Còn ba ngày nữa là đến tết nguyên đán. Đường Phong một mình bước ra khỏi sân bay SH, từ sau khi biết tin Giả Tịnh Tiệp đã về nước, Đường Phong do dự vài ngày, cuối cùng quyết định đi gặp cô ấy. Bởi vì Đường Phong biết rất rõ, đợi đến sau khi hắn và Nhụy Nhi kết hôn thì có khả năng sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại Giả Tịnh Tiệp.
Trong lòng Đường Phong cảm thấy rất mâu thuẫn, hắn không biết bản thân hắn làm thế là đúng hay sai, theo lí mà nói chỉ còn vài ngày nữa sẽ là hôn lễ giữa hắn với Nhụy Nhi. Thiếp mời đều đã gửi đi cả rồi, lúc này hắn gặp Giả Tịnh Tiệp thì hoàn toàn không hay lắm. Mặc dù vậy nhưng Đường Phong vẫn không có cách nào ngăn được nỗi nhớ nhung của hắn đối với Giả Tịnh Tiệp.
Khi Đường Phong từ chỗ Ám Lang biết được tin Giả Tịnh Tiệp đang ở SH, hắn cả đêm không ngủ được. Trước lúc quyết định đến đó, Đường Phong trong lòng đã tự nói với mình rằng, lần này đến chỉ là gặp mặt cô ấy lần cuối cùng, giữa hắn và Giả Tịnh Tiệp đã không còn có thể phát sinh chuyện gì nữa cả.
Chính lúc Đường Phong đi ra khỏi sân bay, ở Tôn phủ, lão gia tử sau khi nghe xong báo cáo của Liễu bá thì thở phào một tiếng.
“Aizz..Chuyện của người trẻ tuổi thì cứ để họ tự giải quyết vậy, chỉ cần tiểu Đường không vứt bỏ Nhụy Nhi là được rồi. Tiểu Tiệp cũng là một đứa bé đáng thương, từ lúc nó về nước, ta đã biết ngay chắc chắn sẽ có một ngày như thế này”. Lão gia tử vừa thở dài vừa tự lẩm nhẩm một mình.
Liễu bá khẽ trau mày, có chút lo lắng, nói: “Nhưng Tịnh Tiệp và Nhụy Nhi đều là những đứa vô cùng bướng bỉnh. Tôi có chút lo lắng, tuy hai đứa nó là chị em tốt với nhau, nhưng dựa vào tính cách của chúng thì tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện hai người cùng dùng một chồng xuất hiện”.
Lão gia tử gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, nhưng hiện nay cũng không còn cách nào khác. Sự việc đã phát triển đến mức độ này rồi. Chúng ta chỉ có thể hi vọng hai đứa nó có thể vì tình yêu mà từ bỏ tư tưởng cố chấp. Tiểu Tiệp có con của tiểu Đường. Nhưng chuyện hôn lễ giữa Nhụy Nhi và tiểu Đường hiện nay cả thiên hạ đều biết, hiện giờ đã không còn có thể thay đổi được nữa rồi”.
“Ông nên hiểu tiểu Đường, nếu như cậu ta biết đứa bé của tiểu Tiệp là con của nó, ông đoán xem nó sẽ làm thế nào? Tiểu Đường là đứa bé trọng tình trọng nghĩa, nó sẽ không bao giờ vứt bỏ cốt nhục của mình, càng huống hồ nó lúc nào cũng thích tiểu Tiệp”. Tôn lão gia tử hiện nay cũng rất băn khoăn, trong mắt của ông, bất luận là Đường Phong hay Giả Tịnh Tiệp, ông coi hai người đều như con cháu của ông, ông sẽ không làm tổn thương bất kì người nào. Nếu như người phụ nữ đó không phải là Giả Tịnh Tiệp mà là người khác, có lẽ Tôn lão gia tử từ lâu đã cho người ta biến mất trên cõi đời này rồi.
“Vậy chúng ta có phải là nên nói với Nhụy Nhi trước? Tránh đến lúc đó nó không chấp nhận được sự thật mà làm chuyện ngốc nghếch”. Liễu bá hiển nhiên rất lo lắng.
Tôn lão gia tử than một hơi, nói: “Đúng vậy, ông đi gọi Nhụy Nhi đến đây đi”.
Liễu bá gật đầu bước ra ngoài, Tôn lão gia tử nhắm mắt lại, nói khẽ: “Tiểu Đường à, cậu đặt cho ta một vấn đề hơi khó đấy, nếu như Nhụy Nhi không chấp nhận, vậy thì cậu chỉ có thể có một lựa chọn! Ta tuyệt đối sẽ không để Nhụy Nhi bị tổn thương”.
Tại SH, Đường Phong xuống xe, đứng trước cổng biệt thự của Giả gia tại SH. Nghĩ đến việc lập tức được gặp Giả Tịnh Tiệp, trong lòng Đường Phong ngoài sự kích động ra thì chính là không biết làm thế nào. Sau khi gặp Tịnh Tiệp thì nên nói với cô ấy những cái gì? Đường Phong không biết.
Suy nghĩ của hắn bất chợt quay trở về trước đây, từ cái bộ dạng hoảng sợ của Giả Tịnh Tiệp lúc hai người gặp nhau lần đầu tiên cho đến bộ dạng yếu đuối của cô lúc cô được hắn cứu, rồi từ những cử động nhu tình của cô trong phòng của Phi Phi cho đến sự cương quyết khi cô quyên bố giữa hai người là không thể vào sáng ngày hôm sau.
Đường Phong thở ra một hơi thật dài, lần này không biết Giả Tịnh Tiệp sẽ đối diện với hắn như thế nào đây? Liệu cô ấy có đuổi mình ra khỏi nhà không?
Đường Phong lôi từ trong túi ra sợi dây chuyền đeo tay mà năm đó Giả Tịnh Tiệp lưu lại, hắn tự lẩm nhẩm một mình: “Vào thôi, trả cho cô ấy sợi dây chuyền này, mọi chuyện giữa hai chúng ta đã kết thúc rồi”.
Đường Phong bước lên trước nhấn chuông cửa, hắn cảm thấy hơi căng thẳng, thậm chí hắn có thể nghe được tiếng tim đập của mình, hắn biết đó là do bản thân hắn hồi hộp quá nên vậy.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi không đến một phút, đối với Đường Phong mà nói dài giống như một năm, hắn đang chờ đợi, trong lòng hắn cảm thấy bất an, dường như lúc này hắn cảm thấy sợ hãi khi phải đối mặt với Giả Tịnh Tiệp.
Trong nhà, một người phụ nữ trung niên thông qua thiết bị video nhìn Đường Phong một lượt rồi mở miệng nói: “Xin hỏi anh tìm ai?”.
“Chào cô, tôi tìm Giả bá bá”. Đường Phong nói. Vốn dĩ hắn định nói là tìm Giả Tịnh Tiệp; nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì Giả Xương Hải rất có khả năng là đang ở nhà; cứ nói là tìm Giả Xương Hải là được rồi. Thực ra trong lòng Đường Phong lo lắng ngộ nhỡ nói là tìm Giả Tịnh Tiệp thì sẽ bị từ chối.
“Ồ, Giả tiên sinh không có nhà, buổi tối ông ấy mới về. Cậu ngày mai lại đến vậy, nếu như có việc gấp cậu có thể gọi điện cho Giả tiên sinh”. Người phụ nữ trung niên nói.
Đường Phong vội lắc đầu, nói: “Không cần đâu, tôi chỉ là đến thăm, Giả bá bá không có nhà vậy Tịnh Tiệp có nhà không ạ?”.
“Tiểu thư có nhà, mời cậu vào nhà”. Người phụ nữa mở cổng đưa Đường Phong vào trong sân.
Đường Phong hít sâu một hơi, đi theo người phụ nữ tiến vào trong phòng khách, ngồi trên ghế sôpha.
“Cậu cứ ngồi đợi một chút, tôi lên lầu mời tiểu thư xuống”. Nói xong người phụ nữ bước lên cầu thang lên tầng 2.
Biệt thự của Giả gia không to lắm, kém xa so với căn vila ở Mĩ của họ. Nhưng nếu như so sánh với căn biệt thự của Đường Phong thì vẫn sang trọng hơn nhiều. Mua một căn biệt thự như này ở SH, nếu không có vài triệu NDT à không thể nào.
Đường Phong trong lòng thấp thỏm không yên, chốc chốc lại nhìn về hướng cầu thang, không lâu sau hắn nghe thấy tiếng bước chân, tiếng bước chân đó giống như hiệu lệnh trong quân đội vậy, Đường Phong lập tức ngồi thẳng người, nhịp tim đập càng thêm mạnh.
Hai mắt nhìn chằm chằm về phía cầu thang, Đường Phong đang chờ đợi sự xuất hiện của giai nhân. Tiếng bước chân ngày càng rõ nét, cũng đã được gần 1 năm rồi, Giả Tịnh Tiệp rốt cuộc lại một lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn của Đường Phong.
Đường Phong đứng dậy, nhìn Giả Tịnh Tiệp lúc này đang ngẩn người ở cầu thang, đã lâu như vậy không gặp, Tịnh Tiệp đã béo lên không ít, cơ thể cô đầy đặn mỡ màng hơn trước rất nhiều, toàn thân trên dưới toát lên mùi vị độc đáo chỉ có của người phụ nữ thành thục. Không biết tại sao, Đường Phong bỗng cảm thấy Giả Tịnh Tiệp đang đứng trước mặt hắn càng giống một quý phu nhân. Nếu như không phải là khuôn mặt quen thuộc đó, có lẽ Đường Phong sẽ hoài nghi bản thân hắn có phải là nhìn nhầm không.
Giả Tịnh Tiệp ngỡ ngàng đứng ở cầu thang, nhìn người đàn ông mà cô hằng đêm mong nhớ, trong lòng cô có chút kích động, cũng có chút ấm ức, đương nhiên còn có một chút gì đó sự đau buồn.
Ngăn không cho lệ rơi, Giả Tịnh Tiệp cười gượng một tiếng bước lên trước giả vờ như rất tự nhiên ngồi xuống ghế sôpha, sau đó cô chăm chú nhìn Đường Phong, nói: “Sao anh đến đây vậy? Ai nói cho anh biết là em đã về nước rồi?” Giả Tịnh Tiếp rất không muốn nhìn Đường Phong, cô sợ bản thân mình sẽ mềm lòng, nhưng không biết tại sao, ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy Đường Phong, ánh mắt của cô không thể nào rời khỏi người hắn.
Đường Phong cười cười ngượng nghịu, sau đó ngồi xuống nhìn Giả Tịnh Tiệp, nói: “Anh nghe Phi Phi nói, hôm em về nước anh không có ở XA, đợi đến lúc anh về thì em đã đi rồi, sau đó Phi Phi nói cho anh biết em về nước rồi. Vừa may lần này anh đến SH có chút việc cần giải quyết, nhân tiện đến thăm em”.
Nghe Đường Phong nói như vậy, thầm sắc của Giả Tịnh Tiệp bỗng ảm đạm xuống, trong lòng cô có chút hụt hẫng, hóa ra Đường Phong chỉ là đến SH bàn việc, tiện đường đến thăm cô.
Cười một tiếng, Giả Tịnh Tiệp nói: “Như vậy à? Cảm ơn anh đến thăm em, nếu như vẫn đang bận thì anh cứ đi trước đi”. Nói xong Giả Tịnh Tiệp đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đường Phong trau mày, vội vàng đứng dậy, nói: “Tịnh Tiệp, chúng ta là bạn phải không? Có thể lấy tư cách là bạn bè để nói chuyện một lúc không?”.
Giả Tịnh Tiệp quay đầu lại nhìn Đường Phong một lúc, nói: “Bạn à? Được thôi, nói chuyện giữa anh với Nhụy Nhi đi, nghe nói hai người sắp kết hôn rồi, em chúc mừng hai người trước, Nhụy Nhi là một cô gái tốt, hi vọng anh có thể đối xử tốt với cô ấy”.
Thấy Giả Tịnh Tiệp không đi nữa, Đường Phong trong lòng thở phào, hắn muốn được ngồi thêm một lát nữa với Giả Tịnh Tiệp, kể cả là không nói chuyện, chỉ cần được nhìn cô thôi cũng được.
Nghe được lời của cô, trong lòng Đường Phong có chút hụt hẫng, hắn muốn nói với Giả Tịnh Tiệp biết bao, người mà hắn hi vọng có thể cùng hắn bước trên thảm đỏ tiến vào lễ đường chính là cô ấy, nhưng hắn biết hiện nay tất cả đã trở thành quá khứ.
“Hơ, cảm ơn, Nhụy Nhi quả thực là một cô gái tốt, em yên tâm, anh sẽ đối xử thật tốt với cô ấy, còn em? Cuộc sống thế nào? Em biến mất lâu như vậy, anh…Nhụy Nhi rất lo lắng cho em đấy”. Đường Phong nhẹ nhàng nói.
“Cũng bình thường”. Giả Tịnh Tiệp trả lời một câu, không nói gì nữa.
Hai người im lặng một lúc lâu, đôi bên nhìn chằm chằm vào nhau, cho đến khi Giả Tịnh Tiệp cảm thấy bản thân cô không thể kìm nén được nước mắt trào ra thì cô mới cố gắng nhìn ra chỗ khác.
Đường Phong lôi sợi dây chuyền từ trong túi ra: “Cái này là lần trước em bỏ quên trước khi đi, bây giờ trả cho em”.
Nhìn thấy sợi dây chuyền đó, Giả Tịnh Tiệp trong lòng cảm thấy run run, chẳng nhẽ mình thật sự sẽ triệt để biến mất trong lòng anh ấy sao? Hiện giờ đến sợi dây chuyền này anh ấy cũng trả lại mình, đó chẳng phải là đại biểu cho việc anh ấy đã quyết định sẽ quên mình sao? Hoặc giả anh ấy đã quên mình rồi?.
Giả Tịnh Tiệp có chút hờn tủi, nói: “Cám…cám ơn, em vẫn cứ tìm nó đấy, hóa ra là rơi ở nhà anh”.
Tuy cô ngụy trang rất khéo, nhưng Đường Phong vẫn nghe ra được chút hụt hẫng từ trong giọng nói của cô.
Đường Phong cảm thấy có chút khó hiểu trong lòng, thấy Giả Tịnh Tiệp giơ tay ra cầm lấy sợi dây chuyền, Đường Phong bỗng cảm thấy vạn phần không nỡ, hai người mỗi người kéo một đầu sợi dây, không ai chịu buông tay ra, cho đến cuối cùng, Đường Phong nhìn thật sâu vào mắt Giả Tịnh Tiệp, hắn buông tay ra.
Sợi dây chuyền đeo tay được trở về với Giả Tịnh Tiệp, Đường Phong đột nhiên cảm thấy trong lòng hắn bỗng trở nên trống rỗng.
“Tiểu thư, tiểu thiếu gia khóc rồi, tôi dỗ không được, cô xem thế nào nha”. Dường như em bé cảm nhận được tất cả giữa cha và mẹ nó có thể sắp kết thúc, nó oa oa khóc lớn. Đường Phong hơi ngớ người ra, người phụ nữ mời hắn vào nhà đó đang bế trên tay một đứa trẻ sơ sinh bước xuống.
Giả Tịnh Tiệp lén nhìn Đường Phong một cái, sau đó vội vàng đứng dậy đỡ lấy em bé.
Nhìn Giả Tịnh Tiệp trên mặt nở một nụ cười hạnh phúc dỗ dành đứa bé trong vòng tay, trái tim của Đường Phong bỗng cảm thấy nhói đau, đứa bé này là ai? Chẳng nhẽ Giả Tịnh Tiệp đã ở bên người khác? Ngay sau đó Đường Phong cười một tiếng tự chế giễu bản thân hắn, mình làm sao vậy nhỉ? Giả Tịnh Tiệp đương nhiên là có quyền lựa chọn cuộc sống của cô ấy.
Nghĩ một lát, Đường Phong bước lên trước nhìn em bé, nói: “Đứa bé đáng yêu quá, em hiện nay chắc rất hạnh phúc nhỉ?”.
Giả Tịnh Tiệp không trả lời, Đường Phong giơ hai tay ra, nói: “Cho anh bế nó một cái nha?”.
Giả Tịnh Tiệp nhìn sâu vào mắt của Đường Phong, sau đó đưa em bé còn đang khóc quấy cho Đường Phong. Hắn là cha của đứa bé, tất nhiên là có quyền bế nó, chỉ là bản thân hắn không biết mà thôi. Giả Tịnh Tiệp trong lòng thầm than thở, lặng thầm nghĩ: Con trai đáng thương của tôi, cha con đang bế con mà không biết con chính là con của mình.
Đường Phong trước giờ chưa từng bế trẻ con, hắn luống ca luốn cuống, hai bàn tay thô to ôm lấy đứa bé, trên mặt nở một nụ cười ngốc ngếch, hắn không dám cử động mạnh, sợ sẽ làm đau em bé trong vòng tay hắn.
Nhìn dáng điệu ngốc ngếch của Đường Phong, trên mặt Giả Tịnh Tiệp hiện lên nét tươi cười vui vẻ, đột nhiên cô cảm thấy rất hạnh phúc, tuy cô biết cảm giác này chỉ là rất ngắn ngủi, nhưng cũng tốt hơn là không có.
Nói ra thì cũng lạ, thằng bé này vừa được Đường Phong bế thì lập tức không khóc nữa, hai con mắt to tròn lấp lánh nhìn Đường Phong, trong miệng nó phát ra những tiếng giống như là tiếng cười vậy, hai chân hai tay nhỏ xíu không ngừng quẫy đạp lên người của Đường Phong, cứ như là nó đang muốn báo thù cho mẹ nó vậy.
“Đứa bé này thật đáng yêu, cha nó đâu?”. Đường Phong cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng mình, hỏi.
Trong lòng Đường Phong cảm thấy rất mâu thuẫn, hắn không biết bản thân hắn làm thế là đúng hay sai, theo lí mà nói chỉ còn vài ngày nữa sẽ là hôn lễ giữa hắn với Nhụy Nhi. Thiếp mời đều đã gửi đi cả rồi, lúc này hắn gặp Giả Tịnh Tiệp thì hoàn toàn không hay lắm. Mặc dù vậy nhưng Đường Phong vẫn không có cách nào ngăn được nỗi nhớ nhung của hắn đối với Giả Tịnh Tiệp.
Khi Đường Phong từ chỗ Ám Lang biết được tin Giả Tịnh Tiệp đang ở SH, hắn cả đêm không ngủ được. Trước lúc quyết định đến đó, Đường Phong trong lòng đã tự nói với mình rằng, lần này đến chỉ là gặp mặt cô ấy lần cuối cùng, giữa hắn và Giả Tịnh Tiệp đã không còn có thể phát sinh chuyện gì nữa cả.
Chính lúc Đường Phong đi ra khỏi sân bay, ở Tôn phủ, lão gia tử sau khi nghe xong báo cáo của Liễu bá thì thở phào một tiếng.
“Aizz..Chuyện của người trẻ tuổi thì cứ để họ tự giải quyết vậy, chỉ cần tiểu Đường không vứt bỏ Nhụy Nhi là được rồi. Tiểu Tiệp cũng là một đứa bé đáng thương, từ lúc nó về nước, ta đã biết ngay chắc chắn sẽ có một ngày như thế này”. Lão gia tử vừa thở dài vừa tự lẩm nhẩm một mình.
Liễu bá khẽ trau mày, có chút lo lắng, nói: “Nhưng Tịnh Tiệp và Nhụy Nhi đều là những đứa vô cùng bướng bỉnh. Tôi có chút lo lắng, tuy hai đứa nó là chị em tốt với nhau, nhưng dựa vào tính cách của chúng thì tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện hai người cùng dùng một chồng xuất hiện”.
Lão gia tử gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, nhưng hiện nay cũng không còn cách nào khác. Sự việc đã phát triển đến mức độ này rồi. Chúng ta chỉ có thể hi vọng hai đứa nó có thể vì tình yêu mà từ bỏ tư tưởng cố chấp. Tiểu Tiệp có con của tiểu Đường. Nhưng chuyện hôn lễ giữa Nhụy Nhi và tiểu Đường hiện nay cả thiên hạ đều biết, hiện giờ đã không còn có thể thay đổi được nữa rồi”.
“Ông nên hiểu tiểu Đường, nếu như cậu ta biết đứa bé của tiểu Tiệp là con của nó, ông đoán xem nó sẽ làm thế nào? Tiểu Đường là đứa bé trọng tình trọng nghĩa, nó sẽ không bao giờ vứt bỏ cốt nhục của mình, càng huống hồ nó lúc nào cũng thích tiểu Tiệp”. Tôn lão gia tử hiện nay cũng rất băn khoăn, trong mắt của ông, bất luận là Đường Phong hay Giả Tịnh Tiệp, ông coi hai người đều như con cháu của ông, ông sẽ không làm tổn thương bất kì người nào. Nếu như người phụ nữ đó không phải là Giả Tịnh Tiệp mà là người khác, có lẽ Tôn lão gia tử từ lâu đã cho người ta biến mất trên cõi đời này rồi.
“Vậy chúng ta có phải là nên nói với Nhụy Nhi trước? Tránh đến lúc đó nó không chấp nhận được sự thật mà làm chuyện ngốc nghếch”. Liễu bá hiển nhiên rất lo lắng.
Tôn lão gia tử than một hơi, nói: “Đúng vậy, ông đi gọi Nhụy Nhi đến đây đi”.
Liễu bá gật đầu bước ra ngoài, Tôn lão gia tử nhắm mắt lại, nói khẽ: “Tiểu Đường à, cậu đặt cho ta một vấn đề hơi khó đấy, nếu như Nhụy Nhi không chấp nhận, vậy thì cậu chỉ có thể có một lựa chọn! Ta tuyệt đối sẽ không để Nhụy Nhi bị tổn thương”.
Tại SH, Đường Phong xuống xe, đứng trước cổng biệt thự của Giả gia tại SH. Nghĩ đến việc lập tức được gặp Giả Tịnh Tiệp, trong lòng Đường Phong ngoài sự kích động ra thì chính là không biết làm thế nào. Sau khi gặp Tịnh Tiệp thì nên nói với cô ấy những cái gì? Đường Phong không biết.
Suy nghĩ của hắn bất chợt quay trở về trước đây, từ cái bộ dạng hoảng sợ của Giả Tịnh Tiệp lúc hai người gặp nhau lần đầu tiên cho đến bộ dạng yếu đuối của cô lúc cô được hắn cứu, rồi từ những cử động nhu tình của cô trong phòng của Phi Phi cho đến sự cương quyết khi cô quyên bố giữa hai người là không thể vào sáng ngày hôm sau.
Đường Phong thở ra một hơi thật dài, lần này không biết Giả Tịnh Tiệp sẽ đối diện với hắn như thế nào đây? Liệu cô ấy có đuổi mình ra khỏi nhà không?
Đường Phong lôi từ trong túi ra sợi dây chuyền đeo tay mà năm đó Giả Tịnh Tiệp lưu lại, hắn tự lẩm nhẩm một mình: “Vào thôi, trả cho cô ấy sợi dây chuyền này, mọi chuyện giữa hai chúng ta đã kết thúc rồi”.
Đường Phong bước lên trước nhấn chuông cửa, hắn cảm thấy hơi căng thẳng, thậm chí hắn có thể nghe được tiếng tim đập của mình, hắn biết đó là do bản thân hắn hồi hộp quá nên vậy.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi không đến một phút, đối với Đường Phong mà nói dài giống như một năm, hắn đang chờ đợi, trong lòng hắn cảm thấy bất an, dường như lúc này hắn cảm thấy sợ hãi khi phải đối mặt với Giả Tịnh Tiệp.
Trong nhà, một người phụ nữ trung niên thông qua thiết bị video nhìn Đường Phong một lượt rồi mở miệng nói: “Xin hỏi anh tìm ai?”.
“Chào cô, tôi tìm Giả bá bá”. Đường Phong nói. Vốn dĩ hắn định nói là tìm Giả Tịnh Tiệp; nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì Giả Xương Hải rất có khả năng là đang ở nhà; cứ nói là tìm Giả Xương Hải là được rồi. Thực ra trong lòng Đường Phong lo lắng ngộ nhỡ nói là tìm Giả Tịnh Tiệp thì sẽ bị từ chối.
“Ồ, Giả tiên sinh không có nhà, buổi tối ông ấy mới về. Cậu ngày mai lại đến vậy, nếu như có việc gấp cậu có thể gọi điện cho Giả tiên sinh”. Người phụ nữ trung niên nói.
Đường Phong vội lắc đầu, nói: “Không cần đâu, tôi chỉ là đến thăm, Giả bá bá không có nhà vậy Tịnh Tiệp có nhà không ạ?”.
“Tiểu thư có nhà, mời cậu vào nhà”. Người phụ nữa mở cổng đưa Đường Phong vào trong sân.
Đường Phong hít sâu một hơi, đi theo người phụ nữ tiến vào trong phòng khách, ngồi trên ghế sôpha.
“Cậu cứ ngồi đợi một chút, tôi lên lầu mời tiểu thư xuống”. Nói xong người phụ nữ bước lên cầu thang lên tầng 2.
Biệt thự của Giả gia không to lắm, kém xa so với căn vila ở Mĩ của họ. Nhưng nếu như so sánh với căn biệt thự của Đường Phong thì vẫn sang trọng hơn nhiều. Mua một căn biệt thự như này ở SH, nếu không có vài triệu NDT à không thể nào.
Đường Phong trong lòng thấp thỏm không yên, chốc chốc lại nhìn về hướng cầu thang, không lâu sau hắn nghe thấy tiếng bước chân, tiếng bước chân đó giống như hiệu lệnh trong quân đội vậy, Đường Phong lập tức ngồi thẳng người, nhịp tim đập càng thêm mạnh.
Hai mắt nhìn chằm chằm về phía cầu thang, Đường Phong đang chờ đợi sự xuất hiện của giai nhân. Tiếng bước chân ngày càng rõ nét, cũng đã được gần 1 năm rồi, Giả Tịnh Tiệp rốt cuộc lại một lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn của Đường Phong.
Đường Phong đứng dậy, nhìn Giả Tịnh Tiệp lúc này đang ngẩn người ở cầu thang, đã lâu như vậy không gặp, Tịnh Tiệp đã béo lên không ít, cơ thể cô đầy đặn mỡ màng hơn trước rất nhiều, toàn thân trên dưới toát lên mùi vị độc đáo chỉ có của người phụ nữ thành thục. Không biết tại sao, Đường Phong bỗng cảm thấy Giả Tịnh Tiệp đang đứng trước mặt hắn càng giống một quý phu nhân. Nếu như không phải là khuôn mặt quen thuộc đó, có lẽ Đường Phong sẽ hoài nghi bản thân hắn có phải là nhìn nhầm không.
Giả Tịnh Tiệp ngỡ ngàng đứng ở cầu thang, nhìn người đàn ông mà cô hằng đêm mong nhớ, trong lòng cô có chút kích động, cũng có chút ấm ức, đương nhiên còn có một chút gì đó sự đau buồn.
Ngăn không cho lệ rơi, Giả Tịnh Tiệp cười gượng một tiếng bước lên trước giả vờ như rất tự nhiên ngồi xuống ghế sôpha, sau đó cô chăm chú nhìn Đường Phong, nói: “Sao anh đến đây vậy? Ai nói cho anh biết là em đã về nước rồi?” Giả Tịnh Tiếp rất không muốn nhìn Đường Phong, cô sợ bản thân mình sẽ mềm lòng, nhưng không biết tại sao, ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy Đường Phong, ánh mắt của cô không thể nào rời khỏi người hắn.
Đường Phong cười cười ngượng nghịu, sau đó ngồi xuống nhìn Giả Tịnh Tiệp, nói: “Anh nghe Phi Phi nói, hôm em về nước anh không có ở XA, đợi đến lúc anh về thì em đã đi rồi, sau đó Phi Phi nói cho anh biết em về nước rồi. Vừa may lần này anh đến SH có chút việc cần giải quyết, nhân tiện đến thăm em”.
Nghe Đường Phong nói như vậy, thầm sắc của Giả Tịnh Tiệp bỗng ảm đạm xuống, trong lòng cô có chút hụt hẫng, hóa ra Đường Phong chỉ là đến SH bàn việc, tiện đường đến thăm cô.
Cười một tiếng, Giả Tịnh Tiệp nói: “Như vậy à? Cảm ơn anh đến thăm em, nếu như vẫn đang bận thì anh cứ đi trước đi”. Nói xong Giả Tịnh Tiệp đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đường Phong trau mày, vội vàng đứng dậy, nói: “Tịnh Tiệp, chúng ta là bạn phải không? Có thể lấy tư cách là bạn bè để nói chuyện một lúc không?”.
Giả Tịnh Tiệp quay đầu lại nhìn Đường Phong một lúc, nói: “Bạn à? Được thôi, nói chuyện giữa anh với Nhụy Nhi đi, nghe nói hai người sắp kết hôn rồi, em chúc mừng hai người trước, Nhụy Nhi là một cô gái tốt, hi vọng anh có thể đối xử tốt với cô ấy”.
Thấy Giả Tịnh Tiệp không đi nữa, Đường Phong trong lòng thở phào, hắn muốn được ngồi thêm một lát nữa với Giả Tịnh Tiệp, kể cả là không nói chuyện, chỉ cần được nhìn cô thôi cũng được.
Nghe được lời của cô, trong lòng Đường Phong có chút hụt hẫng, hắn muốn nói với Giả Tịnh Tiệp biết bao, người mà hắn hi vọng có thể cùng hắn bước trên thảm đỏ tiến vào lễ đường chính là cô ấy, nhưng hắn biết hiện nay tất cả đã trở thành quá khứ.
“Hơ, cảm ơn, Nhụy Nhi quả thực là một cô gái tốt, em yên tâm, anh sẽ đối xử thật tốt với cô ấy, còn em? Cuộc sống thế nào? Em biến mất lâu như vậy, anh…Nhụy Nhi rất lo lắng cho em đấy”. Đường Phong nhẹ nhàng nói.
“Cũng bình thường”. Giả Tịnh Tiệp trả lời một câu, không nói gì nữa.
Hai người im lặng một lúc lâu, đôi bên nhìn chằm chằm vào nhau, cho đến khi Giả Tịnh Tiệp cảm thấy bản thân cô không thể kìm nén được nước mắt trào ra thì cô mới cố gắng nhìn ra chỗ khác.
Đường Phong lôi sợi dây chuyền từ trong túi ra: “Cái này là lần trước em bỏ quên trước khi đi, bây giờ trả cho em”.
Nhìn thấy sợi dây chuyền đó, Giả Tịnh Tiệp trong lòng cảm thấy run run, chẳng nhẽ mình thật sự sẽ triệt để biến mất trong lòng anh ấy sao? Hiện giờ đến sợi dây chuyền này anh ấy cũng trả lại mình, đó chẳng phải là đại biểu cho việc anh ấy đã quyết định sẽ quên mình sao? Hoặc giả anh ấy đã quên mình rồi?.
Giả Tịnh Tiệp có chút hờn tủi, nói: “Cám…cám ơn, em vẫn cứ tìm nó đấy, hóa ra là rơi ở nhà anh”.
Tuy cô ngụy trang rất khéo, nhưng Đường Phong vẫn nghe ra được chút hụt hẫng từ trong giọng nói của cô.
Đường Phong cảm thấy có chút khó hiểu trong lòng, thấy Giả Tịnh Tiệp giơ tay ra cầm lấy sợi dây chuyền, Đường Phong bỗng cảm thấy vạn phần không nỡ, hai người mỗi người kéo một đầu sợi dây, không ai chịu buông tay ra, cho đến cuối cùng, Đường Phong nhìn thật sâu vào mắt Giả Tịnh Tiệp, hắn buông tay ra.
Sợi dây chuyền đeo tay được trở về với Giả Tịnh Tiệp, Đường Phong đột nhiên cảm thấy trong lòng hắn bỗng trở nên trống rỗng.
“Tiểu thư, tiểu thiếu gia khóc rồi, tôi dỗ không được, cô xem thế nào nha”. Dường như em bé cảm nhận được tất cả giữa cha và mẹ nó có thể sắp kết thúc, nó oa oa khóc lớn. Đường Phong hơi ngớ người ra, người phụ nữ mời hắn vào nhà đó đang bế trên tay một đứa trẻ sơ sinh bước xuống.
Giả Tịnh Tiệp lén nhìn Đường Phong một cái, sau đó vội vàng đứng dậy đỡ lấy em bé.
Nhìn Giả Tịnh Tiệp trên mặt nở một nụ cười hạnh phúc dỗ dành đứa bé trong vòng tay, trái tim của Đường Phong bỗng cảm thấy nhói đau, đứa bé này là ai? Chẳng nhẽ Giả Tịnh Tiệp đã ở bên người khác? Ngay sau đó Đường Phong cười một tiếng tự chế giễu bản thân hắn, mình làm sao vậy nhỉ? Giả Tịnh Tiệp đương nhiên là có quyền lựa chọn cuộc sống của cô ấy.
Nghĩ một lát, Đường Phong bước lên trước nhìn em bé, nói: “Đứa bé đáng yêu quá, em hiện nay chắc rất hạnh phúc nhỉ?”.
Giả Tịnh Tiệp không trả lời, Đường Phong giơ hai tay ra, nói: “Cho anh bế nó một cái nha?”.
Giả Tịnh Tiệp nhìn sâu vào mắt của Đường Phong, sau đó đưa em bé còn đang khóc quấy cho Đường Phong. Hắn là cha của đứa bé, tất nhiên là có quyền bế nó, chỉ là bản thân hắn không biết mà thôi. Giả Tịnh Tiệp trong lòng thầm than thở, lặng thầm nghĩ: Con trai đáng thương của tôi, cha con đang bế con mà không biết con chính là con của mình.
Đường Phong trước giờ chưa từng bế trẻ con, hắn luống ca luốn cuống, hai bàn tay thô to ôm lấy đứa bé, trên mặt nở một nụ cười ngốc ngếch, hắn không dám cử động mạnh, sợ sẽ làm đau em bé trong vòng tay hắn.
Nhìn dáng điệu ngốc ngếch của Đường Phong, trên mặt Giả Tịnh Tiệp hiện lên nét tươi cười vui vẻ, đột nhiên cô cảm thấy rất hạnh phúc, tuy cô biết cảm giác này chỉ là rất ngắn ngủi, nhưng cũng tốt hơn là không có.
Nói ra thì cũng lạ, thằng bé này vừa được Đường Phong bế thì lập tức không khóc nữa, hai con mắt to tròn lấp lánh nhìn Đường Phong, trong miệng nó phát ra những tiếng giống như là tiếng cười vậy, hai chân hai tay nhỏ xíu không ngừng quẫy đạp lên người của Đường Phong, cứ như là nó đang muốn báo thù cho mẹ nó vậy.
“Đứa bé này thật đáng yêu, cha nó đâu?”. Đường Phong cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng mình, hỏi.
/219
|