Tại đường ranh giới của hai khu rừng chốc chốc lại có bọn đầu người cổ quái thò ra từ hai dãy cỏ đại loại như mây rừng mọc san sát, chúng cảnh giác giám sát nhất cử nhất động của đối phương.
“Đấy là Đằng nhân (người dây mây) thông tin, tên đầu tiên bị người Kim Giáp giết chết cũng thế. Trong tất cả các loại người thực vật, thực lực bọn chúng là yếu nhất, nhưng lại có vai trò không thể thiếu. Vách chủ phải thông qua chúng để giám sát nhất cử nhất động trong rừng. Có điều ngươi cũng đừng quá xem thường chúng, chúng tuyệt không phải loài người bình thường chúng ta nhây vào nổi.” Ông lão cẩn thận đem cây giáo đứt cất giấu vào mình nói khẽ.
Vân Thăng không nghe kỹ, hắn không quan tâm những điều này. Hắn chỉ muốn rời khỏi nơi đây, mà muốn rời khỏi hình như lại phải tránh qua tai mắt của bọn Đằng Nhân này, đây quả thật là việc phiền hà.
Hắn bất giác đưa mắt liếc nhìn đặc trưng của Đằng Nhân thông tin gần nhất.
“…xẹt…xẹt…”
Hắn lập tức phát hiện con Đằng Nhân đang trừng trừng ánh mắt cực kỳ hung hãn nhìn mình, hơn nữa miệng còn phát ra âm thanh bất mãn.
Ông lão thấy thế vội vàng lôi Vân Thăng đi, lão hạ giọng nhắc nhở: “Người trẻ tuổi, muốn sống ở đây, điều đầu tiên là trong bất kỳ lúc nào tuyệt đối không được nhìn thẳng bọn người thực vật. Chúng rất ghét ánh mắt mọi người nhìn nó,chọc giận chúng sẽ chết không toàn thây đấy!”
Vân Thăng thu hồi lại ánh mắt tiếp tục suy ngẫm vấn đề của mình, hắn kéo thấp mũi nón xuống tiếp tục đi nhanh.
Ánh sáng yếu ớt trên không dần dần biến mất, trong rừng thực vật bắt đầu sáng lên từng ngọn từng ngọn “đèn” dạ quang tựa những quả bí đỏ nhỏ nhắn xinh xắn óng ánh màu vàng đất, cũng có “đèn” hình sợi dài như các sợi dạ quang…khiến cả khu rừng thực vật được bao trùm trong một thế giới đêm huyền ảo, tĩnh lặng mà lại diệu kỳ.
“Đây là người Thảo Đinh (đèn cỏ), buổi tối toàn nhớ bọn chúng rọi sáng, nhưng có điều đừng bao giờ muốn đến gần chúng.Chúng chỉ hoạt động vào buổi tối. Nếu đến gần chùng, chúng sẽ mê hoặc thị giác của ngươi để con người bị đánh mất bản thân. Nó sẽ làm con nghĩ mình đã trở về thời đại Dương Quang, sau đó giấu họ đi, mãi cho đến khi họ cũng trở thành một thành viên trong chúng.” Ông lão thao thao bất tuyệt giới thiệu hết loài này sang loài khác có vẻ như vô cùng nắm rõ từng việc ở nơi này.
Đi lên phía trước nữa là từng dãy thực vật cao gần hai ba mét, có hình dạng giống cây xương rồng hình gậy màu vàng đất, có hơi khác chăng đoạn đường vừa rồi là đầu người không còn bay ra từ trên đỉnh, mà lần này chúng như được khảm sâu vào phần chân sát đất của loài thực vật lạ.
“Đó là người Gai (phóng gai), chúng rất nguy hiểm, hãy nhớ là đừng bao giờ nở nụ cười trước mặt chúng, dù ngươi chỉ thiện ý đi chăng nữa, chúng cũng sẽ nghĩ ngươi đang cười nhạo chúng mà phóng gai tấn công ngươi.” Ông lão nhấn mạnh.
Vân Thăng lại nhanh bước đi xuyên ra đằng sau, sau lưng bọn người Gai là loài thực vật có thân gỗ mà bán mà trên đó bám đầy các quả cả trông như hình con sò, có “con” khép miệng “con” há miệng để lộ ham hàm “răng nanh” nhọn hoắc.
Đầu người của chúng ẩn náu rất kín, thị lực như Vân Thăng tìm mãi mà cũng không ra.
“Đây là người Cà Độc, bọn chúng thích nhất là giấu đầu mình lại, chúng cứ ngỡ làm thế thì không ai biết chúng là người thực vật, nhưng nếu ngươi mà muốn đi tìm đầu chúng, e là sẽ bị chết thảm!Không một ai có thể đến gần chúng nửa bước, dịch thể màu vàng cực độc của chúng đủ giết chết một con trùng tử.” Lão già bĩu môi để lộ sự nể phục với chúng.
Sau khu vực người Cà Độc là cả một khu đay gai, khắp nơi mọc đầy các cây chông gai cao gần nữa người, dưới ánh “đèn” lạnh toát của người Thảo Đinh trông lại càng sắc bén chực chờ.
“Đây là địa bàn của người Địa Gai, từ xa xa đã phải vòng đường mà tránh đi. Chúng đều tình tình u ám kỳ quặc, phần lớn thích vùi đầu vào đất chỉ lộ phần mặt ra trừng trừng ngước nhìn bầu trời. Nghe đồn là chờ đợi Dương Quang (ánh sáng), ai dám che đi tầm nhìn của chúng là chết với chúng.” Ông lão cẩn thận tránh xa chúng ra.
…
Dưới sự chỉ điểm của ông lão suốt đường đi, Vân Thăng lần đầu tiên gặp bao nhiêu là “kỳ nhân” thực vật thế này, như người Dây Mây, người Lá Quấn, người Quả Đạn… đây đúng là cả một binh đoàn người thực vật.
Hắn không khỏi thắc mắc, ai đã là người có bản lĩnh to lớn nhường này để tạo cả một vương quốc thực vật?
Nghe giọng điệu ông lão, tên Vách chủ kia rất có thể chỉ là một nhân loại.
Đương nhiên điều này không có quan hệ quá lớn với hắn, hắn chỉ là một khách qua đường, tuy tạm thời chưa thể rời khỏi đây nhưng rồi sẽ có cơ hội.
Hắn bài xích việc làm quen với người lạ, chỉ muốn lặng lẽ mà đến, và cũng lặng lẽ ra đi.
Tuy nhiên, sự đời không bao giờ đơn giản như hắn đã nghĩ. Cũng giống như hắn tự nhiên khi không bị khuâng lên chiếc xe chở xác kia, lại thêm tự dưng bị cuốn vào cuộc tranh chấp nhỏ kia, tiếp đến cũng không hiểu vì sao mình lại trà trộn vào đám người này, luôn luôn là không thể thấu hiểu được chữ ngờ này!
Cuối cùng, bọn họ cũng dừng lại dưới chân một đám cây khổng lồ cao ngút tận mây. Theo giới thiệu của lão già, thì đây là tầng phòng hộ vững chắc nhất của người thực vật: Tường người Cây.
“Từng có trùng tử công kích đến dưới tường cây này, bọn người cây này cứng cỏi chống cự, trùng tử ngày đêm tấn công, chúng đã kiên cố cầm cự ba mươi ngày, cả thân cây cũng bị san đi một nửa, tranh thủ được thời gian quý báu để đại quân người mặt nạ của Vách chủ phản công thành công.” Ông lão đứng dưới bức “tường đồng vách sắt” này cảm thán nhớ lại.
“Ta có thể rờ rờ thân chúng không?” Một cậu thanh niên lưng đeo chiếc ba lô tròn trịa vẫn “nghe chực” nãy giờ hỏi ý lão.
“Rờ được. Người Cây là loài tính tình ôn hòa nhất trong số người thực vật, chúng chả bao giờ tấn công bất kỳ ai. ” Ánh mắt ông cụ nhìn về nơi xa xăm như thể nhớ đến sự tình đau lòng nào đấy.
Cậu thanh niên kéo kéo dây ba lô đi lên thêm vài bước, chậm rãi đưa tay rờ lên rễ cây sừng xù. Đâu đâu âm thanh un gung từ thân cây dao động.
“Thần kỳ quá, vĩ đại quá, đây đúng là tuyệt tác của ông trời!” Cậu thanh niên không kiềm lòng nổi cảm thán.
Giọng cậu hơi to đến độ cô gái mặc Kim Giáp tóc ngắn phải quay lại ngó về hướng này. Ả cũng có nhìn thấy Sở Vân Thăng, nhưng lại không mấy để tâm đến.
Lúc này, những tên mặt nạ canh gác không biết đã khởi động vật chi, khu vực đan xen của các ngươi Cây tự dưng rung rẩy chuyển mình để lộ ra một động khẩu đủ cho một người vào.
Vân Thăng đi theo họ vào hang động bí mật được tại bởi cành cây này. Đi được một đoạn, bỗng thấy đúng là ngoài trời có trời, trước mắt mình giờ là cả một khu thảo nguyên bát ngát màu vàng, xung quanh dựng đầy các túp lều tranh tấp nập người người qua lại.
“Các ngươi đi theo ta.” Người mặt nạ giơ cao giáo chỉ thăng vào bọn Vân Thăng.
“Người này thân thủ không tệ, có thể suy nghĩ để hắn trở thành người mặt nạ.” Một trong ba tên Hỏa năng kia đột nhiên vỗ vỗ vai tên mặt nạ chỉ vào Vân Thăng nói.
“Người do ngài tiến cử, chắc chắn không có vấn đề.” Một tên mặt nạ cung kính nói, đặc biệt là với cô gái kim giáp, gã còn không dám nhìn thẳng vào mặt ả.
Hai người chúng một nói một đáp mà không thèm hỏi Vân Thăng một lời, như thể hắn chắc chắn sẽ chịu nhận lời. Ông lão bên cạnh kéo kéo áo hắn nói: “Người trẻ tuổi, chúc mừng ngươi, ta biết thế nào họ cũng chọn ngươi, tốc độ của ngươi đúng là chưa từng người bình thường nào có được.”
Ngược lại với lão, Vân Thăng lại lắc lắc đầu. Với những thứ xa lạ hắn vốn là tránh càng xa càng tốt, huống chi hắn cũng chả muốn dính dáng gì với những người ở đây.
Ông lão nhìn hắn mà không giấu nổi sự kinh ngạc: “Người trẻ tuổi, có thể ngươi còn chưa biết người mặt nạ…”
“Ngươi đi theo ta, còn những người mới đến khác đi qua bên kia đăng ký, còn những người vốn thuộc bổn vách cũng phải đi hiệu đối lại.” Tên mặt nạ nãy giờ bận tiếp chuyện cùng người đàn ông Hỏa năng mà không nhìn thấy Vân Thăng lắc đầu mà quay lại cắt ngang lời ông cụ.
Thấy sắc mặt Vân Thăng vẫn còn ý từ chối, ông lão len lén dùng tay đẩy đẩy hắn nói: “Người trẻ tuổi, vào lúc này ngươi đừng hồ đồ, dù nguyên nhân gì đi chăng nữa cũng đừng để chúng nghĩ ngươi là gian tế.”
Câu nói này đã nhắn nhở Vân Thăng. Hắn bây giờ đang bị bọn Cổ Thư “quậy” cho tan bành không còn chút nguyên khí trong người, thực lực giảm nhiều, nếu có xung đột, đừng là ảo kim giáp và ba người đàn ông Hỏa năng, mà ngay cả bọn mặt nạ trước mặt hắn cũng không đỡ được bao nhiêu tên.
Cùng lắm là thuận theo ý trời, hắn nghĩ cũng đến lúc hắn phải quen với cô ả kia thôi. Biết đâu trở thành người mặt nạ, lại càng thuận lợi cho việc hắn rời khỏi nơi đây.
Miệng hắn thở một hơi sâu, gật đầu nhè nhẹ nhận lời. Hai tay hắn vẫn bỏ trong tay áo đi theo sau lưng tên mặt nạ kia dưới ánh mắt ngưỡng mộ của bao người về hướng ngôi nhà cây uy nghiêm.
“Người Hỏa năng tiến cử đến, đăng ký cho hắn, kiểm tra thân phận nếu không có vấn đề gì thì phát trang bị.” Người mặt nạ đưa Vân Thăng đi xầm xì một lúc với tên mặt nạ khác tiếp ứng trước nhà cây xong cũng chả thèm nói gì thêm với Vân Thăng, mà quay lưng bỏ đi thẳng.
“Tên gì? Người ở đâu? Lúc nào đến rừng thực vật?...” Người phụ trách đăng ký hỏi một lào liền.
Vân Thăng trương trương miệng, lại dùng tay chỉ chỉ cổ họng lắc lắc đầu.
Tên mặt nạ kia ngỡ ngàng lẩm bẩm: “Câm? Mẹ kiếp, tên người Hỏa năng kia cũng khốn thiệt, xem binh đoàn mặt nạ bọn ta là gì? Người gì cũng quen biết rồi nhồi nhét vào chỗ này…Biết viết chữ chứ? Tự mình khắc lên khuôn đất này.”
Vân Thăng nhận qua cây kim thêu khắc bừa một tên gọi cùng lai lịch.
Tên mặt nạ này đã xem hắn như “con ông cháu cha”, chỉ liếc liếc hắn xong cũng chả thèm xem xét nghiêm ngặt, chỉ thấy gã cứ lảm nha lảm nhảm rồi lại rút ra một chiếc hộp đất từ trong nhà bỏ trước mặt Vân Thăng, cứng nhắc nói: “Tên câm kia, tự mở hộp ra xem thuyết minh thao tác.Ở đây chỉ phát mặt nạ, vũ khí và khiên đợi khi ngươi được phân đến đội hình phía dưới lãnh sau.”
Vân Thăng cầm hộp lên, trên đấy có khắc rõ vài điều bằng vân tự, đơn giản và dễ hiểu.
“Đây là Thổ bài của ngươi, cầm lấy! Đeo mặt nạ lên rồi đến đại doanh ở giữa, sẽ có người an bài cho người mới bọn ngươi.” Tên mặt nạ đã phần nào quặm quạu vẫy tay xua đuổi.
Vân Thăng cũng chả để ý chi thái độ của gã, trên thực tế hắn giờ hoàn toàn không cảm giác, cũng chả có thời gian, càng không có hứng thú gì với gã.
Tay cầm hộp đất, trước tiên hắn tìm một nơi tĩnh lặng lấy chiếc mặt nạ màu vàng nhạt trông như bức thổ điêu trong ấy ra.
Đây là chiếc mặt nạ đẳng cấp thấp nhất, người hắn gặp phần lớn đều mang loại mặt nạ này, còn một màu vàng đậm khác như tên mặt nạ dẫn hắn đến và tên đăng ký cho hắn đều màu vàng đậm, rõ ràng là cao hơn hắn một cấp bậc.
Hắn cầm mặt nạ lên quan sat tỉ mỉ, ngoài luồng nguyên khí Thổ nhè nhẹ bên ngoài ra hình như không còn gì đặc biệt.
Một cây một cỏ nơi đây đều khác hẳn với Mộc nguyên khí dồi dào sức sống trong khu rừng Bao Tử, tất cả mọi thứ nơi đây đều toát ra một luồng Thổ nguyên khí thuần hậu kiên cố.
Một trong các lý do có lẽ do khu rừng thực vật này chưa một lần bị trùng tử Cẩm Thạch công phá thành công chăng?
Khi hắn giơ sát mặt đến gần mặt nạ, dị trạng đã xảy ra! Từ trong mặt nạ bỗng nhiên thò ra những sợi xích tơ nho nhỏ tạo thành lực hút Thổ năng mạnh mẽ.
Bụp!
Sự tình đột ngột, chỉ một chớp mắt, mặt nạ đã bám lên mặt Vân Thăng, các sợi xúc tu bám lên da mặt hắn, năng lượng Thổ năng lượng lập tức thấm vào cơ thể.
Khác với Thổ năng lượng thổ hóa nhân thể, luồng năng lượng này vừa vào thể nội đã lập tức bị “ba tên kia” tranh nhau hấp thụ. Tuy chẳng mấy chốc đã bị hút cạn, nhưng cái kỳ lạ là, hắn phát hiện hình như ba tên này có phần hơi cách ly ra một tí. Tuy chỉ có một tí ti, nhưng ít ra cũng vẽ ra một hi vọng mà gân đây hắn luôn phiền muộn.
Xoẹt…
Hắn dùng sức “xé” mặt nạ xuống, đưa tay rờ rờ mặt kiểm tra, thì mọi thứ vẫn bình thường.
Hóa ra đây chính là nguồn gốc sức mạnh của người mặt nạ, giúp người bình thường cũng có khả năng chiến đấu như nhân loại thức tỉnh? Nhưng ai đã có bản lãnh lớn này?
Hắn tự hỏi bản thân mình quả thực cũng có thể tự chế súng Liệt Hỏa để cho người bình thường sử dụng, nhưng việc truyền bá rộng rãi sử dụng như mặt nạ Thổ năng này, hắn vẫn còn thua xa, ít ra Nhị nguyên thiên lúc trước là chưa đủ.
Đột nhiên, hắn nghĩ đến một khả năng, ông lão kia đã nhắc đến Thổ Vách, nghe nói là từ sau khi Hắc Ám giáng lâm đã được con người đào từ lòng đất lên.
Như vậy, vật này phải chăng chính là vật tên bá chủ kia để lại như tiền bối Cổ Thư đã nhắc đến?
Mà cái gọi là Thổ Vách phải chăng chính là một chiếc mặt nạ, đại loại như “Mặt nạ Bá Chủ” mà vị bá chủ ấy để lại sau khi mất?
Hắn cứ ngồi đoán mò lung tung, vì trong sự tưởng tượng của hắn, chỉ có những vật này mới có thể để con người có thể chi phối được Mộc năng lượng hùng hậu đến thế.
“Đấy là Đằng nhân (người dây mây) thông tin, tên đầu tiên bị người Kim Giáp giết chết cũng thế. Trong tất cả các loại người thực vật, thực lực bọn chúng là yếu nhất, nhưng lại có vai trò không thể thiếu. Vách chủ phải thông qua chúng để giám sát nhất cử nhất động trong rừng. Có điều ngươi cũng đừng quá xem thường chúng, chúng tuyệt không phải loài người bình thường chúng ta nhây vào nổi.” Ông lão cẩn thận đem cây giáo đứt cất giấu vào mình nói khẽ.
Vân Thăng không nghe kỹ, hắn không quan tâm những điều này. Hắn chỉ muốn rời khỏi nơi đây, mà muốn rời khỏi hình như lại phải tránh qua tai mắt của bọn Đằng Nhân này, đây quả thật là việc phiền hà.
Hắn bất giác đưa mắt liếc nhìn đặc trưng của Đằng Nhân thông tin gần nhất.
“…xẹt…xẹt…”
Hắn lập tức phát hiện con Đằng Nhân đang trừng trừng ánh mắt cực kỳ hung hãn nhìn mình, hơn nữa miệng còn phát ra âm thanh bất mãn.
Ông lão thấy thế vội vàng lôi Vân Thăng đi, lão hạ giọng nhắc nhở: “Người trẻ tuổi, muốn sống ở đây, điều đầu tiên là trong bất kỳ lúc nào tuyệt đối không được nhìn thẳng bọn người thực vật. Chúng rất ghét ánh mắt mọi người nhìn nó,chọc giận chúng sẽ chết không toàn thây đấy!”
Vân Thăng thu hồi lại ánh mắt tiếp tục suy ngẫm vấn đề của mình, hắn kéo thấp mũi nón xuống tiếp tục đi nhanh.
Ánh sáng yếu ớt trên không dần dần biến mất, trong rừng thực vật bắt đầu sáng lên từng ngọn từng ngọn “đèn” dạ quang tựa những quả bí đỏ nhỏ nhắn xinh xắn óng ánh màu vàng đất, cũng có “đèn” hình sợi dài như các sợi dạ quang…khiến cả khu rừng thực vật được bao trùm trong một thế giới đêm huyền ảo, tĩnh lặng mà lại diệu kỳ.
“Đây là người Thảo Đinh (đèn cỏ), buổi tối toàn nhớ bọn chúng rọi sáng, nhưng có điều đừng bao giờ muốn đến gần chúng.Chúng chỉ hoạt động vào buổi tối. Nếu đến gần chùng, chúng sẽ mê hoặc thị giác của ngươi để con người bị đánh mất bản thân. Nó sẽ làm con nghĩ mình đã trở về thời đại Dương Quang, sau đó giấu họ đi, mãi cho đến khi họ cũng trở thành một thành viên trong chúng.” Ông lão thao thao bất tuyệt giới thiệu hết loài này sang loài khác có vẻ như vô cùng nắm rõ từng việc ở nơi này.
Đi lên phía trước nữa là từng dãy thực vật cao gần hai ba mét, có hình dạng giống cây xương rồng hình gậy màu vàng đất, có hơi khác chăng đoạn đường vừa rồi là đầu người không còn bay ra từ trên đỉnh, mà lần này chúng như được khảm sâu vào phần chân sát đất của loài thực vật lạ.
“Đó là người Gai (phóng gai), chúng rất nguy hiểm, hãy nhớ là đừng bao giờ nở nụ cười trước mặt chúng, dù ngươi chỉ thiện ý đi chăng nữa, chúng cũng sẽ nghĩ ngươi đang cười nhạo chúng mà phóng gai tấn công ngươi.” Ông lão nhấn mạnh.
Vân Thăng lại nhanh bước đi xuyên ra đằng sau, sau lưng bọn người Gai là loài thực vật có thân gỗ mà bán mà trên đó bám đầy các quả cả trông như hình con sò, có “con” khép miệng “con” há miệng để lộ ham hàm “răng nanh” nhọn hoắc.
Đầu người của chúng ẩn náu rất kín, thị lực như Vân Thăng tìm mãi mà cũng không ra.
“Đây là người Cà Độc, bọn chúng thích nhất là giấu đầu mình lại, chúng cứ ngỡ làm thế thì không ai biết chúng là người thực vật, nhưng nếu ngươi mà muốn đi tìm đầu chúng, e là sẽ bị chết thảm!Không một ai có thể đến gần chúng nửa bước, dịch thể màu vàng cực độc của chúng đủ giết chết một con trùng tử.” Lão già bĩu môi để lộ sự nể phục với chúng.
Sau khu vực người Cà Độc là cả một khu đay gai, khắp nơi mọc đầy các cây chông gai cao gần nữa người, dưới ánh “đèn” lạnh toát của người Thảo Đinh trông lại càng sắc bén chực chờ.
“Đây là địa bàn của người Địa Gai, từ xa xa đã phải vòng đường mà tránh đi. Chúng đều tình tình u ám kỳ quặc, phần lớn thích vùi đầu vào đất chỉ lộ phần mặt ra trừng trừng ngước nhìn bầu trời. Nghe đồn là chờ đợi Dương Quang (ánh sáng), ai dám che đi tầm nhìn của chúng là chết với chúng.” Ông lão cẩn thận tránh xa chúng ra.
…
Dưới sự chỉ điểm của ông lão suốt đường đi, Vân Thăng lần đầu tiên gặp bao nhiêu là “kỳ nhân” thực vật thế này, như người Dây Mây, người Lá Quấn, người Quả Đạn… đây đúng là cả một binh đoàn người thực vật.
Hắn không khỏi thắc mắc, ai đã là người có bản lĩnh to lớn nhường này để tạo cả một vương quốc thực vật?
Nghe giọng điệu ông lão, tên Vách chủ kia rất có thể chỉ là một nhân loại.
Đương nhiên điều này không có quan hệ quá lớn với hắn, hắn chỉ là một khách qua đường, tuy tạm thời chưa thể rời khỏi đây nhưng rồi sẽ có cơ hội.
Hắn bài xích việc làm quen với người lạ, chỉ muốn lặng lẽ mà đến, và cũng lặng lẽ ra đi.
Tuy nhiên, sự đời không bao giờ đơn giản như hắn đã nghĩ. Cũng giống như hắn tự nhiên khi không bị khuâng lên chiếc xe chở xác kia, lại thêm tự dưng bị cuốn vào cuộc tranh chấp nhỏ kia, tiếp đến cũng không hiểu vì sao mình lại trà trộn vào đám người này, luôn luôn là không thể thấu hiểu được chữ ngờ này!
Cuối cùng, bọn họ cũng dừng lại dưới chân một đám cây khổng lồ cao ngút tận mây. Theo giới thiệu của lão già, thì đây là tầng phòng hộ vững chắc nhất của người thực vật: Tường người Cây.
“Từng có trùng tử công kích đến dưới tường cây này, bọn người cây này cứng cỏi chống cự, trùng tử ngày đêm tấn công, chúng đã kiên cố cầm cự ba mươi ngày, cả thân cây cũng bị san đi một nửa, tranh thủ được thời gian quý báu để đại quân người mặt nạ của Vách chủ phản công thành công.” Ông lão đứng dưới bức “tường đồng vách sắt” này cảm thán nhớ lại.
“Ta có thể rờ rờ thân chúng không?” Một cậu thanh niên lưng đeo chiếc ba lô tròn trịa vẫn “nghe chực” nãy giờ hỏi ý lão.
“Rờ được. Người Cây là loài tính tình ôn hòa nhất trong số người thực vật, chúng chả bao giờ tấn công bất kỳ ai. ” Ánh mắt ông cụ nhìn về nơi xa xăm như thể nhớ đến sự tình đau lòng nào đấy.
Cậu thanh niên kéo kéo dây ba lô đi lên thêm vài bước, chậm rãi đưa tay rờ lên rễ cây sừng xù. Đâu đâu âm thanh un gung từ thân cây dao động.
“Thần kỳ quá, vĩ đại quá, đây đúng là tuyệt tác của ông trời!” Cậu thanh niên không kiềm lòng nổi cảm thán.
Giọng cậu hơi to đến độ cô gái mặc Kim Giáp tóc ngắn phải quay lại ngó về hướng này. Ả cũng có nhìn thấy Sở Vân Thăng, nhưng lại không mấy để tâm đến.
Lúc này, những tên mặt nạ canh gác không biết đã khởi động vật chi, khu vực đan xen của các ngươi Cây tự dưng rung rẩy chuyển mình để lộ ra một động khẩu đủ cho một người vào.
Vân Thăng đi theo họ vào hang động bí mật được tại bởi cành cây này. Đi được một đoạn, bỗng thấy đúng là ngoài trời có trời, trước mắt mình giờ là cả một khu thảo nguyên bát ngát màu vàng, xung quanh dựng đầy các túp lều tranh tấp nập người người qua lại.
“Các ngươi đi theo ta.” Người mặt nạ giơ cao giáo chỉ thăng vào bọn Vân Thăng.
“Người này thân thủ không tệ, có thể suy nghĩ để hắn trở thành người mặt nạ.” Một trong ba tên Hỏa năng kia đột nhiên vỗ vỗ vai tên mặt nạ chỉ vào Vân Thăng nói.
“Người do ngài tiến cử, chắc chắn không có vấn đề.” Một tên mặt nạ cung kính nói, đặc biệt là với cô gái kim giáp, gã còn không dám nhìn thẳng vào mặt ả.
Hai người chúng một nói một đáp mà không thèm hỏi Vân Thăng một lời, như thể hắn chắc chắn sẽ chịu nhận lời. Ông lão bên cạnh kéo kéo áo hắn nói: “Người trẻ tuổi, chúc mừng ngươi, ta biết thế nào họ cũng chọn ngươi, tốc độ của ngươi đúng là chưa từng người bình thường nào có được.”
Ngược lại với lão, Vân Thăng lại lắc lắc đầu. Với những thứ xa lạ hắn vốn là tránh càng xa càng tốt, huống chi hắn cũng chả muốn dính dáng gì với những người ở đây.
Ông lão nhìn hắn mà không giấu nổi sự kinh ngạc: “Người trẻ tuổi, có thể ngươi còn chưa biết người mặt nạ…”
“Ngươi đi theo ta, còn những người mới đến khác đi qua bên kia đăng ký, còn những người vốn thuộc bổn vách cũng phải đi hiệu đối lại.” Tên mặt nạ nãy giờ bận tiếp chuyện cùng người đàn ông Hỏa năng mà không nhìn thấy Vân Thăng lắc đầu mà quay lại cắt ngang lời ông cụ.
Thấy sắc mặt Vân Thăng vẫn còn ý từ chối, ông lão len lén dùng tay đẩy đẩy hắn nói: “Người trẻ tuổi, vào lúc này ngươi đừng hồ đồ, dù nguyên nhân gì đi chăng nữa cũng đừng để chúng nghĩ ngươi là gian tế.”
Câu nói này đã nhắn nhở Vân Thăng. Hắn bây giờ đang bị bọn Cổ Thư “quậy” cho tan bành không còn chút nguyên khí trong người, thực lực giảm nhiều, nếu có xung đột, đừng là ảo kim giáp và ba người đàn ông Hỏa năng, mà ngay cả bọn mặt nạ trước mặt hắn cũng không đỡ được bao nhiêu tên.
Cùng lắm là thuận theo ý trời, hắn nghĩ cũng đến lúc hắn phải quen với cô ả kia thôi. Biết đâu trở thành người mặt nạ, lại càng thuận lợi cho việc hắn rời khỏi nơi đây.
Miệng hắn thở một hơi sâu, gật đầu nhè nhẹ nhận lời. Hai tay hắn vẫn bỏ trong tay áo đi theo sau lưng tên mặt nạ kia dưới ánh mắt ngưỡng mộ của bao người về hướng ngôi nhà cây uy nghiêm.
“Người Hỏa năng tiến cử đến, đăng ký cho hắn, kiểm tra thân phận nếu không có vấn đề gì thì phát trang bị.” Người mặt nạ đưa Vân Thăng đi xầm xì một lúc với tên mặt nạ khác tiếp ứng trước nhà cây xong cũng chả thèm nói gì thêm với Vân Thăng, mà quay lưng bỏ đi thẳng.
“Tên gì? Người ở đâu? Lúc nào đến rừng thực vật?...” Người phụ trách đăng ký hỏi một lào liền.
Vân Thăng trương trương miệng, lại dùng tay chỉ chỉ cổ họng lắc lắc đầu.
Tên mặt nạ kia ngỡ ngàng lẩm bẩm: “Câm? Mẹ kiếp, tên người Hỏa năng kia cũng khốn thiệt, xem binh đoàn mặt nạ bọn ta là gì? Người gì cũng quen biết rồi nhồi nhét vào chỗ này…Biết viết chữ chứ? Tự mình khắc lên khuôn đất này.”
Vân Thăng nhận qua cây kim thêu khắc bừa một tên gọi cùng lai lịch.
Tên mặt nạ này đã xem hắn như “con ông cháu cha”, chỉ liếc liếc hắn xong cũng chả thèm xem xét nghiêm ngặt, chỉ thấy gã cứ lảm nha lảm nhảm rồi lại rút ra một chiếc hộp đất từ trong nhà bỏ trước mặt Vân Thăng, cứng nhắc nói: “Tên câm kia, tự mở hộp ra xem thuyết minh thao tác.Ở đây chỉ phát mặt nạ, vũ khí và khiên đợi khi ngươi được phân đến đội hình phía dưới lãnh sau.”
Vân Thăng cầm hộp lên, trên đấy có khắc rõ vài điều bằng vân tự, đơn giản và dễ hiểu.
“Đây là Thổ bài của ngươi, cầm lấy! Đeo mặt nạ lên rồi đến đại doanh ở giữa, sẽ có người an bài cho người mới bọn ngươi.” Tên mặt nạ đã phần nào quặm quạu vẫy tay xua đuổi.
Vân Thăng cũng chả để ý chi thái độ của gã, trên thực tế hắn giờ hoàn toàn không cảm giác, cũng chả có thời gian, càng không có hứng thú gì với gã.
Tay cầm hộp đất, trước tiên hắn tìm một nơi tĩnh lặng lấy chiếc mặt nạ màu vàng nhạt trông như bức thổ điêu trong ấy ra.
Đây là chiếc mặt nạ đẳng cấp thấp nhất, người hắn gặp phần lớn đều mang loại mặt nạ này, còn một màu vàng đậm khác như tên mặt nạ dẫn hắn đến và tên đăng ký cho hắn đều màu vàng đậm, rõ ràng là cao hơn hắn một cấp bậc.
Hắn cầm mặt nạ lên quan sat tỉ mỉ, ngoài luồng nguyên khí Thổ nhè nhẹ bên ngoài ra hình như không còn gì đặc biệt.
Một cây một cỏ nơi đây đều khác hẳn với Mộc nguyên khí dồi dào sức sống trong khu rừng Bao Tử, tất cả mọi thứ nơi đây đều toát ra một luồng Thổ nguyên khí thuần hậu kiên cố.
Một trong các lý do có lẽ do khu rừng thực vật này chưa một lần bị trùng tử Cẩm Thạch công phá thành công chăng?
Khi hắn giơ sát mặt đến gần mặt nạ, dị trạng đã xảy ra! Từ trong mặt nạ bỗng nhiên thò ra những sợi xích tơ nho nhỏ tạo thành lực hút Thổ năng mạnh mẽ.
Bụp!
Sự tình đột ngột, chỉ một chớp mắt, mặt nạ đã bám lên mặt Vân Thăng, các sợi xúc tu bám lên da mặt hắn, năng lượng Thổ năng lượng lập tức thấm vào cơ thể.
Khác với Thổ năng lượng thổ hóa nhân thể, luồng năng lượng này vừa vào thể nội đã lập tức bị “ba tên kia” tranh nhau hấp thụ. Tuy chẳng mấy chốc đã bị hút cạn, nhưng cái kỳ lạ là, hắn phát hiện hình như ba tên này có phần hơi cách ly ra một tí. Tuy chỉ có một tí ti, nhưng ít ra cũng vẽ ra một hi vọng mà gân đây hắn luôn phiền muộn.
Xoẹt…
Hắn dùng sức “xé” mặt nạ xuống, đưa tay rờ rờ mặt kiểm tra, thì mọi thứ vẫn bình thường.
Hóa ra đây chính là nguồn gốc sức mạnh của người mặt nạ, giúp người bình thường cũng có khả năng chiến đấu như nhân loại thức tỉnh? Nhưng ai đã có bản lãnh lớn này?
Hắn tự hỏi bản thân mình quả thực cũng có thể tự chế súng Liệt Hỏa để cho người bình thường sử dụng, nhưng việc truyền bá rộng rãi sử dụng như mặt nạ Thổ năng này, hắn vẫn còn thua xa, ít ra Nhị nguyên thiên lúc trước là chưa đủ.
Đột nhiên, hắn nghĩ đến một khả năng, ông lão kia đã nhắc đến Thổ Vách, nghe nói là từ sau khi Hắc Ám giáng lâm đã được con người đào từ lòng đất lên.
Như vậy, vật này phải chăng chính là vật tên bá chủ kia để lại như tiền bối Cổ Thư đã nhắc đến?
Mà cái gọi là Thổ Vách phải chăng chính là một chiếc mặt nạ, đại loại như “Mặt nạ Bá Chủ” mà vị bá chủ ấy để lại sau khi mất?
Hắn cứ ngồi đoán mò lung tung, vì trong sự tưởng tượng của hắn, chỉ có những vật này mới có thể để con người có thể chi phối được Mộc năng lượng hùng hậu đến thế.
/495
|