Náo động không chỉ xảy ra một nơi, nhưng thảm thiết nhất chắc chắn phải kể tới Hoàng cung, cũng chính là nơi có Thiết Thi.
Nhận được mệnh lệnh của lão đại, Thiết Thi trước tiên gọi điện thồng báo cho anh em hai tổ khác, sau đó mình lại giống Hứa Cường làm chút chuyện khiến cho quần chúng cực kỳ bất mãn, cuối cùng quần chúng phẫn nộ quyết định xông vào hoàng cung tìm thiên hoàng muốn một thuyết pháp (ý kiến).
Thiết Thi rất thông minh, sau khi kích động quần chúng thành công, hắn mệnh lệnh các anh em lính đánh thuê Tử Thần không cần xông lên phía trước, trốn trong đám đông từ từ đảy vào trong. Dù sao hoàng cung không giống các nơi khác, thiên hoàng tuyệt đối không cho phép quần chúng kích động xông vào trong uy hiếp sự an toàn của hắn. Mấy trăm đội tự vệ trang bị đầy đủ bên ngoài hoàng cung chính là chứng minh tốt nhất, họng súng tối om của họ vẫn luôn bày ra trước quần chúng.
Binh sĩ của đội tự vệ thấy đám đông càng ngày càng gần, bọn họ vừa cao giọng ngăn cản, vừa mở chốt an toàn chuẩn bị ứng phó tình huống bộc phát bất cứ khi nào.
Quần chúng lúc này đã mất đi lý trí, bọn họ miệng hô lớn không muốn chiến tranh, giơ băng rôn yêu cầu thiên hoàng ra ngoài giải thích. Từ khi sự việc bị bại lộ, Thiên hoàng không có bất cứ dấu hiệu nào, chỉ cho cơ quan tuyên bố tin tức của hoàng cung tuyên bố ra ngoài muốn Mỹ công khai xin lỗi. Đây không phải là vô nghĩa sao? Ngươi mưu đồ xâm lược người ta, ngược lại bảo người ta cho một cách nói? Nhân dân Nhật rất không hài lòng với chuyện này, nhiều năm nhu vậy họ đã quen với cuộc sống dưới bóng râm của Mỹ rồi, bọn họ cho rằng Nhật không thể chiến thắng Mỹ.
Đối mặt với cử động không nghi ngờ gì như tự sát này của chính phủ, bọn họ thấy vô cùng bất mãn, không thấy Thiên hoàng, không có cách nói tuyệt đối không bỏ qua. Mặc dù nòng súng của quân tự vệ chỉ vào bọn họ, nhưng bọn họ không sợ, bọn họ không tin đội tự vệ sẽ nổ súng giết đồng bào của chính mình, huống hồ có không ít người thân thuộc của những quan binh đội tự vệ này trong đám đông.
“Chúng tôi không muốn chiến tranh, chúng tôi muốn hòa bình” Quần chúng lớn tiếng hô, âm thanh vang tận mây xanh, cho dù là Thiên hoàng ở trong thâm cung cũng có thể nghe thấy.
“Khốn kiếp. Bọn họ dám hoài nghi quyết định của ta. Điền Tá, hạ lệnh xuống, nếu có người dám tới gần hoàng cung 10m, giết không cần hỏi. Đại Nhật đế quốc chúng ta không cần người nhu nhược” Thiên hoàng ném mạnh ly rượu trong tay xuống đất, sau đó nghiêm mặt ra lệnh cho trung tướng lục quân đội tự vệ Điền Tá Hùng bên cạnh.
Điền Tá nhíu nhíu mày, bên ngoài đều là đồng bào của hắn, bảo hắn ra tay với đồng bào của chính mình đúng là không thể làm được, huống hồ nếu hắn hạ lệnh nổ súng giết chết đồng bào mình, vậy hắn nhất định sẽ trở thành tội nhân của đại N* đế quốc rồi, trở thành người chịu tội thay Thiên hoàng. Nhưng mệnh lệnh của Thiên hoàng lại không thể từ chối, hắn thật sự rất khó xử.
Thiên hoàng thấy Điền Tá có chút do dự, đứng dậy hung hăng quát vài câu nói: “Mệnh lệnh của ta, ngươi nghe thấy chưa? Bây giờ lập tức chấp hành.”
Điền Tá trong lòng thở dài, đứng thẳng người chập hai chân lại,cung kính nói: “Rõ” Nói xong quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Điền Tá, hai tay thiên hoàng chống eo ngửa đầu nhắm mắt thở ra nặng nề. hắn cũng không uốn áp dụng trấn áp đổ máu nhân dân của mình, nhưng bây giờ hắn đã như tên trên cung không thể không bắn. Thông cáo đã phát ra, nếu lúc này hắn sửa lại, vậy bộ mặt của hoàng thất tồn tại thế nào đây? Hơn nữa cho dù hắn sửa đổi quyết sách, Mỹ cũng không dừng tay. Việc tới nước này, hắn cũng chỉ có thể áp dụng biện pháp cứng rắn ổn định trong nước trước, sau đó chuẩn bị xong bất cứ lúc nào cũng có thể khai chiến với Mỹ. Đánh một trận với Mỹ, trong lòng thiên hoàng có lòng tin, vì ngày này, hắn đã đợi rất lâu rất lâu rồi.
Sau khi Điền Tá hạ lệnh, tất cả quan binh đều không dám tin. Bọn họ vốn tưởng mình chỉ cần làm dáng vậy, hù dọa đám đông một chút, bọn họ không ngờ, trưởng quan sẽ mệnh lệnh bọn họ giết chết tất cả những ai có gan dám tới gần hoàng cung. Nhưng bọn họ cũng hết cách, bọn họ là binh sĩ, là một binh sĩ bọn họ phải hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của trưởng quan (quan lớn). Đại đa số thành viên của đội tự vệ bắt đầu trong lòng lặng lẽ cầu nguyện người nhà mình đừng xúc động như vậy.
Cùng lúc Điền Tá hạ lệnh, hội nghị đang tổ chức ở nghị viện quốc hội cũng vừa kết thúc. Trong lòng Quy Đảo thở phào nhẹ nhõm, đề nghị của hắn với ưu thế yếu ớt cuối cùng được thông qua. Nhìn công văn trong tay, Quy Đảo thở dài, có thử này rồi, hắn có thể đảo ngược mệnh lệnh của thiên hoàng, nhưng con đường làm quan của mình cũng sẽ rất nhanh đặt dấu chấm hết.
Quy Đảo tham chính 30 năm, một lòng vì nhân dân, trong mắt quốc dân, ông là một thủ tướng tốt, ông luôn đứng ở góc độ của nhân dân để suy nghĩ vấn đề. Để tránh nhân dân chịu tổn hại quá lớn, vì tiền đồ của Nhật, cho dù sau chuyện này bị bãi nhiễm xuống chức, trong lòng Quy Đảo cũng không tiếc nuối.
Cẩn thận cất kỹ văn kiện, Quy Đảo cùng mấy thân tín lập tức dưới sự bảo vệ của vệ sỹ chạy xe tới hoàng cung.
Ngoài hoàng cung người chết đầu tiên đã xuất hiện. Đó là một bé trai 6, 7 tuổi. Bé không biết hôm nay mình cùng bố tới đây làm gì, bé ham chơi giơ băng rôn của bố vứt ra sau, một mình dẫn đầu chạy lên trước.
Sau khi bé bước vào phạm vi vạch cảnh giới, một tiếng súng vang lên, sinh mạng nhỏ nhoi của cậu bé đặt dấu chấm hết từ đây. Nổ súng là một binh sĩ trẻ tuổi. Hắn ngây dại nhìn cậu bé ngã dưới nòng súng của mình, hắn quả thật không dám tin đó là mình làm. Từ sau khi nhận được lệnh của trưởng quan, hắn luôn rất căng thẳng, hai tay nắm chặt súng đều run lên.Sau khi cậu bé đó xông qua vạch cảnh giới, hắn không biết mình làm sao nữa, lại ma xui quỷ khiến nổ súng giết chết cậu bé.
Phát súng này như kèn chiến đấu. Dưới tiếng hô khẩu hiệu của mọi người, tiếng súng vẫn không bị lấn át, mấy vạn quần chúng đồng thời ngừng hò hét. Người ở gần vẻ mặt không dám tin nhìn cậu bé ngã trong vũng máu, còn người ở xa lại bắt đầu nhìn bốn phía, nghe ngóng xem xảy ra chuyện gì.
Cha cậu bé sau khi sững sờ kêu to chạy lên ôm lấy thi thể con trai, khóc đau đớn, ông phẫn hận nhìn đội tự vệ trước mắt, đau đớn tức giận hét lên
Cái chết của cậu bé rất nhanh truyền đi trong đám đông. Cảm xúc phẫn nộ của mọi người đã lên tới điểm giới hạn, hô lớn nhặt đá từ dưới đất lên, thậm chí là cành cây đập tới đội tự vệ.
Đối mặt với quần chúng phẫn nộ, thành viên đội tự vệ có chút run rẩy nuốt nước miếng. Nhìn quần chúng càng ngày càng đông bước qua vạch cảnh giới, trưởng quan phục trách hiện trường nhắm mắt nói: “Đối với những người vào trong vạch cảnh giới, giết chết” Lúc hô lên, vị trưởng quan này rơi nước mắt.
Tiếng súng vang lên, số người ngã trong vũng máu càng ngày càng nhiều. Quần chúng bắt đầu sợ hãi, đối mặt với cái chết ai không sợ hãi. Người phía trước dần dần ngừng bướu. Nhưng bọn họ sợ người phía sau không sợ!Mấy vạn quần chúng cách xa đó trên 100m nghe thấy tiếng súng. Người phía sau bắt đầu chen lên trước, bọn họ muốn nhìn rõ, muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Ngươi chen ta, ta chen ngươi, rất nhiều quần chúng phía trước bị chen vào vạch cảnh giới, bỏ mạng nơi đây.
Thiết Thi và các thành viên của lính đánh thuê Tử Thần vẫn luôn lạnh lùng quan sát cảnh tượng. Lúc bọn họ thấy thi thể dày trên mặt đất và nòng súng tối om của đội tự vệ, trong lòng bọn họ có chút mặc niệm cho những người chết thảm dưới nòng súng của chính đồng bào mình. Lúc này tâm trạng bọn họ không vui vẻ như trong tưởng tượng, ngược lại có chút nặng nề.
Sự kiện máu tanh ở cửa hoàng cung không khuếch tán ra ngoài, chính phủ N* nửa tiếng trước hạ lệnh tất cả các đài truyền hình và báo chí, inte đều không được phép tiếp tục đưa tin sự kiện bạo động trong nước.
Lúc Quy Đảo chạy tới cửa hoàng cung, ông dường như già đi mấy chục tuổi, sắc mặt ông tái nhợt, ông không tin đây là thật. Nhưng ông biết, mắt mình không thể nào lừa gạt mình, thở dài, trong lòng Quy Đảo nói: “Xong rồi, đại N* đế quốc e là sắp xong rồi.
Một tiếng sau, Thiết Thi nhận được thông báo của Đường Phong, bảo bọn họ quay về. Thiết Thi gọi các anh em rời khỏi đám đông, lái xe về công xưởng. Suốt đường đi một Thiết Thi luôn nói nhiều cũng giữ im lặng, hắn không biết mình nên nói gì. Quân đội nổ súng với chính dân nước mình. Đây quả thật là điều hắn không dám tưởng tượng.
Trong công xưởng, mấy người Đường Phong ngồi tổng kết chuyện tối nay. Nghe tường thuật của Thiết Thi, mấy người Đường Phong đều không dám tin nhìn hắn.
Thiết Thi thở dài lấy máy quay nhỏ trên cổ áo xuống giao cho Đường Phong. Trước khi bọn họ đi, Đường Phong bảo Thiết Thi, Hứa Cường và đội trưởng hai đội khác mỗi người ang theo một máy quay loại nhỏ. Đường Phong muốn bọn họ quay những điều đó lại, cho dù là công bố hay để lại làm kỷ niệm đều không tệ.
Hình ảnh trong tivi không rõ lắm, nhưng bọn Đường Phong lại có thể nhìn thấy rõ từng người trong đám đông ngã xuống, tiếng gào khóc, tiếng tức giận chửi bới hỗn tạp.
Cười nhạt tắt tivi đi, Đường Phong nói: “Người N* thật là lợi hại. Quân đội mình nổ súng với nhân dân mình. Lần này N* không muốn chết cũng khó rồi”.
Thiết Thi gật đầu nói: “Đúng vậy. Ây, em từng là một binh lính. Chuyện thế này em chưa từng nghĩ tới. Cho dù là quốc gia nào, chức trách của quân đội chính là bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân.Hôm nay nước N* đúng là khiến em mở rộng tầm mắt.
“Tử Thần, cậu định làm thế nào với đoạn video này?” Đức Dã cười tủm tỉm nhìn Đường Phong. Giá của đoạn video này không hề thấp hơn đoạn video hương diễm đó. Nếu nói sau khi đoạn video đó công bố ra Nhật sẽ chịu sự khinh bỉ của toàn thế giới, vậy đoạn video này nếu công bố ra ngoài, Nhật sẽ chịu sự trừng trị của nhân dân toàn thế giới.
Đường Phong cười lạnh lùng nói: “Còn có thể làm thế nào? Tất nhiên là bán cho Mỹ rồi. Không ngờ lần này tới N* lại có thể thu hoạch lớn như vậy. Lần này chúng ta có thể nói là toàn thắng. Không hao một binh một tốt nào có thể khiến cho Nhật rơi vào tình cảnh tuyệt vọng không lối thoát! Trước khi tới N* tôi thật sự không nghĩ sẽ thế này”.
Mấy người gật gật đầu, bọn họ đều biết giá của đoạn video này. Chỉ cần đoạn video này được công bố ra ngoài, cho dù nước N* không vong quốc, ít nhất cũng sẽ không thể nổi lên được. Mỹ sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, tới lúc đó bọn họ e là sẽ cho Interpol (cảnh sát quốc tế) tới gây phiền phức cho N*. Cho dù N* có quốc gia đồng minh, nhưng sau khi đoạn video này công bố ra, chắc những quốc gia đồng minh cũng sẽ không đứng ra giúp bọn họ. Dù sao bọn họ giết hại nhân dân của mình. Ai dám nói giúp bọn họ biết đâu hôm sau sẽ phải xuống đài.
Tâm trạng Thiết Thi mặc dù không tốt, nhưng không có nghĩa hắn đồng tình với người N*, trong mắt hắn người N* và súc sinh không có gì khác nhau. Chỉ là cảnh tượng đó có chút khiến hắn chấn động, không thể nào tiếp nhận.
Đêm hôm đó, Đường Phong lại lần nữa tới phủ đại sứ. Vận khí hắn không tốt, nữ đại sứ chuẩn bị sớm mai rời khỏi Nhật, vì chính phủ Mỹ trưa mai sẽ tuyên bố chính thức khai chiến với Nhật, nếu cô không rời khỏi, vậy thì chỉ có thể thành vật bồi táng thôi. Cô vẫn không tin người N* sẽ tuân thủ đạo lý chó má gì mà hai nước giao chiến không chạm tới đại sứ.
Nội dung video khiến mỹ nữ tóc vàng này rất khiếp sợ, đồng thời trong lòng cô càng có cảm giác cao thâm khó lường với khả năng của Đường Phong.
Đây thật sự là may mắn có được sao? Cô không tin, cô luôn vững tin, vận may và thực lực có quan hệ trực tiếp.
Cuối cùng, đoạn video này chỉ bán với giá 1 triệu USD, điều này khiến Đường Phong không hài lòng lắm. Những hắn cũng không còn cách khác. Mỹ đã có đủ cớ để khai chiến với người N*, có đoạn video này hay không không quan trọng. Cho dù mua cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi. Mỹ sở dĩ muốn có chỉ là muốn một lần kiên quyết với N*, khiến bọn họ hoàn toàn hết đường lui, tránh chưa đánh lại tìm người tới viện trợ. Chỉ cần có đoạn video này, sợ là không có quốc gia nào muốn lôi kéo quan hệ với N*.
Cuối cùng sau khi hai bên mặc cả 1 triệu USD được giao nhận. Còn Đường Phong cũng sau khi giao dịch hoàn thành nhanh chóng rời đi, hắn đã biết bản lĩnh dẫn chuyện của người phụ nữ này. Nếu nói thêm một chút, hắn không dám đảm bảo mình sẽ lại không lỡ lời.
Nhận được mệnh lệnh của lão đại, Thiết Thi trước tiên gọi điện thồng báo cho anh em hai tổ khác, sau đó mình lại giống Hứa Cường làm chút chuyện khiến cho quần chúng cực kỳ bất mãn, cuối cùng quần chúng phẫn nộ quyết định xông vào hoàng cung tìm thiên hoàng muốn một thuyết pháp (ý kiến).
Thiết Thi rất thông minh, sau khi kích động quần chúng thành công, hắn mệnh lệnh các anh em lính đánh thuê Tử Thần không cần xông lên phía trước, trốn trong đám đông từ từ đảy vào trong. Dù sao hoàng cung không giống các nơi khác, thiên hoàng tuyệt đối không cho phép quần chúng kích động xông vào trong uy hiếp sự an toàn của hắn. Mấy trăm đội tự vệ trang bị đầy đủ bên ngoài hoàng cung chính là chứng minh tốt nhất, họng súng tối om của họ vẫn luôn bày ra trước quần chúng.
Binh sĩ của đội tự vệ thấy đám đông càng ngày càng gần, bọn họ vừa cao giọng ngăn cản, vừa mở chốt an toàn chuẩn bị ứng phó tình huống bộc phát bất cứ khi nào.
Quần chúng lúc này đã mất đi lý trí, bọn họ miệng hô lớn không muốn chiến tranh, giơ băng rôn yêu cầu thiên hoàng ra ngoài giải thích. Từ khi sự việc bị bại lộ, Thiên hoàng không có bất cứ dấu hiệu nào, chỉ cho cơ quan tuyên bố tin tức của hoàng cung tuyên bố ra ngoài muốn Mỹ công khai xin lỗi. Đây không phải là vô nghĩa sao? Ngươi mưu đồ xâm lược người ta, ngược lại bảo người ta cho một cách nói? Nhân dân Nhật rất không hài lòng với chuyện này, nhiều năm nhu vậy họ đã quen với cuộc sống dưới bóng râm của Mỹ rồi, bọn họ cho rằng Nhật không thể chiến thắng Mỹ.
Đối mặt với cử động không nghi ngờ gì như tự sát này của chính phủ, bọn họ thấy vô cùng bất mãn, không thấy Thiên hoàng, không có cách nói tuyệt đối không bỏ qua. Mặc dù nòng súng của quân tự vệ chỉ vào bọn họ, nhưng bọn họ không sợ, bọn họ không tin đội tự vệ sẽ nổ súng giết đồng bào của chính mình, huống hồ có không ít người thân thuộc của những quan binh đội tự vệ này trong đám đông.
“Chúng tôi không muốn chiến tranh, chúng tôi muốn hòa bình” Quần chúng lớn tiếng hô, âm thanh vang tận mây xanh, cho dù là Thiên hoàng ở trong thâm cung cũng có thể nghe thấy.
“Khốn kiếp. Bọn họ dám hoài nghi quyết định của ta. Điền Tá, hạ lệnh xuống, nếu có người dám tới gần hoàng cung 10m, giết không cần hỏi. Đại Nhật đế quốc chúng ta không cần người nhu nhược” Thiên hoàng ném mạnh ly rượu trong tay xuống đất, sau đó nghiêm mặt ra lệnh cho trung tướng lục quân đội tự vệ Điền Tá Hùng bên cạnh.
Điền Tá nhíu nhíu mày, bên ngoài đều là đồng bào của hắn, bảo hắn ra tay với đồng bào của chính mình đúng là không thể làm được, huống hồ nếu hắn hạ lệnh nổ súng giết chết đồng bào mình, vậy hắn nhất định sẽ trở thành tội nhân của đại N* đế quốc rồi, trở thành người chịu tội thay Thiên hoàng. Nhưng mệnh lệnh của Thiên hoàng lại không thể từ chối, hắn thật sự rất khó xử.
Thiên hoàng thấy Điền Tá có chút do dự, đứng dậy hung hăng quát vài câu nói: “Mệnh lệnh của ta, ngươi nghe thấy chưa? Bây giờ lập tức chấp hành.”
Điền Tá trong lòng thở dài, đứng thẳng người chập hai chân lại,cung kính nói: “Rõ” Nói xong quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Điền Tá, hai tay thiên hoàng chống eo ngửa đầu nhắm mắt thở ra nặng nề. hắn cũng không uốn áp dụng trấn áp đổ máu nhân dân của mình, nhưng bây giờ hắn đã như tên trên cung không thể không bắn. Thông cáo đã phát ra, nếu lúc này hắn sửa lại, vậy bộ mặt của hoàng thất tồn tại thế nào đây? Hơn nữa cho dù hắn sửa đổi quyết sách, Mỹ cũng không dừng tay. Việc tới nước này, hắn cũng chỉ có thể áp dụng biện pháp cứng rắn ổn định trong nước trước, sau đó chuẩn bị xong bất cứ lúc nào cũng có thể khai chiến với Mỹ. Đánh một trận với Mỹ, trong lòng thiên hoàng có lòng tin, vì ngày này, hắn đã đợi rất lâu rất lâu rồi.
Sau khi Điền Tá hạ lệnh, tất cả quan binh đều không dám tin. Bọn họ vốn tưởng mình chỉ cần làm dáng vậy, hù dọa đám đông một chút, bọn họ không ngờ, trưởng quan sẽ mệnh lệnh bọn họ giết chết tất cả những ai có gan dám tới gần hoàng cung. Nhưng bọn họ cũng hết cách, bọn họ là binh sĩ, là một binh sĩ bọn họ phải hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của trưởng quan (quan lớn). Đại đa số thành viên của đội tự vệ bắt đầu trong lòng lặng lẽ cầu nguyện người nhà mình đừng xúc động như vậy.
Cùng lúc Điền Tá hạ lệnh, hội nghị đang tổ chức ở nghị viện quốc hội cũng vừa kết thúc. Trong lòng Quy Đảo thở phào nhẹ nhõm, đề nghị của hắn với ưu thế yếu ớt cuối cùng được thông qua. Nhìn công văn trong tay, Quy Đảo thở dài, có thử này rồi, hắn có thể đảo ngược mệnh lệnh của thiên hoàng, nhưng con đường làm quan của mình cũng sẽ rất nhanh đặt dấu chấm hết.
Quy Đảo tham chính 30 năm, một lòng vì nhân dân, trong mắt quốc dân, ông là một thủ tướng tốt, ông luôn đứng ở góc độ của nhân dân để suy nghĩ vấn đề. Để tránh nhân dân chịu tổn hại quá lớn, vì tiền đồ của Nhật, cho dù sau chuyện này bị bãi nhiễm xuống chức, trong lòng Quy Đảo cũng không tiếc nuối.
Cẩn thận cất kỹ văn kiện, Quy Đảo cùng mấy thân tín lập tức dưới sự bảo vệ của vệ sỹ chạy xe tới hoàng cung.
Ngoài hoàng cung người chết đầu tiên đã xuất hiện. Đó là một bé trai 6, 7 tuổi. Bé không biết hôm nay mình cùng bố tới đây làm gì, bé ham chơi giơ băng rôn của bố vứt ra sau, một mình dẫn đầu chạy lên trước.
Sau khi bé bước vào phạm vi vạch cảnh giới, một tiếng súng vang lên, sinh mạng nhỏ nhoi của cậu bé đặt dấu chấm hết từ đây. Nổ súng là một binh sĩ trẻ tuổi. Hắn ngây dại nhìn cậu bé ngã dưới nòng súng của mình, hắn quả thật không dám tin đó là mình làm. Từ sau khi nhận được lệnh của trưởng quan, hắn luôn rất căng thẳng, hai tay nắm chặt súng đều run lên.Sau khi cậu bé đó xông qua vạch cảnh giới, hắn không biết mình làm sao nữa, lại ma xui quỷ khiến nổ súng giết chết cậu bé.
Phát súng này như kèn chiến đấu. Dưới tiếng hô khẩu hiệu của mọi người, tiếng súng vẫn không bị lấn át, mấy vạn quần chúng đồng thời ngừng hò hét. Người ở gần vẻ mặt không dám tin nhìn cậu bé ngã trong vũng máu, còn người ở xa lại bắt đầu nhìn bốn phía, nghe ngóng xem xảy ra chuyện gì.
Cha cậu bé sau khi sững sờ kêu to chạy lên ôm lấy thi thể con trai, khóc đau đớn, ông phẫn hận nhìn đội tự vệ trước mắt, đau đớn tức giận hét lên
Cái chết của cậu bé rất nhanh truyền đi trong đám đông. Cảm xúc phẫn nộ của mọi người đã lên tới điểm giới hạn, hô lớn nhặt đá từ dưới đất lên, thậm chí là cành cây đập tới đội tự vệ.
Đối mặt với quần chúng phẫn nộ, thành viên đội tự vệ có chút run rẩy nuốt nước miếng. Nhìn quần chúng càng ngày càng đông bước qua vạch cảnh giới, trưởng quan phục trách hiện trường nhắm mắt nói: “Đối với những người vào trong vạch cảnh giới, giết chết” Lúc hô lên, vị trưởng quan này rơi nước mắt.
Tiếng súng vang lên, số người ngã trong vũng máu càng ngày càng nhiều. Quần chúng bắt đầu sợ hãi, đối mặt với cái chết ai không sợ hãi. Người phía trước dần dần ngừng bướu. Nhưng bọn họ sợ người phía sau không sợ!Mấy vạn quần chúng cách xa đó trên 100m nghe thấy tiếng súng. Người phía sau bắt đầu chen lên trước, bọn họ muốn nhìn rõ, muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Ngươi chen ta, ta chen ngươi, rất nhiều quần chúng phía trước bị chen vào vạch cảnh giới, bỏ mạng nơi đây.
Thiết Thi và các thành viên của lính đánh thuê Tử Thần vẫn luôn lạnh lùng quan sát cảnh tượng. Lúc bọn họ thấy thi thể dày trên mặt đất và nòng súng tối om của đội tự vệ, trong lòng bọn họ có chút mặc niệm cho những người chết thảm dưới nòng súng của chính đồng bào mình. Lúc này tâm trạng bọn họ không vui vẻ như trong tưởng tượng, ngược lại có chút nặng nề.
Sự kiện máu tanh ở cửa hoàng cung không khuếch tán ra ngoài, chính phủ N* nửa tiếng trước hạ lệnh tất cả các đài truyền hình và báo chí, inte đều không được phép tiếp tục đưa tin sự kiện bạo động trong nước.
Lúc Quy Đảo chạy tới cửa hoàng cung, ông dường như già đi mấy chục tuổi, sắc mặt ông tái nhợt, ông không tin đây là thật. Nhưng ông biết, mắt mình không thể nào lừa gạt mình, thở dài, trong lòng Quy Đảo nói: “Xong rồi, đại N* đế quốc e là sắp xong rồi.
Một tiếng sau, Thiết Thi nhận được thông báo của Đường Phong, bảo bọn họ quay về. Thiết Thi gọi các anh em rời khỏi đám đông, lái xe về công xưởng. Suốt đường đi một Thiết Thi luôn nói nhiều cũng giữ im lặng, hắn không biết mình nên nói gì. Quân đội nổ súng với chính dân nước mình. Đây quả thật là điều hắn không dám tưởng tượng.
Trong công xưởng, mấy người Đường Phong ngồi tổng kết chuyện tối nay. Nghe tường thuật của Thiết Thi, mấy người Đường Phong đều không dám tin nhìn hắn.
Thiết Thi thở dài lấy máy quay nhỏ trên cổ áo xuống giao cho Đường Phong. Trước khi bọn họ đi, Đường Phong bảo Thiết Thi, Hứa Cường và đội trưởng hai đội khác mỗi người ang theo một máy quay loại nhỏ. Đường Phong muốn bọn họ quay những điều đó lại, cho dù là công bố hay để lại làm kỷ niệm đều không tệ.
Hình ảnh trong tivi không rõ lắm, nhưng bọn Đường Phong lại có thể nhìn thấy rõ từng người trong đám đông ngã xuống, tiếng gào khóc, tiếng tức giận chửi bới hỗn tạp.
Cười nhạt tắt tivi đi, Đường Phong nói: “Người N* thật là lợi hại. Quân đội mình nổ súng với nhân dân mình. Lần này N* không muốn chết cũng khó rồi”.
Thiết Thi gật đầu nói: “Đúng vậy. Ây, em từng là một binh lính. Chuyện thế này em chưa từng nghĩ tới. Cho dù là quốc gia nào, chức trách của quân đội chính là bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân.Hôm nay nước N* đúng là khiến em mở rộng tầm mắt.
“Tử Thần, cậu định làm thế nào với đoạn video này?” Đức Dã cười tủm tỉm nhìn Đường Phong. Giá của đoạn video này không hề thấp hơn đoạn video hương diễm đó. Nếu nói sau khi đoạn video đó công bố ra Nhật sẽ chịu sự khinh bỉ của toàn thế giới, vậy đoạn video này nếu công bố ra ngoài, Nhật sẽ chịu sự trừng trị của nhân dân toàn thế giới.
Đường Phong cười lạnh lùng nói: “Còn có thể làm thế nào? Tất nhiên là bán cho Mỹ rồi. Không ngờ lần này tới N* lại có thể thu hoạch lớn như vậy. Lần này chúng ta có thể nói là toàn thắng. Không hao một binh một tốt nào có thể khiến cho Nhật rơi vào tình cảnh tuyệt vọng không lối thoát! Trước khi tới N* tôi thật sự không nghĩ sẽ thế này”.
Mấy người gật gật đầu, bọn họ đều biết giá của đoạn video này. Chỉ cần đoạn video này được công bố ra ngoài, cho dù nước N* không vong quốc, ít nhất cũng sẽ không thể nổi lên được. Mỹ sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, tới lúc đó bọn họ e là sẽ cho Interpol (cảnh sát quốc tế) tới gây phiền phức cho N*. Cho dù N* có quốc gia đồng minh, nhưng sau khi đoạn video này công bố ra, chắc những quốc gia đồng minh cũng sẽ không đứng ra giúp bọn họ. Dù sao bọn họ giết hại nhân dân của mình. Ai dám nói giúp bọn họ biết đâu hôm sau sẽ phải xuống đài.
Tâm trạng Thiết Thi mặc dù không tốt, nhưng không có nghĩa hắn đồng tình với người N*, trong mắt hắn người N* và súc sinh không có gì khác nhau. Chỉ là cảnh tượng đó có chút khiến hắn chấn động, không thể nào tiếp nhận.
Đêm hôm đó, Đường Phong lại lần nữa tới phủ đại sứ. Vận khí hắn không tốt, nữ đại sứ chuẩn bị sớm mai rời khỏi Nhật, vì chính phủ Mỹ trưa mai sẽ tuyên bố chính thức khai chiến với Nhật, nếu cô không rời khỏi, vậy thì chỉ có thể thành vật bồi táng thôi. Cô vẫn không tin người N* sẽ tuân thủ đạo lý chó má gì mà hai nước giao chiến không chạm tới đại sứ.
Nội dung video khiến mỹ nữ tóc vàng này rất khiếp sợ, đồng thời trong lòng cô càng có cảm giác cao thâm khó lường với khả năng của Đường Phong.
Đây thật sự là may mắn có được sao? Cô không tin, cô luôn vững tin, vận may và thực lực có quan hệ trực tiếp.
Cuối cùng, đoạn video này chỉ bán với giá 1 triệu USD, điều này khiến Đường Phong không hài lòng lắm. Những hắn cũng không còn cách khác. Mỹ đã có đủ cớ để khai chiến với người N*, có đoạn video này hay không không quan trọng. Cho dù mua cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi. Mỹ sở dĩ muốn có chỉ là muốn một lần kiên quyết với N*, khiến bọn họ hoàn toàn hết đường lui, tránh chưa đánh lại tìm người tới viện trợ. Chỉ cần có đoạn video này, sợ là không có quốc gia nào muốn lôi kéo quan hệ với N*.
Cuối cùng sau khi hai bên mặc cả 1 triệu USD được giao nhận. Còn Đường Phong cũng sau khi giao dịch hoàn thành nhanh chóng rời đi, hắn đã biết bản lĩnh dẫn chuyện của người phụ nữ này. Nếu nói thêm một chút, hắn không dám đảm bảo mình sẽ lại không lỡ lời.
/219
|