“Phu quân?” Vân Ngạo Thiên kiên nghị nhíu mày, trên mặt hiện rõ sự kinh ngạc vì lời nói của Phượng Cửu Ca. Mày sắc khẽ nhướng, trông đẹp chết đi được.
“Ừm.” Trong mắt Phượng Cửu Ca tỏ ra mảnh ý cười ngày càng sâu.
Nhân trung long phượng*, khí chất tuyệt thế, quả thật đẹp trai không chịu nỗi.
*Nhân trung long phượng: rồng trong bầy người, chỉ những người cao quý tài giỏi khác biệt…
Nam nhân này cho dù công lực có mất hết, đem về nhà cũng có thể hù dọa được không ít người a.
Nào ngờ Vân Ngạo Thiên khẽ cười một tiếng, vươn bàn tay lớn ra, kéo Phượng Cửu Ca lại gần trước mặt, một cổ cảm giác bức bách ập đến: “Ngươi thích ta à?”
Phượng Cửu Ca gật gật đầu.
Thích kẻ mạnh, thích soái ca, thích tiền bạc, thích bảo bối… Thứ nàng thích có vẻ như hơi nhiều chút, thêm một Vân Ngạo Thiên này cũng không sao.
Vân Ngạo Thiên tựa hồ như rất hài lòng về câu trả lời của nàng, tóm lấy cánh tay nàng đem nàng kéo vào trong lòng, để cả người tựa qua: “Ta tiếp nhận lời bày tỏ của nàng. Giờ để ta dựa một lát.”
Ai bày tỏ chứ?
Phượng Cửu Ca ngẩn người ra một lát, mới hiểu được là đang nói nàng. Giận dữ muốn đẩy Vân Ngạo Thiên ra, không ngờ vừa mới dùng lực nhẹ một cái, hắn dường như giống mấy thứ không xương không cốt, mềm nhũn ngã ra đất.
“Oái! Ngươi sao vậy?” Vội vàng ngồi xổm xuống xem xét, thấy Vân Ngạo Thiên vẫn còn tỉnh, Phượng Cửu Ca lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Vừa rồi cường hãn như vậy, lúc này sao lại vô dụng thế?”
Nhắc tới vấn đề đó dường như đã động chạm đến điều cấm kỵ của Vân Ngạo Thiên. Ánh mắt hắn đột nhiên có chút lãnh lẽo nhìn về phía trời không đang dần chuyển sang màu trắng bạc, mãi hồi lâu mới quay đầu lại lạnh nhạt mở miệng với Phượng Cửu Ca: “Pháp lực của ta sẽ mất đi một thời gian. Trong khoảng thời gian đó, cảm phiền nương tử bảo hộ ta rồi.”
Lời này nói ra cứ như là điều hiển nhiên vậy, Phượng Cửu Ca thoáng cảm thấy dường như mình đã ra một quyết định sai lầm.
Đem theo một nhân vật nguy hiểm như vậy bên cạnh, còn phải bảo vệ cho hắn an toàn. Nếu đám cao thủ tử tôn lợi hại kia trở lại, không phải chỉ nàng, sợ rằng ngay cả toàn bộ Phượng gia sẽ bị họa oan.
Vân Ngạo Thiên vẫn luôn nhìn Phượng Cửu Ca không dời mắt, đem tia do dự trên mặt nàng thu vào tầm mắt. Bất quá vừa nhớ đến lúc nàng ra tay khi bị dàn Thiên Nguyên trận, ánh mắt hắn không khỏi trở nên nhu hòa: “Nàng không cần lo lắng quá nhiều. Người của ta sẽ giữ chân đám người kia, càng huống chi ta hiện tại hoàn toàn mất đi pháp lực, bọn họ sẽ không cảm nhận được khí tức của ta, nên căn bản sẽ tìm không thấy ta.”
Phượng Cửu Ca hơi mở miệng muốn hỏi cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không hỏi.
Có những thứ biết càng nhiều, chết càng sớm a.
“Đại hiệp như vậy đi…”
“Phu quân.” Vân Ngạo Thiên nhíu mày, có chút không vui sửa lời.
Phượng Cửu Ca cũng lười so đo: “Được rồi phu quân, ta muốn hiểu rõ sự việc trước đó một chút.”
/54
|