Sở, ba ngày sau gặp lại!" Sau khi trao đổi hoàn tất, thủy tinh y nhân trôi nổi di động, lần lượt quay vào bên trong khối lập phương, cô gái che mặt đi cuối cùng, lúc đi ngang qua Sở Vân Thăng, gật đầu nói.
Sở Vân Thăng đột nhiên hỏi một vấn đề mà hắn muốn hỏi nhưng vừa rồi lại quên: "Các ngươi không sợ ta sẽ tiết lộ bí mật sao?"
Cô gái che mặt khẽ mỉm cười nói: "Ai cũng có thể, chỉ có ngươi là không."
"Vì cái gì?" Sở Vân Thăng nhíu mày nói, vấn đề này rất mấu chốt, nhưng lại không có ý nghĩa thực tế, bởi vì câu trả lời không nhất định là sự thật.
Cô gái che mặt ở trong một đám ánh sáng, vừa từ từ bay lên, vừa nói: "Không nói đến việc ngươi có thể là người của chúng ta, mà cho dù không phải, bí mật trong tay ngươi cũng đã đủ nhiều, đủ nguy hiểm, trước gặp xui xẻo chỉ có thể là ngươi."
Sở Vân Thăng cười lạnh, khả năng có thể hoàn toàn chính xác như vậy, nếu hắn đem tin tức về sự tồn tại của thủy tinh y nhân nói ra, không thể nghi ngờ sẽ kích thích các thể lực muốn săn lùng hắn tăng thêm mức độ truy quét, bởi vì ngoài sách cổ ra hắn lại mang them một thứ đồ vật khác, chính là tung tích của thủy tinh y nhân.
Những người khác bị bắt chỉ cần cung khai hết sự tình của thủy tinh y nhân liền xong, mà hắn còn có bí mật về sách cổ, cho nên người khác tiết lộ ra ngoài sẽ không có việc gì lớn, nhưng hắn không được, một khi hắn nói ra, vốn tình thế thập phần ngiêm trọng có lẽ sẽ trở nên càng thêm điên cuồng.
Tuy rằng hắn đã không quá quan tâm chuyện bị ngũ tộc liên minh vây công, nhưng chỉ cần không phải đồ ngốc, cũng sẽ không đem chính mình từ hoàn cảnh thập phần không xong đẩy vào hoàn cảnh càng thêm không xong hơn nữa.
Cô gái che mặt vừa nhìn Sở Vân Thăng vừa chậm rãi tiến vào khối lập phương, trong không khí khẽ dao động một chút, khối lập phương mơ hồ rồi ẩn nhập vào trong không trung, cùng với nó bức tường phong bế không gian cũng nhanh chóng được thu lại, cùng với khối lập phương ẩn vào trong mây.
Đợi chúng hoàn toàn biến mất tại trên bầu trời, Sở Vân Thăng bỗng nhiên nhìn về khối lập phương nhỏ đang tỏa hào quang trong tay, không khỏi tự giễu một tiếng, minh bạch, hắn lại vừa trúng "tiểu thủ đoạn" của cô gái che mặt.
Hào quang thể đối với thủy tinh y nhân rất trọng yếu, điều này không giả, cái tên thủy tinh y nhân vừa mới bị hắn đuổi theo công kích kia, cũng là vì tại lúc thủy tinh y bị công phá, hào quang thể cũng bị kích hỏng mà dẫn tới hôn mê. Nhưng cô gái che mặt lá gan cũng lớn, vì đổi lấy tín nhiệm của mình, dám dùng thứ là "mệnh môn" của nàng để đặt cược, đồng thời với việc bỏ ra cái giá lớn như vậy cũng đồng thời để cho mình bị vướng vào "tiểu thủ đoạn" của nàng. Nàng đại khái đã tính đến mình nhất định lấy đi hào quang thể nhìn như là kiềm chế nàng, nhưng thật ra thứ này cũng đồng thời sinh ra liên hệ với bọn họ, trong ba ngày này, chỗ hắn ở sẽ không thể tránh khỏi tai mắt của họ.
Trong thời gian ngắn ngủi, có thể ra một kế liên hoàn đánh vào tâm lý con người như vậy, giống như lời nàng nói, cần không chỉ là tâm tư kín đáo, càng cần hơn nữa chính là đảm lược hơn người.
Sở Vân Thăng có thể đem hào quang thể vứt bỏ, hoặc là để vào vật nạp phù, nhưng cái này không giải quyết được vấn đề. Phi thuyền của thủy tinh y nhân - khối lập phương tự toàn (tự quay tròn) kia, chẳng qua chỉ là trốn ở trong không trung mà thôi, cũng không có rời đi, thủ lĩnh của bọn họ đã nói được rất rõ ràng, một khi phát hiện dị thường, sẽ lập tức triển khai hành động, mà cái gì là dị thường? Chúng tuy rằng không có nói rõ, nhưng Sở Vân Thăng rất rõ ràng, chẳng qua chỉ là phát sinh trong vấn đề truy tung mình mà thôi.
Ý niệm khẽ lướt qua, khi đã hiểu rõ ý đồ của đối phương, Sở Vân Thăng cũng sẽ không muốn gì hơn nữa, với hắn mà nói, nếu muốn tại mưu lược, là điểm yếu của chính mình, cùng người khác đọ sức, đấy mới thực sự là ngu xuẩn! Nếu hắn là người thông minh, sớm đã phát đạt ở thời đại Dương Quang rồi, đâu còn chờ tới hôm nay? Trước mắt còn không bằng lợi dụng thời gian ba ngày này, nắm chặt chuẩn bị các loại vật tư chiến đâu, đây mới là điểm mạnh của hắn!
Lúc này, chung quanh trụ sở của Lập Hoa Gia, nơi bị kịch chiến phá hủy, bắt đầu mơ hồ truyền tới tiếng kêu sợ hãi cũng như những tiếng bước chân vội vàng của người bên ngoài...
Sở Vân Thăng kéo lại cổ áo, hai tay nhét trong túi quần, dùng tốc độ cực nhanh, lách mình chui vào con đường nhỏ tối tăm. (nhét tay trong túi quần chạy khó chịu bỏ xừ, anh Sở định tạo dáng chăng ;) - DG)
"Toàn bộ người của Lập Hoa Gia đều chết rồi!" Rút cuộc từ phế tích truyền đến tiếng thét run sợ!
"Xong hết rồi, nhất định là tên người Trung Quốc kia, nhanh đi nói cho Thu Nguyệt Gia!"
...
Tây Phổ Giang, dưới một tòa nhà còn hoàn hảo, hơn mười chiếc ô tô vứt đi được sắp đặt cẩn thận xung quay tòa nhà, tạo thành một tường vây phòng hộ, vài người có võ trang cũng không hoàn toàn đầy đủ, đi lại trên bức tường dựng bằng ô tô, cảnh giác tuần tra bốn phía.
Sương chiều trầm lắng phủ lên đường phố, một thân ảnh máu xám nhạt chậm rãi đi hướng tòa nhà. Hai bên đường sột soạt xuất hiện từng bóng người, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn ngó hắn, một kẻ xa lạ. Nhiều năm sống trong khu phế tích làm bọn hắn dưỡng thành một loại ngưng tụ, cũng là một thói quen, chỉ dựa vào người quen, còn đối với người lạ có loại cảnh giác và bài xích trời sinh.
"Đứng lại! Ngươi là ai? Tới nơi này làm gì?" Trên bức tường bằng ô tô, một thanh âm đàn ông lạnh lùng cứng ngắc vang lên, họng súng đen ngòm trong tay rõ ràng giống như có thể tùy lúc mà nhả đạn.
"Ta tìm Hách Húc, nghe nói hắn ở chỗ này." Chiến giáp cùa Sở Vân Thăng đã tổn hao hầu như không còn, đang mặc trên người vẫn là bộ quần áo "bách gia y" (vá chằng vá đụp, màu sắc hỗn loạn, hẳn là thế :p - DG) mà bọn người Hách Húc đưa cho. Hơn nữa hắn tuy đã đến Thân thành hơn một tháng nhưng thực tế số lần lộ diện lại không quá hai, ba lượt, người nơi này không nhận ra cũng là sự tình bình thường.
"Hách ca không có ở đây! Nhìn người tướng mạo không quen thuộc, chắc là từ nơi khác mới trốn đến phải không! Qua tòa nhà bên kia, nơi này là tổng bộ, không phải là những người vừa mới tới như ngươi có tư cách tiến vào!" Thủ vệ hướng phía một tòa nhà rách nát ở mặt bắc chép miệng, lạnh lùng nói.
Mỗi lần có một đám người mới tới, đều có người nóng lòng hướng hai vị đại ca thể hiện năng lực của mình, kỳ vọng đạt được địa vị nhất định ở chỗ này, hy vọng có thể sống tốt hơn người khác một chút, thủ vệ thấy cũng nhiều, xử lý lại càng nhiều, nên cũng mặc kệ không hỏi nguyên nhân.
"Nếu như hắn không có ở đây, ta tìm Lâm Khang!" Lần này, Sở Vân Thăng không đợi đối phương trả lời, ngay lập tức lại dồn ép nói tiếp: "Lâm Khang nếu không tại, vậy thì tìm lão đại đầu lĩnh của các ngươi!"
Thủ vệ kia vốn là sững sờ, đột nhiên cười nói: "Ta nói ngươi tỉnh lại đi, trò này sớm đã có người dùng qua, đừng tưởng rằng nghe qua tên của mấy vị đại ca là có thể trà trộn vào, ngoan ngoãn đi sang bên kia, chờ ngươi có đủ tư cách lại đến à!"
Sở Vân Thăng ánh mắt phát lạnh, hắn chỉ có thời gian ba ngày, không thể lãng phí một khắc nào, sao có thể ở chỗ này trì hoãn? Nhưng hắn chưa từng nói tên cho bọn họ, miệng không bằng chứng chỉ sở tên thủ vệ này cũng sẽ không để hắn đi vào, vì vậy dứt khoát rút Thiên Ích kiếm ra, một kiếm chém vào không trung, sáu đạo kiếm khí gào thét mà ra, từng tia bạch mang chợt hiện, phóng tới phía tường vây.
Trong khoảnh khắc, bức tường tưởng chừng như là tường đồng vách sắt chợt giống như bọt nước mà bắn ra tung tóe, liên tục bị đánh sập, hất tung, chém vụn, những âm thanh gào thét, xé rách không ngừng vang lên.
Người thủ vệ quá sợ hãi, vội vàng thối lui cả chục bước, trợn mắt há hốc mồm, nếu không phải Sở Vân Thăng không muốn giết người, giờ phút này hắn đã phân thây tại chỗ rồi.
"Rầm, Ào Ào!"
Sau khi kiếm khí phá vỡ một góc tường liền dừng lại!
Mà trong khoảnh khắc này, tường ô tô tưởng chừng kiên cố đã bị phá ra một lỗ hổng thật lớn, mà thân xe trên đường đi của kiếm khí đã hoàn toàn biến thành mảnh vụn!
"Hiện tại ta có tư cách tiến vào chưa?" Sở Vân Thăng cầm theo Thiên Ích kiếm, vừa sải bước đi qua bức tường, vừa trầm giọng nói.
Trong lúc thủ vệ vẫn còn cả kinh, sững sờ không nói được câu nào, từ trong tòa nhà đã phóng ra hơn mười đạo thân ảnh lăng lệ ác liệt.
Kiếm Thiên Ích trong tay Sở Vân Thăng nhẹ nhàng chấn động, sáu đạo kiếm khí còn dư đang xếp hàng trên mặt đất, ông ông rung động, đột ngột từ mặt đất lao lên chém rụng hết tất cả binh khí trong tay bọn hắn, mà một đạo cuối cùng chém vào phía trước mặt, cách người bọn hắn chưa đến nửa mét mà tan biến.
"Người nào, dám đến nơi đây làm loạn!" Một đại hán tráng kiện khôi ngô, trực tiếp từ tầng ba phá cửa sổ lao ra hét lớn.
"Lão Sơn, dừng tay!" Từ tầng hai lại lao ra một đạo thân ảnh trên cổ buộc một chiếc khăn quàng màu trắng, tóm lấy đại hán tráng kiện mà rơi trên mặt đất.
"Mai lão đệ, người ta đều đánh tới tận cửa rồi..." Đại hán kia không phục cả giận nói.
"Ngươi câm miệng!" Người đàn ông tướng mạo tuấn tú, trên cổ thắt khăn quàng màu trắng, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, quay người lại cung kính nói với Sở Vân Thăng: "Vị đại ca này, hẳn là người trong lời của Hách ca, là cao thủ một kiếm bức lui Tinh Dã Gia cùng Lập Hoa Gia rồi! Mau mời vào bên trong ngồi, những huynh đệ này không có gặp qua phong thái của đại ca, kính xin ngàn vạn không nên trách."
Lời hắn vừa nói ra, mọi người chung quanh đều lập tức hít vào khí lạnh, hai ngày nay, tin tức về tuyệt đỉnh cao thủ này đã truyền đến loạn rồi, rất nhiều người thậm chí cho rằng, người này nếu vẫn một mực ở tại Giang Đông, thời gian dài có thể sẽ có bất lợi đối với phía tây, do đó đều có chút lo lắng.
"Ta cùng Hách Húc từng nói qua, có một số sinh ý trao đổi muốn cùng các ngươi bàn luận, hắn nếu như không có ở đây, không biết ai có thể làm chủ?" Sở Vân Thăng thu hồi Thiên Ích kiếm, đi thẳng vào vấn đề nói.
"Tiểu đệ xác thực không làm chủ được cái nay, bất qua hai vị đại ca đang ở đây, hiện tại chắc đã xuống đến dưới tầng rồi, mời đại ca vào nhà nói chuyện."
Trong lúc người đàn ông tuấn tú họ Mai nói chuyện, từ trong tòa nhà trước sau đi ra hai người, một người thân hình cao ngất, một người khuôn mặt trắng bệch, nhìn cử động tránh đường của người khác, hẳn đây là hai vị chủ nhân của tòa nhà.
Sở Vân Thăng cũng không có tiến vào nhà, mà trực tiếp rút ra Thiên Ích kiếm, cắm trên mặt đất nói thẳng: "Hai vị nếu như có thể làm chủ được, vậy ta dùng thanh kiếm giống như thế này cùng với chiến giáp trao đổi với các ngươi, được hay không cứ nói là được."
Hai người nọ nhìn thoáng qua nhau, trong đó người đàn ông trung niên khuôn mặt trắng bệch, gật đầu nói: "Chúng ta có thể làm chủ, chẳng qua không biết huynh để muốn đổi thứ gì đây?"
Sở Vân Thăng cũng không biết bọn họ có thứ đồ mình cần hay không, nhưng ở Thân thành, những người này đến sớm nhất, hẳn là căn cơ sâu đậm nhất, nếu như bọn họ không có thì người khác càng không có, vì vậy lập tức nói ra: "Đầu tiên, ta muốn Trùng giáp, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu; tiếp theo, ta muốn một chiếc thuyền, không nên quá lớn, cũng không nên quá nhỏ; cuối cùng, ta biết các ngươi cũng không có nhiều đồ ăn, ta chỉ cần rượu, rượu cồn các loại cùng quần áo và các loại đồ chống rét."
Sở Vân Thăng đột nhiên hỏi một vấn đề mà hắn muốn hỏi nhưng vừa rồi lại quên: "Các ngươi không sợ ta sẽ tiết lộ bí mật sao?"
Cô gái che mặt khẽ mỉm cười nói: "Ai cũng có thể, chỉ có ngươi là không."
"Vì cái gì?" Sở Vân Thăng nhíu mày nói, vấn đề này rất mấu chốt, nhưng lại không có ý nghĩa thực tế, bởi vì câu trả lời không nhất định là sự thật.
Cô gái che mặt ở trong một đám ánh sáng, vừa từ từ bay lên, vừa nói: "Không nói đến việc ngươi có thể là người của chúng ta, mà cho dù không phải, bí mật trong tay ngươi cũng đã đủ nhiều, đủ nguy hiểm, trước gặp xui xẻo chỉ có thể là ngươi."
Sở Vân Thăng cười lạnh, khả năng có thể hoàn toàn chính xác như vậy, nếu hắn đem tin tức về sự tồn tại của thủy tinh y nhân nói ra, không thể nghi ngờ sẽ kích thích các thể lực muốn săn lùng hắn tăng thêm mức độ truy quét, bởi vì ngoài sách cổ ra hắn lại mang them một thứ đồ vật khác, chính là tung tích của thủy tinh y nhân.
Những người khác bị bắt chỉ cần cung khai hết sự tình của thủy tinh y nhân liền xong, mà hắn còn có bí mật về sách cổ, cho nên người khác tiết lộ ra ngoài sẽ không có việc gì lớn, nhưng hắn không được, một khi hắn nói ra, vốn tình thế thập phần ngiêm trọng có lẽ sẽ trở nên càng thêm điên cuồng.
Tuy rằng hắn đã không quá quan tâm chuyện bị ngũ tộc liên minh vây công, nhưng chỉ cần không phải đồ ngốc, cũng sẽ không đem chính mình từ hoàn cảnh thập phần không xong đẩy vào hoàn cảnh càng thêm không xong hơn nữa.
Cô gái che mặt vừa nhìn Sở Vân Thăng vừa chậm rãi tiến vào khối lập phương, trong không khí khẽ dao động một chút, khối lập phương mơ hồ rồi ẩn nhập vào trong không trung, cùng với nó bức tường phong bế không gian cũng nhanh chóng được thu lại, cùng với khối lập phương ẩn vào trong mây.
Đợi chúng hoàn toàn biến mất tại trên bầu trời, Sở Vân Thăng bỗng nhiên nhìn về khối lập phương nhỏ đang tỏa hào quang trong tay, không khỏi tự giễu một tiếng, minh bạch, hắn lại vừa trúng "tiểu thủ đoạn" của cô gái che mặt.
Hào quang thể đối với thủy tinh y nhân rất trọng yếu, điều này không giả, cái tên thủy tinh y nhân vừa mới bị hắn đuổi theo công kích kia, cũng là vì tại lúc thủy tinh y bị công phá, hào quang thể cũng bị kích hỏng mà dẫn tới hôn mê. Nhưng cô gái che mặt lá gan cũng lớn, vì đổi lấy tín nhiệm của mình, dám dùng thứ là "mệnh môn" của nàng để đặt cược, đồng thời với việc bỏ ra cái giá lớn như vậy cũng đồng thời để cho mình bị vướng vào "tiểu thủ đoạn" của nàng. Nàng đại khái đã tính đến mình nhất định lấy đi hào quang thể nhìn như là kiềm chế nàng, nhưng thật ra thứ này cũng đồng thời sinh ra liên hệ với bọn họ, trong ba ngày này, chỗ hắn ở sẽ không thể tránh khỏi tai mắt của họ.
Trong thời gian ngắn ngủi, có thể ra một kế liên hoàn đánh vào tâm lý con người như vậy, giống như lời nàng nói, cần không chỉ là tâm tư kín đáo, càng cần hơn nữa chính là đảm lược hơn người.
Sở Vân Thăng có thể đem hào quang thể vứt bỏ, hoặc là để vào vật nạp phù, nhưng cái này không giải quyết được vấn đề. Phi thuyền của thủy tinh y nhân - khối lập phương tự toàn (tự quay tròn) kia, chẳng qua chỉ là trốn ở trong không trung mà thôi, cũng không có rời đi, thủ lĩnh của bọn họ đã nói được rất rõ ràng, một khi phát hiện dị thường, sẽ lập tức triển khai hành động, mà cái gì là dị thường? Chúng tuy rằng không có nói rõ, nhưng Sở Vân Thăng rất rõ ràng, chẳng qua chỉ là phát sinh trong vấn đề truy tung mình mà thôi.
Ý niệm khẽ lướt qua, khi đã hiểu rõ ý đồ của đối phương, Sở Vân Thăng cũng sẽ không muốn gì hơn nữa, với hắn mà nói, nếu muốn tại mưu lược, là điểm yếu của chính mình, cùng người khác đọ sức, đấy mới thực sự là ngu xuẩn! Nếu hắn là người thông minh, sớm đã phát đạt ở thời đại Dương Quang rồi, đâu còn chờ tới hôm nay? Trước mắt còn không bằng lợi dụng thời gian ba ngày này, nắm chặt chuẩn bị các loại vật tư chiến đâu, đây mới là điểm mạnh của hắn!
Lúc này, chung quanh trụ sở của Lập Hoa Gia, nơi bị kịch chiến phá hủy, bắt đầu mơ hồ truyền tới tiếng kêu sợ hãi cũng như những tiếng bước chân vội vàng của người bên ngoài...
Sở Vân Thăng kéo lại cổ áo, hai tay nhét trong túi quần, dùng tốc độ cực nhanh, lách mình chui vào con đường nhỏ tối tăm. (nhét tay trong túi quần chạy khó chịu bỏ xừ, anh Sở định tạo dáng chăng ;) - DG)
"Toàn bộ người của Lập Hoa Gia đều chết rồi!" Rút cuộc từ phế tích truyền đến tiếng thét run sợ!
"Xong hết rồi, nhất định là tên người Trung Quốc kia, nhanh đi nói cho Thu Nguyệt Gia!"
...
Tây Phổ Giang, dưới một tòa nhà còn hoàn hảo, hơn mười chiếc ô tô vứt đi được sắp đặt cẩn thận xung quay tòa nhà, tạo thành một tường vây phòng hộ, vài người có võ trang cũng không hoàn toàn đầy đủ, đi lại trên bức tường dựng bằng ô tô, cảnh giác tuần tra bốn phía.
Sương chiều trầm lắng phủ lên đường phố, một thân ảnh máu xám nhạt chậm rãi đi hướng tòa nhà. Hai bên đường sột soạt xuất hiện từng bóng người, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn ngó hắn, một kẻ xa lạ. Nhiều năm sống trong khu phế tích làm bọn hắn dưỡng thành một loại ngưng tụ, cũng là một thói quen, chỉ dựa vào người quen, còn đối với người lạ có loại cảnh giác và bài xích trời sinh.
"Đứng lại! Ngươi là ai? Tới nơi này làm gì?" Trên bức tường bằng ô tô, một thanh âm đàn ông lạnh lùng cứng ngắc vang lên, họng súng đen ngòm trong tay rõ ràng giống như có thể tùy lúc mà nhả đạn.
"Ta tìm Hách Húc, nghe nói hắn ở chỗ này." Chiến giáp cùa Sở Vân Thăng đã tổn hao hầu như không còn, đang mặc trên người vẫn là bộ quần áo "bách gia y" (vá chằng vá đụp, màu sắc hỗn loạn, hẳn là thế :p - DG) mà bọn người Hách Húc đưa cho. Hơn nữa hắn tuy đã đến Thân thành hơn một tháng nhưng thực tế số lần lộ diện lại không quá hai, ba lượt, người nơi này không nhận ra cũng là sự tình bình thường.
"Hách ca không có ở đây! Nhìn người tướng mạo không quen thuộc, chắc là từ nơi khác mới trốn đến phải không! Qua tòa nhà bên kia, nơi này là tổng bộ, không phải là những người vừa mới tới như ngươi có tư cách tiến vào!" Thủ vệ hướng phía một tòa nhà rách nát ở mặt bắc chép miệng, lạnh lùng nói.
Mỗi lần có một đám người mới tới, đều có người nóng lòng hướng hai vị đại ca thể hiện năng lực của mình, kỳ vọng đạt được địa vị nhất định ở chỗ này, hy vọng có thể sống tốt hơn người khác một chút, thủ vệ thấy cũng nhiều, xử lý lại càng nhiều, nên cũng mặc kệ không hỏi nguyên nhân.
"Nếu như hắn không có ở đây, ta tìm Lâm Khang!" Lần này, Sở Vân Thăng không đợi đối phương trả lời, ngay lập tức lại dồn ép nói tiếp: "Lâm Khang nếu không tại, vậy thì tìm lão đại đầu lĩnh của các ngươi!"
Thủ vệ kia vốn là sững sờ, đột nhiên cười nói: "Ta nói ngươi tỉnh lại đi, trò này sớm đã có người dùng qua, đừng tưởng rằng nghe qua tên của mấy vị đại ca là có thể trà trộn vào, ngoan ngoãn đi sang bên kia, chờ ngươi có đủ tư cách lại đến à!"
Sở Vân Thăng ánh mắt phát lạnh, hắn chỉ có thời gian ba ngày, không thể lãng phí một khắc nào, sao có thể ở chỗ này trì hoãn? Nhưng hắn chưa từng nói tên cho bọn họ, miệng không bằng chứng chỉ sở tên thủ vệ này cũng sẽ không để hắn đi vào, vì vậy dứt khoát rút Thiên Ích kiếm ra, một kiếm chém vào không trung, sáu đạo kiếm khí gào thét mà ra, từng tia bạch mang chợt hiện, phóng tới phía tường vây.
Trong khoảnh khắc, bức tường tưởng chừng như là tường đồng vách sắt chợt giống như bọt nước mà bắn ra tung tóe, liên tục bị đánh sập, hất tung, chém vụn, những âm thanh gào thét, xé rách không ngừng vang lên.
Người thủ vệ quá sợ hãi, vội vàng thối lui cả chục bước, trợn mắt há hốc mồm, nếu không phải Sở Vân Thăng không muốn giết người, giờ phút này hắn đã phân thây tại chỗ rồi.
"Rầm, Ào Ào!"
Sau khi kiếm khí phá vỡ một góc tường liền dừng lại!
Mà trong khoảnh khắc này, tường ô tô tưởng chừng kiên cố đã bị phá ra một lỗ hổng thật lớn, mà thân xe trên đường đi của kiếm khí đã hoàn toàn biến thành mảnh vụn!
"Hiện tại ta có tư cách tiến vào chưa?" Sở Vân Thăng cầm theo Thiên Ích kiếm, vừa sải bước đi qua bức tường, vừa trầm giọng nói.
Trong lúc thủ vệ vẫn còn cả kinh, sững sờ không nói được câu nào, từ trong tòa nhà đã phóng ra hơn mười đạo thân ảnh lăng lệ ác liệt.
Kiếm Thiên Ích trong tay Sở Vân Thăng nhẹ nhàng chấn động, sáu đạo kiếm khí còn dư đang xếp hàng trên mặt đất, ông ông rung động, đột ngột từ mặt đất lao lên chém rụng hết tất cả binh khí trong tay bọn hắn, mà một đạo cuối cùng chém vào phía trước mặt, cách người bọn hắn chưa đến nửa mét mà tan biến.
"Người nào, dám đến nơi đây làm loạn!" Một đại hán tráng kiện khôi ngô, trực tiếp từ tầng ba phá cửa sổ lao ra hét lớn.
"Lão Sơn, dừng tay!" Từ tầng hai lại lao ra một đạo thân ảnh trên cổ buộc một chiếc khăn quàng màu trắng, tóm lấy đại hán tráng kiện mà rơi trên mặt đất.
"Mai lão đệ, người ta đều đánh tới tận cửa rồi..." Đại hán kia không phục cả giận nói.
"Ngươi câm miệng!" Người đàn ông tướng mạo tuấn tú, trên cổ thắt khăn quàng màu trắng, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, quay người lại cung kính nói với Sở Vân Thăng: "Vị đại ca này, hẳn là người trong lời của Hách ca, là cao thủ một kiếm bức lui Tinh Dã Gia cùng Lập Hoa Gia rồi! Mau mời vào bên trong ngồi, những huynh đệ này không có gặp qua phong thái của đại ca, kính xin ngàn vạn không nên trách."
Lời hắn vừa nói ra, mọi người chung quanh đều lập tức hít vào khí lạnh, hai ngày nay, tin tức về tuyệt đỉnh cao thủ này đã truyền đến loạn rồi, rất nhiều người thậm chí cho rằng, người này nếu vẫn một mực ở tại Giang Đông, thời gian dài có thể sẽ có bất lợi đối với phía tây, do đó đều có chút lo lắng.
"Ta cùng Hách Húc từng nói qua, có một số sinh ý trao đổi muốn cùng các ngươi bàn luận, hắn nếu như không có ở đây, không biết ai có thể làm chủ?" Sở Vân Thăng thu hồi Thiên Ích kiếm, đi thẳng vào vấn đề nói.
"Tiểu đệ xác thực không làm chủ được cái nay, bất qua hai vị đại ca đang ở đây, hiện tại chắc đã xuống đến dưới tầng rồi, mời đại ca vào nhà nói chuyện."
Trong lúc người đàn ông tuấn tú họ Mai nói chuyện, từ trong tòa nhà trước sau đi ra hai người, một người thân hình cao ngất, một người khuôn mặt trắng bệch, nhìn cử động tránh đường của người khác, hẳn đây là hai vị chủ nhân của tòa nhà.
Sở Vân Thăng cũng không có tiến vào nhà, mà trực tiếp rút ra Thiên Ích kiếm, cắm trên mặt đất nói thẳng: "Hai vị nếu như có thể làm chủ được, vậy ta dùng thanh kiếm giống như thế này cùng với chiến giáp trao đổi với các ngươi, được hay không cứ nói là được."
Hai người nọ nhìn thoáng qua nhau, trong đó người đàn ông trung niên khuôn mặt trắng bệch, gật đầu nói: "Chúng ta có thể làm chủ, chẳng qua không biết huynh để muốn đổi thứ gì đây?"
Sở Vân Thăng cũng không biết bọn họ có thứ đồ mình cần hay không, nhưng ở Thân thành, những người này đến sớm nhất, hẳn là căn cơ sâu đậm nhất, nếu như bọn họ không có thì người khác càng không có, vì vậy lập tức nói ra: "Đầu tiên, ta muốn Trùng giáp, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu; tiếp theo, ta muốn một chiếc thuyền, không nên quá lớn, cũng không nên quá nhỏ; cuối cùng, ta biết các ngươi cũng không có nhiều đồ ăn, ta chỉ cần rượu, rượu cồn các loại cùng quần áo và các loại đồ chống rét."
/495
|