Đường Phong vừa mới kéo Phỉ Phỉ đến cạnh Nhị Nhi, đã cảm giác được địch ý trong mắt nam tử bên cạnh nàng. Nhẹ nhàng cười với hắn, Đường Phong nhìn Nhị Nhi cùng Cổ Tĩnh Tiệp nói:
- Nhị Nhi, Cổ tiểu thư, đây là muội muội ta Phỉ Phỉ. Ta dẫn nàng đến làm quen với mọi người. Tôn gia gia nói hai người ở XA không có bằng hữu, sau này có thời gian Nhị Nhi nên tâm sự với Phỉ Phỉ nhiều hơn. Mấy người cùng là con gái hẳn là dễ nói chuyện với nhau.
Nói xong, Đường Phong nhìn Phỉ Phỉ nói:
- Phỉ Phỉ, chào hỏi Nhị Nhi tỷ tỷ và Cổ tỷ tỷ đi em.
Phỉ Phỉ nhu thuận gật đầu, chào hai nàng, sau đó nói:
- Nhị Nhi tỷ tỷ, Cổ tỷ tỷ, các chị khỏe không ạ?
Nhị Nhi từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, chỉ có gia gia là người thân duy nhất. Bây giờ lại có thêm một ca ca một muội muội, trong lòng tự nhiên cao hứng không thôi, thân thiết ôm Phỉ Phỉ nói:
- Phỉ Phỉ muội muội lớn lên thật xinh đẹp nha.
Cổ Tĩnh Tiệp cũng cười với Phỉ Phỉ nói:
- Đúng vậy, Phỉ Phỉ muội muội lớn lên chắc chắn là một đại mỹ nữ. Bất quá sau này em đừng gọi Cổ tỷ tỷ nữa nhé, nghe nó giả dối lắm. Em cứ gọi là Tĩnh tỷ được rồi.
Phỉ Phỉ cười gật đầu. Tuy rằng mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại khổ sở. Sau khi tiếp xúc gần gũi, nàng càng thấy hai vị tỷ tỷ này thật đẹp. Nghĩ đến ca ca thích Tĩnh tỷ tỷ kia, trong lòng nàng không khỏi có chút khó chịu.
- Vị này là?
Đường Phong thấy ba cô gái đã quen nhau, nhìn nam tử bên cạnh Nhị Nhi hỏi
- À, anh ấy là Hướng Vĩ. Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Nhị Nhi giới thiệu với Đường Phong.
Đường Phong gật đầu, nhìn thoáng qua Hướng Vĩ này cũng thật tuấn tú lịch sự, rất không giống một kẻ mưu đồ chiếm đoạt gia sản của người khác.
- Ta cùng Nhị Nhi từ nhỏ cùng nhau chơi đùa, cùng nhau lớn lên, có thể coi như thanh mai trúc mã. Thật vui được biết ngươi, lão đại Tử Thần. Hoa Hưng Xã của ngươi quả thật rất không tệ, tuy rằng tạm thời chưa thành tựu , nhưng có Tôn lão gia tử che chở thiết nghĩ ngươi không phát đạt cũng rất khó a.
Hướng Vĩ liếc mắt nhìn Đường Phong khiêu khích, sau đó gật đầu, nói với Đường Phong. Ý tứ của hắn rất rõ ràng, chính là cảnh cáo Đường Phong, Nhị Nhi là của hắn. Cho dù Đường Phong là lão đại của Hoa Hưng Xã hắn cũng không để vào mắt. Theo cách nhìn của hắn, Đường Phong chỉ là một tiểu tử tốt số, đạp phải vận may *** chó, lọt vào mắt xanh của Tôn lão gia tử mà thôi.
Mặc dù trong lòng rất bực bội, nhưng Đường Phong vẫn tươi cười nói:
- Hướng tiên sinh khách khí rồi. Đã sớm nghe nói năm đó Hướng lão đi theo Tôn gia kháng chiến cho đến khi toàn quốc giải phóng, sau lại cùng Tôn gia dẹp yên Tây Bắc lập được công lao hiển hách. Hướng gia trung thành với Tôn gia như vậy khiến ta vạn phần bội phục. Hướng tiên sinh thân là đại cổ đông đứng thứ hai của tập đoàn Tôn thị, nhất định sẽ giống như lệnh tôn trung thành và tận tâm với Tôn gia, giúp Tôn gia phát dương quang đại tập đoàn Tôn thị.
Đường Phong nói nghe có vẻ như là một lời khen tặng kỳ thực là cảnh cáo Hướng Vĩ đừng hủy mất uy danh của ông cha hắn, hơn nữa ngầm nhắc nhở hắn, tập đoàn Tôn thị là của họ Tôn.
Hướng Vĩ đương nhiên hiểu rõ ý trong lời nói của Đường Phong, cắn răng cười gượng nói:
- Đó là tất nhiên.
Đường Phong quang cho hắn một cái liếc mắt, sau đó nhìn Nhị Nhi và Cổ Tĩnh Tiệp nói:
- Nhị Nhi, Cổ tiểu thư, xin đi theo ta một chút, ta giới thiệu cho hai người vài vị bằng hữu.
Ánh mắt của Nhị Nhi và Cổ Tĩnh Tiệp lộ ra lộ ra vẻ vui mừng khôn tả, gật đầu biểu thị đồng ý. Đường Phong mỉm cười nhìn Hướng Vĩ, sau đó xoay người đi đến chỗ bọn Mắt Kính.
- Phù, tên Hướng Vĩ kia thật là đáng ghét. Cuối cùng thì ta cũng biết vì sao Nhị Nhi ngươi phải trốn ra nước ngoài rồi. Là ngươi sợ bị tên tiểu tử đó quấy rầy chịu không nổi phải không? Nhưng ta vẫn thật sự bội phục ngươi. Nghe hắn nói chuyện phát buồn nôn mà ngươi vẫn có thể chịu đựng được. Nếu như là ta thì đã sớm ói ra rồi.
Cổ Tĩnh Tiệp phì ra một hơi, nhỏ giọng nói.
Nhị Nhi bất đắc dĩ cười khẽ, nhẹ giọng nói:
- Hướng Vĩ từ nhỏ cùng ta lớn lên, hơn nữa trước đây Hướng bá bá rất tốt với ta. Tuy rằng ta không thích hắn, nhưng ta cũng không nhẫn tâm thương tổn hắn.
Cổ Tĩnh Tiệp đảo cặp mắt trắng dã nói:
- Ngươi quả thật quá thiện lương. Như vậy không được đâu, sau này ngươi nhất định sẽ gặp bất lợi đấy.
Nhị Nhi cười cười ôm tay Cổ Tĩnh Tiệp nũng nịu nói:
- Được rồi, ta biết rồi. Không phải còn có ngươi sao? Ta biết ngươi sẽ không để ta chịu thiệt thòi mà.
Nói xong nàng lại liếc mắt nhìn Đường Phong nói:
- Hơn nữa ta còn có thêm một ca ca nữa mà. Buổi chiều hôm nay gia gia kể cho ta rất nhiều chuyện về ca ca, ca ca thực sự rất lợi hại đấy. Anh ấy cũng sẽ bảo hộ ta, đúng không?
Nhị Nhi mặc dù ôn nhu thiện lương, nhưng nàng không hề ngốc nghếch. Từ khi về nhà đến giờ, gia gia không ngừng nói Đường Phong ưu tú thế nào, xuất sắc ra sao, nàng sao lại không hiểu ý tứ của gia gia chứ? Thế nhưng bắt nàng chấp nhận một người mà nàng chưa hiểu rõ, là người nàng vừa mới quen biết, thì nàng làm không được. Bởi vậy hiện giờ nàng gọi Đường Phong là ca ca có nghĩa là ngầm cự tuyệt Đường Phong. Có điều nàng không biết chuyện này hoàn toàn là ý của riêng Tôn lão gia tử, Đường Phong chưa hể nghĩ tới chuyện theo đuổi nàng.
Đường Phong sửng sốt, sau đó nói:
- Đúng, em là cháu của Tôn gia gia, đương nhiên là muội muội của ta, ta đưong nhiên sẽ bảo hộ em.
Phỉ Phỉ nghe thấy Nhị Nhi gọi Đường Phong là ca ca, cái miệng nhỏ nhắn của nàng lại trề ra. Tim ca ca bị Tĩnh tỷ tỷ kia đoạt mất rồi, bây giờ ngay cả vị trí muội muội này cũng có người tới tranh đoạt với nàng. Sau này ca ca còn thương yêu nàng như bây giờ nữa không? Nàng không biết, nhưng nàng rất lo lắng!
Sau khi giới thiệu bọn Thứ Đao với hai nàng, cả đám đều là thanh niên cho nên rất nhanh đã làm quen với nhau, truyện trò vui vẻ. Lúc này Hướng Vĩ gắt gao nắm chặt hai bàn tay, hung hăng trừng mắt nhìn Đường Phong. Hắn thề phải giáo huấn tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này một trận!
- Lão đại, chúng ta đi ra ngoài tìm chỗ nào đó chúc mừng một chút đi. Ở đây uống hồng tửu JB này thật không đã.
Thấy tất cả mọi người vui vẻ, Phách Vương lớn tiếng nhao nhao nói.
Đường Phong mặc dù rất tán thành ý tưởng này, nhưng hắn vẫn muốn đợi ý kiến của Cổ Tĩnh Tiệp. Hắn không biết nếu bọn hắn đi thì Cổ Tĩnh Tiệp và Nhị Nhi có nguyện ý đi cùng hay không. Nhíu nhíu mày Đường Phong vừa định mở miệng thì Nhị Nhi đã nói trước
- Hay quá, nói thật là em vẫn chưa đến quán ăn đêm trong nước lần nào. Trước đây vì tuổi còn quá nhỏ nên gia gia không cho phép, sau lại phải ra nước ngoài nên vẫn chưa có cơ hội.
Nhị Nhi có chút hưng phấn nói.
Nghe nàng nói như vậy, Đường Phong hiển nhiên rất cao hứng. Hắn biết Nhị Nhi muốn đi như thế thì Cổ Tĩnh Tiệp chắc chắn cũng sẽ đi. Hắn có chút mong đợi nhìn Cổ Tĩnh Tiệp.
- Tĩnh Tiệp, cùng đi được không? Ban đêm cũng không cần trở về, ở lại với ta.
Nhị Nhi thấy mấy người đều chăm chú nhìn Cổ Tĩnh Tiệp, nàng lay lay cánh tay Cổ Tĩnh Tiệp nó.
- Được rồi, đừng kéo tay ta nữa kẻo nó rớt ra bây giờ. Ta có nói là không đi đâu.
Cổ Tĩnh Tiệp có chút bất đắc dĩ nói. Đối với yêu cầu của Nhị Nhi nàng chưa bao giờ có ý niệm cự tuyệt.
Thấy Cổ Tĩnh Tiệp đồng ý, mấy người Đường Phong rất vui vẻ. Sau khi dặn dò Liễu Bá một tiếng liền nghênh ngang rời đi.
Hướng Vĩ hung dữ nhìn bóng lưng bọn Đường Phong, cầm ly rượu một hơi uống cạn, xoay người đi sáng chỗ khác không nhìn tới bọn Đường Phong nữa.
Đi tới bãi đỗ xe, Đường Phong nhìn thoáng qua chiếc xe thể thao Audi màu đỏ nhập khẩu của Cổ Tĩnh Tiệp, lại nhìn nhìn chiếc xe việt dã của bọn hắn. Đường Phong thầm nghĩ trong lòng, có lẽ mình cũng nên đổi xe, nói thế nào đi chăng nữa hiện tại mình cũng là một lão đại, còn dùng chiếc xe này quả thực rất mất mặt.
- Tĩnh Tiệp, ta ngồi chung xe với ngươi nhé, ta không mang xe về.
Nhị Nhi nói
- Được mà. Phỉ Phỉ cũng đến đây đi, ba người chúng ta ngồi một xe.
Cổ Tĩnh Tiệp cười nói.
Phỉ Phỉ mặc dù trong lòng không muốn, nhưng người ta đã mời rồi, nàng cũng chỉ có thể tươi cười đáp ứng.
- Đi đâu thì các ngươi dẫn đường nhé, ở đây ta không quen đường.
Sau khi quay ra nói với Đường Phong xong, Cổ Tĩnh Tiệp chui vào trong xe.
- Lão đại, chúng ta đi đâu?
Phách Vương sớm đã chui vào trong xe, nghe thấy câu hỏi của Cổ Tĩnh Tiệp, hắn cũng thò đầu ra hỏi.
Đường Phong cau mày, trong các sản nghiệp dưới tay mình hiện nay cũng chỉ có thể đến Phi Điểu. Hắc Sắc Mạn Đà La thiệt hại tương đối nghiêm trọng, cho đến lúc này cũng chưa khôi phục việc kinh doanh. Mà các nơi khác nếu không đủ đẳng cấp thì cũng rất loạn. Chung quy thì cũng không thể dẫn các nàng đến những nơi đó. Mà so với việc để cho kẻ khác kiếm lời còn không bằng thưởng cho các tiểu đệ của mình.
Sau một hồi suy nghĩ Đường Phong nói:
- Đến Phi Điểu.
Nói xong Đường Phong cũng chui vào trong xe.
- Tốt, Phi Điểu, em đi trước!
Phách Vương rống một tiếng quái dị, chân nhấn ga, xe của hắn liền lao ra ngoài trước tiên. Hứa Cường cũng quát to:
- Con mẹ nó, mày chậm lại một chút cho lão tử, đây chính là xe lão đại cho tao.
Lúc đầu bởi vì nguyên nhân kinh tế, cho nên Hoa Hưng Xã chỉ phân phối xe cho Đường Phong và các đường chủ. Đến lúc có tiền thì lại xảy ra chuyện vừa rồi, cho nên đến bây giờ mấy phó đường chủ của Hoa Hưng Xã vẫn chưa có xe riêng, cơ bản đều là đường chủ và phó đường chủ dùng chung một chiếc xe.
- Chúng ta cũng phải cải thiện đời sống cho các huynh đệ thôi. Vài ngày nữa chờ khi lão Mã vay được khỏan tiền kia, trước tiên đến trung tâm mua bán ô tô một chuyến.
Đường Phong nói với Quan Trí Dũng ở bên cạnh sau đó khởi động ô tô đuổi theo. Quan Trí Dũng liếc nhìn Đường Phong thật sâu, không nói gì. Hắn phát hiện Đường Phong đã bắt đầu thay đổi. Nếu như trước đây Đường Phong tuyệt sẽ không chiếm tiện nghi của quốc gia. Kể từ lúc Đường Phong sai lão Mã đi vay tiền ngân hàng, hắn biết Đường Phong đã thay đổi! Nhưng đối với hắn mà nói, cho dù Đường Phong biến thành cái dạng gì hắn cũng sẽ đi theo Đường Phong, bởi vì hắn đã quen ở cùng một chỗ với Đường Phong. Hơn nữa hắn biết rõ nhân cách của Đường Phong. Đường Phong làm như vậy nhất định là có nguyên nhân.
Trung tâm giải trí Phi Điểu.
Hiện tại Phi Điểu đã không còn là nơi bọn côn đồ tập trung như trước kia, mà nó đã trở thành trung tâm giải trí hàng đầu ở XA, trở thành nơi vui chơi được đông đảo những kẻ có địa vị tiền tài lựa chọn.
Từ sau khi đoạt được quyền kinh doanh Phi Điểu, Đường Phong đã tiến hành một loạt chỉnh đốn và cải cách, sử dụng các trang bị hiện đại nhất, xa hoa mà không đánh mất nét đẹp truyền thống, hơn nữa trị an rất tốt. Phi Điểu rốt cuộc huy hoàng hơn rất nhiều so với mấy năm trước. Đối với Phi Điểu, Đường Phong có khá nhiều tình cảm. Dù sao nơi này chính là địa bàn thứ hai sau khi hắn đến XA, mặt khác cũng là lần đầu tiên hắn cường đoạt địa bàn. Với Đường Phong mà nói, Phi Điểu có ý nghĩa quan trọng. Hiện tại Phi Điểu đã trở thành tổng bộ thứ hai của Hoa Hưng Xã đứng sau Hắc Sắc Mạn Đà La.
- Lão đại!
Nhìn thấy mấy người Đường Phong xuống xe, bảo vệ ở cửa vội vã tiến đến chào hỏi.
Người bảo vệ này có thế nói là là người quen cũ. Hắn chính là đội trưởng đội bảo vệ Triệu Hạo Phong, là người Đường Phong thu phục sau khi hắn và Hứa Cường đánh đuổi Hùng ca đoạt lấy Phi Điểu. Tiểu tử này là một người thông minh, thấy được tiềm lực của Hoa Hưng Xã, liền trung thành và tận tâm với xã đoàn. Việc này Đường Phong vẫn ghi lòng tạc dạ.
- Hạo Phong à, biểu hiện của ngươi không tệ, làm việc cho tốt, xã đoàn sẽ không bạc đãi ngươi.
Tâm tình Đường Phong hôm nay rất tốt, vỗ vỗ vai Hạo Phong nói.
Được lão đại khích lệ, Triệu Hạo Phong đương nhiên mừng chảy nước mắt, vội vã vỗ ngực cam đoan, sẽ làm việc thật tốt, vì xã đoàn mà cống hiến.
Gật đầu, Đường Phong dẫn theo đoàn người đi vào.
- Chào lão đại!
Mới vừa vào cửa, mấy tiểu đệ nhanh mắt đã chạy tới.
- Ừm, tự mình kiếm chỗ nào chơi đi.
Đường Phong nói với các tiểu đệ.
Đi thẳng vào trong phòng, gọi ngươi mang tới 2 chai rượu, huynh đệ mấy người vừa uống vừa cùng nhau hàn huyên rôm rả.
- Ca ca, nơi này của anh quả thật không tệ chút nào. Em thấy trang thiết bị so ở nước ngoài không kém chút nào.
Nhị Nhi ngồi ở phía trước dàn máy karaoke, vừa chọn bài hát mình thích, vừa quay đầu lại nói với Đường Phong.
- Tất nhiên, những thứ khác không nói, riêng trang thiết bị của Phi Điểu tuyệt đối là số một số hai ở XA .
Hứa Cường cảm thấy tự hài. Cảm giác tựa như là Nhị Nhi vừa mới khen hắn.
- Cổ tiểu thư, uống nào, quen biết cô ta thật cao hứng. Không ngờ chúng ta lại có duyên như thế.
Uống vài ly rượu, lá gan của Đường Phong lớn lên không ít, nâng ly rượu với Cổ Tĩnh Tiệp nói.
Cổ Tĩnh Tiệp cười cười, nâng ly rượu khẽ chạm với Đường Phong, sau đó nhấp một ngụm nhỏ cho qua chuyện.
- Lão đại Tử Thần phải không? Nghe nói Hoa Hưng Xã hiện tại là bang phái có thế lực lớn nhất ở XA?
Cổ Tĩnh Tiệp buông ly rượu trong tay xuống, thản nhiên nói.
- Coi như vậy đi.
Đường Phong cười cười khiêm tốn nói.
- Ồ, ta muốn nhờ lão đại Tử Thần giúp một việc, không biết có được không?
Cổ Tĩnh Tiệp có chút mong mỏi nhìn Đường Phong.
Nghe thấy nàng có việc cần mình hỗ trợ, Đường Phong có lý nào lại cự tuyệt? Vui mừng còn chưa hết ấy chứ. Vỗ ngực nói:
- Cô cứ nói, chỉ cần có thể làm được, ta tuyệt không từ chối!
- Nhị Nhi, Cổ tiểu thư, đây là muội muội ta Phỉ Phỉ. Ta dẫn nàng đến làm quen với mọi người. Tôn gia gia nói hai người ở XA không có bằng hữu, sau này có thời gian Nhị Nhi nên tâm sự với Phỉ Phỉ nhiều hơn. Mấy người cùng là con gái hẳn là dễ nói chuyện với nhau.
Nói xong, Đường Phong nhìn Phỉ Phỉ nói:
- Phỉ Phỉ, chào hỏi Nhị Nhi tỷ tỷ và Cổ tỷ tỷ đi em.
Phỉ Phỉ nhu thuận gật đầu, chào hai nàng, sau đó nói:
- Nhị Nhi tỷ tỷ, Cổ tỷ tỷ, các chị khỏe không ạ?
Nhị Nhi từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, chỉ có gia gia là người thân duy nhất. Bây giờ lại có thêm một ca ca một muội muội, trong lòng tự nhiên cao hứng không thôi, thân thiết ôm Phỉ Phỉ nói:
- Phỉ Phỉ muội muội lớn lên thật xinh đẹp nha.
Cổ Tĩnh Tiệp cũng cười với Phỉ Phỉ nói:
- Đúng vậy, Phỉ Phỉ muội muội lớn lên chắc chắn là một đại mỹ nữ. Bất quá sau này em đừng gọi Cổ tỷ tỷ nữa nhé, nghe nó giả dối lắm. Em cứ gọi là Tĩnh tỷ được rồi.
Phỉ Phỉ cười gật đầu. Tuy rằng mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại khổ sở. Sau khi tiếp xúc gần gũi, nàng càng thấy hai vị tỷ tỷ này thật đẹp. Nghĩ đến ca ca thích Tĩnh tỷ tỷ kia, trong lòng nàng không khỏi có chút khó chịu.
- Vị này là?
Đường Phong thấy ba cô gái đã quen nhau, nhìn nam tử bên cạnh Nhị Nhi hỏi
- À, anh ấy là Hướng Vĩ. Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Nhị Nhi giới thiệu với Đường Phong.
Đường Phong gật đầu, nhìn thoáng qua Hướng Vĩ này cũng thật tuấn tú lịch sự, rất không giống một kẻ mưu đồ chiếm đoạt gia sản của người khác.
- Ta cùng Nhị Nhi từ nhỏ cùng nhau chơi đùa, cùng nhau lớn lên, có thể coi như thanh mai trúc mã. Thật vui được biết ngươi, lão đại Tử Thần. Hoa Hưng Xã của ngươi quả thật rất không tệ, tuy rằng tạm thời chưa thành tựu , nhưng có Tôn lão gia tử che chở thiết nghĩ ngươi không phát đạt cũng rất khó a.
Hướng Vĩ liếc mắt nhìn Đường Phong khiêu khích, sau đó gật đầu, nói với Đường Phong. Ý tứ của hắn rất rõ ràng, chính là cảnh cáo Đường Phong, Nhị Nhi là của hắn. Cho dù Đường Phong là lão đại của Hoa Hưng Xã hắn cũng không để vào mắt. Theo cách nhìn của hắn, Đường Phong chỉ là một tiểu tử tốt số, đạp phải vận may *** chó, lọt vào mắt xanh của Tôn lão gia tử mà thôi.
Mặc dù trong lòng rất bực bội, nhưng Đường Phong vẫn tươi cười nói:
- Hướng tiên sinh khách khí rồi. Đã sớm nghe nói năm đó Hướng lão đi theo Tôn gia kháng chiến cho đến khi toàn quốc giải phóng, sau lại cùng Tôn gia dẹp yên Tây Bắc lập được công lao hiển hách. Hướng gia trung thành với Tôn gia như vậy khiến ta vạn phần bội phục. Hướng tiên sinh thân là đại cổ đông đứng thứ hai của tập đoàn Tôn thị, nhất định sẽ giống như lệnh tôn trung thành và tận tâm với Tôn gia, giúp Tôn gia phát dương quang đại tập đoàn Tôn thị.
Đường Phong nói nghe có vẻ như là một lời khen tặng kỳ thực là cảnh cáo Hướng Vĩ đừng hủy mất uy danh của ông cha hắn, hơn nữa ngầm nhắc nhở hắn, tập đoàn Tôn thị là của họ Tôn.
Hướng Vĩ đương nhiên hiểu rõ ý trong lời nói của Đường Phong, cắn răng cười gượng nói:
- Đó là tất nhiên.
Đường Phong quang cho hắn một cái liếc mắt, sau đó nhìn Nhị Nhi và Cổ Tĩnh Tiệp nói:
- Nhị Nhi, Cổ tiểu thư, xin đi theo ta một chút, ta giới thiệu cho hai người vài vị bằng hữu.
Ánh mắt của Nhị Nhi và Cổ Tĩnh Tiệp lộ ra lộ ra vẻ vui mừng khôn tả, gật đầu biểu thị đồng ý. Đường Phong mỉm cười nhìn Hướng Vĩ, sau đó xoay người đi đến chỗ bọn Mắt Kính.
- Phù, tên Hướng Vĩ kia thật là đáng ghét. Cuối cùng thì ta cũng biết vì sao Nhị Nhi ngươi phải trốn ra nước ngoài rồi. Là ngươi sợ bị tên tiểu tử đó quấy rầy chịu không nổi phải không? Nhưng ta vẫn thật sự bội phục ngươi. Nghe hắn nói chuyện phát buồn nôn mà ngươi vẫn có thể chịu đựng được. Nếu như là ta thì đã sớm ói ra rồi.
Cổ Tĩnh Tiệp phì ra một hơi, nhỏ giọng nói.
Nhị Nhi bất đắc dĩ cười khẽ, nhẹ giọng nói:
- Hướng Vĩ từ nhỏ cùng ta lớn lên, hơn nữa trước đây Hướng bá bá rất tốt với ta. Tuy rằng ta không thích hắn, nhưng ta cũng không nhẫn tâm thương tổn hắn.
Cổ Tĩnh Tiệp đảo cặp mắt trắng dã nói:
- Ngươi quả thật quá thiện lương. Như vậy không được đâu, sau này ngươi nhất định sẽ gặp bất lợi đấy.
Nhị Nhi cười cười ôm tay Cổ Tĩnh Tiệp nũng nịu nói:
- Được rồi, ta biết rồi. Không phải còn có ngươi sao? Ta biết ngươi sẽ không để ta chịu thiệt thòi mà.
Nói xong nàng lại liếc mắt nhìn Đường Phong nói:
- Hơn nữa ta còn có thêm một ca ca nữa mà. Buổi chiều hôm nay gia gia kể cho ta rất nhiều chuyện về ca ca, ca ca thực sự rất lợi hại đấy. Anh ấy cũng sẽ bảo hộ ta, đúng không?
Nhị Nhi mặc dù ôn nhu thiện lương, nhưng nàng không hề ngốc nghếch. Từ khi về nhà đến giờ, gia gia không ngừng nói Đường Phong ưu tú thế nào, xuất sắc ra sao, nàng sao lại không hiểu ý tứ của gia gia chứ? Thế nhưng bắt nàng chấp nhận một người mà nàng chưa hiểu rõ, là người nàng vừa mới quen biết, thì nàng làm không được. Bởi vậy hiện giờ nàng gọi Đường Phong là ca ca có nghĩa là ngầm cự tuyệt Đường Phong. Có điều nàng không biết chuyện này hoàn toàn là ý của riêng Tôn lão gia tử, Đường Phong chưa hể nghĩ tới chuyện theo đuổi nàng.
Đường Phong sửng sốt, sau đó nói:
- Đúng, em là cháu của Tôn gia gia, đương nhiên là muội muội của ta, ta đưong nhiên sẽ bảo hộ em.
Phỉ Phỉ nghe thấy Nhị Nhi gọi Đường Phong là ca ca, cái miệng nhỏ nhắn của nàng lại trề ra. Tim ca ca bị Tĩnh tỷ tỷ kia đoạt mất rồi, bây giờ ngay cả vị trí muội muội này cũng có người tới tranh đoạt với nàng. Sau này ca ca còn thương yêu nàng như bây giờ nữa không? Nàng không biết, nhưng nàng rất lo lắng!
Sau khi giới thiệu bọn Thứ Đao với hai nàng, cả đám đều là thanh niên cho nên rất nhanh đã làm quen với nhau, truyện trò vui vẻ. Lúc này Hướng Vĩ gắt gao nắm chặt hai bàn tay, hung hăng trừng mắt nhìn Đường Phong. Hắn thề phải giáo huấn tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này một trận!
- Lão đại, chúng ta đi ra ngoài tìm chỗ nào đó chúc mừng một chút đi. Ở đây uống hồng tửu JB này thật không đã.
Thấy tất cả mọi người vui vẻ, Phách Vương lớn tiếng nhao nhao nói.
Đường Phong mặc dù rất tán thành ý tưởng này, nhưng hắn vẫn muốn đợi ý kiến của Cổ Tĩnh Tiệp. Hắn không biết nếu bọn hắn đi thì Cổ Tĩnh Tiệp và Nhị Nhi có nguyện ý đi cùng hay không. Nhíu nhíu mày Đường Phong vừa định mở miệng thì Nhị Nhi đã nói trước
- Hay quá, nói thật là em vẫn chưa đến quán ăn đêm trong nước lần nào. Trước đây vì tuổi còn quá nhỏ nên gia gia không cho phép, sau lại phải ra nước ngoài nên vẫn chưa có cơ hội.
Nhị Nhi có chút hưng phấn nói.
Nghe nàng nói như vậy, Đường Phong hiển nhiên rất cao hứng. Hắn biết Nhị Nhi muốn đi như thế thì Cổ Tĩnh Tiệp chắc chắn cũng sẽ đi. Hắn có chút mong đợi nhìn Cổ Tĩnh Tiệp.
- Tĩnh Tiệp, cùng đi được không? Ban đêm cũng không cần trở về, ở lại với ta.
Nhị Nhi thấy mấy người đều chăm chú nhìn Cổ Tĩnh Tiệp, nàng lay lay cánh tay Cổ Tĩnh Tiệp nó.
- Được rồi, đừng kéo tay ta nữa kẻo nó rớt ra bây giờ. Ta có nói là không đi đâu.
Cổ Tĩnh Tiệp có chút bất đắc dĩ nói. Đối với yêu cầu của Nhị Nhi nàng chưa bao giờ có ý niệm cự tuyệt.
Thấy Cổ Tĩnh Tiệp đồng ý, mấy người Đường Phong rất vui vẻ. Sau khi dặn dò Liễu Bá một tiếng liền nghênh ngang rời đi.
Hướng Vĩ hung dữ nhìn bóng lưng bọn Đường Phong, cầm ly rượu một hơi uống cạn, xoay người đi sáng chỗ khác không nhìn tới bọn Đường Phong nữa.
Đi tới bãi đỗ xe, Đường Phong nhìn thoáng qua chiếc xe thể thao Audi màu đỏ nhập khẩu của Cổ Tĩnh Tiệp, lại nhìn nhìn chiếc xe việt dã của bọn hắn. Đường Phong thầm nghĩ trong lòng, có lẽ mình cũng nên đổi xe, nói thế nào đi chăng nữa hiện tại mình cũng là một lão đại, còn dùng chiếc xe này quả thực rất mất mặt.
- Tĩnh Tiệp, ta ngồi chung xe với ngươi nhé, ta không mang xe về.
Nhị Nhi nói
- Được mà. Phỉ Phỉ cũng đến đây đi, ba người chúng ta ngồi một xe.
Cổ Tĩnh Tiệp cười nói.
Phỉ Phỉ mặc dù trong lòng không muốn, nhưng người ta đã mời rồi, nàng cũng chỉ có thể tươi cười đáp ứng.
- Đi đâu thì các ngươi dẫn đường nhé, ở đây ta không quen đường.
Sau khi quay ra nói với Đường Phong xong, Cổ Tĩnh Tiệp chui vào trong xe.
- Lão đại, chúng ta đi đâu?
Phách Vương sớm đã chui vào trong xe, nghe thấy câu hỏi của Cổ Tĩnh Tiệp, hắn cũng thò đầu ra hỏi.
Đường Phong cau mày, trong các sản nghiệp dưới tay mình hiện nay cũng chỉ có thể đến Phi Điểu. Hắc Sắc Mạn Đà La thiệt hại tương đối nghiêm trọng, cho đến lúc này cũng chưa khôi phục việc kinh doanh. Mà các nơi khác nếu không đủ đẳng cấp thì cũng rất loạn. Chung quy thì cũng không thể dẫn các nàng đến những nơi đó. Mà so với việc để cho kẻ khác kiếm lời còn không bằng thưởng cho các tiểu đệ của mình.
Sau một hồi suy nghĩ Đường Phong nói:
- Đến Phi Điểu.
Nói xong Đường Phong cũng chui vào trong xe.
- Tốt, Phi Điểu, em đi trước!
Phách Vương rống một tiếng quái dị, chân nhấn ga, xe của hắn liền lao ra ngoài trước tiên. Hứa Cường cũng quát to:
- Con mẹ nó, mày chậm lại một chút cho lão tử, đây chính là xe lão đại cho tao.
Lúc đầu bởi vì nguyên nhân kinh tế, cho nên Hoa Hưng Xã chỉ phân phối xe cho Đường Phong và các đường chủ. Đến lúc có tiền thì lại xảy ra chuyện vừa rồi, cho nên đến bây giờ mấy phó đường chủ của Hoa Hưng Xã vẫn chưa có xe riêng, cơ bản đều là đường chủ và phó đường chủ dùng chung một chiếc xe.
- Chúng ta cũng phải cải thiện đời sống cho các huynh đệ thôi. Vài ngày nữa chờ khi lão Mã vay được khỏan tiền kia, trước tiên đến trung tâm mua bán ô tô một chuyến.
Đường Phong nói với Quan Trí Dũng ở bên cạnh sau đó khởi động ô tô đuổi theo. Quan Trí Dũng liếc nhìn Đường Phong thật sâu, không nói gì. Hắn phát hiện Đường Phong đã bắt đầu thay đổi. Nếu như trước đây Đường Phong tuyệt sẽ không chiếm tiện nghi của quốc gia. Kể từ lúc Đường Phong sai lão Mã đi vay tiền ngân hàng, hắn biết Đường Phong đã thay đổi! Nhưng đối với hắn mà nói, cho dù Đường Phong biến thành cái dạng gì hắn cũng sẽ đi theo Đường Phong, bởi vì hắn đã quen ở cùng một chỗ với Đường Phong. Hơn nữa hắn biết rõ nhân cách của Đường Phong. Đường Phong làm như vậy nhất định là có nguyên nhân.
Trung tâm giải trí Phi Điểu.
Hiện tại Phi Điểu đã không còn là nơi bọn côn đồ tập trung như trước kia, mà nó đã trở thành trung tâm giải trí hàng đầu ở XA, trở thành nơi vui chơi được đông đảo những kẻ có địa vị tiền tài lựa chọn.
Từ sau khi đoạt được quyền kinh doanh Phi Điểu, Đường Phong đã tiến hành một loạt chỉnh đốn và cải cách, sử dụng các trang bị hiện đại nhất, xa hoa mà không đánh mất nét đẹp truyền thống, hơn nữa trị an rất tốt. Phi Điểu rốt cuộc huy hoàng hơn rất nhiều so với mấy năm trước. Đối với Phi Điểu, Đường Phong có khá nhiều tình cảm. Dù sao nơi này chính là địa bàn thứ hai sau khi hắn đến XA, mặt khác cũng là lần đầu tiên hắn cường đoạt địa bàn. Với Đường Phong mà nói, Phi Điểu có ý nghĩa quan trọng. Hiện tại Phi Điểu đã trở thành tổng bộ thứ hai của Hoa Hưng Xã đứng sau Hắc Sắc Mạn Đà La.
- Lão đại!
Nhìn thấy mấy người Đường Phong xuống xe, bảo vệ ở cửa vội vã tiến đến chào hỏi.
Người bảo vệ này có thế nói là là người quen cũ. Hắn chính là đội trưởng đội bảo vệ Triệu Hạo Phong, là người Đường Phong thu phục sau khi hắn và Hứa Cường đánh đuổi Hùng ca đoạt lấy Phi Điểu. Tiểu tử này là một người thông minh, thấy được tiềm lực của Hoa Hưng Xã, liền trung thành và tận tâm với xã đoàn. Việc này Đường Phong vẫn ghi lòng tạc dạ.
- Hạo Phong à, biểu hiện của ngươi không tệ, làm việc cho tốt, xã đoàn sẽ không bạc đãi ngươi.
Tâm tình Đường Phong hôm nay rất tốt, vỗ vỗ vai Hạo Phong nói.
Được lão đại khích lệ, Triệu Hạo Phong đương nhiên mừng chảy nước mắt, vội vã vỗ ngực cam đoan, sẽ làm việc thật tốt, vì xã đoàn mà cống hiến.
Gật đầu, Đường Phong dẫn theo đoàn người đi vào.
- Chào lão đại!
Mới vừa vào cửa, mấy tiểu đệ nhanh mắt đã chạy tới.
- Ừm, tự mình kiếm chỗ nào chơi đi.
Đường Phong nói với các tiểu đệ.
Đi thẳng vào trong phòng, gọi ngươi mang tới 2 chai rượu, huynh đệ mấy người vừa uống vừa cùng nhau hàn huyên rôm rả.
- Ca ca, nơi này của anh quả thật không tệ chút nào. Em thấy trang thiết bị so ở nước ngoài không kém chút nào.
Nhị Nhi ngồi ở phía trước dàn máy karaoke, vừa chọn bài hát mình thích, vừa quay đầu lại nói với Đường Phong.
- Tất nhiên, những thứ khác không nói, riêng trang thiết bị của Phi Điểu tuyệt đối là số một số hai ở XA .
Hứa Cường cảm thấy tự hài. Cảm giác tựa như là Nhị Nhi vừa mới khen hắn.
- Cổ tiểu thư, uống nào, quen biết cô ta thật cao hứng. Không ngờ chúng ta lại có duyên như thế.
Uống vài ly rượu, lá gan của Đường Phong lớn lên không ít, nâng ly rượu với Cổ Tĩnh Tiệp nói.
Cổ Tĩnh Tiệp cười cười, nâng ly rượu khẽ chạm với Đường Phong, sau đó nhấp một ngụm nhỏ cho qua chuyện.
- Lão đại Tử Thần phải không? Nghe nói Hoa Hưng Xã hiện tại là bang phái có thế lực lớn nhất ở XA?
Cổ Tĩnh Tiệp buông ly rượu trong tay xuống, thản nhiên nói.
- Coi như vậy đi.
Đường Phong cười cười khiêm tốn nói.
- Ồ, ta muốn nhờ lão đại Tử Thần giúp một việc, không biết có được không?
Cổ Tĩnh Tiệp có chút mong mỏi nhìn Đường Phong.
Nghe thấy nàng có việc cần mình hỗ trợ, Đường Phong có lý nào lại cự tuyệt? Vui mừng còn chưa hết ấy chứ. Vỗ ngực nói:
- Cô cứ nói, chỉ cần có thể làm được, ta tuyệt không từ chối!
/219
|