Lão Mã đi rồi, Đường Phong liền gọi điện cho Hứa Cường, và Quan Trí Dũng hẹn hai người gặp tại biệt thự, đồng thời phân phó bốn đàn em đi đón Ân Phỉ. Cô em gái này là người mà hắn lo lắng nhất, hắn chỉ sợ đối phương biết được sự tồn tại của Ân Phỉ rồi dùng nàng để uy hiếp bọn họ.
Khi trở lại biệt thự thì Hứa Cường và Quan Trí Dũng đều đang ngồi đó chờ hắn, Đường Phong cũng không nói nhảm, nói thẳng vào chuyện chính luôn: “Tang Bưu liên lạc với lão đại ở các khu khác, chuẩn bị liên hợp đối phó với chúng ta. Các cậu thấy thế nào?”
Hứa Cường đứng vụt dậy, lớn tiếng nói: “Mẹ kiếp! Lão đại, bọn chúng muốn gây chuyện sao? Để ta đi diệt bọn chúng, cũng là cơ hội để rèn luyện các tiểu đệ.”
Đường Phong liếc Hứa Cường nói: “Mẹ kiếp. ngồi xuống cho ta, cậu muốn đi diệt bọn chúng? Mấy người bọn chúng cùng hành động, huy động ít nhất cả ngàn người, chỉ mình cậu cùng với hai mươi tên thì làm được trò trống gì? Bình tĩnh một chút đi.”
Quan Trí Dũng nhíu mày nói: “Tin tức này có đáng tin cậy không?”
“Đáng tin.” Đường Phong gật đầu nói.
“Vấn đề mấu chốt hiện giờ là phải biết rõ lúc nào bọn chúng sẽ hành động. Chúng ta vốn ở thế yếu, nếu cả khi nào đối phương hành động cũng không biết thì thật sự quá bị động.” Quan Trí Dũng nói.
Đường Phong hít một hơi nói: “Đúng vậy, ta cũng đã cho người tản ra dò thám xung quanh, chỉ cần có người của bọn chúng xuất hiện thì Hữu Thủ sẽ gọi điện báo cho chúng ta biết trước tiên.”
Đang nói thì điện thoại của Đường Phong reo lên, Quan Trí Dũng và Hứa Cường đồng thời nhìn chằm chằm vào Đường Phong.
“Là điện thoại của Hữu Thủ.” Đường Phong nói xong thì nhấn nút nghe điện thoại nói: “Tình hình thế nào?”
Tiếng của Hữu Thủ từ trong điện thoại vang lên: “Lão đại, tình hình không tốt. Vừa rồi đàn em báo về nói phát hiện có rất nhiều lưu manh tiến vào khu nam. Bọn họ phân làm tốp mười, hai mươi người lần lượt tiến vào. Em lại để mấy người theo dõi xem bọn chúng đi đâu, vừa rồi có người báo về nói toàn bộ những tên lưu manh này đều tập trung về đường Thuý Văn, là địa bàn của Tang Bưu.”
“Rất tốt, cậu không cần phải rối như vậy, coi như chưa từng có chuyện gì phát sinh.” Nói xong thì Đường Phong cúp điện thoại, quay qua nói với Quan Trí Dũng: “Số lượng không rõ nhưng có thể khẳng định là rất đông, không phải là một trăm người của chúng ta có thể ngăn cản được.”
“Hiện bọn chúng tập trung ở đâu?” Quan Trí Dũng hỏi.
“Đường Thuý Văn, địa bàn của Tang Bưu.”
Quan Trí Dũng cúi đầu nghĩ nghĩ rồi nói: “Lão đại, có một biện pháp có thể hoá giải nguy cơ lần này, bất quá có phần mạo hiểm, thành công thì chúng ta có thể bình yên vượt qua, hơn nữa còn có thể khiến cho bọn chúng tổn thương nghiêm trọng. Một khi thất bại thì toàn bộ cố gắng một tháng nay của chúng ta đều đổ sông đổ biển.”
“Biện pháp gì?” Hứa Cường nôn nóng hỏi.
Quan Trí Dũng nhìn nhìn Hứa Cường và Đường Phong rồi nói: “Biện pháp chính là…”
Nghe xong, Đường Phong gật đầu nói: “Ta cũng đã nghĩ tới biện pháp này, với tình hình trước mắt thì đây là biện pháp duy nhất. Mẹ nó, liều một trận, chúng ta động thủ trước nắm lấy chủ động thì tốt hơn.”
Nói xong Đường Phong lại gọi điện thoại, kêu Vương Thắng trở về. Chờ sau khi Vương Thắng về tới biệt thự, Đường Phong mới đem toàn bộ kế hoạch nói rõ lại một lần, sau đó phân chia nhau đi chuẩn bị.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, tám giờ, mỗi người Đường Phong và Quan Trí Dũng dẫn theo mười đàn em rời khỏi khu nam, chạy tới khu tây và khu bắc.
Dưới sự dẫn đường của một đàn em, Đường Phong đi lòng vòng mãi ở khu tây mới tới được trung tâm giải trí Tân Lệ Nhân, mục tiêu đêm nay của Đường Phong. Cũng đừng hiểu lầm rằng đêm nay Đường Phong định đánh chiếm địa bàn này, hắn chỉ muốn gây lên vài cuộc hỗn loạn nho nhỏ, làm cho Hồ Lô ngoan ngoãn dẫn đàn em về mà thôi.
Trung tâm giải trí Tân Lệ Nhân là chỗ ăn chơi lớn nhất ở khu tây, cũng là tổng bộ của Hồ Lô. Bởi vì Hồ Lô đã đem phân nửa người của hắn đến khu nam nên bây giờ chỗ này chỉ có khoảng hai mươi đàn em trông coi. Trung tâm giải trí này vô cùng trọng yếu đối với Hồ Lô. Bề ngoài thì nó là một trung tâm giải trí nhưng ở dưới lòng đất còn có cả sòng bài nữa. Hiện giờ nơi đây chính là sòng bài lớn nhất ở XA. Nếu nơi này xảy ra chuyện thì Hồ Lô nhất định sẽ vội vàng dẫn quân về cứu viện, nếu không một khi bị cảnh sát tới đây giải quyết, phát hiện ra tầng ngầm thì mọi chuyện coi như xong.
“Lão đại, chúng ta vào sao?” Một tiểu đệ ngoại hiệu là Bá Vương, là một trong hai người được Hứa Cường coi trọng nhất hỏi. Những người Đường Phong mang đến đây đều là những người đã kiên trì vượt qua được huấn luyện địa ngục.
“Uhm. Mọi người nghe cho kỹ, nhiệm vụ chính của chúng ta hôm nay là làm loạn, làm tốt thì trở về sẽ có thưởng.” Xã hội đen vốn là phần tử tràn đầy nhiệt huyết, hiện giờ lại có thêm trọng thưởng thì chỉ trong nháy mắt cả đám đã đỏ bừng hai mắt, hận không thể xông vào đập phá ngay tức thì.
Sau khi mọi người tiến vào, bị tiếng nhạc ồn ào làm ù hết cả tai, những tên lưu manh này sớm đã quen với chuyện này, chẳng những không có chút nào không thoải mái mà còn lộ ra vẻ hưng phấn nữa.
Mấy người phân ra ngồi xuống hai bàn, Đường Phong nhìn về phía Bá Vương, lần này hắn dẫn Bá Vương đi là muốn kiểm nghiệm con mắt nhìn người của Hứa Cường. Hiện giờ thế lực của bọn họ còn nhỏ, mấy người còn có thể trông coi, quản lý được. Nhưng sau này thì sao? Cho nên Đường Phong tuyệt đối không bỏ qua nhân tài. Bá Vương vô cùng hâm mộ Hứa Cường. Hắn là một người sùng bái lực lượng, mà Hứa Cường chính là một người có lực lượng mạnh mẽ. Nếu như lần này hắn có biểu hiện tốt, Đường Phong sẽ cân nhắc việc thăng chức cho hắn.
Bá Vương đánh giá xung quanh xong, sau đó ánh mắt tập trung lên một nam tử mặc đồ tây màu đen ở cạnh quầy bar. Hắn đem một ít rượu vẩy lên người rồi làm bộ say rượu loạng choạng đi về phía người kia.
“Con mẹ mày, đi đường không biết nhìn hả?” Nam tử mặc đồ Tây đang tìm kiếm một cô bạn giải sầu đêm nay thì đột nhiên lại có một tên đàn ông hôi hám, người đầy mùi rượu đi tới, ngã gục vào người hắn, làm cho hắn bực mình mắng.
“Mày?! Mày nói ai? Tiểu… Tiểu tử, để gia gia… cho… cho mày biết…” Bá Vương loạng choạng đứng dậy, lớn tiếng hô lên, xoay người làm bộ muốn đánh nam tử mặc đồ tây.
Lúc này, có một nhân viên phục vụ gần đó thấy có chuyện gì đó không đúng, vội vàng đi gọi bảo vệ.
Bảo vệ tới, thì đúng lúc Bá Vương đã đánh một quyền vào mặt của nam tử. Ba bảo vệ rút côn cao su đi đến chặn trước mặt Bá Vương, ngăn hắn lại mắng: “Mẹ kiếp, không muốn sống nữa hả? Có biết đây là đâu không? Dám gây chuyện ở đây? Đem hắn ra ngoài!”
Bá Vương cười hắc hắc nói: “Bằng vào mấy người bọn mày? Lão, lão tử cũng không có để chỗ này vào mắt, đây không phải là đại bản doanh của Hồ Lô sao? Lão… lão đại của tao là Quỷ Diện, sao lại phải sợ bọn mày?” Nói xong thì xông lên đánh lộn với ba tên bảo vệ. Lời nói của Bá Vương làm cho Đường Phong dở khóc dở cười, tiểu tử này cũng thật có đầu óc, còn biết vu oan hãm hại người khác nữa.
Ba bảo vệ này thân thủ cũng không tồi, nhưng vẫn còn kém Bá Vương một chút. Trước khi tiến hành huấn luyện địa ngục thì Bá Vương đã hơn mấy người này rồi, sau khi được Hứa Cường huấn luyện một tháng, lại được chiếu cố đặc thù, hiện tại đã mạnh hơn trước kia không biết bao nhiêu lần.
Chỉ qua vài nhịp, mấy bảo vệ này đã bị đánh ngã lăn quay, Bá Vương còn chưa đã tay, chuẩn bị bồi thêm mấy cước nữa thì đột nhiên có tiếng hét to: “Dừng tay lại cho tao!”
Người tới chỉ chừng ba mươi tuổi, hiện giờ đã là tháng mười một vậy mà hắn lại chỉ mặt có một cái áo ba lỗ ôm sát người, lộ ra cơ bắp săn chắc, mạnh mẽ, dưới ánh đèn còn lấp loáng một màu đen bóng khoẻ mạnh.
Lúc này DJ cũng đã dừng nhạc, người đàn ông cầm lấy micro hô lớn: “Các vị, thật là xấu hổ, hôm nay đóng cửa sớm, rất mong các vị lần sau lại tới chơi vui vẻ.” Không ngờ lại hạ lệnh đuổi khách.
Một lúc sau, mọi người đã rời đi hết, chỉ còn người của tráng hán và mấy người Đường Phong mang đến, nhân viên phục vụ cũng đều đã đi hết rồi.
Một đàn em của tráng hán đi đến gần mấy người Đường Phong nói: “Các vị, chúng tôi đã đóng…” Còn chưa kịp dứt lời thì đã bị Đường Phong đá văng ra xa.
Đường Phong đứng lên, đi lên trước người Bá Vương, cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn tráng hán, hắn có thể cảm nhận được người này rất lợi hại, mặc dù vẫn còn kém mình rất nhiều nhưng Bá Vương vẫn chưa phải là đối thủ của hắn.
“Người anh em này, hai người đi cùng nhau sao? Trung tâm giải trí này do bọn ta quản lý, mọi người đều gọi ta là anh Mãnh, không biết nên xưng hô như thế nào?” Tráng hán vừa thấy Đường Phong bước ra thì cũng cả kinh, nếu là bình thường thì hắn đã sớm tiến lên đánh cho đối phương không biết trời đất là gì rồi, nhưng mà trước mặt người trẻ tuổi này hắn lại có cảm giác vô lực.
“Xưng hô như thế nào thì một lát nữa sẽ nói cho mày biết sau. Mày là em của Hồ Lô?”
“Đã biết rõ như vậy thì có lẽ bọn mày cố ý đến đây để gây chuyện?” Tráng hán lạnh lùng hỏi.
Đường Phong cười nhẹ đáp: “Lão đại của mày mang đàn em qua địa bàn của bọn tao chơi, sao tao lại không thể mang vài anh em qua chỗ của hắn để chơi cho vui nhỉ?”
Khi trở lại biệt thự thì Hứa Cường và Quan Trí Dũng đều đang ngồi đó chờ hắn, Đường Phong cũng không nói nhảm, nói thẳng vào chuyện chính luôn: “Tang Bưu liên lạc với lão đại ở các khu khác, chuẩn bị liên hợp đối phó với chúng ta. Các cậu thấy thế nào?”
Hứa Cường đứng vụt dậy, lớn tiếng nói: “Mẹ kiếp! Lão đại, bọn chúng muốn gây chuyện sao? Để ta đi diệt bọn chúng, cũng là cơ hội để rèn luyện các tiểu đệ.”
Đường Phong liếc Hứa Cường nói: “Mẹ kiếp. ngồi xuống cho ta, cậu muốn đi diệt bọn chúng? Mấy người bọn chúng cùng hành động, huy động ít nhất cả ngàn người, chỉ mình cậu cùng với hai mươi tên thì làm được trò trống gì? Bình tĩnh một chút đi.”
Quan Trí Dũng nhíu mày nói: “Tin tức này có đáng tin cậy không?”
“Đáng tin.” Đường Phong gật đầu nói.
“Vấn đề mấu chốt hiện giờ là phải biết rõ lúc nào bọn chúng sẽ hành động. Chúng ta vốn ở thế yếu, nếu cả khi nào đối phương hành động cũng không biết thì thật sự quá bị động.” Quan Trí Dũng nói.
Đường Phong hít một hơi nói: “Đúng vậy, ta cũng đã cho người tản ra dò thám xung quanh, chỉ cần có người của bọn chúng xuất hiện thì Hữu Thủ sẽ gọi điện báo cho chúng ta biết trước tiên.”
Đang nói thì điện thoại của Đường Phong reo lên, Quan Trí Dũng và Hứa Cường đồng thời nhìn chằm chằm vào Đường Phong.
“Là điện thoại của Hữu Thủ.” Đường Phong nói xong thì nhấn nút nghe điện thoại nói: “Tình hình thế nào?”
Tiếng của Hữu Thủ từ trong điện thoại vang lên: “Lão đại, tình hình không tốt. Vừa rồi đàn em báo về nói phát hiện có rất nhiều lưu manh tiến vào khu nam. Bọn họ phân làm tốp mười, hai mươi người lần lượt tiến vào. Em lại để mấy người theo dõi xem bọn chúng đi đâu, vừa rồi có người báo về nói toàn bộ những tên lưu manh này đều tập trung về đường Thuý Văn, là địa bàn của Tang Bưu.”
“Rất tốt, cậu không cần phải rối như vậy, coi như chưa từng có chuyện gì phát sinh.” Nói xong thì Đường Phong cúp điện thoại, quay qua nói với Quan Trí Dũng: “Số lượng không rõ nhưng có thể khẳng định là rất đông, không phải là một trăm người của chúng ta có thể ngăn cản được.”
“Hiện bọn chúng tập trung ở đâu?” Quan Trí Dũng hỏi.
“Đường Thuý Văn, địa bàn của Tang Bưu.”
Quan Trí Dũng cúi đầu nghĩ nghĩ rồi nói: “Lão đại, có một biện pháp có thể hoá giải nguy cơ lần này, bất quá có phần mạo hiểm, thành công thì chúng ta có thể bình yên vượt qua, hơn nữa còn có thể khiến cho bọn chúng tổn thương nghiêm trọng. Một khi thất bại thì toàn bộ cố gắng một tháng nay của chúng ta đều đổ sông đổ biển.”
“Biện pháp gì?” Hứa Cường nôn nóng hỏi.
Quan Trí Dũng nhìn nhìn Hứa Cường và Đường Phong rồi nói: “Biện pháp chính là…”
Nghe xong, Đường Phong gật đầu nói: “Ta cũng đã nghĩ tới biện pháp này, với tình hình trước mắt thì đây là biện pháp duy nhất. Mẹ nó, liều một trận, chúng ta động thủ trước nắm lấy chủ động thì tốt hơn.”
Nói xong Đường Phong lại gọi điện thoại, kêu Vương Thắng trở về. Chờ sau khi Vương Thắng về tới biệt thự, Đường Phong mới đem toàn bộ kế hoạch nói rõ lại một lần, sau đó phân chia nhau đi chuẩn bị.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, tám giờ, mỗi người Đường Phong và Quan Trí Dũng dẫn theo mười đàn em rời khỏi khu nam, chạy tới khu tây và khu bắc.
Dưới sự dẫn đường của một đàn em, Đường Phong đi lòng vòng mãi ở khu tây mới tới được trung tâm giải trí Tân Lệ Nhân, mục tiêu đêm nay của Đường Phong. Cũng đừng hiểu lầm rằng đêm nay Đường Phong định đánh chiếm địa bàn này, hắn chỉ muốn gây lên vài cuộc hỗn loạn nho nhỏ, làm cho Hồ Lô ngoan ngoãn dẫn đàn em về mà thôi.
Trung tâm giải trí Tân Lệ Nhân là chỗ ăn chơi lớn nhất ở khu tây, cũng là tổng bộ của Hồ Lô. Bởi vì Hồ Lô đã đem phân nửa người của hắn đến khu nam nên bây giờ chỗ này chỉ có khoảng hai mươi đàn em trông coi. Trung tâm giải trí này vô cùng trọng yếu đối với Hồ Lô. Bề ngoài thì nó là một trung tâm giải trí nhưng ở dưới lòng đất còn có cả sòng bài nữa. Hiện giờ nơi đây chính là sòng bài lớn nhất ở XA. Nếu nơi này xảy ra chuyện thì Hồ Lô nhất định sẽ vội vàng dẫn quân về cứu viện, nếu không một khi bị cảnh sát tới đây giải quyết, phát hiện ra tầng ngầm thì mọi chuyện coi như xong.
“Lão đại, chúng ta vào sao?” Một tiểu đệ ngoại hiệu là Bá Vương, là một trong hai người được Hứa Cường coi trọng nhất hỏi. Những người Đường Phong mang đến đây đều là những người đã kiên trì vượt qua được huấn luyện địa ngục.
“Uhm. Mọi người nghe cho kỹ, nhiệm vụ chính của chúng ta hôm nay là làm loạn, làm tốt thì trở về sẽ có thưởng.” Xã hội đen vốn là phần tử tràn đầy nhiệt huyết, hiện giờ lại có thêm trọng thưởng thì chỉ trong nháy mắt cả đám đã đỏ bừng hai mắt, hận không thể xông vào đập phá ngay tức thì.
Sau khi mọi người tiến vào, bị tiếng nhạc ồn ào làm ù hết cả tai, những tên lưu manh này sớm đã quen với chuyện này, chẳng những không có chút nào không thoải mái mà còn lộ ra vẻ hưng phấn nữa.
Mấy người phân ra ngồi xuống hai bàn, Đường Phong nhìn về phía Bá Vương, lần này hắn dẫn Bá Vương đi là muốn kiểm nghiệm con mắt nhìn người của Hứa Cường. Hiện giờ thế lực của bọn họ còn nhỏ, mấy người còn có thể trông coi, quản lý được. Nhưng sau này thì sao? Cho nên Đường Phong tuyệt đối không bỏ qua nhân tài. Bá Vương vô cùng hâm mộ Hứa Cường. Hắn là một người sùng bái lực lượng, mà Hứa Cường chính là một người có lực lượng mạnh mẽ. Nếu như lần này hắn có biểu hiện tốt, Đường Phong sẽ cân nhắc việc thăng chức cho hắn.
Bá Vương đánh giá xung quanh xong, sau đó ánh mắt tập trung lên một nam tử mặc đồ tây màu đen ở cạnh quầy bar. Hắn đem một ít rượu vẩy lên người rồi làm bộ say rượu loạng choạng đi về phía người kia.
“Con mẹ mày, đi đường không biết nhìn hả?” Nam tử mặc đồ Tây đang tìm kiếm một cô bạn giải sầu đêm nay thì đột nhiên lại có một tên đàn ông hôi hám, người đầy mùi rượu đi tới, ngã gục vào người hắn, làm cho hắn bực mình mắng.
“Mày?! Mày nói ai? Tiểu… Tiểu tử, để gia gia… cho… cho mày biết…” Bá Vương loạng choạng đứng dậy, lớn tiếng hô lên, xoay người làm bộ muốn đánh nam tử mặc đồ tây.
Lúc này, có một nhân viên phục vụ gần đó thấy có chuyện gì đó không đúng, vội vàng đi gọi bảo vệ.
Bảo vệ tới, thì đúng lúc Bá Vương đã đánh một quyền vào mặt của nam tử. Ba bảo vệ rút côn cao su đi đến chặn trước mặt Bá Vương, ngăn hắn lại mắng: “Mẹ kiếp, không muốn sống nữa hả? Có biết đây là đâu không? Dám gây chuyện ở đây? Đem hắn ra ngoài!”
Bá Vương cười hắc hắc nói: “Bằng vào mấy người bọn mày? Lão, lão tử cũng không có để chỗ này vào mắt, đây không phải là đại bản doanh của Hồ Lô sao? Lão… lão đại của tao là Quỷ Diện, sao lại phải sợ bọn mày?” Nói xong thì xông lên đánh lộn với ba tên bảo vệ. Lời nói của Bá Vương làm cho Đường Phong dở khóc dở cười, tiểu tử này cũng thật có đầu óc, còn biết vu oan hãm hại người khác nữa.
Ba bảo vệ này thân thủ cũng không tồi, nhưng vẫn còn kém Bá Vương một chút. Trước khi tiến hành huấn luyện địa ngục thì Bá Vương đã hơn mấy người này rồi, sau khi được Hứa Cường huấn luyện một tháng, lại được chiếu cố đặc thù, hiện tại đã mạnh hơn trước kia không biết bao nhiêu lần.
Chỉ qua vài nhịp, mấy bảo vệ này đã bị đánh ngã lăn quay, Bá Vương còn chưa đã tay, chuẩn bị bồi thêm mấy cước nữa thì đột nhiên có tiếng hét to: “Dừng tay lại cho tao!”
Người tới chỉ chừng ba mươi tuổi, hiện giờ đã là tháng mười một vậy mà hắn lại chỉ mặt có một cái áo ba lỗ ôm sát người, lộ ra cơ bắp săn chắc, mạnh mẽ, dưới ánh đèn còn lấp loáng một màu đen bóng khoẻ mạnh.
Lúc này DJ cũng đã dừng nhạc, người đàn ông cầm lấy micro hô lớn: “Các vị, thật là xấu hổ, hôm nay đóng cửa sớm, rất mong các vị lần sau lại tới chơi vui vẻ.” Không ngờ lại hạ lệnh đuổi khách.
Một lúc sau, mọi người đã rời đi hết, chỉ còn người của tráng hán và mấy người Đường Phong mang đến, nhân viên phục vụ cũng đều đã đi hết rồi.
Một đàn em của tráng hán đi đến gần mấy người Đường Phong nói: “Các vị, chúng tôi đã đóng…” Còn chưa kịp dứt lời thì đã bị Đường Phong đá văng ra xa.
Đường Phong đứng lên, đi lên trước người Bá Vương, cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn tráng hán, hắn có thể cảm nhận được người này rất lợi hại, mặc dù vẫn còn kém mình rất nhiều nhưng Bá Vương vẫn chưa phải là đối thủ của hắn.
“Người anh em này, hai người đi cùng nhau sao? Trung tâm giải trí này do bọn ta quản lý, mọi người đều gọi ta là anh Mãnh, không biết nên xưng hô như thế nào?” Tráng hán vừa thấy Đường Phong bước ra thì cũng cả kinh, nếu là bình thường thì hắn đã sớm tiến lên đánh cho đối phương không biết trời đất là gì rồi, nhưng mà trước mặt người trẻ tuổi này hắn lại có cảm giác vô lực.
“Xưng hô như thế nào thì một lát nữa sẽ nói cho mày biết sau. Mày là em của Hồ Lô?”
“Đã biết rõ như vậy thì có lẽ bọn mày cố ý đến đây để gây chuyện?” Tráng hán lạnh lùng hỏi.
Đường Phong cười nhẹ đáp: “Lão đại của mày mang đàn em qua địa bàn của bọn tao chơi, sao tao lại không thể mang vài anh em qua chỗ của hắn để chơi cho vui nhỉ?”
/219
|