Trong vòng một đêm, cả khu vực nam bộ tỉnh N đều rối loạn. Tại XY, bốn đjai bang phái liên thủ điên cuồng công kích các tiểu bang phái, rất nhiều tên côn đồ trong lúc ngủ mơ bị người ta đánh thức, xách đao chạy ra ngoài còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị người ta chém chết. Tục ngữ có câu, con thỏ lúc cùng đường còn cắn người, những tiểu bang phái này thường bị sự đè ép của bốn đại bang phái đã tích rất nhiều uất ức, lúc này trong tâm càng tức giận. Khi mấy thế lực tương đối mạnh bị đánh ta, những tiểu bang phái này rất nhanh hợp thành một liên minh tạm thời.
Khi liên minh hình thành, các tiểu bang phái bắt đầu điên cuồng chống trả, áp lực đối với bốn đại bang phái dần tăng lên, thương vong càng ngày càng nhiều. Người dẫn đầu của bốn đại bang phái đều rất đau lòng, nhưng bọn họ biết rõ, hiện tại bọn họ đã không còn đường lui nữa rồi.
Mà chính lúc này, người bày ra tất cả lại đang nằm trên giường ở khác sạn, thoải mái hưởng mộng đẹp.
Ở sáu thành phố khác ở nam bộ, Hoa Hưng Xã cũng dùng thủ đoạn lôi đình nhất kích quét ngang hết tất cả các tổ chức có quy mô lớn. Với thực lực của tiểu đệ Hoa Hưng Xã, hơn nữa còn là tập kích bất ngờ, tất cả mọi thứ đều tiến hành một cách thuận lợi.
Sự náo động ở nam bộ rất nhanh được báo về cho lão đại của Nghịch Thiên Hội, Ma Ngũ. Ma Ngũ nhận được tin tức liền khẩn cấp tổ chức một cuộc họp cao tầng tại tổng bộ.
“Ai có thể nó cho ta biết rốt cuộc là có chuyện gì?” Ma Ngũ âm trầm nhìn mọi người bên dưới, ở trong địa bàn của mình xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua được.
“Lão đại, em cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, làm sao vài thành thị lại đồng thời bùng phát chiến đấu quy mô lớn như vậy? Em nghĩ việc này nhất định không đơn giản!” Đường chủ Hổ Đường Nghịch Thiên Hộ, Phùng Khải nghiêm giọng nói.
Ma Ngũ ném gạt tàn trên bàn vào đầu Phùng Khải, hung hăng thét: “Ngu ngốc cũng biết là chuyện này không đơn giản! Ta hỏi chính là rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Hừ? Hồ, bọn mày làm tình báo kiểu gì thế hả? Phát sinh chuyện lớn như vậy mà ngay cả một chút tin tức cũng không có? Sống yên bình lâu quá rồi phải không?” Ma Ngũ tức giận nói.
Thủ hạ bên dưới thấy lão đại nổi giận, trong tâm đều thầm kêu khổ, những người có thể ngồi ở đây đều có thâm niên trong Nghịch Thiên Hội từ tám đến mười năm. Tình tình của lão đại như thế nào bọn họ cũng biết qus rõ rồi. Không ít người còn có chút hả hê nhìn đường chủ Tình Báo Đường, người này có thể coi là cái đinh trong mắt rất nhiều người, có hắn tất cả mòi người đều phải cẩn thận làm việc, rất sợ bị hắn thộp được một kẻ hở nào đó báo lại cho lão đại.
Đường chủ Tình Báo Đường xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, sau đó nó: “Lão đại… lão đại, em kỳ thật không có nhận được chút tin tức nào, anh cũng biết thực lực Tình Báo Đường ra sao rồi đó. Nếu như sớm có dấu hiệu thì chúng em không có khả năng không biết. Không phải bọn em vô dụng, mà là địch nhân quá giảo hoạt.” Hồ rất sợ hãi, trong tâm âm thầm thăm hỏi mười mấy đời tổ tông mấy tên đàn em của mình. Những năm này, cả tỉnh N đều nằm trong sự không chế của Nghịch thiên Hội, mãi vẫn không có chuyện gì nằm ngoài sự kiểm soát, chưa từng phát sinh ra chuyện lớn như vậy. Trải qua thời gian dài như vậy, người trong bang hội cũng thả lỏng đi rất nhiều. Chính hắn cũng biết, xảy ra chuyện này thì chức đường chủ Tình Báo Đường của hắn cũng coi như xong, chỉ không biết lão đại sẽ xử lý hắn như thế nào thôi.
Ma Ngũ căn bản không để ý tới sự phân trần của Hồ, rút ra một khẩu súng ngắn trong ngăn bàn, giờ lên bắn một phát vào đầu hắn: “Phế vật! Mấy năm nay ta bỏ nhiều tiền ra nuôi dưỡng bọn mày như vậy, mà lại không làm được trò trống gì!” Nói xong hắn nặng nề đặt khẩu súng ngắn lên bàn.
Mấy người ở dưới đều vô cùng lo lắng, sợ lão đại lại hỏi đến mình, cũng không ai dám nhìn Ma Ngũ.
“Lão đại, những người này hiển nhiên là một thế lực từ bên ngoài đến, cũng không thể đổ hết cho Tình Báo Đường được. Mỗi ngày có biết bao nhiêu người ra vào tỉnh N? Tình Báo Đường cũng không có khả năng mỗi ngày đều theo dõi hết! Mà thế lực của chúng ta tại khu nam tương đối yếu, đối phương lựa chọn nơi đó để ra tay rõ ràng đã sớm có mưu tính rồi. Dùng hữu tâm đối với vô tâm, Tình Báo Đường cũng không thể làm gì được.” Ở Nghịch Thiên Hội, người có thể nói chuyện như vậy với MA Ngũ cũng chỉ có một người. Người này chính là đường chủ Long Đường, Tà Long.
Ma Ngũ hung hăng nhìn Tà Long nói: “Ý của cậu là ta không nên giết hắn sao? Ngược lại còn ban thưởng cho hắn nữa?”
Tà Long nhìn Ma Ngũ, nghịch nghịch tiểu đao trong tay mình, thản nhiên nói: “Giết thì đã giết rồi, còn có thể làm gì được nữa? Bây giờ nên bàn tính xem thử nên đối phó như thế nào! Những người này dám công nhiên tuyên chiến với chúng ta, hiển nhiên là có lòng tin đối phó được với chúng ta. Chúng ta cũng phải hảo hảo ứng đối. Nghịch Thiên Hội yên lặng đã lâu quá rồi, cũng nên vận động một chút.”
Ma Ngũ nhìn Tà Long, ánh mắt từ phẫn nộ chuyển thành có chút bất đắc dĩ, đối với đứa con độc nhất của mình, hắn còn có thể làm gì? Hừ một tiếng, Ma Ngũ nói: “Vậy mày thấy chúng ta nên làm gì?”
Tà Long thu hồi tiểu đao, nhìn nhìn mọi người rồi nói: “Đầu tiên là chúng ta cần phải điều tra rõ ràng đối phương là ai. Theo ta được biết, quanh khu vực lân cận tỉnh N cũng không có thế lực nào mạnh cả. Tiếp theo là bổ nhiệm một đường chủ mới cho Tình Báo Đường. Chúng ta hiện giờ cần phải điều động Tình Báo Đường, tối thiểu là cho thời gian ngắn phải xác định được đối phương có bao nhiêu người, thực lực như thế nào. Cuối cùng, ta sẽ mang năm trăm tinh anh của Long Đường, các đường khác cũng đưa ra một ngàn năm trăm người đi nam bộ.
Ma Ngũ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Mặc kệ đối phương là ai, có thân phận gì, dám đến gây sóng gió ở tỉnh N thì cũng chỉ có một con đường chết! Chức vị đường chủ Tình Báo Đường tạm thời sẽ do phó đường chủ thay thế. Về phần mày, thì ở lại đây, để cho đường chủ Hổ Đường và Báo Đường dẫn người đi nam bộ là đủ rồi.”
Phùng Khải vừa bị lão đại đập tàn thuốc vào đầu, hiện trên đầu còn có dấu máu, giờ nghe lão đại nói muốn để mình đi nam bộ thì hắn tay che miệng vết thương, hưng phấn đứng bật dậy. So với về nhà uống rượu, vui đùa với nữ nhân, thì hắn càng ưa thích chuyện đánh nhau hơn. Hắn cảm thấy hắn thích hợp với loại cuộc sống này nhất.
“Lão đại, anh yên tâm, em……”
“Hừ! Ta nói là ta đi, mày nghe không hiểu sao?” Phùng Khải còn chưa kịp nói xong, Tà Long đã liếm liếm môi nhìn hắn nói.
Phùng Khải nghe được lời của Tà Long thì rùng mình một cái, vội vàng ngồi xuống lại.
Ở trong lòng người của Nghịch Thiên Hội, Tà Long còn đáng sợ hơn lão đại. Nếu như nói lão đại là một sát thần, thì Tà Long chính là một ma thần! Hắn làm rất tốt đạo lý trò giỏi hơn thầy, có lẽ không già đời bằng cha hắn, nhưng mà về khoản tàn bạo thì Ma Ngũ cũng không thể so với hắn được! Đắc tọi với Ma Ngũ nhiều lắm là chết thôi, còn đắc tội với hắn thì muốn chết cũng khó!
“Hồ đồ! Ta nói không cho mày đi thì mày hảo hảo ở lại KF!” Ma Ngũ nhìn đứa con không cho mình một chút mặt mũi này, có chút tức giận, lớn tiếng nói.
Tà Long khinh thường nhếch miệng nói: “Nói lớn tiếng thì ta sẽ sợ sao? Nói cho ông biết, ta đã quyết đi nam bộ rồi! năm đó ông không để ta đi XA, ta đã rất không thoải mái rồi, lần này không thể ngăn cản ta được nữa!”
Ma Ngũ thầm kêu khổ trong lòng, mẹ kiếp, lão tử cả đời này không sợ cái gì, chỉ có đứa con trai này là không làm gì được hắn! Tà Long năm nay hai mươi ba tuổi, mẹ hắn sau khi sinhxong không bao lâu thì bị kẻ thù giết. Ma Ngũ vẫn cảm thấy rất có lỗi với hắn, cho nên mọi chuyện đều chiều đứa con trai nàu. Đối với hắn, Ma Ngũ vừa yêu vừa hận. Tà Long là thiên tài hắc đạo, có thể lên làm đường chủ Long Đường cũng là dựa vào thực lực mạnh mẽ và đầu óc thông minh của mình. Chình vì điểm ấy mà Ma Ngũ rất vui mừng, sau này Nghịch Thiên Hội dưới sự lãnh đạo của Tà Long nhất định sẽ không ngừng lớn mạnh, trở thành một hắc bang có tiếng ở nước Z! Nhưng Tà long bởi vì chuyện mẹ mất mà vẫn luôn đối đầu với hắn, không chịu làm việc dưới trướng của hắn. Đối với người khác hắn còn có thể hung ác xuống tay, nhưng đối với đứa con duy nhất của mình hắn cũng chỉ có thể thầm than mà thôi.
“Được rồi, mày muốn đi cũng được, có điều phải để đường chủ Hổ Đường đi cùng.” Ma Ngũ bất đắc dĩ nói, hắn vẫn luôn lo lắng cho đứa con trai này. Với tính cách dễ xúc động của hứn, rất có thể sẽ làm loạn cả lên, có trời mới biết hắn sẽ làm nên chuyện gì! Phùng Khải tuy có chút ngây ngô, nhưng mà tận tâm, trung thành với mình, để hắn đi cùng thì cũng tốt hơn một chút.
Tà Long thấy ba đồng ý để mình đi, cười tà dị nói: “Được! Ngày mai ta sẽ tập kết nhân mã, mọi người chuẩn bị đi!”
Ma Ngũ nhẹ gật đầu, phất tay nói: “Biến, biến, tất cả biến đi hết cho lão tử!” Chờ tất cả mọ người đều rời khỏi phòng, chỉ còn Ma Ngũ và một người đứng bên chậm rãi uống trà cùng hắn.
“Lão Mạc, cậu có ý kiến gì không?” Ma Ngũ thở dài hỏi. Lão Mạc này chừng hơn bốn mươi tuổi, trên ám có một chum râu dê, hắn đi theo Ma Ngũ đã vài chục năm, là quân sư của Ma Ngũ, có uy vọng rất cao trong Nghịch Thiên Hội, cũng là người mà Ma Ngũ tín nhiệm nhất.
Lão Mạc cười nhạt một tiếng nói: “Tà Long nói đúng, những người này hẳn không phải là thế lực của tỉnh N, hiện tại vấn đều mấu chốt là phải xác định rõ lai lịch của bọn chúng. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng! Hơn nữa những người này đã dám đến đây làm loạn, thì sợ là có chỗ dựa nhất định. Chỉ sợ mấy người Tà Long đi cũng không chiếm được lợi thế gì. Có thể đồng thời triển khai, làm náo loạn ở cả bảy thành phố thì nhất định có không ít người.”
Ma Ngũ nhíu mày nói: “Theo ý cậu thì bây giờ ta nên làm gì?”
Lão Mạc nghĩ nghĩ rồi khẽ nói: “Ngày mai bọn Tà Long xuất phát, anh để cho một đám tiểu đệ chia ra bảy thành thị, không thể để đối phương tụ họp lại được. Chúng ta sẽ lần lượt đánh tan từng nhóm!”
Ma Ngũ nhẹ gật đầu, sau đó lại nói: “Mẹ kiếp, xem ra sau này phải đem nam bộ khống chế trong tay, nếu không sớm muộn gì cũng có chuyện như thế này!”
Lão Mạc cười cười nói: “Hiện tại không cần phải lo lắng. Cứ xử lý rất tốt mọi chuyện trước mắt. Về phần điều tra thân phận những người này thì cứ giao cho em.”
Rạng sáng ngày thứ hai, chung quanh tổng hội của Nghịch Thiên Hội ở KF tập trung rất đông tiểu đệ, dùng tốc độ của bọn họ, chỉ chờ tới chiều đại khái tập kết được khoảng chừng hai ngàn người. MÀ từ KF đi đến các thành phố ở nam bộ sẽ mất khoảng chừng mười giờ, tầm nửa đêm sẽ tới được nam bộ.
Mà lúc này Đường Phong cùng với Hứa Cường cũng vừa rời khỏi khách sạn, đi dạo. Trên đường còn lưu lại nhiều dấu vết của trận chiến tối qua, nhưng dường nhu người dân ở XY đối với chuyện này cũng không có gì lạ lẫm, cho nên vẫn đi làm, buôn bán, như bình thường. Chỉ có một chút thay đổi là bây giờ trên đường có nhiều xe cảnh sát hơn trước. Nếu như không có những xe cảnh sát này thì Đường Phong hoài nghi là thật sự đêm qua có xảy ra chuyện gì hay không.”
“Hà hà…. Đây chính là thiên đường của hắc bang. Đêm qua loạn như vậy mà bây giờ những người này còn có thể sinh hoạt bình thường, như là chưa có chuyện gì xảy ra!” Hứa Cường nhìn người chung quanh rồi quay lại nói với Đường Phong.
Đường Phong cười nhạt một tiếng nói: “Người ở đây có khả năng tiếp nhận càng mạnh thì đối với chúng ta càng tốt hơn!”
“Cũng không biết đêm qua bốn đại bang phái đánh nhau với các tiểu bang phái như thế nào.” Hứa Cường cười nói.
Đường Phong nhìn hắn nói: “Cậu lo là hai bên tổn thất quá lớn, tối nay đánh không đã sao? Yên tâm! Nếu ta đoán không lầm thì tối nay Nghịch Thiên Hội sẽ ra tay, đến lúc đó cậu sẽ được đánh đã tay!” Nói xong, Đường Phong lại nhìn quanh, “Đúng rồi, cậu đi bái phỏng các lãnh đạo cấp cao ở XY đi, ta cũng không muốn tối nay có người tới quấy rầy chúng ta.”
Hứa Cường nhẹ gật đầu nói: “Lão đại, cái này anh cứ yên tâm đi. Những tên này chỉ cần thấy tiền thì chuyện gì cũng ổn hết thôi.”
“Ừm, vậy cậu đi ngay bây giờ đi, ta đi dạo một mình.” Nói xong Đường Phong xoay người rời đi. Hiện giờ trong lòng hắn đang rất vui vẻ, vốn hắn muốn châm ngòi gây mâu thuẫn giữa bốn đại bang phái, nhưng lại không ngờ là mọi chuyện lại phát triển đến mức này, thật sự là vận khí tốt quá mức! Buổi sáng vừa nghe Hứa Cường báo lại tình hình thì hắn cũng ngẩn người. Chuyện này phát sinh thì thật sự quá hợp ý hắn! Hiện tại không chỉ có thế lực của bốn đại bang phái bị suy yếu mà ngay cả những tiểu bang phái kia cũng có không ít bị dẹp tan. Như vậy sau này khi Hoa Hưng Xã muốn khống chế XY thì càng đơn giản hơn.
Khi liên minh hình thành, các tiểu bang phái bắt đầu điên cuồng chống trả, áp lực đối với bốn đại bang phái dần tăng lên, thương vong càng ngày càng nhiều. Người dẫn đầu của bốn đại bang phái đều rất đau lòng, nhưng bọn họ biết rõ, hiện tại bọn họ đã không còn đường lui nữa rồi.
Mà chính lúc này, người bày ra tất cả lại đang nằm trên giường ở khác sạn, thoải mái hưởng mộng đẹp.
Ở sáu thành phố khác ở nam bộ, Hoa Hưng Xã cũng dùng thủ đoạn lôi đình nhất kích quét ngang hết tất cả các tổ chức có quy mô lớn. Với thực lực của tiểu đệ Hoa Hưng Xã, hơn nữa còn là tập kích bất ngờ, tất cả mọi thứ đều tiến hành một cách thuận lợi.
Sự náo động ở nam bộ rất nhanh được báo về cho lão đại của Nghịch Thiên Hội, Ma Ngũ. Ma Ngũ nhận được tin tức liền khẩn cấp tổ chức một cuộc họp cao tầng tại tổng bộ.
“Ai có thể nó cho ta biết rốt cuộc là có chuyện gì?” Ma Ngũ âm trầm nhìn mọi người bên dưới, ở trong địa bàn của mình xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua được.
“Lão đại, em cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, làm sao vài thành thị lại đồng thời bùng phát chiến đấu quy mô lớn như vậy? Em nghĩ việc này nhất định không đơn giản!” Đường chủ Hổ Đường Nghịch Thiên Hộ, Phùng Khải nghiêm giọng nói.
Ma Ngũ ném gạt tàn trên bàn vào đầu Phùng Khải, hung hăng thét: “Ngu ngốc cũng biết là chuyện này không đơn giản! Ta hỏi chính là rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Hừ? Hồ, bọn mày làm tình báo kiểu gì thế hả? Phát sinh chuyện lớn như vậy mà ngay cả một chút tin tức cũng không có? Sống yên bình lâu quá rồi phải không?” Ma Ngũ tức giận nói.
Thủ hạ bên dưới thấy lão đại nổi giận, trong tâm đều thầm kêu khổ, những người có thể ngồi ở đây đều có thâm niên trong Nghịch Thiên Hội từ tám đến mười năm. Tình tình của lão đại như thế nào bọn họ cũng biết qus rõ rồi. Không ít người còn có chút hả hê nhìn đường chủ Tình Báo Đường, người này có thể coi là cái đinh trong mắt rất nhiều người, có hắn tất cả mòi người đều phải cẩn thận làm việc, rất sợ bị hắn thộp được một kẻ hở nào đó báo lại cho lão đại.
Đường chủ Tình Báo Đường xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, sau đó nó: “Lão đại… lão đại, em kỳ thật không có nhận được chút tin tức nào, anh cũng biết thực lực Tình Báo Đường ra sao rồi đó. Nếu như sớm có dấu hiệu thì chúng em không có khả năng không biết. Không phải bọn em vô dụng, mà là địch nhân quá giảo hoạt.” Hồ rất sợ hãi, trong tâm âm thầm thăm hỏi mười mấy đời tổ tông mấy tên đàn em của mình. Những năm này, cả tỉnh N đều nằm trong sự không chế của Nghịch thiên Hội, mãi vẫn không có chuyện gì nằm ngoài sự kiểm soát, chưa từng phát sinh ra chuyện lớn như vậy. Trải qua thời gian dài như vậy, người trong bang hội cũng thả lỏng đi rất nhiều. Chính hắn cũng biết, xảy ra chuyện này thì chức đường chủ Tình Báo Đường của hắn cũng coi như xong, chỉ không biết lão đại sẽ xử lý hắn như thế nào thôi.
Ma Ngũ căn bản không để ý tới sự phân trần của Hồ, rút ra một khẩu súng ngắn trong ngăn bàn, giờ lên bắn một phát vào đầu hắn: “Phế vật! Mấy năm nay ta bỏ nhiều tiền ra nuôi dưỡng bọn mày như vậy, mà lại không làm được trò trống gì!” Nói xong hắn nặng nề đặt khẩu súng ngắn lên bàn.
Mấy người ở dưới đều vô cùng lo lắng, sợ lão đại lại hỏi đến mình, cũng không ai dám nhìn Ma Ngũ.
“Lão đại, những người này hiển nhiên là một thế lực từ bên ngoài đến, cũng không thể đổ hết cho Tình Báo Đường được. Mỗi ngày có biết bao nhiêu người ra vào tỉnh N? Tình Báo Đường cũng không có khả năng mỗi ngày đều theo dõi hết! Mà thế lực của chúng ta tại khu nam tương đối yếu, đối phương lựa chọn nơi đó để ra tay rõ ràng đã sớm có mưu tính rồi. Dùng hữu tâm đối với vô tâm, Tình Báo Đường cũng không thể làm gì được.” Ở Nghịch Thiên Hội, người có thể nói chuyện như vậy với MA Ngũ cũng chỉ có một người. Người này chính là đường chủ Long Đường, Tà Long.
Ma Ngũ hung hăng nhìn Tà Long nói: “Ý của cậu là ta không nên giết hắn sao? Ngược lại còn ban thưởng cho hắn nữa?”
Tà Long nhìn Ma Ngũ, nghịch nghịch tiểu đao trong tay mình, thản nhiên nói: “Giết thì đã giết rồi, còn có thể làm gì được nữa? Bây giờ nên bàn tính xem thử nên đối phó như thế nào! Những người này dám công nhiên tuyên chiến với chúng ta, hiển nhiên là có lòng tin đối phó được với chúng ta. Chúng ta cũng phải hảo hảo ứng đối. Nghịch Thiên Hội yên lặng đã lâu quá rồi, cũng nên vận động một chút.”
Ma Ngũ nhìn Tà Long, ánh mắt từ phẫn nộ chuyển thành có chút bất đắc dĩ, đối với đứa con độc nhất của mình, hắn còn có thể làm gì? Hừ một tiếng, Ma Ngũ nói: “Vậy mày thấy chúng ta nên làm gì?”
Tà Long thu hồi tiểu đao, nhìn nhìn mọi người rồi nói: “Đầu tiên là chúng ta cần phải điều tra rõ ràng đối phương là ai. Theo ta được biết, quanh khu vực lân cận tỉnh N cũng không có thế lực nào mạnh cả. Tiếp theo là bổ nhiệm một đường chủ mới cho Tình Báo Đường. Chúng ta hiện giờ cần phải điều động Tình Báo Đường, tối thiểu là cho thời gian ngắn phải xác định được đối phương có bao nhiêu người, thực lực như thế nào. Cuối cùng, ta sẽ mang năm trăm tinh anh của Long Đường, các đường khác cũng đưa ra một ngàn năm trăm người đi nam bộ.
Ma Ngũ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Mặc kệ đối phương là ai, có thân phận gì, dám đến gây sóng gió ở tỉnh N thì cũng chỉ có một con đường chết! Chức vị đường chủ Tình Báo Đường tạm thời sẽ do phó đường chủ thay thế. Về phần mày, thì ở lại đây, để cho đường chủ Hổ Đường và Báo Đường dẫn người đi nam bộ là đủ rồi.”
Phùng Khải vừa bị lão đại đập tàn thuốc vào đầu, hiện trên đầu còn có dấu máu, giờ nghe lão đại nói muốn để mình đi nam bộ thì hắn tay che miệng vết thương, hưng phấn đứng bật dậy. So với về nhà uống rượu, vui đùa với nữ nhân, thì hắn càng ưa thích chuyện đánh nhau hơn. Hắn cảm thấy hắn thích hợp với loại cuộc sống này nhất.
“Lão đại, anh yên tâm, em……”
“Hừ! Ta nói là ta đi, mày nghe không hiểu sao?” Phùng Khải còn chưa kịp nói xong, Tà Long đã liếm liếm môi nhìn hắn nói.
Phùng Khải nghe được lời của Tà Long thì rùng mình một cái, vội vàng ngồi xuống lại.
Ở trong lòng người của Nghịch Thiên Hội, Tà Long còn đáng sợ hơn lão đại. Nếu như nói lão đại là một sát thần, thì Tà Long chính là một ma thần! Hắn làm rất tốt đạo lý trò giỏi hơn thầy, có lẽ không già đời bằng cha hắn, nhưng mà về khoản tàn bạo thì Ma Ngũ cũng không thể so với hắn được! Đắc tọi với Ma Ngũ nhiều lắm là chết thôi, còn đắc tội với hắn thì muốn chết cũng khó!
“Hồ đồ! Ta nói không cho mày đi thì mày hảo hảo ở lại KF!” Ma Ngũ nhìn đứa con không cho mình một chút mặt mũi này, có chút tức giận, lớn tiếng nói.
Tà Long khinh thường nhếch miệng nói: “Nói lớn tiếng thì ta sẽ sợ sao? Nói cho ông biết, ta đã quyết đi nam bộ rồi! năm đó ông không để ta đi XA, ta đã rất không thoải mái rồi, lần này không thể ngăn cản ta được nữa!”
Ma Ngũ thầm kêu khổ trong lòng, mẹ kiếp, lão tử cả đời này không sợ cái gì, chỉ có đứa con trai này là không làm gì được hắn! Tà Long năm nay hai mươi ba tuổi, mẹ hắn sau khi sinhxong không bao lâu thì bị kẻ thù giết. Ma Ngũ vẫn cảm thấy rất có lỗi với hắn, cho nên mọi chuyện đều chiều đứa con trai nàu. Đối với hắn, Ma Ngũ vừa yêu vừa hận. Tà Long là thiên tài hắc đạo, có thể lên làm đường chủ Long Đường cũng là dựa vào thực lực mạnh mẽ và đầu óc thông minh của mình. Chình vì điểm ấy mà Ma Ngũ rất vui mừng, sau này Nghịch Thiên Hội dưới sự lãnh đạo của Tà Long nhất định sẽ không ngừng lớn mạnh, trở thành một hắc bang có tiếng ở nước Z! Nhưng Tà long bởi vì chuyện mẹ mất mà vẫn luôn đối đầu với hắn, không chịu làm việc dưới trướng của hắn. Đối với người khác hắn còn có thể hung ác xuống tay, nhưng đối với đứa con duy nhất của mình hắn cũng chỉ có thể thầm than mà thôi.
“Được rồi, mày muốn đi cũng được, có điều phải để đường chủ Hổ Đường đi cùng.” Ma Ngũ bất đắc dĩ nói, hắn vẫn luôn lo lắng cho đứa con trai này. Với tính cách dễ xúc động của hứn, rất có thể sẽ làm loạn cả lên, có trời mới biết hắn sẽ làm nên chuyện gì! Phùng Khải tuy có chút ngây ngô, nhưng mà tận tâm, trung thành với mình, để hắn đi cùng thì cũng tốt hơn một chút.
Tà Long thấy ba đồng ý để mình đi, cười tà dị nói: “Được! Ngày mai ta sẽ tập kết nhân mã, mọi người chuẩn bị đi!”
Ma Ngũ nhẹ gật đầu, phất tay nói: “Biến, biến, tất cả biến đi hết cho lão tử!” Chờ tất cả mọ người đều rời khỏi phòng, chỉ còn Ma Ngũ và một người đứng bên chậm rãi uống trà cùng hắn.
“Lão Mạc, cậu có ý kiến gì không?” Ma Ngũ thở dài hỏi. Lão Mạc này chừng hơn bốn mươi tuổi, trên ám có một chum râu dê, hắn đi theo Ma Ngũ đã vài chục năm, là quân sư của Ma Ngũ, có uy vọng rất cao trong Nghịch Thiên Hội, cũng là người mà Ma Ngũ tín nhiệm nhất.
Lão Mạc cười nhạt một tiếng nói: “Tà Long nói đúng, những người này hẳn không phải là thế lực của tỉnh N, hiện tại vấn đều mấu chốt là phải xác định rõ lai lịch của bọn chúng. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng! Hơn nữa những người này đã dám đến đây làm loạn, thì sợ là có chỗ dựa nhất định. Chỉ sợ mấy người Tà Long đi cũng không chiếm được lợi thế gì. Có thể đồng thời triển khai, làm náo loạn ở cả bảy thành phố thì nhất định có không ít người.”
Ma Ngũ nhíu mày nói: “Theo ý cậu thì bây giờ ta nên làm gì?”
Lão Mạc nghĩ nghĩ rồi khẽ nói: “Ngày mai bọn Tà Long xuất phát, anh để cho một đám tiểu đệ chia ra bảy thành thị, không thể để đối phương tụ họp lại được. Chúng ta sẽ lần lượt đánh tan từng nhóm!”
Ma Ngũ nhẹ gật đầu, sau đó lại nói: “Mẹ kiếp, xem ra sau này phải đem nam bộ khống chế trong tay, nếu không sớm muộn gì cũng có chuyện như thế này!”
Lão Mạc cười cười nói: “Hiện tại không cần phải lo lắng. Cứ xử lý rất tốt mọi chuyện trước mắt. Về phần điều tra thân phận những người này thì cứ giao cho em.”
Rạng sáng ngày thứ hai, chung quanh tổng hội của Nghịch Thiên Hội ở KF tập trung rất đông tiểu đệ, dùng tốc độ của bọn họ, chỉ chờ tới chiều đại khái tập kết được khoảng chừng hai ngàn người. MÀ từ KF đi đến các thành phố ở nam bộ sẽ mất khoảng chừng mười giờ, tầm nửa đêm sẽ tới được nam bộ.
Mà lúc này Đường Phong cùng với Hứa Cường cũng vừa rời khỏi khách sạn, đi dạo. Trên đường còn lưu lại nhiều dấu vết của trận chiến tối qua, nhưng dường nhu người dân ở XY đối với chuyện này cũng không có gì lạ lẫm, cho nên vẫn đi làm, buôn bán, như bình thường. Chỉ có một chút thay đổi là bây giờ trên đường có nhiều xe cảnh sát hơn trước. Nếu như không có những xe cảnh sát này thì Đường Phong hoài nghi là thật sự đêm qua có xảy ra chuyện gì hay không.”
“Hà hà…. Đây chính là thiên đường của hắc bang. Đêm qua loạn như vậy mà bây giờ những người này còn có thể sinh hoạt bình thường, như là chưa có chuyện gì xảy ra!” Hứa Cường nhìn người chung quanh rồi quay lại nói với Đường Phong.
Đường Phong cười nhạt một tiếng nói: “Người ở đây có khả năng tiếp nhận càng mạnh thì đối với chúng ta càng tốt hơn!”
“Cũng không biết đêm qua bốn đại bang phái đánh nhau với các tiểu bang phái như thế nào.” Hứa Cường cười nói.
Đường Phong nhìn hắn nói: “Cậu lo là hai bên tổn thất quá lớn, tối nay đánh không đã sao? Yên tâm! Nếu ta đoán không lầm thì tối nay Nghịch Thiên Hội sẽ ra tay, đến lúc đó cậu sẽ được đánh đã tay!” Nói xong, Đường Phong lại nhìn quanh, “Đúng rồi, cậu đi bái phỏng các lãnh đạo cấp cao ở XY đi, ta cũng không muốn tối nay có người tới quấy rầy chúng ta.”
Hứa Cường nhẹ gật đầu nói: “Lão đại, cái này anh cứ yên tâm đi. Những tên này chỉ cần thấy tiền thì chuyện gì cũng ổn hết thôi.”
“Ừm, vậy cậu đi ngay bây giờ đi, ta đi dạo một mình.” Nói xong Đường Phong xoay người rời đi. Hiện giờ trong lòng hắn đang rất vui vẻ, vốn hắn muốn châm ngòi gây mâu thuẫn giữa bốn đại bang phái, nhưng lại không ngờ là mọi chuyện lại phát triển đến mức này, thật sự là vận khí tốt quá mức! Buổi sáng vừa nghe Hứa Cường báo lại tình hình thì hắn cũng ngẩn người. Chuyện này phát sinh thì thật sự quá hợp ý hắn! Hiện tại không chỉ có thế lực của bốn đại bang phái bị suy yếu mà ngay cả những tiểu bang phái kia cũng có không ít bị dẹp tan. Như vậy sau này khi Hoa Hưng Xã muốn khống chế XY thì càng đơn giản hơn.
/219
|