Sáng hôm sau, vừa sáng sớm thức dậy, Đường Phong liền phát hiện không khí trong khách sạn căng thẳng hơn nhiều so với hôm qua, mượn cớ tới phòng ăn ăn cơm, Đường Phong thầm quan sát, ở các góc của khách sạn đều có người đề phòng. Mặc dù bọn họ che dấu rất tốt, nhưng trong mắt của một chuyện gia như Đường Phong vừa nhìn là có thể nhìn ra điểm khác của những người này với khách bình thường.
Ăn xong bữa sáng, Đường Phong trở về phòng mình, điện thoại liền vang lên.
“Trương tướng quân, cháu đã nắm được tình hình cơ bản” Đường Phong thả nhiên nói, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra, trước đây hắn luôn gọi Trương tướng quân là Trương gia gia, bây giờ xưng hô đã thay đổi rồi, điều này có nghĩa là trong lòng Đường Phong đã có chút cảm xúc mâu thuẫn hay không?
“Uh, 10 phút sau cháu đi tới cửa thang máy, có người sẽ đưa bộ đàm cho cháu, tần suất 522, đây là kênh bộ đàm của bảo vệ phụ trách trong an toàn của lão Trịnh lần này. Tiểu Đường, làm tốt nhé” Nói xong Trương tướng quân cúp điện thoại.
Đường Phong thở dài tắt nguồn điện thoại, bắt đầu từ bây giờ, hắn đã tới cận kề cái chết, một chút sai lầm, hắn sẽ vào nơi vạn kiếp không khôi phục được.
10 phút sau, cửa thang máy tầng 5, Đường Phong giả bộ đang chờ thang máy, cửa thang máy mở ra, bên trong 4 nam một nữ đi ra. Cô gái đó khi đi quan bên cạnh Đường Phong tay phải khẽ trượt một cái, cái gì đó vào trong túi Đường Phong. Khóe miệng Đường Phong hiện lên nụ cười nhạt, sau đó giả bộ đi vào thang máy.
Trong thang máy, Đường Phong giả bộ vô tình nhìn máy giám sát trên dưới, tới tầng một, Đường Phong đi tới bàn lễ tân trả phòng rời khỏi khách sạn.
Ngồi trong quán cà phê đối diện khác sạn, Đường Phong thấy đoàn người thủ tướng Trịnh trong sự hộ tống nghiêm mật của bảo vệ đi vào khách sạn. Nhìn nhìn đồng hồ trên tay, lúc này kim đồng hồ chỉ 1h, Đường Phong uống hết tách cà phê rồi ra khỏi quán.
Trong một khách sạn khác cách khách sạn Đông Hải hai con phố, Đường Phong thuê một phòng, trong phòng, Đường Phong lấy ra đồ đã chuẩn bị từ hôm qua, bắt đầu hóa trạng cẩn thận.
Nửa tiếng sau, cả người Đường Phong đã hoàn toàn trở thành một người khác. Ngoại trừ là người quen với hắn, nếu không rất khó nhận ra hắn chính là Đường Phong.
Soi gương nhìn kỹ lưỡng, Đường Phong hài lòng gật gật đầu, hắn lúc này đã giống như đúc với người trên tấm thẻ chức vị thân phận kia. Lúc hắn nhìn tấm thẻ công tác đó liền hiểu ý của Trương tướng quân. Ông bảo mình làm cho giống người trên thẻ này tới tiếp cận thủ tướng Trịnh.
Qua một đêm suy nghĩ, Đường Phong khẳng định đặc công quốc gia tên Đồng Vệ này chắn chắn là tồn tại. Chỉ là không biết làm gì đắc tội Trương tướng quân, bây giờ Trương tướng quân bảo mình hóa trang thành hắn đi ám sát thủ tướng Trịnh. Cho dù bị người khác chú ý tới chỉ cần không bị bắt, vậy thì mọi người mọi người cũng sẽ cho rằng là Đồng Vệ làm.
Cũng may Đường Phong từng học hóa trang trong bộ đội, nếu không thì việc này với hắn mà nói đúng là một vấn đề khó khăn. Đương nhiên có thể đạt tới hiệu quả như bây giờ, chủ yếu vẫn là Đồng Vệ và Đường Phong hiện giờ đúng là có vài điểm giống nhau.
Nếu người thân cận của Đồng Vệ thấy Đường Phong, tất nhiên có thể nhìn ra rất nhiều sơ hở, nhưng Đường Phong biết, trong nước có rất nhiều đặc công họ đều không cho người khác biết, những người này cơ bản đầu không có người thân, không có gia đình. Liên lạc của họ với quốc gia chỉ giữ liên lạc một tuyến, rất ít người có thể tiếp xúc với họ. Mà những người thường xuyên tiếp xúc với họ cũng hoàn toàn không thể biết thân phận của họ.
Bây giờ Trương tướng quân bảo mình giả làm Đồng Vệ, vậy rất có thể người này có quan hệ gì đó với thủ tướng Trịnh, nếu không Trương tướng quân lấy gì để đảm bảo thủ tướng Trịnh chắc chắn sẽ gặp hắn?
Đường Phong đoán rất đúng, Đồng Vệ là một đặc công bậc A trong cục tình báo quốc gia, rất ít người biết tới sự tồn tại của hắn, mà mấy ngày trước Trương tướng quân vô tình phát hiện Đồng Vệ nhiều lần liên lạc với tâm phúc của thủ tướng Trịnh, vì thế bọn họ kết luận Đồng Vệ chắc chắn là người của thủ tướng Trịnh.
Đối với việc thủ tướng Trịnh có thể nhận ra Đường Phong không phải là Đồng Vệ thật không, điều này bọn họ không hề lo lắng. Theo những tin tức nắm được, Đồng Vệ vẫn luôn liên lạc đơn tuyến với tâm phúc của thủ tướng Trịnh, thủ tướng Trịnh chắc chắn cũng chưa từng gặp hắn.
Sự thật chính là vậy, bạn làm chuyện xấu nếu không bị người khác hoài nghi, vậy thì có thể luôn bình an vô sự, nhưng nếu bị người ta chú ý tới, vậy thì chuyện của bạn rất nhanh sẽ bị vạch trần.
Sau khi phát hiện quan hệ của Đồng Vệ và thủ tướng Trịnh, Trương tướng quân lập tức phái tâm phúc bí mật bắt Đồng Vệ, đồng thời nghĩ ra kế hoạch này để Đường Phong giả mạo Đồng Vệ. Thật ra Trương tướng quân không trông cậy Đường Phong có thể hóa trang giống Đồng Vệ như vậy, chỉ cần có điểm giống, khiến người ta thấy giống người trên ảnh là được rồi, dù sao ảnh và người thật cũng có chênh lệch.
Bây giờ vấn đề khó khăn nhất của Đường Phong chính là giữa thủ tướng Trịnh và Đồng Vệ rốt cuộc có quan hệ gì, nếu hắn gặp thủ tướng Trịnh hắn nên nói những gì. Lỡ có sai sót gì rất có thể khiến thủ tướng Trịnh phát hiện chỗ bất ổn.
Nhìn thời gian đã tới 3h, Đường Phong biết mình nên hành động rồi, theo tin tức của Trương tướng quân, sau khi thủ tướng Trịnh tới đầu tiên sẽ tổ chức hội nghị ở khách sạn Đông Hải với cấp cao chính phủ SH, lúc này chắc hội nghị đã kết thúc rồi, muốn hạ thụ thì bây giờ là thời cơ tốt nhất.
Vì vừa học xong, thủ tướng Trịnh cần nghỉ ngơi, người khác cũng sẽ không quấy rầy hắn, Đường Phong cũng vừa vặn nhân khoảng trống này hạ thủ.
Thay một bộ tây phục màu đen, Đường Phong thở dài ra khỏi khách sạn.
Đi vào cửa khách sạn Đông Hải, Đường Phong đeo thẻ công tác lên cổ, trên tai đeo tai nghe, sau đó đi vào trong.
Trịnh thủ tướng ở phòng vip trên tầng 24, Đường Phong trên đường không gặp phải trở ngại gì tới tầng 24, đó là dựa vào thẻ công tác trước ngực hắn. Nếu không có tấm thẻ nhỏ này, hắn hoàn toàn không thể tiếp cận tầng 24. Để đảm bảo an toàn tuyệt đối của thủ tướng Trịnh, các phòng tử tầng 20 trở lên đầu trống.
Trên đường đi lên, Đường Phong theo trí nhớ tránh máy giám sát, vị trí lắp đặt máy giám sát ở các tầng đều giống nhau. Hơn nữa cả lối đi không có góc chết, cũng chính là nếu bạn đi vào tầng 1, bạn sẽ hoàn toàn lộ dưới máy giám sát.
Đường Phong sở dĩ tránh được không phải để máy giám sát không quay được hắn, chỉ là cố không không để khuôn mặt mình xuất hiện trong hình ảnh của máy giám sát.
Tầng 24 cứ cách khoảng 5m lại có một vệ sỹ đứng. Vừa nãy trong tai nghe Đường Phong đã rõ tình hình trên tầng này. Từ lúc vào cửa thang máy tới phòng thủ tướng Trịnh ở, tổng cộng có 12 vệ sỹ, chia làm ba tốp.
“Đồng chí, đồng chí không thể qua đây” Một vệ sỹ mặc đồ đen vẻ mặt nghiêm túc nhìn Đường Phong nói.
Đường Phong quơ quơ thẻ công tác trước ngực, sau đó trầm giọng nói: “Tôi có tình hình quan trọng phải báo cáo với thủ tướng”.
Vệ sỹ đó nhìn nhìn mặt Đường Phong, sau đó lại nhìn tấm thẻ trước ngực, nhíu mày nói: “Xin lỗi, không có sự đồng ý của thủ tướng chúng tôi không thể cho bất cứ ai vào trong. Nếu ngài có việc gì có thể nói với tôi, tôi sẽ thay ngài truyền đạt lại”.
Đường Phong giả bộ hừ lạnh nói: “Chuyện của cục tình báo cậu cũng có thể tùy tiện hỏi sao? Phiền cậu bây giờ vào trong thông báo một tiếng, cứ nói Đồng Vệ có việc cần tìm thủ tướng nói chuyện” Vệ sỹ đó mặc dù rất khó chịu với ngữ khí của Đường Phong, nhưng hắn cũng biết cục tình báo là đơn vị thế nào, gật gật đầu nói: “Được rồi, ngài đợi ở đây” Nói xong nháy mắt với vệ sỹ khác bên cạnh hắn, ý bảo bọn họ trông chừng Đường Phong, sau đó quay người đi vào phòng của thủ tướng.
Trong lòng Đường Phong càng lúc càng căng thẳng, thời khắc mấu chốt sắp tới rồi, thành hay bại, sống hay chết đều phải xem mấy phút ngẳn ngủn này.
“Anh tên là Đồng Vệ?” Đột nhiên một vệ sỹ bên cạnh nhíu mày nói.
Đường Phong gật gật đầu, trong lòng lo lắng.
Vệ sỹ đó cầm thẻ công tác trước ngực Đường Phong nhìn hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn Đường Phong hồi lâu không lên tiếng.
Trong lòng Đường Phong có chút lo lắng, vệ sỹ này không phải nhìn ra sơ hở gì chứ? Bây giờ Đường Phong đã bắt đầu chuẩn bị kế hoạch thứ hai, đó chính là nhanh chóng giải quyết những người này, sau đó thoát khỏi hiện trường. Chỉ là mười mấy vệ sỹ được huấn luyện này một mình mình có thể giải quyết được sao?
“Đồng chí, mời anh theo tôi, thủ tướng muốn gặp anh” Bảo vệ đi vào thông báo lúc nãy ** tới nói.
Trên trán Đường Phong đã toát ra mồ hôi, còn vệ sỹ cầm thẻ công tác xem lại đột nhiên nói: “Người thật đẹp trai hơn trên ảnh” Nói xong lấy thiết bị trong túi ra nghiêm túc nói: “Đồng chí, xin hãy lấy hết đồ trong người ra, chúng phải phải kiểm tra”.
Trong lòng Đường Phong thở phào, thầm mắng đội ngũ vệ sỹ của thủ tướng sao lại có kẻ dở hơi thế này? Cười cười Đường Phong lấy toàn bộ đồ trong túi ra, Sau khi qua những vệ sỹ đó kiểm tra lại cầm thiết bị quét một lượt trên người Đường Phong, sau đó mới gật gật đầu nói với vệ sỹ lúc trước: “Đội trưởng, không có vấn đề gì”.
Đội trưởng đội vệ sỹ gật đầu, sau đó nói với Đường Phong: “Anh có thể vào trong rồi”.
Trên mặt Đường Phong khẽ cười gật đầu với mấy người, sau đó cố gắng buông lỏng người đi vào phòng thủ tướng.
Gõ cửa, bên trong một giọng oai nghiêm vang lên: “Vào đi”.
Khóe miệng Đường Phong hiện lên tia cười nhạt, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng, ngoài thủ tướng còn một người nữa, trong lòng Đường Phong cả kinh. Người này không là ai khác chính là Hứa Thiên, chính là người lúc trước Trương tướng quân đích thân chỉ định liên lạc đơn tuyến với mình cũng chính là người thu xếp thân phận với cho mấy người mình.
“Tiểu Hứa, cậu ra ngoài trước đi” Thủ tướng ngồi trên sofa thản nhiên nói.
Hứa Thiên gật gật đầu, sau đó đi ra ngoài.
Cũng may Hứa Thiên hoàn toàn không nhìn kỹ Đường Phong, nếu không chuyện này nói không chừng đã bại lộ rồi.
“Cậu là Đồng Vệ?” Thủ tướng Trịnh chăm chú nhìn vào mắt Đường Phong hỏi.
Đường Phong cũng nhìn vào mắt thủ tướng Trịnh gật gật đầu, hắn biết, lúc này tuyệt đối không thể trốn tránh ánh mắt của đối phương, như thế chắc chắn sẽ khiến đối phương hoài nghi.
Một lát sau, thủ tướng Trịnh nói: “Nói đi, tới tìm tôi có việc gì?”
Đường Phong vốn định chọn bừa một cái cớ. Nhưng vừa nãy nhìn thấy Hứa Thiên, hắn đột nhiên cảm thấy bên trong chuyện này không đơn giản, Hứa Thiên là tâm phúc của Trương tướng quân, chắc là khá hiểu chuyện của Trương tướng quân, như Trương tướng quân hoài nghi chuyện của thủ tướng Trịnh Hứa Cường chắc chắn cũng biết
Bây giờ Hứa Thiên lén gặp thủ tướng Trịnh, có phải là bán đứng Trương tướng quân không? Đường Phong thấy có 8 phần có thể là vậy, Nhưng xem tình hình, Hứa Cường chắc vẫn không biết Trương tướng quân cho người tới ám sát thủ tướng Trịnh. Nghĩ ngợi cũng phải, chuyện này quá lớn, bọn Trương tướng quân sẽ không nói với người khác.
Nghĩ tới điều này, Đường Phong để có thể không khiến thủ tướng Trịnh hoài nghi, quyết định đánh cuộc một ván.
Ăn xong bữa sáng, Đường Phong trở về phòng mình, điện thoại liền vang lên.
“Trương tướng quân, cháu đã nắm được tình hình cơ bản” Đường Phong thả nhiên nói, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra, trước đây hắn luôn gọi Trương tướng quân là Trương gia gia, bây giờ xưng hô đã thay đổi rồi, điều này có nghĩa là trong lòng Đường Phong đã có chút cảm xúc mâu thuẫn hay không?
“Uh, 10 phút sau cháu đi tới cửa thang máy, có người sẽ đưa bộ đàm cho cháu, tần suất 522, đây là kênh bộ đàm của bảo vệ phụ trách trong an toàn của lão Trịnh lần này. Tiểu Đường, làm tốt nhé” Nói xong Trương tướng quân cúp điện thoại.
Đường Phong thở dài tắt nguồn điện thoại, bắt đầu từ bây giờ, hắn đã tới cận kề cái chết, một chút sai lầm, hắn sẽ vào nơi vạn kiếp không khôi phục được.
10 phút sau, cửa thang máy tầng 5, Đường Phong giả bộ đang chờ thang máy, cửa thang máy mở ra, bên trong 4 nam một nữ đi ra. Cô gái đó khi đi quan bên cạnh Đường Phong tay phải khẽ trượt một cái, cái gì đó vào trong túi Đường Phong. Khóe miệng Đường Phong hiện lên nụ cười nhạt, sau đó giả bộ đi vào thang máy.
Trong thang máy, Đường Phong giả bộ vô tình nhìn máy giám sát trên dưới, tới tầng một, Đường Phong đi tới bàn lễ tân trả phòng rời khỏi khách sạn.
Ngồi trong quán cà phê đối diện khác sạn, Đường Phong thấy đoàn người thủ tướng Trịnh trong sự hộ tống nghiêm mật của bảo vệ đi vào khách sạn. Nhìn nhìn đồng hồ trên tay, lúc này kim đồng hồ chỉ 1h, Đường Phong uống hết tách cà phê rồi ra khỏi quán.
Trong một khách sạn khác cách khách sạn Đông Hải hai con phố, Đường Phong thuê một phòng, trong phòng, Đường Phong lấy ra đồ đã chuẩn bị từ hôm qua, bắt đầu hóa trạng cẩn thận.
Nửa tiếng sau, cả người Đường Phong đã hoàn toàn trở thành một người khác. Ngoại trừ là người quen với hắn, nếu không rất khó nhận ra hắn chính là Đường Phong.
Soi gương nhìn kỹ lưỡng, Đường Phong hài lòng gật gật đầu, hắn lúc này đã giống như đúc với người trên tấm thẻ chức vị thân phận kia. Lúc hắn nhìn tấm thẻ công tác đó liền hiểu ý của Trương tướng quân. Ông bảo mình làm cho giống người trên thẻ này tới tiếp cận thủ tướng Trịnh.
Qua một đêm suy nghĩ, Đường Phong khẳng định đặc công quốc gia tên Đồng Vệ này chắn chắn là tồn tại. Chỉ là không biết làm gì đắc tội Trương tướng quân, bây giờ Trương tướng quân bảo mình hóa trang thành hắn đi ám sát thủ tướng Trịnh. Cho dù bị người khác chú ý tới chỉ cần không bị bắt, vậy thì mọi người mọi người cũng sẽ cho rằng là Đồng Vệ làm.
Cũng may Đường Phong từng học hóa trang trong bộ đội, nếu không thì việc này với hắn mà nói đúng là một vấn đề khó khăn. Đương nhiên có thể đạt tới hiệu quả như bây giờ, chủ yếu vẫn là Đồng Vệ và Đường Phong hiện giờ đúng là có vài điểm giống nhau.
Nếu người thân cận của Đồng Vệ thấy Đường Phong, tất nhiên có thể nhìn ra rất nhiều sơ hở, nhưng Đường Phong biết, trong nước có rất nhiều đặc công họ đều không cho người khác biết, những người này cơ bản đầu không có người thân, không có gia đình. Liên lạc của họ với quốc gia chỉ giữ liên lạc một tuyến, rất ít người có thể tiếp xúc với họ. Mà những người thường xuyên tiếp xúc với họ cũng hoàn toàn không thể biết thân phận của họ.
Bây giờ Trương tướng quân bảo mình giả làm Đồng Vệ, vậy rất có thể người này có quan hệ gì đó với thủ tướng Trịnh, nếu không Trương tướng quân lấy gì để đảm bảo thủ tướng Trịnh chắc chắn sẽ gặp hắn?
Đường Phong đoán rất đúng, Đồng Vệ là một đặc công bậc A trong cục tình báo quốc gia, rất ít người biết tới sự tồn tại của hắn, mà mấy ngày trước Trương tướng quân vô tình phát hiện Đồng Vệ nhiều lần liên lạc với tâm phúc của thủ tướng Trịnh, vì thế bọn họ kết luận Đồng Vệ chắc chắn là người của thủ tướng Trịnh.
Đối với việc thủ tướng Trịnh có thể nhận ra Đường Phong không phải là Đồng Vệ thật không, điều này bọn họ không hề lo lắng. Theo những tin tức nắm được, Đồng Vệ vẫn luôn liên lạc đơn tuyến với tâm phúc của thủ tướng Trịnh, thủ tướng Trịnh chắc chắn cũng chưa từng gặp hắn.
Sự thật chính là vậy, bạn làm chuyện xấu nếu không bị người khác hoài nghi, vậy thì có thể luôn bình an vô sự, nhưng nếu bị người ta chú ý tới, vậy thì chuyện của bạn rất nhanh sẽ bị vạch trần.
Sau khi phát hiện quan hệ của Đồng Vệ và thủ tướng Trịnh, Trương tướng quân lập tức phái tâm phúc bí mật bắt Đồng Vệ, đồng thời nghĩ ra kế hoạch này để Đường Phong giả mạo Đồng Vệ. Thật ra Trương tướng quân không trông cậy Đường Phong có thể hóa trang giống Đồng Vệ như vậy, chỉ cần có điểm giống, khiến người ta thấy giống người trên ảnh là được rồi, dù sao ảnh và người thật cũng có chênh lệch.
Bây giờ vấn đề khó khăn nhất của Đường Phong chính là giữa thủ tướng Trịnh và Đồng Vệ rốt cuộc có quan hệ gì, nếu hắn gặp thủ tướng Trịnh hắn nên nói những gì. Lỡ có sai sót gì rất có thể khiến thủ tướng Trịnh phát hiện chỗ bất ổn.
Nhìn thời gian đã tới 3h, Đường Phong biết mình nên hành động rồi, theo tin tức của Trương tướng quân, sau khi thủ tướng Trịnh tới đầu tiên sẽ tổ chức hội nghị ở khách sạn Đông Hải với cấp cao chính phủ SH, lúc này chắc hội nghị đã kết thúc rồi, muốn hạ thụ thì bây giờ là thời cơ tốt nhất.
Vì vừa học xong, thủ tướng Trịnh cần nghỉ ngơi, người khác cũng sẽ không quấy rầy hắn, Đường Phong cũng vừa vặn nhân khoảng trống này hạ thủ.
Thay một bộ tây phục màu đen, Đường Phong thở dài ra khỏi khách sạn.
Đi vào cửa khách sạn Đông Hải, Đường Phong đeo thẻ công tác lên cổ, trên tai đeo tai nghe, sau đó đi vào trong.
Trịnh thủ tướng ở phòng vip trên tầng 24, Đường Phong trên đường không gặp phải trở ngại gì tới tầng 24, đó là dựa vào thẻ công tác trước ngực hắn. Nếu không có tấm thẻ nhỏ này, hắn hoàn toàn không thể tiếp cận tầng 24. Để đảm bảo an toàn tuyệt đối của thủ tướng Trịnh, các phòng tử tầng 20 trở lên đầu trống.
Trên đường đi lên, Đường Phong theo trí nhớ tránh máy giám sát, vị trí lắp đặt máy giám sát ở các tầng đều giống nhau. Hơn nữa cả lối đi không có góc chết, cũng chính là nếu bạn đi vào tầng 1, bạn sẽ hoàn toàn lộ dưới máy giám sát.
Đường Phong sở dĩ tránh được không phải để máy giám sát không quay được hắn, chỉ là cố không không để khuôn mặt mình xuất hiện trong hình ảnh của máy giám sát.
Tầng 24 cứ cách khoảng 5m lại có một vệ sỹ đứng. Vừa nãy trong tai nghe Đường Phong đã rõ tình hình trên tầng này. Từ lúc vào cửa thang máy tới phòng thủ tướng Trịnh ở, tổng cộng có 12 vệ sỹ, chia làm ba tốp.
“Đồng chí, đồng chí không thể qua đây” Một vệ sỹ mặc đồ đen vẻ mặt nghiêm túc nhìn Đường Phong nói.
Đường Phong quơ quơ thẻ công tác trước ngực, sau đó trầm giọng nói: “Tôi có tình hình quan trọng phải báo cáo với thủ tướng”.
Vệ sỹ đó nhìn nhìn mặt Đường Phong, sau đó lại nhìn tấm thẻ trước ngực, nhíu mày nói: “Xin lỗi, không có sự đồng ý của thủ tướng chúng tôi không thể cho bất cứ ai vào trong. Nếu ngài có việc gì có thể nói với tôi, tôi sẽ thay ngài truyền đạt lại”.
Đường Phong giả bộ hừ lạnh nói: “Chuyện của cục tình báo cậu cũng có thể tùy tiện hỏi sao? Phiền cậu bây giờ vào trong thông báo một tiếng, cứ nói Đồng Vệ có việc cần tìm thủ tướng nói chuyện” Vệ sỹ đó mặc dù rất khó chịu với ngữ khí của Đường Phong, nhưng hắn cũng biết cục tình báo là đơn vị thế nào, gật gật đầu nói: “Được rồi, ngài đợi ở đây” Nói xong nháy mắt với vệ sỹ khác bên cạnh hắn, ý bảo bọn họ trông chừng Đường Phong, sau đó quay người đi vào phòng của thủ tướng.
Trong lòng Đường Phong càng lúc càng căng thẳng, thời khắc mấu chốt sắp tới rồi, thành hay bại, sống hay chết đều phải xem mấy phút ngẳn ngủn này.
“Anh tên là Đồng Vệ?” Đột nhiên một vệ sỹ bên cạnh nhíu mày nói.
Đường Phong gật gật đầu, trong lòng lo lắng.
Vệ sỹ đó cầm thẻ công tác trước ngực Đường Phong nhìn hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn Đường Phong hồi lâu không lên tiếng.
Trong lòng Đường Phong có chút lo lắng, vệ sỹ này không phải nhìn ra sơ hở gì chứ? Bây giờ Đường Phong đã bắt đầu chuẩn bị kế hoạch thứ hai, đó chính là nhanh chóng giải quyết những người này, sau đó thoát khỏi hiện trường. Chỉ là mười mấy vệ sỹ được huấn luyện này một mình mình có thể giải quyết được sao?
“Đồng chí, mời anh theo tôi, thủ tướng muốn gặp anh” Bảo vệ đi vào thông báo lúc nãy ** tới nói.
Trên trán Đường Phong đã toát ra mồ hôi, còn vệ sỹ cầm thẻ công tác xem lại đột nhiên nói: “Người thật đẹp trai hơn trên ảnh” Nói xong lấy thiết bị trong túi ra nghiêm túc nói: “Đồng chí, xin hãy lấy hết đồ trong người ra, chúng phải phải kiểm tra”.
Trong lòng Đường Phong thở phào, thầm mắng đội ngũ vệ sỹ của thủ tướng sao lại có kẻ dở hơi thế này? Cười cười Đường Phong lấy toàn bộ đồ trong túi ra, Sau khi qua những vệ sỹ đó kiểm tra lại cầm thiết bị quét một lượt trên người Đường Phong, sau đó mới gật gật đầu nói với vệ sỹ lúc trước: “Đội trưởng, không có vấn đề gì”.
Đội trưởng đội vệ sỹ gật đầu, sau đó nói với Đường Phong: “Anh có thể vào trong rồi”.
Trên mặt Đường Phong khẽ cười gật đầu với mấy người, sau đó cố gắng buông lỏng người đi vào phòng thủ tướng.
Gõ cửa, bên trong một giọng oai nghiêm vang lên: “Vào đi”.
Khóe miệng Đường Phong hiện lên tia cười nhạt, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng, ngoài thủ tướng còn một người nữa, trong lòng Đường Phong cả kinh. Người này không là ai khác chính là Hứa Thiên, chính là người lúc trước Trương tướng quân đích thân chỉ định liên lạc đơn tuyến với mình cũng chính là người thu xếp thân phận với cho mấy người mình.
“Tiểu Hứa, cậu ra ngoài trước đi” Thủ tướng ngồi trên sofa thản nhiên nói.
Hứa Thiên gật gật đầu, sau đó đi ra ngoài.
Cũng may Hứa Thiên hoàn toàn không nhìn kỹ Đường Phong, nếu không chuyện này nói không chừng đã bại lộ rồi.
“Cậu là Đồng Vệ?” Thủ tướng Trịnh chăm chú nhìn vào mắt Đường Phong hỏi.
Đường Phong cũng nhìn vào mắt thủ tướng Trịnh gật gật đầu, hắn biết, lúc này tuyệt đối không thể trốn tránh ánh mắt của đối phương, như thế chắc chắn sẽ khiến đối phương hoài nghi.
Một lát sau, thủ tướng Trịnh nói: “Nói đi, tới tìm tôi có việc gì?”
Đường Phong vốn định chọn bừa một cái cớ. Nhưng vừa nãy nhìn thấy Hứa Thiên, hắn đột nhiên cảm thấy bên trong chuyện này không đơn giản, Hứa Thiên là tâm phúc của Trương tướng quân, chắc là khá hiểu chuyện của Trương tướng quân, như Trương tướng quân hoài nghi chuyện của thủ tướng Trịnh Hứa Cường chắc chắn cũng biết
Bây giờ Hứa Thiên lén gặp thủ tướng Trịnh, có phải là bán đứng Trương tướng quân không? Đường Phong thấy có 8 phần có thể là vậy, Nhưng xem tình hình, Hứa Cường chắc vẫn không biết Trương tướng quân cho người tới ám sát thủ tướng Trịnh. Nghĩ ngợi cũng phải, chuyện này quá lớn, bọn Trương tướng quân sẽ không nói với người khác.
Nghĩ tới điều này, Đường Phong để có thể không khiến thủ tướng Trịnh hoài nghi, quyết định đánh cuộc một ván.
/219
|