Tại tỉnh N, các thành viên của Nghịch Thiên Hội và Hoa Hưng Xã vẫn còn đang đang máu đánh nhau, hoàn toàn không biết rằng vận hạn sắp sửa đến với họ. Đường Phong lái xe đến trước biệt thự số 11 hoa viên Kim Phúc, xuống xe, chỉnh sửa một chút quần áo, nhìn thấy căn biệt thự đã bị thành viên quân đánh thuê tử thần bao vây , hắn nhếch mép cười lạnh một tiếng.
Nửa tiếng trước Thiết Thi gọi điện thoại đến nói là đã hoàn toàn khống chế biệt thự số 11, tất cả các thành viên Nghịch Thiên Hội ở đây đều đã bị tiêu diệt sạch. Còn bọn Ma Ngũ thì đã bị tóm sống. Nghĩ cả hồi lâu Đường Phong không biết nên đưa chúng đi đâu, thành phố KF này hắn không quen thuộc lắm, cuối cùng hắn quyết định cứ “nói chuyện” với Ma Ngũ trong chính căn biệt thự của hắn. Tiến vào trong căn biệt thự, các thành viên của quân đánh thuê tử thần nhìn thấy Đường Phong, đều đứng thẳng người đồng thanh hô lớn: “Lão đại!”.
Đường Phong gật đầu với họ, sau đó bước lên trước ngồi lên ghế sôpha, nhìn bọn Ma Ngũ bị trói trặt, Đường Phong cười một cách nham hiểm, sau đó nói với Thiết Thi: “Sao lại có thể vô lễ với Ma lão đại như vậy? Chúng ta đến là để cùng nhau nói chuyện, còn không nhanh cởi trói cho Ma lão đại?”.
Thiết Thi gật đầu bước lên trước, dùng dao găm cắt đứt dây thừng trên người Ma Ngũ, sau đó rút cái tất thối nhét trong mồm hắn ra. Cười hihi, sau đó đi ra phía sau Đường Phong.
Ma Ngũ dùng ánh mắt sát nhân nhìn chằm chằm vào Đường Phong, lạnh lùng nói: “Các ngươi sao biết được ta ở đây?”.
Đường Phong cười một cách khinh nhờn, nói: “Nghịch Thiên Hội cũng giống như một cái xe ba bánh đời cổ, đến lúc bị đào thải rồi, Ma Ngũ lão đại thấy thế nào?”.
Ma Ngũ xoay xoay cổ tay, sau đó híp mắt lại, nói: “Thắng làm vua thua làm giặc, ta chẳng có gì để nói cả, nói đi, ngươi muốn nói chuyện gì với ta?”.
Đường Phong nhún nhún vai, nhận lấy điện thại mà Hứa Cường đưa đến, sau đó đưa cho Ma Ngũ, nói: “Ta nghĩ ông đầu tiên nên nói một tiếng với thuộc hạ của ông, bảo bọn chúng đều dừng tay, như vậy chúng ta mới có thể ngồi lại nói chuyện với nhau được”.
Ma Ngũ nhận lấy điện thoại, nhìn về phía lão Mạc, lão Mạc lúc này vẫn đang bị trói, trong mồm không biết là cái tất thối của kẻ nào trong đám quân đánh thuê tử thần này, ánh mắt hắn chợt lóe lên, nhìn Ma Ngũ khẽ lắc lắc đầu.
Ma Ngũ cắn chặt răng, sau đó ném điện thoại lên ghế sôpha, nói: “Tử thần lão đại cứ nói trước đi. Ta nghĩ cú điện thoại này không nhất thiết phải gọi, cục diện hiện nay giữa Hoa Hưng Xã và Nghịch Thiên Hội đã là cục diện không chết không thôi, mà ta thì đã rơi vào tay các ngươi, nếu như ngươi muốn kết thúc trận chiến này, rất đơn giản, giết ta đi!”.
Đường Phong khẽ nhếch mép, tên Ma Ngũ này đúng là không ngốc, hắn biết hiện nay mình sẽ không giết hắn, đạo lí ai binh tất thắng Đường Phong cũng biết, hiện nay Nghịch Thiên Hội vốn dĩ đã đông người hơn Hoa Hưng Xã, nếu như mình giết chết Ma Ngũ thì nhất định người của Nghịch Thiên Hội sẽ phát điên lên, đến lúc đó chỉ sợ các thành viên Hoa Hưng Xã trong thành phố KF và LY sẽ phải gánh chịu sự báo thù điên cuồng của các tiểu đệ của Nghịch Thiên Hội!
Đường Phong cười một cái lạnh lùng, nhẹ nhàng nói: “Ma Ngũ lão đại tính toán đúng là hay lắm đấy, ông muốn dùng cái mạng của ông để đổi lấy một cơ hội cho Nghịch Thiên Hội sao? Nhưng ta thật sự không muốn giết ông, ngoài ông gia thì 4 người còn lại ở đây, ta giết đại một người chắc là không sao đâu nhỉ?”.
Nói xong, đường phong nháy mắt ra hiệu cho Thiết Thi, Thiết Thi cười gằn một tiếng lôi lão Mạc đến, Đường Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ma Ngũ. Lúc này, sắc mặt Ma Ngũ hiện ra chút hoảng loạn, thấy Thiết Thi ngịch con dao găm trong tay, hắn mấy lần há mồm định nói gì đó nhưng vẫn là không nói ra được.
Đường Phong nghĩ, không quyết định được à? Vậy tốt, vậy để ta giúp ngươi quyết định. Nghĩ đến đây Đường Phong ra hiệu cho Thiết Thi, con dao găm trong tay của Thiết Thi rơi thẳng xuống, vừa đúng cắm phập vào đùi của lão Mạc.
“Ai da…xin lỗi, tay trơn, cầm không chắc!”. Thiết Thi bỡn cợt nhìn lão Mạc, sau đó vừa xin lỗi vừa nắm lấy con dao găm trên đùi lão Mạc mà xoay. Lão Mạc cũng được xem là nam tử hán, trong mắt toàn là những tia mạch máu, những sợi gân xanh trên trán nổi hết lên, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Thiết Thi, không nói hay kêu một câu nào.
Lão Mạc có thể chịu đựng được, nhưng Ma Ngũ thì không chịu được, lão Mạc đi theo hắn 20 năm, lúc nào cũng tận tâm tận lực làm việc cho mình, toàn tâm toàn ý vì bang hội, thậm chí đến vợ cũng không cưới. Trong lòng của Ma Ngũ, từ lâu đã xem lão Mạc như anh em ruột thịt.
“Đủ rồi! CMN ngươi có bản lĩnh thì nhằm vào ta!”. Ma Ngũ hai mắt đỏ ngàu quát lớn một tiếng, hắn đứng dậy đẩy Thiết Thi ra, sau đó hằm hè nhìn về phía Đường Phong, nói.
Đường Phong bĩu môi một cách khinh thường, sau đó nhìn Ma Ngũ, hững hờ nói: “Ông nói nhằm vào ông là phải nhằm vào ông sao? Nhưng ta không thích thế, làm thế nào bây giờ nhỉ?”.
Ma Ngũ đã bình tĩnh hơn được một chút, hắn cũng biết, hắn hiện nay căn bản không có quyền gì để đặt điều kiện cả.
“Được, ta có thể nói chuyện đàng hoàng với ngươi”. Ma Ngũ đỡ lão Mạc dậy, rút cái tất thối trong mồm của hắn ra, hai người quay về ngồi trên sôpha.
Đường Phong thở dài một cái, nói: “Ma lão đại nếu như quyết định như vậy từ sớm, thì ông ta cũng không cần phải chịu chút khổ này. Vậy tiếp theo chúng ta bàn vào chuyện chính đi”.
“Ngươi nói!”. Ma Ngũ sầm mặt, nói.
“Vẫn là câu nói đó, đầu tiên gọi một cuộc điện thoại bảo người của ông đều dừng tay”. Đường Phong bình đạm nói, Nghịch Thiên Hội và Hoa Hưng Xã đánh nhau thêm một phút thì sẽ nhiều thêm vài huynh đệ phải hi sinh, mà tình hình bọn Vương Thắng cũng sẽ càng nguy cấp.
Ma Ngũ than thở một hơi, vừa chuẩn bị cầm lấy điện thoại, nhưng đột nhiên lão Mạc nói: “Lão đại, đừng nghe lời hắn, hắn không dám làm gì chúng ta đâu!”.
Nói xong lão Mạc lại quay sang nhìn Đường Phong, nói: “Tử thần lão đại quả là thông minh, ta nghĩ tình hình hiện nay của Hoa Hưng Xã trong thành phố KF chắc là không tốt lắm phải không? Nếu như tiếp tục đánh thì kết quả tự nhiên sẽ bất lợi cho Hưng Hoa Xã, hừm, ngươi cho rằng bọn ta sẽ mắc lừa ngươi ư?”.
Đường Phong sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, tên lão Mạc này đúng là người đáng sợ, nhưng Đường Phong vẫn nói: “Vậy sao? Ông có thể nói thử xem nào!”.
Lão Mạc nhìn Đường Phong một cách khinh thường, sau đó nói: “Cục diện hiện nay rất rõ ràng, chuyện hôm nay đã gây náo loạn rất lớn, muốn kết thúc mọi chuyện thì cũng đã muộn rồi. Chết nhiều người như vậy, chính phủ chắc chắn sẽ ra mặt can thiệp, kết quả lúc đó không phải là hai bên có thể gánh chịu được. Ta nghĩ tử thần lão đại chắc cũng đang lo lắng vấn đề này phải không? Hihi, ngươi sợ rồi, đúng không? Có điều Nghịch Thiên Hội chúng ta không sợ! Vốn dĩ kế hoạch của chúng ta là vô cùng hoàn hảo, Hoa Hưng Xã các ngươi chắc chắn sẽ bị tiêu diệt, nhưng hiện nay kế hoạch của chúng ta đã bị phá sản, kết quả đối với chúng ta mà nói đều là giống nhau. Ta không cho rằng cuối cùng thì tử thần lão đại có thể để chúng ta sống, dù gì rơi vào tay chính phủ thì cũng sẽ chết, chúng ta còn có lí do để sợ sao? Chi bằng làm cho chuyện này càng lớn hơn, đến lúc đó trên đường đến hoàng tuyền có Hoa Hưng Xã đi cùng, Nghịch Thiên Hội chúng ta cũng chẳng thiệt thòi gì!! Kể cả Hoa Hưng Xã có người gánh đỡ hộ ở đằng sau lưng, gây ra chuyện lớn như thế này ta nghĩ chắc cũng không có ai có thể gánh được chứ?”.
Khóe miệng Đường Phong khẽ giật giật, bản thân mình không ngờ trước giờ đều xem thường lão Mạc này, không ngờ hắn có thể nhìn vấn đề một cách thấu triệt đến vậy.
Đang chuẩn bị mở miệng thì chuông điện thoại của Hứa Cường đột nhiên vang lên, sắc mặt hắn bỗng thay đổi, sau đó thì thầm vào tai Đường Phong nói cái gì đó.
Đường Phong sắc mặt cũng lập tức thay đổi, nhận lấy điện thoại, nói: “Nói!”.
“Tử Thần! Chính phủ vào cuộc rồi! Một lượng lớn quân đội đã tiến vào thành phố KF và LY, hiện nay chỉ cần thấy ai tay cầm vũ khí hoặc trên người có vết máu là bắt”. Ám Láng có chút bồn chồn không yên, nói.
Đường Phong nghiến chặt răng, nói: “Bọn Hữu Thủ thế nào rồi?”.
“Quỷ Diện, Mãnh Tử, Bá Vương, Phong Tử đều đã bị bắt rồi, hiện nay Hữu Thủ đem theo một số người đi trốn! Các anh cũng nhanh chóng rút đi, không bao lâu nữa quân đội cũng sẽ lùng sục chỗ bọn anh, tốt nhất cứ tìm nơi nào đó để trốn đã, bây giờ muốn ra khỏi nội thành là điều không thể”.
“Được rồi, ta biết rồi”. Nói xong Đường Phong cúp máy.
Đường Phong đứng dậy, cười lạnh lùng nhìn lão Mạc, nói: “Ông nói đúng lắm, nhưng bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi!”. Nói xong hắn nháy mắt ra hiệu cho Hứa Cường, sau đó quay người rời đi.
Hứa Cường trong mắt lóe lên sự hung tàn, bước về trước vặn gãy cả hai chân của mỗi người trong bọn Ma Ngũ. Sau đó hừm một tiếng dẫn những người khác rời đi. Chính phủ hiện nay đã vào cuộc, vốn dĩ có bọn Trương tướng quân che chắn cho Đường Phong, đáng nhẽ không phải lo lắng mới đúng, nhưng không biết tại vì sao, hắn trong lòng cứ cảm thấy không an tâm, giống như là lần này Hoa Hưng Xã sẽ gặp phải vận xui vậy.
Đường Phong không giết bọn Ma Ngũ, bởi vì hắn biết bọn Ma Ngũ trước sau gì cũng không tránh được cái chết. So sánh với việc bản thân hắn mang tội danh giết người, thì tốt hơn cứ đánh gãy chân chúng để cho quân đội đến bắt, dù gì thì kết quả cũng là giống nhau.
Sau khi rời khỏi hoa viên Kim Phúc, Đường Phong bảo bọn Thiết Thi phân tán ra, ai nấy đi tìm kiếm chỗ ẩn nấp, còn hắn và Hứa Cường lái xe tiến vào một căn lầu chung cư.
Hai người tìm đại một căn nhà không có người, phá cửa mà vào, hai người dựa vào tốc độ nhanh nhất tắm một cái, sau đó tìm lấy hai bộ quần áo sạch sẽ mặc lên người rồi bước ra ngoài, trước lúc đi Đường Phong còn rút từ trong ví ra 2000 tệ ném lên trên giường, xem như là bồi thường cho gia chủ.
Trên xe, Hứa Cường cười tự chế giễu bản thân, nói: “Lão đại, tôi đúng là không thể ngờ được rằng chúng ta sẽ trở thành như thế này”.
Đường Phong gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, ai có thể nghĩ được chứ? Có điều biến thành như thế này không quan trọng, chỉ cần những việc chúng ta làm không trái với lương tâm mình là được rồi. Trận chiến lần này giữa Hoa Hưng Xã và Nghịch Thiên Hội, đã làm liên lụy đến quá nhiều người vô tội, nhưng không có cách nào khác, nhìn từ góc độ lâu dài, chúng ta là đang làm việc tốt, chỉ có dưới sự khống chế của Hoa Hưng Hội thì lão bách tính mới có thể có được cuộc sống càng tốt hơn. Nhưng nhìn vào hiện nay, chúng ta giống như là ác ma, giết nhiều người như vậy, gây ra sự khủng hoảng lớn như vậy, haha, là sai là đúng có ai có thể nói được cho rõ ràng?”.
Hứa Cường không nói gì nữa, trong hơn 1 năm này, hắn phát hiện cả ba huynh đệ đều đã thay đổi, trước đó họ cũng giết người không ít, nhưng đó là trên chiến trường, là phục vụ cho tổ quốc. Nhưng hiện nay họ đang đứng ở mặt đối lập với quốc gia, những kẻ mà họ giết đều là những người tội không đáng chết! Nhưng không có cách nào khác, cũng giống như điều lão đại nói, chỉ có dưới sự nắm giữ của Hoa Hưng Xã thì trật tự của các thế lực ngầm mới có thể được ổn định, cuộc sống của những người dân mới càng được bảo đảm, có lẽ hiện nay họ sẽ là những cái tên bị nguyền rủa, nhưng sẽ có một ngày Hoa Hưng Xã thống nhất được toàn quốc, đợi đến khi mọi người ý thức được điểm có lợi dưới sự khống chế của Hoa Hưng Xã, thì có lẽ sẽ có người thay họ đòi lại sự công bằng?.
“Lão đại, anh nói xem, bọn Quỷ Diện sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”. Hứa Cường có chút lo lắng, hỏi.
Đường Phong trau mày, theo lí mà nói có Trương tướng quân và số 1 bảo vệ Hoa Hưng Xã, thì chắc chắn sẽ không xảy ra bất kì chuyện gì. Nhưng không hiểu sao trong lòng hắn lúc nào cũng có dự cảm không hay lắm.
“Không biết nữa, chúng ta cứ nghĩ biện pháp ra khỏi đây đã, chuyện lần này động tĩnh là quá lớn, có lẽ ngày mai cả nước sẽ nổi lên phong trào chống lại xã hội đen. Hiện nay bọn Quỷ Diện đều đã bị bắt, Thích Đao còn đang ở trong bệnh viện, những người chúng ta có thể dùng là quá ít, thời gian này chú ý một chút, quản lí chặt các huynh đệ dưới quyền, đừng gây ra thêm chuyện gì nữa”. Đường Phong bình đạm, nói. Chỉ là hắn vẫn không biết, một cơn bão lớn đang tiến gần đến Hoa Hưng Xã!
Nửa tiếng trước Thiết Thi gọi điện thoại đến nói là đã hoàn toàn khống chế biệt thự số 11, tất cả các thành viên Nghịch Thiên Hội ở đây đều đã bị tiêu diệt sạch. Còn bọn Ma Ngũ thì đã bị tóm sống. Nghĩ cả hồi lâu Đường Phong không biết nên đưa chúng đi đâu, thành phố KF này hắn không quen thuộc lắm, cuối cùng hắn quyết định cứ “nói chuyện” với Ma Ngũ trong chính căn biệt thự của hắn. Tiến vào trong căn biệt thự, các thành viên của quân đánh thuê tử thần nhìn thấy Đường Phong, đều đứng thẳng người đồng thanh hô lớn: “Lão đại!”.
Đường Phong gật đầu với họ, sau đó bước lên trước ngồi lên ghế sôpha, nhìn bọn Ma Ngũ bị trói trặt, Đường Phong cười một cách nham hiểm, sau đó nói với Thiết Thi: “Sao lại có thể vô lễ với Ma lão đại như vậy? Chúng ta đến là để cùng nhau nói chuyện, còn không nhanh cởi trói cho Ma lão đại?”.
Thiết Thi gật đầu bước lên trước, dùng dao găm cắt đứt dây thừng trên người Ma Ngũ, sau đó rút cái tất thối nhét trong mồm hắn ra. Cười hihi, sau đó đi ra phía sau Đường Phong.
Ma Ngũ dùng ánh mắt sát nhân nhìn chằm chằm vào Đường Phong, lạnh lùng nói: “Các ngươi sao biết được ta ở đây?”.
Đường Phong cười một cách khinh nhờn, nói: “Nghịch Thiên Hội cũng giống như một cái xe ba bánh đời cổ, đến lúc bị đào thải rồi, Ma Ngũ lão đại thấy thế nào?”.
Ma Ngũ xoay xoay cổ tay, sau đó híp mắt lại, nói: “Thắng làm vua thua làm giặc, ta chẳng có gì để nói cả, nói đi, ngươi muốn nói chuyện gì với ta?”.
Đường Phong nhún nhún vai, nhận lấy điện thại mà Hứa Cường đưa đến, sau đó đưa cho Ma Ngũ, nói: “Ta nghĩ ông đầu tiên nên nói một tiếng với thuộc hạ của ông, bảo bọn chúng đều dừng tay, như vậy chúng ta mới có thể ngồi lại nói chuyện với nhau được”.
Ma Ngũ nhận lấy điện thoại, nhìn về phía lão Mạc, lão Mạc lúc này vẫn đang bị trói, trong mồm không biết là cái tất thối của kẻ nào trong đám quân đánh thuê tử thần này, ánh mắt hắn chợt lóe lên, nhìn Ma Ngũ khẽ lắc lắc đầu.
Ma Ngũ cắn chặt răng, sau đó ném điện thoại lên ghế sôpha, nói: “Tử thần lão đại cứ nói trước đi. Ta nghĩ cú điện thoại này không nhất thiết phải gọi, cục diện hiện nay giữa Hoa Hưng Xã và Nghịch Thiên Hội đã là cục diện không chết không thôi, mà ta thì đã rơi vào tay các ngươi, nếu như ngươi muốn kết thúc trận chiến này, rất đơn giản, giết ta đi!”.
Đường Phong khẽ nhếch mép, tên Ma Ngũ này đúng là không ngốc, hắn biết hiện nay mình sẽ không giết hắn, đạo lí ai binh tất thắng Đường Phong cũng biết, hiện nay Nghịch Thiên Hội vốn dĩ đã đông người hơn Hoa Hưng Xã, nếu như mình giết chết Ma Ngũ thì nhất định người của Nghịch Thiên Hội sẽ phát điên lên, đến lúc đó chỉ sợ các thành viên Hoa Hưng Xã trong thành phố KF và LY sẽ phải gánh chịu sự báo thù điên cuồng của các tiểu đệ của Nghịch Thiên Hội!
Đường Phong cười một cái lạnh lùng, nhẹ nhàng nói: “Ma Ngũ lão đại tính toán đúng là hay lắm đấy, ông muốn dùng cái mạng của ông để đổi lấy một cơ hội cho Nghịch Thiên Hội sao? Nhưng ta thật sự không muốn giết ông, ngoài ông gia thì 4 người còn lại ở đây, ta giết đại một người chắc là không sao đâu nhỉ?”.
Nói xong, đường phong nháy mắt ra hiệu cho Thiết Thi, Thiết Thi cười gằn một tiếng lôi lão Mạc đến, Đường Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ma Ngũ. Lúc này, sắc mặt Ma Ngũ hiện ra chút hoảng loạn, thấy Thiết Thi ngịch con dao găm trong tay, hắn mấy lần há mồm định nói gì đó nhưng vẫn là không nói ra được.
Đường Phong nghĩ, không quyết định được à? Vậy tốt, vậy để ta giúp ngươi quyết định. Nghĩ đến đây Đường Phong ra hiệu cho Thiết Thi, con dao găm trong tay của Thiết Thi rơi thẳng xuống, vừa đúng cắm phập vào đùi của lão Mạc.
“Ai da…xin lỗi, tay trơn, cầm không chắc!”. Thiết Thi bỡn cợt nhìn lão Mạc, sau đó vừa xin lỗi vừa nắm lấy con dao găm trên đùi lão Mạc mà xoay. Lão Mạc cũng được xem là nam tử hán, trong mắt toàn là những tia mạch máu, những sợi gân xanh trên trán nổi hết lên, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Thiết Thi, không nói hay kêu một câu nào.
Lão Mạc có thể chịu đựng được, nhưng Ma Ngũ thì không chịu được, lão Mạc đi theo hắn 20 năm, lúc nào cũng tận tâm tận lực làm việc cho mình, toàn tâm toàn ý vì bang hội, thậm chí đến vợ cũng không cưới. Trong lòng của Ma Ngũ, từ lâu đã xem lão Mạc như anh em ruột thịt.
“Đủ rồi! CMN ngươi có bản lĩnh thì nhằm vào ta!”. Ma Ngũ hai mắt đỏ ngàu quát lớn một tiếng, hắn đứng dậy đẩy Thiết Thi ra, sau đó hằm hè nhìn về phía Đường Phong, nói.
Đường Phong bĩu môi một cách khinh thường, sau đó nhìn Ma Ngũ, hững hờ nói: “Ông nói nhằm vào ông là phải nhằm vào ông sao? Nhưng ta không thích thế, làm thế nào bây giờ nhỉ?”.
Ma Ngũ đã bình tĩnh hơn được một chút, hắn cũng biết, hắn hiện nay căn bản không có quyền gì để đặt điều kiện cả.
“Được, ta có thể nói chuyện đàng hoàng với ngươi”. Ma Ngũ đỡ lão Mạc dậy, rút cái tất thối trong mồm của hắn ra, hai người quay về ngồi trên sôpha.
Đường Phong thở dài một cái, nói: “Ma lão đại nếu như quyết định như vậy từ sớm, thì ông ta cũng không cần phải chịu chút khổ này. Vậy tiếp theo chúng ta bàn vào chuyện chính đi”.
“Ngươi nói!”. Ma Ngũ sầm mặt, nói.
“Vẫn là câu nói đó, đầu tiên gọi một cuộc điện thoại bảo người của ông đều dừng tay”. Đường Phong bình đạm nói, Nghịch Thiên Hội và Hoa Hưng Xã đánh nhau thêm một phút thì sẽ nhiều thêm vài huynh đệ phải hi sinh, mà tình hình bọn Vương Thắng cũng sẽ càng nguy cấp.
Ma Ngũ than thở một hơi, vừa chuẩn bị cầm lấy điện thoại, nhưng đột nhiên lão Mạc nói: “Lão đại, đừng nghe lời hắn, hắn không dám làm gì chúng ta đâu!”.
Nói xong lão Mạc lại quay sang nhìn Đường Phong, nói: “Tử thần lão đại quả là thông minh, ta nghĩ tình hình hiện nay của Hoa Hưng Xã trong thành phố KF chắc là không tốt lắm phải không? Nếu như tiếp tục đánh thì kết quả tự nhiên sẽ bất lợi cho Hưng Hoa Xã, hừm, ngươi cho rằng bọn ta sẽ mắc lừa ngươi ư?”.
Đường Phong sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, tên lão Mạc này đúng là người đáng sợ, nhưng Đường Phong vẫn nói: “Vậy sao? Ông có thể nói thử xem nào!”.
Lão Mạc nhìn Đường Phong một cách khinh thường, sau đó nói: “Cục diện hiện nay rất rõ ràng, chuyện hôm nay đã gây náo loạn rất lớn, muốn kết thúc mọi chuyện thì cũng đã muộn rồi. Chết nhiều người như vậy, chính phủ chắc chắn sẽ ra mặt can thiệp, kết quả lúc đó không phải là hai bên có thể gánh chịu được. Ta nghĩ tử thần lão đại chắc cũng đang lo lắng vấn đề này phải không? Hihi, ngươi sợ rồi, đúng không? Có điều Nghịch Thiên Hội chúng ta không sợ! Vốn dĩ kế hoạch của chúng ta là vô cùng hoàn hảo, Hoa Hưng Xã các ngươi chắc chắn sẽ bị tiêu diệt, nhưng hiện nay kế hoạch của chúng ta đã bị phá sản, kết quả đối với chúng ta mà nói đều là giống nhau. Ta không cho rằng cuối cùng thì tử thần lão đại có thể để chúng ta sống, dù gì rơi vào tay chính phủ thì cũng sẽ chết, chúng ta còn có lí do để sợ sao? Chi bằng làm cho chuyện này càng lớn hơn, đến lúc đó trên đường đến hoàng tuyền có Hoa Hưng Xã đi cùng, Nghịch Thiên Hội chúng ta cũng chẳng thiệt thòi gì!! Kể cả Hoa Hưng Xã có người gánh đỡ hộ ở đằng sau lưng, gây ra chuyện lớn như thế này ta nghĩ chắc cũng không có ai có thể gánh được chứ?”.
Khóe miệng Đường Phong khẽ giật giật, bản thân mình không ngờ trước giờ đều xem thường lão Mạc này, không ngờ hắn có thể nhìn vấn đề một cách thấu triệt đến vậy.
Đang chuẩn bị mở miệng thì chuông điện thoại của Hứa Cường đột nhiên vang lên, sắc mặt hắn bỗng thay đổi, sau đó thì thầm vào tai Đường Phong nói cái gì đó.
Đường Phong sắc mặt cũng lập tức thay đổi, nhận lấy điện thoại, nói: “Nói!”.
“Tử Thần! Chính phủ vào cuộc rồi! Một lượng lớn quân đội đã tiến vào thành phố KF và LY, hiện nay chỉ cần thấy ai tay cầm vũ khí hoặc trên người có vết máu là bắt”. Ám Láng có chút bồn chồn không yên, nói.
Đường Phong nghiến chặt răng, nói: “Bọn Hữu Thủ thế nào rồi?”.
“Quỷ Diện, Mãnh Tử, Bá Vương, Phong Tử đều đã bị bắt rồi, hiện nay Hữu Thủ đem theo một số người đi trốn! Các anh cũng nhanh chóng rút đi, không bao lâu nữa quân đội cũng sẽ lùng sục chỗ bọn anh, tốt nhất cứ tìm nơi nào đó để trốn đã, bây giờ muốn ra khỏi nội thành là điều không thể”.
“Được rồi, ta biết rồi”. Nói xong Đường Phong cúp máy.
Đường Phong đứng dậy, cười lạnh lùng nhìn lão Mạc, nói: “Ông nói đúng lắm, nhưng bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi!”. Nói xong hắn nháy mắt ra hiệu cho Hứa Cường, sau đó quay người rời đi.
Hứa Cường trong mắt lóe lên sự hung tàn, bước về trước vặn gãy cả hai chân của mỗi người trong bọn Ma Ngũ. Sau đó hừm một tiếng dẫn những người khác rời đi. Chính phủ hiện nay đã vào cuộc, vốn dĩ có bọn Trương tướng quân che chắn cho Đường Phong, đáng nhẽ không phải lo lắng mới đúng, nhưng không biết tại vì sao, hắn trong lòng cứ cảm thấy không an tâm, giống như là lần này Hoa Hưng Xã sẽ gặp phải vận xui vậy.
Đường Phong không giết bọn Ma Ngũ, bởi vì hắn biết bọn Ma Ngũ trước sau gì cũng không tránh được cái chết. So sánh với việc bản thân hắn mang tội danh giết người, thì tốt hơn cứ đánh gãy chân chúng để cho quân đội đến bắt, dù gì thì kết quả cũng là giống nhau.
Sau khi rời khỏi hoa viên Kim Phúc, Đường Phong bảo bọn Thiết Thi phân tán ra, ai nấy đi tìm kiếm chỗ ẩn nấp, còn hắn và Hứa Cường lái xe tiến vào một căn lầu chung cư.
Hai người tìm đại một căn nhà không có người, phá cửa mà vào, hai người dựa vào tốc độ nhanh nhất tắm một cái, sau đó tìm lấy hai bộ quần áo sạch sẽ mặc lên người rồi bước ra ngoài, trước lúc đi Đường Phong còn rút từ trong ví ra 2000 tệ ném lên trên giường, xem như là bồi thường cho gia chủ.
Trên xe, Hứa Cường cười tự chế giễu bản thân, nói: “Lão đại, tôi đúng là không thể ngờ được rằng chúng ta sẽ trở thành như thế này”.
Đường Phong gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, ai có thể nghĩ được chứ? Có điều biến thành như thế này không quan trọng, chỉ cần những việc chúng ta làm không trái với lương tâm mình là được rồi. Trận chiến lần này giữa Hoa Hưng Xã và Nghịch Thiên Hội, đã làm liên lụy đến quá nhiều người vô tội, nhưng không có cách nào khác, nhìn từ góc độ lâu dài, chúng ta là đang làm việc tốt, chỉ có dưới sự khống chế của Hoa Hưng Hội thì lão bách tính mới có thể có được cuộc sống càng tốt hơn. Nhưng nhìn vào hiện nay, chúng ta giống như là ác ma, giết nhiều người như vậy, gây ra sự khủng hoảng lớn như vậy, haha, là sai là đúng có ai có thể nói được cho rõ ràng?”.
Hứa Cường không nói gì nữa, trong hơn 1 năm này, hắn phát hiện cả ba huynh đệ đều đã thay đổi, trước đó họ cũng giết người không ít, nhưng đó là trên chiến trường, là phục vụ cho tổ quốc. Nhưng hiện nay họ đang đứng ở mặt đối lập với quốc gia, những kẻ mà họ giết đều là những người tội không đáng chết! Nhưng không có cách nào khác, cũng giống như điều lão đại nói, chỉ có dưới sự nắm giữ của Hoa Hưng Xã thì trật tự của các thế lực ngầm mới có thể được ổn định, cuộc sống của những người dân mới càng được bảo đảm, có lẽ hiện nay họ sẽ là những cái tên bị nguyền rủa, nhưng sẽ có một ngày Hoa Hưng Xã thống nhất được toàn quốc, đợi đến khi mọi người ý thức được điểm có lợi dưới sự khống chế của Hoa Hưng Xã, thì có lẽ sẽ có người thay họ đòi lại sự công bằng?.
“Lão đại, anh nói xem, bọn Quỷ Diện sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”. Hứa Cường có chút lo lắng, hỏi.
Đường Phong trau mày, theo lí mà nói có Trương tướng quân và số 1 bảo vệ Hoa Hưng Xã, thì chắc chắn sẽ không xảy ra bất kì chuyện gì. Nhưng không hiểu sao trong lòng hắn lúc nào cũng có dự cảm không hay lắm.
“Không biết nữa, chúng ta cứ nghĩ biện pháp ra khỏi đây đã, chuyện lần này động tĩnh là quá lớn, có lẽ ngày mai cả nước sẽ nổi lên phong trào chống lại xã hội đen. Hiện nay bọn Quỷ Diện đều đã bị bắt, Thích Đao còn đang ở trong bệnh viện, những người chúng ta có thể dùng là quá ít, thời gian này chú ý một chút, quản lí chặt các huynh đệ dưới quyền, đừng gây ra thêm chuyện gì nữa”. Đường Phong bình đạm, nói. Chỉ là hắn vẫn không biết, một cơn bão lớn đang tiến gần đến Hoa Hưng Xã!
/219
|