Đường Phong vùng người bật dậy nắm lấy cổ áo của người phục vụ, hỏi vừa nãy có phải là có người ở bên cạnh hắn, trong mồm vẫn toàn mùi rượu. Người phục vụ đó bị bộ dạng của Đường Phong làm cho sợ hết hồn, nuốt nước bọt cái ực, chỉ ra phía sau cửa.
Đường Phong hừm một tiếng ném người phục vụ xuống, lập tức đuổi ra phía cửa sau, lúc này Đường Phong đã tỉnh rượu được nửa phần, có thể nói là bị giật mình mà tỉnh rượu!
Ví tiền, điện thoại mất rồi không sao cả, nhưng chỗ tư liệu đó nếu như để người khác xem được thì xong đời! Những tư liệu đó gần như là có liên quan đến tất cả những quan chức cấp cao hiện nay, một khi những tư liệu này bị lộ ra ngoài, Trung Quốc tất sẽ đại loạn!
Đường Phong trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng, giữa mùa đông lạnh giá như thế này mà trên trán hắn không ngừng toát mồ hôi. Cũng may vận số của hắn cũng không quá tệ, vừa ra khỏi cửa sau, hắn liền nhìn thấy một thanh niên mồm ngậm thuốc đang lật ví của hắn, còn một người khác thì đang xem những tư liệu đó!
Đường Phong lạnh lùng nói: “Có hay không?”.
Hai người đó nghe thấy tiếng của Đường Phong lập tức ngẩng đầu lên, thấy người đến chính là chủ nhân của những vật phẩm trong tay mình, hai người không nói câu gì, co giò là chạy.
Nhưng tốc độ của hai người nay sao có thể so sánh được với Đường Phong? Đường Phong lúc này đúng lúc đang cảm thấy bực tức, cười gằn một tiếng xông lên một quyền một cước đánh hai người nằm lăn ra đất. Giật lấy tư liệu từ trong tay của một tên, Đường Phong lạnh lùng hỏi: “Mày đều xem rồi à?”. Người thanh niên này trong mắt tràn đầy sự sợ hãi, gật gật đầu, sau đó dường như ý thức được điều gì liền bắt đầu lắc đầu lia lịa.
Đường Phong khẽ nhếch mép cười: “Có một số thứ, xem rồi thì phải chết!”. Nói xong hắn trực tiếp một cước đạp vào cổ người thanh niên này, một tiếng rắc vang lên, người thanh niên đó trợn ngược mắt, tắt thở, đến trước lúc chết đến nói một câu hắn cũng không có cơ hội nói.
Rút chân lại, Đường Phong lại nhìn về phía người còn lại. Tên tiểu tử này bị cảnh tượng trước mắt dọa cho vãi ra quần, sắc mặt tái mét, môi nhợt nhạt, ánh mắt hoảng sợ cực độ nhìn Đường Phong, toàn thân hắn run lên bần bật.
Thấy Đường Phong đi về phía mình, tiểu tử này vừa dựa sát vào tường từ từ đứng dậy vừa vội vàng lắc đầu kêu lên: “Đừng, đừng giết tôi, tôi …tôi không dám nữa…, tôi sẽ không ăn trộm đồ nữa đâu!”.
Trong lòng Đường Phong bỗng thoáng qua chút không nỡ ra tay, nhưng ngay sau đó bị hắn ném lên chín tầng mây, tên tiểu tử này có thể chưa xem được nội dung của tư liệu đó, nhưng hắn tận mắt nhìn thấy mình giết người, để giảm bớt phiền phức, Đường Phong không còn cách nào khác.
“Xin lỗi, muốn trách thì trách số mày không may đi”. Nói xong Đường Phong bước lên trước một tay vặn gẫy cổ của hắn.
Xong xuôi Đường Phong nhìn xung quanh, sau đó dựng cao cổ áo khoác ngoài lên, nhặt lấy đồ của hắn rồi vội vã rời đi.
Sau khi gọi điện thoại đặt vé máy bay chuyến sớm nhất về XA, Đường Phong nằm trên chiếc giường lớn ấm áp trong khách sạn, ngủ một giấc ngon lành, trước đó uống quá nhiều rượu, đầu hắn hiện giờ vẫn còn đang đau nhức từng hồi.
XA, trong Tôn phủ.
Thấy sắc trời đã tối đen, Nhụy Nhi tay cầm điện thoại đứng trước cửa sổ, lẩm rẩm một mình: “Tử Thần, anh rốt cuộc là đã đi đâu vậy? Anh đã hứa là sẽ luôn ở bên cạnh em, tại sao rời đi mà không nói với em? Anh có biết em lo lắng cho anh thế nào không?”.
Giả Tịnh Tiệp lúc này đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Nhụy Nhi lo lắng âu sầu đứng trước cửa sổ, cô bước đến, khẽ nói: “Đừng lo lắng quá, anh ấy chắc sẽ không sao đâu”.
Nhụy Nhi quay đầu lại nhìn Giả Tịnh Tiệp, hồi lâu mới nói: “Tịnh Tiệp, giữa chị và anh ấy có phải là có chuyện gì giấu em không?”.
Giả Tịnh Tiệp trong mắt hiện lên chút hoảng loạn, cười gượng một tiếng, nói: “Em…em nghĩ gì vậy, chị và anh ấy không quen nhau lắm, sao có thể có chuyện gì giấu em được?”.
Nhụy Nhi lắc lắc đầu, nói: “Tịnh Tiệp, chị đừng lừa em nữa, em biết giữa hai người chắc chắn có cái gì đó, hiện nay không biết anh ấy đi đâu, tuy ông nội an ủi em nói anh ấy không sao, nhưng em biết , lần này anh ấy gặp phiền phức không nhỏ. Chị biết không? Tối hôm qua HHX và Nghịch Thiên Hội đụng độ, nghe nói chết đến hơn 2000 người, chị nghĩ chính phủ có tha cho anh ấy không? Đã đến nước như thế này rồi, chị đừng lừa em nữa”.
Giả Tịnh Tiệp nghe thấy lời nói của Nhụy Nhi, trong lòng bỗng cảm thấy đau thắt, trong mắt ngấn lệ, nhưng cô không nói gì.
Sự long lắng trong mắt của Giả Tịnh Tiệp là rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy, điều này làm cho Nhụy Nhi càng thêm khẳng định, chắc chắn giưa hai người đã xảy ra chuyện gì đó. Thở dài một hơi, Nhụy Nhi nói: “Thật ra em từ lâu đã biết rồi, người mà anh ấy thích là chị, từ ngày chị ra đi em thường xuyên thấy anh ấy nhìn một cái vòng tay mà thờ thẫn người ra. Có lẽ người khác không biết, nhưng em biết cái vòng tay đó là của chị. Chị biết không? Lúc mới bắt đầu anh ấy hoàn toàn không chịu chấp nhận em, có lẽ là do em mặt dầy, lúc nào cũng quấn lấy anh ấy, cái hôm mà chúng em đính hôn, lúc anh ấy nhìn thấy Giả bá bá , ánh mắt của anh ấy đã cho thấy một cách rất rõ ràng, anh ấy vẫn nhớ đến chị, haha, Tịnh Tiệp, nếu như giữa chị và anh ấy có chuyện gì thì có thể nói cho em biết không? Đừng để em làm một con ngốc”.
Giả Tịnh Tiệp không ngờ rằng Đường Phong lúc nào cũng nhớ đến cô, nghe Nhụy Nhi nói như vậy, trong lòng cô bỗng cảm thấy có cảm giác ngọt ngào, ấm áp, tiếp đó cô cảm thấy có chút có lỗi với Nhụy Nhi, nghĩ một lát, Giả Tịnh Tiệp ngẩng đầu lên, nói một cách kiên định: “Nhụy Nhi, xin lỗi em, giữa chị và anh ấy quả thật là đã xảy ra một số chuyện, nhưng đều là quá khứ rồi, em yên tâm, chị sẽ không xen vào cuộc sống của em”.
Nhụy Nhi bỗng cảm thấy chua xót trong lòng, xem ra cô đã đoán đúng, giữa hai người họ quả thật đã có cái gì đó, nhưng nghĩ kĩ lại, Nhụy Nhi nhẹ nhàng cười, nói: “Không sao cả, chuyện giữa chị và anh ấy là trước lúc em và anh ấy bên nhau, có lẽ người phải nói tiếng xin lỗi là em. Tịnh Tiệp, em muốn hỏi chị một câu, nếu như chị còn xem em là chị em tốt thì chị nói thật với em, được không?”.
Giả Tịnh Tiệp gật gật đầu.
“Chị thích anh ấy không? Em hỏi là bây giờ”. Nhụy Nhi nhìn chằm chằm vào mắt của Tịnh Tiệp, khẽ hỏi.
Giả Tịnh Tiệp dường như đã sớm biết Nhụy Nhi sẽ hỏi như vậy, cười khổ một tiếng, cô không trốn tránh, mà trực tiếp trả lời: “Chị là thích anh ấy, bản thân chị cũng không biết là bắt đầu từ lúc nào. Nhưng chắc chắn là sau khi chị rời khỏi XA, có điều, Nhụy Nhi , em yên tâm, chị đã nói chị sẽ không xen vào cuộc sống của em, hiện nay anh ấy là vị hôn phu của em”.
Nhụy Nhi lắc lắc đầu, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Tại sao hai người thích nhau lại không được ở bên nhau? Có lẽ không phải là chị sai, có lẽ là chính em đã xen vào giữa hai người”.
Giả Tịnh Tiệp om chặt lấy Nhụy Nhi từ phía sau, nói: “Nhụy Nhi, em đừng nói như vậy, em nói nhu vậy sẽ làm chị có cảm giác tội lỗi rất lớn, anh ấy là thuộc về em…”.
Nhụy Nhi khẽ cười một tiếng, nói: “Tịnh Tiệp, chị còn không hiểu anh ấy, anh ấy không thuộc về ai cả. Nói ra thì cũng thật là kì lạ, ngoài trọng nghĩa khí ra anh ấy hình như cũng chẳng có ưu điểm gì khác, phụ nữ chả phải là rất ghét loại đàn ông như vậy sao? Tại sao chúng ta lại thích anh ấy nhỉ?”.
Giả Tịnh Tiệp cũng cười khổ một tiếng, cô không biết phải trả lời thế nào, câu hỏi này cô cũng đã từng vô số lần tự hỏi bản thân, tại sao lại thích anh ấy? Nhưng cô chưa bao giờ tìm ra được đáp án.
“Tịnh Tiệp, hứa với em, nếu như anh ấy có thể an toàn trở về, sau này chị đừng gặp anh ấy nữa, được không? Xem như là em cầu xin chị, em thật sự rất yêu anh ấy”. Nhụy Nhi đột nhiên nhìn Tịnh Tiệp một cách nghiêm túc, nói.
Giả Tịnh Tiệp có chút ngơ ngác, nghe thấy lời của Nhụy Nhi, cô cảm thấy rất đau lòng, cô cười, tự cười chế giễu bản thân cô, nói: “Chị biết, chị đến tìm em cũng là muốn nói với em, ngày mai chị và ba sẽ đi SH, sau này chị và anh ấy sẽ không bao giờ gặp nhau nữa”. Nói xong Giả Tịnh Tiệp liền lấy cớ rời khỏi phòng của Nhụy Nhi.
Nhìn theo dáng người của Giả Tịnh Tiệp, trong mắt Nhụy Nhi nhòa lệ, cô nói khẽ: “Tịnh Tiệp, xin lỗi chị, vì anh ấy em thà mất đi chị, người bạn duy nhất của em…”.
Chính từ lúc này đây, giữa hai người bạn tốt thân nhau như chị em bỗng có một lớp màng ngăn cách, Tịnh Tiệp không trách Nhụy Nhi, cô chỉ trách bản thân cô sao không biết trân trọng ngay từ đầu. Nhụy Nhi hoàn toàn không sai gì cả, tình yêu chính là phải ích kỉ.
Về đến phòng của mình, trong lòng Giả Tịnh Tiệp ấm ức đến không thể chịu thêm được, nước mắt tuôn ra như mưa, nhìn em bé đang ngủ ngon lành trong nôi, Giả Tịnh Tiệp cảm thấy trái tim cô như vỡ nát ra thành từng mảnh.
Tại BJ, Đường Phong dường như mơ một cơn ác mộng, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, hắn xoa mồ hôi lạnh trên trán, rồi thở ra một hơi dài nặng nề. Đường Phong cười khổ một tiếng, tự lẩm nhẩm một mình, nói: “Tịnh Tiệp, em ở Mĩ vẫn khỏe chứ…”.
Nhìn đồng hồ trên tường, Đường Phong rút điện thoại trong túi ra, sau khi mở máy thì nhìn thấy vô số những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, trong đó hơn một nửa là số điện thoại của Nhụy Nhi, hắn nở một nụ cười ngọt ngào.
Châm một điếu thuốc, Đường Phong dựa vào thành giường gọi điện cho Nhụy Nhi. Điện thoại vừa kêu một tiếng, đầu bên kia đã truyền đến giọng nói kích động của Nhụy Nhi: “Tử Thần, anh ở đâu? Anh không sao chứ?”.
Cảm nhận được sự quan tâm của Nhụy Nhi, trong lòng Đường Phong cảm thấy rất ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Nha đầu ngốc, anh làm sao có thể có chuyện gì được? Anh rất khỏe, sáng mai anh sẽ trở về, hôm nay cho chút chuyện, lúc đi vội quá không kịp nói với em, giúp anh nói một tiếng với ông nội”.
Nhụy Nhi nghe thấy Đường Phong không sao cả liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, có chút nũng nịu, nói: “Anh là đồ xấu xa, sắp làm em sốt ruột mà chết nè, mọi người đều cho rằng anh đã xảy ra chuyện gì rồi cơ”.
“Ồ? Thật sao? Hihi, xin lỗi, làm mọi người lo lắng rồi”.
Nhụy Nhi ngỡ ngàng, cô không ngờ Đường Phong lại nói lời xin lỗi với mình! Cô quen Đường Phong lâu như vậy, nhưng chưa từng nghe thấy Đường Phong nói hai tiếng này bao giờ!
“A lô, a lô? Nhụy Nhi? Em có đang nghe không? Sao không nói gì cả?”. Đầu bên kia hồi lâu không thấy nói, Đường Phong lo lắng hỏi.
“Ồ, em vẫn ở đây, em đang nghe. Ngày mai lúc nào anh về? Cần em đi đón anh không?”. Nhụy Nhi lúc này giống như một cô vợ hiền dịu đang hỏi thăm chồng lúc nào về vậy.
Đường Phong cười cười, nói: “Không cần đâu, có lẽ buổi trưa là đến, em ở Tôn phủ đợi anh là được rồi, anh về đến nơi sẽ đi tìm em ngay”.
“Ừm”. Nhụy Nhi trong lòng cảm thấy rất mâu thuẫn, có nên nói chuyện Giả Tịnh Tiệp đã trở về với Đường Phong không? Giả Tịnh Tiệp sáng mai rời đi rồi, nếu như mình không nói với Đường Phong, vậy thì Đường Phong căn bản sẽ không thể biết được, nhưng nếu như sau này để Đường Phong phát hiện ra mình giấu anh ấy, liệu anh ấy có trách mình không?
Nghĩ một hồi lâu, Nhụy Nhi quyết định không nói với Đường Phong, cô thật sự rất sợ, cô sợ bởi vì sự xuất hiện của Giả Tịnh Tiệp sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa cô và Đường Phong.
Tuy Đường Phong hiện nay đối xử rất tốt với cô, nhưng cô biết rõ hơn ai hết, trong lòng Đường Phong vẫn thích Giả Tịnh Tiệp. Đường Phong đối tốt với cô, đó là do Giả Tịnh Tiệp không có ở đây, nếu như Đường Phong biết Giả Tịnh Tiệp lúc này đang ở Tôn phủ, sẽ không có ai có thể đảm bảo sự việc sẽ được phát triển như thế nào.
Đường Phong hừm một tiếng ném người phục vụ xuống, lập tức đuổi ra phía cửa sau, lúc này Đường Phong đã tỉnh rượu được nửa phần, có thể nói là bị giật mình mà tỉnh rượu!
Ví tiền, điện thoại mất rồi không sao cả, nhưng chỗ tư liệu đó nếu như để người khác xem được thì xong đời! Những tư liệu đó gần như là có liên quan đến tất cả những quan chức cấp cao hiện nay, một khi những tư liệu này bị lộ ra ngoài, Trung Quốc tất sẽ đại loạn!
Đường Phong trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng, giữa mùa đông lạnh giá như thế này mà trên trán hắn không ngừng toát mồ hôi. Cũng may vận số của hắn cũng không quá tệ, vừa ra khỏi cửa sau, hắn liền nhìn thấy một thanh niên mồm ngậm thuốc đang lật ví của hắn, còn một người khác thì đang xem những tư liệu đó!
Đường Phong lạnh lùng nói: “Có hay không?”.
Hai người đó nghe thấy tiếng của Đường Phong lập tức ngẩng đầu lên, thấy người đến chính là chủ nhân của những vật phẩm trong tay mình, hai người không nói câu gì, co giò là chạy.
Nhưng tốc độ của hai người nay sao có thể so sánh được với Đường Phong? Đường Phong lúc này đúng lúc đang cảm thấy bực tức, cười gằn một tiếng xông lên một quyền một cước đánh hai người nằm lăn ra đất. Giật lấy tư liệu từ trong tay của một tên, Đường Phong lạnh lùng hỏi: “Mày đều xem rồi à?”. Người thanh niên này trong mắt tràn đầy sự sợ hãi, gật gật đầu, sau đó dường như ý thức được điều gì liền bắt đầu lắc đầu lia lịa.
Đường Phong khẽ nhếch mép cười: “Có một số thứ, xem rồi thì phải chết!”. Nói xong hắn trực tiếp một cước đạp vào cổ người thanh niên này, một tiếng rắc vang lên, người thanh niên đó trợn ngược mắt, tắt thở, đến trước lúc chết đến nói một câu hắn cũng không có cơ hội nói.
Rút chân lại, Đường Phong lại nhìn về phía người còn lại. Tên tiểu tử này bị cảnh tượng trước mắt dọa cho vãi ra quần, sắc mặt tái mét, môi nhợt nhạt, ánh mắt hoảng sợ cực độ nhìn Đường Phong, toàn thân hắn run lên bần bật.
Thấy Đường Phong đi về phía mình, tiểu tử này vừa dựa sát vào tường từ từ đứng dậy vừa vội vàng lắc đầu kêu lên: “Đừng, đừng giết tôi, tôi …tôi không dám nữa…, tôi sẽ không ăn trộm đồ nữa đâu!”.
Trong lòng Đường Phong bỗng thoáng qua chút không nỡ ra tay, nhưng ngay sau đó bị hắn ném lên chín tầng mây, tên tiểu tử này có thể chưa xem được nội dung của tư liệu đó, nhưng hắn tận mắt nhìn thấy mình giết người, để giảm bớt phiền phức, Đường Phong không còn cách nào khác.
“Xin lỗi, muốn trách thì trách số mày không may đi”. Nói xong Đường Phong bước lên trước một tay vặn gẫy cổ của hắn.
Xong xuôi Đường Phong nhìn xung quanh, sau đó dựng cao cổ áo khoác ngoài lên, nhặt lấy đồ của hắn rồi vội vã rời đi.
Sau khi gọi điện thoại đặt vé máy bay chuyến sớm nhất về XA, Đường Phong nằm trên chiếc giường lớn ấm áp trong khách sạn, ngủ một giấc ngon lành, trước đó uống quá nhiều rượu, đầu hắn hiện giờ vẫn còn đang đau nhức từng hồi.
XA, trong Tôn phủ.
Thấy sắc trời đã tối đen, Nhụy Nhi tay cầm điện thoại đứng trước cửa sổ, lẩm rẩm một mình: “Tử Thần, anh rốt cuộc là đã đi đâu vậy? Anh đã hứa là sẽ luôn ở bên cạnh em, tại sao rời đi mà không nói với em? Anh có biết em lo lắng cho anh thế nào không?”.
Giả Tịnh Tiệp lúc này đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Nhụy Nhi lo lắng âu sầu đứng trước cửa sổ, cô bước đến, khẽ nói: “Đừng lo lắng quá, anh ấy chắc sẽ không sao đâu”.
Nhụy Nhi quay đầu lại nhìn Giả Tịnh Tiệp, hồi lâu mới nói: “Tịnh Tiệp, giữa chị và anh ấy có phải là có chuyện gì giấu em không?”.
Giả Tịnh Tiệp trong mắt hiện lên chút hoảng loạn, cười gượng một tiếng, nói: “Em…em nghĩ gì vậy, chị và anh ấy không quen nhau lắm, sao có thể có chuyện gì giấu em được?”.
Nhụy Nhi lắc lắc đầu, nói: “Tịnh Tiệp, chị đừng lừa em nữa, em biết giữa hai người chắc chắn có cái gì đó, hiện nay không biết anh ấy đi đâu, tuy ông nội an ủi em nói anh ấy không sao, nhưng em biết , lần này anh ấy gặp phiền phức không nhỏ. Chị biết không? Tối hôm qua HHX và Nghịch Thiên Hội đụng độ, nghe nói chết đến hơn 2000 người, chị nghĩ chính phủ có tha cho anh ấy không? Đã đến nước như thế này rồi, chị đừng lừa em nữa”.
Giả Tịnh Tiệp nghe thấy lời nói của Nhụy Nhi, trong lòng bỗng cảm thấy đau thắt, trong mắt ngấn lệ, nhưng cô không nói gì.
Sự long lắng trong mắt của Giả Tịnh Tiệp là rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy, điều này làm cho Nhụy Nhi càng thêm khẳng định, chắc chắn giưa hai người đã xảy ra chuyện gì đó. Thở dài một hơi, Nhụy Nhi nói: “Thật ra em từ lâu đã biết rồi, người mà anh ấy thích là chị, từ ngày chị ra đi em thường xuyên thấy anh ấy nhìn một cái vòng tay mà thờ thẫn người ra. Có lẽ người khác không biết, nhưng em biết cái vòng tay đó là của chị. Chị biết không? Lúc mới bắt đầu anh ấy hoàn toàn không chịu chấp nhận em, có lẽ là do em mặt dầy, lúc nào cũng quấn lấy anh ấy, cái hôm mà chúng em đính hôn, lúc anh ấy nhìn thấy Giả bá bá , ánh mắt của anh ấy đã cho thấy một cách rất rõ ràng, anh ấy vẫn nhớ đến chị, haha, Tịnh Tiệp, nếu như giữa chị và anh ấy có chuyện gì thì có thể nói cho em biết không? Đừng để em làm một con ngốc”.
Giả Tịnh Tiệp không ngờ rằng Đường Phong lúc nào cũng nhớ đến cô, nghe Nhụy Nhi nói như vậy, trong lòng cô bỗng cảm thấy có cảm giác ngọt ngào, ấm áp, tiếp đó cô cảm thấy có chút có lỗi với Nhụy Nhi, nghĩ một lát, Giả Tịnh Tiệp ngẩng đầu lên, nói một cách kiên định: “Nhụy Nhi, xin lỗi em, giữa chị và anh ấy quả thật là đã xảy ra một số chuyện, nhưng đều là quá khứ rồi, em yên tâm, chị sẽ không xen vào cuộc sống của em”.
Nhụy Nhi bỗng cảm thấy chua xót trong lòng, xem ra cô đã đoán đúng, giữa hai người họ quả thật đã có cái gì đó, nhưng nghĩ kĩ lại, Nhụy Nhi nhẹ nhàng cười, nói: “Không sao cả, chuyện giữa chị và anh ấy là trước lúc em và anh ấy bên nhau, có lẽ người phải nói tiếng xin lỗi là em. Tịnh Tiệp, em muốn hỏi chị một câu, nếu như chị còn xem em là chị em tốt thì chị nói thật với em, được không?”.
Giả Tịnh Tiệp gật gật đầu.
“Chị thích anh ấy không? Em hỏi là bây giờ”. Nhụy Nhi nhìn chằm chằm vào mắt của Tịnh Tiệp, khẽ hỏi.
Giả Tịnh Tiệp dường như đã sớm biết Nhụy Nhi sẽ hỏi như vậy, cười khổ một tiếng, cô không trốn tránh, mà trực tiếp trả lời: “Chị là thích anh ấy, bản thân chị cũng không biết là bắt đầu từ lúc nào. Nhưng chắc chắn là sau khi chị rời khỏi XA, có điều, Nhụy Nhi , em yên tâm, chị đã nói chị sẽ không xen vào cuộc sống của em, hiện nay anh ấy là vị hôn phu của em”.
Nhụy Nhi lắc lắc đầu, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Tại sao hai người thích nhau lại không được ở bên nhau? Có lẽ không phải là chị sai, có lẽ là chính em đã xen vào giữa hai người”.
Giả Tịnh Tiệp om chặt lấy Nhụy Nhi từ phía sau, nói: “Nhụy Nhi, em đừng nói như vậy, em nói nhu vậy sẽ làm chị có cảm giác tội lỗi rất lớn, anh ấy là thuộc về em…”.
Nhụy Nhi khẽ cười một tiếng, nói: “Tịnh Tiệp, chị còn không hiểu anh ấy, anh ấy không thuộc về ai cả. Nói ra thì cũng thật là kì lạ, ngoài trọng nghĩa khí ra anh ấy hình như cũng chẳng có ưu điểm gì khác, phụ nữ chả phải là rất ghét loại đàn ông như vậy sao? Tại sao chúng ta lại thích anh ấy nhỉ?”.
Giả Tịnh Tiệp cũng cười khổ một tiếng, cô không biết phải trả lời thế nào, câu hỏi này cô cũng đã từng vô số lần tự hỏi bản thân, tại sao lại thích anh ấy? Nhưng cô chưa bao giờ tìm ra được đáp án.
“Tịnh Tiệp, hứa với em, nếu như anh ấy có thể an toàn trở về, sau này chị đừng gặp anh ấy nữa, được không? Xem như là em cầu xin chị, em thật sự rất yêu anh ấy”. Nhụy Nhi đột nhiên nhìn Tịnh Tiệp một cách nghiêm túc, nói.
Giả Tịnh Tiệp có chút ngơ ngác, nghe thấy lời của Nhụy Nhi, cô cảm thấy rất đau lòng, cô cười, tự cười chế giễu bản thân cô, nói: “Chị biết, chị đến tìm em cũng là muốn nói với em, ngày mai chị và ba sẽ đi SH, sau này chị và anh ấy sẽ không bao giờ gặp nhau nữa”. Nói xong Giả Tịnh Tiệp liền lấy cớ rời khỏi phòng của Nhụy Nhi.
Nhìn theo dáng người của Giả Tịnh Tiệp, trong mắt Nhụy Nhi nhòa lệ, cô nói khẽ: “Tịnh Tiệp, xin lỗi chị, vì anh ấy em thà mất đi chị, người bạn duy nhất của em…”.
Chính từ lúc này đây, giữa hai người bạn tốt thân nhau như chị em bỗng có một lớp màng ngăn cách, Tịnh Tiệp không trách Nhụy Nhi, cô chỉ trách bản thân cô sao không biết trân trọng ngay từ đầu. Nhụy Nhi hoàn toàn không sai gì cả, tình yêu chính là phải ích kỉ.
Về đến phòng của mình, trong lòng Giả Tịnh Tiệp ấm ức đến không thể chịu thêm được, nước mắt tuôn ra như mưa, nhìn em bé đang ngủ ngon lành trong nôi, Giả Tịnh Tiệp cảm thấy trái tim cô như vỡ nát ra thành từng mảnh.
Tại BJ, Đường Phong dường như mơ một cơn ác mộng, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, hắn xoa mồ hôi lạnh trên trán, rồi thở ra một hơi dài nặng nề. Đường Phong cười khổ một tiếng, tự lẩm nhẩm một mình, nói: “Tịnh Tiệp, em ở Mĩ vẫn khỏe chứ…”.
Nhìn đồng hồ trên tường, Đường Phong rút điện thoại trong túi ra, sau khi mở máy thì nhìn thấy vô số những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, trong đó hơn một nửa là số điện thoại của Nhụy Nhi, hắn nở một nụ cười ngọt ngào.
Châm một điếu thuốc, Đường Phong dựa vào thành giường gọi điện cho Nhụy Nhi. Điện thoại vừa kêu một tiếng, đầu bên kia đã truyền đến giọng nói kích động của Nhụy Nhi: “Tử Thần, anh ở đâu? Anh không sao chứ?”.
Cảm nhận được sự quan tâm của Nhụy Nhi, trong lòng Đường Phong cảm thấy rất ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Nha đầu ngốc, anh làm sao có thể có chuyện gì được? Anh rất khỏe, sáng mai anh sẽ trở về, hôm nay cho chút chuyện, lúc đi vội quá không kịp nói với em, giúp anh nói một tiếng với ông nội”.
Nhụy Nhi nghe thấy Đường Phong không sao cả liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, có chút nũng nịu, nói: “Anh là đồ xấu xa, sắp làm em sốt ruột mà chết nè, mọi người đều cho rằng anh đã xảy ra chuyện gì rồi cơ”.
“Ồ? Thật sao? Hihi, xin lỗi, làm mọi người lo lắng rồi”.
Nhụy Nhi ngỡ ngàng, cô không ngờ Đường Phong lại nói lời xin lỗi với mình! Cô quen Đường Phong lâu như vậy, nhưng chưa từng nghe thấy Đường Phong nói hai tiếng này bao giờ!
“A lô, a lô? Nhụy Nhi? Em có đang nghe không? Sao không nói gì cả?”. Đầu bên kia hồi lâu không thấy nói, Đường Phong lo lắng hỏi.
“Ồ, em vẫn ở đây, em đang nghe. Ngày mai lúc nào anh về? Cần em đi đón anh không?”. Nhụy Nhi lúc này giống như một cô vợ hiền dịu đang hỏi thăm chồng lúc nào về vậy.
Đường Phong cười cười, nói: “Không cần đâu, có lẽ buổi trưa là đến, em ở Tôn phủ đợi anh là được rồi, anh về đến nơi sẽ đi tìm em ngay”.
“Ừm”. Nhụy Nhi trong lòng cảm thấy rất mâu thuẫn, có nên nói chuyện Giả Tịnh Tiệp đã trở về với Đường Phong không? Giả Tịnh Tiệp sáng mai rời đi rồi, nếu như mình không nói với Đường Phong, vậy thì Đường Phong căn bản sẽ không thể biết được, nhưng nếu như sau này để Đường Phong phát hiện ra mình giấu anh ấy, liệu anh ấy có trách mình không?
Nghĩ một hồi lâu, Nhụy Nhi quyết định không nói với Đường Phong, cô thật sự rất sợ, cô sợ bởi vì sự xuất hiện của Giả Tịnh Tiệp sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa cô và Đường Phong.
Tuy Đường Phong hiện nay đối xử rất tốt với cô, nhưng cô biết rõ hơn ai hết, trong lòng Đường Phong vẫn thích Giả Tịnh Tiệp. Đường Phong đối tốt với cô, đó là do Giả Tịnh Tiệp không có ở đây, nếu như Đường Phong biết Giả Tịnh Tiệp lúc này đang ở Tôn phủ, sẽ không có ai có thể đảm bảo sự việc sẽ được phát triển như thế nào.
/219
|