“Hừ, cùng ngươi đùa giỡn lâu như vậy ta cũng mệt mỏi rồi. Hứa Cường, đem người đi.” Tiền đã tới tay, Đường Phong cũng không thèm nói nhiều với Điền Khuê nữa, phân phó cho Hứa Cường xong thì xoay người đi xuống lầu.
Hắn đứng dưới lầu hút vài hơi, gẩy gẩy tàn thuốc thì mấy người Hứa Cường cũng đi xuống, Điền Khuê bị Hứa Cường vác trên vai, bộ dáng giống như là một người chết. Không cần nghĩ cũng biết hắn bị Hứa Cường đánh ngất xỉu rồi, với mấy kiểu đánh đó mấy Người Đường Phong có kinh nghiệm già dặn, con người ta chưa kịp cảm giác đau đớn thì đã chìm vào giấc ngủ rồi. Đường Phong biết rõ Hứa Cường, nếu hắn không ra lệnh thì Hứa Cường chắc chắn không dám đánh chết Điền Khuê. Hắn cũng không nói nhảm, “Các cậu đem Điền Khuê đến chỗ gặp Phỉ Phỉ hôm qua, ta sẽ đưa Phỉ Phỉ đến đó.”
Vương Thắng nhìn theo bóng lưng của Đường Phong, cười hắc hắc nói: “Lão đại đối với cô em gái này thật là quá tốt. Ở quán bar ta chỉ biết là lão đại sẽ để cho Phỉ Phỉ tự mình báo thù, với thân thủ của bọn mày, nếu như muốn giết hắn ngay tại chỗ thì hắn chưa hiểu chuyện gì đã đi gặp thượng đế rồi.”
Trở lại khách sạn, Đường Phong không có về phòng của mình mà đi thẳng tới phòng cua Phỉ Phỉ, nhẹ gõ cửa hai cái, một lát sau có tiếng của Ân Phỉ vang lên: “Ai đó?”
“Phỉ Phỉ, là anh đây, em đang ngủ sao?” Đường Phong hỏi.
Chỉ nghe một loạt tiếng bước chân ở trong phòng, sau đó Ân Phỉ mở cửa ra, mừng rỡ nói: “Anh Tử Thần, anh về rồi? Mấy anh kia đâu?”
Đường Phong trìu mến nhìn Phỉ Phỉ nói: “Nhanh đi rửa mặt đi, rồi thay đồ bọn anh có quà tặng cho em.”
Phỉ Phỉ “A” một tiếng, ngoan ngoãn đi vào, mà Đường Phong cũng đi theo Ân Phỉ vào phòng.
Nhìn bóng lưng của Ân Phỉ, Đường Phong không nhịn được lại nhớ tới tiểu Tử Huyên, nhớ lại khi bọn hắn thu thập lại di vật của nàng thì phát hiện ra một phong thư của Ngụy Cương gửi cho em gái, trong thư có một đoạn như thế này: “Huyên Huyên, anh hiện tại mặc dù có tiền, nhưng cũng không thể cho em quá nhiều được, bởi vì một cô gái ở nhà một mình, anh sợ em có tiền không kiềm chế được sự hấp dẫn của những trò đồi bại, cũng lo người khác tham tiền mà có ý đồ xấu với em. Cho nên mong là em hiểu cho anh, cứ đúng hạn thì anh lại gửi sinh hoạt phí cho em. Em yên tâm, ba năm nữa là anh xuất ngũ rồi, khi đó em cũng lên trung học rồi. Lúc đó anh nhất định sẽ mua cho em một căn hộ thật tốt, những bộ đồ đẹp nhất…”
Lúc đầu Điền Phong vẫn không hiểu tại vì sao Ngụy Cương lại không để cho Tử Huyên thêm một chút tiền, với năng lực của hắn đủ để chu cấp cho Tử Huyên một cuộc sống no đủ, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện vì đói bụng đến bất tỉnh như vậy. Nhưng sau khi đọc phong thư này thì Đường Phong cũng hiểu được nỗi khổ tâm của Ngụy Cương, đó chính là tâm lý chung của các bậc cha mẹ. Ngụy Cương mặc dù là anh của Tử Huyên nhưng cũng là người thân duy nhất của Tử Huyên. Người ta đều nói anh cả cũng giống như cha, phần nào cũng là vì vậy. Ngụy Cương phần nào cũng giống như cha của Tử Huyên. Không biết Ngụy Cương ở trên thiên đường nhanh như vậy đã gặp lại em gái không biết có cảm tưởng như thế nào.
Ân Phỉ sau khi rửa mặt qua, đi ra nhìn thấy vẻ mặt tiếc hận của Đường Phong thì khẽ nói: “Anh Tử Thần, anh làm sao vậy?”
Đường Phong bị tiếng nói của Ân Phỉ làm cho giật mình, vội vàng nói: “Không có… không có gì, đã xong rồi sao? Chúng ta đi thôi.”
Ân Phỉ gật đầu, cũng không nói gì chỉ đi theo sau lưng Đường Phong, nhìn bóng lưng hắn, nàng thầm nghĩ: “Anh ấy đến tột cùng là có chuyện gì? Đây là lần thứ hai mình thấy anh ấy như vậy, anh ấy là người tốt, mình muốn giúp anh ấy, nhưng mà mình có thể làm gì được đây?”
Trên đường, Đường Phong nhìn Ân Phỉ mấy lần, sau đó hít sâu một hơi nói: “Phỉ Phỉ, có phải em rất muốn biết vừa rồi anh nghĩ gì không?”
Ân Phỉ nhẹ gật đầu, ánh mắt chờ mong nhìn Đường Phong, mà Đường Phong thì không biết nên nói như thế nào, dù sao Tử Huyên cũng đã chết rồi, hiện giờ lại lấy chuyện của nàng ra nói cũng không hay cho lắm.
Đường Phong cũng chỉ thở dài, cũng không nói lời nào, Ân Phỉ ôm lấy cánh tay của Đường Phong nói: “Anh Tử Thần à, anh có chuyện gì mà không thể tâm sự với em. Em biết anh là người tốt, anh đã cứu em, lại giúp em báo thù, em thật sự không biết nên làm như thế nào để cảm ơn anh, nếu như có chuyện gì thì anh cứ chia sẻ với em đi.”
Nhìn bộ dáng quật cường của Phỉ Phỉ, Đường Phong bất đắc dĩ cười nói: “Ha ha, Phỉ Phỉ, chuyện này đã qua rồi, cũng không có cách nào vãn hồi được. Em cũng không cách nào giúp anh được. Nếu mà em muốn biết thì anh sẽ nói cho em biết, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, mấy người kia đang chờ chúng ta.”
Đường Phong quyết định đem chuyện Tử Huyên nói hết cho Ân Phỉ, trong lòng hắn đã xem Ân Phỉ như em gái của mình. Con một như hắn chỉ có khi vào trong bộ đội, quen biết Hứa Cường, Quan Trí Dũng mới biết được tình anh em là như thế nào. Chiều nay, khi Ân Phỉ gọi hắn là “Anh Tử Thần” thì hắn đã đưa ra một cái quyết định là nhất định không để cho cô gái bé bỏng này phải chịu khổ nữa. Với tuổi của nàng đáng lẽ phải vui vẻ học tập ở trong trường, vui vẻ với bạn bè. Đã quyết định như vậy thì có một số việc vẫn nên nói cho nàng biết. Dù sao thì nàng đã bị tổn thương rồi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, để Ân Phỉ không hiểu lầm, hắn quyết định đem nói rõ chuyện xưa cùng với quyết định của mình cho Ân Phỉ biết.
“Phỉ Phỉ, em có nhớ lúc chiều ta có nhắc đến một cô gái tên là Tử Huyên không? Nàng cũng giống như em vậy, nhưng…” Trước khi đến chỗ hẹn với mấy người Hứa Cường, Đường Phong rốt cuộc cũng đem toàn bộ sự tình nói ra hết, hắn rốt cuộc cảm thấy rất thoải mái, rất nhẹ nhàng.
Đường Phong dừng bước lại, dùng ánh mắt chân thành nhìn Ân Phỉ nói: “Phỉ Phỉ, từ lúc chiều lúc em gọi bọn anh là anh thì chúng ta đã quyết định coi em như em gái rồi. Anh sẽ không để cho em gặp tình huống giống như Tử Huyên. Em hiện giờ không có thân nhân, nếu như chúng ta lại không thể chiếu cố một cô gái như em thì còn nói gì đến chuyện nuôi sống bản thân? Xã hội rất phức tạp, rất nhiều người xấu, kẻ giảo hoạt. Nếu như em nguyện ý thì sau này em sẽ là em gái của anh, anh sẽ chăm lo để em được như những cô gái khác, không phải lo lắng gì, sống một cuộc sống thoải mái, vui sướng. Em có nguyện ý không?”
Ân Phỉ sớm đã nước mắt giàn dụa, nói: “Anh à, ta hiểu rồi, ta nguyện ý làm em gái của anh. Vừa rồi anh nói là anh cũng không còn thân nhân, như vậy hai chúng ta bây giờ đều là cô nhi, sau này chúng ta sẽ nương tựa vào nhau mà sống, anh nếu không để cho em ăn no, mặc ấm thì em sẽ tố cáo anh tội ngược đãi trẻ em.” Lúc trước Đường Phong nói cho Ân Phỉ biết là mình cùng với Hứa Cường, Quan Trí Dũng đều không còn thân nhân không phải là gạt nàng, cũng không phải là không tin nàng, chỉ là không muốn để cho nàng biết quá nhiều. Biết càng nhiều thì lo lắng càng nhiều, hắn muốn Ân Phỉ có thể sống một cuộc sống vui vẻ, thoải mái, phát triển một cách bình thường.
Đường Phong trìu mến sờ lên tóc của Ân Phỉ nói: “Yên tâm, chỉ cần anh còn, thì dù có phải cắt thịt cho em ăn cũng sẽ không để em bị đói. Đi thôi, đi xem anh chuẩn bị lễ vật gì cho em.”
Chờ hai người đi tới chỗ hẹn, thì mấy người Hứa Cường đang ngồi buồn chán, nói chuyện trên trời dưới đất, còn Điền Khuê thì vẫn còn đang hôn mê, bị mấy người này lợi dụng làm đệm ngồi.
Thấy hai người đi đến thì Hứa Cường đứng bật dậy nói: “Lão đại, em gái, các người tới rồi.”
Đường Phong gật gật đầu nói: “Uhm, trước khi bắt đầu ta có một sự kiện muốn tuyên bố, từ hôm nay trở đi Phỉ Phỉ là em gái của ta, nếu sau này có bất luận kẻ nào dám khi dễ nó. Hừ! Ta sẽ cho hắn biết làm sao mà ta có được ngoại hiệu này. Cho dù là các ngươi cũng không được.”
Vương Thắng không vui nói: “Mịa. Lão đại, anh nói như vậy không đúng. Phỉ Phỉ là em gái của anh chẳng lẽ không phải là em gái của chúng ta. Chúng ta sao lại đi khi dễ em gái của mình?”
Đường Phong sửng sốt một chút rồi cười ha hả nói: “Đúng vậy, giống nhau. Sau này mặc kệ có phát sinh chuyện gì chúng ta đều nhất định phải cam đoan bảo vệ thật tốt Phỉ Phỉ. Được rồi, chuyển qua chuyện chính thôi, Tả Thủ, cứu tỉnh người dậy đi.”
Hứa Cường gật gật đầu, không biết móc từ đâu ra một thanh chủy thủ, hung hăng vạch một đao vào lòng bàn tay của Điền Khuê, trong miệng còn mắng: “Mẹ kiếp, hôm nay ngươi thật là may mắn, làm tốn hao công sức của ta.”
Điền Khuê vẫn đang hôn mê bị cơn đau kịch liệt kích thích kêu thảm một tiếng, sau đó mở mắt ra, nhìn mấy người trước mắt, câu đầu tiên nói là: “Các đại ca, thả ta đi, không phải các anh đã nói là không giết ta rồi sao, ta van xin các anh, buông tha cho ta đi, sau này ta không dám nữa.”
Hứa Cường hung hăng đá vào mặt Điền Khuê một cái, mắng: “Câm miệng, còn nói nữa thì ta cắt lưỡi của mày.” Nói xong quay người lại nói với Đường Phong: “Lão đại, anh làm gì thì làm đi.”
Đường Phong nhìn Ân Phỉ nói: “Phỉ Phỉ, anh biết em rất muốn tự tay báo thù nên anh đem người về cho em xử trí. Xử trí thế nào là tùy em, nếu như em muốn thả hắn thì bọn anh cũng không ý kiến.”
Hắn đứng dưới lầu hút vài hơi, gẩy gẩy tàn thuốc thì mấy người Hứa Cường cũng đi xuống, Điền Khuê bị Hứa Cường vác trên vai, bộ dáng giống như là một người chết. Không cần nghĩ cũng biết hắn bị Hứa Cường đánh ngất xỉu rồi, với mấy kiểu đánh đó mấy Người Đường Phong có kinh nghiệm già dặn, con người ta chưa kịp cảm giác đau đớn thì đã chìm vào giấc ngủ rồi. Đường Phong biết rõ Hứa Cường, nếu hắn không ra lệnh thì Hứa Cường chắc chắn không dám đánh chết Điền Khuê. Hắn cũng không nói nhảm, “Các cậu đem Điền Khuê đến chỗ gặp Phỉ Phỉ hôm qua, ta sẽ đưa Phỉ Phỉ đến đó.”
Vương Thắng nhìn theo bóng lưng của Đường Phong, cười hắc hắc nói: “Lão đại đối với cô em gái này thật là quá tốt. Ở quán bar ta chỉ biết là lão đại sẽ để cho Phỉ Phỉ tự mình báo thù, với thân thủ của bọn mày, nếu như muốn giết hắn ngay tại chỗ thì hắn chưa hiểu chuyện gì đã đi gặp thượng đế rồi.”
Trở lại khách sạn, Đường Phong không có về phòng của mình mà đi thẳng tới phòng cua Phỉ Phỉ, nhẹ gõ cửa hai cái, một lát sau có tiếng của Ân Phỉ vang lên: “Ai đó?”
“Phỉ Phỉ, là anh đây, em đang ngủ sao?” Đường Phong hỏi.
Chỉ nghe một loạt tiếng bước chân ở trong phòng, sau đó Ân Phỉ mở cửa ra, mừng rỡ nói: “Anh Tử Thần, anh về rồi? Mấy anh kia đâu?”
Đường Phong trìu mến nhìn Phỉ Phỉ nói: “Nhanh đi rửa mặt đi, rồi thay đồ bọn anh có quà tặng cho em.”
Phỉ Phỉ “A” một tiếng, ngoan ngoãn đi vào, mà Đường Phong cũng đi theo Ân Phỉ vào phòng.
Nhìn bóng lưng của Ân Phỉ, Đường Phong không nhịn được lại nhớ tới tiểu Tử Huyên, nhớ lại khi bọn hắn thu thập lại di vật của nàng thì phát hiện ra một phong thư của Ngụy Cương gửi cho em gái, trong thư có một đoạn như thế này: “Huyên Huyên, anh hiện tại mặc dù có tiền, nhưng cũng không thể cho em quá nhiều được, bởi vì một cô gái ở nhà một mình, anh sợ em có tiền không kiềm chế được sự hấp dẫn của những trò đồi bại, cũng lo người khác tham tiền mà có ý đồ xấu với em. Cho nên mong là em hiểu cho anh, cứ đúng hạn thì anh lại gửi sinh hoạt phí cho em. Em yên tâm, ba năm nữa là anh xuất ngũ rồi, khi đó em cũng lên trung học rồi. Lúc đó anh nhất định sẽ mua cho em một căn hộ thật tốt, những bộ đồ đẹp nhất…”
Lúc đầu Điền Phong vẫn không hiểu tại vì sao Ngụy Cương lại không để cho Tử Huyên thêm một chút tiền, với năng lực của hắn đủ để chu cấp cho Tử Huyên một cuộc sống no đủ, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện vì đói bụng đến bất tỉnh như vậy. Nhưng sau khi đọc phong thư này thì Đường Phong cũng hiểu được nỗi khổ tâm của Ngụy Cương, đó chính là tâm lý chung của các bậc cha mẹ. Ngụy Cương mặc dù là anh của Tử Huyên nhưng cũng là người thân duy nhất của Tử Huyên. Người ta đều nói anh cả cũng giống như cha, phần nào cũng là vì vậy. Ngụy Cương phần nào cũng giống như cha của Tử Huyên. Không biết Ngụy Cương ở trên thiên đường nhanh như vậy đã gặp lại em gái không biết có cảm tưởng như thế nào.
Ân Phỉ sau khi rửa mặt qua, đi ra nhìn thấy vẻ mặt tiếc hận của Đường Phong thì khẽ nói: “Anh Tử Thần, anh làm sao vậy?”
Đường Phong bị tiếng nói của Ân Phỉ làm cho giật mình, vội vàng nói: “Không có… không có gì, đã xong rồi sao? Chúng ta đi thôi.”
Ân Phỉ gật đầu, cũng không nói gì chỉ đi theo sau lưng Đường Phong, nhìn bóng lưng hắn, nàng thầm nghĩ: “Anh ấy đến tột cùng là có chuyện gì? Đây là lần thứ hai mình thấy anh ấy như vậy, anh ấy là người tốt, mình muốn giúp anh ấy, nhưng mà mình có thể làm gì được đây?”
Trên đường, Đường Phong nhìn Ân Phỉ mấy lần, sau đó hít sâu một hơi nói: “Phỉ Phỉ, có phải em rất muốn biết vừa rồi anh nghĩ gì không?”
Ân Phỉ nhẹ gật đầu, ánh mắt chờ mong nhìn Đường Phong, mà Đường Phong thì không biết nên nói như thế nào, dù sao Tử Huyên cũng đã chết rồi, hiện giờ lại lấy chuyện của nàng ra nói cũng không hay cho lắm.
Đường Phong cũng chỉ thở dài, cũng không nói lời nào, Ân Phỉ ôm lấy cánh tay của Đường Phong nói: “Anh Tử Thần à, anh có chuyện gì mà không thể tâm sự với em. Em biết anh là người tốt, anh đã cứu em, lại giúp em báo thù, em thật sự không biết nên làm như thế nào để cảm ơn anh, nếu như có chuyện gì thì anh cứ chia sẻ với em đi.”
Nhìn bộ dáng quật cường của Phỉ Phỉ, Đường Phong bất đắc dĩ cười nói: “Ha ha, Phỉ Phỉ, chuyện này đã qua rồi, cũng không có cách nào vãn hồi được. Em cũng không cách nào giúp anh được. Nếu mà em muốn biết thì anh sẽ nói cho em biết, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, mấy người kia đang chờ chúng ta.”
Đường Phong quyết định đem chuyện Tử Huyên nói hết cho Ân Phỉ, trong lòng hắn đã xem Ân Phỉ như em gái của mình. Con một như hắn chỉ có khi vào trong bộ đội, quen biết Hứa Cường, Quan Trí Dũng mới biết được tình anh em là như thế nào. Chiều nay, khi Ân Phỉ gọi hắn là “Anh Tử Thần” thì hắn đã đưa ra một cái quyết định là nhất định không để cho cô gái bé bỏng này phải chịu khổ nữa. Với tuổi của nàng đáng lẽ phải vui vẻ học tập ở trong trường, vui vẻ với bạn bè. Đã quyết định như vậy thì có một số việc vẫn nên nói cho nàng biết. Dù sao thì nàng đã bị tổn thương rồi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, để Ân Phỉ không hiểu lầm, hắn quyết định đem nói rõ chuyện xưa cùng với quyết định của mình cho Ân Phỉ biết.
“Phỉ Phỉ, em có nhớ lúc chiều ta có nhắc đến một cô gái tên là Tử Huyên không? Nàng cũng giống như em vậy, nhưng…” Trước khi đến chỗ hẹn với mấy người Hứa Cường, Đường Phong rốt cuộc cũng đem toàn bộ sự tình nói ra hết, hắn rốt cuộc cảm thấy rất thoải mái, rất nhẹ nhàng.
Đường Phong dừng bước lại, dùng ánh mắt chân thành nhìn Ân Phỉ nói: “Phỉ Phỉ, từ lúc chiều lúc em gọi bọn anh là anh thì chúng ta đã quyết định coi em như em gái rồi. Anh sẽ không để cho em gặp tình huống giống như Tử Huyên. Em hiện giờ không có thân nhân, nếu như chúng ta lại không thể chiếu cố một cô gái như em thì còn nói gì đến chuyện nuôi sống bản thân? Xã hội rất phức tạp, rất nhiều người xấu, kẻ giảo hoạt. Nếu như em nguyện ý thì sau này em sẽ là em gái của anh, anh sẽ chăm lo để em được như những cô gái khác, không phải lo lắng gì, sống một cuộc sống thoải mái, vui sướng. Em có nguyện ý không?”
Ân Phỉ sớm đã nước mắt giàn dụa, nói: “Anh à, ta hiểu rồi, ta nguyện ý làm em gái của anh. Vừa rồi anh nói là anh cũng không còn thân nhân, như vậy hai chúng ta bây giờ đều là cô nhi, sau này chúng ta sẽ nương tựa vào nhau mà sống, anh nếu không để cho em ăn no, mặc ấm thì em sẽ tố cáo anh tội ngược đãi trẻ em.” Lúc trước Đường Phong nói cho Ân Phỉ biết là mình cùng với Hứa Cường, Quan Trí Dũng đều không còn thân nhân không phải là gạt nàng, cũng không phải là không tin nàng, chỉ là không muốn để cho nàng biết quá nhiều. Biết càng nhiều thì lo lắng càng nhiều, hắn muốn Ân Phỉ có thể sống một cuộc sống vui vẻ, thoải mái, phát triển một cách bình thường.
Đường Phong trìu mến sờ lên tóc của Ân Phỉ nói: “Yên tâm, chỉ cần anh còn, thì dù có phải cắt thịt cho em ăn cũng sẽ không để em bị đói. Đi thôi, đi xem anh chuẩn bị lễ vật gì cho em.”
Chờ hai người đi tới chỗ hẹn, thì mấy người Hứa Cường đang ngồi buồn chán, nói chuyện trên trời dưới đất, còn Điền Khuê thì vẫn còn đang hôn mê, bị mấy người này lợi dụng làm đệm ngồi.
Thấy hai người đi đến thì Hứa Cường đứng bật dậy nói: “Lão đại, em gái, các người tới rồi.”
Đường Phong gật gật đầu nói: “Uhm, trước khi bắt đầu ta có một sự kiện muốn tuyên bố, từ hôm nay trở đi Phỉ Phỉ là em gái của ta, nếu sau này có bất luận kẻ nào dám khi dễ nó. Hừ! Ta sẽ cho hắn biết làm sao mà ta có được ngoại hiệu này. Cho dù là các ngươi cũng không được.”
Vương Thắng không vui nói: “Mịa. Lão đại, anh nói như vậy không đúng. Phỉ Phỉ là em gái của anh chẳng lẽ không phải là em gái của chúng ta. Chúng ta sao lại đi khi dễ em gái của mình?”
Đường Phong sửng sốt một chút rồi cười ha hả nói: “Đúng vậy, giống nhau. Sau này mặc kệ có phát sinh chuyện gì chúng ta đều nhất định phải cam đoan bảo vệ thật tốt Phỉ Phỉ. Được rồi, chuyển qua chuyện chính thôi, Tả Thủ, cứu tỉnh người dậy đi.”
Hứa Cường gật gật đầu, không biết móc từ đâu ra một thanh chủy thủ, hung hăng vạch một đao vào lòng bàn tay của Điền Khuê, trong miệng còn mắng: “Mẹ kiếp, hôm nay ngươi thật là may mắn, làm tốn hao công sức của ta.”
Điền Khuê vẫn đang hôn mê bị cơn đau kịch liệt kích thích kêu thảm một tiếng, sau đó mở mắt ra, nhìn mấy người trước mắt, câu đầu tiên nói là: “Các đại ca, thả ta đi, không phải các anh đã nói là không giết ta rồi sao, ta van xin các anh, buông tha cho ta đi, sau này ta không dám nữa.”
Hứa Cường hung hăng đá vào mặt Điền Khuê một cái, mắng: “Câm miệng, còn nói nữa thì ta cắt lưỡi của mày.” Nói xong quay người lại nói với Đường Phong: “Lão đại, anh làm gì thì làm đi.”
Đường Phong nhìn Ân Phỉ nói: “Phỉ Phỉ, anh biết em rất muốn tự tay báo thù nên anh đem người về cho em xử trí. Xử trí thế nào là tùy em, nếu như em muốn thả hắn thì bọn anh cũng không ý kiến.”
/219
|