Chọn được áo tắm rồi, Phỉ Phỉ lôi Nhị Nhi vào phòng thay quần áo, cùng lúc đó Đường Phong cũng một mình vào phòng thay đồ dành cho nam giới. Nói đến bơi, chính là hoạt động thể thao mà Đường Phong thích nhất. Nếu như hắn bơi ở mức cao nhất, tốc độ nhất định không kém gì quán quân bơi lội. Phải biết rằng, thân là một trong các thành viên của Tằng Kinh Tháp Khắc, là bộ đội đặc chủng cao cấp nhất thế kỷ, với những hoạt động như thế này tự nhiên là vô cùng thông thạo!
Nhìn mọi người vui đùa ầm ĩ bên trong hồ bơi rộng lớn, trên mặt Đường Phong lộ ra nụ cười từ tận đáy lòng, chính hắn cũng không biết đã bao lâu rồi không chơi đùa vui vẻ như vậy.
"Ca!" Phỉ Phỉ kéo Nhị Nhi từ phòng thay quần áo đi ra, thấy trên người Đường Phong vẫn còn mặc nguyên chiếc T-shirt, nhíu mày gọi hắn.
"Sao thế?" Đường Phong quay đầu nhìn Phỉ Phỉ.
Phỉ Phỉ bĩu bĩu môi, dịu dàng nói: "Anh thật vô dụng nha! Lúc này rồi vẫn còn mặc áo sao?"
Đường Phong cười cười chưa vội trả lời, hắn không muốn để cho người khác thấy hình xăm trên người mình, hắn e ngại sẽ khiến người khác sợ hãi! Trong quan niệm của đại đa số mọi người, người có có hình xăm trên người đều là người xấu! Huống chi hình xăm trên người Đường Phong lại khoa trương như vậy! Hơn nữa trải qua vài lần huyết chiến, trên người Đường Phong có rất nhiều sẹo do đao chém. Điều này càng khiến cho hình xăn trên người ngắn tràn ngập mùi giết chóc, người bình thường nhìn thấy không bị hù dọa mới là lạ.
"Anh mà không cởi áo ra em sẽ giận đấy!" Phỉ Phỉ thấy ca ca không để ý tới nàng, có chút không vui nói.
Đường Phong cười khổ một tiếng nói: "Cởi, chắc chắn sẽ cời, nhưng mà chúng ta nên đi tìm chỗ nào ít người trước đã.
"Làm gì có chỗ nào có ít người chứ, anh xem nơi này toàn người là người. Anh ấy nha , thái độ thật không chân thành chút nào, kéo bọn em tới đây bơi, mình lại không cởi quần áo." Phỉ Phỉ có chút tức giận nhìn Đường Phong.
Đường Phong đảo mắt nhìn qua một vòng, quả thực là, trời quá nóng, bơi là hoạt động dễ chịu nhất, hơn nữa hôm nay là cuối tuần, phóng mắt nhìn xung quanh bể bơi rất lớn này, chỗ nào cũng toàn là người!
"Hừ, chị thấy có người xấu hổ đây mà! Thật là không thể tưởng tượng được, đàn ông lớn đến thế rồi còn sợ người ta nhìn sao?" Nhị Nhi thấy Đường Phong không chịu cởi quần áo, trong lòng cảm thấy buồn cười, nhìn lên thân thể hắn, cuối cùng nói ra vài câu đả kích.
Đường Phong nhìn Nhị Nhi, nha đầu này gần đây uống nhầm thuốc rồi sao? Sao lúc nào cũng chống đối mình? Bất quá Đường Phong không sợ trời không sợ đất, lại càng sẽ không sợ nàng! Nhìn Nhị Nhi cười nham hiểm, Đường Phong nói: "Phép khích tướng của em dùng chưa thật cao minh đâu!"
"Ừ thì không cao minh, vây anh có giỏi thì đừng cởi ra nữa nhé! Anh mà cởi ra em sẽ khinh thường anh!" Nhị Nhi thản nhiên nói.
Trán Đường Phong nổi đầy gân xanh, nha đầu này, thật sự nghĩ rằng mình sợ nàng ta hay sao? Lập tức giọng Đường Phong trở nên rất kiên quyết: "Cởi thì cởi, anh sợ em chắc? Khinh thường anh lại càng tốt!" Nói xong Đường Phong trực tiếp cởi T- shirt ra cầm ở trong tay.
Nhị Nhi ngây ngốc nhìn hình xăm trên thân thể Đường Phong, cái miệng nhỏ nhắn há rộng. Sau đó thì nàng vội vã lấy tay trái che miệng, tay phải không kìm được xoa nhẹ lên trên thân thể Đường Phong, vuốt ve hình xăm hoa mỹ cùng với từng vết sẹo dài dữ tợn.
Đường Phong bị bàn tay nhỏ bé của Nhị Nhi làm cho ngứa ngáy, cảm giác hạ thể sắp có phản ứng, hắn vội vã gạt tay Nhị Nhi xuống có chút xấu hổ nói: "Sờ, sờ cái gì mà sờ? Nhìn là được, tài sản tư nhân cấm sờ loạn!"
Nhị Nhi tựa như hồn vía đi đâu mất, si ngốc nhìn thân thể Đường Phong nói: "Hình xăm thật đẹp, bất quá vẽ trên người anh thành ra hỏng hết rồi."
"Cái gì?" Đường Phong thấy Nhị Nhi dĩ nhiên lại nói như thế, nhíu đôi lông mày khó chịu kêu lên.
Hai mắt Nhị Nhi nhìn chằm chằm vào hình xăm trên thân thể Đường Phong, thản nhiên nói: "Em lần đầu tiên nhìn thấy hình xăm hoa lệ đến mức này. Nhưng thử hỏi nó ở trên người anh chẳng phải hỏng hết rồi sao. Anh nhìn xem, nguyên bản thiên sứ tuấn mỹ như thế này, bây giờ phải một đao, trái một đao, đây chẳng phải là bị phá hỏng thì là cái gì?"
Đường Phong cúi đầu nhìn thoáng qua hình xăm trên thân thể mình, há há miệng định nói nhưng lại không biết nói thế nào.
"Không có đâu, em cảm thấy như vậy mới có khí khái nam nhân chứ. Thiên sứ tuy rằng tuấn mỹ nhưng có chút nhu nhược, tăng thêm vài vết sẹo càng có thể làm bật lên mười phần khí phách! Ca là người hắc đạo, cũng không phải tham gia làm người mẫu, như vậy mới càng xứng với anh ấy hơn chứ." Phỉ Phỉ nghe Nhị Nhi nói như vậy, vội vã thay ca ca giải thích.
"Được rồi, chúng ta đi nào, chẳng qua chỉ là một cái hình xăm thôi mà, gọi là phá hỏng cũng được." Nói xong Đường Phong xoay người đi vào bên trong. Trong lòng đã có chút buồn bực, ai cũng không thích nghe những lời như vậy, nhất là lại từ trong miệng mỹ nữ nói ra!
Hai mắt Nhị Nhi vẫn như trước dính chặt trên người Đường Phong. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy thân thể Đường Phong, tuy rằng ngoài miệng đả kích hắn, nhưng thân thể của hắn đối với nàng mà nói lại có đủ lực hấp dẫn! Thân thể cường tráng, bắp thịt săn chắc phân chia rõ ràng cân đối khắp toàn thân, tuy rằng không có thành từng "khối" như của vận động viên thể hình, nhưng không một ai hoài nghi sức bạo phát của nó! Có nam nhân như vậy ở bên cạnh, nhất định có cảm giác rất an toàn.
Phỉ Phỉ thấy Nhị Nhi ngây ngốc nhìn bóng lưng ca ca, nhẹ nhàng huých nàng một cái nói: "Nhị Nhi tỷ tỷ, chị thích ca ca đúng không?"
Nhị Nhi giật mình đánh thót, sau đó mặt đỏ bừng, cười gượng nhỏ giọng đáp: "Đừng nói mò, sao chị lại thích hắn chứ?"
Phỉ Phỉ cười hi hi, có chút làm bộ xấu xa nói: "Ài, không ngờ thật không ngờ mà, Nhị Nhi tỷ tỷ ở nước ngoài nhiều năm như vậy, tư tưởng dĩ nhiên còn bảo thủ như thế. Thích thì nói là thích, có gì mà không dám thừa nhận chứ."
Nhị Nhi nhìn Phỉ Phỉ, sau đó lại nhìn bóng lưng của Đường Phong 1 lần nữa, lẩm bẩm nói: "Đáng tiếc, người hắn thích là Tĩnh Tiệp."
"Vấn đề là Tĩnh tỷ không thích ca ca mà, hơn nữa hiện tại Tĩnh tỷ không có chút tin tức nào, ai biết được sau này chị ấy có cơ hội gặp lại ca ca không. Ca ca là người chung tình, trong lòng anh ấy nhất định rất muốn có Tĩnh tỷ. Nhưng cứ tiếp tục như thế này chỉ có thể càng gây thêm đau khổ cho chính mình thôi. Nhị Nhi tỷ tỷ, giúp ca ca một chút đi. Nếu như chị thích anh ấy thì phải theo đuổi anh ấy, cho anh ấy biết chị tốt thế nào! Chỉ có như vậy ca ca mới có thể quên được Tĩnh tỷ." Phỉ Phỉ kéo tay Nhị Nhi, chăm chú nói. Nàng rất muốn chính mình sẽ là người giúp ca ca quên đi Tĩnh tỷ, nhưng nàng biết, không có khả năng làm thế.
Đường Phong vừa đi về phía trước, vừa tìm vị trí. Người xung quanh nhìn hình xăm trên người hắn tất cả đều nhỏ giọng bàn tán. Có vài bậc cha mẹ thậm chí còn vội vã kéo con mình trở về, nhỏ giọng căn dặn. Trong lòng Đường Phong chỉ đành cười khổ, ngẫm lại trước đây cho dù mình không phải là anh hùng thì chí ít cũng là một nhân vật chính diện. Nhưng hiện tại lại thành tư liệu phản diện cho các bậc cha mẹ dăn dạy con cái họ!
Trong lòng buồn bực, Đường Phong thật không biết mình đến nơi này là đúng hay sai. Bên cạnh có 2 nam 1 nữ nhìn thấy Đường Phong đứng trước mặt mình, vội vã đứng dậy rời đi. Họ cho rằng Đường Phong muốn chiếm vị trí của họ, kỳ thực Đường Phong căn bản không có ý này. Cũng đã đi đến tận cùng đầu bên này rồi, hắn không muốn nghe thì cũng không có biện pháp.
Nếu người ta đã nhường mình, Đường Phong cũng sẽ không phụ lòng tốt của họ, cầm quần áo nếm trên ghế nằm, Đường Phong quay đầu mới phát hiện Nhị Nhi và Phỉ Phỉ đứng ở đằng xa không biết đang nói chuyện gì.
"Phỉ Phỉ, ở đây có chỗ này, các em mau tới đây." Nhíu nhíu mày, Đường Phong gọi hai nàng.
Nghe thấy thanh âm của Đường Phong, Phỉ Phỉ kéo tay Nhị Nhi, vừa đi về phía trước vừa nói: "Nhị Nhi tỷ tỷ, ca ca rất đáng thương, không cha không mẹ, chỉ có mấy huynh đệ và muội muội là em thôi. Tuy rằng trên danh nghĩa anh ấy cũng là ca ca của chị, nhưng kỳ thực tất cả mọi người đều biết, Tôn gia gia muốn tác hợp chị và ca ca. Nếu như chị thích ca ca thì chị phải theo đuổi anh ấy đi chứ. Thế giới này đáng sợ nhất chính là hối hận, ngàn vạn lần đừng đợi đến sau này mới hối hận đó."
Nhị Nhi liếc nhìn Phỉ Phỉ, nàng thật không biết nên trả lời thế nào. Ở trong lòng nàng mặc dù có hảo cảm với Đường Phong, nhưng còn chưa đến mức có đi bày tỏ tình cảm của mình. Hơn nữa, nàng phát hiện mình thích Đường Phong cũng chỉ là chuyện vừa mới xảy ra trong nháy mắt. Trước đây nàng đối với Đường Phong đa phần là hiếu kỳ, nhưng thân thể rắn chắc của Đường Phong đã xác định cảm giác của nàng.
"Phỉ Phỉ, chúng ta không nói cái này nữa được không? Cái này để sau hay nói, hôm nay chúng ta tới đây để chơi đùa mà." Nhị Nhi nhẹ giọng nói với Phỉ Phỉ.
Phỉ Phỉ nhìn vào mắt của Nhị Nhi, phát hiện ánh mắt nàng có chút lấp lóe không dám nhìn thẳng vào mắt mình. Phỉ Phỉ biết Nhị Nhi tỷ tỷ đang xấu hổ, trong lòng nàng ta nhất định thích ca ca rồi. Cười cười, Phỉ Phỉ nói: "Cũng được, hôm nay chúng ta phải vui đùa thật thoải mái, ca ca là người rất bận rốt, thật không dễ dàng gì mới cùng đi với chúng ta được một lần."
Sau khi hai nàng đi đến cạnh Đường Phong, Phỉ Phỉ nói với hắn: "Ca, em không biết bơi, chút nữa anh phải dạy em đấy."
Đường Phong gật gật đầu nói: "Không thành vấn đề."
Ba người vứt xuống nước một cái phao cấp cứu. Kỹ thuật bơi của Nhị Nhi quả thật không tệ, điều này làm cho Đường Phong thay đổi cách nhìn so với lúc trước.
"Ca ca, em khát, anh mau đi mua đồ uống đi." Càng gần nước, người ta uống nước càng nhiều. Phỉ Phỉ sau một hồi đùa giỡn thì miệng đã khô khốc.
Gật đầu, Đường Phong trở lại bở, nhìn quanh một vòng, tìm được căng tin liền đi tới.
"Nhị Nhi tỷ tỷ, chị thật lợi hại nha."Phỉ Phỉ và Nhị Nhi ở trong nước vui đùa ầm ĩ.
"Cũng tạm được, chị thích bơi nhất mà." Nhị Nhi nói.
"Ôi, chỉ có em là ngốc nhất, cái gì cũng không biết." Phỉ Phỉ bĩu môi nói.
Nhị Nhi vừa định mở miệng, không ngờ phía sau truyền đến một giọng nói khiến người ta buồn nôn.
"Em gái nhỏ à, em không biết bơi thì để anh đây dạy cho em nha. Anh rất là lợi hại, dưới sự tiếp xúc của tất cả các bộ phận khẳng định em sẽ rất nhanh học được thôi." Đầu vàng khè, trên người xăm một con chim ưng, một tên côn đồ dâm đãng nhìn Phỉ Phỉ và Nhị Nhi. Hắn không ngờ hôm nay vận khí lại tốt như vậy, gặp được hai cực phẩm mỹ nữ. Nhìn tướng mạo, nhìn vóc người, nếu như có thể làm một hồi thật đã thì có chết cũng đáng.
Mấy tên côn đồ cạnh hắn cũng cười dâm nhìn hai nàng một cách đáng ghét, thậm chí còn sờ sờ tiểu huynh đệ đang ngóc đầu dậy.
Phỉ Phỉ kéo Nhị Nhi ra sau lưng, nhíu nhíu mày nói: "Cút ngay, tốt nhất đừng chọc giận khiến lão nương mất hứng!"
"Oa, hóa ra là một trái ớt nhỏ cơ đấy! Khà khà, anh đây thích cay, không cay anh không thích!" Hoàng Mao híp mắt, nhìn bề ngoài giống như mặt lợn.
Phỉ Phỉ trừng mắt nhìn Hoàng Mao một cái. Hiện tại ở trong nước, mình lại không biết bơi. Đã thế thì chờ lên bờ vừa vặn kiểm nghiệm bản lĩnh mới học được ở Tôn phủ một chút!
Nhìn Phỉ Phỉ muốn đi, Hoàng Mao liền kéo một cánh tay của nàng, cười dâm tiện: "Muội muội à, đừng đi, không phải em muốn học bơi sao? Ca ca sẽ dạy cho em."
Phỉ Phỉ vung tay lên, thoát ra khỏi móng vuốt của Hoàng Mao, lớn tiếng nói: "Ta cảnh cáo ngươi, máu cút đi cho lão nương, nếu không, cẩn thận lão nương phế ngươi!"
Khi Phỉ Phỉ tránh khỏi tay của Hoàng Mao, thì hình xăm nguyên bản bị phao cấp cứu che đậy lúc này lộ ra. Hình xăm này nhìn qua có chút quỷ dị, thân trên là một mỹ nữ,nửa dưới lại là mang dáng dấp của một con bọ cạp, cái đuôi nhọn hoắt vểnh cao lên lóe ra chút ánh sáng màu xanh lục!
Hoàng Mao giật mình, lập tức cười nói: "Nghĩ không ra lại là một tiểu thái muội đấy(gái giang hồ). Vậy thẳng thắn chút, nói đi, cùng ngủ với bọn anh một đêm hết bao nhiêu tiền?" Ở trong đầu Hoàng Mao, những nữ nhân bước chân vào giang hồ, đa phần đều là gái bán hoa, cho nên nghĩ rằng nữ nhân này cũng không ngoại lệ.
"Cút! Nếu không cút ta sẽ gọi người đó." Nhị Nhi thấy Hoàng Mao này khi dễ Phỉ Phỉ như vậy, mặt nàng lạnh xuống, lớn tiếng quát lên.
Hoàng Mao kia nhíu nhíu mày, nhìn Nhị Nhi nói: "Mỹ nhân, em đừng vội thế. Hôm nay em cũng không thoát đâu! Em kêu lên đi, anh muốn xem ai dám đến giúp em! Nói thật cho em biết, bọn anh là người Hoa Hưng Xã! Toàn bộ XA ai dám chọc đến Hoa Hưng Xã chứ? Nhưng trong giới cũng có quy củ, các em cho giá đi. Chỉ cần đúng giá được công khai, bọn anh tuyệt đối không mặc cả!" Hai người này như một, đừng nói là Hoàng Mao, cho dù là gã nam nhân nào nhìn thấy mà không động tâm đều là giả! Có thể cùng mỹ nữ như thê này tiêu dao một hồi, cho dù là phải trả nhiều tiền cũng thật đáng!
"Ngươi... Ngươi định làm gì chúng ta?" Nhị Nhi giận tím mặt.
Hoàng Mao kia còn chưa kịp nói, từ phía sau hắn truyền đến một giọng nói lạnh lùng: "Ồ, phải không đó? Cái giá này sợ chúng mày không trả nổi đâu." Đường Phong vừa mới đến căng tin mua ít đồ, nhưng chợt nhớ không mang tiền theo, hắn lại phải chạy về phòng thay quần áo lấy tiền, làm nỡ chút thời gian. Không ngờ vừa mới về đã nghe thấy những lời như vậy. Ngay cả muội muội mình cũng dám khi dễ? Muốn chết!!
"Ngươi mẹ nó là..." Hoàng Mao vừa mới xoay người nói được bốn chữ, đột nhiên ngừng lại. Bởi vì hắn thấy hình xăm trên người Đường Phong.
Người này không dễ chọc! Đây là ý nghĩ đầu tiên của Hoàng Mao. Bất quá hắn cũng không muốn tên tuổi của Hoa Hưng Xã bị hạ thấp! Trước buông tha hai mỹ nữa kia, chờ mình gọi huynh đệ tới rồi thu thập bọn chúng cũng chưa muộn!
Nặng nề hừ một tiếng, Hoàng Mao nói: "Hừ! Tiểu tử, việc hôm nay tao cho mày mặt mũi, chúng ta sau này còn gặp lại! " Nói xong, Hoàng Mao cùng với huynh đệ của hắn định chuồn đi.
Trên mặt Đường Phong hiện ra một tia tiếu ý tàn nhẫn. Hắn rất tức giận, mỗi khi hắn lộ ra nụ cười đó, vậy có nghĩa là tử thần đã tức giận!!!
Mấy người này, nhất là Hoàng Mao kia, bọn chúng đã phạm phải tử tội! Thứ nhất: đùa giỡn với muội muội của tử thần, chết! Thứ hai: trái với bang quy, lại càng phải chết!!
"Tiểu tử, chúng ta sau này không cần gặp lại nữa. Hôm nay các chúng mày đi theo tao tâm sự chút đi!" Đường Phong nhìn tên bóng lưng Hoàng Mao lạnh lùng nói.
Nhìn mọi người vui đùa ầm ĩ bên trong hồ bơi rộng lớn, trên mặt Đường Phong lộ ra nụ cười từ tận đáy lòng, chính hắn cũng không biết đã bao lâu rồi không chơi đùa vui vẻ như vậy.
"Ca!" Phỉ Phỉ kéo Nhị Nhi từ phòng thay quần áo đi ra, thấy trên người Đường Phong vẫn còn mặc nguyên chiếc T-shirt, nhíu mày gọi hắn.
"Sao thế?" Đường Phong quay đầu nhìn Phỉ Phỉ.
Phỉ Phỉ bĩu bĩu môi, dịu dàng nói: "Anh thật vô dụng nha! Lúc này rồi vẫn còn mặc áo sao?"
Đường Phong cười cười chưa vội trả lời, hắn không muốn để cho người khác thấy hình xăm trên người mình, hắn e ngại sẽ khiến người khác sợ hãi! Trong quan niệm của đại đa số mọi người, người có có hình xăm trên người đều là người xấu! Huống chi hình xăm trên người Đường Phong lại khoa trương như vậy! Hơn nữa trải qua vài lần huyết chiến, trên người Đường Phong có rất nhiều sẹo do đao chém. Điều này càng khiến cho hình xăn trên người ngắn tràn ngập mùi giết chóc, người bình thường nhìn thấy không bị hù dọa mới là lạ.
"Anh mà không cởi áo ra em sẽ giận đấy!" Phỉ Phỉ thấy ca ca không để ý tới nàng, có chút không vui nói.
Đường Phong cười khổ một tiếng nói: "Cởi, chắc chắn sẽ cời, nhưng mà chúng ta nên đi tìm chỗ nào ít người trước đã.
"Làm gì có chỗ nào có ít người chứ, anh xem nơi này toàn người là người. Anh ấy nha , thái độ thật không chân thành chút nào, kéo bọn em tới đây bơi, mình lại không cởi quần áo." Phỉ Phỉ có chút tức giận nhìn Đường Phong.
Đường Phong đảo mắt nhìn qua một vòng, quả thực là, trời quá nóng, bơi là hoạt động dễ chịu nhất, hơn nữa hôm nay là cuối tuần, phóng mắt nhìn xung quanh bể bơi rất lớn này, chỗ nào cũng toàn là người!
"Hừ, chị thấy có người xấu hổ đây mà! Thật là không thể tưởng tượng được, đàn ông lớn đến thế rồi còn sợ người ta nhìn sao?" Nhị Nhi thấy Đường Phong không chịu cởi quần áo, trong lòng cảm thấy buồn cười, nhìn lên thân thể hắn, cuối cùng nói ra vài câu đả kích.
Đường Phong nhìn Nhị Nhi, nha đầu này gần đây uống nhầm thuốc rồi sao? Sao lúc nào cũng chống đối mình? Bất quá Đường Phong không sợ trời không sợ đất, lại càng sẽ không sợ nàng! Nhìn Nhị Nhi cười nham hiểm, Đường Phong nói: "Phép khích tướng của em dùng chưa thật cao minh đâu!"
"Ừ thì không cao minh, vây anh có giỏi thì đừng cởi ra nữa nhé! Anh mà cởi ra em sẽ khinh thường anh!" Nhị Nhi thản nhiên nói.
Trán Đường Phong nổi đầy gân xanh, nha đầu này, thật sự nghĩ rằng mình sợ nàng ta hay sao? Lập tức giọng Đường Phong trở nên rất kiên quyết: "Cởi thì cởi, anh sợ em chắc? Khinh thường anh lại càng tốt!" Nói xong Đường Phong trực tiếp cởi T- shirt ra cầm ở trong tay.
Nhị Nhi ngây ngốc nhìn hình xăm trên thân thể Đường Phong, cái miệng nhỏ nhắn há rộng. Sau đó thì nàng vội vã lấy tay trái che miệng, tay phải không kìm được xoa nhẹ lên trên thân thể Đường Phong, vuốt ve hình xăm hoa mỹ cùng với từng vết sẹo dài dữ tợn.
Đường Phong bị bàn tay nhỏ bé của Nhị Nhi làm cho ngứa ngáy, cảm giác hạ thể sắp có phản ứng, hắn vội vã gạt tay Nhị Nhi xuống có chút xấu hổ nói: "Sờ, sờ cái gì mà sờ? Nhìn là được, tài sản tư nhân cấm sờ loạn!"
Nhị Nhi tựa như hồn vía đi đâu mất, si ngốc nhìn thân thể Đường Phong nói: "Hình xăm thật đẹp, bất quá vẽ trên người anh thành ra hỏng hết rồi."
"Cái gì?" Đường Phong thấy Nhị Nhi dĩ nhiên lại nói như thế, nhíu đôi lông mày khó chịu kêu lên.
Hai mắt Nhị Nhi nhìn chằm chằm vào hình xăm trên thân thể Đường Phong, thản nhiên nói: "Em lần đầu tiên nhìn thấy hình xăm hoa lệ đến mức này. Nhưng thử hỏi nó ở trên người anh chẳng phải hỏng hết rồi sao. Anh nhìn xem, nguyên bản thiên sứ tuấn mỹ như thế này, bây giờ phải một đao, trái một đao, đây chẳng phải là bị phá hỏng thì là cái gì?"
Đường Phong cúi đầu nhìn thoáng qua hình xăm trên thân thể mình, há há miệng định nói nhưng lại không biết nói thế nào.
"Không có đâu, em cảm thấy như vậy mới có khí khái nam nhân chứ. Thiên sứ tuy rằng tuấn mỹ nhưng có chút nhu nhược, tăng thêm vài vết sẹo càng có thể làm bật lên mười phần khí phách! Ca là người hắc đạo, cũng không phải tham gia làm người mẫu, như vậy mới càng xứng với anh ấy hơn chứ." Phỉ Phỉ nghe Nhị Nhi nói như vậy, vội vã thay ca ca giải thích.
"Được rồi, chúng ta đi nào, chẳng qua chỉ là một cái hình xăm thôi mà, gọi là phá hỏng cũng được." Nói xong Đường Phong xoay người đi vào bên trong. Trong lòng đã có chút buồn bực, ai cũng không thích nghe những lời như vậy, nhất là lại từ trong miệng mỹ nữ nói ra!
Hai mắt Nhị Nhi vẫn như trước dính chặt trên người Đường Phong. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy thân thể Đường Phong, tuy rằng ngoài miệng đả kích hắn, nhưng thân thể của hắn đối với nàng mà nói lại có đủ lực hấp dẫn! Thân thể cường tráng, bắp thịt săn chắc phân chia rõ ràng cân đối khắp toàn thân, tuy rằng không có thành từng "khối" như của vận động viên thể hình, nhưng không một ai hoài nghi sức bạo phát của nó! Có nam nhân như vậy ở bên cạnh, nhất định có cảm giác rất an toàn.
Phỉ Phỉ thấy Nhị Nhi ngây ngốc nhìn bóng lưng ca ca, nhẹ nhàng huých nàng một cái nói: "Nhị Nhi tỷ tỷ, chị thích ca ca đúng không?"
Nhị Nhi giật mình đánh thót, sau đó mặt đỏ bừng, cười gượng nhỏ giọng đáp: "Đừng nói mò, sao chị lại thích hắn chứ?"
Phỉ Phỉ cười hi hi, có chút làm bộ xấu xa nói: "Ài, không ngờ thật không ngờ mà, Nhị Nhi tỷ tỷ ở nước ngoài nhiều năm như vậy, tư tưởng dĩ nhiên còn bảo thủ như thế. Thích thì nói là thích, có gì mà không dám thừa nhận chứ."
Nhị Nhi nhìn Phỉ Phỉ, sau đó lại nhìn bóng lưng của Đường Phong 1 lần nữa, lẩm bẩm nói: "Đáng tiếc, người hắn thích là Tĩnh Tiệp."
"Vấn đề là Tĩnh tỷ không thích ca ca mà, hơn nữa hiện tại Tĩnh tỷ không có chút tin tức nào, ai biết được sau này chị ấy có cơ hội gặp lại ca ca không. Ca ca là người chung tình, trong lòng anh ấy nhất định rất muốn có Tĩnh tỷ. Nhưng cứ tiếp tục như thế này chỉ có thể càng gây thêm đau khổ cho chính mình thôi. Nhị Nhi tỷ tỷ, giúp ca ca một chút đi. Nếu như chị thích anh ấy thì phải theo đuổi anh ấy, cho anh ấy biết chị tốt thế nào! Chỉ có như vậy ca ca mới có thể quên được Tĩnh tỷ." Phỉ Phỉ kéo tay Nhị Nhi, chăm chú nói. Nàng rất muốn chính mình sẽ là người giúp ca ca quên đi Tĩnh tỷ, nhưng nàng biết, không có khả năng làm thế.
Đường Phong vừa đi về phía trước, vừa tìm vị trí. Người xung quanh nhìn hình xăm trên người hắn tất cả đều nhỏ giọng bàn tán. Có vài bậc cha mẹ thậm chí còn vội vã kéo con mình trở về, nhỏ giọng căn dặn. Trong lòng Đường Phong chỉ đành cười khổ, ngẫm lại trước đây cho dù mình không phải là anh hùng thì chí ít cũng là một nhân vật chính diện. Nhưng hiện tại lại thành tư liệu phản diện cho các bậc cha mẹ dăn dạy con cái họ!
Trong lòng buồn bực, Đường Phong thật không biết mình đến nơi này là đúng hay sai. Bên cạnh có 2 nam 1 nữ nhìn thấy Đường Phong đứng trước mặt mình, vội vã đứng dậy rời đi. Họ cho rằng Đường Phong muốn chiếm vị trí của họ, kỳ thực Đường Phong căn bản không có ý này. Cũng đã đi đến tận cùng đầu bên này rồi, hắn không muốn nghe thì cũng không có biện pháp.
Nếu người ta đã nhường mình, Đường Phong cũng sẽ không phụ lòng tốt của họ, cầm quần áo nếm trên ghế nằm, Đường Phong quay đầu mới phát hiện Nhị Nhi và Phỉ Phỉ đứng ở đằng xa không biết đang nói chuyện gì.
"Phỉ Phỉ, ở đây có chỗ này, các em mau tới đây." Nhíu nhíu mày, Đường Phong gọi hai nàng.
Nghe thấy thanh âm của Đường Phong, Phỉ Phỉ kéo tay Nhị Nhi, vừa đi về phía trước vừa nói: "Nhị Nhi tỷ tỷ, ca ca rất đáng thương, không cha không mẹ, chỉ có mấy huynh đệ và muội muội là em thôi. Tuy rằng trên danh nghĩa anh ấy cũng là ca ca của chị, nhưng kỳ thực tất cả mọi người đều biết, Tôn gia gia muốn tác hợp chị và ca ca. Nếu như chị thích ca ca thì chị phải theo đuổi anh ấy đi chứ. Thế giới này đáng sợ nhất chính là hối hận, ngàn vạn lần đừng đợi đến sau này mới hối hận đó."
Nhị Nhi liếc nhìn Phỉ Phỉ, nàng thật không biết nên trả lời thế nào. Ở trong lòng nàng mặc dù có hảo cảm với Đường Phong, nhưng còn chưa đến mức có đi bày tỏ tình cảm của mình. Hơn nữa, nàng phát hiện mình thích Đường Phong cũng chỉ là chuyện vừa mới xảy ra trong nháy mắt. Trước đây nàng đối với Đường Phong đa phần là hiếu kỳ, nhưng thân thể rắn chắc của Đường Phong đã xác định cảm giác của nàng.
"Phỉ Phỉ, chúng ta không nói cái này nữa được không? Cái này để sau hay nói, hôm nay chúng ta tới đây để chơi đùa mà." Nhị Nhi nhẹ giọng nói với Phỉ Phỉ.
Phỉ Phỉ nhìn vào mắt của Nhị Nhi, phát hiện ánh mắt nàng có chút lấp lóe không dám nhìn thẳng vào mắt mình. Phỉ Phỉ biết Nhị Nhi tỷ tỷ đang xấu hổ, trong lòng nàng ta nhất định thích ca ca rồi. Cười cười, Phỉ Phỉ nói: "Cũng được, hôm nay chúng ta phải vui đùa thật thoải mái, ca ca là người rất bận rốt, thật không dễ dàng gì mới cùng đi với chúng ta được một lần."
Sau khi hai nàng đi đến cạnh Đường Phong, Phỉ Phỉ nói với hắn: "Ca, em không biết bơi, chút nữa anh phải dạy em đấy."
Đường Phong gật gật đầu nói: "Không thành vấn đề."
Ba người vứt xuống nước một cái phao cấp cứu. Kỹ thuật bơi của Nhị Nhi quả thật không tệ, điều này làm cho Đường Phong thay đổi cách nhìn so với lúc trước.
"Ca ca, em khát, anh mau đi mua đồ uống đi." Càng gần nước, người ta uống nước càng nhiều. Phỉ Phỉ sau một hồi đùa giỡn thì miệng đã khô khốc.
Gật đầu, Đường Phong trở lại bở, nhìn quanh một vòng, tìm được căng tin liền đi tới.
"Nhị Nhi tỷ tỷ, chị thật lợi hại nha."Phỉ Phỉ và Nhị Nhi ở trong nước vui đùa ầm ĩ.
"Cũng tạm được, chị thích bơi nhất mà." Nhị Nhi nói.
"Ôi, chỉ có em là ngốc nhất, cái gì cũng không biết." Phỉ Phỉ bĩu môi nói.
Nhị Nhi vừa định mở miệng, không ngờ phía sau truyền đến một giọng nói khiến người ta buồn nôn.
"Em gái nhỏ à, em không biết bơi thì để anh đây dạy cho em nha. Anh rất là lợi hại, dưới sự tiếp xúc của tất cả các bộ phận khẳng định em sẽ rất nhanh học được thôi." Đầu vàng khè, trên người xăm một con chim ưng, một tên côn đồ dâm đãng nhìn Phỉ Phỉ và Nhị Nhi. Hắn không ngờ hôm nay vận khí lại tốt như vậy, gặp được hai cực phẩm mỹ nữ. Nhìn tướng mạo, nhìn vóc người, nếu như có thể làm một hồi thật đã thì có chết cũng đáng.
Mấy tên côn đồ cạnh hắn cũng cười dâm nhìn hai nàng một cách đáng ghét, thậm chí còn sờ sờ tiểu huynh đệ đang ngóc đầu dậy.
Phỉ Phỉ kéo Nhị Nhi ra sau lưng, nhíu nhíu mày nói: "Cút ngay, tốt nhất đừng chọc giận khiến lão nương mất hứng!"
"Oa, hóa ra là một trái ớt nhỏ cơ đấy! Khà khà, anh đây thích cay, không cay anh không thích!" Hoàng Mao híp mắt, nhìn bề ngoài giống như mặt lợn.
Phỉ Phỉ trừng mắt nhìn Hoàng Mao một cái. Hiện tại ở trong nước, mình lại không biết bơi. Đã thế thì chờ lên bờ vừa vặn kiểm nghiệm bản lĩnh mới học được ở Tôn phủ một chút!
Nhìn Phỉ Phỉ muốn đi, Hoàng Mao liền kéo một cánh tay của nàng, cười dâm tiện: "Muội muội à, đừng đi, không phải em muốn học bơi sao? Ca ca sẽ dạy cho em."
Phỉ Phỉ vung tay lên, thoát ra khỏi móng vuốt của Hoàng Mao, lớn tiếng nói: "Ta cảnh cáo ngươi, máu cút đi cho lão nương, nếu không, cẩn thận lão nương phế ngươi!"
Khi Phỉ Phỉ tránh khỏi tay của Hoàng Mao, thì hình xăm nguyên bản bị phao cấp cứu che đậy lúc này lộ ra. Hình xăm này nhìn qua có chút quỷ dị, thân trên là một mỹ nữ,nửa dưới lại là mang dáng dấp của một con bọ cạp, cái đuôi nhọn hoắt vểnh cao lên lóe ra chút ánh sáng màu xanh lục!
Hoàng Mao giật mình, lập tức cười nói: "Nghĩ không ra lại là một tiểu thái muội đấy(gái giang hồ). Vậy thẳng thắn chút, nói đi, cùng ngủ với bọn anh một đêm hết bao nhiêu tiền?" Ở trong đầu Hoàng Mao, những nữ nhân bước chân vào giang hồ, đa phần đều là gái bán hoa, cho nên nghĩ rằng nữ nhân này cũng không ngoại lệ.
"Cút! Nếu không cút ta sẽ gọi người đó." Nhị Nhi thấy Hoàng Mao này khi dễ Phỉ Phỉ như vậy, mặt nàng lạnh xuống, lớn tiếng quát lên.
Hoàng Mao kia nhíu nhíu mày, nhìn Nhị Nhi nói: "Mỹ nhân, em đừng vội thế. Hôm nay em cũng không thoát đâu! Em kêu lên đi, anh muốn xem ai dám đến giúp em! Nói thật cho em biết, bọn anh là người Hoa Hưng Xã! Toàn bộ XA ai dám chọc đến Hoa Hưng Xã chứ? Nhưng trong giới cũng có quy củ, các em cho giá đi. Chỉ cần đúng giá được công khai, bọn anh tuyệt đối không mặc cả!" Hai người này như một, đừng nói là Hoàng Mao, cho dù là gã nam nhân nào nhìn thấy mà không động tâm đều là giả! Có thể cùng mỹ nữ như thê này tiêu dao một hồi, cho dù là phải trả nhiều tiền cũng thật đáng!
"Ngươi... Ngươi định làm gì chúng ta?" Nhị Nhi giận tím mặt.
Hoàng Mao kia còn chưa kịp nói, từ phía sau hắn truyền đến một giọng nói lạnh lùng: "Ồ, phải không đó? Cái giá này sợ chúng mày không trả nổi đâu." Đường Phong vừa mới đến căng tin mua ít đồ, nhưng chợt nhớ không mang tiền theo, hắn lại phải chạy về phòng thay quần áo lấy tiền, làm nỡ chút thời gian. Không ngờ vừa mới về đã nghe thấy những lời như vậy. Ngay cả muội muội mình cũng dám khi dễ? Muốn chết!!
"Ngươi mẹ nó là..." Hoàng Mao vừa mới xoay người nói được bốn chữ, đột nhiên ngừng lại. Bởi vì hắn thấy hình xăm trên người Đường Phong.
Người này không dễ chọc! Đây là ý nghĩ đầu tiên của Hoàng Mao. Bất quá hắn cũng không muốn tên tuổi của Hoa Hưng Xã bị hạ thấp! Trước buông tha hai mỹ nữa kia, chờ mình gọi huynh đệ tới rồi thu thập bọn chúng cũng chưa muộn!
Nặng nề hừ một tiếng, Hoàng Mao nói: "Hừ! Tiểu tử, việc hôm nay tao cho mày mặt mũi, chúng ta sau này còn gặp lại! " Nói xong, Hoàng Mao cùng với huynh đệ của hắn định chuồn đi.
Trên mặt Đường Phong hiện ra một tia tiếu ý tàn nhẫn. Hắn rất tức giận, mỗi khi hắn lộ ra nụ cười đó, vậy có nghĩa là tử thần đã tức giận!!!
Mấy người này, nhất là Hoàng Mao kia, bọn chúng đã phạm phải tử tội! Thứ nhất: đùa giỡn với muội muội của tử thần, chết! Thứ hai: trái với bang quy, lại càng phải chết!!
"Tiểu tử, chúng ta sau này không cần gặp lại nữa. Hôm nay các chúng mày đi theo tao tâm sự chút đi!" Đường Phong nhìn tên bóng lưng Hoàng Mao lạnh lùng nói.
/219
|