Buổi chiều hôm nay, Đường Phong mang theo Phỉ Phỉ và các nhân vật chủ chốt của Hoa Hưng Xã đi tới nhà Tôn lão gia tử. Quản gia Liễu Bá vội vã dẫn mấy người đi vào. Dọc theo đường đi mấy người cao tầng của Hoa Hưng Xã như Lưu lão lão đến thăm đại quan viên(1), không ngừng ngó nghiêng hai bên.
Nhìn thấy đoàn người Đường Phong tiến vào, Tôn lão gia tử vẫy tay nói:
- Ha ha, đến đến đến, Tiểu Trạch đến rồi, lại đây nào!
Tôn lão gia tử hôm nay có vẻ rất cao hứng, trên mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc mỉm cười. Điều này cũng khó tránh, một thời gian dài như vậy đều chỉ có một mình ông ở nhà, toàn bộ Tôn phủ cũng chỉ có Liễu Bá cùng ông trò chuyện. Bây giờ cháu gái đã trở về ông đương nhiên rất vui vẻ.
Ngẩn người, Đường Phong mới nhớ ra thân phận "Tiểu Trạch" của mình. Bình thường không mấy khi dùng đến tên này, đột nhiên nghe Tôn lão gia tử gọi như thế, hắn thật sự có chút không kịp thích ứng. Bước tới bên cạnh Tôn lão gia tử, Đường Phong nói:
- Tôn gia gia.
Lão gia tử gật đầu, sau đó nói:
- Nhị Nhi cùng bạn thân của nó đang ở trên lầu, lát nữa sẽ xuống. Ngươi cần phải thân thiết hơn với Nhị Nhi, thân thiết hơn à. Dù thế nào ngoài ta ra, ngươi chính là người thân nhất của Nhị Nhi. Sau này ta mất, ngươi cần phải chiếu cố thật tốt cho Nhị Nhi đó.
Đường Phong cười, nói:
- Tôn gia gia nói giỡn rồi, thân thể ngài còn mạnh khỏe thế này, phải sống thêm vài chục năm nữa ấy chứ.
Là người ai cũng thích nghe lời khen, nghe Đường Phong nói, lão gia tử cười to rất cao hứng. Nhưng lão gia tử tự biết tình trạng của mình, cười ha ha ha tiếng nói:
- Ha ha, ta già rồi, không còn dùng được, không nhận già không được a.
Đường Phong vừa muốn mở miệng đã thấy hai cô gái từ trên lầu đi xuống. Một người mặc áo xanh, một người mặc áo đỏ, dung mạo ngang nhau, có thể nói mỗi người một vẻ, nhưng không thể nghi ngờ đều là nhất đẳng mỹ nữ. Xung quanh trở nên an tĩnh, mà Đường Phong cũng kinh ngạc đến mức há hốc miệng, cặp mắt gắt gào nhìn cô gái mặc áo đỏ. Trong ánh mắt tràn ngập ngạc nhiên vui mừng.
Nhìn thấy bộ dạng này của Đường Phong, Tôn lão gia tử mừng thầm trong lòng, ông cho rằng Đường Phong đang nhìn cháu gái của mình. Với dung mạo của Nhị Nhi ông rất tự tin. Sau khi hai nàng đi tới bên cạnh, Tôn lão gia tử kéo tay cô gái mặc áo xanh, cười nói:
- Đây là cháu gái ta, Tôn Nhị.Nói vậy để mọi người đều biết. Ha ha, vũ hội ngày hôm nay, thứ nhất là vì chúc mừng Nhị Nhi về nước phát triển, thứ hai là chúc mừng tập đoàn Hoa Hưng của cháu trai ta rửa sạch oan tội. Nói thế mọi người chắc đã hiểu rồi chứ? Ngày hôm nay tới đây, đều là người một nhà, ta cũng nói thẳng, đây chính là cháu trai kết nghĩa của ta, Tiểu Trạch. Bất quá các ngươi không được phép nói cho người ngoài biết, người trong nhà biết là tốt rồi. Sau này mọi người nên thân thiết hơn nữa. Được rồi, mọi người cứ tự nhiên đi.
Trong lòng Đường Phong có chút bất mãn. Hắn không ngờ Tôn lão gia tử lại thủ đoạn như thế. Tôn lão gia tử đã chính mồm đáp ứng hắn, không nói quan hệ giữa hai người cho người khác biết.
Kỳ thực Tôn lão gia tử cũng không có biện pháp. Ông làm như vậy chỉ vì sau này Đường Phong có thể có một thân phận hợp lý để giúp đỡ Nhị Nhi cai quản gia sản.Tuy rằng hiện tại uy vọng của Tôn lão gia tử vẫn đang thịnh, nhưng đạo lý người chết đèn tắt, ông rất hiểu. Người thừa kế duy nhất của Tôn gia là Nhị Nhi, mà Nhị Nhi chỉ là một cô gái, ông sợ sau khi mình chết đi, những kẻ phía dưới sẽ khi dễ Nhị Nhi, vụng trộm chiếm đoạt sản nghiệp Tôn gia.
Cao tầng của tập đoàn Tôn thị hâm mộ nhìn Đường Phong. Tôn gia chỉ có một người con gái, mà Tôn lão gia tử mắt cao hơn đầu, nói là cháu trai kết nghĩa, kỳ thực bọn họ đều minh bạch Tôn lão gia tử tìm đối tượng cho cháu gái mình, tìm cho mình người nối nghiệp. Đối với Hoa Hưng Xã, phía dưới cũng có khá nhiều người biết đến. Tập đoàn Tôn thị kinh doanh không chính không tà. Mà những người quản lý của tập đoàn này đại bộ phận đều thừa nhận Đường Phong. Dù sao Hoa Hưng Xã chỉ trong mấy tháng có thể nói đã đứng đầu XA chính là tiền đề quan trọng, hơn nữa bọn họ cũng rất tán thưởng phong cách xử sự của Hoa Hưng Xã. Có thể đứng đầu giới hắc đạo thì nhân phẩm của người đó khẳng định không quá kém. Đối với các thuộc hạ trung tâm của Tôn lão, bọn họ tự nhiên rất vui mừng khi Tôn lão có thể tìm được một người như thế để nối nghiệp ông.
- Tiểu Trạch à, giới thiệu với ngươi một chút, đây là Nhị Nhi, huyết mạch duy nhất của Tôn gia ta. Nhị Nhi, Tiểu Trạch lớn tuổi hơn con, sau này chính là ca ca con. Khi ta mất rồi, ca ca con sẽ thay ta chiếu cố thật tốt cho con.
Tôn lão vui vẻ hớn hở giới thiệu.
Đường Phong rất kỳ quái, vì sao hôm nay Tôn lão luôn miệng nói về cái chết của mình, lẽ nào Tôn lão có thể dự cảm mình không còn sống bao lâu nữa?
- Gia gia, ông nói cái gì đó? Thân thể ông khỏe như vậy, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi.
Tôn Nhị kéo kéo tay Tôn lão tỏ ý không vui nói.
- Ha ha, sống lâu trăm tuổi? Cho dù gia gia có thể sống 100 tuổi thì cũng không còn bao nhiêu thời gian phải không? Lần này con trở về, gia gia thật sự rất cao hứng. Con thích làm gì thì làm, sau này gia gia tuyệt đối không bắt con tiếp nhận sinh ý của gia tộc, có được hay không?
Tôn lão xoa xoa đầu cháu gái nói. Tiểu Nhị liền gật đầu.
- Đến đây, Tiểu Trạch, ta giới thiệu cho ngươi. Đây là thiên kim tiểu thư của chủ tịch tập đoàn Hữu Hoa, Cổ Tĩnh Tiệp, là bạn thân của Nhị Nhi, ha ha.
Lão gia tử chỉ vào cô gái mặc áo đỏ nói.
Cổ Tĩnh Tiệp? Đường Phong thầm ghi nhớ kỹ tên này vào trong đầu. Đang lo lắng có nên chìa tay ra không, vạn nhất đối phương không đáp lại thì không phải rất xấu hổ sao? Ai ngờ Cổ Tĩnh Tiệp này lại đưa tay về phía Đường Phong cười nói:
- Xin chào, chúng ta lại gặp mặt!
Mặt mo của Đường Phong đỏ lên, vội vã đưa tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại như không có xương nói:
- Chào cô, ha ha, lần trước thật sự là không cố ý.
- Không có gì, đó chỉ là việc ngoài ý muốn.
Cổ Tĩnh Tiệp cười nói. Thấy Đường Phong chỉ ngây ngốc nhìn mình, trong lòng nàng lại không khỏi có chút phản cảm, rút tay về sau đó không nhìn hắn nữa.
Cảm giác sự mềm mại trong tay biến mất, Đường Phong chậm chạp phục hồi tinh thần, đưa tay ra phía sau lưng, không dám nhìn cô gái trước mặt.
- Các ngươi biết nhau?
Tôn lão gia tử cười hỏi.
- Vâng, à, không, không quen biết, chỉ là lúc trước ngẫu nhiên gặp qua một lần.
Đường Phong giải thích.
Thấy Đường Phong có chút không bình thường, Tôn lão nhíu mày nói:
- Tiểu Trạch, ngươi làm sao vậy? Thân thể khó chịu sao?
Lắc đầu, Đường Phong cười nói:
- Không, không có gì.
Vừa nói vừa len lén nhìn thoáng qua Cổ Tĩnh Tiệp. Thấy đối phương đang nhìn mình, Đường Phong vội vã dời ánh mắt ra chỗ khác, mặt lại đỏ lên. Trong lòng thầm mắng: mẹ nó, Đường Phong, mày làm sao thế? Thấy nữ nhân mà lục hồn vô chủ thế này? Thực sự là mất tư cách quá đi.
Cổ Tĩnh Tiệp thấy bộ dạng xấu hổ của Đường Phong, liền hi hi bật cười thành tiếng.
Đứng cách Đường Phong không xa, Hứa Cường huých huých Quan Trí Dũng nói:
- Thứ Đao, anh xem lão đại bị làm sao thế? Em cảm thấy có cái gì đó không thích hợp? Nhiều năm qua chưa từng thấy lão đại như thế bao giờ.
Quan Trí Dũng khẽ cười một tiếng nói:
- Hắc hắc, lão đại trưởng thành rồi.
Hứa Cường sờ sờ đầu Quan Trí Dũng nói:
- Anh không phải đồ đần đấy chứ? Lão đại trưởng thành ai mà chẳng biết?
Quan Trí Dũng đảo cặp mắt tráng dã nói:
- Nếu như chỉ số thông minh và thân thủ của chú mày bằng nhau, anh nghĩ chúng ta sẽ bớt đi rất nhiều lời vô ích. Nói chuyện với chú mày thật vất vả, cái gì cũng phải giảng giải rõ ràng. Anh nói lão đại trưởng thành có nghĩa là lão đại động xuân tâm. Chú mày không để ý ánh mắt của lão đại nhìn nữ nhân kia sao? Cả người cũng ngây ra.
Phỉ Phỉ đứng phía sau Quan Trí Dũng, lúc này đang phải ứng phó với một đám sắc lang ở gần đó, nghe thấy Quan Trí Dũng nói, toàn thân run lên, sau đó có chút mất mát nhìn Đường Phong.
(1) Xem thêm : Lưu lão lão nhất tiến Vinh Quốc phủ (Già Lưu đến thăm phủ Vinh Quốc), nhân vật trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng rất nổi tiếng của Trung Hoa.
Nhìn thấy đoàn người Đường Phong tiến vào, Tôn lão gia tử vẫy tay nói:
- Ha ha, đến đến đến, Tiểu Trạch đến rồi, lại đây nào!
Tôn lão gia tử hôm nay có vẻ rất cao hứng, trên mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc mỉm cười. Điều này cũng khó tránh, một thời gian dài như vậy đều chỉ có một mình ông ở nhà, toàn bộ Tôn phủ cũng chỉ có Liễu Bá cùng ông trò chuyện. Bây giờ cháu gái đã trở về ông đương nhiên rất vui vẻ.
Ngẩn người, Đường Phong mới nhớ ra thân phận "Tiểu Trạch" của mình. Bình thường không mấy khi dùng đến tên này, đột nhiên nghe Tôn lão gia tử gọi như thế, hắn thật sự có chút không kịp thích ứng. Bước tới bên cạnh Tôn lão gia tử, Đường Phong nói:
- Tôn gia gia.
Lão gia tử gật đầu, sau đó nói:
- Nhị Nhi cùng bạn thân của nó đang ở trên lầu, lát nữa sẽ xuống. Ngươi cần phải thân thiết hơn với Nhị Nhi, thân thiết hơn à. Dù thế nào ngoài ta ra, ngươi chính là người thân nhất của Nhị Nhi. Sau này ta mất, ngươi cần phải chiếu cố thật tốt cho Nhị Nhi đó.
Đường Phong cười, nói:
- Tôn gia gia nói giỡn rồi, thân thể ngài còn mạnh khỏe thế này, phải sống thêm vài chục năm nữa ấy chứ.
Là người ai cũng thích nghe lời khen, nghe Đường Phong nói, lão gia tử cười to rất cao hứng. Nhưng lão gia tử tự biết tình trạng của mình, cười ha ha ha tiếng nói:
- Ha ha, ta già rồi, không còn dùng được, không nhận già không được a.
Đường Phong vừa muốn mở miệng đã thấy hai cô gái từ trên lầu đi xuống. Một người mặc áo xanh, một người mặc áo đỏ, dung mạo ngang nhau, có thể nói mỗi người một vẻ, nhưng không thể nghi ngờ đều là nhất đẳng mỹ nữ. Xung quanh trở nên an tĩnh, mà Đường Phong cũng kinh ngạc đến mức há hốc miệng, cặp mắt gắt gào nhìn cô gái mặc áo đỏ. Trong ánh mắt tràn ngập ngạc nhiên vui mừng.
Nhìn thấy bộ dạng này của Đường Phong, Tôn lão gia tử mừng thầm trong lòng, ông cho rằng Đường Phong đang nhìn cháu gái của mình. Với dung mạo của Nhị Nhi ông rất tự tin. Sau khi hai nàng đi tới bên cạnh, Tôn lão gia tử kéo tay cô gái mặc áo xanh, cười nói:
- Đây là cháu gái ta, Tôn Nhị.Nói vậy để mọi người đều biết. Ha ha, vũ hội ngày hôm nay, thứ nhất là vì chúc mừng Nhị Nhi về nước phát triển, thứ hai là chúc mừng tập đoàn Hoa Hưng của cháu trai ta rửa sạch oan tội. Nói thế mọi người chắc đã hiểu rồi chứ? Ngày hôm nay tới đây, đều là người một nhà, ta cũng nói thẳng, đây chính là cháu trai kết nghĩa của ta, Tiểu Trạch. Bất quá các ngươi không được phép nói cho người ngoài biết, người trong nhà biết là tốt rồi. Sau này mọi người nên thân thiết hơn nữa. Được rồi, mọi người cứ tự nhiên đi.
Trong lòng Đường Phong có chút bất mãn. Hắn không ngờ Tôn lão gia tử lại thủ đoạn như thế. Tôn lão gia tử đã chính mồm đáp ứng hắn, không nói quan hệ giữa hai người cho người khác biết.
Kỳ thực Tôn lão gia tử cũng không có biện pháp. Ông làm như vậy chỉ vì sau này Đường Phong có thể có một thân phận hợp lý để giúp đỡ Nhị Nhi cai quản gia sản.Tuy rằng hiện tại uy vọng của Tôn lão gia tử vẫn đang thịnh, nhưng đạo lý người chết đèn tắt, ông rất hiểu. Người thừa kế duy nhất của Tôn gia là Nhị Nhi, mà Nhị Nhi chỉ là một cô gái, ông sợ sau khi mình chết đi, những kẻ phía dưới sẽ khi dễ Nhị Nhi, vụng trộm chiếm đoạt sản nghiệp Tôn gia.
Cao tầng của tập đoàn Tôn thị hâm mộ nhìn Đường Phong. Tôn gia chỉ có một người con gái, mà Tôn lão gia tử mắt cao hơn đầu, nói là cháu trai kết nghĩa, kỳ thực bọn họ đều minh bạch Tôn lão gia tử tìm đối tượng cho cháu gái mình, tìm cho mình người nối nghiệp. Đối với Hoa Hưng Xã, phía dưới cũng có khá nhiều người biết đến. Tập đoàn Tôn thị kinh doanh không chính không tà. Mà những người quản lý của tập đoàn này đại bộ phận đều thừa nhận Đường Phong. Dù sao Hoa Hưng Xã chỉ trong mấy tháng có thể nói đã đứng đầu XA chính là tiền đề quan trọng, hơn nữa bọn họ cũng rất tán thưởng phong cách xử sự của Hoa Hưng Xã. Có thể đứng đầu giới hắc đạo thì nhân phẩm của người đó khẳng định không quá kém. Đối với các thuộc hạ trung tâm của Tôn lão, bọn họ tự nhiên rất vui mừng khi Tôn lão có thể tìm được một người như thế để nối nghiệp ông.
- Tiểu Trạch à, giới thiệu với ngươi một chút, đây là Nhị Nhi, huyết mạch duy nhất của Tôn gia ta. Nhị Nhi, Tiểu Trạch lớn tuổi hơn con, sau này chính là ca ca con. Khi ta mất rồi, ca ca con sẽ thay ta chiếu cố thật tốt cho con.
Tôn lão vui vẻ hớn hở giới thiệu.
Đường Phong rất kỳ quái, vì sao hôm nay Tôn lão luôn miệng nói về cái chết của mình, lẽ nào Tôn lão có thể dự cảm mình không còn sống bao lâu nữa?
- Gia gia, ông nói cái gì đó? Thân thể ông khỏe như vậy, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi.
Tôn Nhị kéo kéo tay Tôn lão tỏ ý không vui nói.
- Ha ha, sống lâu trăm tuổi? Cho dù gia gia có thể sống 100 tuổi thì cũng không còn bao nhiêu thời gian phải không? Lần này con trở về, gia gia thật sự rất cao hứng. Con thích làm gì thì làm, sau này gia gia tuyệt đối không bắt con tiếp nhận sinh ý của gia tộc, có được hay không?
Tôn lão xoa xoa đầu cháu gái nói. Tiểu Nhị liền gật đầu.
- Đến đây, Tiểu Trạch, ta giới thiệu cho ngươi. Đây là thiên kim tiểu thư của chủ tịch tập đoàn Hữu Hoa, Cổ Tĩnh Tiệp, là bạn thân của Nhị Nhi, ha ha.
Lão gia tử chỉ vào cô gái mặc áo đỏ nói.
Cổ Tĩnh Tiệp? Đường Phong thầm ghi nhớ kỹ tên này vào trong đầu. Đang lo lắng có nên chìa tay ra không, vạn nhất đối phương không đáp lại thì không phải rất xấu hổ sao? Ai ngờ Cổ Tĩnh Tiệp này lại đưa tay về phía Đường Phong cười nói:
- Xin chào, chúng ta lại gặp mặt!
Mặt mo của Đường Phong đỏ lên, vội vã đưa tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại như không có xương nói:
- Chào cô, ha ha, lần trước thật sự là không cố ý.
- Không có gì, đó chỉ là việc ngoài ý muốn.
Cổ Tĩnh Tiệp cười nói. Thấy Đường Phong chỉ ngây ngốc nhìn mình, trong lòng nàng lại không khỏi có chút phản cảm, rút tay về sau đó không nhìn hắn nữa.
Cảm giác sự mềm mại trong tay biến mất, Đường Phong chậm chạp phục hồi tinh thần, đưa tay ra phía sau lưng, không dám nhìn cô gái trước mặt.
- Các ngươi biết nhau?
Tôn lão gia tử cười hỏi.
- Vâng, à, không, không quen biết, chỉ là lúc trước ngẫu nhiên gặp qua một lần.
Đường Phong giải thích.
Thấy Đường Phong có chút không bình thường, Tôn lão nhíu mày nói:
- Tiểu Trạch, ngươi làm sao vậy? Thân thể khó chịu sao?
Lắc đầu, Đường Phong cười nói:
- Không, không có gì.
Vừa nói vừa len lén nhìn thoáng qua Cổ Tĩnh Tiệp. Thấy đối phương đang nhìn mình, Đường Phong vội vã dời ánh mắt ra chỗ khác, mặt lại đỏ lên. Trong lòng thầm mắng: mẹ nó, Đường Phong, mày làm sao thế? Thấy nữ nhân mà lục hồn vô chủ thế này? Thực sự là mất tư cách quá đi.
Cổ Tĩnh Tiệp thấy bộ dạng xấu hổ của Đường Phong, liền hi hi bật cười thành tiếng.
Đứng cách Đường Phong không xa, Hứa Cường huých huých Quan Trí Dũng nói:
- Thứ Đao, anh xem lão đại bị làm sao thế? Em cảm thấy có cái gì đó không thích hợp? Nhiều năm qua chưa từng thấy lão đại như thế bao giờ.
Quan Trí Dũng khẽ cười một tiếng nói:
- Hắc hắc, lão đại trưởng thành rồi.
Hứa Cường sờ sờ đầu Quan Trí Dũng nói:
- Anh không phải đồ đần đấy chứ? Lão đại trưởng thành ai mà chẳng biết?
Quan Trí Dũng đảo cặp mắt tráng dã nói:
- Nếu như chỉ số thông minh và thân thủ của chú mày bằng nhau, anh nghĩ chúng ta sẽ bớt đi rất nhiều lời vô ích. Nói chuyện với chú mày thật vất vả, cái gì cũng phải giảng giải rõ ràng. Anh nói lão đại trưởng thành có nghĩa là lão đại động xuân tâm. Chú mày không để ý ánh mắt của lão đại nhìn nữ nhân kia sao? Cả người cũng ngây ra.
Phỉ Phỉ đứng phía sau Quan Trí Dũng, lúc này đang phải ứng phó với một đám sắc lang ở gần đó, nghe thấy Quan Trí Dũng nói, toàn thân run lên, sau đó có chút mất mát nhìn Đường Phong.
(1) Xem thêm : Lưu lão lão nhất tiến Vinh Quốc phủ (Già Lưu đến thăm phủ Vinh Quốc), nhân vật trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng rất nổi tiếng của Trung Hoa.
/219
|