Sở Vân Thăng xuất hiện ở đại sảnh, mọi người đang nhốn nháo liền im lặng, nhìn chằm chằm vào hắn.
Đỗ đoàn trưởng đang định nói, liền bị Sở Vân Thăng ngăn cản, hắn nhẹ nhàng đứng lên trước, bình tĩnh nói: "Tôi nói vài câu đơn giản, mọi người đã tụ họp ở đây đông đủ rồi, nhưng muốn tìm đường thoát khỏi mê cung, tôi có thể lí giải lỗi lo lắng của mọi người, nhưng nếu bây giờ bảo tôi vì chứng minh cái gì mà trực tiếp đi khiêu chiến với quái vật hỏa diễm, tôi có thể không để ý, nhưng việc đó là đang đùa với tính mạnh."
Kế hoạch của Đỗ đoàn trưởng thiếu mất sự đoàn kết của tất cả mọi người, không riêng gì các ngươi, còn có nhà khoa học đang phấn đấu thức đên để thôi diễn, những bính sĩ phổ thông kia, người nào cũng muốn thoát khỏi cái nơi quỷ quái này càng nhanh càng tốt.
Nếu các ngươi muốn tìm hiểu gì về tôi, có tự tin để cá cược, đợi chút nữa có thể đi cùng tôi, tôi sẽ cho mọi người xem một số thứ.
Bất luận các người lựa chọn như thế nào, tôi muốn bổ sung thêm là, thực ra đây không có thể nói là một ván cá cược, cũng có thể không phải, ở lại mê cung, sớm muộn gì cũng có ngày đói mà chết, sớm muộn gì cũng bị quái vật ăn thịt, mọi người cũng không còn đường ma lựa chọn.
Hắn nói xong, cơ bản không phải là hù dọa, cơ hội cho người bên trái, bên phải hỏi, trực tiếp hướng ra ngoài cửa lớn, bây giờ khoảng cách chuyển đổi của mê cung không đến nửa tiếng đồng hồ, tấm bản đồ mới của các nhà khoa học vẫn chưa có, chỉ có thể ở khu 9 tìn Trùng Tử, làm đối tượng thí nghiệm của hắn.
Nếu không vì muốn thử uy lực của thanh kiếm chiến đấu, Sở Vân Thăng cũng không muốn chứng minh gì.
Tin thì tin, không tin thì không tin, huống chi trong toàn bộ quá trình hành động, người nguy hiểm nhất chính là hắn, những người này chỉ đứng ở phía sau phụ trách phá hủy, không đủ tư cách nghi ngờ hắn.
Nhưng, hắn từ từ hiểu ra, nếu hôm nay gặp quái vật giữa đường, không sớm thì muộn, những chiến sĩ giác tỉnh trong Côn thành nguy cơ tử vong một lần nữa là rất cao, đầu tiên chính là an toàn của chính bọn họ, Sở Vân Thăng muốn chết hay không, bọn chúng không quan tâm, bọn họ quan tâm chính là, quân đội cố ý để bọn họ thậm chí cả Sở Vân Thăng vào con đường chết, đi thu hút sự chú ý của quái vật, cuối cùng là để quân mã của quân đội thừa phá vỡ mê cung lui ra.
Cho nên thực lức của Sở Vân Thăng, đối với họ mà nói rất quan trọng, việc này chính là thay chết cho quân đội, vẫn là vẫn đề chiến hữu.
Tốc độ của Sở Vân Thăng chầm chậm tiến lên phía trước, phía sau hắn có ít nhất 7-8-10 chiến sĩ giác tỉnh, sắc mặt của hắn e ngại, chọn trúng một thùng dầu ở một góc xa, hình như hai con Trùng Tử đang giao phối với nhau.
Cùng một lúc lựa chọn hai con đường, Sở Vân Thăng cũng không có cách nào khác, nơi bên cạnh quá xa, cơ bản không có thời gian đi tìm, sau thí nghiệm, hắn vẫn phải nắm chặc thời gian chế ra nguyên phì có tính công kích giai đoạn cao nhất để đối phó với quái vật hỏa diễm.
Tất cả mọi người to gan, nếu là bình thường, chiến sĩ giác tỉnh gặp ba đến 5 thậm chí là 10 con Trùng Tử, là chuyện bình thường, nếu trên đường gặp 3-5 thậm chí là 10 con Trùng Tử cũng là chuyện bình thường, đều không dám dùng sức chiến đấu, nhiều nhất là dùng mưu trí, nếu cùng một lúc gặp đến hai con, cái đó thì cũng không nói được gì, chạy được xa bao nhiêu thì chạy.
Lúc này, đám người này cũng khoảng hơn 80 người, cộng thêm Sở Vân Thăng có chiến giáp đỏ, cũng không phải quá sợ hãi, nhưng không gi dám tiến lại gần, nếu không cân thận bị Trùng Tử hút vào trong bụng, chết cũng không đáng, quá vớ vẩn, do vậy, dừng bước từ phía xa xa.
Quá trình giao phố của Trùng Tư quá đột ngột, giống như đốt pháo, Sở Vân Thăng tức giận.
Sở Vân Thăng hít thở thật sâu, tự quyết kĩ thuật của kiếm chiến ánh nên trong não hắn.
Sát một tiếng đột , giữa không trung, nguyên khí luyện hóa trước kia giống như sông rồi trở thành biển, theo tự quyết tỏ trong cơ thể, su thế Thiên Ích kiếm của hắn không thể uy lực đến như vậy.
Đón Trùng Tử ăn thịt đến, Sở Vân Thăng chém một nhát kiếm, trong chớp mắt, uy nghiêm của kiếm tỏa ra từ phía.
Bóng kiếm ngưng tù khắp nơi, nhìn mọi người, giật mình một trận, xông vào con Trùng Tử phía trước, giống như rắn gặp được mồi, trong nháy mắt băm vằm nó ra thành từng mảnh nhỏ.
Sau cùng, một con Trùng Tử chỉ kịp thời thu hồi một nửa thân thể, một nửa thân bị kiếm chém nát vụn, sợ hãi ma lùi nhanh.
Mội kiếm, chỉ một kiếm, một chết một trọng thương.
Đây là phương pháp giả chết để công kích Trùng Tử, Sở Vân Thăng không dự định biểu diễn lại quá trình, nhiều nhất là hưng hăng một chút, không ngờ, lại là một trận ngạc nhiên như vậy.
Cho nên, mọi người đều có ý nghĩ là ; đây mới chính là thủ đoạn công kích của chiến sĩ giác tỉnh sao?
Lúc này, không phải bọn họ, chính là Sở Vân Thăng, trong đầu chỉ trống rỗng thôi.
Đây là lần đầu tiên hắn xuất kiến chiến, ban đầu cho rằng thủ pháp và trình độ ban đâu hai nguyên thiên không thuần thục, một kiến làm thương Trùng Tử cũng không được, lúc bản thân đạt đến thiên đỉnh một nguyên thiên, cũng không thể một kiếm làm trọng thương Trùng Tử ăn thịt.
Nghĩ đến, tuy là như vậy, cường hãn của kiếm chiến, trong nháy mắt làm trọng thương một con.
Thiên quân ích dịch, đó là kĩ thuật độc chế của tiền bối ghi lại trong sách cổ.
Nhưng đối với cảnh giới sát thiên quân , bây giờ Sở Vân Thăng vĩnh viễn không dám nghĩ tới.
Giật mình như vậy, con Trùng Tử nửa người đã bỏ chạy đi một đoạn xa rồi, Sở Vân Thăng tuyệt đối không hạ thủ lưu tình, đặc biệt là đối với quái vật hung tàn này.
Hàn băng tiễn lập tức di động trên tay hắn, bắn liên tiếp, cuối cùng Trùng Tử nửa người cũng bị đông lại.
Sở Vân Thăng cũng không chú ý phía sau mình lại có gần 10 người, khống chế nạp phù, Trùng Tử nửa người bị chém thành từng mảnh nhỏ, toàn bộ thu vào nạp phù, đánh với trùng tử cơ bản không tiêu hao mấy năng lượng, tất cả nguyên khí, hắn quả thực không nở để lãng phí.
Trùng Tử mất tích, một lần nữa lại làm cho chiến sĩ giác tỉnh hoảng sợ, người này nhìn người kia, sau khi Sở Vân Thăng biến mất, bọn họ mới tỉnh ngộ, vội vàng tìm bóng dáng Sở Vân Thăng, nghi ngờ và quay về Đại Hạ.
Trong khoảng thời gian ngắn, đại sảnh lập tức náo nhiệu trở lại, người nhìn thấy Sở Vân Thăng đang luyện kiếm, thêm dầu tăng dẫm chua, miêu tả sinh động tình hình lúc đó, làm cho những người không nhìn thấy cảm thấy đáng tiếc, không tận mắt nhìn thấy.
Điều làm cho Sở Vân Thăng khóc cười không được, trong số 80 người này, có một bộ phận nhỏ nghi vẫn lúc trước, cũng kịch liệt ủng hộ Sở Vân Thăng.
Tuy vẫn còn một số người lo lắng, nhưng Sở Vân Thăng từ trối không giải thích, bọn họ cũng không có cách nào, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng làm theo lời của Sở Vân Thăng, bọn họ cũng không còn cách lựa chọn khác, vì Đỗ đoàn trưởng nói qua rồi, sau khi phá hủy mê cung, làm thể nào tìm ra đường ra, thoát khỏi mê cung, chỉ có thôi diễn của nhóm giáo sư, mới có thể thành công, từng câu từng chữ chỉ là đi theo quân đội, mới có con đường thoát thân, cho nên muốn độc thân bên ngoài, ngồi hưởng thành công, Đỗ đoàn trưởng tuyệt đối không cho người đó đi theo.
Bây giờ Sở Vân Thăng đang ở trong phòng, tính toán cần phải nhanh chóng lục chế ra mấy thanh nguyên phù cao cấp, đối phó với quái vật hỏa diễm.
Đỗ đoàn trưởng đang định nói, liền bị Sở Vân Thăng ngăn cản, hắn nhẹ nhàng đứng lên trước, bình tĩnh nói: "Tôi nói vài câu đơn giản, mọi người đã tụ họp ở đây đông đủ rồi, nhưng muốn tìm đường thoát khỏi mê cung, tôi có thể lí giải lỗi lo lắng của mọi người, nhưng nếu bây giờ bảo tôi vì chứng minh cái gì mà trực tiếp đi khiêu chiến với quái vật hỏa diễm, tôi có thể không để ý, nhưng việc đó là đang đùa với tính mạnh."
Kế hoạch của Đỗ đoàn trưởng thiếu mất sự đoàn kết của tất cả mọi người, không riêng gì các ngươi, còn có nhà khoa học đang phấn đấu thức đên để thôi diễn, những bính sĩ phổ thông kia, người nào cũng muốn thoát khỏi cái nơi quỷ quái này càng nhanh càng tốt.
Nếu các ngươi muốn tìm hiểu gì về tôi, có tự tin để cá cược, đợi chút nữa có thể đi cùng tôi, tôi sẽ cho mọi người xem một số thứ.
Bất luận các người lựa chọn như thế nào, tôi muốn bổ sung thêm là, thực ra đây không có thể nói là một ván cá cược, cũng có thể không phải, ở lại mê cung, sớm muộn gì cũng có ngày đói mà chết, sớm muộn gì cũng bị quái vật ăn thịt, mọi người cũng không còn đường ma lựa chọn.
Hắn nói xong, cơ bản không phải là hù dọa, cơ hội cho người bên trái, bên phải hỏi, trực tiếp hướng ra ngoài cửa lớn, bây giờ khoảng cách chuyển đổi của mê cung không đến nửa tiếng đồng hồ, tấm bản đồ mới của các nhà khoa học vẫn chưa có, chỉ có thể ở khu 9 tìn Trùng Tử, làm đối tượng thí nghiệm của hắn.
Nếu không vì muốn thử uy lực của thanh kiếm chiến đấu, Sở Vân Thăng cũng không muốn chứng minh gì.
Tin thì tin, không tin thì không tin, huống chi trong toàn bộ quá trình hành động, người nguy hiểm nhất chính là hắn, những người này chỉ đứng ở phía sau phụ trách phá hủy, không đủ tư cách nghi ngờ hắn.
Nhưng, hắn từ từ hiểu ra, nếu hôm nay gặp quái vật giữa đường, không sớm thì muộn, những chiến sĩ giác tỉnh trong Côn thành nguy cơ tử vong một lần nữa là rất cao, đầu tiên chính là an toàn của chính bọn họ, Sở Vân Thăng muốn chết hay không, bọn chúng không quan tâm, bọn họ quan tâm chính là, quân đội cố ý để bọn họ thậm chí cả Sở Vân Thăng vào con đường chết, đi thu hút sự chú ý của quái vật, cuối cùng là để quân mã của quân đội thừa phá vỡ mê cung lui ra.
Cho nên thực lức của Sở Vân Thăng, đối với họ mà nói rất quan trọng, việc này chính là thay chết cho quân đội, vẫn là vẫn đề chiến hữu.
Tốc độ của Sở Vân Thăng chầm chậm tiến lên phía trước, phía sau hắn có ít nhất 7-8-10 chiến sĩ giác tỉnh, sắc mặt của hắn e ngại, chọn trúng một thùng dầu ở một góc xa, hình như hai con Trùng Tử đang giao phối với nhau.
Cùng một lúc lựa chọn hai con đường, Sở Vân Thăng cũng không có cách nào khác, nơi bên cạnh quá xa, cơ bản không có thời gian đi tìm, sau thí nghiệm, hắn vẫn phải nắm chặc thời gian chế ra nguyên phì có tính công kích giai đoạn cao nhất để đối phó với quái vật hỏa diễm.
Tất cả mọi người to gan, nếu là bình thường, chiến sĩ giác tỉnh gặp ba đến 5 thậm chí là 10 con Trùng Tử, là chuyện bình thường, nếu trên đường gặp 3-5 thậm chí là 10 con Trùng Tử cũng là chuyện bình thường, đều không dám dùng sức chiến đấu, nhiều nhất là dùng mưu trí, nếu cùng một lúc gặp đến hai con, cái đó thì cũng không nói được gì, chạy được xa bao nhiêu thì chạy.
Lúc này, đám người này cũng khoảng hơn 80 người, cộng thêm Sở Vân Thăng có chiến giáp đỏ, cũng không phải quá sợ hãi, nhưng không gi dám tiến lại gần, nếu không cân thận bị Trùng Tử hút vào trong bụng, chết cũng không đáng, quá vớ vẩn, do vậy, dừng bước từ phía xa xa.
Quá trình giao phố của Trùng Tư quá đột ngột, giống như đốt pháo, Sở Vân Thăng tức giận.
Sở Vân Thăng hít thở thật sâu, tự quyết kĩ thuật của kiếm chiến ánh nên trong não hắn.
Sát một tiếng đột , giữa không trung, nguyên khí luyện hóa trước kia giống như sông rồi trở thành biển, theo tự quyết tỏ trong cơ thể, su thế Thiên Ích kiếm của hắn không thể uy lực đến như vậy.
Đón Trùng Tử ăn thịt đến, Sở Vân Thăng chém một nhát kiếm, trong chớp mắt, uy nghiêm của kiếm tỏa ra từ phía.
Bóng kiếm ngưng tù khắp nơi, nhìn mọi người, giật mình một trận, xông vào con Trùng Tử phía trước, giống như rắn gặp được mồi, trong nháy mắt băm vằm nó ra thành từng mảnh nhỏ.
Sau cùng, một con Trùng Tử chỉ kịp thời thu hồi một nửa thân thể, một nửa thân bị kiếm chém nát vụn, sợ hãi ma lùi nhanh.
Mội kiếm, chỉ một kiếm, một chết một trọng thương.
Đây là phương pháp giả chết để công kích Trùng Tử, Sở Vân Thăng không dự định biểu diễn lại quá trình, nhiều nhất là hưng hăng một chút, không ngờ, lại là một trận ngạc nhiên như vậy.
Cho nên, mọi người đều có ý nghĩ là ; đây mới chính là thủ đoạn công kích của chiến sĩ giác tỉnh sao?
Lúc này, không phải bọn họ, chính là Sở Vân Thăng, trong đầu chỉ trống rỗng thôi.
Đây là lần đầu tiên hắn xuất kiến chiến, ban đầu cho rằng thủ pháp và trình độ ban đâu hai nguyên thiên không thuần thục, một kiến làm thương Trùng Tử cũng không được, lúc bản thân đạt đến thiên đỉnh một nguyên thiên, cũng không thể một kiếm làm trọng thương Trùng Tử ăn thịt.
Nghĩ đến, tuy là như vậy, cường hãn của kiếm chiến, trong nháy mắt làm trọng thương một con.
Thiên quân ích dịch, đó là kĩ thuật độc chế của tiền bối ghi lại trong sách cổ.
Nhưng đối với cảnh giới sát thiên quân , bây giờ Sở Vân Thăng vĩnh viễn không dám nghĩ tới.
Giật mình như vậy, con Trùng Tử nửa người đã bỏ chạy đi một đoạn xa rồi, Sở Vân Thăng tuyệt đối không hạ thủ lưu tình, đặc biệt là đối với quái vật hung tàn này.
Hàn băng tiễn lập tức di động trên tay hắn, bắn liên tiếp, cuối cùng Trùng Tử nửa người cũng bị đông lại.
Sở Vân Thăng cũng không chú ý phía sau mình lại có gần 10 người, khống chế nạp phù, Trùng Tử nửa người bị chém thành từng mảnh nhỏ, toàn bộ thu vào nạp phù, đánh với trùng tử cơ bản không tiêu hao mấy năng lượng, tất cả nguyên khí, hắn quả thực không nở để lãng phí.
Trùng Tử mất tích, một lần nữa lại làm cho chiến sĩ giác tỉnh hoảng sợ, người này nhìn người kia, sau khi Sở Vân Thăng biến mất, bọn họ mới tỉnh ngộ, vội vàng tìm bóng dáng Sở Vân Thăng, nghi ngờ và quay về Đại Hạ.
Trong khoảng thời gian ngắn, đại sảnh lập tức náo nhiệu trở lại, người nhìn thấy Sở Vân Thăng đang luyện kiếm, thêm dầu tăng dẫm chua, miêu tả sinh động tình hình lúc đó, làm cho những người không nhìn thấy cảm thấy đáng tiếc, không tận mắt nhìn thấy.
Điều làm cho Sở Vân Thăng khóc cười không được, trong số 80 người này, có một bộ phận nhỏ nghi vẫn lúc trước, cũng kịch liệt ủng hộ Sở Vân Thăng.
Tuy vẫn còn một số người lo lắng, nhưng Sở Vân Thăng từ trối không giải thích, bọn họ cũng không có cách nào, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng làm theo lời của Sở Vân Thăng, bọn họ cũng không còn cách lựa chọn khác, vì Đỗ đoàn trưởng nói qua rồi, sau khi phá hủy mê cung, làm thể nào tìm ra đường ra, thoát khỏi mê cung, chỉ có thôi diễn của nhóm giáo sư, mới có thể thành công, từng câu từng chữ chỉ là đi theo quân đội, mới có con đường thoát thân, cho nên muốn độc thân bên ngoài, ngồi hưởng thành công, Đỗ đoàn trưởng tuyệt đối không cho người đó đi theo.
Bây giờ Sở Vân Thăng đang ở trong phòng, tính toán cần phải nhanh chóng lục chế ra mấy thanh nguyên phù cao cấp, đối phó với quái vật hỏa diễm.
/495
|