Quả nhiên, năm tinh anh của Hắc Long hội đã phát hiện ra Đường Phong, mấy người đồng loạt nhấc súng bắn về phía hắn. Đường Phong chỉ có thể liên tục lăn trên mặt đất, tránh né làn mưa đạn này.
Sau khi lăn về gốc cây đó, Đường Phong thở phào một hơi, chân trái đã bị thương, máu chảy nhiễm đỏ đất tuyết, Đường Phong biết hiện tại có chạy đi đâu cũng vô dụng, máu trên chân sẽ hoàn toàn để lộ ra vị trí của mình trước họng súng của đối phương!
Hắn cắn chặt răng, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc đã cong queo, nhét vào miệng rồi châm lửa. Đường Phong muốn hấp dẫn tay súng bắn tỉa, mấy người bọn Quan Trí Dũng còn chưa tới điểm ngắm bắn thứ hai, tùy thời đều có thể bị tay súng bắn tỉa của đối phương coi là bia ngắm. Mà năm người này rõ ràng rất cẩn thận, cầm vi xung dè dặt tiếp cận về phía mình.
Đường Phong mỉm cười, ném vi xung sang một bên, rút súng ra đợi bọn chúng tiếp cận. Điều hắn cần làm hiện giờ là kéo dài thời gian cho bọn Quan Trí Dũng, hiện tại phía mình có 6 người, chết mất 1 còn 5, còn có 9 người từ phương hướng 11 giờ và 1 giờ hình thành vòng vây, may mà chưa thành công, hắn muốn giải quyết mấy người này trước khi vòng vây hình thành.
Khiến hắn lo lắng nhất là đối phương còn có một tay súng bắn tỉa, như vậy không dễ giải quyết lắm.
Đường Phong dùng súng ngắn Beretta M92F có xạ trình hữu hiệu chỉ 50 mét, nhưng uy lực rất lớn, một lần có thể trang bị 16 viên đạn, hắn có lòng tin rằng 16 phát đạn đủ để diệt 5 người của đối phương, hiện tại cái mà hắn cần làm là chờ đợi, đợi đối phương bước vào trong xạ trình của mình.
Bọn Quan Trí Dũng ra sức chạy tới điểm ngắm bắn thứ hai, tiếng súng dày đặc ở sau lưng cùng tiếng súng bắn tỉa khiến cho bọn hắn vô cùng lo lắng cho Đường Phong. Nhưng bọn họ biết rằng, nếu như muốn giải trừ nguy cơ cho Đường Phong, biện pháp tốt nhất chính là nhanh chóng chạy tới điểm ngắm bắn số hai.
"Lão đại, anh không sao chứ?" Hứa Cường vừa chạy vừa hỏi.
Đường Phong cười cười, nói: "Không sao, chân bị bắn trúng, may mà đạn chỉ kẹt trong thịt, chưa làm tổn thương tới khớp xương, chúng mày cẩn thận một chút, 6 người phía ta chết 1 còn 5, 9 người khác chắc đang ở phương vị 11 giờ và 9 giờ, cẩn thận đừng bị bao vây tiêu diệt."
Nghe thấy Đường Phong không sao, Hứa Cường thở phào một hơi: "Bọn em cách điểm ngắm bắn thứ hai 200 mét, anh cố gắng một chút!"
Đường Phong không nói gì, bởi vì hắn đã cảm thấy những người đó đã tới gần.
Nhắm mắt lại chăm chú nghe ngóng, Đường Phong nghe thấy tiếng rẹt rẹt khi chúng giẫm lên mặt tuyết, đại khái phán đoán rằng bọn chúng cách mình khoảng 70 mét.
Nhưng Đường Phong còn đang lo lắng một vấn đề, đó chính là tên bắn tỉa đó, cho dù những người này tới gần mình, có sự uy hiếp của tên bắn tỉa nên hắn vẫn không dám xuất thủ bắn trả, phải biết rằng đối với một tay bắn tỉa cừ khôi mà nói, anh cho dù chỉ lộ ra nửa bàn chân ra trong cự ly này thì hắn cũng có thể bắn trúng mục tiêu!
Đường Phong quyết định thử trình độ của tên bắn tỉa đó, hắn kéo mũ xuống treo trên vi xung rồi ngụy trang thành hình dạng nửa cái đầu lộ ra.
"Bùm!" Một tiếng súng vang lên, một viên đạn bắn tỉa bay xoẹt qua trên mũ.
Tiểu Khuyển từ phát đầu tiên bắn không trúng thủy chung vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ Đường Phong ẩn thân, thấy hắn lộ ra nửa cái đầu, gã vội vàng nhấn cò súng, có điều độ chuẩn xác lại quá kém, gã hung hăng vỗ lên thùng xe, gầm lên một tiếng tức giận: "Mẹ khiếp!" Hiển nhiên hắn rất không hài lòng vì mình không bắn trúng đối phương.
Còn Đường Phong thì thở phào nhẹ nhõm, từ súng đầu tiên đã có thể nhìn ra rất nhiều vấn đề, tên bắn tỉa này vẫn chưa đủ chuyên nghiệp.
Gần rồi, Đường Phong nhíu mày, hắn biết mình không thể cho đối phương cơ hội đánh trả, cũng chính là nói trong vòng vài giây phải giết chết đối phương! Vì để tránh bị tên bắn tỉa công kích, Đường Phong dựa lưng vào cây từ từ đứng dậy, cẩn thận nghe ngóng mấy tiếng bước chân, trong đầu hình thành phương vị của mấy người này. Đối với một chiến sĩ ưu tú mà nói, nghe tiếng đoán chỗ là điều hoàn toàn có thể làm được.
Hắn hít sâu một hơi, ném cái mũ trong tay sang bên phải, thân hình từ bên trái lao ra, sau năm phát súng liên tiếp thân hình của Đường Phong mới nặng nề ngã xuống đất.
Những kẻ đó và tên bắn tỉa do bị chiếc mũ đột nhiên bay ra hấp dẫn sự chú ý, khi bọn chúng phản ứng kịp thì Đường Phong đã nổ súng rồi.
5 phát đạn bắn trúng ba người, trong đó có một tên bị bắn trúng phần đầu, hai tên còn lại mỗi tên trúng hai phát đạn, tuy không thể bắn trúng chỗ yếu hại, nhưng cũng đủ khiến bọn chúng mất đi lực công kích. Chỉ dựa vào nghe tiếng đoán chỗ mà có được thành tích như vậy, không thể không nói rằng Đường Phong rất lợi hại.
Đường Phong không kịp thở, lại lăn trên đất, né hai tên còn lại bắn trả, nâng súng bắn hai phát đạn găm chuẩn xác vào đầu chúng.
Đồng thời vào lúc này, tiếng súng bắn tỉa lại vang lên, vai trái Đường Phong đau nhói, cố gắng nhịn đau, Đường Phong lại lăn ra sau cây.
Thở dốc kịch liệt, Đường Phong trong lòng thầm mắng: Con mẹ nó, trúng một súng đổi năm mạng, lão tử thấy đáng lắm! May mà có áo chống đạn, nếu không cánh tay bị phế rồi. Tuy áo chống đạn thành công ngăn được đạn, nhưng lực trùng kích quá mạnh vẫn khiến vai Đường Phong tê dại.
"Phương vị 12h toàn bộ bị giải quyết, chúng mày tới nơi chưa?" Đường Phong hỏi.
"Bọn em đã tới địa điểm chỉ định rồi!" Quan Trí Dũng nói.
"Được, giải quyết thằng bắn tỉa đó cho tao! Mẹ nó!" Đường Phong hung hăng nói.
Sau mấy giây, Quan Trí Dũng nói: "Đối phương nấp sau xe quân hỏa, em không thể xác định được vị trí cụ thể của mục tiêu!"
"Tôi có thể xác định, thông qua máy dò nhiệt năng tôi có thể xác định vị trí của hắn, có điều ngoài bốn người họ ra còn có một người bị thương đang nấp sau xe quân hỏa, tôi nếu trực tiếp công kích sẽ dẫn tới nổ tung!" Thân Chính Hoán nói.
Suy nghĩ một lát, Đường Phong lại nói: "Thứ Đao tìm tung tích của chín người còn lại, phát hiện ra bọn họ thì lập tức báo cáo, Thân Chính Hoán giám sát chặt chẽ tay bắn tỉa của đối phương, thò đầu ra là bắn chết cho tao!"
Mấy người còn lại tỏ ý đã hiểu, Đường Phong sau khi thay đạn liên thu súng lại, cầm vi xung lên, xạ trình của súng lục quả thực quá ngắn.
"Lão đại, bên trái anh có hai thằng đang tiếp cận anh, đại khái khoảng 150 mét, bên phải có ba thằng khoảng 200 mét, còn có bốn thành đang chia thành 2 nhóm từ phương hướng 1 giờ và 3 giờ bao vây bọn em, cách chỗ bọn em khá gần." Quan Trí Dũng báo cáo.
"Được, Thứ Đao giúp tao giải quyết ba thằng bên phải, hai thằng bên trái để tao phụ trách giải quyết, Tả Thủ đi giải quyết hai thằng ở phương hướng 1 giờ, sau khi thành công thì tới phương hướng 3 giờ. Thân Chính Hoán tiếp tục giám sát tay bắn tỉa của đối phương." Đường Phong nắm chặt áo, nói.
Sau khi an bài xong, hắn đứng dựa vào cây, thông qua kính nhìn ban đêm hắn có thể nhìn thấy hai kẻ địch ở phía bên trái, Đường Phong cười lạnh nhấc vi xung lên híp mắt nhắm chuẩn rồi nhấn cò, sau khi tiếng súng vang lên, một bên ở phía đó ngã xuống đất, tên còn lại vội vàng nằm xuống rồi bắn trả.
Đường Phong ngồi xổm trên đất, do nguyên nhân địa thế, sau khi Đường Phong ngồi như thế này đối phương căn bản không thể nhìn thấy hắn.
Đồng thời, Quan Trí Dũng cũng động thủ rồi.
Đường Phong lại đứng dậy, ai ngờ tên đó rất nhẫn nại, một mực bò chứ không động đậy, bắn một phát xoẹt qua đầu Đường Phong, hắn vội vàng ngồi xuống. Nghĩ một lát, Đường Phong lại nói: "Thân Chính Hoán chú ý yểm hộ cho tôi, tôi hiện tại sẽ lao ra, tên bắn tỉa của đối phương khẳng định sẽ công kích tôi, tôi muốn anh trước khi tôi nổ súng phải giải quyết hắn!"
"OK!" Thân Chính Hoán lạnh lùng trả lời, hắn biết Đường Phong rất tin tưởng mình, nếu không sẽ không quyết định như vậy, mình chỉ hơi chậm một nhịp là có thể khiến Đường Phong táng mạng.
Đường Phong trong lòng kỳ thực cũng không lo lắng nhiều, vừa rồi đã biết tay bắn tỉa của đối phương căn bản không chuyên nghiệp, mình đột nhiên lao ra hắn khẳng định còn không có thời gian ngắm bắn, mà lúc đó thì Thân Chính Hoán đã giải quyết hắn xong rồi.
"Chuẩn bị, 3,2,1!" Đếm tới 1, Đường Phong từ bên trái lăn ra.
Tiểu Khuyển một mực quan sát Đường Phong, vị trí của hắn thông qua khe hở vừa hay có thể nhìn thấy gốc cây đại thụ mà Đường Phong đang nấp, hiện tại Đường Phong lăn như vậy, lập tức vượt qua phạm vi của mình, Tiểu Khuyển nhíu mày hơi di động bên phải, ý đồ muốn tìm Đường Phong và giải quyết hắn.
Sau khi cẩn thận di động, Tiểu Khuyển cuối cùng cũng nhắm chuẩn Đường Phong, nhưng hắn lại không chú ý rằng lúc này ở bên phải của mình đã bạo lộ dưới tầm công kích của Thân Chính Hoán.
Luận về ngắm bắn, Thân Chính Hoán rõ ràng là chuyên nghiệp hơn nhiều, tiểu Khuyển còn chưa kịp nổ súng giết Đường Phong thì vai phải đã bị Thân Chính Hoán bắn trúng! Tiểu Khuyển gào lên một tiếng, dựa vào khoang đựng hàng, hai tiểu đệ vội vàng chạy tới băng bó vết thương cho hắn.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Đường Phong đã bò lên trước được mười mấy mét, hắn không trực tiếp bò về phía tên đó mà lăn một vòng.
Khi hắn nhìn thấy tên đó thì tên tiểu quỷ ấy rõ ràng vẫn đang nhìn chằm chằm vào cây đại thủ, gã còn cho rằng Đường Phong vẫn đang ngồi dưới cái cây đó, chỉ có thể đợi Đường Phong thò dầu ra, ai ngờ Đường Phong đã xuất hiện ở chỗ cách cây đại thụ mười mấy mét. Do quần áo mà Đường Phong mặc trên người, tên tiểu quỷ đó không ngờ lại không phát hiện ra hắn, Đường Phong cười gằn một tiếng nhấn cò súng kết liễu tính mệnh của gã.
Sau khi lăn về gốc cây đó, Đường Phong thở phào một hơi, chân trái đã bị thương, máu chảy nhiễm đỏ đất tuyết, Đường Phong biết hiện tại có chạy đi đâu cũng vô dụng, máu trên chân sẽ hoàn toàn để lộ ra vị trí của mình trước họng súng của đối phương!
Hắn cắn chặt răng, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc đã cong queo, nhét vào miệng rồi châm lửa. Đường Phong muốn hấp dẫn tay súng bắn tỉa, mấy người bọn Quan Trí Dũng còn chưa tới điểm ngắm bắn thứ hai, tùy thời đều có thể bị tay súng bắn tỉa của đối phương coi là bia ngắm. Mà năm người này rõ ràng rất cẩn thận, cầm vi xung dè dặt tiếp cận về phía mình.
Đường Phong mỉm cười, ném vi xung sang một bên, rút súng ra đợi bọn chúng tiếp cận. Điều hắn cần làm hiện giờ là kéo dài thời gian cho bọn Quan Trí Dũng, hiện tại phía mình có 6 người, chết mất 1 còn 5, còn có 9 người từ phương hướng 11 giờ và 1 giờ hình thành vòng vây, may mà chưa thành công, hắn muốn giải quyết mấy người này trước khi vòng vây hình thành.
Khiến hắn lo lắng nhất là đối phương còn có một tay súng bắn tỉa, như vậy không dễ giải quyết lắm.
Đường Phong dùng súng ngắn Beretta M92F có xạ trình hữu hiệu chỉ 50 mét, nhưng uy lực rất lớn, một lần có thể trang bị 16 viên đạn, hắn có lòng tin rằng 16 phát đạn đủ để diệt 5 người của đối phương, hiện tại cái mà hắn cần làm là chờ đợi, đợi đối phương bước vào trong xạ trình của mình.
Bọn Quan Trí Dũng ra sức chạy tới điểm ngắm bắn thứ hai, tiếng súng dày đặc ở sau lưng cùng tiếng súng bắn tỉa khiến cho bọn hắn vô cùng lo lắng cho Đường Phong. Nhưng bọn họ biết rằng, nếu như muốn giải trừ nguy cơ cho Đường Phong, biện pháp tốt nhất chính là nhanh chóng chạy tới điểm ngắm bắn số hai.
"Lão đại, anh không sao chứ?" Hứa Cường vừa chạy vừa hỏi.
Đường Phong cười cười, nói: "Không sao, chân bị bắn trúng, may mà đạn chỉ kẹt trong thịt, chưa làm tổn thương tới khớp xương, chúng mày cẩn thận một chút, 6 người phía ta chết 1 còn 5, 9 người khác chắc đang ở phương vị 11 giờ và 9 giờ, cẩn thận đừng bị bao vây tiêu diệt."
Nghe thấy Đường Phong không sao, Hứa Cường thở phào một hơi: "Bọn em cách điểm ngắm bắn thứ hai 200 mét, anh cố gắng một chút!"
Đường Phong không nói gì, bởi vì hắn đã cảm thấy những người đó đã tới gần.
Nhắm mắt lại chăm chú nghe ngóng, Đường Phong nghe thấy tiếng rẹt rẹt khi chúng giẫm lên mặt tuyết, đại khái phán đoán rằng bọn chúng cách mình khoảng 70 mét.
Nhưng Đường Phong còn đang lo lắng một vấn đề, đó chính là tên bắn tỉa đó, cho dù những người này tới gần mình, có sự uy hiếp của tên bắn tỉa nên hắn vẫn không dám xuất thủ bắn trả, phải biết rằng đối với một tay bắn tỉa cừ khôi mà nói, anh cho dù chỉ lộ ra nửa bàn chân ra trong cự ly này thì hắn cũng có thể bắn trúng mục tiêu!
Đường Phong quyết định thử trình độ của tên bắn tỉa đó, hắn kéo mũ xuống treo trên vi xung rồi ngụy trang thành hình dạng nửa cái đầu lộ ra.
"Bùm!" Một tiếng súng vang lên, một viên đạn bắn tỉa bay xoẹt qua trên mũ.
Tiểu Khuyển từ phát đầu tiên bắn không trúng thủy chung vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ Đường Phong ẩn thân, thấy hắn lộ ra nửa cái đầu, gã vội vàng nhấn cò súng, có điều độ chuẩn xác lại quá kém, gã hung hăng vỗ lên thùng xe, gầm lên một tiếng tức giận: "Mẹ khiếp!" Hiển nhiên hắn rất không hài lòng vì mình không bắn trúng đối phương.
Còn Đường Phong thì thở phào nhẹ nhõm, từ súng đầu tiên đã có thể nhìn ra rất nhiều vấn đề, tên bắn tỉa này vẫn chưa đủ chuyên nghiệp.
Gần rồi, Đường Phong nhíu mày, hắn biết mình không thể cho đối phương cơ hội đánh trả, cũng chính là nói trong vòng vài giây phải giết chết đối phương! Vì để tránh bị tên bắn tỉa công kích, Đường Phong dựa lưng vào cây từ từ đứng dậy, cẩn thận nghe ngóng mấy tiếng bước chân, trong đầu hình thành phương vị của mấy người này. Đối với một chiến sĩ ưu tú mà nói, nghe tiếng đoán chỗ là điều hoàn toàn có thể làm được.
Hắn hít sâu một hơi, ném cái mũ trong tay sang bên phải, thân hình từ bên trái lao ra, sau năm phát súng liên tiếp thân hình của Đường Phong mới nặng nề ngã xuống đất.
Những kẻ đó và tên bắn tỉa do bị chiếc mũ đột nhiên bay ra hấp dẫn sự chú ý, khi bọn chúng phản ứng kịp thì Đường Phong đã nổ súng rồi.
5 phát đạn bắn trúng ba người, trong đó có một tên bị bắn trúng phần đầu, hai tên còn lại mỗi tên trúng hai phát đạn, tuy không thể bắn trúng chỗ yếu hại, nhưng cũng đủ khiến bọn chúng mất đi lực công kích. Chỉ dựa vào nghe tiếng đoán chỗ mà có được thành tích như vậy, không thể không nói rằng Đường Phong rất lợi hại.
Đường Phong không kịp thở, lại lăn trên đất, né hai tên còn lại bắn trả, nâng súng bắn hai phát đạn găm chuẩn xác vào đầu chúng.
Đồng thời vào lúc này, tiếng súng bắn tỉa lại vang lên, vai trái Đường Phong đau nhói, cố gắng nhịn đau, Đường Phong lại lăn ra sau cây.
Thở dốc kịch liệt, Đường Phong trong lòng thầm mắng: Con mẹ nó, trúng một súng đổi năm mạng, lão tử thấy đáng lắm! May mà có áo chống đạn, nếu không cánh tay bị phế rồi. Tuy áo chống đạn thành công ngăn được đạn, nhưng lực trùng kích quá mạnh vẫn khiến vai Đường Phong tê dại.
"Phương vị 12h toàn bộ bị giải quyết, chúng mày tới nơi chưa?" Đường Phong hỏi.
"Bọn em đã tới địa điểm chỉ định rồi!" Quan Trí Dũng nói.
"Được, giải quyết thằng bắn tỉa đó cho tao! Mẹ nó!" Đường Phong hung hăng nói.
Sau mấy giây, Quan Trí Dũng nói: "Đối phương nấp sau xe quân hỏa, em không thể xác định được vị trí cụ thể của mục tiêu!"
"Tôi có thể xác định, thông qua máy dò nhiệt năng tôi có thể xác định vị trí của hắn, có điều ngoài bốn người họ ra còn có một người bị thương đang nấp sau xe quân hỏa, tôi nếu trực tiếp công kích sẽ dẫn tới nổ tung!" Thân Chính Hoán nói.
Suy nghĩ một lát, Đường Phong lại nói: "Thứ Đao tìm tung tích của chín người còn lại, phát hiện ra bọn họ thì lập tức báo cáo, Thân Chính Hoán giám sát chặt chẽ tay bắn tỉa của đối phương, thò đầu ra là bắn chết cho tao!"
Mấy người còn lại tỏ ý đã hiểu, Đường Phong sau khi thay đạn liên thu súng lại, cầm vi xung lên, xạ trình của súng lục quả thực quá ngắn.
"Lão đại, bên trái anh có hai thằng đang tiếp cận anh, đại khái khoảng 150 mét, bên phải có ba thằng khoảng 200 mét, còn có bốn thành đang chia thành 2 nhóm từ phương hướng 1 giờ và 3 giờ bao vây bọn em, cách chỗ bọn em khá gần." Quan Trí Dũng báo cáo.
"Được, Thứ Đao giúp tao giải quyết ba thằng bên phải, hai thằng bên trái để tao phụ trách giải quyết, Tả Thủ đi giải quyết hai thằng ở phương hướng 1 giờ, sau khi thành công thì tới phương hướng 3 giờ. Thân Chính Hoán tiếp tục giám sát tay bắn tỉa của đối phương." Đường Phong nắm chặt áo, nói.
Sau khi an bài xong, hắn đứng dựa vào cây, thông qua kính nhìn ban đêm hắn có thể nhìn thấy hai kẻ địch ở phía bên trái, Đường Phong cười lạnh nhấc vi xung lên híp mắt nhắm chuẩn rồi nhấn cò, sau khi tiếng súng vang lên, một bên ở phía đó ngã xuống đất, tên còn lại vội vàng nằm xuống rồi bắn trả.
Đường Phong ngồi xổm trên đất, do nguyên nhân địa thế, sau khi Đường Phong ngồi như thế này đối phương căn bản không thể nhìn thấy hắn.
Đồng thời, Quan Trí Dũng cũng động thủ rồi.
Đường Phong lại đứng dậy, ai ngờ tên đó rất nhẫn nại, một mực bò chứ không động đậy, bắn một phát xoẹt qua đầu Đường Phong, hắn vội vàng ngồi xuống. Nghĩ một lát, Đường Phong lại nói: "Thân Chính Hoán chú ý yểm hộ cho tôi, tôi hiện tại sẽ lao ra, tên bắn tỉa của đối phương khẳng định sẽ công kích tôi, tôi muốn anh trước khi tôi nổ súng phải giải quyết hắn!"
"OK!" Thân Chính Hoán lạnh lùng trả lời, hắn biết Đường Phong rất tin tưởng mình, nếu không sẽ không quyết định như vậy, mình chỉ hơi chậm một nhịp là có thể khiến Đường Phong táng mạng.
Đường Phong trong lòng kỳ thực cũng không lo lắng nhiều, vừa rồi đã biết tay bắn tỉa của đối phương căn bản không chuyên nghiệp, mình đột nhiên lao ra hắn khẳng định còn không có thời gian ngắm bắn, mà lúc đó thì Thân Chính Hoán đã giải quyết hắn xong rồi.
"Chuẩn bị, 3,2,1!" Đếm tới 1, Đường Phong từ bên trái lăn ra.
Tiểu Khuyển một mực quan sát Đường Phong, vị trí của hắn thông qua khe hở vừa hay có thể nhìn thấy gốc cây đại thụ mà Đường Phong đang nấp, hiện tại Đường Phong lăn như vậy, lập tức vượt qua phạm vi của mình, Tiểu Khuyển nhíu mày hơi di động bên phải, ý đồ muốn tìm Đường Phong và giải quyết hắn.
Sau khi cẩn thận di động, Tiểu Khuyển cuối cùng cũng nhắm chuẩn Đường Phong, nhưng hắn lại không chú ý rằng lúc này ở bên phải của mình đã bạo lộ dưới tầm công kích của Thân Chính Hoán.
Luận về ngắm bắn, Thân Chính Hoán rõ ràng là chuyên nghiệp hơn nhiều, tiểu Khuyển còn chưa kịp nổ súng giết Đường Phong thì vai phải đã bị Thân Chính Hoán bắn trúng! Tiểu Khuyển gào lên một tiếng, dựa vào khoang đựng hàng, hai tiểu đệ vội vàng chạy tới băng bó vết thương cho hắn.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Đường Phong đã bò lên trước được mười mấy mét, hắn không trực tiếp bò về phía tên đó mà lăn một vòng.
Khi hắn nhìn thấy tên đó thì tên tiểu quỷ ấy rõ ràng vẫn đang nhìn chằm chằm vào cây đại thủ, gã còn cho rằng Đường Phong vẫn đang ngồi dưới cái cây đó, chỉ có thể đợi Đường Phong thò dầu ra, ai ngờ Đường Phong đã xuất hiện ở chỗ cách cây đại thụ mười mấy mét. Do quần áo mà Đường Phong mặc trên người, tên tiểu quỷ đó không ngờ lại không phát hiện ra hắn, Đường Phong cười gằn một tiếng nhấn cò súng kết liễu tính mệnh của gã.
/219
|