“Mẹ kiếp, cái đám súc sinh này còn muốn giết cả nhà người ta? Mẹ nó.” Hứa Cường tính tình bộc trực nhất, vừa nghe Ân Phỉ nói xong thì tức giận đánh mạnh một quyền, đập bể cái bàn.
Ba người còn lại vẻ mặt cũng không tốt hơn Hứa Cường là mấy, chỉ là bọn họ kiềm nén được mà thôi. Bọn họ muốn giữ lửa giận lại chờ bộc phát lên người tên Đường Khuê kia.
Quan Trí Dũng là người tỉnh táo lại trước tiên, lạnh lùng mở miệng hỏi: “Phỉ Phỉ, em có biết bọn Điền Khuê thường xuyên tập trung ở đâu không?”
“Hôm qua lúc bị bắt, em có nghe mấy tên kia nói là hình như mỗi tối Điền Khuê đều tới bar Lam Nguyệt, ở đó cho đến ba giờ sáng mói rời đi.” Ân Phỉ ngồi nghĩ nghĩ rồi nói.
Hôm qua ban đầu mấy người bọn Trường Phát vốn định bắt lấy Ân Phỉ sau đó đưa về bar Lam Nguyệt cho Điền Khuê xử lý, nhưng mà tóc dài thấy sắc đẹp của Ân Phỉ thì không kiềm được, nói với đồng bạn của mình: “Cô nàng này lớn lên trông thật là xinh đẹp, mẹ kiếp, tao thấy hay là bọn mình dẫn đi một chỗ nào đó sung sướng một trận rồi hãy đem về? Dù sao lão đại cũng chỉ nói là xử lý nàng, cũng không có nói là phải mang nàng lành lặn trở về, nếu như bây giờ mang nàng về thì mấy tên sắc lang cũng không có buông tha cho tiểu mỹ nhân này. Mà với thân phận, địa vị của chúng ta thì đến bao giờ mới tới lượt, sợ là đến phiên chúng ta thì cũng chỉ còn là một cỗ thi thể mà thôi.”
Mấy tên lưu manh khác cũng không phải thánh nhân, liên gật đầu đồng ý, nhưng sau đó tóc dài lại nói: “Anh Trường Phát, chuyện này có ổn không? Anh đừng quên là hôm nay chúng ta còn phải đi đưa phí bảo kê thu được cho đại ca, đến lúc đó lỡ mà lão đại mất hứng thì chúng ta đỡ không được đâu.”
Trường Phát dùng ban tay đánh vào đầu tên lưu manh kia một cái mắng: “Mẹ kiếp, không biết mày đang nói chuyện với ai sao. Con mẹ nó, mày cũng chỉ là người mới thôi. Lão đại ngày nào cũng ở quán bar Lam Nguyệt uống tới ba bốn giờ sáng đó? Mà bây giờ là mấy giờ? Đến lúc lão đại đi là mấy giờ? Cho dù mỗi người chúng ta mỗi người làm một giờ cũng còn được đó! Mà các ngươi mỗi thằng làm hai chục phút cũng là hết xí quách rồi.”
Những lời Ân Phỉ không nói thì mấy người Đường Phong cũng không biết, bất quá chuyện này không sao cả, chỉ cần biết mục tiêu ở đó là được rồi. Ngẩng đầu nhìn tivi, Đường Phong nói: “Hiện giờ là tám giờ, chúng ta đi ăn một bữa cơm, cả ngày nay không ăn gì rồi, nhất là Phỉ Phỉ, khóc mãi đến giờ, ngay cả điểm tâm sáng cũng không ăn, khóc lâu như vậy cũng rất mệt người, không ăn sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Mười phút sau, đoàn người đi xuống một nhà ăn ở dưới lầu một. Quần áo của Ân Phỉ hôm qua đã bị Trường Phát xé rách hết, hiện giờ mặc quần jean cùng áo T-shirt màu lam, trông cũng không tồi. Đây là chiến lợi phẩm mà bọn Đường Phong thu được hôm qua.
Khi ông chủ nhà hàng đem thêm tám món ăn nữa lên thì bị tình cảnh trước mắt làm cho choáng váng, chỉ thấy bàn cơm vốn đã dọn ra bảy món ăn giờ đã sạch trơn, chỉ còn lại một cái dĩa trong tay Hứa Cường đang bị hắn càn quét đến những miếng thịt cuối cùng. Cái này cũng không thể trách bọn họ được, năm người này, ngoại trừ Ân Phỉ ra thì đều không phải là thường nhân, cả ngày nay ngoài bữa điểm tâm sáng ra thì cũng không ăn gì, giờ có một bàn cơm ngon lành bày ra trước mặt thì sao còn phải kiềm chế nữa? Không thèm để ý gì cả, thả sức ăn uống.
Ân Phỉ cũng không có cười khi thấy tình cảnh này, trong lòng nàng giờ đây chỉ có sự cảm động, bởi vì nàng biết rõ nếu không phải vì nàng thì mấy người này cũng sẽ không để bụng đói đến mức như vậy.
Đợi đến sau khi ra khỏi nhà hàng, Đường Phong mới nói với Ân Phỉ: “Phỉ phỉ, em về nghỉ trước đi, bọn anh làm xong việc rồi sẽ trở lại.”
“Không, em… em muốn đi cùng các anh, em… em muốn báo thù cho ba và em trai em.” Ân Phỉ kiên định nói, bộ dáng có chút đau thương, hai mắt rưng rưng, ý là nếu như anh không đáp ứng thì em sẽ khóc cho anh xem.
Đường Phong không đành lòng cự tuyệt, hít một hơi nói: “Phỉ phỉ thật là…. Nghe lời anh đi, chuyện này rất nguy hiểm, với lại em ở thị trấn này lâu như vậy, nhất định có rất nhiều người quen, không giống như bọn anh đều là người lạ. Chờ sự tình xong xuôi hết rồi bọn họ muốn điều tra cũng không dễ, nếu như em đi theo rồi bị người ta nhận ra, thì sau này em sẽ mang trên người tội giết người, sẽ phải trốn tránh cả đời đó.”
Ân Phỉ có chút thất vọng, gật đầu nói: “Vâng, em hiểu rồi. Em sẽ ngoan ngoãn chờ các anh trở về, mặc dù là em rất muốn tự tay báo thù cho ba em…” tiếp đó tiếng nói càng ngày càng nhỏ, cũng không nghe rõ nàng nói gì nữa.
Mấy người nhìn theo Ân Phỉ đi về khách sạn xong rồi mới gọi một chiếc taxi, mở cửa chen nhau chui vào trong. Thực sự là phải chen nhau mà vào trong xe, bởi vì cái bộ dáng của Hứa Cường chui vào trong xe quân dụng bình thường thì khá rộng rãi nhưng ngồi trong chiếc taxi này thì có chút chật chội, lái xe thấy vậy thì nhắc nhẹ: “Các anh cẩn thận cẩn thận, đừng chen chúc như vậy làm hư mất cánh cửa xe của tôi.”
Hơn mười giây sau, Hứa Cường rốt cuộc cũng có lách người chui qua cửa taxi nhỏ hẹp mà ngồi vào trong, bộ dáng trong rất mệt mỏi, cũng không để ý tới ánh mắt u oán của lãi xe, mắng: “Mẹ kiếp, phá xe cái gì, lái xe, đi bar Lam nguyệt nhanh đi.”
Lái xe sửng sốt một chút, có hơi buồn cười hỏi: “Các vị là người từ bên ngoài tới à?” Nói xong lại quay đầu lại, khởi động xe.
Quan Trí Dũng ngăn Vương Thắng chuẩn bị đáp lời lại, hỏi: “Làm sao anh biết?” Cái này cũng không trách Quan Trí Dũng cẩn thận, dù sao thì lúc này cũng là giai đoạn rất nhạy cảm.
“Ha ha, nếu là người địa phương thì chắc chắn sẽ không bảo tôi lái xe đến bar Lam Nguyệt.” Lái xe cười vui vẻ nó, nụ cười có vẻ đê tiện.
“Hả? Vì sao?” Đường Phong cũng có chút tò mò hỏi?”
Lái xe cười cười, cũng không nói lời nào, mười giây sau dừng xe lại ở bên cạnh đường nói: “Đến rồi, sáu tệ! Cảm ơn!”
Đường Phong thấy lúc này bọn họ ở ngay chỗ ngã tư cùng chỗ với khách sạnh mà họ ở, mà quán bar Lam Nguyệt ở ngay bên cạnh khách sạn, chả trách người lái xe biết mấy người không phải là người địa phương. Vương Thắng hung hăng đưa ra một tờ mười tệ, làm bộ dáng tiêu sái nói: “Không cần thối.” Tiếp đó theo Đường Phong xuống xe.
Cực khổ nhất là Hứa Cường, hai mươi giây trước mới cố gắng chui vào trong xe, giờ lại phải vất vả chui ra, mà thời gian chui ra chui vào còn lâu hơn so với thời gian ngồi trên xe.
Dưới sự trợ giúp của mấy người Đường Phong, Hứa Cường cuối cùng cũng thuận lợi đi xuống xe, tức giận mắng: “Mẹ kiếp, sau này lão tử không bao giờ đi xe như vậy nữa, chờ khi nào lão tử có tiền thì nhất định phải mua một chiếc Hummer, ngồi xe như vậy mới thoải mái.”
Mấy người tới trước cửa bar Lam Nguyệt, Đường Phong, Hứa Cường, Quan Trí Dũng ba người nhìn ngó xung quanh, đánh giá tình hình. Đây là thói quen khi bọn họ đi chấp hành nhiệm vụ trong quân đội, bao giờ cũng đem tình hình xung quanh xem xét một lượt, tính toán đường lui cho mình. Một lát sau ba người nhìn nhau gật đầu, kéo Vương Thắng vẫn còn đang mờ mịt không hiểu gì đi vào quán bar.
Quán bar cũng rất bình thường, có vài khách nhân đang ngồi lác đác ở nhiều chỗ, bốn người tìm một bàn trống rồi ngồi xuống.
“Xin hỏi các anh muốn uống gì không?” Một tiếp viên mặc quần áo hở hang đến gần mấy người, đem bầu ngực căng tròn của mình áp chặt vào Quan Trí Dũng hỏi.
Quan Trí Dũng cau mày, cô gái này tuy vóc người rất hấp dẫn nhưng hắn lại không có chút hứng thú. Một là không đúng thời điểm, hai là hắn biết chắc cô gái này là nhà vệ sinh chung của cả vạn người rồi. Hắn nhích người ra xa một chút, dùng thanh âm lạnh lùng nói: “Chúng ta đến uống rượu, không cần phục vụ, cô em không cần phải cố gắng làm gì, đưa trước hai chai đi, loại Thanh Đảo đó.”
Cô tiếp viên cũng không để ý đến thái độ lạnh lùng của Quan Trí Dũng, cười duyên nói: “Tiên sinh, trong quán chúng ta không có Thanh Đảo, nhưng các vị có thể thử dùng Gia Sĩ Bác, cũng không tồi đâu, nếu các vị vẫn không thích thì bar chúng ta còn có Bách Uy, còn có……”
Giọng nói của cô tiếp viên làm co Quan Trí Dũng rất không thoải mái, cắt ngang lời nàng nói: “Không cần giới thiệu, cho hai Gia Sĩ Bác trước đi, cái khác tính sau!”
Có thể là do khách còn vắng nên rất nhanh rượu đã được mang tới, mấy người vừa uống vừa đánh giá chung quanh.
“Lão đại, tình báo có chính xác không? Ta thấy những người này không giống lưu manh” Hứa Cường có chút nghi hoặc hỏi.
Đường Phong cũng không nói gì, chỉ cau mày suy nghĩ. Đúng lúc này thì cửa quán bar bị đẩy ra, một người trung niên vóc người to lớn, cỡ như Vương Thắng dẫn theo vài tên thanh niên đi vào.
Trung niên nhân đi đến bên quầy bar, hung hăng ngắt ngực của cô tiếp viên vừa chào mới bọn Đường Phong nói: “Cho lão tử một gian phòng riêng, gọi Tiểu Linh, Tiểu Lan đến phục vụ, mẹ kiếp. Lão tử đang nóng, cần các nàng đến giúp lão tử hạ hỏa.”
Cô tiếp viên liền nở nụ cười kiều mị nói: “Anh Khuê thật là đáng ghét, lần nào cũng chiếm tiện nghi của người ta nhưng mà lại gọi bọn Tiểu Linh phục vụ người.”
“Ba.” Trung niên nhân tát mặt vào mặt cô tiếp viên một cái, nói: “Con mẹ nó, mày nghĩ ta là ai hả, bị nam nhân chơi nhiều quá nên điên rồi sao? Được, để hôm nay lão tử thỏa mãn mày?” Nói xong cũng không quay đầu lại, nói với mấy ngươi ở sau lưng: “Bọn bây đem nàng đi, cứ chơi cho thả cửa đi, xong rồi mà còn chưa chết thì phân cho các huynh đệ khác.”
Cô tiếp viên ra sức cầu xin nhưng bọn lưu manh cũng không thèm để ý, cảm tạ đại ca một tiếng sau đó bắt nàng đi ra ngoài.
Ba người còn lại vẻ mặt cũng không tốt hơn Hứa Cường là mấy, chỉ là bọn họ kiềm nén được mà thôi. Bọn họ muốn giữ lửa giận lại chờ bộc phát lên người tên Đường Khuê kia.
Quan Trí Dũng là người tỉnh táo lại trước tiên, lạnh lùng mở miệng hỏi: “Phỉ Phỉ, em có biết bọn Điền Khuê thường xuyên tập trung ở đâu không?”
“Hôm qua lúc bị bắt, em có nghe mấy tên kia nói là hình như mỗi tối Điền Khuê đều tới bar Lam Nguyệt, ở đó cho đến ba giờ sáng mói rời đi.” Ân Phỉ ngồi nghĩ nghĩ rồi nói.
Hôm qua ban đầu mấy người bọn Trường Phát vốn định bắt lấy Ân Phỉ sau đó đưa về bar Lam Nguyệt cho Điền Khuê xử lý, nhưng mà tóc dài thấy sắc đẹp của Ân Phỉ thì không kiềm được, nói với đồng bạn của mình: “Cô nàng này lớn lên trông thật là xinh đẹp, mẹ kiếp, tao thấy hay là bọn mình dẫn đi một chỗ nào đó sung sướng một trận rồi hãy đem về? Dù sao lão đại cũng chỉ nói là xử lý nàng, cũng không có nói là phải mang nàng lành lặn trở về, nếu như bây giờ mang nàng về thì mấy tên sắc lang cũng không có buông tha cho tiểu mỹ nhân này. Mà với thân phận, địa vị của chúng ta thì đến bao giờ mới tới lượt, sợ là đến phiên chúng ta thì cũng chỉ còn là một cỗ thi thể mà thôi.”
Mấy tên lưu manh khác cũng không phải thánh nhân, liên gật đầu đồng ý, nhưng sau đó tóc dài lại nói: “Anh Trường Phát, chuyện này có ổn không? Anh đừng quên là hôm nay chúng ta còn phải đi đưa phí bảo kê thu được cho đại ca, đến lúc đó lỡ mà lão đại mất hứng thì chúng ta đỡ không được đâu.”
Trường Phát dùng ban tay đánh vào đầu tên lưu manh kia một cái mắng: “Mẹ kiếp, không biết mày đang nói chuyện với ai sao. Con mẹ nó, mày cũng chỉ là người mới thôi. Lão đại ngày nào cũng ở quán bar Lam Nguyệt uống tới ba bốn giờ sáng đó? Mà bây giờ là mấy giờ? Đến lúc lão đại đi là mấy giờ? Cho dù mỗi người chúng ta mỗi người làm một giờ cũng còn được đó! Mà các ngươi mỗi thằng làm hai chục phút cũng là hết xí quách rồi.”
Những lời Ân Phỉ không nói thì mấy người Đường Phong cũng không biết, bất quá chuyện này không sao cả, chỉ cần biết mục tiêu ở đó là được rồi. Ngẩng đầu nhìn tivi, Đường Phong nói: “Hiện giờ là tám giờ, chúng ta đi ăn một bữa cơm, cả ngày nay không ăn gì rồi, nhất là Phỉ Phỉ, khóc mãi đến giờ, ngay cả điểm tâm sáng cũng không ăn, khóc lâu như vậy cũng rất mệt người, không ăn sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Mười phút sau, đoàn người đi xuống một nhà ăn ở dưới lầu một. Quần áo của Ân Phỉ hôm qua đã bị Trường Phát xé rách hết, hiện giờ mặc quần jean cùng áo T-shirt màu lam, trông cũng không tồi. Đây là chiến lợi phẩm mà bọn Đường Phong thu được hôm qua.
Khi ông chủ nhà hàng đem thêm tám món ăn nữa lên thì bị tình cảnh trước mắt làm cho choáng váng, chỉ thấy bàn cơm vốn đã dọn ra bảy món ăn giờ đã sạch trơn, chỉ còn lại một cái dĩa trong tay Hứa Cường đang bị hắn càn quét đến những miếng thịt cuối cùng. Cái này cũng không thể trách bọn họ được, năm người này, ngoại trừ Ân Phỉ ra thì đều không phải là thường nhân, cả ngày nay ngoài bữa điểm tâm sáng ra thì cũng không ăn gì, giờ có một bàn cơm ngon lành bày ra trước mặt thì sao còn phải kiềm chế nữa? Không thèm để ý gì cả, thả sức ăn uống.
Ân Phỉ cũng không có cười khi thấy tình cảnh này, trong lòng nàng giờ đây chỉ có sự cảm động, bởi vì nàng biết rõ nếu không phải vì nàng thì mấy người này cũng sẽ không để bụng đói đến mức như vậy.
Đợi đến sau khi ra khỏi nhà hàng, Đường Phong mới nói với Ân Phỉ: “Phỉ phỉ, em về nghỉ trước đi, bọn anh làm xong việc rồi sẽ trở lại.”
“Không, em… em muốn đi cùng các anh, em… em muốn báo thù cho ba và em trai em.” Ân Phỉ kiên định nói, bộ dáng có chút đau thương, hai mắt rưng rưng, ý là nếu như anh không đáp ứng thì em sẽ khóc cho anh xem.
Đường Phong không đành lòng cự tuyệt, hít một hơi nói: “Phỉ phỉ thật là…. Nghe lời anh đi, chuyện này rất nguy hiểm, với lại em ở thị trấn này lâu như vậy, nhất định có rất nhiều người quen, không giống như bọn anh đều là người lạ. Chờ sự tình xong xuôi hết rồi bọn họ muốn điều tra cũng không dễ, nếu như em đi theo rồi bị người ta nhận ra, thì sau này em sẽ mang trên người tội giết người, sẽ phải trốn tránh cả đời đó.”
Ân Phỉ có chút thất vọng, gật đầu nói: “Vâng, em hiểu rồi. Em sẽ ngoan ngoãn chờ các anh trở về, mặc dù là em rất muốn tự tay báo thù cho ba em…” tiếp đó tiếng nói càng ngày càng nhỏ, cũng không nghe rõ nàng nói gì nữa.
Mấy người nhìn theo Ân Phỉ đi về khách sạn xong rồi mới gọi một chiếc taxi, mở cửa chen nhau chui vào trong. Thực sự là phải chen nhau mà vào trong xe, bởi vì cái bộ dáng của Hứa Cường chui vào trong xe quân dụng bình thường thì khá rộng rãi nhưng ngồi trong chiếc taxi này thì có chút chật chội, lái xe thấy vậy thì nhắc nhẹ: “Các anh cẩn thận cẩn thận, đừng chen chúc như vậy làm hư mất cánh cửa xe của tôi.”
Hơn mười giây sau, Hứa Cường rốt cuộc cũng có lách người chui qua cửa taxi nhỏ hẹp mà ngồi vào trong, bộ dáng trong rất mệt mỏi, cũng không để ý tới ánh mắt u oán của lãi xe, mắng: “Mẹ kiếp, phá xe cái gì, lái xe, đi bar Lam nguyệt nhanh đi.”
Lái xe sửng sốt một chút, có hơi buồn cười hỏi: “Các vị là người từ bên ngoài tới à?” Nói xong lại quay đầu lại, khởi động xe.
Quan Trí Dũng ngăn Vương Thắng chuẩn bị đáp lời lại, hỏi: “Làm sao anh biết?” Cái này cũng không trách Quan Trí Dũng cẩn thận, dù sao thì lúc này cũng là giai đoạn rất nhạy cảm.
“Ha ha, nếu là người địa phương thì chắc chắn sẽ không bảo tôi lái xe đến bar Lam Nguyệt.” Lái xe cười vui vẻ nó, nụ cười có vẻ đê tiện.
“Hả? Vì sao?” Đường Phong cũng có chút tò mò hỏi?”
Lái xe cười cười, cũng không nói lời nào, mười giây sau dừng xe lại ở bên cạnh đường nói: “Đến rồi, sáu tệ! Cảm ơn!”
Đường Phong thấy lúc này bọn họ ở ngay chỗ ngã tư cùng chỗ với khách sạnh mà họ ở, mà quán bar Lam Nguyệt ở ngay bên cạnh khách sạn, chả trách người lái xe biết mấy người không phải là người địa phương. Vương Thắng hung hăng đưa ra một tờ mười tệ, làm bộ dáng tiêu sái nói: “Không cần thối.” Tiếp đó theo Đường Phong xuống xe.
Cực khổ nhất là Hứa Cường, hai mươi giây trước mới cố gắng chui vào trong xe, giờ lại phải vất vả chui ra, mà thời gian chui ra chui vào còn lâu hơn so với thời gian ngồi trên xe.
Dưới sự trợ giúp của mấy người Đường Phong, Hứa Cường cuối cùng cũng thuận lợi đi xuống xe, tức giận mắng: “Mẹ kiếp, sau này lão tử không bao giờ đi xe như vậy nữa, chờ khi nào lão tử có tiền thì nhất định phải mua một chiếc Hummer, ngồi xe như vậy mới thoải mái.”
Mấy người tới trước cửa bar Lam Nguyệt, Đường Phong, Hứa Cường, Quan Trí Dũng ba người nhìn ngó xung quanh, đánh giá tình hình. Đây là thói quen khi bọn họ đi chấp hành nhiệm vụ trong quân đội, bao giờ cũng đem tình hình xung quanh xem xét một lượt, tính toán đường lui cho mình. Một lát sau ba người nhìn nhau gật đầu, kéo Vương Thắng vẫn còn đang mờ mịt không hiểu gì đi vào quán bar.
Quán bar cũng rất bình thường, có vài khách nhân đang ngồi lác đác ở nhiều chỗ, bốn người tìm một bàn trống rồi ngồi xuống.
“Xin hỏi các anh muốn uống gì không?” Một tiếp viên mặc quần áo hở hang đến gần mấy người, đem bầu ngực căng tròn của mình áp chặt vào Quan Trí Dũng hỏi.
Quan Trí Dũng cau mày, cô gái này tuy vóc người rất hấp dẫn nhưng hắn lại không có chút hứng thú. Một là không đúng thời điểm, hai là hắn biết chắc cô gái này là nhà vệ sinh chung của cả vạn người rồi. Hắn nhích người ra xa một chút, dùng thanh âm lạnh lùng nói: “Chúng ta đến uống rượu, không cần phục vụ, cô em không cần phải cố gắng làm gì, đưa trước hai chai đi, loại Thanh Đảo đó.”
Cô tiếp viên cũng không để ý đến thái độ lạnh lùng của Quan Trí Dũng, cười duyên nói: “Tiên sinh, trong quán chúng ta không có Thanh Đảo, nhưng các vị có thể thử dùng Gia Sĩ Bác, cũng không tồi đâu, nếu các vị vẫn không thích thì bar chúng ta còn có Bách Uy, còn có……”
Giọng nói của cô tiếp viên làm co Quan Trí Dũng rất không thoải mái, cắt ngang lời nàng nói: “Không cần giới thiệu, cho hai Gia Sĩ Bác trước đi, cái khác tính sau!”
Có thể là do khách còn vắng nên rất nhanh rượu đã được mang tới, mấy người vừa uống vừa đánh giá chung quanh.
“Lão đại, tình báo có chính xác không? Ta thấy những người này không giống lưu manh” Hứa Cường có chút nghi hoặc hỏi.
Đường Phong cũng không nói gì, chỉ cau mày suy nghĩ. Đúng lúc này thì cửa quán bar bị đẩy ra, một người trung niên vóc người to lớn, cỡ như Vương Thắng dẫn theo vài tên thanh niên đi vào.
Trung niên nhân đi đến bên quầy bar, hung hăng ngắt ngực của cô tiếp viên vừa chào mới bọn Đường Phong nói: “Cho lão tử một gian phòng riêng, gọi Tiểu Linh, Tiểu Lan đến phục vụ, mẹ kiếp. Lão tử đang nóng, cần các nàng đến giúp lão tử hạ hỏa.”
Cô tiếp viên liền nở nụ cười kiều mị nói: “Anh Khuê thật là đáng ghét, lần nào cũng chiếm tiện nghi của người ta nhưng mà lại gọi bọn Tiểu Linh phục vụ người.”
“Ba.” Trung niên nhân tát mặt vào mặt cô tiếp viên một cái, nói: “Con mẹ nó, mày nghĩ ta là ai hả, bị nam nhân chơi nhiều quá nên điên rồi sao? Được, để hôm nay lão tử thỏa mãn mày?” Nói xong cũng không quay đầu lại, nói với mấy ngươi ở sau lưng: “Bọn bây đem nàng đi, cứ chơi cho thả cửa đi, xong rồi mà còn chưa chết thì phân cho các huynh đệ khác.”
Cô tiếp viên ra sức cầu xin nhưng bọn lưu manh cũng không thèm để ý, cảm tạ đại ca một tiếng sau đó bắt nàng đi ra ngoài.
/219
|