Đinh Lỗi thấy Đường Phong bước từng bước tới trước mặt mình thì trong lòng hắn vô cùng sợ hãi, bước lui về sau nói: “Mày….. mày đừng tới đây…… mày…. Mà còn đi tới nữa thì….. …. Thì tao không khách khí đâu!”
Đường Phong vẫn mỉm cười như trước nhìn Đinh Lỗi, đến khi Đinh Lỗi đã lui sát vào góc tường, Đường Phong giơ tay chộp lấy cổ của hắn.
Cánh tay của Đường Phong giơ lên giống như một vật đòi mệnh trong mắt Đinh Lỗi. Hắn vô cùng kinh hãi, quỳ rạp xuống đất cầu khẩn nói: “Tôi sai ròi…. Tôi…. Thật sự sau rồi…. Tôi không biết cái gì….. không…. Tĩnh Tiệp… Tĩnh Tiệp là nữ nhân của anh, anh tha cho tôi đi…. Tôi có thể cho anh tiền, rất nhiều tiền…”
Ánh mắt Đường Phong có chút đau thương, hắn không ngờ được là Đinh Lỗi lại là con người nhu nhước như vậy: “Mày không còn cơ hội nữa rồi.” Nói xong Đường Phong nắm lấy cổ của hắn, xách hắn lên.
Đinh Lỗi cố giãy dụa nhưng mà theo sự giãy dụa này, sắc mặt của hắn dần dần trắng nhợt ra. Trong lòng Đường Phong có một tia không đành lòng, ánh mắt lập lòe bi thương….
“Không!!! Tử Thần, anh thả hắn ra….” Cổ Tĩnh Tiệp tuy đã không còn chút tình cảm nào với Đinh Lỗi nhưng tốt xấu gì hai người cũng yêu nhau lâu như vậy, nàng không đành lòng nhìn Đinh Lỗi chết trước mặt mình.
Đường Phong hơi nhíu mày, nhìn lại Cổ Tĩnh Tiệp, tuy hắn không đành lòng nhưng hắn cũng không muồn nghe Cổ Tĩnh Tiệp cầu xin cho Đinh Lỗi. Chẳng lẽ nàng vẫn còn yêu hắn?
“Tôi…. Tôi không có ý gì cả, chỉ là không muồn thấy hắn chết mà thôi.” Cổ Tĩnh Tiếp thấy ánh mắt lạnh lùng của Đường Phong thì vội vàng giải thích.
Trong lòng Đường Phong có chút buồn, hắn cho rằng Cổ Tĩnh Tiệp vẫn không thể từ bỏ Đinh Lỗi, thản nhiên nói: “Cô không cần phải giải thích với tôi.” Nói xong Đường Phong buông tay ra, mà Đinh Lỗi thì ngã ngồi xuống, thở từng hơi phì phò.
“Sau này ta không muốn thấy mày xuất hiện ở trong nhà này. Đây không phải là nơi mày nên tới, hiểu không?” Đường Phong lạnh lùng nhìn Đinh Lỗi nói.
Đinh Lỗi vội vàng gật đầu, tỏ vẻ là đã hiểu rồi, sợ chậm một chút lại làm cho sát thần này bất mãn mà giết hắn.
Đường Phong lưu luyến nhìn lại phòng ngủ của ba mẹ, sau đó xoay người ra ngoài.
Cổ Tĩnh Tiệp nghe Đường Phong nói xong thì có chút hơi sững sờ, tự giễu bản thân mình: “Đúng vây, tại sao mình phải giải thích với hắn? Hắn cũng không phải là người yêu của ta.”
Thấy Đường Phong rời đi, Cổ Tĩnh Tiệp trừng mắt nhìn Đinh Lỗi một cái rồi cũng vội càng đi theo hắn ra ngoài.
Ở trên xe, Cổ Tĩnh Tiệp thấy Đường Phong vẫn không nói chuyện gì với mình, thậm chí nhìn nàng một chút cũng không có. Cổ Tĩnh Tiệp nói: “Bây giờ đi đâu?”
Đường Phong vẫn như trước, nhìn thẳng về phía trước nói: “Đưa cô trở về Tôn Phủ.”
Cổ Tĩnh Tiệp nhỏ giọng nói: “Có thể không về không?”
Đường Phong quay đầu nhíu mày nhìn nàng: “Cô không muốn về sao?”
Cổ Tĩnh Tiệp nhẹ gật đầu nói: “Tôi muốn đi uống rượu.”
Đường Phong nghĩ nghĩ một chút, hắn không biết là tại sao mình không thể nào cự tuyệt Cổ Tĩnh Tiệp, có lẽ là vì hắn muốn ở chung với Cổ Tĩnh Tiệp. Hắn thản nhiên nói: “Được rồi, tới nhà của ta, có rượu. Buổi tối cô có thể ngủ trong phòng của Phỉ Phỉ.”
Cổ Tĩnh Tiệp thấy Đường Phong đáp ứng thì cười nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn. Tôi có một chuyện muốn hỏi anh.”
“Nói đi.”
“Vì cái gì mà anh lại cho tôi cảm giác rất mâu thuẫn? Lần đầu tiên và lần thứ hai gặp anh, tôi có cảm tưởng như anh là một hài tử vậy, thấy tôi liền đỏ mặt. Nhưng mà vì cái gì bây giờ anh lại lãnh đạm với tôi như vậy?” Cổ Tĩnh Tiệp nói ra nghi vấn trong lòng nàng.
Đường Phong hơi sững một chút rồi nói: “Có sao? Tôi không biết!”
Cổ Tĩnh Tiệp thấy mắt Đường Phong chớp mấy cái, còn lén liếc nhìn nàng, lại nghĩ đến vừa rồi hắn muốn giết Đinh Lỗi nữa, Cổ Tĩnh Tiệp khẽ nói: “Có phải là anh yêu tôi không?”
Lời nói của Cổ Tĩnh Tiệp làm cho Đường Phong có chút thất thần.
Nhìn thấy vẻ mặt của Đường Phong, Cổ Tĩnh Tiệp cười cười nói: “Anh không thừa nhận cũng không sao, tôi biết rõa là anh yêu thích tôi, Phỉ Phỉ nói cho tôi biết.”
Đường Phong không ngờ là em gái lại bán đứng mình như vậy, tuy có cảm giác rất xấu hổ, nhưng hắn cũng không phải là người thích trốn tránh. Hắn quay đầu nhìn Cổ Tĩnh Tiệp nói: “Tôi yêu cô, thế nào?”
Cổ Tĩnh Tiệp há hốc miệng, không nói gì, trong nội tâm nàng có chút hỗn loạn. Tuy nàng từng nghe Ân Phỉ nói là Đường Phong thích nàng, nhưng mà lúc này nghe được lời của Đường Phong nói, không hiểu sao trong lòng nàng lại có chút khẩn trương, ngọt ngào, lại còn có cả cảm giác thỏa mãn.
Nghĩ tới lồng ngực dày, rộng của Đường Phong, cùng với việc hắn đột nhiên xuất hiện khi mình cần nhất, Cổ Tĩnh Tiệp bất tri bất giác nở ra một nụ cười ngọt ngào.
Ở trên xe trầm mặt một hồi, Đường Phong vẫn biểu hiện tỉnh táo như trước, nhưng trái tim trong lòng ngực hắn lại không ngừng nhảy múa. Đây là lần đầu tiên hắn thổ lộ với một cô gái.
“Anh cảm thấy yêu là gì?” Sau một hồi, Cổ Tĩnh Tiệp nhẹ giọng hỏi.
Đường Phong nghĩ nghĩ rồi nói: “Trên TV luôn nói tình yêu gặp nhau ở địa điểm phù hợp, thời gian thích hợp và hai người cũng phải hợp với nhau. Ta cảm thấy nên là như vậy.” Đường Phong cảm thấy những lời này rất đúng với mình, hắn hiện giờ cũng lâm vào tình huống này.
Cổ Tĩnh Tiệp nhẹ giọng cười cười nói: “Yêu, cái loại cảm giác này rất kỳ diệu. Khi muốn gặp người ấy, thì người đó luôn tránh mình, nhưng đến khi mình không thèm để ý đến người đó nữa, người đó đột nhiên xuất hiện.”
Đường Phong không nói gì, hắn cũng không biết nên nói gì.
“Anh yêu tôi từ khi nào?” Cổ Tĩnh Tiệp nhìn Đường Phong nói.
“Không biết, dù sao thì lần đầu tiên gặp cô tôi đã có một loại cảm giác gì đó, có điều ta không thể xác định nó có phải là yêu hay không.” Đường Phong nghĩ nghĩ, lắc đầu nói. Dù sao thì nói ra những lời này, hắn cũng không có cảm giá thẹn thùng.
“Thật không? Tôi cũng đoán được anh sẽ nói như vậy. Địa điểm phù hợp, thời gian phù hợp, người phù hợp. Hi hi……” Cổ Tĩnh Tiệp khẽ cười hai tiếng.
“Cô đang cười tôi sao?” Đường Phong hỏi.
Cổ Tĩnh Tiệp lắc đầu nói: “Không có, tại sao tôi lại phải cười anh? Có người yêu tôi, tôi cao hưng còn không hết nữa là. Ít nhất thì nó cũng chứng minh là tôi rất có nghị lực.
“Đúng vậy, cô rất có mị lực, có điều con mắt của cô còn rất kém.” Đường Phong nhớ tới Đinh Lỗi, hắn không biết vì cái gì mà Cổ Tĩnh Tiệp vẫn không thể quên được Đinh Lỗi.
Cổ Tĩnh Tiệp nhíu mày, tiếp đó cười thoải mái nói:” Có lẽ đúng như lời anh nói, tôi không biết nhìn người. Có điều sau này sẽ không như vậy nữa. Đinh Lỗi đã trở thành quá khứ rồi. Hắn quả thực đã để lại trong tôi rất nhiều hồi ức tốt đẹp, nhưng đó là trước đây.”
Mặt Đường Phong khẽ biến một chút, sau lại giả bộ như lơ đãng nói: “Chẳng lẽ cô thật có thể quên hắn sao? Tình cảm gắn bó mấy năm có thể dễ dàng buông bỏ như vậy sao?”
Cổ Tĩnh Tiệp nhìn Đường Phong nói:” Quên đi thì sẽ không thống khổ nữa, không quên đi thì sẽ chết, anh sẽ lựa chọn cái nào?”
Trên mặt Đường Phong lộ ra một nụ cười, tuy rằng đêm nay hắn đã cười rất nhiều lần, nhưng cũng chỉ có lần này là xuất phát từ nội tâm của hắn.
“Trước kia anh từng có bạn gái sao?” Cổ Tĩnh Tiệp hỏi/
Đường Phong nhìn nàng một cái: “Trước kia, nam nhân phải có trách nhiệm vì cả thế giới mà phấn đấu chứ không phải vì nữ nhân. Không sợ cô cười chê, chứ đến bây giờ ta vẫn còn chưa có mối tình đầu nào.”
Cổ Tĩnh Tiệp có chút kinh ngạc nhìn Đường Phong, với điều kiện của Đường Phong thì sẽ không thiếu nữ nhân. Vậy mà hắn từ trước đến giờ vẫn chưa từng yêu. Cổ Tĩnh Tiệp có chút không tin được.
Đường Phong cũng biết là rất khó tin, nhún vai nói: “Đương nhiên, tin hay không là tùy cô thôi.”
Trở lại biệt thự, Đường Phong lúc này mới nhớ là bọn Quan Trí Dũng vẫn đang ở bên ngoài tìm kiếm Cổ Tĩnh Tiệp. Hắn vỗ vỗ trán, lấy điện thoại gọi điện cho bọn Quan Trí Dũng, nói là mình đã tìm được Cổ Tĩnh Tiệp rồi, để bọn họ thoải mái trở về. Sau đó lại gọi điện cho Ân Phỉ và Nhụy Nhi, báo cho hai nàng biết là Cổ Tĩnh Tiệp đã an toàn rồi.
“Tới thư phòng của ta.” Sau khi ngắt điện thoại, Đường Phong nhìn Cổ Tĩnh Tiệp nói.
Sau khi hai người vào thư phòng, Đường Phong từ trong tủ lấy ra một chai bia, có chút xấu hổ nói: “Trong nhà cũng chỉ có bia thôi.”
Cổ Tĩnh Tiệp cười cười, không để ý nói: “Không sao.”
Hai người vừa nói chuyện vừa uống, Đường Phong như một cái máy hát, không ngừng nói chuyện. Đến cả hắn cũng không biết là mình đang nói cái gì nữa.
Đường Phong rất cao hứng, tuy hắn biết rõ Cổ Tĩnh Tiệp không có khả năng yêu thích mình. Nhưng có thể ở cùng với người mình thích, cho dù chỉ là nói chuyện phiếm cũng đáng giá.
Cổ Tĩnh Tiệp cùng với Đường Phong nói rất nhiều chuyện, chuyện trong nhà, chuyện cá nhân. Đường phong không khỏi có chút đồng tình với nàng. Hắn vô thức vì những gì mà nàng đã trải qua mà vui vẻ, bi ai, đồng tình với nàng.
“Tử Thần, anh có biết không? Một khắc vừa rồi, khi anh xuất hiện, tôi lại có ảo giác trông anh giống như một vương tử vậy, mà ta thì là công chúa đang bị ác ma bắt giữ.” Cổ Tĩnh Tiệp uống hơi nhiều rồi, cả người cơ hồ ngả ra ghế sa *** khẽ nói.
Đường Phong cũng uống không ít, cười cười nói: “Cô… cô là…. công chúa…. Nhưng đáng tiếc là …. tôi …. Tôi không phài là vương tử….
Cổ Tĩnh Tiệp cũng không có nói gì. Nàng say rồi.
Đường Phong loạng choạng đến bên người Cổ Tĩnh Tiệp, đẩy nhẹ nàng một cái, thấy nàng không có phản ứng thì ôm ngang người nàng, rời khỏi thư phòng. Để lại trong thư phòng là mấy chai bia lăn lốc.
Trong phòng của Ân Phỉ, Đường Phong nhẹ đặt Cổ Tĩnh Tiệp xuống giường. Tuy hắn cũng uống không ít nnhuwng vẫn khong quên cởi giày cho Cổ Tĩnh Tiệp, sau đó đắp mèn cho nàng. Hắn nhìn gương mặt của Cổ Tĩnh Tiệp, miệng lưỡi có cảm giác khô khắc. Hắn biết rõ mình phải rời đi, nếu không thì hắn cũng không biết là mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Khi Đường Phong đứng dậy chuẩn bị rời đi thì Cổ Tĩnh Tiệp đột nhiên bắt lấy tay của Đường Phong, lẩm bẩm nói: “Không cần phải đi.”
Đường Phong quay đầu nhìn Cổ Tĩnh Tiệp, thấy hai mắt nang mông lung, nhìn chằm chằm vào mình. Đường Phong hơi run rẩy đưa tay vuốt vuốt gương mặt xin đẹp, hồng hào vì hơi bia của nàng.
Khi ngón tay của Đường Phong chạm lên mặt của Cổ Tĩnh Tiệp thì toàn thân nàng run nhẹ, sau đó dần nhắm mắt lại, dường như đang cảm thụ bàn tay thổ ráp kia vuốt vuốt gương mặt mình.
Đường Phong có cảm giác như có một ma lực khống chế toàn thân mình, trong đầu chỉ còn một tiếng kêu gào không ngừng: “Hôn nàng, hôn đôi môi nóng bỏng của nàng, nàng sẽ không cự tuyệt, không phải mày thích nàng sao? Hiện tại chính là cơ hội tốt nhất.”
Lý trí của Đường Phong dần rời bỏ hắn, hắn cúi người xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng kia. Thơm quá! Đầu của Đường Phong ong lên một tiếng, trong đầu tràn đấy những bản tính vốn có của nam nhân, hắn túy ý cố gắng hút lấy đôi môi của nàng.
Cổ Tĩnh Tiệp khi được Đường Phong hôn thì yêu kiều hô nhẹ một tiếng, toàn thân run lên một chút, nhưng cũng không có phản kháng. Nàng cũng không biết vì cái gì mà mình không phản kháng. Tuy Đường Phong rất thô bạo nhưng Cổ Tĩnh Tiệp lại càng hưng phấn. Nàng đưa hai tay quấn lấy cổ của Đường Phong, đôi môi yêu kiều khẽ mở ra, để cho đầu lưỡi của Đường Phong tùy ý công phá miệng mình.
Đường Phong vẫn mỉm cười như trước nhìn Đinh Lỗi, đến khi Đinh Lỗi đã lui sát vào góc tường, Đường Phong giơ tay chộp lấy cổ của hắn.
Cánh tay của Đường Phong giơ lên giống như một vật đòi mệnh trong mắt Đinh Lỗi. Hắn vô cùng kinh hãi, quỳ rạp xuống đất cầu khẩn nói: “Tôi sai ròi…. Tôi…. Thật sự sau rồi…. Tôi không biết cái gì….. không…. Tĩnh Tiệp… Tĩnh Tiệp là nữ nhân của anh, anh tha cho tôi đi…. Tôi có thể cho anh tiền, rất nhiều tiền…”
Ánh mắt Đường Phong có chút đau thương, hắn không ngờ được là Đinh Lỗi lại là con người nhu nhước như vậy: “Mày không còn cơ hội nữa rồi.” Nói xong Đường Phong nắm lấy cổ của hắn, xách hắn lên.
Đinh Lỗi cố giãy dụa nhưng mà theo sự giãy dụa này, sắc mặt của hắn dần dần trắng nhợt ra. Trong lòng Đường Phong có một tia không đành lòng, ánh mắt lập lòe bi thương….
“Không!!! Tử Thần, anh thả hắn ra….” Cổ Tĩnh Tiệp tuy đã không còn chút tình cảm nào với Đinh Lỗi nhưng tốt xấu gì hai người cũng yêu nhau lâu như vậy, nàng không đành lòng nhìn Đinh Lỗi chết trước mặt mình.
Đường Phong hơi nhíu mày, nhìn lại Cổ Tĩnh Tiệp, tuy hắn không đành lòng nhưng hắn cũng không muồn nghe Cổ Tĩnh Tiệp cầu xin cho Đinh Lỗi. Chẳng lẽ nàng vẫn còn yêu hắn?
“Tôi…. Tôi không có ý gì cả, chỉ là không muồn thấy hắn chết mà thôi.” Cổ Tĩnh Tiếp thấy ánh mắt lạnh lùng của Đường Phong thì vội vàng giải thích.
Trong lòng Đường Phong có chút buồn, hắn cho rằng Cổ Tĩnh Tiệp vẫn không thể từ bỏ Đinh Lỗi, thản nhiên nói: “Cô không cần phải giải thích với tôi.” Nói xong Đường Phong buông tay ra, mà Đinh Lỗi thì ngã ngồi xuống, thở từng hơi phì phò.
“Sau này ta không muốn thấy mày xuất hiện ở trong nhà này. Đây không phải là nơi mày nên tới, hiểu không?” Đường Phong lạnh lùng nhìn Đinh Lỗi nói.
Đinh Lỗi vội vàng gật đầu, tỏ vẻ là đã hiểu rồi, sợ chậm một chút lại làm cho sát thần này bất mãn mà giết hắn.
Đường Phong lưu luyến nhìn lại phòng ngủ của ba mẹ, sau đó xoay người ra ngoài.
Cổ Tĩnh Tiệp nghe Đường Phong nói xong thì có chút hơi sững sờ, tự giễu bản thân mình: “Đúng vây, tại sao mình phải giải thích với hắn? Hắn cũng không phải là người yêu của ta.”
Thấy Đường Phong rời đi, Cổ Tĩnh Tiệp trừng mắt nhìn Đinh Lỗi một cái rồi cũng vội càng đi theo hắn ra ngoài.
Ở trên xe, Cổ Tĩnh Tiệp thấy Đường Phong vẫn không nói chuyện gì với mình, thậm chí nhìn nàng một chút cũng không có. Cổ Tĩnh Tiệp nói: “Bây giờ đi đâu?”
Đường Phong vẫn như trước, nhìn thẳng về phía trước nói: “Đưa cô trở về Tôn Phủ.”
Cổ Tĩnh Tiệp nhỏ giọng nói: “Có thể không về không?”
Đường Phong quay đầu nhíu mày nhìn nàng: “Cô không muốn về sao?”
Cổ Tĩnh Tiệp nhẹ gật đầu nói: “Tôi muốn đi uống rượu.”
Đường Phong nghĩ nghĩ một chút, hắn không biết là tại sao mình không thể nào cự tuyệt Cổ Tĩnh Tiệp, có lẽ là vì hắn muốn ở chung với Cổ Tĩnh Tiệp. Hắn thản nhiên nói: “Được rồi, tới nhà của ta, có rượu. Buổi tối cô có thể ngủ trong phòng của Phỉ Phỉ.”
Cổ Tĩnh Tiệp thấy Đường Phong đáp ứng thì cười nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn. Tôi có một chuyện muốn hỏi anh.”
“Nói đi.”
“Vì cái gì mà anh lại cho tôi cảm giác rất mâu thuẫn? Lần đầu tiên và lần thứ hai gặp anh, tôi có cảm tưởng như anh là một hài tử vậy, thấy tôi liền đỏ mặt. Nhưng mà vì cái gì bây giờ anh lại lãnh đạm với tôi như vậy?” Cổ Tĩnh Tiệp nói ra nghi vấn trong lòng nàng.
Đường Phong hơi sững một chút rồi nói: “Có sao? Tôi không biết!”
Cổ Tĩnh Tiệp thấy mắt Đường Phong chớp mấy cái, còn lén liếc nhìn nàng, lại nghĩ đến vừa rồi hắn muốn giết Đinh Lỗi nữa, Cổ Tĩnh Tiệp khẽ nói: “Có phải là anh yêu tôi không?”
Lời nói của Cổ Tĩnh Tiệp làm cho Đường Phong có chút thất thần.
Nhìn thấy vẻ mặt của Đường Phong, Cổ Tĩnh Tiệp cười cười nói: “Anh không thừa nhận cũng không sao, tôi biết rõa là anh yêu thích tôi, Phỉ Phỉ nói cho tôi biết.”
Đường Phong không ngờ là em gái lại bán đứng mình như vậy, tuy có cảm giác rất xấu hổ, nhưng hắn cũng không phải là người thích trốn tránh. Hắn quay đầu nhìn Cổ Tĩnh Tiệp nói: “Tôi yêu cô, thế nào?”
Cổ Tĩnh Tiệp há hốc miệng, không nói gì, trong nội tâm nàng có chút hỗn loạn. Tuy nàng từng nghe Ân Phỉ nói là Đường Phong thích nàng, nhưng mà lúc này nghe được lời của Đường Phong nói, không hiểu sao trong lòng nàng lại có chút khẩn trương, ngọt ngào, lại còn có cả cảm giác thỏa mãn.
Nghĩ tới lồng ngực dày, rộng của Đường Phong, cùng với việc hắn đột nhiên xuất hiện khi mình cần nhất, Cổ Tĩnh Tiệp bất tri bất giác nở ra một nụ cười ngọt ngào.
Ở trên xe trầm mặt một hồi, Đường Phong vẫn biểu hiện tỉnh táo như trước, nhưng trái tim trong lòng ngực hắn lại không ngừng nhảy múa. Đây là lần đầu tiên hắn thổ lộ với một cô gái.
“Anh cảm thấy yêu là gì?” Sau một hồi, Cổ Tĩnh Tiệp nhẹ giọng hỏi.
Đường Phong nghĩ nghĩ rồi nói: “Trên TV luôn nói tình yêu gặp nhau ở địa điểm phù hợp, thời gian thích hợp và hai người cũng phải hợp với nhau. Ta cảm thấy nên là như vậy.” Đường Phong cảm thấy những lời này rất đúng với mình, hắn hiện giờ cũng lâm vào tình huống này.
Cổ Tĩnh Tiệp nhẹ giọng cười cười nói: “Yêu, cái loại cảm giác này rất kỳ diệu. Khi muốn gặp người ấy, thì người đó luôn tránh mình, nhưng đến khi mình không thèm để ý đến người đó nữa, người đó đột nhiên xuất hiện.”
Đường Phong không nói gì, hắn cũng không biết nên nói gì.
“Anh yêu tôi từ khi nào?” Cổ Tĩnh Tiệp nhìn Đường Phong nói.
“Không biết, dù sao thì lần đầu tiên gặp cô tôi đã có một loại cảm giác gì đó, có điều ta không thể xác định nó có phải là yêu hay không.” Đường Phong nghĩ nghĩ, lắc đầu nói. Dù sao thì nói ra những lời này, hắn cũng không có cảm giá thẹn thùng.
“Thật không? Tôi cũng đoán được anh sẽ nói như vậy. Địa điểm phù hợp, thời gian phù hợp, người phù hợp. Hi hi……” Cổ Tĩnh Tiệp khẽ cười hai tiếng.
“Cô đang cười tôi sao?” Đường Phong hỏi.
Cổ Tĩnh Tiệp lắc đầu nói: “Không có, tại sao tôi lại phải cười anh? Có người yêu tôi, tôi cao hưng còn không hết nữa là. Ít nhất thì nó cũng chứng minh là tôi rất có nghị lực.
“Đúng vậy, cô rất có mị lực, có điều con mắt của cô còn rất kém.” Đường Phong nhớ tới Đinh Lỗi, hắn không biết vì cái gì mà Cổ Tĩnh Tiệp vẫn không thể quên được Đinh Lỗi.
Cổ Tĩnh Tiệp nhíu mày, tiếp đó cười thoải mái nói:” Có lẽ đúng như lời anh nói, tôi không biết nhìn người. Có điều sau này sẽ không như vậy nữa. Đinh Lỗi đã trở thành quá khứ rồi. Hắn quả thực đã để lại trong tôi rất nhiều hồi ức tốt đẹp, nhưng đó là trước đây.”
Mặt Đường Phong khẽ biến một chút, sau lại giả bộ như lơ đãng nói: “Chẳng lẽ cô thật có thể quên hắn sao? Tình cảm gắn bó mấy năm có thể dễ dàng buông bỏ như vậy sao?”
Cổ Tĩnh Tiệp nhìn Đường Phong nói:” Quên đi thì sẽ không thống khổ nữa, không quên đi thì sẽ chết, anh sẽ lựa chọn cái nào?”
Trên mặt Đường Phong lộ ra một nụ cười, tuy rằng đêm nay hắn đã cười rất nhiều lần, nhưng cũng chỉ có lần này là xuất phát từ nội tâm của hắn.
“Trước kia anh từng có bạn gái sao?” Cổ Tĩnh Tiệp hỏi/
Đường Phong nhìn nàng một cái: “Trước kia, nam nhân phải có trách nhiệm vì cả thế giới mà phấn đấu chứ không phải vì nữ nhân. Không sợ cô cười chê, chứ đến bây giờ ta vẫn còn chưa có mối tình đầu nào.”
Cổ Tĩnh Tiệp có chút kinh ngạc nhìn Đường Phong, với điều kiện của Đường Phong thì sẽ không thiếu nữ nhân. Vậy mà hắn từ trước đến giờ vẫn chưa từng yêu. Cổ Tĩnh Tiệp có chút không tin được.
Đường Phong cũng biết là rất khó tin, nhún vai nói: “Đương nhiên, tin hay không là tùy cô thôi.”
Trở lại biệt thự, Đường Phong lúc này mới nhớ là bọn Quan Trí Dũng vẫn đang ở bên ngoài tìm kiếm Cổ Tĩnh Tiệp. Hắn vỗ vỗ trán, lấy điện thoại gọi điện cho bọn Quan Trí Dũng, nói là mình đã tìm được Cổ Tĩnh Tiệp rồi, để bọn họ thoải mái trở về. Sau đó lại gọi điện cho Ân Phỉ và Nhụy Nhi, báo cho hai nàng biết là Cổ Tĩnh Tiệp đã an toàn rồi.
“Tới thư phòng của ta.” Sau khi ngắt điện thoại, Đường Phong nhìn Cổ Tĩnh Tiệp nói.
Sau khi hai người vào thư phòng, Đường Phong từ trong tủ lấy ra một chai bia, có chút xấu hổ nói: “Trong nhà cũng chỉ có bia thôi.”
Cổ Tĩnh Tiệp cười cười, không để ý nói: “Không sao.”
Hai người vừa nói chuyện vừa uống, Đường Phong như một cái máy hát, không ngừng nói chuyện. Đến cả hắn cũng không biết là mình đang nói cái gì nữa.
Đường Phong rất cao hứng, tuy hắn biết rõ Cổ Tĩnh Tiệp không có khả năng yêu thích mình. Nhưng có thể ở cùng với người mình thích, cho dù chỉ là nói chuyện phiếm cũng đáng giá.
Cổ Tĩnh Tiệp cùng với Đường Phong nói rất nhiều chuyện, chuyện trong nhà, chuyện cá nhân. Đường phong không khỏi có chút đồng tình với nàng. Hắn vô thức vì những gì mà nàng đã trải qua mà vui vẻ, bi ai, đồng tình với nàng.
“Tử Thần, anh có biết không? Một khắc vừa rồi, khi anh xuất hiện, tôi lại có ảo giác trông anh giống như một vương tử vậy, mà ta thì là công chúa đang bị ác ma bắt giữ.” Cổ Tĩnh Tiệp uống hơi nhiều rồi, cả người cơ hồ ngả ra ghế sa *** khẽ nói.
Đường Phong cũng uống không ít, cười cười nói: “Cô… cô là…. công chúa…. Nhưng đáng tiếc là …. tôi …. Tôi không phài là vương tử….
Cổ Tĩnh Tiệp cũng không có nói gì. Nàng say rồi.
Đường Phong loạng choạng đến bên người Cổ Tĩnh Tiệp, đẩy nhẹ nàng một cái, thấy nàng không có phản ứng thì ôm ngang người nàng, rời khỏi thư phòng. Để lại trong thư phòng là mấy chai bia lăn lốc.
Trong phòng của Ân Phỉ, Đường Phong nhẹ đặt Cổ Tĩnh Tiệp xuống giường. Tuy hắn cũng uống không ít nnhuwng vẫn khong quên cởi giày cho Cổ Tĩnh Tiệp, sau đó đắp mèn cho nàng. Hắn nhìn gương mặt của Cổ Tĩnh Tiệp, miệng lưỡi có cảm giác khô khắc. Hắn biết rõ mình phải rời đi, nếu không thì hắn cũng không biết là mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Khi Đường Phong đứng dậy chuẩn bị rời đi thì Cổ Tĩnh Tiệp đột nhiên bắt lấy tay của Đường Phong, lẩm bẩm nói: “Không cần phải đi.”
Đường Phong quay đầu nhìn Cổ Tĩnh Tiệp, thấy hai mắt nang mông lung, nhìn chằm chằm vào mình. Đường Phong hơi run rẩy đưa tay vuốt vuốt gương mặt xin đẹp, hồng hào vì hơi bia của nàng.
Khi ngón tay của Đường Phong chạm lên mặt của Cổ Tĩnh Tiệp thì toàn thân nàng run nhẹ, sau đó dần nhắm mắt lại, dường như đang cảm thụ bàn tay thổ ráp kia vuốt vuốt gương mặt mình.
Đường Phong có cảm giác như có một ma lực khống chế toàn thân mình, trong đầu chỉ còn một tiếng kêu gào không ngừng: “Hôn nàng, hôn đôi môi nóng bỏng của nàng, nàng sẽ không cự tuyệt, không phải mày thích nàng sao? Hiện tại chính là cơ hội tốt nhất.”
Lý trí của Đường Phong dần rời bỏ hắn, hắn cúi người xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng kia. Thơm quá! Đầu của Đường Phong ong lên một tiếng, trong đầu tràn đấy những bản tính vốn có của nam nhân, hắn túy ý cố gắng hút lấy đôi môi của nàng.
Cổ Tĩnh Tiệp khi được Đường Phong hôn thì yêu kiều hô nhẹ một tiếng, toàn thân run lên một chút, nhưng cũng không có phản kháng. Nàng cũng không biết vì cái gì mà mình không phản kháng. Tuy Đường Phong rất thô bạo nhưng Cổ Tĩnh Tiệp lại càng hưng phấn. Nàng đưa hai tay quấn lấy cổ của Đường Phong, đôi môi yêu kiều khẽ mở ra, để cho đầu lưỡi của Đường Phong tùy ý công phá miệng mình.
/219
|