Tới khu giải trí Phi Điểu thì thấy cả một núi người biển người. Phi Điểu do buổi tối cần phải kinh doanh, tất cả người muốn gia nhập chỉ có thể tới báo danh vào buổi sáng. Bọn Đường Phong đi vào suýt chút nữa bị đẩy ra.
Chân Đường Phong đi đứng không tiện, chỉ có thể dưới sự bảo hộ của Quan Trí Dũng và Hứa Cường từng chút từng chút chen vào, mà Phó Thiên Thủy thì thật thà đi đằng sau. Từ tiểu học tới đại học hắn đều là học sinh ngoan, sau khi tốt nghiệp bởi vì thành tích ưu tú nên trực tiếp được vào bệnh viện Hòa Hiệp, đã bao giờ thấy cảnh tráng lệ như thế này đâu? Nhìn những tiểu lưu manh ăn mặc quái dị, đầu tóc xanh đó, Phó Thiên Thủy trong lòng thấy ghê ghê.
Từ cửa vào tới quầy bar chỉ có hơn chục mét mà bọn Đường Phong đi hơn hơn chục phút, dùng tốc độ bình quân 1m/phút chầm chậm nhúc nhích về phía trước.
Vất vả lắm mới tới được gần quầy bar, Đường Phong nhìn Vương Thắng một chân gác lên bàn chỉ vào một người thân hình nhỏ gầy rõ ràng vẫn là trẻ con đang đứng trước quầy bar, nói: "Mẹ kiếp! Con mẹ mày rảnh đến đau trứng nên tới chỗ tao tìm trò vui à? Mẹ nó, học sinh cao trung? ****, mau về nhà học tập cho tốt đi, muốn gia nhập Hoa Hưng xã thì đợi khi nào tới 18 tuổi đã!"
Người xung quanh cười hố hố, mà thiếu niên đó thì lại ấp úng nói: "Nhưng, nhưng em đã 18 tuổi rồi."
Vương Thắng bộ dạng như bị hắn đánh bại, day day huyệt Thái Dương: "Tôi nói nè tiểu huynh đệ, thiếu hiệp, đại ca! Cậu tha cho chúng tôi có được không, hả? Cậu đã xuất hiện rước cái bàn này mấy lần rồi, tôi nhớ rằng mỗi lần tôi đều nói với cậu là không được, cậu còn muốn gì nữa đây?" Vương Thắng rất phiền muộn vì thiếu niên này, mấy ngày trước từ lúc Hoa Hưng xã bắt đầu nhân người hắn đã tới đây, mỗi lần đều bị mình đuổi đi, nhưng thiếu niên này giống như cao dính trên da chó, mỗi ngày đều xuất hiện rất đúng giờ, thật sự là quá cố chấp.
"Anh, các anh phải thế nào mới nhận em? Ahh nói phải 18 tuổi, hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của em." Thiếu niên nói.
Vương Thắng trợn mắt lên, nói: "Được, vậy tao cho mày một cơ hội, mày nếu có thể đánh ngã hắn, tao sẽ nhận mày, Hoa Hưng xã không nhận phế vật!" Đồng thời vào lúc nói, Vương Thắng chỉ vào tiểu Mao ở bên cạnh. Tiểu Mao vốn là người của Chấp Pháp đường, gần đây quá nhiều việc, hơn nữa tiểu Mao cũng hữu dụng, huống hồ lần này cũng lập được công lớn, cho nên Vương Thắng lôi hắn tới bên cạnh để giúp đỡ.
Tiểu Mao đứng ra, người xung quanh tự giác tách ra, ở giữa có một khoảng trống chừng hai mét.
Mọi người đều cho rằng tên tiểu tử đó sẽ sợ hãi, nhưng không ngờ hắn không những không sợ hãi, trong mắt còn có thần sắc hưng phấn.
Đặt cặp sách lên quầy bar, hắn tới đối diện với tiểu Mao, ôm quyền nói: "Đắc tội rồi!" Sau đó bắt đầu thủ thế.
Mà đông tác của hắn lọt vào trong mắt mọi người xung quanh lại trở thành rất buồn cười, có người không ngừng cười nói: "Tiểu tử, mày xem phim nhiều quá à? Ha ha ha."
Nghe thấy người xung quanh cười mình, thiếu niên đó mặt vẫn không đổi sắc, lạnh lùng nhìn tiểu Mao, tựa hồ như đợi hắn xuất thủ trước.
Người khác có lẽ không biết, nhưng ba người bọn Đường Phong vào lúc thiếu niên này thủ thế đồng thời quay sang nhìn nhau, bọn họ biết rằng, đây chính là thủ thức của Thiếu Lâm trường quyền chính tông!
Tiểu Mao rất khinh thường thiếu niên này, trong mắt hắn thiếu niên này có thể tiếp được một kích của mình hay không cũng là cả một vấn đề. Trước khi gia nhập Hoa Hưng xã hắn chính là một hảo thủ đánh nhau, sau khi gia nhập Hoa Hưng xã lại nhận được sự chỉ điểm của Thứ Đao, hiện tại hắn càng thêm tự tin với thực lực của mình.
Thấy thiếu niên chỉ bày ra một động tác võ thuật đẹp mắt chứ không tấn công, tiểu Mao nhíu mày rồi lao lên, định giải quyết mau chóng tên này.
Nhưng ai ngờ tiểu Mao vừa mới tiếp cận người thiếu niên thì thiếu niên đó lại né sang bên trái rồi đá một cước rất mạnh vào hông hắn.
Tiểu Mao vội vàng né tránh, tốc độ xuất cước của thiếu niên này rất nhanh! Giống như đã từng luyện nhiều lần. Tiểu Mao không dám lơ là, thôi không khinh thường nữa.
Thấy tiểu Mao trở nên nghiêm túc, Quan Trí Dũng thầm gật gật đầu, không hổ là người mà mình lựa chọn.
Thiếu niên đó thấy tiểu Mao né được một cước của mình, động tác giống như lưu thủy hành vân thu chân lại, đồng thời bảo trì thân thể hơi nghiêng, quyền trái xuất kích đánh thẳng vào dưới nách của tiểu Mao. Tiểu Mao không ngờ người này lại dùng tư thế này để tiếp tục công kích, không cẩn thận bị trúng một quyền, thân thể lui ra sau mấy bước để hóa giải quyền kình. Hắn thầm kêu khổ trong lòng, thiếu niên này trông thì nhỏ gầy mà sao có lực lượng lớn thế.
Song phương giao thủ không tới 2 phút, tiểu Mao thậm chí còn không kịp hoàn thủ. Vào lúc tất cả mọi người đều chờ mong tiểu Mao xuất thủ giáo huấn tên tiểu tử này thì chỉ thấy tiểu Mao lắc đầu. Hắn biết, tên thiếu niên này không đơn giản, đánh tiếp cũng không có ý nghĩa, bước trước mặt Vương Thắng, nói: "Hữu thủ ca, tiểu tử này rất lợi hại."
Vương Thắng nhìu mày, nói thật hắn cũng không muốn nhận tên tiểu tử này, dẫu sao thì nó cũng là học sinh, mình năm đó vì lý do gia đình mà không thể học tập tốt, đây là điều đáng tiếc nhất của hắn, hắn không muốn hại con cái nhà người ta.
"Được rồi, coi như cậu thông qua kiểm tra, có điều tôi còn có một vấn đề, cậu phải thành thực trả lời, nếu đáp án khiến tôi không hài lòng, tôi vẫn sẽ không nhận cậu!" Vương Thắng nghiêm túc nói.
"Anh hỏi đi, chỉ cần anh bằng lòng nhận em, em cái gì cũng nói." Thiếu niên thấy có cơ hội gia nhập Hoa Hưng xã nên hưng phấn nói.
"Cậu vì sao lại muốn gia nhập Hoa Hưng xã?" Vương Thắng nhìn thẳng vào mắt hắn, nếu người này nói dối, vậy mắt của hắn nhất định sẽ chớp.
"Em, em muốn kiếm tiền, dưới em còn có hai em gái, mẹ em muốn nuôi lớn bọn họ quá khổ rồi. Nhưng em vẫn là học sinh, lại không biết gì cả, đi đâu cũng không có ai cần em. Em nghe nói gia nhập Hoa Hưng xã chỉ cần thông qua huấn luyện mỗi tháng sẽ được nhận 500 đồng, hơn nữa sau này còn có cơ hội kiếm được nhiều tiền hơn, cho nên em mới tới. Bọn anh nhận em đi, em có thể chịu khổ, có thể đánh nhau!" Thiếu niên nhìn Vương Thắng với vẻ van cầu.
Vương Thắng nhìn chằm chằm vào mắt thiếu niên, biết rằng thiếu niên này không hề nói dối, trong lòng thầm than một tiếng, những năm gần đây có được bao nhiêu hài tử mới 18 tuổi mà có thể hiểu chuyện như thế này chứ? Hắn bị thiếu niên này đả động rồi.
"Được, tôi nhận cậu, cậu tên là gì?" Vương Thắng nhìn thiếu niên với ánh mắt tán thưởng, nói.
"Thật ư? Tốt quá, cám ơn đại ca, em, em tên là Lý Phong." Thiếu niên hưng phấn trả lời.
Vương Thắng gật đầu nói: "Ừ, cậu qua phía sau nghỉ ngơi đi, đừng đi đâu, lát nữa tôi có chuyện tìm cậu." Nói xong Vương Thắng lại tiếp tục nói: "Người tiếp theo! Tuổi chưa tới 18, hoặc hơn 35, tố chất thân thể quá kém thì tự động biến đi, để tôi đỡ phải la mắng!"
Đường Phong nhìn sang Quan Trí Dũng, nói: "Mày thấy thằng nhó đó thế nào?"
Quan Trí Dũng gật đầu, nói: "Tuổi không lớn nhưng thân kiêm Thiếu Lâm trường quyền và tán đả, tuy xuất thủ có chút cứng nhắc, chân chính gặp chém giết thì sẽ chịu khổ, nhưng bồi dưỡng tốt thì sẽ là một nhân tài có thể đào tạo! Quan trọng nhất là hắn có hiếu tâm!"
Đường Phong cười cười nói với Hứa Cường: "Người này sau này lưu lại làm thủ hạ của mày, bình thường không cần dùng hắn, để cho hắn học tập thật tốt. Tao thấy thân thủ của hắn chỉ cần huấn luyện 3 tháng là mạnh hơn không ít, tới lúc đó trực tiếp cho nó nhận lương. Chỉ cần lòng hiếu thảo này là đủ để chúng ta nuôi không hắn rồi!"
Nói xong Đường Phong tỏ ý bảo hai người tiếp tục đi lên trước. Phó Thiên Thủy ở đằng sau nghe thấy lời nói của Đường Phong cũng thầm gật đầu, xem ra Tử Thần này không phải là người xấu, như vậy cũng tốt, ít nhất thì mình cũng không có cảm giác mắc tội khi phải giúp người xấu.
"DM, ra sau xếp hàng." Hứa Cường đẩy một tráng hán thân hình cũng có thể tính là khôi ngô ở bên cạnh ra, đỡ Đường Phong đi vào trong, những không ngờ tráng hán này cho rằng có người chen hàng nên mở miếng chửi. Mấy ngày nay hắn bực bội lắm rồi, ngày nào cũng tới nhưng hiện tại vẫn chưa tới lượt hắn, cho nên thấy có người chen hàng là hắn vô cùng phẫn nộ.
"Mày nói cái gì?" Hứa Cường trừng mắt nhìn hắn.
Tráng hán đó thấy bộ dạng của Hứa Cường, cũng hơi chột dạ, nhưng vẫn nói cứng: "Tao, tao nói gì á? Mày chen hàng thì có lý à? Lão tử đợi mấy ngày rồi còn chưa tới lượt, mày dựa vào gì mà chen vào trong?"
Người xung quanh nhao nhao quay đầu lại nhìn hai người, mà Vương Thắng cũng chú ý tới tình hình ở bên này, vỗ bàn quát: "Con mẹ nó phản rồi à? Ai dám làm loạn ở chỗ này?"
Nói xong Vương Thắng đứng dậy hung hăng đi về phía này, khi thấy là bọn Đường Phong, Vương Thắng lập tức mặt mày thê thảm chạy tới nói: "DM! Lão đại ơi, các người về rồi, các ngươi không về chắc tôi tự sát mất thôi, mấy ngày nay tôi nằm mơ cũng có một trăm tám mươi người gào thét bên tai..."
Chân Đường Phong đi đứng không tiện, chỉ có thể dưới sự bảo hộ của Quan Trí Dũng và Hứa Cường từng chút từng chút chen vào, mà Phó Thiên Thủy thì thật thà đi đằng sau. Từ tiểu học tới đại học hắn đều là học sinh ngoan, sau khi tốt nghiệp bởi vì thành tích ưu tú nên trực tiếp được vào bệnh viện Hòa Hiệp, đã bao giờ thấy cảnh tráng lệ như thế này đâu? Nhìn những tiểu lưu manh ăn mặc quái dị, đầu tóc xanh đó, Phó Thiên Thủy trong lòng thấy ghê ghê.
Từ cửa vào tới quầy bar chỉ có hơn chục mét mà bọn Đường Phong đi hơn hơn chục phút, dùng tốc độ bình quân 1m/phút chầm chậm nhúc nhích về phía trước.
Vất vả lắm mới tới được gần quầy bar, Đường Phong nhìn Vương Thắng một chân gác lên bàn chỉ vào một người thân hình nhỏ gầy rõ ràng vẫn là trẻ con đang đứng trước quầy bar, nói: "Mẹ kiếp! Con mẹ mày rảnh đến đau trứng nên tới chỗ tao tìm trò vui à? Mẹ nó, học sinh cao trung? ****, mau về nhà học tập cho tốt đi, muốn gia nhập Hoa Hưng xã thì đợi khi nào tới 18 tuổi đã!"
Người xung quanh cười hố hố, mà thiếu niên đó thì lại ấp úng nói: "Nhưng, nhưng em đã 18 tuổi rồi."
Vương Thắng bộ dạng như bị hắn đánh bại, day day huyệt Thái Dương: "Tôi nói nè tiểu huynh đệ, thiếu hiệp, đại ca! Cậu tha cho chúng tôi có được không, hả? Cậu đã xuất hiện rước cái bàn này mấy lần rồi, tôi nhớ rằng mỗi lần tôi đều nói với cậu là không được, cậu còn muốn gì nữa đây?" Vương Thắng rất phiền muộn vì thiếu niên này, mấy ngày trước từ lúc Hoa Hưng xã bắt đầu nhân người hắn đã tới đây, mỗi lần đều bị mình đuổi đi, nhưng thiếu niên này giống như cao dính trên da chó, mỗi ngày đều xuất hiện rất đúng giờ, thật sự là quá cố chấp.
"Anh, các anh phải thế nào mới nhận em? Ahh nói phải 18 tuổi, hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của em." Thiếu niên nói.
Vương Thắng trợn mắt lên, nói: "Được, vậy tao cho mày một cơ hội, mày nếu có thể đánh ngã hắn, tao sẽ nhận mày, Hoa Hưng xã không nhận phế vật!" Đồng thời vào lúc nói, Vương Thắng chỉ vào tiểu Mao ở bên cạnh. Tiểu Mao vốn là người của Chấp Pháp đường, gần đây quá nhiều việc, hơn nữa tiểu Mao cũng hữu dụng, huống hồ lần này cũng lập được công lớn, cho nên Vương Thắng lôi hắn tới bên cạnh để giúp đỡ.
Tiểu Mao đứng ra, người xung quanh tự giác tách ra, ở giữa có một khoảng trống chừng hai mét.
Mọi người đều cho rằng tên tiểu tử đó sẽ sợ hãi, nhưng không ngờ hắn không những không sợ hãi, trong mắt còn có thần sắc hưng phấn.
Đặt cặp sách lên quầy bar, hắn tới đối diện với tiểu Mao, ôm quyền nói: "Đắc tội rồi!" Sau đó bắt đầu thủ thế.
Mà đông tác của hắn lọt vào trong mắt mọi người xung quanh lại trở thành rất buồn cười, có người không ngừng cười nói: "Tiểu tử, mày xem phim nhiều quá à? Ha ha ha."
Nghe thấy người xung quanh cười mình, thiếu niên đó mặt vẫn không đổi sắc, lạnh lùng nhìn tiểu Mao, tựa hồ như đợi hắn xuất thủ trước.
Người khác có lẽ không biết, nhưng ba người bọn Đường Phong vào lúc thiếu niên này thủ thế đồng thời quay sang nhìn nhau, bọn họ biết rằng, đây chính là thủ thức của Thiếu Lâm trường quyền chính tông!
Tiểu Mao rất khinh thường thiếu niên này, trong mắt hắn thiếu niên này có thể tiếp được một kích của mình hay không cũng là cả một vấn đề. Trước khi gia nhập Hoa Hưng xã hắn chính là một hảo thủ đánh nhau, sau khi gia nhập Hoa Hưng xã lại nhận được sự chỉ điểm của Thứ Đao, hiện tại hắn càng thêm tự tin với thực lực của mình.
Thấy thiếu niên chỉ bày ra một động tác võ thuật đẹp mắt chứ không tấn công, tiểu Mao nhíu mày rồi lao lên, định giải quyết mau chóng tên này.
Nhưng ai ngờ tiểu Mao vừa mới tiếp cận người thiếu niên thì thiếu niên đó lại né sang bên trái rồi đá một cước rất mạnh vào hông hắn.
Tiểu Mao vội vàng né tránh, tốc độ xuất cước của thiếu niên này rất nhanh! Giống như đã từng luyện nhiều lần. Tiểu Mao không dám lơ là, thôi không khinh thường nữa.
Thấy tiểu Mao trở nên nghiêm túc, Quan Trí Dũng thầm gật gật đầu, không hổ là người mà mình lựa chọn.
Thiếu niên đó thấy tiểu Mao né được một cước của mình, động tác giống như lưu thủy hành vân thu chân lại, đồng thời bảo trì thân thể hơi nghiêng, quyền trái xuất kích đánh thẳng vào dưới nách của tiểu Mao. Tiểu Mao không ngờ người này lại dùng tư thế này để tiếp tục công kích, không cẩn thận bị trúng một quyền, thân thể lui ra sau mấy bước để hóa giải quyền kình. Hắn thầm kêu khổ trong lòng, thiếu niên này trông thì nhỏ gầy mà sao có lực lượng lớn thế.
Song phương giao thủ không tới 2 phút, tiểu Mao thậm chí còn không kịp hoàn thủ. Vào lúc tất cả mọi người đều chờ mong tiểu Mao xuất thủ giáo huấn tên tiểu tử này thì chỉ thấy tiểu Mao lắc đầu. Hắn biết, tên thiếu niên này không đơn giản, đánh tiếp cũng không có ý nghĩa, bước trước mặt Vương Thắng, nói: "Hữu thủ ca, tiểu tử này rất lợi hại."
Vương Thắng nhìu mày, nói thật hắn cũng không muốn nhận tên tiểu tử này, dẫu sao thì nó cũng là học sinh, mình năm đó vì lý do gia đình mà không thể học tập tốt, đây là điều đáng tiếc nhất của hắn, hắn không muốn hại con cái nhà người ta.
"Được rồi, coi như cậu thông qua kiểm tra, có điều tôi còn có một vấn đề, cậu phải thành thực trả lời, nếu đáp án khiến tôi không hài lòng, tôi vẫn sẽ không nhận cậu!" Vương Thắng nghiêm túc nói.
"Anh hỏi đi, chỉ cần anh bằng lòng nhận em, em cái gì cũng nói." Thiếu niên thấy có cơ hội gia nhập Hoa Hưng xã nên hưng phấn nói.
"Cậu vì sao lại muốn gia nhập Hoa Hưng xã?" Vương Thắng nhìn thẳng vào mắt hắn, nếu người này nói dối, vậy mắt của hắn nhất định sẽ chớp.
"Em, em muốn kiếm tiền, dưới em còn có hai em gái, mẹ em muốn nuôi lớn bọn họ quá khổ rồi. Nhưng em vẫn là học sinh, lại không biết gì cả, đi đâu cũng không có ai cần em. Em nghe nói gia nhập Hoa Hưng xã chỉ cần thông qua huấn luyện mỗi tháng sẽ được nhận 500 đồng, hơn nữa sau này còn có cơ hội kiếm được nhiều tiền hơn, cho nên em mới tới. Bọn anh nhận em đi, em có thể chịu khổ, có thể đánh nhau!" Thiếu niên nhìn Vương Thắng với vẻ van cầu.
Vương Thắng nhìn chằm chằm vào mắt thiếu niên, biết rằng thiếu niên này không hề nói dối, trong lòng thầm than một tiếng, những năm gần đây có được bao nhiêu hài tử mới 18 tuổi mà có thể hiểu chuyện như thế này chứ? Hắn bị thiếu niên này đả động rồi.
"Được, tôi nhận cậu, cậu tên là gì?" Vương Thắng nhìn thiếu niên với ánh mắt tán thưởng, nói.
"Thật ư? Tốt quá, cám ơn đại ca, em, em tên là Lý Phong." Thiếu niên hưng phấn trả lời.
Vương Thắng gật đầu nói: "Ừ, cậu qua phía sau nghỉ ngơi đi, đừng đi đâu, lát nữa tôi có chuyện tìm cậu." Nói xong Vương Thắng lại tiếp tục nói: "Người tiếp theo! Tuổi chưa tới 18, hoặc hơn 35, tố chất thân thể quá kém thì tự động biến đi, để tôi đỡ phải la mắng!"
Đường Phong nhìn sang Quan Trí Dũng, nói: "Mày thấy thằng nhó đó thế nào?"
Quan Trí Dũng gật đầu, nói: "Tuổi không lớn nhưng thân kiêm Thiếu Lâm trường quyền và tán đả, tuy xuất thủ có chút cứng nhắc, chân chính gặp chém giết thì sẽ chịu khổ, nhưng bồi dưỡng tốt thì sẽ là một nhân tài có thể đào tạo! Quan trọng nhất là hắn có hiếu tâm!"
Đường Phong cười cười nói với Hứa Cường: "Người này sau này lưu lại làm thủ hạ của mày, bình thường không cần dùng hắn, để cho hắn học tập thật tốt. Tao thấy thân thủ của hắn chỉ cần huấn luyện 3 tháng là mạnh hơn không ít, tới lúc đó trực tiếp cho nó nhận lương. Chỉ cần lòng hiếu thảo này là đủ để chúng ta nuôi không hắn rồi!"
Nói xong Đường Phong tỏ ý bảo hai người tiếp tục đi lên trước. Phó Thiên Thủy ở đằng sau nghe thấy lời nói của Đường Phong cũng thầm gật đầu, xem ra Tử Thần này không phải là người xấu, như vậy cũng tốt, ít nhất thì mình cũng không có cảm giác mắc tội khi phải giúp người xấu.
"DM, ra sau xếp hàng." Hứa Cường đẩy một tráng hán thân hình cũng có thể tính là khôi ngô ở bên cạnh ra, đỡ Đường Phong đi vào trong, những không ngờ tráng hán này cho rằng có người chen hàng nên mở miếng chửi. Mấy ngày nay hắn bực bội lắm rồi, ngày nào cũng tới nhưng hiện tại vẫn chưa tới lượt hắn, cho nên thấy có người chen hàng là hắn vô cùng phẫn nộ.
"Mày nói cái gì?" Hứa Cường trừng mắt nhìn hắn.
Tráng hán đó thấy bộ dạng của Hứa Cường, cũng hơi chột dạ, nhưng vẫn nói cứng: "Tao, tao nói gì á? Mày chen hàng thì có lý à? Lão tử đợi mấy ngày rồi còn chưa tới lượt, mày dựa vào gì mà chen vào trong?"
Người xung quanh nhao nhao quay đầu lại nhìn hai người, mà Vương Thắng cũng chú ý tới tình hình ở bên này, vỗ bàn quát: "Con mẹ nó phản rồi à? Ai dám làm loạn ở chỗ này?"
Nói xong Vương Thắng đứng dậy hung hăng đi về phía này, khi thấy là bọn Đường Phong, Vương Thắng lập tức mặt mày thê thảm chạy tới nói: "DM! Lão đại ơi, các người về rồi, các ngươi không về chắc tôi tự sát mất thôi, mấy ngày nay tôi nằm mơ cũng có một trăm tám mươi người gào thét bên tai..."
/219
|