Chàng chạy thẳng đến Thiên Ân miếu, gặp Hùng Đạo Nguyên, trao Lạc Chí Ngang cho Hùng Đạo Nguyên, đồng thời tiết lộ những gì đã thu thập được, để cho Hùng Đạo Nguyên chuyển đạt về Sở Giác Lãnh.
Chàng cũng truyền luôn hai lịnh dụ cho các đệ huynh Tổng đường, chọn cao thủ phái đi chận đường bọn Kim Xuyên tam quỷ và Ôn Sát Liên Hoa Trúc, bằng mọi giá, phải hạ sát cho kỳ được cả bốn người này.
Trước khi mang Lạc Chí Ngang đi, chàng có vào hậu viện gặp Lạc Chân Chân, để lấy bảng liệt kê hàng hóa, ra phố mua cho nàng.
Lạc Chân Chân có dặn chàng, khi trở về chàng hãy mang đồ vào hậu viện cho nàng.
Đáng lẽ ra, khi trở về, chàng đích thân mang hàng hóa vào cho nàng, nhưng chàng lại không đến, chỉ nhờ liễu đầu chuyển đến.
Chàng không dám gặp mặt nàng, bởi dù sao chàng cũng cảm thấy thẹn là mình đã lừa dối, trong khi nàng thành tâm, thành ý đối xử với chàng.
Sáng nay, mọi việc đều diễn tiến như bình thường.
Như Yến Thiên Y dự liệu, sự vắng mặt của Lạc Chí Ngang trong đêm rồi không làm cho ai phải lạ lùng cả. Hắn thường ra đi như vậy, đi mãi hai ba hôm mới trở về nhà.
Và, hôm nay, Yến Thiên Y chuẩn bị sang qua giai đoạn thứ hai của chương trình hành động.
Giai đoạn thứ hai, là giai đoạn giết người, giết dần dần từng người một, từng cặp một, nếu mục tiêu không ở riêng rẽ một mình và như vậy là rủi cho kẻ nào cặp kè cùng người mà chàng định giết, trong giờ phút chàng định hạ thủ. Lúc đó, giả như có ba người, chàng cũng giết luôn cả ba, một là mục tiêu chánh, còn hai kia bất quá để diệt khẩu mà thôi.
Đầu tiên, chàng nhắm vào hai người: Phó hội chủ Kim Cương hội Thiết Quân Tử Hoàng Đơn và Đơn Đảnh Hồng Mạnh Hạo, hai nhân vật này thuộc thành phần cực đoan, hiếu chiến, lại lắm mưu mô, hạ sát được họ là trừ diệt được mối lo quan trọng.
Yến Thiên Y đã dọ thám kỹ, Kim Cương hội chỉ ở lại đây độ năm hôm thôi, do đó chàng phải hạ sát họ trước, còn mấy vị khác như cha con họ Chương, Liệt Hỏa Kim Hoàn Tào Quảng Toàn, Công Tôn đại nương thì chưa vội ly khai, chàng còn rộng thì giờ tính toán về họ.
Bọn Thiên Nhân đường, Phác Hoa bang và Lực Tự giáo trường thì đã cáo từ ngay sau khi hội nghị bế mạc.
Hôm nay, trời trong sáng, ánh dương quang rực rỡ khắp nơi.
Tôn Vân Đình còn lo lắng cho hắn nhiều hơn hôm qua, lão bảo hắn đừng vất vả quá độ, cứ nghỉ ngơi để chóng bình phục. Lão cho biết, trưa nay sẽ có một y sư chuyên chữa trị về các thương tích do đấm đá gây nên, hoặc vấp ngã, vật nặng đè, làm gãy xương, trặc gân, y sư sẽ đến phủ xem qua tình trạng của chàng để chữa trị.
Trong khu vực Đại Sum phủ, có một mảnh vườn, nằm về phía Tây, nơi đây cảnh trí vừa đẹp vừa u nhàn, thanh tĩnh.
Ai muốn dưỡng thần, tịnh ý thì cứ đến khu vườn đó, để rồi sẽ cảm thấy tâm tư sảng khoái ngay.
Nơi đó, có mấy gian nhà nhỏ, có thể dùng làm nơi ẩn nấp, chờ cơ hội hạ thủ.
Yến Thiên Y đã chú ý đến mấy gian nhà đó từ nhiều ngày qua, ngay từ khi chàng quyết tâm áp dụng sách lược của Công Tôn Hoang Mộc, đối phó với Đại Sum phủ.
Chàng nhặt một cành trúc, dài độ ba thước, làm gậy chống, còn thanh Chiếu Nhật đoản kiếm thì giấu trong áo, đoạn khập khễnh đi về khu vườn.
Vừa đến nơi, bỗng chàng nghe một tiếng “a” vang lên, từ ngoài xa hơn trượng rưỡi vọng lại.
Bất giác, chàng giật mình.
Nơi phát xuất âm thinh, là một giàn hoa, hoa dầy, lá rậm, trong giàn hoa, chẳng rõ có bao nhiêu người.
Quanh chàng, chẳng có một người nào khác.
Như vậy, mười phần chắc chín, tiếng la đó phát lên, là do sự có mặt của chàng.
Người trong giàn hoa nghi ngờ gì mà kêu lên như thế?
Chàng vờ chẳng nghe gì cả, cứ ung dung chống gậy khập khễnh bước đi. Thực ra, chàng cũng phải hồi hộp ít nhiều.
Giả như người ta nghi ngờ thì chàng không còn trở lại nơi này nữa, ít nhất cũng trong thời gian ngắn.
Mà, không trở lại đây, thì làm sao thực hiện ý đồ tiêu diệt dần các cao thủ trong cánh đối lập? Thời giờ trong lúc nầy, cực kỳ quý báu, chàng cần thực hiện ý đồ đó, và thực hiện với hiệu quả trăm phần trăm trước khi chiến dịch địch mở màn, càng hiệu quả càng có hy vọng phá hỏng chiến dịch địch.
Từ trong giàn hoa, có tiếng gọi vọng ra :
- A! Ngươi đứng lại đó!
Tiếng sột soạt vang theo, có người vạch hoa lá chui ra.
Yến Thiên Y đứng lại, quay đầu nhìn.
Hai người chui ra, trong hai, chàng nhận được một, một đó là viên phủ vệ thuộc Trung đường, tên Lý Tử Kỳ, ngoại hiệu Thiết Tiên Thôi.
Còn người kia, chính là người phát thoại, tác tứ tuần, mặt rỗ, vận áo màu lam.
Người mặt rỗ, áo lam chú mắt nhìn sững chàng.
Y nhìn kỹ quá, làm Yến Thiên Y bối rối. Chàng tự hỏi, chẳng rõ y phát hiện ra điểm quái dị gì nơi mình chàng mà quan tâm cỡ đó.
Một lúc sau, người mặt rỗ gọi :
- Ngươi bước lại đây!
Yến Thiên Y chưa chịu bước tới, hỏi :
- Vị đại gia gọi tiểu nhân? Hẳn có điều chi phân phó tiểu nhân?
Người mặt rỗ vẫn không rời ánh mắt, bật cười hắc hắc, tiếp :
- Ngươi lại đây, ta có chuyện nầy, muốn hỏi ngươi.
Yến Thiên Y bắt buộc phải bước tới, nhưng chỉ bước hai bước thôi, rồi dừng lại thốt :
- Xin đại gia hỏi đi.
Bỗng, Lý Tử Kỳ hét :
- Muốn cho người ta hỏi, ít nhất ngươi cũng phải đến gần chứ? Cách xa như thế còn ai hỏi được? Chẳng lẽ ngươi muốn cho Sử gia hò hét lên? Thật đáng ghét cho cái tên ngoan cố nầy quá!
Yến Thiên Y bước thêm mấy bước nữa, vừa bước chàng vừa suy nghĩ, và trong một thoáng, chàng quyết định một chủ trương. Chàng sẵn sàng đối phó, thuận đối thuận, nghịch đối nghịch, bởi không còn cách nào hơn.
Lý Tử Kỳ trầm giọng tiếp :
- Ngươi mới vào phủ mấy hôm nay thôi, thế mà đã cậy thế cậy thần, học cái thói khinh người rồi phải không? Sao ta gọi, ngươi không đến? Ngươi tưởng có Tôn tổng quản che chở, rồi không ai dám làm gì ngươi cả phải không? Cho ngươi biết, gặp ta mà ngươi giở cái thái độ đó ra, thì mất mạng với ta đấy nhé!
Vị Sử gia đưa tay ngăn chặn, sợ Lý Tử Kỳ hành động thật sự.
Yến Thiên Y phân trần :
- Lý gia thứ cho, tiểu nhân nào dám chống đối Lý gia? Tiểu nhân có việc gấp, cần đi nhanh, nên dừng chân tại đây, nghe phân phó xong là đi liền, không dám dần dà, chứ nào phải có cái tâm thất kính đối với các vị?
Lý Tử Kỳ “hừ” một tiếng :
- Liệu hồn đấy, lấp lửng với ta là chết có ngày!
Sử gia bảo :
- Ngươi ngẩng đầu lên, cho ta xem gương mặt đi!
Yến Thiên Y vừa ngẩng đầu vừa buông giọng tha thiết :
- Tiểu nhân có làm điều chi đắc tội với Sử đại gia đâu? Chừng như Sử đại gia không hài lòng tiểu nhân thì phải?
Sử gia vừa trông thấy mặt chàng, là giật mình đánh thót nhảy lùi lại xa xa, mặt biến sắc trắng nhợt.
Yến Thiên Y đứng yên tại chỗ, vờ ra vẻ kinh khiếp cực độ.
Lý Tử Kỳ sững sờ, nhìn họ Sử một phút, đoạn hỏi :
- Sử gia sao thế?
Lấy lại bình tĩnh, nhưng cũng còn dán mắt trừng trừng nơi gương mặt Yến Thiên Y, mãi một lúc lâu, y mới lẩm nhẩm, nhưng tự thốt chứ không phải đáp câu hỏi của Lý Tử Kỳ :
- Không thể được! Không thể được! Trong thiên hạ, làm gì có người giống người đến mức độ đó?
Lý Tử Kỳ ngơ ngác hỏi :
- Sử gia nói cái gì vậy?
Sử gia bấy giờ mới đáp :
- Tiểu tử giống một người...
Lý Tử Kỳ cau mày :
- Giống ai?
Họ Sử lắc đầu.
Nói ra, nếu không đúng sự thật, thì không khéo câu chuyện sẽ trở thành một đề tài cho võ lâm cười ngạo.
Bởi, con người mà y liên tưởng qua hình dáng, dung mạo của gã Tiểu Lang này, là một nhân vật cao thượng, nói đến tên nhân vật đó, chẳng ai không khiếp đảm kinh hồn, thì chẳng lẽ nhân vật đó biến thành một tên tiểu gia nô, cam tâm làm mọi công việc thấp hèn?
Mà, không nói ra thì ấm ức quá!
Y nín lặng.
Lý Tử Kỳ lại hỏi :
- Sử gia bảo rằng, hắn giống ai?
Họ Sử thở dài :
- Có lẽ tại hạ nhận lầm, bất quá, hắn giống...
Lý Tử Kỳ bật cười ha hả :
- Hắn có tướng mạo khá, nên nhìn hắn Sử gia liên tưởng đến một dung mạo hao hao giống chứ gì?
Họ Sử hỏi :
- Này, tiểu tử, tên họ ngươi là chi?
Yến Thiên Y cung kính đáp :
- Tiểu nhân họ Trương, tên Tiểu Lang.
Lý Tử Kỳ xác nhận :
- Phải đó, hắn là Trương Tiểu Lang.
Nói rồi, y nhìn qua Yến Thiên Y, tiếp :
- Vị nầy là Song Lưu Chưởng Sử Viêm Vượng từ phương Tây mới đến hồi sớm tinh sương này thôi. Phủ Tòng thành tâm, thành ý thỉnh Sử gia đến đây làm quý khách, vậy ngươi hãy liệu lời đối đáp sao cho phải lễ đấy nhé.
Yến Thiên Y gật đầu :
- Tiểu nhân đâu dám thất lễ, Lý gia!
Sử Viêm Vượng vẫn còn nghi ngờ, trầm giọng hỏi :
- Ngươi là Trương Tiểu Lang thật sự à?
Yến Thiên Y lộ vẻ mê hoặc :
- Không là Trương Tiểu Lang thì là gì? Sử gia, cái tên đó, chính là phụ thân tiểu nhân đặt cho từ lúc tiểu nhân mới sanh ra. Lang, là gã con trai, vì sanh sau rốt nên gọi là tiểu, do đó có cái tên Tiểu Lang.
Dừng lại một chút, làm như thức ngộ điều gì, Yến Thiên Y áy náy, tiếp :
- Hay là Sử gia không thích tiểu nhân mang tên đó? Vậy xin Sử gia đặt cho cái tên khác, tên nào cũng được. Thực ra, tiểu nhân cũng muốn đổi tên từ lâu, bởi hai tiếng Tiểu Lang nghe như tầm thường và thô tục thế nào ấy.
Lý Tử Kỳ mê hoặc, trố mắt nhìn Sử Viêm Vượng, lấy làm lạ, hắn không hiểu tại sao y lại hỏi cách kỳ thế.
Cười khan một cách gượng gạo, Sử Viêm Vượng khoát tay :
- Chẳng phải đâu. Cái tên của ngươi, ta không hề quan tâm đến!
Yến Thiên Y nói :
- Vậy thì tiểu nhân tiếp tục mang tên Tiểu Lang!
Một câu nói biểu thị rõ rệt tánh chất dại khờ của một con người ở lứa tuổi đôi mươi thốt lên câu đó, quả thật là chậm tiến.
Sử Viêm Vượng “hừ” một tiếng :
- Ta đã nói, cái tên của ngươi không liên quan gì đến ta, đổi hay không đổi, tùy ngươi, nói với ta làm gì?
Rồi y hỏi :
- Ngươi có biết võ công chăng?
Yến Thiên Y lắc đầu :
- Không. Nhưng tiểu nhân thích học võ công lắm, học để trở thành một cao thủ, đi khắp nơi hành hiệp, nghe Lý gia vừa nói, tiểu nhân hết sức mừng, Sử gia là người danh vọng, vậy Sử gia nhận dạy cho tiểu nhân nhé!
Sử Viêm Vượng lại hỏi :
- Thực sự ngươi không biết võ công?
Lý Tử Kỳ cười lớn :
- Làm gì hắn biết mà Sử gia hỏi mãi? Một tên tiểu gia nô dù có học qua võ công đi nữa, thì bất quá múa tay múa chân như phường tuồng là cùng, hạng đó làm cái việc đuổi chó, chưa chắc chó sợ, tài gì mà học nổi cái nghề đánh người?
Sử Viêm Vượng cau mày :
- Tại hạ cũng biết vậy, song có chỗ không hiểu...
Lý Tử Kỳ hỏi :
- Sử gia không hiểu cái chi?
Sử Viêm Vượng tiếp :
- Phàm học võ, thành tựu cỡ chúng ta, thì tai phải thính, mắt phải tinh, hai chúng ta ở đây chuyện trò với nhau, thế mà tiểu tử xuất hiện trong khoảng cách độ một trượng rưỡi, chúng ta không hề phát hiện! Bộ pháp của hắn đáng được chúng ta lưu ý lắm chứ! Một gã tiểu gia nô, chuyên làm công việc tầm thường trong nhà, làm sao có được như thế?
Lý Tử Kỳ đoán :
- Hay tại lúc nãy chúng ta mãi nói chuyện nên không để ý hắn đi tới?
Sử Viêm Vượng lắc đầu :
- Thính giác và thị giác của chúng ta gần như trở thành tập quán mất rồi, tự nhiên mà có phản ứng, chẳng cần gì chúng ta lưu ý mới phát hiện, không lưu ý thì chẳng hay biết gì.
Lý Tử Kỳ cau mày :
- Thế là Sử gia đinh ninh hắn biết võ công?
Sử Viêm Vượng đáp :
- Đinh ninh thì không, nhưng đáng nghi ngờ lắm!
Yến Thiên Y phân biện :
- Nhị vị nghi oan quá! Nếu tiểu nhân biết võ công thì thiếu chi nghề cho tiểu nhân làm mà kiếm sống, tại sao lại cam phận gia nô!
Lý Tử Kỳ “hừ” một tiếng :
- Im đi!
Day qua Sử Viêm Vượng, y tiếp :
- Trừ điểm đó ra, Sử gia còn thắc mắt về cái chi nữa chăng?
Sử Viêm Vượng đáp :
- Chẳng hiểu tại sao, lúc hắn nói năng, tại hạ nhận thấy toàn thân hắn bốc ra một oai khí khiếp người! Cái oai khí đó, chỉ có những tay siêu thượng trong võ lâm mới biểu lộ nổi!
Lý Tử Kỳ cười vang :
- Có lẽ Sử gia vì vất vả trên đường dài, tâm thầm dao động nên mất đi phần nào tự chủ, chứ hắn là một gã tiểu gia nô thì có oai khí quái gì?
Sử Viêm Vượng lắc đầu :
- Chẳng phải vậy đâu! Tại hạ tin là mình có cảm giác rõ rệt như thế, nhất định không thể có sự hồ đồ!
Lý Tử Kỳ cũng lắc đầu :
- Tại hạ thì nghĩ khác, nhất định hắn chỉ là một gã tầm thường, một gã trời sanh ra để người ta sai bảo vụn vặt, một phụ gia nô, chứ đừng nói là một gia nô chân chánh, hắn không mảy may tư cách làm một gia nô!
Sử Viêm Vượng hỏi :
- Thế còn cái việc hắn giống một người nào đó, thì sao?
Lý Tử Kỳ cười hì hì :
- Trên đời này, người giống người là một sự thường, mình ngẫu nhiên mà gặp, thì cứ kể như là một ngẫu nhiên, tội gì mà phải nghĩ vơ nghĩ vẩn?
Sử Viêm Vượng lại lắc đầu :
- Đâu có trường hợp giống cách lạ kỳ như vậy chứ? Giống còn hơn hai huynh đệ song sinh, cái lạ là người mà tại hạ đề cập đó, lại là con ruột trong gia đình!
Lý Tử Kỳ cau mày :
- Người đó là ai? Sao Sử gia không nói lại cho ta biết?
Sử Viêm Vượng cười khổ :
- Lý huynh đừng nóng, thế nào rồi tại hạ cũng nói cho biết mà!
Với vẻ quả quyết, y tiếp :
- Tại hạ phải thử, thế nào cũng phải thử xem hắn là hắn, hay người mà tại hạ nghi ngờ. Bởi, sự nghi ngờ của tạ hạ mà đúng, thì toàn thể huynh đệ trong liên minh của chúng ta có phúc lớn đấy! Vì sự an toàn của các đệ huynh trong liên minh, tại hạ bắt buộc phải thử!
Lý Tử Kỳ hỏi :
- Bằng cách nào? Dùng võ công?
Sử Viêm Vượng gật đầu :
- Nếu hắn là hắn, thì chẳng bao giờ hắn chịu nổi một chiêu Song Lưu chưởng của tại hạ. Nếu hắn là người mà tại hạ đề cập đó, thì nhất định hắn hóa giải chiêu chưởng của tại hạ một cách dễ dàng.
Lý Tử Kỳ lắc đầu :
- Rủi hắn là hắn, thì nguy lắm. Tôn tổng quản sẽ sanh sự với chúng ta, Phủ Tòng sẽ quy trách nhiệm về chúng ta, nếu hắn chết nơi tay Sử huynh! Không được đâu, Sử huynh. Đừng đùa cách nguy hiểm thế!
Sử Viêm Vượng trừng mắt :
- Đùa? Ai bảo tại hạ đùa? Tại hạ hành động để bảo đảm sự an toàn cho toàn thể đệ huynh mà? Vì dù hắn có chết dưới tay tại hạ đi nữa, thì tại hạ sẽ nhận hết trách nhiệm, tại hạ sẽ chịu tội với Tôn tổng quản, với Phủ Tòng. Huống chi, tại hạ không vận dụng toàn công lực, thì làm gì hắn chết được? Bất quá hắn chỉ trở thành một phế nhân thôi.
Yến Thiên Y kêu lên rối rít :
- Lý gia! Sử gia! Xin nhị vị thương xót tiểu nhân! Tiểu nhân còn mẹ già, nếu chết đi thì ai nuôi mẹ! Nhị vị buông tha cho tiểu nhân!
Lý Tử Kỳ thấy không ngăn trở được Sử Viêm Vượng, có vẻ bực, không nói gì nữa, quay lưng lại, để cho y muốn làm gì đó thì làm.
Sử Viêm Vượng từ từ bước tới.
Yến Thiên Y xanh mặt, từ từ lùi lại.
Người này bước tới một bước, người kia lùi lại một bước.
Vừa lùi, Yến Thiên Y vừa van cầu :
- Sử gia ơi! Hãy buông tha tiểu nhân. Tiểu nhân chết hay tàn phế, thì còn ai đâu để làm lụng nuôi mẹ già? Tiểu nhân không có anh trai, mấy chị gái thì lấy chồng xa, mà gái thì có bao giờ nuôi mẹ tròn bổn phận bằng trai? Xin Sử gia mở lượng biển trời, dung tha cho hai mạng trẻ già được sống sót!
Sử Viêm Vượng gồng tay, vận dụng nội lực, từ từ bước tới.
Yến Thiên Y từ từ lùi.
Mặt xanh dờn, sắt mặt biến thành trắng nhợt.
Lùi mãi, lùi mãi, bất giác chàng chạm mình vào một thân cây. Chàng đã lùi đến chặng cây rậm rạp, không phương lùi hơn nữa. Và chỗ đó đã cách Lý Tử Kỳ khá xa.
Chợt, chàng đứng lại, quắc đôi mắt sáng rực nhìn Sử Viêm Vượng.
Một quyết định hiện lên trên đầu, chàng giữ luôn quyết định đó.
Sử Viêm Vượng trông thần sắc chàng, bất giác kinh hãi đứng nhanh lại, trố mắt nhìn, đôi tròng mắt như chực lọt ra ngoài.
Chàng cũng truyền luôn hai lịnh dụ cho các đệ huynh Tổng đường, chọn cao thủ phái đi chận đường bọn Kim Xuyên tam quỷ và Ôn Sát Liên Hoa Trúc, bằng mọi giá, phải hạ sát cho kỳ được cả bốn người này.
Trước khi mang Lạc Chí Ngang đi, chàng có vào hậu viện gặp Lạc Chân Chân, để lấy bảng liệt kê hàng hóa, ra phố mua cho nàng.
Lạc Chân Chân có dặn chàng, khi trở về chàng hãy mang đồ vào hậu viện cho nàng.
Đáng lẽ ra, khi trở về, chàng đích thân mang hàng hóa vào cho nàng, nhưng chàng lại không đến, chỉ nhờ liễu đầu chuyển đến.
Chàng không dám gặp mặt nàng, bởi dù sao chàng cũng cảm thấy thẹn là mình đã lừa dối, trong khi nàng thành tâm, thành ý đối xử với chàng.
Sáng nay, mọi việc đều diễn tiến như bình thường.
Như Yến Thiên Y dự liệu, sự vắng mặt của Lạc Chí Ngang trong đêm rồi không làm cho ai phải lạ lùng cả. Hắn thường ra đi như vậy, đi mãi hai ba hôm mới trở về nhà.
Và, hôm nay, Yến Thiên Y chuẩn bị sang qua giai đoạn thứ hai của chương trình hành động.
Giai đoạn thứ hai, là giai đoạn giết người, giết dần dần từng người một, từng cặp một, nếu mục tiêu không ở riêng rẽ một mình và như vậy là rủi cho kẻ nào cặp kè cùng người mà chàng định giết, trong giờ phút chàng định hạ thủ. Lúc đó, giả như có ba người, chàng cũng giết luôn cả ba, một là mục tiêu chánh, còn hai kia bất quá để diệt khẩu mà thôi.
Đầu tiên, chàng nhắm vào hai người: Phó hội chủ Kim Cương hội Thiết Quân Tử Hoàng Đơn và Đơn Đảnh Hồng Mạnh Hạo, hai nhân vật này thuộc thành phần cực đoan, hiếu chiến, lại lắm mưu mô, hạ sát được họ là trừ diệt được mối lo quan trọng.
Yến Thiên Y đã dọ thám kỹ, Kim Cương hội chỉ ở lại đây độ năm hôm thôi, do đó chàng phải hạ sát họ trước, còn mấy vị khác như cha con họ Chương, Liệt Hỏa Kim Hoàn Tào Quảng Toàn, Công Tôn đại nương thì chưa vội ly khai, chàng còn rộng thì giờ tính toán về họ.
Bọn Thiên Nhân đường, Phác Hoa bang và Lực Tự giáo trường thì đã cáo từ ngay sau khi hội nghị bế mạc.
Hôm nay, trời trong sáng, ánh dương quang rực rỡ khắp nơi.
Tôn Vân Đình còn lo lắng cho hắn nhiều hơn hôm qua, lão bảo hắn đừng vất vả quá độ, cứ nghỉ ngơi để chóng bình phục. Lão cho biết, trưa nay sẽ có một y sư chuyên chữa trị về các thương tích do đấm đá gây nên, hoặc vấp ngã, vật nặng đè, làm gãy xương, trặc gân, y sư sẽ đến phủ xem qua tình trạng của chàng để chữa trị.
Trong khu vực Đại Sum phủ, có một mảnh vườn, nằm về phía Tây, nơi đây cảnh trí vừa đẹp vừa u nhàn, thanh tĩnh.
Ai muốn dưỡng thần, tịnh ý thì cứ đến khu vườn đó, để rồi sẽ cảm thấy tâm tư sảng khoái ngay.
Nơi đó, có mấy gian nhà nhỏ, có thể dùng làm nơi ẩn nấp, chờ cơ hội hạ thủ.
Yến Thiên Y đã chú ý đến mấy gian nhà đó từ nhiều ngày qua, ngay từ khi chàng quyết tâm áp dụng sách lược của Công Tôn Hoang Mộc, đối phó với Đại Sum phủ.
Chàng nhặt một cành trúc, dài độ ba thước, làm gậy chống, còn thanh Chiếu Nhật đoản kiếm thì giấu trong áo, đoạn khập khễnh đi về khu vườn.
Vừa đến nơi, bỗng chàng nghe một tiếng “a” vang lên, từ ngoài xa hơn trượng rưỡi vọng lại.
Bất giác, chàng giật mình.
Nơi phát xuất âm thinh, là một giàn hoa, hoa dầy, lá rậm, trong giàn hoa, chẳng rõ có bao nhiêu người.
Quanh chàng, chẳng có một người nào khác.
Như vậy, mười phần chắc chín, tiếng la đó phát lên, là do sự có mặt của chàng.
Người trong giàn hoa nghi ngờ gì mà kêu lên như thế?
Chàng vờ chẳng nghe gì cả, cứ ung dung chống gậy khập khễnh bước đi. Thực ra, chàng cũng phải hồi hộp ít nhiều.
Giả như người ta nghi ngờ thì chàng không còn trở lại nơi này nữa, ít nhất cũng trong thời gian ngắn.
Mà, không trở lại đây, thì làm sao thực hiện ý đồ tiêu diệt dần các cao thủ trong cánh đối lập? Thời giờ trong lúc nầy, cực kỳ quý báu, chàng cần thực hiện ý đồ đó, và thực hiện với hiệu quả trăm phần trăm trước khi chiến dịch địch mở màn, càng hiệu quả càng có hy vọng phá hỏng chiến dịch địch.
Từ trong giàn hoa, có tiếng gọi vọng ra :
- A! Ngươi đứng lại đó!
Tiếng sột soạt vang theo, có người vạch hoa lá chui ra.
Yến Thiên Y đứng lại, quay đầu nhìn.
Hai người chui ra, trong hai, chàng nhận được một, một đó là viên phủ vệ thuộc Trung đường, tên Lý Tử Kỳ, ngoại hiệu Thiết Tiên Thôi.
Còn người kia, chính là người phát thoại, tác tứ tuần, mặt rỗ, vận áo màu lam.
Người mặt rỗ, áo lam chú mắt nhìn sững chàng.
Y nhìn kỹ quá, làm Yến Thiên Y bối rối. Chàng tự hỏi, chẳng rõ y phát hiện ra điểm quái dị gì nơi mình chàng mà quan tâm cỡ đó.
Một lúc sau, người mặt rỗ gọi :
- Ngươi bước lại đây!
Yến Thiên Y chưa chịu bước tới, hỏi :
- Vị đại gia gọi tiểu nhân? Hẳn có điều chi phân phó tiểu nhân?
Người mặt rỗ vẫn không rời ánh mắt, bật cười hắc hắc, tiếp :
- Ngươi lại đây, ta có chuyện nầy, muốn hỏi ngươi.
Yến Thiên Y bắt buộc phải bước tới, nhưng chỉ bước hai bước thôi, rồi dừng lại thốt :
- Xin đại gia hỏi đi.
Bỗng, Lý Tử Kỳ hét :
- Muốn cho người ta hỏi, ít nhất ngươi cũng phải đến gần chứ? Cách xa như thế còn ai hỏi được? Chẳng lẽ ngươi muốn cho Sử gia hò hét lên? Thật đáng ghét cho cái tên ngoan cố nầy quá!
Yến Thiên Y bước thêm mấy bước nữa, vừa bước chàng vừa suy nghĩ, và trong một thoáng, chàng quyết định một chủ trương. Chàng sẵn sàng đối phó, thuận đối thuận, nghịch đối nghịch, bởi không còn cách nào hơn.
Lý Tử Kỳ trầm giọng tiếp :
- Ngươi mới vào phủ mấy hôm nay thôi, thế mà đã cậy thế cậy thần, học cái thói khinh người rồi phải không? Sao ta gọi, ngươi không đến? Ngươi tưởng có Tôn tổng quản che chở, rồi không ai dám làm gì ngươi cả phải không? Cho ngươi biết, gặp ta mà ngươi giở cái thái độ đó ra, thì mất mạng với ta đấy nhé!
Vị Sử gia đưa tay ngăn chặn, sợ Lý Tử Kỳ hành động thật sự.
Yến Thiên Y phân trần :
- Lý gia thứ cho, tiểu nhân nào dám chống đối Lý gia? Tiểu nhân có việc gấp, cần đi nhanh, nên dừng chân tại đây, nghe phân phó xong là đi liền, không dám dần dà, chứ nào phải có cái tâm thất kính đối với các vị?
Lý Tử Kỳ “hừ” một tiếng :
- Liệu hồn đấy, lấp lửng với ta là chết có ngày!
Sử gia bảo :
- Ngươi ngẩng đầu lên, cho ta xem gương mặt đi!
Yến Thiên Y vừa ngẩng đầu vừa buông giọng tha thiết :
- Tiểu nhân có làm điều chi đắc tội với Sử đại gia đâu? Chừng như Sử đại gia không hài lòng tiểu nhân thì phải?
Sử gia vừa trông thấy mặt chàng, là giật mình đánh thót nhảy lùi lại xa xa, mặt biến sắc trắng nhợt.
Yến Thiên Y đứng yên tại chỗ, vờ ra vẻ kinh khiếp cực độ.
Lý Tử Kỳ sững sờ, nhìn họ Sử một phút, đoạn hỏi :
- Sử gia sao thế?
Lấy lại bình tĩnh, nhưng cũng còn dán mắt trừng trừng nơi gương mặt Yến Thiên Y, mãi một lúc lâu, y mới lẩm nhẩm, nhưng tự thốt chứ không phải đáp câu hỏi của Lý Tử Kỳ :
- Không thể được! Không thể được! Trong thiên hạ, làm gì có người giống người đến mức độ đó?
Lý Tử Kỳ ngơ ngác hỏi :
- Sử gia nói cái gì vậy?
Sử gia bấy giờ mới đáp :
- Tiểu tử giống một người...
Lý Tử Kỳ cau mày :
- Giống ai?
Họ Sử lắc đầu.
Nói ra, nếu không đúng sự thật, thì không khéo câu chuyện sẽ trở thành một đề tài cho võ lâm cười ngạo.
Bởi, con người mà y liên tưởng qua hình dáng, dung mạo của gã Tiểu Lang này, là một nhân vật cao thượng, nói đến tên nhân vật đó, chẳng ai không khiếp đảm kinh hồn, thì chẳng lẽ nhân vật đó biến thành một tên tiểu gia nô, cam tâm làm mọi công việc thấp hèn?
Mà, không nói ra thì ấm ức quá!
Y nín lặng.
Lý Tử Kỳ lại hỏi :
- Sử gia bảo rằng, hắn giống ai?
Họ Sử thở dài :
- Có lẽ tại hạ nhận lầm, bất quá, hắn giống...
Lý Tử Kỳ bật cười ha hả :
- Hắn có tướng mạo khá, nên nhìn hắn Sử gia liên tưởng đến một dung mạo hao hao giống chứ gì?
Họ Sử hỏi :
- Này, tiểu tử, tên họ ngươi là chi?
Yến Thiên Y cung kính đáp :
- Tiểu nhân họ Trương, tên Tiểu Lang.
Lý Tử Kỳ xác nhận :
- Phải đó, hắn là Trương Tiểu Lang.
Nói rồi, y nhìn qua Yến Thiên Y, tiếp :
- Vị nầy là Song Lưu Chưởng Sử Viêm Vượng từ phương Tây mới đến hồi sớm tinh sương này thôi. Phủ Tòng thành tâm, thành ý thỉnh Sử gia đến đây làm quý khách, vậy ngươi hãy liệu lời đối đáp sao cho phải lễ đấy nhé.
Yến Thiên Y gật đầu :
- Tiểu nhân đâu dám thất lễ, Lý gia!
Sử Viêm Vượng vẫn còn nghi ngờ, trầm giọng hỏi :
- Ngươi là Trương Tiểu Lang thật sự à?
Yến Thiên Y lộ vẻ mê hoặc :
- Không là Trương Tiểu Lang thì là gì? Sử gia, cái tên đó, chính là phụ thân tiểu nhân đặt cho từ lúc tiểu nhân mới sanh ra. Lang, là gã con trai, vì sanh sau rốt nên gọi là tiểu, do đó có cái tên Tiểu Lang.
Dừng lại một chút, làm như thức ngộ điều gì, Yến Thiên Y áy náy, tiếp :
- Hay là Sử gia không thích tiểu nhân mang tên đó? Vậy xin Sử gia đặt cho cái tên khác, tên nào cũng được. Thực ra, tiểu nhân cũng muốn đổi tên từ lâu, bởi hai tiếng Tiểu Lang nghe như tầm thường và thô tục thế nào ấy.
Lý Tử Kỳ mê hoặc, trố mắt nhìn Sử Viêm Vượng, lấy làm lạ, hắn không hiểu tại sao y lại hỏi cách kỳ thế.
Cười khan một cách gượng gạo, Sử Viêm Vượng khoát tay :
- Chẳng phải đâu. Cái tên của ngươi, ta không hề quan tâm đến!
Yến Thiên Y nói :
- Vậy thì tiểu nhân tiếp tục mang tên Tiểu Lang!
Một câu nói biểu thị rõ rệt tánh chất dại khờ của một con người ở lứa tuổi đôi mươi thốt lên câu đó, quả thật là chậm tiến.
Sử Viêm Vượng “hừ” một tiếng :
- Ta đã nói, cái tên của ngươi không liên quan gì đến ta, đổi hay không đổi, tùy ngươi, nói với ta làm gì?
Rồi y hỏi :
- Ngươi có biết võ công chăng?
Yến Thiên Y lắc đầu :
- Không. Nhưng tiểu nhân thích học võ công lắm, học để trở thành một cao thủ, đi khắp nơi hành hiệp, nghe Lý gia vừa nói, tiểu nhân hết sức mừng, Sử gia là người danh vọng, vậy Sử gia nhận dạy cho tiểu nhân nhé!
Sử Viêm Vượng lại hỏi :
- Thực sự ngươi không biết võ công?
Lý Tử Kỳ cười lớn :
- Làm gì hắn biết mà Sử gia hỏi mãi? Một tên tiểu gia nô dù có học qua võ công đi nữa, thì bất quá múa tay múa chân như phường tuồng là cùng, hạng đó làm cái việc đuổi chó, chưa chắc chó sợ, tài gì mà học nổi cái nghề đánh người?
Sử Viêm Vượng cau mày :
- Tại hạ cũng biết vậy, song có chỗ không hiểu...
Lý Tử Kỳ hỏi :
- Sử gia không hiểu cái chi?
Sử Viêm Vượng tiếp :
- Phàm học võ, thành tựu cỡ chúng ta, thì tai phải thính, mắt phải tinh, hai chúng ta ở đây chuyện trò với nhau, thế mà tiểu tử xuất hiện trong khoảng cách độ một trượng rưỡi, chúng ta không hề phát hiện! Bộ pháp của hắn đáng được chúng ta lưu ý lắm chứ! Một gã tiểu gia nô, chuyên làm công việc tầm thường trong nhà, làm sao có được như thế?
Lý Tử Kỳ đoán :
- Hay tại lúc nãy chúng ta mãi nói chuyện nên không để ý hắn đi tới?
Sử Viêm Vượng lắc đầu :
- Thính giác và thị giác của chúng ta gần như trở thành tập quán mất rồi, tự nhiên mà có phản ứng, chẳng cần gì chúng ta lưu ý mới phát hiện, không lưu ý thì chẳng hay biết gì.
Lý Tử Kỳ cau mày :
- Thế là Sử gia đinh ninh hắn biết võ công?
Sử Viêm Vượng đáp :
- Đinh ninh thì không, nhưng đáng nghi ngờ lắm!
Yến Thiên Y phân biện :
- Nhị vị nghi oan quá! Nếu tiểu nhân biết võ công thì thiếu chi nghề cho tiểu nhân làm mà kiếm sống, tại sao lại cam phận gia nô!
Lý Tử Kỳ “hừ” một tiếng :
- Im đi!
Day qua Sử Viêm Vượng, y tiếp :
- Trừ điểm đó ra, Sử gia còn thắc mắt về cái chi nữa chăng?
Sử Viêm Vượng đáp :
- Chẳng hiểu tại sao, lúc hắn nói năng, tại hạ nhận thấy toàn thân hắn bốc ra một oai khí khiếp người! Cái oai khí đó, chỉ có những tay siêu thượng trong võ lâm mới biểu lộ nổi!
Lý Tử Kỳ cười vang :
- Có lẽ Sử gia vì vất vả trên đường dài, tâm thầm dao động nên mất đi phần nào tự chủ, chứ hắn là một gã tiểu gia nô thì có oai khí quái gì?
Sử Viêm Vượng lắc đầu :
- Chẳng phải vậy đâu! Tại hạ tin là mình có cảm giác rõ rệt như thế, nhất định không thể có sự hồ đồ!
Lý Tử Kỳ cũng lắc đầu :
- Tại hạ thì nghĩ khác, nhất định hắn chỉ là một gã tầm thường, một gã trời sanh ra để người ta sai bảo vụn vặt, một phụ gia nô, chứ đừng nói là một gia nô chân chánh, hắn không mảy may tư cách làm một gia nô!
Sử Viêm Vượng hỏi :
- Thế còn cái việc hắn giống một người nào đó, thì sao?
Lý Tử Kỳ cười hì hì :
- Trên đời này, người giống người là một sự thường, mình ngẫu nhiên mà gặp, thì cứ kể như là một ngẫu nhiên, tội gì mà phải nghĩ vơ nghĩ vẩn?
Sử Viêm Vượng lại lắc đầu :
- Đâu có trường hợp giống cách lạ kỳ như vậy chứ? Giống còn hơn hai huynh đệ song sinh, cái lạ là người mà tại hạ đề cập đó, lại là con ruột trong gia đình!
Lý Tử Kỳ cau mày :
- Người đó là ai? Sao Sử gia không nói lại cho ta biết?
Sử Viêm Vượng cười khổ :
- Lý huynh đừng nóng, thế nào rồi tại hạ cũng nói cho biết mà!
Với vẻ quả quyết, y tiếp :
- Tại hạ phải thử, thế nào cũng phải thử xem hắn là hắn, hay người mà tại hạ nghi ngờ. Bởi, sự nghi ngờ của tạ hạ mà đúng, thì toàn thể huynh đệ trong liên minh của chúng ta có phúc lớn đấy! Vì sự an toàn của các đệ huynh trong liên minh, tại hạ bắt buộc phải thử!
Lý Tử Kỳ hỏi :
- Bằng cách nào? Dùng võ công?
Sử Viêm Vượng gật đầu :
- Nếu hắn là hắn, thì chẳng bao giờ hắn chịu nổi một chiêu Song Lưu chưởng của tại hạ. Nếu hắn là người mà tại hạ đề cập đó, thì nhất định hắn hóa giải chiêu chưởng của tại hạ một cách dễ dàng.
Lý Tử Kỳ lắc đầu :
- Rủi hắn là hắn, thì nguy lắm. Tôn tổng quản sẽ sanh sự với chúng ta, Phủ Tòng sẽ quy trách nhiệm về chúng ta, nếu hắn chết nơi tay Sử huynh! Không được đâu, Sử huynh. Đừng đùa cách nguy hiểm thế!
Sử Viêm Vượng trừng mắt :
- Đùa? Ai bảo tại hạ đùa? Tại hạ hành động để bảo đảm sự an toàn cho toàn thể đệ huynh mà? Vì dù hắn có chết dưới tay tại hạ đi nữa, thì tại hạ sẽ nhận hết trách nhiệm, tại hạ sẽ chịu tội với Tôn tổng quản, với Phủ Tòng. Huống chi, tại hạ không vận dụng toàn công lực, thì làm gì hắn chết được? Bất quá hắn chỉ trở thành một phế nhân thôi.
Yến Thiên Y kêu lên rối rít :
- Lý gia! Sử gia! Xin nhị vị thương xót tiểu nhân! Tiểu nhân còn mẹ già, nếu chết đi thì ai nuôi mẹ! Nhị vị buông tha cho tiểu nhân!
Lý Tử Kỳ thấy không ngăn trở được Sử Viêm Vượng, có vẻ bực, không nói gì nữa, quay lưng lại, để cho y muốn làm gì đó thì làm.
Sử Viêm Vượng từ từ bước tới.
Yến Thiên Y xanh mặt, từ từ lùi lại.
Người này bước tới một bước, người kia lùi lại một bước.
Vừa lùi, Yến Thiên Y vừa van cầu :
- Sử gia ơi! Hãy buông tha tiểu nhân. Tiểu nhân chết hay tàn phế, thì còn ai đâu để làm lụng nuôi mẹ già? Tiểu nhân không có anh trai, mấy chị gái thì lấy chồng xa, mà gái thì có bao giờ nuôi mẹ tròn bổn phận bằng trai? Xin Sử gia mở lượng biển trời, dung tha cho hai mạng trẻ già được sống sót!
Sử Viêm Vượng gồng tay, vận dụng nội lực, từ từ bước tới.
Yến Thiên Y từ từ lùi.
Mặt xanh dờn, sắt mặt biến thành trắng nhợt.
Lùi mãi, lùi mãi, bất giác chàng chạm mình vào một thân cây. Chàng đã lùi đến chặng cây rậm rạp, không phương lùi hơn nữa. Và chỗ đó đã cách Lý Tử Kỳ khá xa.
Chợt, chàng đứng lại, quắc đôi mắt sáng rực nhìn Sử Viêm Vượng.
Một quyết định hiện lên trên đầu, chàng giữ luôn quyết định đó.
Sử Viêm Vượng trông thần sắc chàng, bất giác kinh hãi đứng nhanh lại, trố mắt nhìn, đôi tròng mắt như chực lọt ra ngoài.
/75
|