Toàn bộ thành phố XA ngày hôm nay tựa hồ chìm vào trong bầu không khí ngột ngạt. Hơn 2000 tiểu đệ Hoa Hưng Xã toàn bộ xuất động, triển khai tìm kiếm dải thảm trong thành phố. Đồng thời Đường Phong sai người loan tin khắp thành phố, chỉ cần ai có thể tìm được Phỉ Phỉ, hắn sẽ lấy danh nghĩa cá nhân thưởng cho 100 vạn! Từ đó có thể thấy địa vị của Ân Phỉ trong lòng Đường Phong.
Giải thưởng kếch xù đã khiến cho hầu như toàn bộ những tên côn đô không bang không phái sôi sục. Với bọn chúng mà nói, nếu như vận khí tốt có thể tìm được tiểu thư của Hoa Hưng Xã, vậy có thể một bước lên trời, rất có khả năng sẽ được lão đại của Hoa Hưng Xã để ý tới.
- Ài, bạn thân, nghe gì chưa? Tiểu thư của Hoa Hưng Xã bị con trai Lâm thị trưởng bắt cóc, hiện giờ Hoa Hưng Xã đang treo thưởng 100 vạn đó.
- Nói nhảm, không vì 100 vạn này mày cho rằng lão tử ăn bánh bao mốc mà chạy khắp nơi sao?
- Hoa Hưng Xã vì sao không trực tiếp đến nhà Lâm thị trưởng đòi người nhỉ?
- Mày thật ngu ngốc mà! Một bên là quan chức, một bên là trộm cướp, đến thế nào được? Mày cho rằng thằng nhãi Lâm Phạm kia là loại ngu ngốc sao? Lại đem người về nhà nó chứ?
- …
Có thể nói trong tức khắc, hầu như toàn bộ những tên côn đồ khắp mọi ngóc ngạch của XA đều đã động lên. Nếu như nói bản sự lớn nhất của những tên côn đồ này, không phải là đánh nhau, chém người, thì chính là khả năng nghe ngóng tin tức.
Đường Phong ngồi trên xe, đôi lông mày nhíu chặt, khuôn mặt âm trầm khác thường. Nếu như qua một thời gian không có tin tức, hắn cũng chỉ có thể đi tìm Lâm thị trưởng, tự mình đòi người. Thế nhưng hắn không hề muốn làm như vậy, nếu như hắn đến nhà Lâm thị trưởng đòi người, chuyện này khả năng sẽ cứ như thế quên đi. Hắn lại không có lí do gì thu thập Lâm Phạm. Dám động thủ với Phỉ Phỉ, hừ! Hắn không muốn dễ dàng buông tha cho Lâm Phạm!
- Lão đại, trực tiếp đến nhà Lâm thị trưởng thôi. Chậm phút nào thì khả năng Phỉ Phỉ bị tiểu tử kia hãm hại lớn phút ấy. Tiểu tử kia chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nó. Trước cứu Phỉ Phỉ ra đã. Sau khi Phỉ Phỉ an toàn trở về rồi, chúng ta chậm rãi tìm cơ hội thu thập thằng nhãi đó.
Quan Trí Dũng ngồi bên cạnh Đường Phong lo lắng nói. Một mặt lo lắng cho Phỉ Phỉ, một mặt khác hắn lo lắng nếu như bắt được Lâm Phạm, lão đại bị kích động sẽ làm thịt Lâm Phạm. Dù sao tiểu tử này cũng là con trai của thị trưởng, nếu lão đại giết chết hắn sẽ bất lợi cho toàn bộ Hoa Hưng Xã.
Đường Phong nghiêng đầu nhìn thoáng qua Quan Trí Dũng, hắn đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Quan Trí Dũng. Chính hắn cũng đang lo lắng vấn đề này, tuy rằng không cam lòng, nhưng hắn lại không có biện pháp nào khác. Nghiến răng, Đường Phong vừa định đáp ứng Quan Trí Dũng, thì điện thoại di động vang lên.
Vội vã móc điện thoại ra nhìn, là điện thoại của Hứa Cường, Đường Phong có chút kích động, vẻ mặt chờ đợi nói:
- Alo, thế nào? Có tin tức của Phỉ Phỉ không?
- Lão đại, vừa có một tên côn đồ báo cáo lại, nói là thấy Lâm Phạm cùng mấy người nữa từ quán rượu Khải Môn đi ra, hơn nữa xe mà bọn chúng ngồi chính là một chiếc màu bánh mì. Em và Quỷ Diện bây giờ đang đến đó.
Nắm chặt tay, Đường Phong hung hăng nện một đấm trên tay lái, lớn tiếng quát Hứa Cường :
- Mẹ nó, bắt mấy thằng ôn đó lại cho lão tử, sau đó gọi người đến quán rượu Khải Môn, lấy cho anh một cái phòng, tìm lấy một cái phòng!
Gào lớn xong, Đường Phong quay sang Quan Trí Dũng cười gằn, nói:
- Hắc hắc, tiểu tử này chạy không được rồi.
Vẻ mặt Quan Trí Dũng cũng rất hưng phấn nhưng vẫn có thêm một tia lo lắng, cao giọng nói:
- Quán rượu Khải Môn ở trên đường Mã Bắc, cách nơi này không quá xa, 15 phút là có thể đến.
- Anh lái xe, em chỉ đường.
Nói xong Đường Phong khởi động ô tô. Xe rít lên rồi phóng đi.
Nguyên bản 15 phút lộ trình, Đường Phong thật sự chỉ mất 10 phút đã đến nơi. Huynh đệ Hoa Hưng Xã có không ít người đã tới trước, có mấy người rõ ràng đang ở cửa chờ bọn họ. Lại để ý tới cảnh sát giao thông đuổi theo ở phía sau, Đường Phong rút ra một bọc tiền đưa cho một tiểu đệ nói:
- Bọn họ muốn viết hóa đơn phạt thế nào thì để họ viết như thế, đừng để bọn họ tới làm phiền ta.
Nói xong đi vào bên trong.
Vừa vào đến cửa, Đường Phong liền xông về phía huynh đệ Hoa Hưng Xã hỏi:
- Có tìm được người không?
Lúc này trong đại sảnh tụ tập không ít huynh đệ Hoa Hưng Xã, phía trước quầy bar có hai tiểu thư lo việc tiếp đãi. Hắn vừa hỏi vừa gắt gao nhìn chằm chằm về phía cửa cầu thang bộ và cầu thang máy, chỉ sợ Lâm Phạm thừa dịp hỗn loạn chạy trốn.
- Lão đại, Thứ Đao ca.
Một đám tiểu đệ nhìn thấy bọn Đường Phong tiến đến, tức thì lớn tiếng chào,khiến cho một ít khách nhân trong đại sảnh hoảng sợ, nhanh chóng đứng dậy rời khỏi.
- Lão đại, Tả Thủ ca và Quỷ Diện ca mang các huynh đệ đi tìm rồi. Quỷ Diện ca sợ tiểu tử kia chạy trốn, lệnh cho chúng em canh giữ ở chỗ này.
Một tiểu đệ bước lên đối diện với Đường Phong nói.
Gật đầu, Đường Phong hỏi:
- Mấy thằng côn đồ khác đâu?
- Hữu Thủ ca tự mình dẫn người đi bắt rồi ạ.
- Ừm, anh em canh giữ ở chỗ này thật tốt, người nào dưới 25 tuổi đều không cho phép ra ngoài.
Nói xong Đường Phong cùng Quan Trí Dũng theo cầu thang đi lên trên. Dọc theo đường đi, bàn tay hai người gắt gao nắm chặt, trong đầu suy nghĩ chút nữa sẽ hành hạ đám vương bát đản dám động đến Phỉ Phỉ như thế nào.
Thẳng tới lầu bốn, Đường Phong nghe được tiếng quát mắng giận dữ, cùng Quan Trí Dũng liếc mắt nhìn nhau, sau đó vội vã chạy đến chỗ phát ra âm thanh. Bọn họ biết người đã tìm được, thanh âm vừa mới truyền đến chính là của Hứa Cường.
Trong hành lang tụ tập không ít tiểu đệ, nhìn thấy hai người tới đều cung kích khom lưng chào hỏi. Hai người Đường Phong không có tâm tình nói chuyện với bọn họ, gật đầu thay cho lời chào hỏi. Đi tới cửa phòng số 408, tim hai người đập nhanh hơn, trong lòng cùng cầu khẩn Phỉ Phỉ ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.
- Lão đại.
Hai người vừa tới cửa, Hứa Cường đã nhìn thấy bọn họ, ánh mắt đỏ hồng, hướng phía hai người gọi một tiếng.
Nhìn Lâm Phạm ngồi xổm trên mặt đất run lẩy bẩy, lại nhìn Phỉ Phỉ ngồi ở trên giường ôm chăn khóc nức nở, Đường Phong và Quan Trí Dũng đều cảm thấy trái tim mình tan nát. Sải bước xông về phía trước, Đường Phong đưa tay bóp cổ Lâm Phạm, giơ hắn lên cao, khuôn mặt dữ tợn, gầm lên:
- Địt con mẹ mày!
Sau đó lên gối thật mạnh vào tiểu đệ đệ của Lâm Phạm.
Lâm Phạm kêu thảm một tiếng, ngã nhào xuống mặt đất, ôm lấy tiểu đệ đệ lăn lộn. Đường Phong vẫn chưa hả giận, vừa mới chuẩn bị động thủ, đã bị Quan Trí Dũng từ phía sau vòng tay ôm lấy hắn nói:
- Lão đại, bình tĩnh một chút, đừng quá kích động như thế, nó là con trai của Lâm thị trưởng!
Đường Phong đỏ mắt xoay người đẩy mạnh Quan Trí Dũng một cái nói:
- Bình tĩnh? Tao làm sao mà bình tĩnh được hả? Mày còn nhớ chúng ta từng đáp ứng Phỉ Phỉ cái gì không? Tao nói rồi tuyệt đối không để cho nàng bị tổn thương! Lâm thị trưởng? Thằng ranh này có là con trai của ngọc hoàng, tao cũng phải giết chết nó!!!
Quan Trí Dũng bị Đường Phong hung hăng đẩy ra liền sửng sốt, đây là lần đầu tiên từ rất lâu rồi Đường Phong nổi giận với hắn, nghĩ đến chuyện chính mình đã từng đáp ứng Phỉ Phỉ, nghĩ đến đoạn thời gian vừa qua mọi người đêm ngày sống chung, nghĩ đến Phỉ Phỉ đem đến cho mình cảm giác gia đình ấm cúng và vui vẻ, Quan Trí Dũng đột nhiên phát hiện hắn thay đổi, bản thân mình sao lại biến thành như vậy? Thế giới này có cái gì có thể quan trọng hơn huynh đệ, người thân? Lẽ nào chính mình bị cuộc sống hiện tại làm cho biến chất? Biến thành kẻ sợ đầu sợ đuôi sao? Hắn sợ, hắn sợ chính mình không còn là Quan Trí Dũng trước kia nữa. Nghĩ đến đây Quan Trí Dũng toàn thân toát mồ hôi lạnh, hắn liếc nhìn Đường Phong, Hứa Cường, Ân Phỉ, Quỷ Diện, sau đó tát một cái thật mạnh lên mặt.
Ngẩng đầu nói:
- Lão đại, em sai rồi!
Nói xong hai hàng lệ nóng cứ thế tuôn rơi. Hán tử cứng rắn như cương thiết này dĩ nhiên lại đổ lệ.
Giải thưởng kếch xù đã khiến cho hầu như toàn bộ những tên côn đô không bang không phái sôi sục. Với bọn chúng mà nói, nếu như vận khí tốt có thể tìm được tiểu thư của Hoa Hưng Xã, vậy có thể một bước lên trời, rất có khả năng sẽ được lão đại của Hoa Hưng Xã để ý tới.
- Ài, bạn thân, nghe gì chưa? Tiểu thư của Hoa Hưng Xã bị con trai Lâm thị trưởng bắt cóc, hiện giờ Hoa Hưng Xã đang treo thưởng 100 vạn đó.
- Nói nhảm, không vì 100 vạn này mày cho rằng lão tử ăn bánh bao mốc mà chạy khắp nơi sao?
- Hoa Hưng Xã vì sao không trực tiếp đến nhà Lâm thị trưởng đòi người nhỉ?
- Mày thật ngu ngốc mà! Một bên là quan chức, một bên là trộm cướp, đến thế nào được? Mày cho rằng thằng nhãi Lâm Phạm kia là loại ngu ngốc sao? Lại đem người về nhà nó chứ?
- …
Có thể nói trong tức khắc, hầu như toàn bộ những tên côn đồ khắp mọi ngóc ngạch của XA đều đã động lên. Nếu như nói bản sự lớn nhất của những tên côn đồ này, không phải là đánh nhau, chém người, thì chính là khả năng nghe ngóng tin tức.
Đường Phong ngồi trên xe, đôi lông mày nhíu chặt, khuôn mặt âm trầm khác thường. Nếu như qua một thời gian không có tin tức, hắn cũng chỉ có thể đi tìm Lâm thị trưởng, tự mình đòi người. Thế nhưng hắn không hề muốn làm như vậy, nếu như hắn đến nhà Lâm thị trưởng đòi người, chuyện này khả năng sẽ cứ như thế quên đi. Hắn lại không có lí do gì thu thập Lâm Phạm. Dám động thủ với Phỉ Phỉ, hừ! Hắn không muốn dễ dàng buông tha cho Lâm Phạm!
- Lão đại, trực tiếp đến nhà Lâm thị trưởng thôi. Chậm phút nào thì khả năng Phỉ Phỉ bị tiểu tử kia hãm hại lớn phút ấy. Tiểu tử kia chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nó. Trước cứu Phỉ Phỉ ra đã. Sau khi Phỉ Phỉ an toàn trở về rồi, chúng ta chậm rãi tìm cơ hội thu thập thằng nhãi đó.
Quan Trí Dũng ngồi bên cạnh Đường Phong lo lắng nói. Một mặt lo lắng cho Phỉ Phỉ, một mặt khác hắn lo lắng nếu như bắt được Lâm Phạm, lão đại bị kích động sẽ làm thịt Lâm Phạm. Dù sao tiểu tử này cũng là con trai của thị trưởng, nếu lão đại giết chết hắn sẽ bất lợi cho toàn bộ Hoa Hưng Xã.
Đường Phong nghiêng đầu nhìn thoáng qua Quan Trí Dũng, hắn đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Quan Trí Dũng. Chính hắn cũng đang lo lắng vấn đề này, tuy rằng không cam lòng, nhưng hắn lại không có biện pháp nào khác. Nghiến răng, Đường Phong vừa định đáp ứng Quan Trí Dũng, thì điện thoại di động vang lên.
Vội vã móc điện thoại ra nhìn, là điện thoại của Hứa Cường, Đường Phong có chút kích động, vẻ mặt chờ đợi nói:
- Alo, thế nào? Có tin tức của Phỉ Phỉ không?
- Lão đại, vừa có một tên côn đồ báo cáo lại, nói là thấy Lâm Phạm cùng mấy người nữa từ quán rượu Khải Môn đi ra, hơn nữa xe mà bọn chúng ngồi chính là một chiếc màu bánh mì. Em và Quỷ Diện bây giờ đang đến đó.
Nắm chặt tay, Đường Phong hung hăng nện một đấm trên tay lái, lớn tiếng quát Hứa Cường :
- Mẹ nó, bắt mấy thằng ôn đó lại cho lão tử, sau đó gọi người đến quán rượu Khải Môn, lấy cho anh một cái phòng, tìm lấy một cái phòng!
Gào lớn xong, Đường Phong quay sang Quan Trí Dũng cười gằn, nói:
- Hắc hắc, tiểu tử này chạy không được rồi.
Vẻ mặt Quan Trí Dũng cũng rất hưng phấn nhưng vẫn có thêm một tia lo lắng, cao giọng nói:
- Quán rượu Khải Môn ở trên đường Mã Bắc, cách nơi này không quá xa, 15 phút là có thể đến.
- Anh lái xe, em chỉ đường.
Nói xong Đường Phong khởi động ô tô. Xe rít lên rồi phóng đi.
Nguyên bản 15 phút lộ trình, Đường Phong thật sự chỉ mất 10 phút đã đến nơi. Huynh đệ Hoa Hưng Xã có không ít người đã tới trước, có mấy người rõ ràng đang ở cửa chờ bọn họ. Lại để ý tới cảnh sát giao thông đuổi theo ở phía sau, Đường Phong rút ra một bọc tiền đưa cho một tiểu đệ nói:
- Bọn họ muốn viết hóa đơn phạt thế nào thì để họ viết như thế, đừng để bọn họ tới làm phiền ta.
Nói xong đi vào bên trong.
Vừa vào đến cửa, Đường Phong liền xông về phía huynh đệ Hoa Hưng Xã hỏi:
- Có tìm được người không?
Lúc này trong đại sảnh tụ tập không ít huynh đệ Hoa Hưng Xã, phía trước quầy bar có hai tiểu thư lo việc tiếp đãi. Hắn vừa hỏi vừa gắt gao nhìn chằm chằm về phía cửa cầu thang bộ và cầu thang máy, chỉ sợ Lâm Phạm thừa dịp hỗn loạn chạy trốn.
- Lão đại, Thứ Đao ca.
Một đám tiểu đệ nhìn thấy bọn Đường Phong tiến đến, tức thì lớn tiếng chào,khiến cho một ít khách nhân trong đại sảnh hoảng sợ, nhanh chóng đứng dậy rời khỏi.
- Lão đại, Tả Thủ ca và Quỷ Diện ca mang các huynh đệ đi tìm rồi. Quỷ Diện ca sợ tiểu tử kia chạy trốn, lệnh cho chúng em canh giữ ở chỗ này.
Một tiểu đệ bước lên đối diện với Đường Phong nói.
Gật đầu, Đường Phong hỏi:
- Mấy thằng côn đồ khác đâu?
- Hữu Thủ ca tự mình dẫn người đi bắt rồi ạ.
- Ừm, anh em canh giữ ở chỗ này thật tốt, người nào dưới 25 tuổi đều không cho phép ra ngoài.
Nói xong Đường Phong cùng Quan Trí Dũng theo cầu thang đi lên trên. Dọc theo đường đi, bàn tay hai người gắt gao nắm chặt, trong đầu suy nghĩ chút nữa sẽ hành hạ đám vương bát đản dám động đến Phỉ Phỉ như thế nào.
Thẳng tới lầu bốn, Đường Phong nghe được tiếng quát mắng giận dữ, cùng Quan Trí Dũng liếc mắt nhìn nhau, sau đó vội vã chạy đến chỗ phát ra âm thanh. Bọn họ biết người đã tìm được, thanh âm vừa mới truyền đến chính là của Hứa Cường.
Trong hành lang tụ tập không ít tiểu đệ, nhìn thấy hai người tới đều cung kích khom lưng chào hỏi. Hai người Đường Phong không có tâm tình nói chuyện với bọn họ, gật đầu thay cho lời chào hỏi. Đi tới cửa phòng số 408, tim hai người đập nhanh hơn, trong lòng cùng cầu khẩn Phỉ Phỉ ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.
- Lão đại.
Hai người vừa tới cửa, Hứa Cường đã nhìn thấy bọn họ, ánh mắt đỏ hồng, hướng phía hai người gọi một tiếng.
Nhìn Lâm Phạm ngồi xổm trên mặt đất run lẩy bẩy, lại nhìn Phỉ Phỉ ngồi ở trên giường ôm chăn khóc nức nở, Đường Phong và Quan Trí Dũng đều cảm thấy trái tim mình tan nát. Sải bước xông về phía trước, Đường Phong đưa tay bóp cổ Lâm Phạm, giơ hắn lên cao, khuôn mặt dữ tợn, gầm lên:
- Địt con mẹ mày!
Sau đó lên gối thật mạnh vào tiểu đệ đệ của Lâm Phạm.
Lâm Phạm kêu thảm một tiếng, ngã nhào xuống mặt đất, ôm lấy tiểu đệ đệ lăn lộn. Đường Phong vẫn chưa hả giận, vừa mới chuẩn bị động thủ, đã bị Quan Trí Dũng từ phía sau vòng tay ôm lấy hắn nói:
- Lão đại, bình tĩnh một chút, đừng quá kích động như thế, nó là con trai của Lâm thị trưởng!
Đường Phong đỏ mắt xoay người đẩy mạnh Quan Trí Dũng một cái nói:
- Bình tĩnh? Tao làm sao mà bình tĩnh được hả? Mày còn nhớ chúng ta từng đáp ứng Phỉ Phỉ cái gì không? Tao nói rồi tuyệt đối không để cho nàng bị tổn thương! Lâm thị trưởng? Thằng ranh này có là con trai của ngọc hoàng, tao cũng phải giết chết nó!!!
Quan Trí Dũng bị Đường Phong hung hăng đẩy ra liền sửng sốt, đây là lần đầu tiên từ rất lâu rồi Đường Phong nổi giận với hắn, nghĩ đến chuyện chính mình đã từng đáp ứng Phỉ Phỉ, nghĩ đến đoạn thời gian vừa qua mọi người đêm ngày sống chung, nghĩ đến Phỉ Phỉ đem đến cho mình cảm giác gia đình ấm cúng và vui vẻ, Quan Trí Dũng đột nhiên phát hiện hắn thay đổi, bản thân mình sao lại biến thành như vậy? Thế giới này có cái gì có thể quan trọng hơn huynh đệ, người thân? Lẽ nào chính mình bị cuộc sống hiện tại làm cho biến chất? Biến thành kẻ sợ đầu sợ đuôi sao? Hắn sợ, hắn sợ chính mình không còn là Quan Trí Dũng trước kia nữa. Nghĩ đến đây Quan Trí Dũng toàn thân toát mồ hôi lạnh, hắn liếc nhìn Đường Phong, Hứa Cường, Ân Phỉ, Quỷ Diện, sau đó tát một cái thật mạnh lên mặt.
Ngẩng đầu nói:
- Lão đại, em sai rồi!
Nói xong hai hàng lệ nóng cứ thế tuôn rơi. Hán tử cứng rắn như cương thiết này dĩ nhiên lại đổ lệ.
/219
|