Bấm số của Hứa Thiên, chuông rung một hồi lâu bên kia mới nhận điện thoại. Đường Phong rõ ràng nghe được bên kia có giọng một nữ tử đang nũng nịu oán giận, Đường Phong nhíu nhíu mày, hảo cảm trong lòng đối với Hứa Thiên giảm đi không ít.
- Alo, sao lại gọi điện thoại vào lúc này? Có việc nói mau, công việc của ta bề bộn lắm!
Giọng Hứa Thiên có chút bực dọc.
Đường Phong nhíu nhíu mày, con mẹ ngươi còn dám nổi giận với lão tử? Dãy số điện thoại này là tuyến liên lạc chỉ dành cho hắn và Hứa Thiên, chỉ cần có chuông điện thoại, Hứa Thiên phải biết đó là mình gọi. Vốn dĩ tâm tình của Đường Phong đã không tốt, lúc này nghe khẩu khí của Hứa Thiên nói chuyện với mình như vậy càng cảm thấy khó chịu, lạnh lùng nói:
- Trong mười phút lập tức liện hệ Trương gia gia cho ta, bằng không hậu quả ngươi tuyệt không đủ sức gánh chịu!
Nói xong Đường Phong không đợi Hứa Thiên trả lời thì đã chấm dứt cuộc gọi.
Nằm ở trên ghế, Đường Phong hơi ngẩng cao đầu, nhắm mắt lại, khẽ duỗi lưng một cách mệt mỏi. Hắn đã quyết định hồi báo chuyện này lên cấp trên. Trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, trung thành rốt cuộc chiến thắng nghĩa khí. Có thể ngày mai Hoa Hưng Xã biến mất, nhưng hắn không quản được nhiều như vậy. Có quốc mới có gia, nếu như mất nước, thì cho dù bảo vệ được Hoa Hưng Xã cũng không có ý nghĩa. Hắn không hề hoài nghi lực lượng của quần chúng. Nếu như công khai đoạn ghi âm này, hắn tin tưởng 100% quần chúng sẽ gây rối, sẽ tạo phản, không ai có thể khoan nhượng để cừu nhân đứng ở trên đầu mình. Mà Uy Quốc rất hiển nhiên là cừu nhân của cộng đồng nhân dân toàn quốc!
Thấy Đường Phong nói nghiệm trọng như vậy, Hứa Thiên cũng không dám qua loa. Sau khi Đường Phong ngắt điện thoại, hắn nhíu mày thoáng suy nghĩ, chưa đến mười giây lập tức bấm số của Trương tướng quân. Hứa Thiên hắn nhiều nhất chỉ là người truyền lời giữa hai người mà thôi.
Điện thoại trên bàn reo, sau khi tiếp điện thoại, Đường Phong nói thẳng:
- Trương gia gia, ta có tình báo quan trọng cần gặp ngài để báo cáo!
- Ồ, chuyện gì thế? Ngươi cứ nói đi.
Trương tướng quân tựa hồ không quá chú ý đến chuyện này. Đường Phong liền kể lại toàn bộ những gì mình nghe được cho Trương tướng quân.
- Những gì ngươi nói là sự thật sao? Chuyện như thế này ngàn vạn lần không thể nói giỡn được!
Trương tướng quân tựa hồ vẫn chưa thực sự tin tưởng.
- Ở đây ta đang có bản ghi âm cuộc nói chuyện của bọn chúng, ta nghĩ thông qua công nghệ cao sẽ rất dễ dàng có thể nhận ra có đúng là giọng nói của bọn chúng hay không.
Đã báo cáo rồi, Đường Phong cảm giác toàn thân nhẹ nhàng đi không tí. Dù sao chuyện này quá mức nghiêm trọng. Áp lực lúc trước quả thật không nhỏ.
Trầm mặc một hồi, Trương tướng quân nói:
- Ừm, nếu quả thực như vậy, lần này ngươi làm rất tốt. Việc này còn ai biết nữa không?
- Không có, ta chưa nói cho bất kỳ ai. Bản ghi âm đang nằm trong điện thoại di động của ta.
dg thản nhiên nói.
- Tốt, ngươi trước cứ giữ gìn cho tốt. Ta báo cáo lại cho 1 hào một lát. Chờ chúng ta nghiên cứu, sau khi quyết định sẽ phái một người tin cậy tới XA tìm ngươi trực tiếp cầm đồ vật về. Đến lúc đó sẽ gọi điện thoại cho ngươi. Trong lúc này ngươi nhất định phải bảo đảm sự an toàn và tính chân thực của thứ đó! Bằng không hậu quả không ai có thể gánh nổi!
Thanh âm Trương tướng quân cực kỳ nghiêm túc. Thấy Trương tướng quân vậy mà không tín nhiệm mình, Đường Phong nhíu nhíu mày, có chút bất mãn nói:
- Ta có thể dùng mạng sống của mình ra để cam đoan tính chân thực của chuyện này. Về phần sự an toàn, hiện nay ngoại trừ ta không ai biết. Chỉ cần cấp trên không ai tiết lộ ra ngoài, ta tuyệt đối có thể cam đoán nó an toàn.
Trương tướng quân nghe thấy sự bất mãn trong giọng nói của Đường Phong, thở dài nói:
- Ngươi đừng để ý. Ngươi cũng rõ ràng ý nghĩa của chuyện này như thế nào. Nếu không phải chính tai nghe được thì có mấy ai có thể tin tưởng đây? Được rồi, việc này không thể chậm trễ được. Ta đi tìm 1 hào, đến lúc đó sẽ liên hệ với ngươi.
Đường Phong cũng minh bạch đạo lý trong đó. Chỉ là chuyện của Hoa Hưng Xã làm cho hắn cảm thấy rất không tốt trong lòng, tâm tình khó tránh khỏi có chút nóng nảy. Thấy Trương tướng quân muốn treo điện thoại, Đường Phong vội vàng nói:
- Trương gia gia, ngài xem có thể nghĩ lại mà tìm ra biên pháp giúp đỡ Hoa Hưng Xã một phen? Hiện giờ Hòa Hưng Xã đồng thời phải đối mặt với sự chèn ép của chính quyền ở đây cùng với Hắc Long hội. Ngài cũng biết, Hoa Hưng Xã lúc này mới vừa đặt chân trên XA, thực lực còn quá kém, so với chính quyền bản xứ, về phương diện này Hoa Hưng Xã rất nhanh sẽ không thể chống đỡ được. Bây giờ lại thêm một Hắc Long hội nữa, nếu như cấp trên không giúp đỡ một phen, Hoa Hưng Xã rất có thể sẽ biến mất.
Đường Phong cố gắng thêm một lần cuối cùng, hắn thật sự không thể vứt bỏ Hoa Hưng Xã.
Bên kia hồi lâu không có âm thanh, một lát sau, Trương gia gia mới nói:
- Ta rất muốn giúp ngươi, nhưng hiện tại cấp trên không có biện pháp ra tay giúp các ngươi. Chung quy không thể trực tiếp ra lệnh cho chính quyền địa phương đình chỉ hành động đối với Hòa Hưng Xã. Nếu làm như vậy Hoa Hưng Xã sẽ hoàn toàn lộ rõ, ngươi phải hiểu được tính nghiêm trọng của việc này. Nếu như để nhân dân biết chính phủ giúp đỡ hắc bang, sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn đến mức nào ngươi có biết không? Cứ vậy đi, các ngươi có thể chống đỡ thì cố chống đỡ. Tổ điều tra ngày mai sẽ xuất phát, nếu như không thể tiếp tục chống đỡ, trước hết phải bảo đảm an toàn cho chính mình. Với thực lực ba người các ngươi, muốn tự bảo vệ mình tuyệt đối không thành vấn đề. Chỉ cần ngươi con sống, sau này vẫn còn cơ hội. Cần phải biết lúc nào thì phải lựa chọn hi sinh! Hiểu chưa?
Nói xong Trương tướng quân trực tiếp cúp điện thoại. Đường Phong ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có.
Nghe tiếng chuông báo điện thoại bận, cơ nhục trên mặt Đường Phong không ngừng co rút, hung hăng nện một quyền lên trên mặt bàn. Mặt bàn tức thì bị đập bể thành một cái lỗ lớn. Hắn thầm nói trong lòng: có thể chống đỡ thì chống đỡ sao? Đối mặt với rất nhiều cảnh sát của chính quyền địa phương cùng với cao thủ của hắc bang lâu đời Hắc Long hội vốn đã nổi tiếng từ lâu trên thế giới, Hoa Hưng Xã sẽ chống đỡ thế nào? Cho dù là ba người mình đối mặt với địch nhân mạnh mẽ như thế, phần thắng cũng không quá lớn, càng đừng nói các huynh đệ bình thường!
Giờ khắc này, Đường Phong bắt đầu bất mãn đối với cao tầng, thậm chị bắt đầu hoài nghi mình làm những việc này là vì cái gì. Hắn nghĩ không ra, chính mình rốt cuộc là trung với nhân dân hay là trung với những vị quan lớn đây? Mình làm những việc này rốt cuộc là phục vụ cho ai? Bọn họ nói một câu, huynh đệ ba người vứt bỏ tất cả dấn thân vào hắc bang. Mà lúc này bọn họ cứ như vậy vứt bỏ mình. Xem mình là cái gì ? Trong mắt bọn họ sợ rằng ngay cả một con kiến hôi cũng không bằng ấy chứ! Hay là nói bản thân mình trong mắt bọn họ chính là một con chó rất nghe lời? Hắn không tin chính phủ thực sự không có biện pháp. Chỉ cần chính phủ phái một vài ngươi tới âm thầm hỗ trợ, sẽ có thể bảo trụ được Hoa Hưng Xã. Nhưng mà bây giờ thì sao? Bọn họ lại lựa chọn chỉ lo cho chính họ, rất sợ phải duy trì quan hệ với Hoa Hưng Xã!
Đường Phong đập vỡ bàn gây ra âm thanh lớn, kinh động Phỉ Phỉ và Hứa Cường ở dưới lầu. Hai người vội vã chạy lên. Vừa mở cửa ra đã thấy cái bàn hầu như chia năm xẻ bảy vỡ vụn, Đường Phong mặt mày dữ tợn, hai mắt đỏ xọng.
- Ca, anh làm sao vậy? Ca đừng làm em sợ.
Nhìn bộ dáng Đường Phong như vậy, Phỉ Phỉ quýnh quáng đến mức òa khóc, vội vã chạy đến kéo cánh tay bị gỗ vụn làm bị thương.
Đường Phong cười cười nói:
- Không có gì, lâu rồi không hoạt động, muốn xem khí lực có yếu đi chút nào không thôi.
Nói xong Đường Phong nhìn Hứa Cường nói:
- Thứ Đao đâu rồi?
- Hắn ra, ra ngoài rồi, còn chưa về, lão đại, anh, đây là anh đập sao?
Hứa Cường ngơ ngác nhìn Đường Phong hỏi. Đường Phong lắc đầu nói:
- Không có gì, các ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn một mình yên tĩnh.
- Nhưng tay anh...
Phỉ Phỉ vẫn đang cầm cánh tay không ngừng chảy máu của Đường Phong, nước mắt yêu thương không ngừng rớt xuống. Dùng tay kia xoa xoa đầu Phỉ Phỉ, Đường Phong nhẹ giọng nói:
- Ca không có việc gì, em đi xuống trước đi, lát nữa anh sẽ xuống sau.
Biết tính Đường Phong quật cường, mình có nói như thế nào đi nữa cũng vô dụng, Phỉ Phỉ đành phải đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa ngoái đầu nhìn Đường Phong. Nàng rất không nỡ, nàng cũng rất nghi hoặc, là cái gì mới có thể làm cho ca ca nổi giận đến như vậy? Từ khi quen hắn, nàng chỉ thấy hắn nổi giận hai lần. Một lần chính là mình bị Lâm Phạm khi dễ, còn lần thứ hai chính là lúc này. Ánh mắt ca ca lộ ra thất vọng, thương tâm. Vì sao hắn lại có ánh mắt như vậy?
Phỉ Phỉ đi tới cửa vừa định đóng cửa đi ra ngoài, thì Đường Phong không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào đột nhiên nói :
- Phỉ Phỉ, em yên tâm, cho dù gặp phải tình huống nào, ca cũng sẽ không vứt bỏ em đâu. Ca sẽ vĩnh viễn bảo vệ em.
Nói xong hắn phất phất tay ra hiệu cho Phỉ Phỉ đóng cửa lại.
Phỉ Phỉ không biết vì sao ca ca lại nói như vậy, nhưng nàng biết cho dù mình có hỏi cũng bằng thừa, ngoan ngoãn đóng cửa lại, trong lòng càng lo lắng. Vô duyên vô cớ vì sao ca ca lại nói như vậy?
- Alo, sao lại gọi điện thoại vào lúc này? Có việc nói mau, công việc của ta bề bộn lắm!
Giọng Hứa Thiên có chút bực dọc.
Đường Phong nhíu nhíu mày, con mẹ ngươi còn dám nổi giận với lão tử? Dãy số điện thoại này là tuyến liên lạc chỉ dành cho hắn và Hứa Thiên, chỉ cần có chuông điện thoại, Hứa Thiên phải biết đó là mình gọi. Vốn dĩ tâm tình của Đường Phong đã không tốt, lúc này nghe khẩu khí của Hứa Thiên nói chuyện với mình như vậy càng cảm thấy khó chịu, lạnh lùng nói:
- Trong mười phút lập tức liện hệ Trương gia gia cho ta, bằng không hậu quả ngươi tuyệt không đủ sức gánh chịu!
Nói xong Đường Phong không đợi Hứa Thiên trả lời thì đã chấm dứt cuộc gọi.
Nằm ở trên ghế, Đường Phong hơi ngẩng cao đầu, nhắm mắt lại, khẽ duỗi lưng một cách mệt mỏi. Hắn đã quyết định hồi báo chuyện này lên cấp trên. Trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, trung thành rốt cuộc chiến thắng nghĩa khí. Có thể ngày mai Hoa Hưng Xã biến mất, nhưng hắn không quản được nhiều như vậy. Có quốc mới có gia, nếu như mất nước, thì cho dù bảo vệ được Hoa Hưng Xã cũng không có ý nghĩa. Hắn không hề hoài nghi lực lượng của quần chúng. Nếu như công khai đoạn ghi âm này, hắn tin tưởng 100% quần chúng sẽ gây rối, sẽ tạo phản, không ai có thể khoan nhượng để cừu nhân đứng ở trên đầu mình. Mà Uy Quốc rất hiển nhiên là cừu nhân của cộng đồng nhân dân toàn quốc!
Thấy Đường Phong nói nghiệm trọng như vậy, Hứa Thiên cũng không dám qua loa. Sau khi Đường Phong ngắt điện thoại, hắn nhíu mày thoáng suy nghĩ, chưa đến mười giây lập tức bấm số của Trương tướng quân. Hứa Thiên hắn nhiều nhất chỉ là người truyền lời giữa hai người mà thôi.
Điện thoại trên bàn reo, sau khi tiếp điện thoại, Đường Phong nói thẳng:
- Trương gia gia, ta có tình báo quan trọng cần gặp ngài để báo cáo!
- Ồ, chuyện gì thế? Ngươi cứ nói đi.
Trương tướng quân tựa hồ không quá chú ý đến chuyện này. Đường Phong liền kể lại toàn bộ những gì mình nghe được cho Trương tướng quân.
- Những gì ngươi nói là sự thật sao? Chuyện như thế này ngàn vạn lần không thể nói giỡn được!
Trương tướng quân tựa hồ vẫn chưa thực sự tin tưởng.
- Ở đây ta đang có bản ghi âm cuộc nói chuyện của bọn chúng, ta nghĩ thông qua công nghệ cao sẽ rất dễ dàng có thể nhận ra có đúng là giọng nói của bọn chúng hay không.
Đã báo cáo rồi, Đường Phong cảm giác toàn thân nhẹ nhàng đi không tí. Dù sao chuyện này quá mức nghiêm trọng. Áp lực lúc trước quả thật không nhỏ.
Trầm mặc một hồi, Trương tướng quân nói:
- Ừm, nếu quả thực như vậy, lần này ngươi làm rất tốt. Việc này còn ai biết nữa không?
- Không có, ta chưa nói cho bất kỳ ai. Bản ghi âm đang nằm trong điện thoại di động của ta.
dg thản nhiên nói.
- Tốt, ngươi trước cứ giữ gìn cho tốt. Ta báo cáo lại cho 1 hào một lát. Chờ chúng ta nghiên cứu, sau khi quyết định sẽ phái một người tin cậy tới XA tìm ngươi trực tiếp cầm đồ vật về. Đến lúc đó sẽ gọi điện thoại cho ngươi. Trong lúc này ngươi nhất định phải bảo đảm sự an toàn và tính chân thực của thứ đó! Bằng không hậu quả không ai có thể gánh nổi!
Thanh âm Trương tướng quân cực kỳ nghiêm túc. Thấy Trương tướng quân vậy mà không tín nhiệm mình, Đường Phong nhíu nhíu mày, có chút bất mãn nói:
- Ta có thể dùng mạng sống của mình ra để cam đoan tính chân thực của chuyện này. Về phần sự an toàn, hiện nay ngoại trừ ta không ai biết. Chỉ cần cấp trên không ai tiết lộ ra ngoài, ta tuyệt đối có thể cam đoán nó an toàn.
Trương tướng quân nghe thấy sự bất mãn trong giọng nói của Đường Phong, thở dài nói:
- Ngươi đừng để ý. Ngươi cũng rõ ràng ý nghĩa của chuyện này như thế nào. Nếu không phải chính tai nghe được thì có mấy ai có thể tin tưởng đây? Được rồi, việc này không thể chậm trễ được. Ta đi tìm 1 hào, đến lúc đó sẽ liên hệ với ngươi.
Đường Phong cũng minh bạch đạo lý trong đó. Chỉ là chuyện của Hoa Hưng Xã làm cho hắn cảm thấy rất không tốt trong lòng, tâm tình khó tránh khỏi có chút nóng nảy. Thấy Trương tướng quân muốn treo điện thoại, Đường Phong vội vàng nói:
- Trương gia gia, ngài xem có thể nghĩ lại mà tìm ra biên pháp giúp đỡ Hoa Hưng Xã một phen? Hiện giờ Hòa Hưng Xã đồng thời phải đối mặt với sự chèn ép của chính quyền ở đây cùng với Hắc Long hội. Ngài cũng biết, Hoa Hưng Xã lúc này mới vừa đặt chân trên XA, thực lực còn quá kém, so với chính quyền bản xứ, về phương diện này Hoa Hưng Xã rất nhanh sẽ không thể chống đỡ được. Bây giờ lại thêm một Hắc Long hội nữa, nếu như cấp trên không giúp đỡ một phen, Hoa Hưng Xã rất có thể sẽ biến mất.
Đường Phong cố gắng thêm một lần cuối cùng, hắn thật sự không thể vứt bỏ Hoa Hưng Xã.
Bên kia hồi lâu không có âm thanh, một lát sau, Trương gia gia mới nói:
- Ta rất muốn giúp ngươi, nhưng hiện tại cấp trên không có biện pháp ra tay giúp các ngươi. Chung quy không thể trực tiếp ra lệnh cho chính quyền địa phương đình chỉ hành động đối với Hòa Hưng Xã. Nếu làm như vậy Hoa Hưng Xã sẽ hoàn toàn lộ rõ, ngươi phải hiểu được tính nghiêm trọng của việc này. Nếu như để nhân dân biết chính phủ giúp đỡ hắc bang, sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn đến mức nào ngươi có biết không? Cứ vậy đi, các ngươi có thể chống đỡ thì cố chống đỡ. Tổ điều tra ngày mai sẽ xuất phát, nếu như không thể tiếp tục chống đỡ, trước hết phải bảo đảm an toàn cho chính mình. Với thực lực ba người các ngươi, muốn tự bảo vệ mình tuyệt đối không thành vấn đề. Chỉ cần ngươi con sống, sau này vẫn còn cơ hội. Cần phải biết lúc nào thì phải lựa chọn hi sinh! Hiểu chưa?
Nói xong Trương tướng quân trực tiếp cúp điện thoại. Đường Phong ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có.
Nghe tiếng chuông báo điện thoại bận, cơ nhục trên mặt Đường Phong không ngừng co rút, hung hăng nện một quyền lên trên mặt bàn. Mặt bàn tức thì bị đập bể thành một cái lỗ lớn. Hắn thầm nói trong lòng: có thể chống đỡ thì chống đỡ sao? Đối mặt với rất nhiều cảnh sát của chính quyền địa phương cùng với cao thủ của hắc bang lâu đời Hắc Long hội vốn đã nổi tiếng từ lâu trên thế giới, Hoa Hưng Xã sẽ chống đỡ thế nào? Cho dù là ba người mình đối mặt với địch nhân mạnh mẽ như thế, phần thắng cũng không quá lớn, càng đừng nói các huynh đệ bình thường!
Giờ khắc này, Đường Phong bắt đầu bất mãn đối với cao tầng, thậm chị bắt đầu hoài nghi mình làm những việc này là vì cái gì. Hắn nghĩ không ra, chính mình rốt cuộc là trung với nhân dân hay là trung với những vị quan lớn đây? Mình làm những việc này rốt cuộc là phục vụ cho ai? Bọn họ nói một câu, huynh đệ ba người vứt bỏ tất cả dấn thân vào hắc bang. Mà lúc này bọn họ cứ như vậy vứt bỏ mình. Xem mình là cái gì ? Trong mắt bọn họ sợ rằng ngay cả một con kiến hôi cũng không bằng ấy chứ! Hay là nói bản thân mình trong mắt bọn họ chính là một con chó rất nghe lời? Hắn không tin chính phủ thực sự không có biện pháp. Chỉ cần chính phủ phái một vài ngươi tới âm thầm hỗ trợ, sẽ có thể bảo trụ được Hoa Hưng Xã. Nhưng mà bây giờ thì sao? Bọn họ lại lựa chọn chỉ lo cho chính họ, rất sợ phải duy trì quan hệ với Hoa Hưng Xã!
Đường Phong đập vỡ bàn gây ra âm thanh lớn, kinh động Phỉ Phỉ và Hứa Cường ở dưới lầu. Hai người vội vã chạy lên. Vừa mở cửa ra đã thấy cái bàn hầu như chia năm xẻ bảy vỡ vụn, Đường Phong mặt mày dữ tợn, hai mắt đỏ xọng.
- Ca, anh làm sao vậy? Ca đừng làm em sợ.
Nhìn bộ dáng Đường Phong như vậy, Phỉ Phỉ quýnh quáng đến mức òa khóc, vội vã chạy đến kéo cánh tay bị gỗ vụn làm bị thương.
Đường Phong cười cười nói:
- Không có gì, lâu rồi không hoạt động, muốn xem khí lực có yếu đi chút nào không thôi.
Nói xong Đường Phong nhìn Hứa Cường nói:
- Thứ Đao đâu rồi?
- Hắn ra, ra ngoài rồi, còn chưa về, lão đại, anh, đây là anh đập sao?
Hứa Cường ngơ ngác nhìn Đường Phong hỏi. Đường Phong lắc đầu nói:
- Không có gì, các ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn một mình yên tĩnh.
- Nhưng tay anh...
Phỉ Phỉ vẫn đang cầm cánh tay không ngừng chảy máu của Đường Phong, nước mắt yêu thương không ngừng rớt xuống. Dùng tay kia xoa xoa đầu Phỉ Phỉ, Đường Phong nhẹ giọng nói:
- Ca không có việc gì, em đi xuống trước đi, lát nữa anh sẽ xuống sau.
Biết tính Đường Phong quật cường, mình có nói như thế nào đi nữa cũng vô dụng, Phỉ Phỉ đành phải đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa ngoái đầu nhìn Đường Phong. Nàng rất không nỡ, nàng cũng rất nghi hoặc, là cái gì mới có thể làm cho ca ca nổi giận đến như vậy? Từ khi quen hắn, nàng chỉ thấy hắn nổi giận hai lần. Một lần chính là mình bị Lâm Phạm khi dễ, còn lần thứ hai chính là lúc này. Ánh mắt ca ca lộ ra thất vọng, thương tâm. Vì sao hắn lại có ánh mắt như vậy?
Phỉ Phỉ đi tới cửa vừa định đóng cửa đi ra ngoài, thì Đường Phong không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào đột nhiên nói :
- Phỉ Phỉ, em yên tâm, cho dù gặp phải tình huống nào, ca cũng sẽ không vứt bỏ em đâu. Ca sẽ vĩnh viễn bảo vệ em.
Nói xong hắn phất phất tay ra hiệu cho Phỉ Phỉ đóng cửa lại.
Phỉ Phỉ không biết vì sao ca ca lại nói như vậy, nhưng nàng biết cho dù mình có hỏi cũng bằng thừa, ngoan ngoãn đóng cửa lại, trong lòng càng lo lắng. Vô duyên vô cớ vì sao ca ca lại nói như vậy?
/219
|