Thiên Nam Thành
Theo chân của 2 huynh muội Tiểu Nguyệt, Tiếu Thiên đã đi đến cửa thành. Nhìn cửa thành người đi kẻ vào tấp nập, Tiếu Thiên chợt nhớ tới các cảnh phim được chiếu trên tivi LCD 52inch mà hắn thường coi.
Ở trong bóng tối gần đó, Ảnh Nhất theo sau Tiếu Thiên từ khi hắn gặp 2 huynh muội Tiểu Nguyệt xác nhận hắn đã an toàn thì lập tức biến mất. Trong khi đó Tiếu Thiên còn không biết có người giám sát lấy hắn. Nếu hắn mà biết thì đã mắng to: Bố khỉ, làm hại mình chạy ròng rã cả ngày trời trong rừng, hừ... Và hiển nhiên đó chỉ là nếu thôi.
Lúc này lại Trấn Quốc Phủ, thư phòng của Tiếu Trấn Thiên.
-“Hở!” Tiếu Trấn Thiên cảm ứng thấy Ảnh Nhất vừa quay lại.
-Bẩm tướng quân, Nhị thiếu gia đã đi đến cửa thành và đang đi về Trấn Quốc Phủ.
-Nhị đệ! Huynh đã nói bao nhiu lần rồi. Khi ở trong thư phòng của ta, thì không cần xưng hô như vậy.
-Tướng quân, quân pháp bất vị nhân.
-Thôi thôi lần nào cũng lôi cái câu đó ra. Khi thằng nghịch tử đó về thì bắt nó nhốt lại trong phòng, tối ngày đi gây rắc rối cho ta, không làm gì được nên hồn. Ài... Ai biểu nó là nhi tử của ta chứ.
-Tướng quân, theo mạc tướng à không theo thuộc hạ thấy thì Nhị thiếu gia có khác biệt so với dĩ vãng.
-Oh, khác là khác thế nào?
Tiếu Trấn Thiên nghe nói về Tiếu Thiên có sự khác biệt đã gây ra hứng thú cho hắn.
-Thưa tướng quân, theo thuộc hạ nhận thấy Nhị thiếu gia có vẻ không còn ngu ngơ như trước, bước đi trầm ồn, gặp chuyện bình tĩnh, nói năng lưu loát. Không còn vẻ ngư ngơ, cơ thể suy nhược như trước. Điều đặc biệt là tu vi hiện tại của Nhị thiếu gia đã là Võ Đồ tầng 5.
-Oh...! Như vậy theo ngươi nói là hắn có thể luyện võ hả?
-Vâng, chính xác là có thể luyện võ, hơn nữa tu vi không hề thấp so với Đại thiếu gia và các tiểu bối đồng trang lứa.
-Uhm... Chuyện lạ tức có kỳ biến. Mà thôi cứ kệ nó đi thôi, dù sao thì nó cũng là con cháu Tiếu gia luyện võ cũng được không luyện võ cũng được ta điều bảo vệ bọn hắn an toàn.
Tiếu Trấn Thiên đứng dậy đi ra cửa sổ nhìn về phía xa trong lòng thầm nói: “ Chắc cũng sắp tới rồi!”.
Thiên Nam cửa thành
Tới trước cửa thành Đại ca của Tiểu Nguyệt quay lại nhìn Tiếu Thiên và nói: “ Tiểu huynh đệ, ta và tiểu muội có chuyện cần giải quyết, không thể tiếp tục đồng hành cùng Tiểu huynh đệ được.”
Tiếu Thiên hướng 2 người chấp tay: “ Đa tạ 2 vị đã giúp tiểu đệ ra khỏi Thiên Cương Sơn Mạch.”
Người thanh niên hướng Tiếu Thiên chấp tay nói: “ Như vậy cáo từ”.
-Cáo từ.
Tiếu Thiên nhìn 2 người đi khá xa dần khuất bóng trong dòng người thì chợt nhớ hắn còn chưa hỏi được tên 2 người nên vội vàng la lên:” Tiểu Nguyệt huynh muội 2 người tên gì thế?”
Phía trước vang lên âm thanh nhẹ:” Hữu duyên sẽ gặp lại”.
Tiếu Thiên thấy vậy cũng đành cười khổ rồi nhanh chân bước vào cửa Thiên Nam Thành.
Đường thành rộng lớn, các nhà san sát nhau tạo thành các dãy núi chập chờn. Người qua kẻ lại đông như trẩy hội, 2 bên đường buôn bán cái loại tài liệu, đan dược, sách vở... Đa phần đều là người luyện võ tu vi đa số là Võ Sĩ đôi khi cũng có Võ Sư qua lại.
Tiếu Thiên xem cảnh này mà thầm tắc lưỡi: “ xem ra Võ Đồ cũng chỉ là nhập môn”. Tiêu Thiên tranh thủ đi về Trấn Quốc Phủ. Hắn thi thầm:” dựa theo ký ức thì Trấn Quốc Phủ nằm ở Phía Bắc Thiên Nam Thành, như vậy cách chỗ này không xa”.
Trấn Quốc Phủ nằm ở phía Bắc Thiên Nam Thành, phủ đệ khí khái hùng hồn chiếm diện tích khá lớn, trước cửa có 2 con yêu thú bằng đá. Tiếu Thiên biết đây là 2 con Ngũ Giai yêu thú Tử Tinh Dực Sư Thú sống ở sâu trong Thiên Cương Sơn Mạch. Trước cửa có cảnh binh canh gác tu vi thấp nhất Võ Sĩ tầng 3, xem ra tu vi binh sĩ của Trấn Quốc Phủ cũng không kém.
Binh sĩ canh gác thấy hắn đứng ngó nhưng không vào thì tranh thủ hỏi: “ Nhị thiếu gia, ngài không vào mà đứng tại đó làm gì thế”. Tuy binh sĩ này cũng hơi bất ngờ về quần áo của hắn nhưng cũng không để tâm, ai mà không biết Nhị công tử nhà này thường xuyên có những hành vi khác người.
Tiếu Thiên nghe binh sĩ hỏi thì hơi giật mình những cũng không nói gì mà đi vào. Nhưng khi vừa đặt 1 chân vào cửa thì bất ngờ 1 bóng ảnh màu đen bay thẳng vào mặt của hắn.
Theo chân của 2 huynh muội Tiểu Nguyệt, Tiếu Thiên đã đi đến cửa thành. Nhìn cửa thành người đi kẻ vào tấp nập, Tiếu Thiên chợt nhớ tới các cảnh phim được chiếu trên tivi LCD 52inch mà hắn thường coi.
Ở trong bóng tối gần đó, Ảnh Nhất theo sau Tiếu Thiên từ khi hắn gặp 2 huynh muội Tiểu Nguyệt xác nhận hắn đã an toàn thì lập tức biến mất. Trong khi đó Tiếu Thiên còn không biết có người giám sát lấy hắn. Nếu hắn mà biết thì đã mắng to: Bố khỉ, làm hại mình chạy ròng rã cả ngày trời trong rừng, hừ... Và hiển nhiên đó chỉ là nếu thôi.
Lúc này lại Trấn Quốc Phủ, thư phòng của Tiếu Trấn Thiên.
-“Hở!” Tiếu Trấn Thiên cảm ứng thấy Ảnh Nhất vừa quay lại.
-Bẩm tướng quân, Nhị thiếu gia đã đi đến cửa thành và đang đi về Trấn Quốc Phủ.
-Nhị đệ! Huynh đã nói bao nhiu lần rồi. Khi ở trong thư phòng của ta, thì không cần xưng hô như vậy.
-Tướng quân, quân pháp bất vị nhân.
-Thôi thôi lần nào cũng lôi cái câu đó ra. Khi thằng nghịch tử đó về thì bắt nó nhốt lại trong phòng, tối ngày đi gây rắc rối cho ta, không làm gì được nên hồn. Ài... Ai biểu nó là nhi tử của ta chứ.
-Tướng quân, theo mạc tướng à không theo thuộc hạ thấy thì Nhị thiếu gia có khác biệt so với dĩ vãng.
-Oh, khác là khác thế nào?
Tiếu Trấn Thiên nghe nói về Tiếu Thiên có sự khác biệt đã gây ra hứng thú cho hắn.
-Thưa tướng quân, theo thuộc hạ nhận thấy Nhị thiếu gia có vẻ không còn ngu ngơ như trước, bước đi trầm ồn, gặp chuyện bình tĩnh, nói năng lưu loát. Không còn vẻ ngư ngơ, cơ thể suy nhược như trước. Điều đặc biệt là tu vi hiện tại của Nhị thiếu gia đã là Võ Đồ tầng 5.
-Oh...! Như vậy theo ngươi nói là hắn có thể luyện võ hả?
-Vâng, chính xác là có thể luyện võ, hơn nữa tu vi không hề thấp so với Đại thiếu gia và các tiểu bối đồng trang lứa.
-Uhm... Chuyện lạ tức có kỳ biến. Mà thôi cứ kệ nó đi thôi, dù sao thì nó cũng là con cháu Tiếu gia luyện võ cũng được không luyện võ cũng được ta điều bảo vệ bọn hắn an toàn.
Tiếu Trấn Thiên đứng dậy đi ra cửa sổ nhìn về phía xa trong lòng thầm nói: “ Chắc cũng sắp tới rồi!”.
Thiên Nam cửa thành
Tới trước cửa thành Đại ca của Tiểu Nguyệt quay lại nhìn Tiếu Thiên và nói: “ Tiểu huynh đệ, ta và tiểu muội có chuyện cần giải quyết, không thể tiếp tục đồng hành cùng Tiểu huynh đệ được.”
Tiếu Thiên hướng 2 người chấp tay: “ Đa tạ 2 vị đã giúp tiểu đệ ra khỏi Thiên Cương Sơn Mạch.”
Người thanh niên hướng Tiếu Thiên chấp tay nói: “ Như vậy cáo từ”.
-Cáo từ.
Tiếu Thiên nhìn 2 người đi khá xa dần khuất bóng trong dòng người thì chợt nhớ hắn còn chưa hỏi được tên 2 người nên vội vàng la lên:” Tiểu Nguyệt huynh muội 2 người tên gì thế?”
Phía trước vang lên âm thanh nhẹ:” Hữu duyên sẽ gặp lại”.
Tiếu Thiên thấy vậy cũng đành cười khổ rồi nhanh chân bước vào cửa Thiên Nam Thành.
Đường thành rộng lớn, các nhà san sát nhau tạo thành các dãy núi chập chờn. Người qua kẻ lại đông như trẩy hội, 2 bên đường buôn bán cái loại tài liệu, đan dược, sách vở... Đa phần đều là người luyện võ tu vi đa số là Võ Sĩ đôi khi cũng có Võ Sư qua lại.
Tiếu Thiên xem cảnh này mà thầm tắc lưỡi: “ xem ra Võ Đồ cũng chỉ là nhập môn”. Tiêu Thiên tranh thủ đi về Trấn Quốc Phủ. Hắn thi thầm:” dựa theo ký ức thì Trấn Quốc Phủ nằm ở Phía Bắc Thiên Nam Thành, như vậy cách chỗ này không xa”.
Trấn Quốc Phủ nằm ở phía Bắc Thiên Nam Thành, phủ đệ khí khái hùng hồn chiếm diện tích khá lớn, trước cửa có 2 con yêu thú bằng đá. Tiếu Thiên biết đây là 2 con Ngũ Giai yêu thú Tử Tinh Dực Sư Thú sống ở sâu trong Thiên Cương Sơn Mạch. Trước cửa có cảnh binh canh gác tu vi thấp nhất Võ Sĩ tầng 3, xem ra tu vi binh sĩ của Trấn Quốc Phủ cũng không kém.
Binh sĩ canh gác thấy hắn đứng ngó nhưng không vào thì tranh thủ hỏi: “ Nhị thiếu gia, ngài không vào mà đứng tại đó làm gì thế”. Tuy binh sĩ này cũng hơi bất ngờ về quần áo của hắn nhưng cũng không để tâm, ai mà không biết Nhị công tử nhà này thường xuyên có những hành vi khác người.
Tiếu Thiên nghe binh sĩ hỏi thì hơi giật mình những cũng không nói gì mà đi vào. Nhưng khi vừa đặt 1 chân vào cửa thì bất ngờ 1 bóng ảnh màu đen bay thẳng vào mặt của hắn.
/30
|