Thấy lão nhân có vẻ tức giận, Đường Phong vội nói: “Lão tiên sinh, người anh em của ta không biết cách ăn nói, ngài đừng trách hắn, chỉ là chúng ta bỏ một khoản tiền lớn để tìm ngài nên cũng có chút bồn chồn.” Đường Phong thật không dám đắc tội lão đầu này, phẫu thuật của bọn họ cũng chỉ có thể tiến hành ở đây. Dù sao thì lão đầu này cũng là do Hứa Thiên sắp đặt, chuyện giữ bí mật hẳn là không thành vấn đề, về phần kỹ thuật thì hắn lại không dám phán đoán. Ai biết được liệu Hứa Thiên có thể vì kiếm kiệm tiền mà tìm cho hắn một ông bác sĩ hết thời không? Dù sao thì ở đây không thể so sánh với một bệnh viện lớn, đầy đủ tiện nghi. Bất quá chuyện này hắn đã nghĩ oan cho Hứa Thiên.
Lão nhân gật đầu nói: “Được rồi, ta sẽ cho các ngươi yên tâm, dám coi thường ta. Đi theo ta.”
Mấy người đi theo lão nhân vào giang phòng phía sau, chỉ thấy lão nhân sờ sờ trên tường, gõ gõ vài cái, chốc lát sau trên mặt đất xuất hiện một cái cửa ngầm đi xuống lòng đất xuất hiện trước mặt bọn họ, rõ ràng là có cơ quan.
Địa đạo cũng không dài, chỉ chừng hơn mười mét, cũng không có chút tối tăm nào, trên vách tường hai bên cứ cách một đoạn lại có một chiếc đèn. Cuối địa đạo là một cái cửa sắt đóng kín. Lão nhân móc một chùm chìa khóa ra, cắm một chiếc chìa khóa vào trong ổ khóa, rồi ấn mấy phím số ở trên cửa, lạnh lùng liếc Vương Thắng đang cố gắng nhìn lén nói: “Hừ! Không cần phải uổng phí tâm cơ, mật mã ở đây đều thay đổi từng ngày, cũng chỉ có ta mới có thể biết được.”
Vương Thắng thấy chuyện mình rình coi bị phát hiện thì xấu hổ cười cười nói: “Ha ha, chỉ là hiếu kỳ thôi. Ha ha! Hiếu kỳ! Hiếu kỳ thôi!” Lão nhân cũng không để ý tới Vương Thắng nữa, đẩy cánh cửa sắt ra rồi nói: “Đây là tích lũy hơn hai mươi năm của ta, đã làm cả trăm ca phẫu thuật, trong đó có rất nhiều nhân vật lợi hại hơn các cậu nhiều. Các cậu chẳng qua chỉ là vài tên tội phạm bỏ trốn mà thôi. Bất quá các cậu có thể yên tâm, ta đã thu tiền của các cậu thì nhất định sẽ làm cho các cậu thỏa mãn.”
Mấy người Đường Phong hiếu kỳ nhìn mật thất. Nơi này khá lớn, có sáu gian phòng, kỳ quái là cửa mỗi gian phòng đều có một bức tường bằng thủy tinh, người ta chỉ cần liếc mắt là có thể trông thấy người bên trong đang làm gì. Lão nhân cũng không đợi bọn Đường Phong mở miệng nói: “Ta giờ già rồi, không thể làm nhiều ca giải phẫu được nữa. Ở đây thiết kế như vậy cũng là để thuận tiện chỉ đạo các đệ tử của ta.”
Đường Phong nhẹ gật đầu nhưng trong lòng tràn đầy kinh ngạc. Muốn xây dựng một mật thất như vậy thì tốn không ít tiền, xem ra lão nhân này cũng không đơn giản. Hắn áy náy nói với lão nhân: “Văn lão, kính xin người tha thứ cho sự bất kính của chúng tôi. Vật chúng ta bắt đầu ngay hôm nay luôn đi.”
Lão nhân gật đầu nói: “Ai trước cũng được bất quá đứa nhỏ này ta nhìn rất thuận mắt, ta sẽ cho các cậu thêm một dịch vụ miễn phí, các cậu theo ta.”
Mấy người đi theo lão nhân đi tới căn phòng tận cùng bên trong đó. Sau khi mở cửa, lão nhân nói: “Ở đây có hơn một ngàn đồ hình, các cậu có tùy chọn mỗi người một cái, ta sẽ xăm miễn phí cho cá cậu. Phải biết rằng ngoài việc thay đổi diện mạo thì ta xăm mình cũng rất xuất sắc đó.”
Mấy người Đường Phong nhìn nhìn nhau, Hứa Cường nói: “Lão đại, chúng ta ra ngoài lăn lộn nhất định là phải xăm hình, nếu không thì sẽ rất mất mặt đó. Em đã sớm nghĩ đến chuyện này rồi, chỉ là lúc trước không có điều kiện.”
Đường Phong nhẹ gật đầu, nói với lão nhân: “Vậy, xin cám ơi Văn lão trước.”
Lão nhân nói: “Uhm, chờ các cậu phẫu thuật xong thì có thể xăm mình. Chờ đến khi qua thời kỳ tĩnh dưỡng sau khi giải phẩu thì cũng vừa xong đó. Nào xem qua mấy cái đồ án đi, cứ thoải mái mà chọn.” Dứt lời thì xoay người đi ra khỏi cửa.
Mấy người nhìn đồ án mà lão nhân an bài ở trong phòng, chăm chú nghiên cứu các loại hình vẽ, mãi cho đến bữa cơm chiều vẫn không thể quyết định được rốt cuộc nên chọn cái nào. Ngồi ở trên bàn cơm Hứa Cường nói: “Lão đại, anh có ngoại hiệu là Tử Thần, vậy xăm hình tử thần đi. Như vậy rất là phong cách đó, ta thì xăm tay trái, Hữu Thủ thì xăm tay phải. Hắn đã có hình xăm rồi nhưng hơi xấu, cũng không thể làm gì khác được. Thứ Đao thì xăm hình lưỡi đao nhỏ máu đi. Như vậy thật là tuyệt, rất lãnh khốc.”
Trên bàn cơm ngoài lão nhân còn có ba đồ đệ của lão nhân. Lúc này nghe mấy lời của Hứa Cường thì thiếu chút nữa phun hết cả cơm trong miệng ra. Đại đồ đệ của lão nhân nói: “Tôi nói người anh em này, cậu phải biết là xăm mình là đại sự cả đời, nhất là những người lăn lộn giang hồ như cậu thì hình xăm cũng là đại biểu cho thân phận của cậu. Không thể qua loa được.”
Hứa Cường nghe xong thì thấp giọng lầm bầm: “Mẹ kiếp, xăm mình mà còn phải chú ý nhiều như vậy sao?”
Đường Phong gõ đầu Hứa Cường một cái, nói: “Lo ăn cơm của cậu đi, gấp gáp cái gì? Cứ từ từ mà suy nghĩ.”
Sau khi ăn xong, mấy người lại đi xuống mật thất, nhưng lần này khác với lần trước. Lần này ca phẫu thuật của Đường Phong sẽ được tiến hành. Lão nhân đã nói từ trước, ca phẫu thuật của bọn họ chỉ là tiểu phẫu, đem ngủ quan cải biến một chút, chỉ cần không giống như trước là được. Cái này so với những ca phẫu thuật cho những người muốn có gương mặt xinh đẹp thì đơn giản hơn rất nhiều.
Khi Đường Phong cởi áo ra, nằm trên bàn giải phẫu, hai mắt lão nhân đột nhiên bắn ra tinh quang, trong miệng lẩm bẩm nói: “Phù hợp, rất phù hợp.”
Trong khi mấy người nhàm chán chờ đợi, Đường Phong nằm trên giường được đồ đệ của lão nhân đẩy ra ngoài. Ân Phỉ là người lo lắng nhiều nhất, đứng dậy trước tiên, bước lên hỏi: “Thế nào? Ca phẫu thuật có thành công không?”
Đại đồ đệ của lão nhân cười ha hả nói: “Thành công? Anh em chúng ta ra tay còn có thể không thành công sao? Ngoại trừ sư phó ra chúng ta không tin trên đời còn có ai có thể làm tốt hơn chúng ta. Mọi người cứ yên tâm, hiện giờ anh ấy vẫn còn đang chịu tác dụng của thuốc mê, qua một lát nữa sẽ tỉnh lại.” Nói xong thì quay đầu bên ngoài, lẩm bẩm nói: “Năm giờ hơn một chút, nhanh hơn lần trước một chút, bất quá vẫn còn kém xa sư phụ.”
Mấy ngày tiếp theo đó, ba người Hứa Cường, Quan Trí Dũng, Vương Thắng cũng lần lượt được giải phẫu. Hiện tại cả bốn người bọn họ bị băng gạc quấn kín đầu, chỉ lộ ra hai con mắt, mũi, miệng. Bộ dáng trong rất buồn cười.
Buổi chiều mấy hôm sau, lão nhân gọi Đường Phong vào phòng mình, nói với hắn: “Tiểu tử, ta có chuyện muốn thương lượng với cậu.”
“Chuyện gì? Ngài cứ nói, chỉ cần có thể giúp được thì tôi tuyệt đối không nói hai lời.” Đường Phong đáp.
“Ha ha, không có chuyện gì. Là thế này, năm năm trước ta sáng tác ra một bộ hình xăm, đáng tiếc là cho đến nay vẫn không tìm được người thích hợp. Khí chất của đạt yêu cầu thì thân thể lại không phù hợp, mà thân thể phù hợp thì khí chất lại không đạt. Đây là một kiện tác phẩm rất trọng yếu của ta, ta vẫn tưởng rằng cả đời này không thể tìm được người phù hợp với nó. Nhưng mà hiện tại ta đã tìm được rồi.” Lão nhân nói đến đây thì dừng lại.
Đường Phong ngẩn người nói: “Chẳng là người ngài cần là tôi? Ha ha, xăm mình mà còn có nhiều yêu cầu như vậy sao?”
Lão nhân cười, lắc đầu nói: “Bình thường xăm mình cũng không có nhiều yêu cầu lắm, nhưng mà ta xăm mình không giống như vậy. Hình xăm của ta là vậy sống. Ngày đó khi ngươi cởi áo ra để tiến hành phẫu thuật, ta phát hiện thân thể của cậu rất thích hợp với hình xăm, lại làm tăng thêm khí chất bình thản, uy nghiêm vốn có của cậu. Cho nên ta muốn xăm nó lên trên người của cậu.”
Đường Phong nhíu mày suy nghĩ rồi nói: “Ta muốn xem qua đồ hình trước rồi mới quyết định.”
Lão nhân nói: “Được, cậu nhất định sẽ thỏa mãn.” Nói xong thì kéo ngăn kéo ra, lấy ra một tờ giấy đặc thù đưa cho Đường Phong.
Đường Phong tiếp nhận tờ giấy, sau khi mở ra thì chỉ thấy một thiên sứ sáu cánh có gương mặt hiền hòa làm cho người ta có cả giác rất thân thiết, rất hiền lành. Đường Phong nhíu mày nói: “Văn lão, chúng tôi là xã hội đen tự nhiên là cần một hình xăm để chấn nhiếp người khác, đồ hình này tuy rất đẹp nhưng lại không phù hợp lắm.”
Lão nhân cười cười tự hào nói: “Đây là tác phẩm tâm huyết cả đời của ta, có thể đơn giản như vậy sao? Cậu chỉ cần để ta xăm lên người cậu, ta tin tưởng sau khi hoàn thành cậu nhất định sẽ thỏa mãn.”
Sau một hồi đắn đo, suy nghĩ, Đường Phong khẽ cắn môi nói: “Được, tôi tin tưởng ngài.”
Lão nhân gật đầu nói: “Được rồi, ta sẽ cho các ngươi yên tâm, dám coi thường ta. Đi theo ta.”
Mấy người đi theo lão nhân vào giang phòng phía sau, chỉ thấy lão nhân sờ sờ trên tường, gõ gõ vài cái, chốc lát sau trên mặt đất xuất hiện một cái cửa ngầm đi xuống lòng đất xuất hiện trước mặt bọn họ, rõ ràng là có cơ quan.
Địa đạo cũng không dài, chỉ chừng hơn mười mét, cũng không có chút tối tăm nào, trên vách tường hai bên cứ cách một đoạn lại có một chiếc đèn. Cuối địa đạo là một cái cửa sắt đóng kín. Lão nhân móc một chùm chìa khóa ra, cắm một chiếc chìa khóa vào trong ổ khóa, rồi ấn mấy phím số ở trên cửa, lạnh lùng liếc Vương Thắng đang cố gắng nhìn lén nói: “Hừ! Không cần phải uổng phí tâm cơ, mật mã ở đây đều thay đổi từng ngày, cũng chỉ có ta mới có thể biết được.”
Vương Thắng thấy chuyện mình rình coi bị phát hiện thì xấu hổ cười cười nói: “Ha ha, chỉ là hiếu kỳ thôi. Ha ha! Hiếu kỳ! Hiếu kỳ thôi!” Lão nhân cũng không để ý tới Vương Thắng nữa, đẩy cánh cửa sắt ra rồi nói: “Đây là tích lũy hơn hai mươi năm của ta, đã làm cả trăm ca phẫu thuật, trong đó có rất nhiều nhân vật lợi hại hơn các cậu nhiều. Các cậu chẳng qua chỉ là vài tên tội phạm bỏ trốn mà thôi. Bất quá các cậu có thể yên tâm, ta đã thu tiền của các cậu thì nhất định sẽ làm cho các cậu thỏa mãn.”
Mấy người Đường Phong hiếu kỳ nhìn mật thất. Nơi này khá lớn, có sáu gian phòng, kỳ quái là cửa mỗi gian phòng đều có một bức tường bằng thủy tinh, người ta chỉ cần liếc mắt là có thể trông thấy người bên trong đang làm gì. Lão nhân cũng không đợi bọn Đường Phong mở miệng nói: “Ta giờ già rồi, không thể làm nhiều ca giải phẫu được nữa. Ở đây thiết kế như vậy cũng là để thuận tiện chỉ đạo các đệ tử của ta.”
Đường Phong nhẹ gật đầu nhưng trong lòng tràn đầy kinh ngạc. Muốn xây dựng một mật thất như vậy thì tốn không ít tiền, xem ra lão nhân này cũng không đơn giản. Hắn áy náy nói với lão nhân: “Văn lão, kính xin người tha thứ cho sự bất kính của chúng tôi. Vật chúng ta bắt đầu ngay hôm nay luôn đi.”
Lão nhân gật đầu nói: “Ai trước cũng được bất quá đứa nhỏ này ta nhìn rất thuận mắt, ta sẽ cho các cậu thêm một dịch vụ miễn phí, các cậu theo ta.”
Mấy người đi theo lão nhân đi tới căn phòng tận cùng bên trong đó. Sau khi mở cửa, lão nhân nói: “Ở đây có hơn một ngàn đồ hình, các cậu có tùy chọn mỗi người một cái, ta sẽ xăm miễn phí cho cá cậu. Phải biết rằng ngoài việc thay đổi diện mạo thì ta xăm mình cũng rất xuất sắc đó.”
Mấy người Đường Phong nhìn nhìn nhau, Hứa Cường nói: “Lão đại, chúng ta ra ngoài lăn lộn nhất định là phải xăm hình, nếu không thì sẽ rất mất mặt đó. Em đã sớm nghĩ đến chuyện này rồi, chỉ là lúc trước không có điều kiện.”
Đường Phong nhẹ gật đầu, nói với lão nhân: “Vậy, xin cám ơi Văn lão trước.”
Lão nhân nói: “Uhm, chờ các cậu phẫu thuật xong thì có thể xăm mình. Chờ đến khi qua thời kỳ tĩnh dưỡng sau khi giải phẩu thì cũng vừa xong đó. Nào xem qua mấy cái đồ án đi, cứ thoải mái mà chọn.” Dứt lời thì xoay người đi ra khỏi cửa.
Mấy người nhìn đồ án mà lão nhân an bài ở trong phòng, chăm chú nghiên cứu các loại hình vẽ, mãi cho đến bữa cơm chiều vẫn không thể quyết định được rốt cuộc nên chọn cái nào. Ngồi ở trên bàn cơm Hứa Cường nói: “Lão đại, anh có ngoại hiệu là Tử Thần, vậy xăm hình tử thần đi. Như vậy rất là phong cách đó, ta thì xăm tay trái, Hữu Thủ thì xăm tay phải. Hắn đã có hình xăm rồi nhưng hơi xấu, cũng không thể làm gì khác được. Thứ Đao thì xăm hình lưỡi đao nhỏ máu đi. Như vậy thật là tuyệt, rất lãnh khốc.”
Trên bàn cơm ngoài lão nhân còn có ba đồ đệ của lão nhân. Lúc này nghe mấy lời của Hứa Cường thì thiếu chút nữa phun hết cả cơm trong miệng ra. Đại đồ đệ của lão nhân nói: “Tôi nói người anh em này, cậu phải biết là xăm mình là đại sự cả đời, nhất là những người lăn lộn giang hồ như cậu thì hình xăm cũng là đại biểu cho thân phận của cậu. Không thể qua loa được.”
Hứa Cường nghe xong thì thấp giọng lầm bầm: “Mẹ kiếp, xăm mình mà còn phải chú ý nhiều như vậy sao?”
Đường Phong gõ đầu Hứa Cường một cái, nói: “Lo ăn cơm của cậu đi, gấp gáp cái gì? Cứ từ từ mà suy nghĩ.”
Sau khi ăn xong, mấy người lại đi xuống mật thất, nhưng lần này khác với lần trước. Lần này ca phẫu thuật của Đường Phong sẽ được tiến hành. Lão nhân đã nói từ trước, ca phẫu thuật của bọn họ chỉ là tiểu phẫu, đem ngủ quan cải biến một chút, chỉ cần không giống như trước là được. Cái này so với những ca phẫu thuật cho những người muốn có gương mặt xinh đẹp thì đơn giản hơn rất nhiều.
Khi Đường Phong cởi áo ra, nằm trên bàn giải phẫu, hai mắt lão nhân đột nhiên bắn ra tinh quang, trong miệng lẩm bẩm nói: “Phù hợp, rất phù hợp.”
Trong khi mấy người nhàm chán chờ đợi, Đường Phong nằm trên giường được đồ đệ của lão nhân đẩy ra ngoài. Ân Phỉ là người lo lắng nhiều nhất, đứng dậy trước tiên, bước lên hỏi: “Thế nào? Ca phẫu thuật có thành công không?”
Đại đồ đệ của lão nhân cười ha hả nói: “Thành công? Anh em chúng ta ra tay còn có thể không thành công sao? Ngoại trừ sư phó ra chúng ta không tin trên đời còn có ai có thể làm tốt hơn chúng ta. Mọi người cứ yên tâm, hiện giờ anh ấy vẫn còn đang chịu tác dụng của thuốc mê, qua một lát nữa sẽ tỉnh lại.” Nói xong thì quay đầu bên ngoài, lẩm bẩm nói: “Năm giờ hơn một chút, nhanh hơn lần trước một chút, bất quá vẫn còn kém xa sư phụ.”
Mấy ngày tiếp theo đó, ba người Hứa Cường, Quan Trí Dũng, Vương Thắng cũng lần lượt được giải phẫu. Hiện tại cả bốn người bọn họ bị băng gạc quấn kín đầu, chỉ lộ ra hai con mắt, mũi, miệng. Bộ dáng trong rất buồn cười.
Buổi chiều mấy hôm sau, lão nhân gọi Đường Phong vào phòng mình, nói với hắn: “Tiểu tử, ta có chuyện muốn thương lượng với cậu.”
“Chuyện gì? Ngài cứ nói, chỉ cần có thể giúp được thì tôi tuyệt đối không nói hai lời.” Đường Phong đáp.
“Ha ha, không có chuyện gì. Là thế này, năm năm trước ta sáng tác ra một bộ hình xăm, đáng tiếc là cho đến nay vẫn không tìm được người thích hợp. Khí chất của đạt yêu cầu thì thân thể lại không phù hợp, mà thân thể phù hợp thì khí chất lại không đạt. Đây là một kiện tác phẩm rất trọng yếu của ta, ta vẫn tưởng rằng cả đời này không thể tìm được người phù hợp với nó. Nhưng mà hiện tại ta đã tìm được rồi.” Lão nhân nói đến đây thì dừng lại.
Đường Phong ngẩn người nói: “Chẳng là người ngài cần là tôi? Ha ha, xăm mình mà còn có nhiều yêu cầu như vậy sao?”
Lão nhân cười, lắc đầu nói: “Bình thường xăm mình cũng không có nhiều yêu cầu lắm, nhưng mà ta xăm mình không giống như vậy. Hình xăm của ta là vậy sống. Ngày đó khi ngươi cởi áo ra để tiến hành phẫu thuật, ta phát hiện thân thể của cậu rất thích hợp với hình xăm, lại làm tăng thêm khí chất bình thản, uy nghiêm vốn có của cậu. Cho nên ta muốn xăm nó lên trên người của cậu.”
Đường Phong nhíu mày suy nghĩ rồi nói: “Ta muốn xem qua đồ hình trước rồi mới quyết định.”
Lão nhân nói: “Được, cậu nhất định sẽ thỏa mãn.” Nói xong thì kéo ngăn kéo ra, lấy ra một tờ giấy đặc thù đưa cho Đường Phong.
Đường Phong tiếp nhận tờ giấy, sau khi mở ra thì chỉ thấy một thiên sứ sáu cánh có gương mặt hiền hòa làm cho người ta có cả giác rất thân thiết, rất hiền lành. Đường Phong nhíu mày nói: “Văn lão, chúng tôi là xã hội đen tự nhiên là cần một hình xăm để chấn nhiếp người khác, đồ hình này tuy rất đẹp nhưng lại không phù hợp lắm.”
Lão nhân cười cười tự hào nói: “Đây là tác phẩm tâm huyết cả đời của ta, có thể đơn giản như vậy sao? Cậu chỉ cần để ta xăm lên người cậu, ta tin tưởng sau khi hoàn thành cậu nhất định sẽ thỏa mãn.”
Sau một hồi đắn đo, suy nghĩ, Đường Phong khẽ cắn môi nói: “Được, tôi tin tưởng ngài.”
/219
|