Đảo mắt một cái, hai tháng nữa lại trôi qua, Đường Phong rất hài lòng với sự phát triển hiện tại của Hoa hưng Xã. Sân huấn luyện còn đang tiến hành sửa chữa. Vì tăng tốc độ, Đường Phong mời ba đội xây dựng đồng thời tiến hành, làm cành một lúc. Vì bảo đảm sân huấn luyên có thể thỏa mãn được như cầu của mình, có khu sinh hoạt, ký túc xá sẵn có, lại thêm khu ký túc xá xây dựng lại từ khu dạy học, thì chắc chắn có đủ chỗ để bốn ngàn anh em ở.
Mà bên cảnh khu sinh hoạt là sân huấn luyện, đất đai cực kỳ rộng lớn. Ở trong này Đường Phong cũng bỏ rất nhiều tiền, biến cả sân bãi thành nơi huấn luyện tiên tiến nhất, dựa theo hình mẫu huấn luyện trươc kia của Lam Ưng mà xây dựng.
Tập đoàn Hoa Hưng phát triển với tốc độ chóng mặt, trong hai tháng này, dưới sự quản lý của lão Mã, tập đoàn Hoa Hưng đã phát triển được hai mươi trung tâm giải trí. Bởi vậy ngành giải trí ở XA gần như bị tập đoàn Hoa Hưng lũng đoạn toàn bộ. Mấy năm này Tây Bắc cũng càng ngày càng phát triển, giá đất ở XA cũng theo đó mà tăng cao. Lão Mã sau khi được sự đồng ý của Đường Phong liền mở ra một công ty địa ốc. Mọi người đều biết, địa ốc và giải trí là những ngành kiếm được nhiều tiền nhất, tập đoàn Hoa Hưng tự nhiên là không thể bỏ qua đươc.
Chuyện công ty bảo an đã được phê duyệt. Sau một hồi cân nhắc, Đường Phong quyết định tổng bộ của công ty sẽ đặt tại XA, mà căn cứ thì thiết lập ở sa mạc rộng lớn trong tỉnh XJ. Căn cứ cần phải đầu tư rất lớn, giai đoạn đầu phải tốn ít nhất là ba ức. Cũng may là Đường Phong vẫn còn chút tiền dư dã. Theo kế hoạch thì nửa tháng sau căn cứ sẽ bắt đầu khởi công xây dựng, nửa năm sau sẽ hoàn thành một phần. Cả công trình cần thời gian ít nhất ba năm để hoàn thành toàn bộ. Tuy thời gian dài và tốn rất nhiều tiền nhưng Đường Phong lại thấy rằng đây là chuyện quan trọng nhất cho tương lai sau này nên cũng quyết không tiết kiệm ở phương diện này.
Bốn người Pháo Thủ tụ tập được chừng năm mươi lão binh đặc chủng, những người này đa phần sau khi xuất ngũ đều sống không được thoải mái. Mà Đường Phong lại có thể đảm bảo duy trì cuộc sống tốt cho bọn họ, lại có để bọn họ làm chuyện mình thích, bọn họ tự nhiên rất là cao hứng. Hứa Cường nhận chức vụ tổng huấn luyện viên của công ty bảo an. Ban đầu còn có lão binh không phục bởi vì Hứa Cường còn nhỏ, nhưng sau mấy lần giao thủ thì bọn họ cũng phải thừa nhận thực lực của Hứa Cường. Hơn năm mươi lão binh này tuyệt đó có thể sánh với mấy trăm tiểu đệ tinh anh!
Sân huấn luyện hiện giờ hoàn toàn do Bá Vương phụ trách. Hắn được sự chỉ điểm của Liễu Bá nên thực lực tăng tiến rất nhanh, hiện giờ đã không kém gì Vương Thắng và Quỷ Diện. Cái khiếm khuyết của hắn chính là kinh nghiệm thưc chiến, nhưng mà nếu để huấn luyện tiểu đệ thì cũng đủ rồi. Hiện giờ, trong Hoa Hưng Xã ngoại trừ Hứa Cường và Quan Trí Dũng, thì người mà tiểu đệ Hoa Hưng Xã sợ nhất là hắn! Hắn kế thừa toàn bộ phương thức huấn luyện tàn bạo của Hứa Cường! Đường Phong tính toán chờ sau khi giải quyết xong chuyện Nghịch Thiên Hội thì sẽ giao lại chức đường chủ cho hắn, chức đường phó cũng có thể bỏ đi.
Vốn sân huấn luyện có hơn hai ngàn người, sau ba tháng tiến hành ma quỷ huấn luyện thì có một ngàn bảy trăm người hợp cách, những người này ngoại trừ hai trăm người trở thành thân binh của Huwasc Cường, còn những người khác thì được phân vào Chiến Đường và Đấu Đường. Chỉnh thể thực lực của Hoa hưng Xã cũng tăng lên rất nhiều, thân thủ của những tiểu đệ này đã vượt xa so sánh với lúc vừa gia nhập, một người có thể đối phó với hai, ba người bình thường. Hơn nữa, Hứa Cường đem đao pháp học được từ Liễu bá truyền thụ cho bọn họ, làm cho lực sát thương của bọn họ tăng lên kinh người. Đao pháp này là do Liễu bá trải qua vô số lần sinh tử mới đúc kết ra được, dù cho những tiểu đệ này chỉ học được da lông bên ngoài thôi nhưng nếu cho bọn hắn một cây đao thì những người này thực lực không kém gì anh em Chấp Pháp Đường! Huống chi Hứa Cường còn truyền thụ cho bọn thủ đoạn hợp kích. Nếu như ba đến năm người liên thủ thì có thể giải quyết được địch nhân đông gấp đôi với thân thủ tương đương với bọn họ.
Quan Trí Dũng cũng không có nhàn rỗi, trong khoản thời gian này, hắn dựa theo kế hoạch của Đường Phong, không ngừng để các anh em tản ra đi lại ở các thị trấn. Thực lực của huynh đệ gia tăng không ít thì địa bàn của Hoa Hưng Xã cũng theo đó mà tăng lên. Có điều cái này cũng khiến cho rất nhiều người trong cao tầng lãnh đạo của Tôn Thị không hài lòng lắm. Đường Phong tạm thời còn chưa muốn gây với những người này nên bảo Quan Trí Dũng tạm thời ngừng lại. Với địa bàn hiện tại thì Hoa hưng Xã cũng không thể nắm chắc trong thời gian ngắn được. Đáng nhắc tới nhất là từ sau lần Đường Phong đi Lâm Huyện đén giờ, từ khi Trần Sáng chết đi, Hướng Vĩ mất đi một cánh tay nên cũng an phận hơn rất nhiều. Đường Phong và Tôn lão gia tử cũng biết là hắn đang chờ Hắc Long Hội ra tay.
Yamamoto bị Đường Phong đưa đến Tôn phủ, sau khi bị thủ đoạn tra tấn của Tôn lão gia tử hành hạ, hắn đã đem thân phận cùng với mục đích của chuyến đi tới Tây Bắc lần này nói ra hết toàn bộ. Quả nhiên đúng như Tôn lão gia tử đoán, hắc Long Hội lần trước ngậm phải quả đắng, vô cùng khó chịu nên muốn tìm cơ hội căn lại một miếng. Nhưng mà gần đây bọn họ có quá nhiều việc phải lo lắng, không thể bỏ quá nhiều công sức vào chuyện này. Hướng Vĩ lại biết rõ là Hắc Long Hội đang tìm kiếm nguồn cung cấp súng ống, đạn dược nên chủ động liên hệ với bọn họ, hứa rằng hắn có thể cung cấp súng ống đạn dược.
Hắc Long Hội biết được tin này thì vô cùng cao hứng, liền phái Yamamoto đi thương lượng với Hướng Vĩ. Cuối cùng đạt thành hiệp nghị buôn bán vũ khí với Hướng Vĩ. Hướng Vĩ sẽ trước cung cấp một phần súng ống, đạn dược cho Hắc Long Hội, thay vào đó Hắc Long Hội giúp hắn giải quyết Tôn lão gia tử. Cũng nói rõ là chỉ cần Hắc Long Hội có thể làm tốt thì sau này hắn sẽ cung cấp càng nhiều súng ống đạn dược hơn.
Yamamoto sau khi liên lạc với lão đại, nói ra yêu cầu của Hướng Vĩ và được chấp nhận nhưng bọn hắn cũng đưa ra yêu cầu mới của mình là Hắc Long Hội được quyền phát triển ở Tây Bắc, Trong mắt Hắc Long Hội thì Hướng Vĩ chỉ là một tên ngu ngốc, đối phó với hắn đơn giản hơn đối phó với Tôn lão gia tử nhiều. Ý đồ của bọn họ là nhất cử thôn tính toàn bộ Tây Bắc, khống chế Tây Bắc trở thành căn cứ địa cho bọn họ tiến quân vào nước Z!
Tôn lão gia tử biết rõ những tin tức này thì vô cùng tức giận, nhưng lão cũng là cáo già thành tinh, biết rõ nếu bây giờ tìm Hướng Vĩ nói chuyện thì Hướng Vĩ sẽ nói là có người vu hãm. Hơn nữa trong cao tầng lãnh đạo của Tôn Thị có rất nhiều người ủng hộ Hướng Vĩ, nếu như làm như vậy thì sợ là những người này sẽ trở mặt, sợ là cả Tây Bắc sẽ trở nên rối loạn. Cho nên lão quyết định tạm thời không ra tay với Hướng Vĩ, mà để cho Yamamoto tiếp tục thực hiện kế hoạch của hắn. Vì mạng nhỏ của mình, Yamamoto cũng chỉ có thể bán đứng Hắc Long Hội, giờ này hắn cũng không có quan tâm đến chuyện gì khác. Sau khi Yamamoto an bài người của mình xong, Tôn lão gia tử thả Yamamoto đi ra ngoài, mà hắn cũng không dám nói chuyện này cho hắc Long Hội. Với quy của của Hắc Long Hội thì nếu như hắn tiết lộ ra kế hoạch của tổ chức ra ngoài thì chắc chắn hắn không thể thoát chết được!
Ám Đường của Ám Lang cũng phát triển rất nhanh chóng, dưới sự ủng hộ tài chính của Đường Png, hiện tại thành viên nòng cốt của Ám Đường đã tăng lên ba mươi người. Những người này đều là những lão binh xuất ngủ, tuyệt đối trung thành, tuyệt đối không có vấn đề. Mà tai mắt của hắn thì đông vô số, đối với những tai mắt này, bọn họ dùng tin tức để đổi lấy tiền, căn bản không quan tâm đến độ trung thành của bọn họ. Bọn họ căn bản không biết người mua tình báo của mình là ai. Trước mắt, Ám Đường đã bao trùm cả tỉnh SX! Từng thị trấn đều có tai mắt của hắn cùng với thành viên nòng cốt thu thập tình báo. Theo yêu cầu của Đường Phong thì trong vòng nửa tháng nữa, Ám Lang sẽ đích thân dẫn thành viên nòng cốt xâm nhập vào tỉnh N. Nhiệm vụ của bọn hó chính là trong thời gian ngắn thành lập nên mạng lưới tình báo trong tỉnh N.
Gần đay Ân Phỉ cũng rất vất vả, hàng ngày sau khi đi học ở trường xong cũng học tại nhà Tôn lão gia tử. Thời gian gần đây, Đường Phong phát hiện nàng trở nên thành thục hơn không ít. Trong ánh mắt của nàng bớt đi một phần hồn nhiên nhưng lại thêm một phần sắc bén. Đường Phong có chút đau lòng nhưng cũng không có cách nào. Tuy hắn rất muốn Ân Phỉ có thể sống cuộc sống khoái hoạt, nhwung hắn không thể không thừa nhận là Tôn lão gia tử nói đúng. Đã dính với hắc đạo thì cho dù con người trong trắng như thế nào cũng sẽ nhuốm đen.
Điều mà Đường Phong không hài lòng nhất là tình hình phát triển ở tỉnh N. Hai mươi huynh đệ Hoa Hưng Xã phân tán ra bảy thành thị, tuy hiện tại thế lực của mình còn chưa vươn tới đó nhưng Đường Phong cũng mong muốn có được chút hiệu quả. Liên minh tuy còn chưa có tổ kiến thành, hiện tại nhân số của cả bảy thành thị cổng lại còn chưa được tám trăm người, trong đó mạnh nhất là thế lực của hai người Mạnh Tử và Phong Tử ở XY, nhân số của bọn họ đã được hai trăm người. Những nơi khác nhiều nhất cũng chỉ có một trăm người. Ít nhất thì chừng hơn mười người. Tuy Đường Phong có chút không hài lòng nhưng hắn cũng không thể nói gì. Hắn biết rõ đây là các huynh đệ đã tận lực rồi.
“Lão đại, hội đấu giá Hậu Thiên đã bắt đầu, tất cả các công ty ở XA đều có tư cách tham gia đấu giá.” Đường Phong mới từ tỏng thư phòng đi ra thì gặp lão Mã. Trong khoảng thời gian này hắn cũng mệt muốn chết, có điều Hoa Hưng Xã phát triển mạnh mẽ, binh hùng tính mạnh. Đường Phong cảm thấy rất vui vẻ.
“A? Có yêu cầu gì không? Đường Phong có chút kích động, ba mẹ hắn qua đời đã được mấy tháng. Trong lòng hắn vẫn luôn muốn giữ lại một chút gì đó của ba mẹ, vô luận là như thế nào thì hắn cũng muốn giữ lại sản nghiệp này.
“Yêu cầu không cao, chỉ cần công ty có tài sản vượt hơn một ức là có thể tham gia. Lần này chủ yếu là đấu giá một tòa nhà văn phòng, cũng không cao, chỉ có năm tầng nhưng do khu vực phồn hoa nên giá trị đại khái chừng bốn ngàn vạn. Còn có một vài một xưởng sản xuất đồ điện tử, có điều chính phủ có một yêu cầu, là bất kể ai mua được các xưởng sản xuất điện tử thì không thể xa thải công nhân bên trong!” Lão Mã có chút lo lắng nói, những chuyện khác còn dễ, nhưng mà chuyện không được sa thải công nhân thì rất khó mà làm được.
Đường Phong cười cười nói: “Có thể! Ta vốn không có ý định sa thải bọn họ. Xưởng sản xuất đồ điện tử nhất định phải giành được. Nhất định phải mua bằng được nó. Sau đó sát nhập nó vào trong tập đoàn Hoa hưng Xã! Giữ nguyên nhãn hiệu cùng với văn phòng cơ sở vốn có. Tóm lại là trước kia có gì thì bây giờ vẫn ý như vậy.”
“Cái này……” Lão Mã nhíu mày tựa hồ có chuyejn gì đó khó xử.
“Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?” Đường Phong thản nhiên nói. Bất luận là có vấn đề gì, hắn nhất định phải nắm được xưởng sản xuất điện tử vào tay.
“Lão đại, trước mắt tập đoàn Hoa hưng vẫn đang trong giai đoạn phát triển, hai tháng này đầu tư lượng lớn vào địa ốc và ngành giải trí, lại thêm thu nhập thời gian trước, hiện giờ chỉ có chừng mấy ngàn vạn, tuyệt đối không đủ!” Lão Mã có chút bất đắc dĩ nói, gần đây tập đoàn Hoa Hưng đầu tư phát triển quá nhiều.
Đường Phong nhíu mày nói: “Sao lại chỉ có một chút như vậy? Không phải tháng trước đã vay ngân hàng hai ức hay sao?” Lần trước đã giao cho lão mãi năm ngàn vạn mỹ kim cũng tương đương với vài ức, hơn nữa tháng trước con vay của ngân hàng nữa, sao lại nhanh hết như vậy?
Lão Mã cười khổ một tiếng nói: “Lão đại anh không phải lo gia đình nên không biết quý củi gạo. Lần trước anh giao cho ta năm ngàn vạn mỹ kim tương đương với bốn ức. Cho vay hết tám ngàn vạn, lại thêm việc phân chia cho cổ đông của công ty bảy ngàn vạn, sau đó dựa theo yêu cầu của anh thành lập hai mươi trung tâm giải trí với tài liệu vô cùng xa hoa, lắp đặt thiết bị thật tốt cũng tốn một số tiền không nhỏ, chừng một ức. Trong truyện này thì trung tâm giải trí Hoa Hưng được đầu tư hai ngàn vạn, là nơi ăn chơi xa hoa nhất cả Tây Bắc này. Còn có kiến thiết cả nơi huấn liện, chỉ những việc mua thiết bị không đã là một ức rồi, đây là còn chưa tính tiền mời các đội thi công, cải tạo địa hình… Anh tính xem còn được bao nhiêu? Còn lại hai ức tiền vay ngân hàng thì đã đầu tư toàn bộ vào địa ốc rồi.”
Đường Phong nhẩm tính lại quả đúng là như vậy, thở dài nói: “Lão Mã, ông tính xem thử muốn mua cái xưởng sản xuất điện tửu này cần bao nhiêu tiền?”
Lão Mã nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ít nhất là ba ức. Vốn thì giá trị của nó chỉ có chừng hai ức, nhưng mà hiện tại tiến hành đấu giá, nghe nó đã có một vài công ty, tập đoàn lớn tham gia rồi."
Mà bên cảnh khu sinh hoạt là sân huấn luyện, đất đai cực kỳ rộng lớn. Ở trong này Đường Phong cũng bỏ rất nhiều tiền, biến cả sân bãi thành nơi huấn luyện tiên tiến nhất, dựa theo hình mẫu huấn luyện trươc kia của Lam Ưng mà xây dựng.
Tập đoàn Hoa Hưng phát triển với tốc độ chóng mặt, trong hai tháng này, dưới sự quản lý của lão Mã, tập đoàn Hoa Hưng đã phát triển được hai mươi trung tâm giải trí. Bởi vậy ngành giải trí ở XA gần như bị tập đoàn Hoa Hưng lũng đoạn toàn bộ. Mấy năm này Tây Bắc cũng càng ngày càng phát triển, giá đất ở XA cũng theo đó mà tăng cao. Lão Mã sau khi được sự đồng ý của Đường Phong liền mở ra một công ty địa ốc. Mọi người đều biết, địa ốc và giải trí là những ngành kiếm được nhiều tiền nhất, tập đoàn Hoa Hưng tự nhiên là không thể bỏ qua đươc.
Chuyện công ty bảo an đã được phê duyệt. Sau một hồi cân nhắc, Đường Phong quyết định tổng bộ của công ty sẽ đặt tại XA, mà căn cứ thì thiết lập ở sa mạc rộng lớn trong tỉnh XJ. Căn cứ cần phải đầu tư rất lớn, giai đoạn đầu phải tốn ít nhất là ba ức. Cũng may là Đường Phong vẫn còn chút tiền dư dã. Theo kế hoạch thì nửa tháng sau căn cứ sẽ bắt đầu khởi công xây dựng, nửa năm sau sẽ hoàn thành một phần. Cả công trình cần thời gian ít nhất ba năm để hoàn thành toàn bộ. Tuy thời gian dài và tốn rất nhiều tiền nhưng Đường Phong lại thấy rằng đây là chuyện quan trọng nhất cho tương lai sau này nên cũng quyết không tiết kiệm ở phương diện này.
Bốn người Pháo Thủ tụ tập được chừng năm mươi lão binh đặc chủng, những người này đa phần sau khi xuất ngũ đều sống không được thoải mái. Mà Đường Phong lại có thể đảm bảo duy trì cuộc sống tốt cho bọn họ, lại có để bọn họ làm chuyện mình thích, bọn họ tự nhiên rất là cao hứng. Hứa Cường nhận chức vụ tổng huấn luyện viên của công ty bảo an. Ban đầu còn có lão binh không phục bởi vì Hứa Cường còn nhỏ, nhưng sau mấy lần giao thủ thì bọn họ cũng phải thừa nhận thực lực của Hứa Cường. Hơn năm mươi lão binh này tuyệt đó có thể sánh với mấy trăm tiểu đệ tinh anh!
Sân huấn luyện hiện giờ hoàn toàn do Bá Vương phụ trách. Hắn được sự chỉ điểm của Liễu Bá nên thực lực tăng tiến rất nhanh, hiện giờ đã không kém gì Vương Thắng và Quỷ Diện. Cái khiếm khuyết của hắn chính là kinh nghiệm thưc chiến, nhưng mà nếu để huấn luyện tiểu đệ thì cũng đủ rồi. Hiện giờ, trong Hoa Hưng Xã ngoại trừ Hứa Cường và Quan Trí Dũng, thì người mà tiểu đệ Hoa Hưng Xã sợ nhất là hắn! Hắn kế thừa toàn bộ phương thức huấn luyện tàn bạo của Hứa Cường! Đường Phong tính toán chờ sau khi giải quyết xong chuyện Nghịch Thiên Hội thì sẽ giao lại chức đường chủ cho hắn, chức đường phó cũng có thể bỏ đi.
Vốn sân huấn luyện có hơn hai ngàn người, sau ba tháng tiến hành ma quỷ huấn luyện thì có một ngàn bảy trăm người hợp cách, những người này ngoại trừ hai trăm người trở thành thân binh của Huwasc Cường, còn những người khác thì được phân vào Chiến Đường và Đấu Đường. Chỉnh thể thực lực của Hoa hưng Xã cũng tăng lên rất nhiều, thân thủ của những tiểu đệ này đã vượt xa so sánh với lúc vừa gia nhập, một người có thể đối phó với hai, ba người bình thường. Hơn nữa, Hứa Cường đem đao pháp học được từ Liễu bá truyền thụ cho bọn họ, làm cho lực sát thương của bọn họ tăng lên kinh người. Đao pháp này là do Liễu bá trải qua vô số lần sinh tử mới đúc kết ra được, dù cho những tiểu đệ này chỉ học được da lông bên ngoài thôi nhưng nếu cho bọn hắn một cây đao thì những người này thực lực không kém gì anh em Chấp Pháp Đường! Huống chi Hứa Cường còn truyền thụ cho bọn thủ đoạn hợp kích. Nếu như ba đến năm người liên thủ thì có thể giải quyết được địch nhân đông gấp đôi với thân thủ tương đương với bọn họ.
Quan Trí Dũng cũng không có nhàn rỗi, trong khoản thời gian này, hắn dựa theo kế hoạch của Đường Phong, không ngừng để các anh em tản ra đi lại ở các thị trấn. Thực lực của huynh đệ gia tăng không ít thì địa bàn của Hoa Hưng Xã cũng theo đó mà tăng lên. Có điều cái này cũng khiến cho rất nhiều người trong cao tầng lãnh đạo của Tôn Thị không hài lòng lắm. Đường Phong tạm thời còn chưa muốn gây với những người này nên bảo Quan Trí Dũng tạm thời ngừng lại. Với địa bàn hiện tại thì Hoa hưng Xã cũng không thể nắm chắc trong thời gian ngắn được. Đáng nhắc tới nhất là từ sau lần Đường Phong đi Lâm Huyện đén giờ, từ khi Trần Sáng chết đi, Hướng Vĩ mất đi một cánh tay nên cũng an phận hơn rất nhiều. Đường Phong và Tôn lão gia tử cũng biết là hắn đang chờ Hắc Long Hội ra tay.
Yamamoto bị Đường Phong đưa đến Tôn phủ, sau khi bị thủ đoạn tra tấn của Tôn lão gia tử hành hạ, hắn đã đem thân phận cùng với mục đích của chuyến đi tới Tây Bắc lần này nói ra hết toàn bộ. Quả nhiên đúng như Tôn lão gia tử đoán, hắc Long Hội lần trước ngậm phải quả đắng, vô cùng khó chịu nên muốn tìm cơ hội căn lại một miếng. Nhưng mà gần đây bọn họ có quá nhiều việc phải lo lắng, không thể bỏ quá nhiều công sức vào chuyện này. Hướng Vĩ lại biết rõ là Hắc Long Hội đang tìm kiếm nguồn cung cấp súng ống, đạn dược nên chủ động liên hệ với bọn họ, hứa rằng hắn có thể cung cấp súng ống đạn dược.
Hắc Long Hội biết được tin này thì vô cùng cao hứng, liền phái Yamamoto đi thương lượng với Hướng Vĩ. Cuối cùng đạt thành hiệp nghị buôn bán vũ khí với Hướng Vĩ. Hướng Vĩ sẽ trước cung cấp một phần súng ống, đạn dược cho Hắc Long Hội, thay vào đó Hắc Long Hội giúp hắn giải quyết Tôn lão gia tử. Cũng nói rõ là chỉ cần Hắc Long Hội có thể làm tốt thì sau này hắn sẽ cung cấp càng nhiều súng ống đạn dược hơn.
Yamamoto sau khi liên lạc với lão đại, nói ra yêu cầu của Hướng Vĩ và được chấp nhận nhưng bọn hắn cũng đưa ra yêu cầu mới của mình là Hắc Long Hội được quyền phát triển ở Tây Bắc, Trong mắt Hắc Long Hội thì Hướng Vĩ chỉ là một tên ngu ngốc, đối phó với hắn đơn giản hơn đối phó với Tôn lão gia tử nhiều. Ý đồ của bọn họ là nhất cử thôn tính toàn bộ Tây Bắc, khống chế Tây Bắc trở thành căn cứ địa cho bọn họ tiến quân vào nước Z!
Tôn lão gia tử biết rõ những tin tức này thì vô cùng tức giận, nhưng lão cũng là cáo già thành tinh, biết rõ nếu bây giờ tìm Hướng Vĩ nói chuyện thì Hướng Vĩ sẽ nói là có người vu hãm. Hơn nữa trong cao tầng lãnh đạo của Tôn Thị có rất nhiều người ủng hộ Hướng Vĩ, nếu như làm như vậy thì sợ là những người này sẽ trở mặt, sợ là cả Tây Bắc sẽ trở nên rối loạn. Cho nên lão quyết định tạm thời không ra tay với Hướng Vĩ, mà để cho Yamamoto tiếp tục thực hiện kế hoạch của hắn. Vì mạng nhỏ của mình, Yamamoto cũng chỉ có thể bán đứng Hắc Long Hội, giờ này hắn cũng không có quan tâm đến chuyện gì khác. Sau khi Yamamoto an bài người của mình xong, Tôn lão gia tử thả Yamamoto đi ra ngoài, mà hắn cũng không dám nói chuyện này cho hắc Long Hội. Với quy của của Hắc Long Hội thì nếu như hắn tiết lộ ra kế hoạch của tổ chức ra ngoài thì chắc chắn hắn không thể thoát chết được!
Ám Đường của Ám Lang cũng phát triển rất nhanh chóng, dưới sự ủng hộ tài chính của Đường Png, hiện tại thành viên nòng cốt của Ám Đường đã tăng lên ba mươi người. Những người này đều là những lão binh xuất ngủ, tuyệt đối trung thành, tuyệt đối không có vấn đề. Mà tai mắt của hắn thì đông vô số, đối với những tai mắt này, bọn họ dùng tin tức để đổi lấy tiền, căn bản không quan tâm đến độ trung thành của bọn họ. Bọn họ căn bản không biết người mua tình báo của mình là ai. Trước mắt, Ám Đường đã bao trùm cả tỉnh SX! Từng thị trấn đều có tai mắt của hắn cùng với thành viên nòng cốt thu thập tình báo. Theo yêu cầu của Đường Phong thì trong vòng nửa tháng nữa, Ám Lang sẽ đích thân dẫn thành viên nòng cốt xâm nhập vào tỉnh N. Nhiệm vụ của bọn hó chính là trong thời gian ngắn thành lập nên mạng lưới tình báo trong tỉnh N.
Gần đay Ân Phỉ cũng rất vất vả, hàng ngày sau khi đi học ở trường xong cũng học tại nhà Tôn lão gia tử. Thời gian gần đây, Đường Phong phát hiện nàng trở nên thành thục hơn không ít. Trong ánh mắt của nàng bớt đi một phần hồn nhiên nhưng lại thêm một phần sắc bén. Đường Phong có chút đau lòng nhưng cũng không có cách nào. Tuy hắn rất muốn Ân Phỉ có thể sống cuộc sống khoái hoạt, nhwung hắn không thể không thừa nhận là Tôn lão gia tử nói đúng. Đã dính với hắc đạo thì cho dù con người trong trắng như thế nào cũng sẽ nhuốm đen.
Điều mà Đường Phong không hài lòng nhất là tình hình phát triển ở tỉnh N. Hai mươi huynh đệ Hoa Hưng Xã phân tán ra bảy thành thị, tuy hiện tại thế lực của mình còn chưa vươn tới đó nhưng Đường Phong cũng mong muốn có được chút hiệu quả. Liên minh tuy còn chưa có tổ kiến thành, hiện tại nhân số của cả bảy thành thị cổng lại còn chưa được tám trăm người, trong đó mạnh nhất là thế lực của hai người Mạnh Tử và Phong Tử ở XY, nhân số của bọn họ đã được hai trăm người. Những nơi khác nhiều nhất cũng chỉ có một trăm người. Ít nhất thì chừng hơn mười người. Tuy Đường Phong có chút không hài lòng nhưng hắn cũng không thể nói gì. Hắn biết rõ đây là các huynh đệ đã tận lực rồi.
“Lão đại, hội đấu giá Hậu Thiên đã bắt đầu, tất cả các công ty ở XA đều có tư cách tham gia đấu giá.” Đường Phong mới từ tỏng thư phòng đi ra thì gặp lão Mã. Trong khoảng thời gian này hắn cũng mệt muốn chết, có điều Hoa Hưng Xã phát triển mạnh mẽ, binh hùng tính mạnh. Đường Phong cảm thấy rất vui vẻ.
“A? Có yêu cầu gì không? Đường Phong có chút kích động, ba mẹ hắn qua đời đã được mấy tháng. Trong lòng hắn vẫn luôn muốn giữ lại một chút gì đó của ba mẹ, vô luận là như thế nào thì hắn cũng muốn giữ lại sản nghiệp này.
“Yêu cầu không cao, chỉ cần công ty có tài sản vượt hơn một ức là có thể tham gia. Lần này chủ yếu là đấu giá một tòa nhà văn phòng, cũng không cao, chỉ có năm tầng nhưng do khu vực phồn hoa nên giá trị đại khái chừng bốn ngàn vạn. Còn có một vài một xưởng sản xuất đồ điện tử, có điều chính phủ có một yêu cầu, là bất kể ai mua được các xưởng sản xuất điện tử thì không thể xa thải công nhân bên trong!” Lão Mã có chút lo lắng nói, những chuyện khác còn dễ, nhưng mà chuyện không được sa thải công nhân thì rất khó mà làm được.
Đường Phong cười cười nói: “Có thể! Ta vốn không có ý định sa thải bọn họ. Xưởng sản xuất đồ điện tử nhất định phải giành được. Nhất định phải mua bằng được nó. Sau đó sát nhập nó vào trong tập đoàn Hoa hưng Xã! Giữ nguyên nhãn hiệu cùng với văn phòng cơ sở vốn có. Tóm lại là trước kia có gì thì bây giờ vẫn ý như vậy.”
“Cái này……” Lão Mã nhíu mày tựa hồ có chuyejn gì đó khó xử.
“Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?” Đường Phong thản nhiên nói. Bất luận là có vấn đề gì, hắn nhất định phải nắm được xưởng sản xuất điện tử vào tay.
“Lão đại, trước mắt tập đoàn Hoa hưng vẫn đang trong giai đoạn phát triển, hai tháng này đầu tư lượng lớn vào địa ốc và ngành giải trí, lại thêm thu nhập thời gian trước, hiện giờ chỉ có chừng mấy ngàn vạn, tuyệt đối không đủ!” Lão Mã có chút bất đắc dĩ nói, gần đây tập đoàn Hoa Hưng đầu tư phát triển quá nhiều.
Đường Phong nhíu mày nói: “Sao lại chỉ có một chút như vậy? Không phải tháng trước đã vay ngân hàng hai ức hay sao?” Lần trước đã giao cho lão mãi năm ngàn vạn mỹ kim cũng tương đương với vài ức, hơn nữa tháng trước con vay của ngân hàng nữa, sao lại nhanh hết như vậy?
Lão Mã cười khổ một tiếng nói: “Lão đại anh không phải lo gia đình nên không biết quý củi gạo. Lần trước anh giao cho ta năm ngàn vạn mỹ kim tương đương với bốn ức. Cho vay hết tám ngàn vạn, lại thêm việc phân chia cho cổ đông của công ty bảy ngàn vạn, sau đó dựa theo yêu cầu của anh thành lập hai mươi trung tâm giải trí với tài liệu vô cùng xa hoa, lắp đặt thiết bị thật tốt cũng tốn một số tiền không nhỏ, chừng một ức. Trong truyện này thì trung tâm giải trí Hoa Hưng được đầu tư hai ngàn vạn, là nơi ăn chơi xa hoa nhất cả Tây Bắc này. Còn có kiến thiết cả nơi huấn liện, chỉ những việc mua thiết bị không đã là một ức rồi, đây là còn chưa tính tiền mời các đội thi công, cải tạo địa hình… Anh tính xem còn được bao nhiêu? Còn lại hai ức tiền vay ngân hàng thì đã đầu tư toàn bộ vào địa ốc rồi.”
Đường Phong nhẩm tính lại quả đúng là như vậy, thở dài nói: “Lão Mã, ông tính xem thử muốn mua cái xưởng sản xuất điện tửu này cần bao nhiêu tiền?”
Lão Mã nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ít nhất là ba ức. Vốn thì giá trị của nó chỉ có chừng hai ức, nhưng mà hiện tại tiến hành đấu giá, nghe nó đã có một vài công ty, tập đoàn lớn tham gia rồi."
/219
|