Đỗ Kỳ Sơn suy nghĩ không lâu, cũng đồng ý, Sở Vân Thăng luôn quan sát hắn, hơn nữa ngoài biện pháp này ra hắn không còn lựa chon nào khác nữa, loại quái vật này nghĩ lại mà làm cho con người ta cảm thấy khiếp sợ, đó là một sự vật không có gì kháng cự.
Vì đột ngột của Cam Tử Cường, chiến sĩ giác tỉnh của quân đội đã thu dọn sạch sẽ hắn và đồng bọn, mai táng của Diêu Tường cũng không có nhiều ý nghĩa, Sở Vân Thăng tạm thời hành động cùng quân đội, tự mình vạch ra kế hoạch, đối với Diêu Tường mà nói, quá mạo hiểm.
Dự định của hắn là đi công kích những con Trùng Tử đáng chết kia, theo cách nói của giáo sư Tôn, lũ quái vật kia thuộc loại sinh vật trực khang thể, loại quái vật này Sở Vân Thăng gặp qua đúng một lần, kích thướng thân hình dài khoảng 10m, thường sống quanh quẩn ở những cây to, màu sắc thân thể có thể thay đổi tùy vào hoàn cảnh, giả dạnh thành nhiều hình thái sinh vật.
Thức ăn của trùng tử ăn thịt là những sinh vật cổ quái sống trên cây và dưới đất, chính là những quái vật mắt đổ và con người, Sở Vân Thăng thạm chí rất lâu từ trước, phát hiện ra thi thể quái vật có răng nanh cục nhọn, nhưng trong mê cung xương mù, từ trước đến giờ hắn chưa thấy những loài động vật sống kì quái như vậy, không biết là vì sao?
Nó không có lân phiến, cũng không có giáp xác, thịt nó mềm mềm, nhìn không thấy có năng lục phòng hộ gì, thục tế cũng không phải như thế, lúc đó Sở Vân Thăng cầm thành Thiên Ích kiến lên, bổ, trảm, đâm, chọc...Dùng cách phương pháp tấn công, thì thấy thịt của nói vừa đàn hồi vừa trơn, tính co dãn và tính dai cực mạnh, từ trước đến giờ Sở Vân Thăng chưa nhìn thấy bao giờ, thỉnh thoảng, lấy Thiên Ích kiếm sắc bén, chọc vào da của nói, nhưng không có cách nào đâm phá.
Đối với nó, Sở Vân Thăng cũng không phải không có cách, chỉ có hắn mới có những phương pháp đặc biệt, chính là dùng nguyên khí thâm hầu của mình, một bên so đấu làm tiêu hao nguyên khí của Trùng Tử, còn một bên dùng chất nhầy của xích giáp trùng đốt nó, chất nhầy có thể phá hủy da thịt của nó, sau đó có thể dùng thanh Thiên Ích kiếm đâm nó.
Trong nạp phù của Sở Vân Thăng, có một lượng chất ăn nhầy có tác dụng ăn mòn rất lớn, từ trước đến giờ chưa dùng đến bao giờ, kết quả càng tích càng nhiều, hắn có thể tiết kiệm không gian của nạp phù, có thể bỏ đi rất nhiều.
Đối phó với Trùng Tử ăn thịt, cần tiêu hao một lượng nguyên khí cực lớn của Sở Vân Thăng, đây cũng chính là nguyên nhân mà Sở Vân Thăng phải tìm nó, dựa vào tốc độ cục nhanh rèn luyện nguyên khí trong chiến đấu, thực tại chính là quá trình rèn luyện phòng thích nguyên khí.
Đương nhiên, hắn có thể dựa vào lục chế nguyên phù để rèn luyện nguyên khí, nhưng nếu làm như vậy, nhiếp nguyên phù chỉ còn lại 10 thanh, cơ bản khong để bổ sung đại lượng nguyên khí trong hai nguyên thiên.
Hắn nhất định phải đấu một trận rồi nghỉ một trận, mạo hiểm đi công kích quái vật này, để bổ sung một lượng nguyên khí nhất định.
Tu luyện cảnh giới một nguyên thiên, là cơ giới lặp lại của quá trình rèn luyện cơ thể đơn giản, những nguyên khí đó là quá trình luyện tập không ngừng của cơ thể, tiến tiến xuất xuất, hình như quá trình học tập không ngừng nghỉ của học sinh lớp một, luyện tập, luyện tập, lại luyện tập, không có bất kì mưu cơ gì.
Tuyệt chiêu chính là quán trình luyện tập cuối cùng, một nguyên thiên là như vậy đó, rèn luyện hết sức chính là cảnh giới cuối cùng.
Tất cả các nguyên lí là như vậy, dựa vào quy tắc và phương pháp, sau khi hắn luyện tập đến cảnh giới hai nguyen thiên, mới có thể từ từ đi tìm hiểu, đi tiếp xúc.
Đây chính là phương pháp mà sách cổ dạy hắn, từ mô phòng gì cũng không hiểu đến đẩy mạnh sự lĩnh ngộ, tùng bước, từng bước, năng lực và cảnh giơi nguyên thiên của bản thân đề cao, ổn định.
Sở Vân Thăng nhìn đồng hồ, khoảnh cách đến mê cung xương mù đến tầng thứ chính chỉ còn hơn 5 tiếng đồng hồ nữa, hắn từ chỗ Phương Tử Văn, vẽ ra một tấm bản đồ mới rất thông thường, cùng với lời ước hẹn với Đỗ đoàn trưởng, 5 tiếng, hắn phải quay lại Cẩm Giang Đại Hạ một chuyến, ngoài thi thể của quái vật ra, hắn phải vẻ tấm bản đồ mới cho các nhà khoa học thôi diễn.
Quái vật mắt đỏ cũng không còn nhiều nguyên khí, số lượng cục kì nhiều, phiền toái vô cùng vô tận, chỉ có thể chạy trốn, trên quãng đường Sở Vân Thăng luôn tránh né bọn chúng, cũng may Trùng Tử ăn thịt không có trên cây, tránh đi rất nhiều phiền phức.
Nguy hiểm nhất chính là những quái vật hỏa diễm hình điểu kia thích ăn thịt lợn, hai cánh có chút hư ảo hoa mĩ,Xích Viêm có thể bám rất nhiều, giống như hỏa đàm của con nhiên thiêu, nguyên khí hỏa đều bị phô ra, không phải nói đến người bình thường, chính là chiến sĩ giác đấu có năng lực kháng cự thấp đầu có thể bị đối thành tro bụi.
Đội ngũ của Đỗ đoàn trưởng xuất phát, bọn họ tiến vào không những hoàn thành điều kiện của Sở Vân Thăng để ra, còn tập trung được những chiến sĩ giác tỉnh còn sót lại, sau ba nguyên thiên quyết chiến phá giải mê cung xương mù.
Sở Vân Thăng lựa chon phương hướng tương phản với bọn họ, từ khu 9 chui ra, đến khu trung tâm chính là khu 2.
Đây cũng là đoạn Côn Thành phồn hoa náo nhiệt nhất, tấc đất tấc vàng, nhà cửa mọc san sát, không đếm được, nếu hôm nay tàn phá, trong mê cung xương mù chỉ còn lại một thoáng xương mù, một mảng hỗn độn.
Bốn phía xung quanh đều là cây cối lớn bao vây, Sở Vân Thăng chèo lên cây cao 2m, có chút trơn, Sở Vân Thăng cẩn thận leo lên cành khác, cành đó, gần sát cở sổ khu nhà.
Vừa rồi không lâu, sau ngôi nhà lớn kia, Sở Vân Thăng phát hiện ra một con Trùng Tử ăn thịt đang ăn, hắn nhanh chóng quay trở lại, chuẩn bị vào khu nhà ẩn núp, cú công kích thứ nhất là dùng chất nhầy ăn mòn của xích giáp trung.
Tòa nhà này vốn là nhà sách, sách bên trong vốn đã toán loạn trên mặt đất, một bộ phận thì bị đốt thành đống lửa, tựa như có người đem nó ra đốt để suởi ấm, nhưng bây giờ ngoài mấy thi thể ra, không một người nào sống sót nữa.
Sở Vân Thăng dẫm lên đóng tro bụi đó, rất nhanh đến chiếc cửa sổ đối diện, tiếp tục đi, mẳt khác có một con từ phía dưới đi tới, hình hài giap xoa, phương hương buông xuống mặt đất, trùng tử ăn thịt đang ắn thức ắn đang ở trên cây Cam Chi.
Đối tượng thức ăn của nói chính là quái vật mắt đỏ sống ở tằng dưới, đại khái là có 3-4 con.
Phương pháp ăn thức ăn của trùng tử rất đơn giản, hai miệng phía trước và phía sau, có thể mở rộng ra, sau đó hình thành lực hút gió rất lớn, quái vật mắt đỏ chống lại loạn lục này chỉ có con đường chết, sau đó từng bước, từng bước mở miệng to lên gấp đôi.
Sở Vân Thăng dùng da, thịt Trùng tử làm chất ăn mòn, chậm rãi tiến lại gần nó một cách cẩn thận, và dừng lại ở chỗ gạch chéo, đợi đến lúc còn lại một con quái vật mắt đỏ cuối cùng, hắn nhẹ nhàng nháy lên, thuận tay kéo cây Chi Cam xuống, từ từ xuống, tay trái run lên, một bao chất dịch ăn mòn lập tức đổ vào thân hình trừng tử ăn thịt, thậm chí còn rơi vào miệng nó.
Trùng Tử ăn thịt không có mắt, nó dựa vào mùi vị của thịt lợn vào kẻ dịch, vì Sở Vân Thăng có lục giáp phù và chiến giáp bảo hộ, mùi bị ngăn cách hoàn toàn, không dẫn phát chấn động, quái vật không phát hiện ra.
Nhưng, nó cũng không kịp tránh né, Trùng Tử ăn thịt đã bị chất dịnh ăn mòn phủ vào người, cảm giác được nguy hiểm, cơ thể vội vàng cử động, cuối cùng có một con quái vật mắt đỏ không bị bị rớt vào miệng, nhanh chóng quay lại đáng Sở Vân Thăng.
Vì đột ngột của Cam Tử Cường, chiến sĩ giác tỉnh của quân đội đã thu dọn sạch sẽ hắn và đồng bọn, mai táng của Diêu Tường cũng không có nhiều ý nghĩa, Sở Vân Thăng tạm thời hành động cùng quân đội, tự mình vạch ra kế hoạch, đối với Diêu Tường mà nói, quá mạo hiểm.
Dự định của hắn là đi công kích những con Trùng Tử đáng chết kia, theo cách nói của giáo sư Tôn, lũ quái vật kia thuộc loại sinh vật trực khang thể, loại quái vật này Sở Vân Thăng gặp qua đúng một lần, kích thướng thân hình dài khoảng 10m, thường sống quanh quẩn ở những cây to, màu sắc thân thể có thể thay đổi tùy vào hoàn cảnh, giả dạnh thành nhiều hình thái sinh vật.
Thức ăn của trùng tử ăn thịt là những sinh vật cổ quái sống trên cây và dưới đất, chính là những quái vật mắt đổ và con người, Sở Vân Thăng thạm chí rất lâu từ trước, phát hiện ra thi thể quái vật có răng nanh cục nhọn, nhưng trong mê cung xương mù, từ trước đến giờ hắn chưa thấy những loài động vật sống kì quái như vậy, không biết là vì sao?
Nó không có lân phiến, cũng không có giáp xác, thịt nó mềm mềm, nhìn không thấy có năng lục phòng hộ gì, thục tế cũng không phải như thế, lúc đó Sở Vân Thăng cầm thành Thiên Ích kiến lên, bổ, trảm, đâm, chọc...Dùng cách phương pháp tấn công, thì thấy thịt của nói vừa đàn hồi vừa trơn, tính co dãn và tính dai cực mạnh, từ trước đến giờ Sở Vân Thăng chưa nhìn thấy bao giờ, thỉnh thoảng, lấy Thiên Ích kiếm sắc bén, chọc vào da của nói, nhưng không có cách nào đâm phá.
Đối với nó, Sở Vân Thăng cũng không phải không có cách, chỉ có hắn mới có những phương pháp đặc biệt, chính là dùng nguyên khí thâm hầu của mình, một bên so đấu làm tiêu hao nguyên khí của Trùng Tử, còn một bên dùng chất nhầy của xích giáp trùng đốt nó, chất nhầy có thể phá hủy da thịt của nó, sau đó có thể dùng thanh Thiên Ích kiếm đâm nó.
Trong nạp phù của Sở Vân Thăng, có một lượng chất ăn nhầy có tác dụng ăn mòn rất lớn, từ trước đến giờ chưa dùng đến bao giờ, kết quả càng tích càng nhiều, hắn có thể tiết kiệm không gian của nạp phù, có thể bỏ đi rất nhiều.
Đối phó với Trùng Tử ăn thịt, cần tiêu hao một lượng nguyên khí cực lớn của Sở Vân Thăng, đây cũng chính là nguyên nhân mà Sở Vân Thăng phải tìm nó, dựa vào tốc độ cục nhanh rèn luyện nguyên khí trong chiến đấu, thực tại chính là quá trình rèn luyện phòng thích nguyên khí.
Đương nhiên, hắn có thể dựa vào lục chế nguyên phù để rèn luyện nguyên khí, nhưng nếu làm như vậy, nhiếp nguyên phù chỉ còn lại 10 thanh, cơ bản khong để bổ sung đại lượng nguyên khí trong hai nguyên thiên.
Hắn nhất định phải đấu một trận rồi nghỉ một trận, mạo hiểm đi công kích quái vật này, để bổ sung một lượng nguyên khí nhất định.
Tu luyện cảnh giới một nguyên thiên, là cơ giới lặp lại của quá trình rèn luyện cơ thể đơn giản, những nguyên khí đó là quá trình luyện tập không ngừng của cơ thể, tiến tiến xuất xuất, hình như quá trình học tập không ngừng nghỉ của học sinh lớp một, luyện tập, luyện tập, lại luyện tập, không có bất kì mưu cơ gì.
Tuyệt chiêu chính là quán trình luyện tập cuối cùng, một nguyên thiên là như vậy đó, rèn luyện hết sức chính là cảnh giới cuối cùng.
Tất cả các nguyên lí là như vậy, dựa vào quy tắc và phương pháp, sau khi hắn luyện tập đến cảnh giới hai nguyen thiên, mới có thể từ từ đi tìm hiểu, đi tiếp xúc.
Đây chính là phương pháp mà sách cổ dạy hắn, từ mô phòng gì cũng không hiểu đến đẩy mạnh sự lĩnh ngộ, tùng bước, từng bước, năng lực và cảnh giơi nguyên thiên của bản thân đề cao, ổn định.
Sở Vân Thăng nhìn đồng hồ, khoảnh cách đến mê cung xương mù đến tầng thứ chính chỉ còn hơn 5 tiếng đồng hồ nữa, hắn từ chỗ Phương Tử Văn, vẽ ra một tấm bản đồ mới rất thông thường, cùng với lời ước hẹn với Đỗ đoàn trưởng, 5 tiếng, hắn phải quay lại Cẩm Giang Đại Hạ một chuyến, ngoài thi thể của quái vật ra, hắn phải vẻ tấm bản đồ mới cho các nhà khoa học thôi diễn.
Quái vật mắt đỏ cũng không còn nhiều nguyên khí, số lượng cục kì nhiều, phiền toái vô cùng vô tận, chỉ có thể chạy trốn, trên quãng đường Sở Vân Thăng luôn tránh né bọn chúng, cũng may Trùng Tử ăn thịt không có trên cây, tránh đi rất nhiều phiền phức.
Nguy hiểm nhất chính là những quái vật hỏa diễm hình điểu kia thích ăn thịt lợn, hai cánh có chút hư ảo hoa mĩ,Xích Viêm có thể bám rất nhiều, giống như hỏa đàm của con nhiên thiêu, nguyên khí hỏa đều bị phô ra, không phải nói đến người bình thường, chính là chiến sĩ giác đấu có năng lực kháng cự thấp đầu có thể bị đối thành tro bụi.
Đội ngũ của Đỗ đoàn trưởng xuất phát, bọn họ tiến vào không những hoàn thành điều kiện của Sở Vân Thăng để ra, còn tập trung được những chiến sĩ giác tỉnh còn sót lại, sau ba nguyên thiên quyết chiến phá giải mê cung xương mù.
Sở Vân Thăng lựa chon phương hướng tương phản với bọn họ, từ khu 9 chui ra, đến khu trung tâm chính là khu 2.
Đây cũng là đoạn Côn Thành phồn hoa náo nhiệt nhất, tấc đất tấc vàng, nhà cửa mọc san sát, không đếm được, nếu hôm nay tàn phá, trong mê cung xương mù chỉ còn lại một thoáng xương mù, một mảng hỗn độn.
Bốn phía xung quanh đều là cây cối lớn bao vây, Sở Vân Thăng chèo lên cây cao 2m, có chút trơn, Sở Vân Thăng cẩn thận leo lên cành khác, cành đó, gần sát cở sổ khu nhà.
Vừa rồi không lâu, sau ngôi nhà lớn kia, Sở Vân Thăng phát hiện ra một con Trùng Tử ăn thịt đang ăn, hắn nhanh chóng quay trở lại, chuẩn bị vào khu nhà ẩn núp, cú công kích thứ nhất là dùng chất nhầy ăn mòn của xích giáp trung.
Tòa nhà này vốn là nhà sách, sách bên trong vốn đã toán loạn trên mặt đất, một bộ phận thì bị đốt thành đống lửa, tựa như có người đem nó ra đốt để suởi ấm, nhưng bây giờ ngoài mấy thi thể ra, không một người nào sống sót nữa.
Sở Vân Thăng dẫm lên đóng tro bụi đó, rất nhanh đến chiếc cửa sổ đối diện, tiếp tục đi, mẳt khác có một con từ phía dưới đi tới, hình hài giap xoa, phương hương buông xuống mặt đất, trùng tử ăn thịt đang ắn thức ắn đang ở trên cây Cam Chi.
Đối tượng thức ăn của nói chính là quái vật mắt đỏ sống ở tằng dưới, đại khái là có 3-4 con.
Phương pháp ăn thức ăn của trùng tử rất đơn giản, hai miệng phía trước và phía sau, có thể mở rộng ra, sau đó hình thành lực hút gió rất lớn, quái vật mắt đỏ chống lại loạn lục này chỉ có con đường chết, sau đó từng bước, từng bước mở miệng to lên gấp đôi.
Sở Vân Thăng dùng da, thịt Trùng tử làm chất ăn mòn, chậm rãi tiến lại gần nó một cách cẩn thận, và dừng lại ở chỗ gạch chéo, đợi đến lúc còn lại một con quái vật mắt đỏ cuối cùng, hắn nhẹ nhàng nháy lên, thuận tay kéo cây Chi Cam xuống, từ từ xuống, tay trái run lên, một bao chất dịch ăn mòn lập tức đổ vào thân hình trừng tử ăn thịt, thậm chí còn rơi vào miệng nó.
Trùng Tử ăn thịt không có mắt, nó dựa vào mùi vị của thịt lợn vào kẻ dịch, vì Sở Vân Thăng có lục giáp phù và chiến giáp bảo hộ, mùi bị ngăn cách hoàn toàn, không dẫn phát chấn động, quái vật không phát hiện ra.
Nhưng, nó cũng không kịp tránh né, Trùng Tử ăn thịt đã bị chất dịnh ăn mòn phủ vào người, cảm giác được nguy hiểm, cơ thể vội vàng cử động, cuối cùng có một con quái vật mắt đỏ không bị bị rớt vào miệng, nhanh chóng quay lại đáng Sở Vân Thăng.
/495
|