Hai người vừa mới chuẩn bị mở miệng thì cửa lại bị đẩy ra, Đường Phong và Hứa Cường vui vẻ đi vào bên trong nhìn ba người.
“Mẹ nó, bọn mày là ai?” Tiêu Sái kéo khóa quần lại đứng lên nói.
Đường Phong thấy động tác của hắn thì nhíu mày lại, sau đó thản nhiên nói: “Lão đại bảo chúng ta đến tiễn bọn mày đi một đoạn! Bọn mày có gì muốn nói thì nói đi!”
“Mày là người của Diều Hâu? Sao trước giờ ta chưa từng thấy mày?” Lưu Kiên có chút hoài nghi nhìn Đường Phong.
“Nước Z có hơn mười ức dân, người mày chưa thấy qua còn rất nhiều.” Nõi xong Đường Phong nhìn qua hai người kia, sau đó nói: “Xem ra bọn mày cũng không có di ngôn gì, chúc đi đường vui vẻ!” Nói xong, Đường Phong phất phất tay, Hứa Cường ở sau lưng cười hắc hắc, móc ra một khẩu súng giảm thanh bắn liền ba phát. Gần như vậy, với kỹ thuật dùng súng của Hứa Cường thì không thể nào bắn hụt được.
Các tiểu thư bên cạnh sớm đã sợ choáng váng. Đường Phong cười nói với bọn họ: “Lão đại để cho bọn ta giải quyết luôn bọn mày, nhưng mà ta không đành lòng ra tay với nữ nhân, bọn mày thấy nên làm thế nào đây?”
Mấy tiểu thư kia vội vàng run rẩy quỳ trên đất nói: “Đại ca, chúng em làm việc ở Ưng Bang đã lâu, sự tình hôm nay chúng em tuyệt sẽ không nói ra ngoài, anh thả chúng em đi, chỉ cần anh tha cho bọn em thì muốn chúng em làm gì cũng được.”
Đường Phong giả bộ như khó xử, sau đó nói: “Nếu để cho lão đại biết ta thả bọn mày thì ta sẽ thay bọn mày đi gặp diêm vương đó. Bọn mày vẫn nên chết đi thôi.”
Sắc mặt của những tiểu thư kia lập tức tái nhợt, khóc lóc nói: “Đại ca, anh thả bọn em đi, van xin anh. Chúng em cam đoan là sẽ biết mất khỏi XY ngay lập tức, tuyệt không xuất hiện ở đây nữa!”
Đường Phong thở dài lắc đầu nói: “Được rồi, bọn mày đi đi, có thể sống sót được hay không là do vận khí.” Nói xong Đường Phong cùng với Hứa Cường xoay người rời đi.
Hai người vừa ra khỏi Dạ Luân thì thấy có hơn mười chiếc xe dừng trước cửa Dạ Luân, một đám người cầm theo đao từ trên xe nhảy xuống, chạy vào trong.
Đường Phong cười cười nói: “Tả Thủ, chúng ta về ngủ thôi. Chờ đến sáng ra quét dọn chiến trường.”
Hứa Cường nhẹ gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói: “Lão đại, anh thật sự không đành lòng ra tay với mấy tiểu thư kia sao? Trước kia anh cũng giết chết không ít nữ đặc vụ mà. Lưu lại bọn họ sợ là sẽ có tai họa.”
Đường Phong cười quỷ dị nói: “Lưu lại những người đó tự nhiên là có mục đích. Trong bốn đại bang phái, có ba lão đại chết ở Dạ Luân! Biết rõ tại soa ta phải chờ mười phút sau đó mới đi vào không?”
Hứa Cường lắc đầu nhìn Đường Phong.
“Có thể lăn lộn trong giang hồ lập ra bang hội như thế này thì bọn họ cũng không phải là kẻ ngốc. Tiêu Sái ca vừa tới thì Đông Ca và Lưu Kiên tự nhiên thấy có vấn đề. Mà bọn họ tự nhiên là sẽ hoài nghi Diều Hâu lừa Tiêu Sái đến đây để xử lý cả ba người cũng một lúc! Nhưng bọn hắn hiện đang ở địa bàng của Diều Hâu, nếu Diều Hâu định làm gì với bọn họ thì bọn họ cũng trốn không thoát được. Vậy là bọn họ phải làm gì? Chỉ có thể gọi cho người nhà đến cứu mà thôi! Hiện tại Đông Dương Hội, Tụ Nghĩa Bang đều đã tới rồi, mấy tiểu thư vì bảo trụ mạng nhỏ của mình mà sẽ đem toàn bộ mọi việc nói lại cho bọn họ biết! Tất cả những người này đều sẽ hướng về Ưng Bang trả thù, sự tình cũng rất đơn giản!” Đường Phong vừa lên xe vừa giải thích cho Hứa Cường.
Khi Đường Phong vừa dứt lời thì lại có hơn mười chiếc xe nữa tới dừng trước cửa Dạ Luân, trông giống như trong phim hành động vậy.
Trở lại khách sạng, Đường Phong duỗi cái lưng mỏi, ngã người đi ngủ. HC thấy Đường Phong ngủ nhan như vậy thì giơ tay cái lên! Lão đại đúng là lão đại! Tình thế như bây giờ mà vẫn ngủ được!
Một đêm này, Đường Phong ngủ rất say, nhưng XY lại rối loạn. Tiểu đệ Đông Dương Hội và Tụ Nghĩa Bang sau khi xong vào trong Dạ Luân thì rất nhanh chóng tìm thấy thi thể của lão đại, cũng gọi điện thông tri cho tiểu đệ của Tiêu Sái! Bọn họ phẫn nộ phát tiết lử giận ngay tại Dạ Luân. Mấy tiểu thư còn chưa kịp bỏ trốn đã bị bọn họ bắt lại hết. Sau một hồi khảo vấn, mấy tiểu thư vì mạng nhỏ của mình mà đã “bán đứng” Đường Phong. Hết thảy mọi chuyện đều y theo kế hoạch của Đường Phong.
Đang ở nhà tận tình hưởng thụ cùng với nữ nhân của mình, Diều Hâu căn bản không biết rằng bên ngoài đang rối loạn cả lên. Vì không để cho người khác quấy rầy nên hắn đã tắt điện thoại di động của mình. Mãi cho đến khi có một tiểu đệ xông vào báo lại tình hình thì hắn mới biết.
“Mày nói sao?” Diều Hâu mặc áo ngủ đứng lên, phẫn nộ hét.
“Lão đại, Đông Dương Hội, Tụ Nghĩ Bang, Huynh Đệ Hội, bọn họ liên thủ ra tay với chúng ta, hiện giờ địa bàn của của chúng ta sắp không xong rồi!” Tiểu đệ nơm nớp lo sợ nói.
Diều Hâu thuận tay cầm bình hoa bên cạnh ném xuống đất vỡ choang. “Mẹ kiếp! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Ba lão đại của bọn chúng không hiểu vì sao lại chết ở Dạ Luân, mà bọn hắn tra hỏi vài tiểu thư thì biết được là do anh phái người tới giết. Tình huống cụ thể như thế nào thì em cũng không rõ.” Tiểu đệ run rẩy bẩm báo lại tình huống cho Diều Hâu.
Diều Hâu phẫn nộ nắm lấy cổ áo của tiểu đệ hỏi: “Mẹ nó! Bọn chúng ăn no rửng mỡ hay sao mà là đến địa bàn của ta? Mà bọn mày vì sao không sớm báo cho ta biết?”
Tiểu đệ sắc mặt tái nhợt nói: “Lão đại, em làm sao biết bọn chúng lại đến đó làm gì. Mà bọn em gọi điện thoại cho anh nhưng mà… điện thoại của anh tắt máy.”
“Phế vật! Vậy chẳng lẽ để cho bọn chúng ngang ngược ngay trên địa bàn của chúng ta sao? Bọn mày làm ăn kiểu gì vậy?” Diều Hâu hung hăng hất tên tiểu đệ ra một bên, phẫn nộ hét.
“Ưng Ca, xin anh bớt giận, như vậy rất không tốt cho thân thể. Cứ từ từ điều tra rõ mọi việc rồi nói sau.” Nữ nhân của Diều Hâu đi tới nắm lấy cánh tay của hắn, vuốt vuốt lòng ngực hắn, ôn nhu nói.
Diều Hâu hít sau một hơi, sau đó nhìn tiểu đệ kia nói: “Mày đi, tất cả các nơi đều ngưng hoạt động. Sau đó gọi cho người của Huynh Đệ Hội, Đông Dương Hội và Tụ Nghĩa Bang phái đại biểu đến gặp chúng ta! Việc này có vấn đề!” Diều Hâu lăn lộn lâu như vậy cũng không phải nhân vật đơn giản. Lúc nãy là bị lửa giận làm cho không được sáng suốt, bây giờ sau khi bình tĩnh lại hắn liền phát hiện ra vấn đề ở trong chuyện này.
“Em…… Em đi?” Tiểu đệ kia chỉ vào mặt mình, có chsut không tin tưởng nỏi. Hiện giờ tiểu đệ của ba bang phái kia đều vô cùng tức giận, nếu mà hắn đi chẳng khác nào thiêu thân đâm đầu vào lửa!
“Mày không đi chẳng lẽ tao đi? Nhanh đi đi chao tao!” Diều Hâu nổi giận gầm lên một tiếng, tên tiểu đệ vội vàng gật đầu rời đi.
Tiểu đệ kia đi rồi, Diều Hâu được nữ nhân giúp hắn mặc quần áo, sau đó hắn ngồi ở trên ghế sa *** đợi kết quả.
“Yến Tử, anh cảm giác chuyện này không đơn giản, em tới giúp anh phân tích đi.” Diều Hâu nhìn nữ nhân nói. Người này cũng không đơn giản, Ưng Bang có thể có được cục diện như bây giờ cũng có một phần công lao của nàng.
Yến Tử nghĩ nghĩ sau đó châm một điếu thuốc nói: “Ưng Ca, chuyện này có chút vấn đề. Đầu tiên là tại sao bọn họ lại gặp nhau ở Dạ Luân? Tiếp theo là tại sao những tiểu thư kia một mực khẳng định là do anh phái người tới giết? Em nghĩ chỉ có hai khả năng! Hoặc là bọn họ ngẫu nhiên cùng tới Dạ Luân, tiểu đệ của mình tự chủ trương giết bọn họ. Còn lại một khả năng khác là có người hãm hại chúng ta!”
Diều Hâu híp mắt lại nghĩ nghĩ rồi nói: “Khả năng thứ nhất có thể bỏ đi, tình huống của Ưng Bang thế nào em cũng rõ. Không có anh ra lệnh thì cũng không sẽ không có ai dám làm như vậy! Khả năng thứ hai có lẽ là đúng, nhwung mà là ai hãm hại chúng ta?”
“Cái này em cũng không biết/ Cẩn thận nghĩ lại xem nếu như bốn đại bang phái đánh nhau thì ai có lợi nhất?” Yến Tử hút thuốc nói.
Diều Hâu nặng nề ngả ra ghế sa ***, thần sắc ngưng trọng nói: “Bốn đại bang phái đánh lộn với nhau, ai có lợi nhất? Nhất định là các bang phái nhỏ kia! Chỉ là các bang phái đó có bao nhiêu lực lượng ta đều biết hết. Cho dù bọn chúng có tâm cũng không có gan làm chuyện này.”
“Chẳng lẽ bọn họ không liên hợp sao. Cũng giống như các anh liên thủ diệt trừ Hoa Nghĩ Xã vậy!” Yến Tử trầm giọng nói. Hoa Nghĩ Xa là tổ chức của Mãnh Tử và Phong Tử ở XY. Mấy ngày trước, do Tụ Nhĩa Hội dẫn đầu, bốn đại bang phái dùng thủ đoạn lôi đình đánh cho Hoa Nghĩa Xã hoàn toàn tan rã.
Diều Hâu ngẩn người, sau đó gật gật đầu, mắt lộ ra tinh quang nói: “Cũng chỉ có cách này mới có thể giải thích hợp lý được! Nếu như thực lực của bốn đại bang phái tổn hao lớn thì các tiểu bang phái sẽ có cơ hội vươn lên! Hừ! Dám ám hại ta? Ta sẽ bắt bọn chúng phải trả một cái giá thật lớn!”
Tiểu đệ của Diều Hâu cũng rất được việc, một giờ sau, phó bang chủ của Tụ Nghĩa Bang, Đông Dương Hội, Huynh Đệ Hội mang theo mấy trăm người đến bao vây biệt thự của Diều Hâu! Mà bọn họ cũng theo tiểu đệ đi vào trong biệt thự. Bọn họ ngược lại muốn xem thử giữa bằng chứng rành rành như vậy, Diều Hâu còn có lời gì để nói!
“Ưng lão đại thật là uy phong, vừa ám toán bang chủ của chúng ta, lại còn ở đây hưởng thụ cùng người đẹp. Hà hà… Cuộc sống thật là tiêu dao!” Vừa vào cửa, phó bang chủ Tụ Nghĩa Bang, Thiết Mâu nhìn Diều Hâu rồi lạnh lùng nói. Kiên Ca cùng với lăn lộn giang hồ, xem nhau như anh em. Trong mắt Thiết Mâu thì Diều Hâu như một người đã chết rồi! Bởi vì hắn nhất định phải vì Kiên Ca mà báo thù!
Gương mặt của hội phó Đông Dương Hội, Trần Tam cũng có chút đau thương, nhưng cũng không thể từ trên mặt hắn mà nhìn ra được là hắn đang suy nghĩ gì.
Hội phó Huynh Đệ Hội, Lưu Đạo thì hai mắt đầy tia máu, nhìn chằm chằm vào Diều Hâu! Huynh Đệ Hội có được ngày hôm nau chủ yếu là bằng vào tình đoàn kết, tình huynh đệ giữa mọi người! Không nói đến chuyện lão đại đối với hắn tốt như thế nào, dựa theo bang quy thì Diều Hâu chắc chắn phải chết! Như vậy hắn mới có thể ăn nói với tiểu đệ của mình được.
Trong lòng Diều Hâu cảm thấy rất oan uổng, hắn biết rõ nếu như hôm nay không thể giải thích rõ ràng thì với thực lực của bang bang hội liên hợp lại tuyệt đối có thể làm cho Ưng Bang biến mất trước khi trời sáng. Cũng giống như Hoa Nghĩa Xã vậy.
Thở dài một hơi, Diều Hâu nói: “Lão đại của ba người chết ở trong địa bàn của ta, ta cũng rất xin lỗi! Nhưng ba vị có nghĩ tới đây là một âm mưu hay không?”
“Mẹ nó, bọn mày là ai?” Tiêu Sái kéo khóa quần lại đứng lên nói.
Đường Phong thấy động tác của hắn thì nhíu mày lại, sau đó thản nhiên nói: “Lão đại bảo chúng ta đến tiễn bọn mày đi một đoạn! Bọn mày có gì muốn nói thì nói đi!”
“Mày là người của Diều Hâu? Sao trước giờ ta chưa từng thấy mày?” Lưu Kiên có chút hoài nghi nhìn Đường Phong.
“Nước Z có hơn mười ức dân, người mày chưa thấy qua còn rất nhiều.” Nõi xong Đường Phong nhìn qua hai người kia, sau đó nói: “Xem ra bọn mày cũng không có di ngôn gì, chúc đi đường vui vẻ!” Nói xong, Đường Phong phất phất tay, Hứa Cường ở sau lưng cười hắc hắc, móc ra một khẩu súng giảm thanh bắn liền ba phát. Gần như vậy, với kỹ thuật dùng súng của Hứa Cường thì không thể nào bắn hụt được.
Các tiểu thư bên cạnh sớm đã sợ choáng váng. Đường Phong cười nói với bọn họ: “Lão đại để cho bọn ta giải quyết luôn bọn mày, nhưng mà ta không đành lòng ra tay với nữ nhân, bọn mày thấy nên làm thế nào đây?”
Mấy tiểu thư kia vội vàng run rẩy quỳ trên đất nói: “Đại ca, chúng em làm việc ở Ưng Bang đã lâu, sự tình hôm nay chúng em tuyệt sẽ không nói ra ngoài, anh thả chúng em đi, chỉ cần anh tha cho bọn em thì muốn chúng em làm gì cũng được.”
Đường Phong giả bộ như khó xử, sau đó nói: “Nếu để cho lão đại biết ta thả bọn mày thì ta sẽ thay bọn mày đi gặp diêm vương đó. Bọn mày vẫn nên chết đi thôi.”
Sắc mặt của những tiểu thư kia lập tức tái nhợt, khóc lóc nói: “Đại ca, anh thả bọn em đi, van xin anh. Chúng em cam đoan là sẽ biết mất khỏi XY ngay lập tức, tuyệt không xuất hiện ở đây nữa!”
Đường Phong thở dài lắc đầu nói: “Được rồi, bọn mày đi đi, có thể sống sót được hay không là do vận khí.” Nói xong Đường Phong cùng với Hứa Cường xoay người rời đi.
Hai người vừa ra khỏi Dạ Luân thì thấy có hơn mười chiếc xe dừng trước cửa Dạ Luân, một đám người cầm theo đao từ trên xe nhảy xuống, chạy vào trong.
Đường Phong cười cười nói: “Tả Thủ, chúng ta về ngủ thôi. Chờ đến sáng ra quét dọn chiến trường.”
Hứa Cường nhẹ gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói: “Lão đại, anh thật sự không đành lòng ra tay với mấy tiểu thư kia sao? Trước kia anh cũng giết chết không ít nữ đặc vụ mà. Lưu lại bọn họ sợ là sẽ có tai họa.”
Đường Phong cười quỷ dị nói: “Lưu lại những người đó tự nhiên là có mục đích. Trong bốn đại bang phái, có ba lão đại chết ở Dạ Luân! Biết rõ tại soa ta phải chờ mười phút sau đó mới đi vào không?”
Hứa Cường lắc đầu nhìn Đường Phong.
“Có thể lăn lộn trong giang hồ lập ra bang hội như thế này thì bọn họ cũng không phải là kẻ ngốc. Tiêu Sái ca vừa tới thì Đông Ca và Lưu Kiên tự nhiên thấy có vấn đề. Mà bọn họ tự nhiên là sẽ hoài nghi Diều Hâu lừa Tiêu Sái đến đây để xử lý cả ba người cũng một lúc! Nhưng bọn hắn hiện đang ở địa bàng của Diều Hâu, nếu Diều Hâu định làm gì với bọn họ thì bọn họ cũng trốn không thoát được. Vậy là bọn họ phải làm gì? Chỉ có thể gọi cho người nhà đến cứu mà thôi! Hiện tại Đông Dương Hội, Tụ Nghĩa Bang đều đã tới rồi, mấy tiểu thư vì bảo trụ mạng nhỏ của mình mà sẽ đem toàn bộ mọi việc nói lại cho bọn họ biết! Tất cả những người này đều sẽ hướng về Ưng Bang trả thù, sự tình cũng rất đơn giản!” Đường Phong vừa lên xe vừa giải thích cho Hứa Cường.
Khi Đường Phong vừa dứt lời thì lại có hơn mười chiếc xe nữa tới dừng trước cửa Dạ Luân, trông giống như trong phim hành động vậy.
Trở lại khách sạng, Đường Phong duỗi cái lưng mỏi, ngã người đi ngủ. HC thấy Đường Phong ngủ nhan như vậy thì giơ tay cái lên! Lão đại đúng là lão đại! Tình thế như bây giờ mà vẫn ngủ được!
Một đêm này, Đường Phong ngủ rất say, nhưng XY lại rối loạn. Tiểu đệ Đông Dương Hội và Tụ Nghĩa Bang sau khi xong vào trong Dạ Luân thì rất nhanh chóng tìm thấy thi thể của lão đại, cũng gọi điện thông tri cho tiểu đệ của Tiêu Sái! Bọn họ phẫn nộ phát tiết lử giận ngay tại Dạ Luân. Mấy tiểu thư còn chưa kịp bỏ trốn đã bị bọn họ bắt lại hết. Sau một hồi khảo vấn, mấy tiểu thư vì mạng nhỏ của mình mà đã “bán đứng” Đường Phong. Hết thảy mọi chuyện đều y theo kế hoạch của Đường Phong.
Đang ở nhà tận tình hưởng thụ cùng với nữ nhân của mình, Diều Hâu căn bản không biết rằng bên ngoài đang rối loạn cả lên. Vì không để cho người khác quấy rầy nên hắn đã tắt điện thoại di động của mình. Mãi cho đến khi có một tiểu đệ xông vào báo lại tình hình thì hắn mới biết.
“Mày nói sao?” Diều Hâu mặc áo ngủ đứng lên, phẫn nộ hét.
“Lão đại, Đông Dương Hội, Tụ Nghĩ Bang, Huynh Đệ Hội, bọn họ liên thủ ra tay với chúng ta, hiện giờ địa bàn của của chúng ta sắp không xong rồi!” Tiểu đệ nơm nớp lo sợ nói.
Diều Hâu thuận tay cầm bình hoa bên cạnh ném xuống đất vỡ choang. “Mẹ kiếp! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Ba lão đại của bọn chúng không hiểu vì sao lại chết ở Dạ Luân, mà bọn hắn tra hỏi vài tiểu thư thì biết được là do anh phái người tới giết. Tình huống cụ thể như thế nào thì em cũng không rõ.” Tiểu đệ run rẩy bẩm báo lại tình huống cho Diều Hâu.
Diều Hâu phẫn nộ nắm lấy cổ áo của tiểu đệ hỏi: “Mẹ nó! Bọn chúng ăn no rửng mỡ hay sao mà là đến địa bàn của ta? Mà bọn mày vì sao không sớm báo cho ta biết?”
Tiểu đệ sắc mặt tái nhợt nói: “Lão đại, em làm sao biết bọn chúng lại đến đó làm gì. Mà bọn em gọi điện thoại cho anh nhưng mà… điện thoại của anh tắt máy.”
“Phế vật! Vậy chẳng lẽ để cho bọn chúng ngang ngược ngay trên địa bàn của chúng ta sao? Bọn mày làm ăn kiểu gì vậy?” Diều Hâu hung hăng hất tên tiểu đệ ra một bên, phẫn nộ hét.
“Ưng Ca, xin anh bớt giận, như vậy rất không tốt cho thân thể. Cứ từ từ điều tra rõ mọi việc rồi nói sau.” Nữ nhân của Diều Hâu đi tới nắm lấy cánh tay của hắn, vuốt vuốt lòng ngực hắn, ôn nhu nói.
Diều Hâu hít sau một hơi, sau đó nhìn tiểu đệ kia nói: “Mày đi, tất cả các nơi đều ngưng hoạt động. Sau đó gọi cho người của Huynh Đệ Hội, Đông Dương Hội và Tụ Nghĩa Bang phái đại biểu đến gặp chúng ta! Việc này có vấn đề!” Diều Hâu lăn lộn lâu như vậy cũng không phải nhân vật đơn giản. Lúc nãy là bị lửa giận làm cho không được sáng suốt, bây giờ sau khi bình tĩnh lại hắn liền phát hiện ra vấn đề ở trong chuyện này.
“Em…… Em đi?” Tiểu đệ kia chỉ vào mặt mình, có chsut không tin tưởng nỏi. Hiện giờ tiểu đệ của ba bang phái kia đều vô cùng tức giận, nếu mà hắn đi chẳng khác nào thiêu thân đâm đầu vào lửa!
“Mày không đi chẳng lẽ tao đi? Nhanh đi đi chao tao!” Diều Hâu nổi giận gầm lên một tiếng, tên tiểu đệ vội vàng gật đầu rời đi.
Tiểu đệ kia đi rồi, Diều Hâu được nữ nhân giúp hắn mặc quần áo, sau đó hắn ngồi ở trên ghế sa *** đợi kết quả.
“Yến Tử, anh cảm giác chuyện này không đơn giản, em tới giúp anh phân tích đi.” Diều Hâu nhìn nữ nhân nói. Người này cũng không đơn giản, Ưng Bang có thể có được cục diện như bây giờ cũng có một phần công lao của nàng.
Yến Tử nghĩ nghĩ sau đó châm một điếu thuốc nói: “Ưng Ca, chuyện này có chút vấn đề. Đầu tiên là tại sao bọn họ lại gặp nhau ở Dạ Luân? Tiếp theo là tại sao những tiểu thư kia một mực khẳng định là do anh phái người tới giết? Em nghĩ chỉ có hai khả năng! Hoặc là bọn họ ngẫu nhiên cùng tới Dạ Luân, tiểu đệ của mình tự chủ trương giết bọn họ. Còn lại một khả năng khác là có người hãm hại chúng ta!”
Diều Hâu híp mắt lại nghĩ nghĩ rồi nói: “Khả năng thứ nhất có thể bỏ đi, tình huống của Ưng Bang thế nào em cũng rõ. Không có anh ra lệnh thì cũng không sẽ không có ai dám làm như vậy! Khả năng thứ hai có lẽ là đúng, nhwung mà là ai hãm hại chúng ta?”
“Cái này em cũng không biết/ Cẩn thận nghĩ lại xem nếu như bốn đại bang phái đánh nhau thì ai có lợi nhất?” Yến Tử hút thuốc nói.
Diều Hâu nặng nề ngả ra ghế sa ***, thần sắc ngưng trọng nói: “Bốn đại bang phái đánh lộn với nhau, ai có lợi nhất? Nhất định là các bang phái nhỏ kia! Chỉ là các bang phái đó có bao nhiêu lực lượng ta đều biết hết. Cho dù bọn chúng có tâm cũng không có gan làm chuyện này.”
“Chẳng lẽ bọn họ không liên hợp sao. Cũng giống như các anh liên thủ diệt trừ Hoa Nghĩ Xã vậy!” Yến Tử trầm giọng nói. Hoa Nghĩ Xa là tổ chức của Mãnh Tử và Phong Tử ở XY. Mấy ngày trước, do Tụ Nhĩa Hội dẫn đầu, bốn đại bang phái dùng thủ đoạn lôi đình đánh cho Hoa Nghĩa Xã hoàn toàn tan rã.
Diều Hâu ngẩn người, sau đó gật gật đầu, mắt lộ ra tinh quang nói: “Cũng chỉ có cách này mới có thể giải thích hợp lý được! Nếu như thực lực của bốn đại bang phái tổn hao lớn thì các tiểu bang phái sẽ có cơ hội vươn lên! Hừ! Dám ám hại ta? Ta sẽ bắt bọn chúng phải trả một cái giá thật lớn!”
Tiểu đệ của Diều Hâu cũng rất được việc, một giờ sau, phó bang chủ của Tụ Nghĩa Bang, Đông Dương Hội, Huynh Đệ Hội mang theo mấy trăm người đến bao vây biệt thự của Diều Hâu! Mà bọn họ cũng theo tiểu đệ đi vào trong biệt thự. Bọn họ ngược lại muốn xem thử giữa bằng chứng rành rành như vậy, Diều Hâu còn có lời gì để nói!
“Ưng lão đại thật là uy phong, vừa ám toán bang chủ của chúng ta, lại còn ở đây hưởng thụ cùng người đẹp. Hà hà… Cuộc sống thật là tiêu dao!” Vừa vào cửa, phó bang chủ Tụ Nghĩa Bang, Thiết Mâu nhìn Diều Hâu rồi lạnh lùng nói. Kiên Ca cùng với lăn lộn giang hồ, xem nhau như anh em. Trong mắt Thiết Mâu thì Diều Hâu như một người đã chết rồi! Bởi vì hắn nhất định phải vì Kiên Ca mà báo thù!
Gương mặt của hội phó Đông Dương Hội, Trần Tam cũng có chút đau thương, nhưng cũng không thể từ trên mặt hắn mà nhìn ra được là hắn đang suy nghĩ gì.
Hội phó Huynh Đệ Hội, Lưu Đạo thì hai mắt đầy tia máu, nhìn chằm chằm vào Diều Hâu! Huynh Đệ Hội có được ngày hôm nau chủ yếu là bằng vào tình đoàn kết, tình huynh đệ giữa mọi người! Không nói đến chuyện lão đại đối với hắn tốt như thế nào, dựa theo bang quy thì Diều Hâu chắc chắn phải chết! Như vậy hắn mới có thể ăn nói với tiểu đệ của mình được.
Trong lòng Diều Hâu cảm thấy rất oan uổng, hắn biết rõ nếu như hôm nay không thể giải thích rõ ràng thì với thực lực của bang bang hội liên hợp lại tuyệt đối có thể làm cho Ưng Bang biến mất trước khi trời sáng. Cũng giống như Hoa Nghĩa Xã vậy.
Thở dài một hơi, Diều Hâu nói: “Lão đại của ba người chết ở trong địa bàn của ta, ta cũng rất xin lỗi! Nhưng ba vị có nghĩ tới đây là một âm mưu hay không?”
/219
|