Chờ Đường Phong cùng với Hứa Cường trở lại khách sạn thì đã hơn một giờ đêm, Quan Trí Dũng và Ân Phỉ đang ngồi trên salon xem tivi, Vương Thắng thì đồn trú ở Hắc Mạn Đà La một lát nữa mới trở về.
Rửa mặt xong, Đường Phong vừa nhận lấy ly trà nóng của Ân Phỉ đưa vừa hỏi: “Thứ Đao, thế nào rồi? Có thu hoạch gì không?”
Quan Trí Dũng cười cười nói: “Đương nhiên là có, hiện nay Hắc Mạn Đà La đã ổn định, mười hai bảo vệ đã đầu nhập vào trong Chiến Đường của Hữu Thủ, hôm nay còn thu thêm hai mươi tiểu đệ nữa.”
“Ah? Ha ha, không tồi, ta và Hứa Cường đã khống chế được Phi Điểu, thu được hai mươi hai tiểu đệ và bốn bảo vệ. Ta định ngày mai sẽ tập hợp tất cả các tiểu đệ mới thu lại làm mấy việc. Một là phổ biến rõ bang quy, hai là tiến hành cường hoá huấn luyện. Ta thấy những tên lưu manh này thực lực quá yếu, định chia một nửa để làm việc, còn một nửa thì ra ngoài làm việc. Sau này cứ thay phiên nhau, trên đường ta đã bàn bạc với Tả Thủ rồi, ngày mai hắn sẽ đi tìm một chỗ làm trụ sở huấn luyện.” Hiện giờ tâm tình của Đường Phong rất tốt.
“Uhm, vậy em đi cùng anh đi. Mai em sẽ bảo tất cả tập trung ở Hắc Mạn Đà La vào tám giờ sáng. Không phải chúng ta định dọn nhà vào ngày mai sao, hắc hắc, có người làm công miễn phí thì phải dùng rồi.” Quan Trí Dũng cười đểu, cũng chỉ có khi ở cùng với anh em hắn mới lộ ra vẻ mặt như vậy.
Đường Phong ngẩn người, đột nhiên cười lớn nói: “Ha ha, không hổ là anh em tốt của ta, có suy nghĩ giống hệt như ta. Ta cũng đã bảo bọn chúng tập hợp vào chín giờ sáng mai rồi. Ha ha.”
Nói xong thì bốn người ở trong phòng cùng cười ha hả.
Rạng sáng ngày hôm sau, Quan Trí Dũng và Đường Phong phân biệt đi hai nơi, mà Hứa Cường thì một mình đi tìm chỗ phù hợp là trụ sở huấn luyện. Vốn hắn muốn rủ Ân Phỉ đi cùng nhưng câu nói đầu tiên của Ân Phỉ lại khiến hắn tiu nghỉu rời đi: “Không được, để một đám nam nhân dọn nhà thì em không yên tâm, lỡ đặt đồ đạc vào chỗ không đúng thì sao? Đến lúc đó anh lại sắp xếp lại lần nữa nha?”
Phi Điểu và Hắc Mạn Đà La giống nhau là không kinh doanh vào ban ngày, sau tám giờ tối mới bắt đầu buôn bán. Vừa vào cửa, mấy đàn em đã đứng dậy hô to: “Chào đại ca.”
Đường Phong có chút ngạc nhiên, thật sự là vẫn chưa quen với chuyện này, nhưng cảm giác cũng không tệ. Để lại sáu người bảo vệ, còn lại hai mươi người đi theo Đường Phong đi về phía nhà mới của hắn.
Đường Phong đi tới thì Quan Trí Dũng cũng đã chờ sẵn, nhìn thấy Đường Phong tới thì cùng với Ân Phỉ bước lên mấy bước nói: “Lão đại, vừa gọi điện cho nơi cung cấp đồ nội thất, họ bảo là sẽ tới ngay.”
Đường Phong gật đầu: “Gọi mấy tên bên kia tập trung cả lại đây.”
Quan Trí Dũng đem tất cả các tiểu đệ mà hắn thu được gọi qua bên này sau đó nói với họ rằng: “Đây là lão đại của ta, cũng là lão đại của Hoa Hưng Xã chúng ta, gọi là Tử Thần.”
“Xin chào đại ca.” Lại một cảm giác thoả mãn nữa nổi lên.
Đường Phong phất phất tay nói: “Được rồi, hôm nay gọi mọi người đến đây cũng không có chuyện gì khác, chỉ là hôm nay chúng ta dọn nhà mà thôi, đương nhiên cũng không phải bắt mọi người phải làm không công, chờ xong việc rồi ta sẽ mời các cậu dùng cơm.”
Mọi người cười ha hả, lão đại này thật không quá lạnh lùng, có vẻ rất thân thiện, dễ gần.
Đường Phong chỉ vào những tiểu đệ mà mình thu rồi lại chỉ sang những tiểu đệ mà Quan Trí Dũng thu nói: “Trước tiên mọi người hãy nói chuyện với nhau, liên lạc, trao đổi để hiểu biết thêm về nhau, sau này mọi người đều là anh em trong nhà, đừng để đến lúc đi ra ngoài chém nhau lại không phân biệt được đâu là anh em, đâu là kẻ địch.”
Các tiểu đệ lại cười vang lên, sau khi cười xong thì bắt đầu ngồi chém gió, kẻ thì so sánh xem ai chém được nhiều người hơn, người thì kể lại những chuyện mà mình đã trải qua, cuối cùng lại nói chuyện về Hứa Cường, Quan Trí Dũng. Đường Phong nhìn những người này lắc đầu thầm nghĩ: “Vẫn chỉ là một đám lưu manh, muốn biến bọn họ thành xã hội đen chân chính thì còn cần phải mất một thời gian dài.”
Một lúc lâu sau, đồ đạc được chuyển tới, chúng tiểu đệ tranh nhau khiêng vác vào trong nhà, ai không muốn lão đại có ấn tượng tốt với bọn họ chứ?
Đến khi xong hết mọi việc thì cũng đã quá mười hai giờ trưa rồi, vừa đúng thời gian đi ăn cơm trưa. Đường Phong cố gắng lắm mới có thể thuyết phục Ân Phỉ muốn ở nhà lau dọn theo hắn cùng với đám tiểu đệ đi tới khách sạn.
Đùa sao? Loại chuyện này sao có thể để Ân Phỉ phải lo chuyện này được? Không nói chuyện quét dọn một căn phòng lớn như vậy thì phải tốn bao nhiêu thời gian, công sức, cho dù Ân Phỉ không thấy mệt thì Đường Phong cũng không để nàng làm loại chuyện này.
Trên đường đi, Đường Phong tuỳ tiện ghé ngang công ty nhận làm vệ sinh nhà cửa lưu lại một chìa khoá nhà cùng với địa chỉ rồi rời đi. Đường Phong rời đi rồi, hắn cũng không sợ có người dám trộm đồ gì của hắn, hiện tại hắn là xã hội đen, kẻ nào dám trộm đồ của hắn thì thật sự là không biết sống chết, hơn nữa công ty như vậy làm việc rất có quy củ, cũng rất hiếm khi xảy ra chuyện như vậy.
Trong suốt thời gian ăn cơm, Đường Phong và Quan Trí Dũng cũng không nhàn rỗi, không ngừng được các tiểu đệ nịnh hót, có điều hai người cũng rất thích thú. Nếu không phải vì hai người cũng chỉ mới là lão đại, chưa quen thuộc với hai chuyện này, không thì sớm đã chịu hông nổi rồi.
Ăn cơm xong, bên Hứa Cường cũng đã có tin tức. Hắn nhắn cho Đường Phong một cái địa chỉ, bảo Đường Phong qua xem. Sau khi để các tiểu đệ được tự do hoặc có thể tiếp tục ở lại ăn uống hay làm gì tuỳ thích, Đường Phong dẫn Quan Trí Dũng và Ân Phỉ đi đến địa chỉ mà Hứa Cường gửi cho hắn.
Từ xa Đường Phong đã lờ mờ thấy được Hứa Cường cùng một người trung niên đứng ở cạnh một ngôi nhà đang bàn cãi gì đó. Chờ ba người đi tới gần, Hứa Cường nhìn thấy rõ thì vội vàng đi tới nói: “Lão đại, chỗ này trước đây là một trường tư thục, sau này trường học đóng cửa nhưng ký túc xá và khu dạy học vẫn còn giữ lại. Em vừa mới vào xem, ngoại trừ bề ngoài có chút xấu xí thì cũng không tệ lắm, hơn nữa ở đây còn có sân rộng, ở đằng sau trường có một khu đất trống rất lớn, quả thật là một chỗ rất tốt.”
Người đàn ông trung niên thấy Hứa Cường báo cáo lại mọi chuyện với Đường Phong thì cũng đoán được Đường Phong mới là người đưa ra quyết định cuối cùng, tiến lên đưa tay bắt tay Đường Phong nói: “Chào cậu, không biết nên xưng hô như thế nào?”
Đường Phong có chút ngơ ngẩn, không biết nên nói như thế nào? Nói tên là Tử Thần sao? Người kia không cười chết mới sợ. Nói họ Đường sao? Chuyện này tuyệt đối không được. Đột nhiên Đường Phong nhớ tới thân phận mới của mình thì mỉm cười nói với người đàn ông trung niên: “Tôi họ Triệu, không biết nên xưng hô với ông như thế nào?”
“À, Triệu tiên sinh, ha ha, tôi họ Lý, trước đây chính là hiệu trưởng của trường học này.” Người trung niên nhiệt tình nói.
“A, thì ra là Lý hiệu trưởng, về việc chúng tôi muốn mua mảnh đất này thì huynh đệ của chúng tôi muốn mua mảnh đất này?”Đường Phong cười nói.
Lý hiệu trưởng vội vàng gật đầu nói: “Nói rồi, nói rồi. Vừa rồi tôi đã nói chuyện với vị tiên sinh này, anh xem mảnh đất này của chúng tôi cũng rất lớn, có một ký túc xá, một toà nhà để dạy học, còn có một căn tin nữa. Đừng nhìn bên ngoài có chút xấu xí mà lầm, chỉ là vì nơi này đã lâu không có ai ở nên mới vậy thôi chứ nó cũng chỉ mới được xây dựng chưa tới năm năm, còn có thể dùng được rất lâu. Lại thêm sân phía trước và phía sau rất rộng, nơi này không tệ đâu.”
Đường Phong thầm bực trong lòng, xem ra người bán hàng nào cũng giống nhau, mèo khen mèo dài đuôi.
“Không biết Lý hiệu trưởng muốn ra giá bao nhiêu?” Đường Phong hỏi.
Lý hiệu trưởng thấy Đường Phong trực tiếp như vậy thì cười cười nói: “Triệu tiên sinh là người sảng khoái như vậy thì ta cũng nói thẳng, năm trăm vạn, chỉ cần năm trăm vạn thì mọi thứ đều là của anh.”
Đường Phong thấy giá này cũng không phải là quá tốt, nhưng cũng không thấy là cao, không hài lòng là vì hiện giờ hắn không thể kiếm đâu ra năm trăm vạn. Nhíu mày nói: “Giá tiền này có hơi cao. Nói thật những toà nhà này không có chút tác dụng nào đối với chúng tôi, những toà nhà to như vậy chúng tôi cũng phải tốn không ít tiền để thuê công ty xây dựng phá huỷ đi.”
Lý hiệu trưởng có chút khó xử nói: “Triệu tiên sinh, những toà nhà này đều rất tốt, sao anh lại muốn phá bỏ? Chỉ cần quét vôi lại là có thể sử dụng được bình thường mà.”
Đường Phong nở nụ cười, một lúc lâu sau mới nói: “ Lý hiệu trưởng, ông không thấy lời ông nói rất buồn cười sao? Chúng tôi chỉ muốn mua mảnh đất thôi, những toà nhà này đối với chúng tôi hoàn toàn vô dụng.”
“Triệu tiên sinh nguyện ý trả bao nhiêu?” Lý hiệu trưởng cẩn thận hỏi.
Đường Phong duỗi ba ngón tay ra: “Ba trăm vạn, đây là giá mà ta có thể đưa ra, nếu như ông thấy được thì chúng ta có thể làm thủ tục chuyển nhượng, nếu như ông thấy không được thì tôi cũng không miễn cưỡng.”
Lý hiệu trưởng suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói: “ Thôi được, ba trăm vạn thì ba trăm vạn, ài…”
Hắn cũng không phải không có nỗi khổ tâm, lúc trước khi mua đất, xây dựng trường học này cũng đã tốn không ít tiền, nhưng mà trường học không có học sinh, phải ngưng hoạt động, ngân hàng lại không ngừng thúc giục hắn phải trả lãi suất, hắn cũng không thể làm gì khác hơn.
Trước đây cũng có một số người có ý muốn mua nhưng giá họ đưa ra đều không làm hắn thoả mãn. Nhiều nhất là một người nguyện ý bỏ ra năm trăm vạn nhưng hắn lại không bán. Hiện giờ ngân hàng thúc giục càng ngày càng gấp, hắn cũng không có biện pháp nào khác, nếu không thì không tiện nghi cho Đường Phong như vậy.
Sau khi để Hứa Cường dùng thân phận mới làm thủ tục với Lý hiệu trưởng xong, Ân Phỉ mới hỏi: “Anh à, sao lại muốn dỡ bỏ những toà nhà này?”
“Dỡ bỏ? Dỡ bỏ đi làm gì?”
“Vậy sao anh lại nói là muốn dở bỏ?”
“Anh không nói vậy thì sao có thể mua được với giá ba trăm vạn đây?” Đường Phong dẫn mấy người về biệt thự, mấy ngày nay vận khí của hắn thật là quá tốt. Những toà nhà kia đối với người khác thì có lẽ là vô dụng, nhưng đối với Đường Phong thì lại có rất nhiều chỗ tốt. Ít nhất thì ngoài vấn đề huấn luyện còn có thể giải quyết vấn đề nơi ăn, chốn ở cho bọn đàn em. Nhưng không hiểu sao Đường Phong lại cảm giác có chút bất an.
Rửa mặt xong, Đường Phong vừa nhận lấy ly trà nóng của Ân Phỉ đưa vừa hỏi: “Thứ Đao, thế nào rồi? Có thu hoạch gì không?”
Quan Trí Dũng cười cười nói: “Đương nhiên là có, hiện nay Hắc Mạn Đà La đã ổn định, mười hai bảo vệ đã đầu nhập vào trong Chiến Đường của Hữu Thủ, hôm nay còn thu thêm hai mươi tiểu đệ nữa.”
“Ah? Ha ha, không tồi, ta và Hứa Cường đã khống chế được Phi Điểu, thu được hai mươi hai tiểu đệ và bốn bảo vệ. Ta định ngày mai sẽ tập hợp tất cả các tiểu đệ mới thu lại làm mấy việc. Một là phổ biến rõ bang quy, hai là tiến hành cường hoá huấn luyện. Ta thấy những tên lưu manh này thực lực quá yếu, định chia một nửa để làm việc, còn một nửa thì ra ngoài làm việc. Sau này cứ thay phiên nhau, trên đường ta đã bàn bạc với Tả Thủ rồi, ngày mai hắn sẽ đi tìm một chỗ làm trụ sở huấn luyện.” Hiện giờ tâm tình của Đường Phong rất tốt.
“Uhm, vậy em đi cùng anh đi. Mai em sẽ bảo tất cả tập trung ở Hắc Mạn Đà La vào tám giờ sáng. Không phải chúng ta định dọn nhà vào ngày mai sao, hắc hắc, có người làm công miễn phí thì phải dùng rồi.” Quan Trí Dũng cười đểu, cũng chỉ có khi ở cùng với anh em hắn mới lộ ra vẻ mặt như vậy.
Đường Phong ngẩn người, đột nhiên cười lớn nói: “Ha ha, không hổ là anh em tốt của ta, có suy nghĩ giống hệt như ta. Ta cũng đã bảo bọn chúng tập hợp vào chín giờ sáng mai rồi. Ha ha.”
Nói xong thì bốn người ở trong phòng cùng cười ha hả.
Rạng sáng ngày hôm sau, Quan Trí Dũng và Đường Phong phân biệt đi hai nơi, mà Hứa Cường thì một mình đi tìm chỗ phù hợp là trụ sở huấn luyện. Vốn hắn muốn rủ Ân Phỉ đi cùng nhưng câu nói đầu tiên của Ân Phỉ lại khiến hắn tiu nghỉu rời đi: “Không được, để một đám nam nhân dọn nhà thì em không yên tâm, lỡ đặt đồ đạc vào chỗ không đúng thì sao? Đến lúc đó anh lại sắp xếp lại lần nữa nha?”
Phi Điểu và Hắc Mạn Đà La giống nhau là không kinh doanh vào ban ngày, sau tám giờ tối mới bắt đầu buôn bán. Vừa vào cửa, mấy đàn em đã đứng dậy hô to: “Chào đại ca.”
Đường Phong có chút ngạc nhiên, thật sự là vẫn chưa quen với chuyện này, nhưng cảm giác cũng không tệ. Để lại sáu người bảo vệ, còn lại hai mươi người đi theo Đường Phong đi về phía nhà mới của hắn.
Đường Phong đi tới thì Quan Trí Dũng cũng đã chờ sẵn, nhìn thấy Đường Phong tới thì cùng với Ân Phỉ bước lên mấy bước nói: “Lão đại, vừa gọi điện cho nơi cung cấp đồ nội thất, họ bảo là sẽ tới ngay.”
Đường Phong gật đầu: “Gọi mấy tên bên kia tập trung cả lại đây.”
Quan Trí Dũng đem tất cả các tiểu đệ mà hắn thu được gọi qua bên này sau đó nói với họ rằng: “Đây là lão đại của ta, cũng là lão đại của Hoa Hưng Xã chúng ta, gọi là Tử Thần.”
“Xin chào đại ca.” Lại một cảm giác thoả mãn nữa nổi lên.
Đường Phong phất phất tay nói: “Được rồi, hôm nay gọi mọi người đến đây cũng không có chuyện gì khác, chỉ là hôm nay chúng ta dọn nhà mà thôi, đương nhiên cũng không phải bắt mọi người phải làm không công, chờ xong việc rồi ta sẽ mời các cậu dùng cơm.”
Mọi người cười ha hả, lão đại này thật không quá lạnh lùng, có vẻ rất thân thiện, dễ gần.
Đường Phong chỉ vào những tiểu đệ mà mình thu rồi lại chỉ sang những tiểu đệ mà Quan Trí Dũng thu nói: “Trước tiên mọi người hãy nói chuyện với nhau, liên lạc, trao đổi để hiểu biết thêm về nhau, sau này mọi người đều là anh em trong nhà, đừng để đến lúc đi ra ngoài chém nhau lại không phân biệt được đâu là anh em, đâu là kẻ địch.”
Các tiểu đệ lại cười vang lên, sau khi cười xong thì bắt đầu ngồi chém gió, kẻ thì so sánh xem ai chém được nhiều người hơn, người thì kể lại những chuyện mà mình đã trải qua, cuối cùng lại nói chuyện về Hứa Cường, Quan Trí Dũng. Đường Phong nhìn những người này lắc đầu thầm nghĩ: “Vẫn chỉ là một đám lưu manh, muốn biến bọn họ thành xã hội đen chân chính thì còn cần phải mất một thời gian dài.”
Một lúc lâu sau, đồ đạc được chuyển tới, chúng tiểu đệ tranh nhau khiêng vác vào trong nhà, ai không muốn lão đại có ấn tượng tốt với bọn họ chứ?
Đến khi xong hết mọi việc thì cũng đã quá mười hai giờ trưa rồi, vừa đúng thời gian đi ăn cơm trưa. Đường Phong cố gắng lắm mới có thể thuyết phục Ân Phỉ muốn ở nhà lau dọn theo hắn cùng với đám tiểu đệ đi tới khách sạn.
Đùa sao? Loại chuyện này sao có thể để Ân Phỉ phải lo chuyện này được? Không nói chuyện quét dọn một căn phòng lớn như vậy thì phải tốn bao nhiêu thời gian, công sức, cho dù Ân Phỉ không thấy mệt thì Đường Phong cũng không để nàng làm loại chuyện này.
Trên đường đi, Đường Phong tuỳ tiện ghé ngang công ty nhận làm vệ sinh nhà cửa lưu lại một chìa khoá nhà cùng với địa chỉ rồi rời đi. Đường Phong rời đi rồi, hắn cũng không sợ có người dám trộm đồ gì của hắn, hiện tại hắn là xã hội đen, kẻ nào dám trộm đồ của hắn thì thật sự là không biết sống chết, hơn nữa công ty như vậy làm việc rất có quy củ, cũng rất hiếm khi xảy ra chuyện như vậy.
Trong suốt thời gian ăn cơm, Đường Phong và Quan Trí Dũng cũng không nhàn rỗi, không ngừng được các tiểu đệ nịnh hót, có điều hai người cũng rất thích thú. Nếu không phải vì hai người cũng chỉ mới là lão đại, chưa quen thuộc với hai chuyện này, không thì sớm đã chịu hông nổi rồi.
Ăn cơm xong, bên Hứa Cường cũng đã có tin tức. Hắn nhắn cho Đường Phong một cái địa chỉ, bảo Đường Phong qua xem. Sau khi để các tiểu đệ được tự do hoặc có thể tiếp tục ở lại ăn uống hay làm gì tuỳ thích, Đường Phong dẫn Quan Trí Dũng và Ân Phỉ đi đến địa chỉ mà Hứa Cường gửi cho hắn.
Từ xa Đường Phong đã lờ mờ thấy được Hứa Cường cùng một người trung niên đứng ở cạnh một ngôi nhà đang bàn cãi gì đó. Chờ ba người đi tới gần, Hứa Cường nhìn thấy rõ thì vội vàng đi tới nói: “Lão đại, chỗ này trước đây là một trường tư thục, sau này trường học đóng cửa nhưng ký túc xá và khu dạy học vẫn còn giữ lại. Em vừa mới vào xem, ngoại trừ bề ngoài có chút xấu xí thì cũng không tệ lắm, hơn nữa ở đây còn có sân rộng, ở đằng sau trường có một khu đất trống rất lớn, quả thật là một chỗ rất tốt.”
Người đàn ông trung niên thấy Hứa Cường báo cáo lại mọi chuyện với Đường Phong thì cũng đoán được Đường Phong mới là người đưa ra quyết định cuối cùng, tiến lên đưa tay bắt tay Đường Phong nói: “Chào cậu, không biết nên xưng hô như thế nào?”
Đường Phong có chút ngơ ngẩn, không biết nên nói như thế nào? Nói tên là Tử Thần sao? Người kia không cười chết mới sợ. Nói họ Đường sao? Chuyện này tuyệt đối không được. Đột nhiên Đường Phong nhớ tới thân phận mới của mình thì mỉm cười nói với người đàn ông trung niên: “Tôi họ Triệu, không biết nên xưng hô với ông như thế nào?”
“À, Triệu tiên sinh, ha ha, tôi họ Lý, trước đây chính là hiệu trưởng của trường học này.” Người trung niên nhiệt tình nói.
“A, thì ra là Lý hiệu trưởng, về việc chúng tôi muốn mua mảnh đất này thì huynh đệ của chúng tôi muốn mua mảnh đất này?”Đường Phong cười nói.
Lý hiệu trưởng vội vàng gật đầu nói: “Nói rồi, nói rồi. Vừa rồi tôi đã nói chuyện với vị tiên sinh này, anh xem mảnh đất này của chúng tôi cũng rất lớn, có một ký túc xá, một toà nhà để dạy học, còn có một căn tin nữa. Đừng nhìn bên ngoài có chút xấu xí mà lầm, chỉ là vì nơi này đã lâu không có ai ở nên mới vậy thôi chứ nó cũng chỉ mới được xây dựng chưa tới năm năm, còn có thể dùng được rất lâu. Lại thêm sân phía trước và phía sau rất rộng, nơi này không tệ đâu.”
Đường Phong thầm bực trong lòng, xem ra người bán hàng nào cũng giống nhau, mèo khen mèo dài đuôi.
“Không biết Lý hiệu trưởng muốn ra giá bao nhiêu?” Đường Phong hỏi.
Lý hiệu trưởng thấy Đường Phong trực tiếp như vậy thì cười cười nói: “Triệu tiên sinh là người sảng khoái như vậy thì ta cũng nói thẳng, năm trăm vạn, chỉ cần năm trăm vạn thì mọi thứ đều là của anh.”
Đường Phong thấy giá này cũng không phải là quá tốt, nhưng cũng không thấy là cao, không hài lòng là vì hiện giờ hắn không thể kiếm đâu ra năm trăm vạn. Nhíu mày nói: “Giá tiền này có hơi cao. Nói thật những toà nhà này không có chút tác dụng nào đối với chúng tôi, những toà nhà to như vậy chúng tôi cũng phải tốn không ít tiền để thuê công ty xây dựng phá huỷ đi.”
Lý hiệu trưởng có chút khó xử nói: “Triệu tiên sinh, những toà nhà này đều rất tốt, sao anh lại muốn phá bỏ? Chỉ cần quét vôi lại là có thể sử dụng được bình thường mà.”
Đường Phong nở nụ cười, một lúc lâu sau mới nói: “ Lý hiệu trưởng, ông không thấy lời ông nói rất buồn cười sao? Chúng tôi chỉ muốn mua mảnh đất thôi, những toà nhà này đối với chúng tôi hoàn toàn vô dụng.”
“Triệu tiên sinh nguyện ý trả bao nhiêu?” Lý hiệu trưởng cẩn thận hỏi.
Đường Phong duỗi ba ngón tay ra: “Ba trăm vạn, đây là giá mà ta có thể đưa ra, nếu như ông thấy được thì chúng ta có thể làm thủ tục chuyển nhượng, nếu như ông thấy không được thì tôi cũng không miễn cưỡng.”
Lý hiệu trưởng suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói: “ Thôi được, ba trăm vạn thì ba trăm vạn, ài…”
Hắn cũng không phải không có nỗi khổ tâm, lúc trước khi mua đất, xây dựng trường học này cũng đã tốn không ít tiền, nhưng mà trường học không có học sinh, phải ngưng hoạt động, ngân hàng lại không ngừng thúc giục hắn phải trả lãi suất, hắn cũng không thể làm gì khác hơn.
Trước đây cũng có một số người có ý muốn mua nhưng giá họ đưa ra đều không làm hắn thoả mãn. Nhiều nhất là một người nguyện ý bỏ ra năm trăm vạn nhưng hắn lại không bán. Hiện giờ ngân hàng thúc giục càng ngày càng gấp, hắn cũng không có biện pháp nào khác, nếu không thì không tiện nghi cho Đường Phong như vậy.
Sau khi để Hứa Cường dùng thân phận mới làm thủ tục với Lý hiệu trưởng xong, Ân Phỉ mới hỏi: “Anh à, sao lại muốn dỡ bỏ những toà nhà này?”
“Dỡ bỏ? Dỡ bỏ đi làm gì?”
“Vậy sao anh lại nói là muốn dở bỏ?”
“Anh không nói vậy thì sao có thể mua được với giá ba trăm vạn đây?” Đường Phong dẫn mấy người về biệt thự, mấy ngày nay vận khí của hắn thật là quá tốt. Những toà nhà kia đối với người khác thì có lẽ là vô dụng, nhưng đối với Đường Phong thì lại có rất nhiều chỗ tốt. Ít nhất thì ngoài vấn đề huấn luyện còn có thể giải quyết vấn đề nơi ăn, chốn ở cho bọn đàn em. Nhưng không hiểu sao Đường Phong lại cảm giác có chút bất an.
/219
|