Chính vì sự khác biệt về mặt bản chất trong sự vận dụng năng lượn, Sở Vân Thăng có thể dùng nguyên khí bổn thể của bản thân chỉ thông qua một tờ giấy trắng, hoặc thậm chí triện phù trên không đã có thể tạo ra nguyên phù với uy lực vô cùng vô tận.
Ngược lại với nguyên phù, thể phát Huyền Ba Trảo trên tay Vân Thăng chỉ nhỏ bằng chiếc di động, trên đó là bộ hệ thống điều khiển cảm ứng có tác dụng giống phù thể. Cấu tạo của nó cực kỳ phức tạp, tinh vi; thậm chí nó được chế tạo từ loại vật liệu kim loại mà bọn Phan An chưa ai từng biết đến.
Để đạt được uy lực gần như nguyên phù,”phần cứng” của được yêu cầu nghiêm ngặt, độ khó chế tạo cao mà hắn chưa hề tưởng tượng nổi.
Đấy cũng là ưu thế cực lớn của nguyên phù. Không cần bất kỳ vật liệu đặc biệt cũng như công nghệ phức tạp, hoặc điều kiện hà khắc. Triện chế nguyên phù chỉ cần mỗi người!
…
Đây như một cú đánh ngang đầu giúp hắn tỉnh ngộ, hắn giờ mọi uể oải như tan biến, thậm chí trong lòng còn kèm tí ti phấn khởi.
Hắn đang háo hức “chế tạo” ra một nguyên phù đặc biệt dùng riêng cho Huyền Ba Trảo.
Nếu nói cái mà trước đây hắn đã làm, đã tu luyên cũng là theo từng bước chỉ đạo của Cổ Thư tiền bối, thì việc giờ đây hắn làm hoàn toàn lạ một sự sáng tạo.
Đúng, sáng tạo!
Với chỉ đạo của tiền bối cộng thêm số liệu của Phan An, hắn đã dùng kinh nghiệm triện phù bấy lâu nay làm cơ sở, kết hợp ba thành một để tạo một nguyên phù mới chưa hề có trên Cổ Thư.
Nguyên phù mới này không những thiết lập cầu nối lưu thông nguyên khí giữ Vân Thăng và Huyền Ba Trảo, quan trọng nhất và cũng cơ bản nhất là thuận lợi dùng phù triện dùng nguyên khí bổn thể thành tổ hợp năng lượng mới cần thiết cho Huyền Ba Trảo.
“Cầu nối lưu thông” này Vân Thăng không lạ lẫm chi, rất nhiều dạng nguyên phù phong ấn vũ khí cũng đều có loại chức năng này, chỉ cần làm theo là ổn.
Cái khó là tổ hợp lại trình tự nguyên khí. Khoảng này đã rất nhiều trí não của hắn, thận trọng suy ngẫm, không ngừng phân tích, chỉ mong chế ra lá nguyên phù tự sáng đầu tiên trong cuộc đời hắn.
Cảm giác này khiến hắn hưng phấn vô cùng, cũng như lần hắn đứng trên núi treo Thần Vực tu sửa cửa chương đồ. Môt cảm giác đầy thách thức và mạnh mẽ.
Một khi triện chế thành công, thành quả đấy không chỉ giải quyết được khó khăn trước mắt cho hắn; quan trọng hơn, hắn có thể thông qua quá trình sáng tạo này, hiểu hơn về pháp tắc trong Cổ Thư, thậm chí là thấu hiểu vượt bậc.
Nghĩ là làm. Vân Thăng cũng không lập tức lãng phí nguyên khí vào thử nghiệm. Ngược lại, hắn cẩn thận trải giấy trắng trên mặt bàn, dùng viết chì không ngừng tô tô vẽ vẽ thiết loại các loại phù văn, rồi bắt đầu dùng cách lý giải của một kẻ nhập môn suy đoán khả năng có thê xảy ra trong chúng. Chọn lọc một hồi, cuối cùng hắn cũng chọn ra được phù văn và phù thể thích hợp nhất rồi mới truyền nguyên khí vào triện chế.
Một lần không được, thì hai lần, ba lần…
Vân Thăng quên hẳn mệt mỏi, ngồi úp lên bàn,chốc chốc lại rồng bay phượng múa. Nghĩ xuôi nghĩ dọc, hắn như lạc vào cảnh giới riêng của bản thân mà không còn biết trời trăng mây đất. Tất cả các ý tưởng lạ lẫm cổ quái tuôn trào như dòng suối xiết chảy, liên tục và choáng váng. Có điều chẳng được bao lâu, trạng thái ham mê cao độ này cũng không địch nổi sự mỏi mệt sau hai ngày hai đêm thức trắng đã lôi hắn trở về với thực tế.
Chỉ thiếu một tí ti thôi, thì đã có thể tìm ra cái “linh hồn” cho lá bù hoàn mỹ. Nhưng thứ này lại là thứ có thể gặp mà không thể cầu. Giữa hắn và sự thành công vẫn còn cách nhau một lớp màn mỏng, mơ mơ hồ hồ. Cái thứ pháp tắc chân lý đấy cứ như người đẹp ẩn sau lớp giấy mỏng, thoát ẩn thoát hiện, tưởng gần như vẫn xa.
Nếu không phải cả ngày hôm trước không hề nghỉ ngơi, có thể hắn còn có thể chúi mũi để nghiên cứu thêm một hồi. Giờ hắn có hối cũng không kịp, chỉ còn có thế chấp nhận thực tế.
Với một tên nhập môn không đâu vào đâu mà muốn trong một đêm mà chế ra được nguyên phù thập toàn thập mỹ thì chả có nào như chuyện mơ giữa ban ngày.
Tất nhiên là lá nguyên phù phiên bản sau cùng trong tay Vân Thăng lúc này tuy chưa thể hoàn thiện bằng nguyên phù trong Cổ Thư nhưng vẫn có thể xem là thứ “hạng cao cấp” hơn hẳn tổ hợp năng lượng “ổn định thường” như Huyền Ba Trảo.
Đó là dạng biến hóa nguyên khí bổn thể ưu việt hơn cả “trạng thái siêu ổn định”. Tuy về tác dụng cùng giống Huyền Ba Trảo, nhưng về tính chất, vật chất và cả hiệu quả đều sẽ đổi mới vượt bậc. Huyền Ba Trảo hoàn toàn không thể so sanh, có thể nói như một đất một trời.
Tuy nguyên phù này tuy là do hắn sáng tạo, nhưng vẫn phải căn cứ theo nguyên lý của Huyền Ba Trảo. So với trình độ có thể tự sáng tác hẳn một loại nguyên phù mới thì chỉ có những bậc đại nhân vật như tiền bối mới đủ sức, sức hắn tạm thời vẫn chưa thể.
Có điều, hôm nay hắn cũng coi như lĩnh hội được một số yếu điểm.
…
Hắn vẫn chưa lập tức đặc tên cho nguyên phù mới. Tuy trong lòng hắn cứ nôn nao làm thế, Bất luận thế nào đây là lần đâu tiên trong đời hắn đã triện chế ra một nguyên phù của riêng mình. Chỉ do nguyên phù này vẫn chưa hoàn thiện, vẫn còn nhiều khiếm khuyết.
Một là bổn thể nguyên phù. Lá nguyên phù này chỉ tạm là một bán thành phẩm, nó vẫn phải dựa vào “phần cứng” của chiếc hộp phát Huyền Ba Trảo mới có thể phát huy tác dụng. Đợi khi hắn có thể khám phá ra nguyên lý truyền phát trong đấy có thể hoàn toàn chuyển hóa nó thành trận pháp phù thể trong nguyên phù triệt để phá bỏ sự lệ thuộc này. Chỉ một nguyên phù đã có thể khởi động Huyền Ba Trảo, đó mới thật sự là “nguyên phù” đúng nghĩa.
Hai là phải có sự hòa hợp hoàn thiện hơn của pháp tắc. Huyền Ba Trảo sau khi khởi động tuy có khác với Lục Giáp phù, nhưng cả hai lại có cùng điểm chung. Nếu có thể làm rõ chúng, hợp hai thành một, uy lực sẽ nằm ngoài sức tưởng tượng.
Đây là lần đầu tiên trong bao nhiêu lâu học tập từ Cổ Thư mà hắn thấy mình có hứng thú với pháp tắc nguyên lý trên sách đến thế.
Cố gắng cầm cự không để cơn buồn ngủ đánh gục, hắn thận trong khởi động nguyên phù mới. Mắt hắn chằm chằm dõi theo nó được phong ấn trên Huyền Ba Trảo, mãi đến khi ngoài chiến hộp đen đã hiện lên phù văn mờ nhạt, mới thấy thở phào nhẹ nhỏm hẳn.
Triện chế và phong ấn hoàn thành biểu thị hắn đã thành công hai phần ba. Công việc còn lại là truyền năng lượng nguyên khí vào và thuận lợi khởi động Huyền Ba Trảo để xác định hiệu quả của nguyên phù mới.
Tay hắn cầm chặt chiếc hộp đen, hít một hơi thật sâu như đang chuẩn bị tâm lý cho một việc hệ trọng. Ngày quy vị của Thiên Đạo Nhân cận kề, hai ngày tốn công sức cho Huyền Ba Trảo là quá sa sỉ.
Trong chớp mắt, một luồng nguyên khí bổn thể tinh thuần được hình thành từ Xúc nguyên thể toàn thân Vân Thăng tụ tập lại đã thuận theo tay hắn khí thế hừng hực nối vào chiếc hộp phát Huyền Ba Trảo.
“Không có phản trấn về, vậy là đã truyền vào rồi ư?” Cục đá treo lơ lửng trong lòng hắn cũng đã được hạ xuống.
Tiếp liền sau đó, một luồng nguyên khí khác của hắn lại tiếp tục thuận theo bàn tay truyền vào hộp phát…
Mãi đến gần hao hết nguyên khí trên người, trên bề mặt đen tuyển của Huyền Ba Trảo mới xuất hiện một đường sáng lưu động, tiếp đến một luồn sáng tự hai đầu hộp chiếu ra tạo thành một đường thẳng đứng chói mắt.
Chỉ một tích tắc sau đó đường sáng sáng này “nứt ra” như một khe hở bị xé nát, vết nứt ngày càng to.Cuối cùng bị kéo về hai bên thành một đường tròn, năng lượng ở giữa đường tròn vẫn lung linh óng ánh.
Ngay lập tức, đường tròn bắt đầu di chuyển thuận theo kim đồng hồ. Tốc độ nó tăng dần lên, xoay vòng xoay vòng… Vài giây sau, một hình cầu hoàn chỉnh được hình thành, bề mặt nó lần cuối ánh lên một làn sáng để rồi sau đó tan biến vào hư không.
Vách bức hình cầu đã được hình thành!
Mặt hắn nở một nụ cười mãn nguyện, sự bất an vừa nãy cũng không còn. Cơn mệt mỏi lại ập đến, hắn đã không cầm cự nổi, cứ thế đâm đầu vào giường lăn ra ngủ say…
Không phải thể lực hắn không chịu nổi hai người hai đêm thức trắng, với cảnh giới của Nhị nguyên thiên tam tầng, làm việc này vẫn dự sức. Nhưng hắn trọng thương mới lành, thân thể vẫn suy yếu lại thêm không ngày không đêm luyên nguyên phù, bổ thể hao tổn nguyên khí quá độ. Hai ngày nay hắn lại bỏ toàn bộ tâm sức vào Huyền Ba Trảo, và qua trạng thái hưng phấn nghiên cứu triện nguyên phù vừa nãy, quả thật đã làm hao mòn không ít tâm sức. Còn việc nghiên cứu tính năng phòng ngự của Huyền Ba Trảo chắc đành phải gác lại.
…
Đợi lúc hắn thức đã là rạng sáng ngày thứ ba. Tào Chánh Nghĩa đã nôn nóng chớ đợi sẵn trước phòng.
“Có việc gì?” Bụng da trống rỗng, Vân Thăng vừa cầm ly nước âm Tiểu Chân đưa đến vừa ngấu nghiến xơi thịt trùng tử.
“Thưa cụ, bên ngoài..bên ngoài..có…” Gã ấp a ấp úng nói không thành lời như đang mắc nghẹn miếng thịt trong họng.
“Có gì? Lúc nãy không phải vội lắm sao mà giờ lại cứ ậm à ậm ự thế?” Vân Thăng vừa mới thức dậy, trong người vẫn chưa tỉnh hẳn, bất mãn nói.
Tào Chánh Nghĩa “cảnh giác” liếc nhìn phòng của ngài sứ giả, hạ giọng bí mật nói: “Thưa cụ, bên ngoài có tin đồn sắp có anh hùng tái thế giữa thời loạn.”
Vân Thăng nghe xong sửng người bỏ cả việc ăn uống: “Cái gì?”
Tào Chánh Nghĩa hơi lo lắng lấm lét nhìn hướng phòng tên áo choàng nói: “Cụ ơi, cụ nói nhỏ thôi. Tiểu nhân biết ngài rất được ngài sứ giả tín nhiệm, nhưng vụ việc này quá ư là quái dị. Còn có tin đồn rằng vị anh hùng này cả hai vị sứ giả Băng Hỏa hai tộc đều không để trong mắt, sớm muộn gì cũng thu thập hai người.”
Vân Thăng bỗng nhiên im lặng một cách dị thường. Thay vào đó hắn cứ nhìn Tào Chánh Nghĩa chằm chằm, khiến gã gần như tê liệt cả người.
“Cụ..cụ…tiểu nhân…tiểu nhân không phải hoài nghi năng lực của ngài sứ giả, tuyệt đối…” Tào Chánh Nghĩa hoảng sợ lắp ba lắp bắp giải thích.
Vân Thăng đột nhiên cắt ngang gã nói: “Lão Tào, ngươi theo ta cũng được khối ngày rồi nhỉ?”
Tào Chánh Nghĩa gan nhát, lại không đoán được ý Vân Thăng, hoảng quá quỳ vội xuống: “Thưa cụ, tiểu nhân tuyệt đối không dám phản bội lại ngài và ngài sứ giả.”
Vân Thăng khẽ lắc đầu nói: “Lão Tào, ngươi đừng sợ, ta tin tưởng sự trung thành của ngươi. Nếu không ngươi đã không vội đến bẩm báo với ta. Ta tin ngươi.”
Tào Chánh Nghĩa không còn nói thêm lời nào. Trong lòng gã vô cùng phức tạp. Từ khi nghe được tin đồn, lúc gã lại mong đấy là sự thật, lúc gã lại mong đấy chỉ là lời đồn giảm. Bản thân gã thấy bất an vô cùng.
Ngược lại với nguyên phù, thể phát Huyền Ba Trảo trên tay Vân Thăng chỉ nhỏ bằng chiếc di động, trên đó là bộ hệ thống điều khiển cảm ứng có tác dụng giống phù thể. Cấu tạo của nó cực kỳ phức tạp, tinh vi; thậm chí nó được chế tạo từ loại vật liệu kim loại mà bọn Phan An chưa ai từng biết đến.
Để đạt được uy lực gần như nguyên phù,”phần cứng” của được yêu cầu nghiêm ngặt, độ khó chế tạo cao mà hắn chưa hề tưởng tượng nổi.
Đấy cũng là ưu thế cực lớn của nguyên phù. Không cần bất kỳ vật liệu đặc biệt cũng như công nghệ phức tạp, hoặc điều kiện hà khắc. Triện chế nguyên phù chỉ cần mỗi người!
…
Đây như một cú đánh ngang đầu giúp hắn tỉnh ngộ, hắn giờ mọi uể oải như tan biến, thậm chí trong lòng còn kèm tí ti phấn khởi.
Hắn đang háo hức “chế tạo” ra một nguyên phù đặc biệt dùng riêng cho Huyền Ba Trảo.
Nếu nói cái mà trước đây hắn đã làm, đã tu luyên cũng là theo từng bước chỉ đạo của Cổ Thư tiền bối, thì việc giờ đây hắn làm hoàn toàn lạ một sự sáng tạo.
Đúng, sáng tạo!
Với chỉ đạo của tiền bối cộng thêm số liệu của Phan An, hắn đã dùng kinh nghiệm triện phù bấy lâu nay làm cơ sở, kết hợp ba thành một để tạo một nguyên phù mới chưa hề có trên Cổ Thư.
Nguyên phù mới này không những thiết lập cầu nối lưu thông nguyên khí giữ Vân Thăng và Huyền Ba Trảo, quan trọng nhất và cũng cơ bản nhất là thuận lợi dùng phù triện dùng nguyên khí bổn thể thành tổ hợp năng lượng mới cần thiết cho Huyền Ba Trảo.
“Cầu nối lưu thông” này Vân Thăng không lạ lẫm chi, rất nhiều dạng nguyên phù phong ấn vũ khí cũng đều có loại chức năng này, chỉ cần làm theo là ổn.
Cái khó là tổ hợp lại trình tự nguyên khí. Khoảng này đã rất nhiều trí não của hắn, thận trọng suy ngẫm, không ngừng phân tích, chỉ mong chế ra lá nguyên phù tự sáng đầu tiên trong cuộc đời hắn.
Cảm giác này khiến hắn hưng phấn vô cùng, cũng như lần hắn đứng trên núi treo Thần Vực tu sửa cửa chương đồ. Môt cảm giác đầy thách thức và mạnh mẽ.
Một khi triện chế thành công, thành quả đấy không chỉ giải quyết được khó khăn trước mắt cho hắn; quan trọng hơn, hắn có thể thông qua quá trình sáng tạo này, hiểu hơn về pháp tắc trong Cổ Thư, thậm chí là thấu hiểu vượt bậc.
Nghĩ là làm. Vân Thăng cũng không lập tức lãng phí nguyên khí vào thử nghiệm. Ngược lại, hắn cẩn thận trải giấy trắng trên mặt bàn, dùng viết chì không ngừng tô tô vẽ vẽ thiết loại các loại phù văn, rồi bắt đầu dùng cách lý giải của một kẻ nhập môn suy đoán khả năng có thê xảy ra trong chúng. Chọn lọc một hồi, cuối cùng hắn cũng chọn ra được phù văn và phù thể thích hợp nhất rồi mới truyền nguyên khí vào triện chế.
Một lần không được, thì hai lần, ba lần…
Vân Thăng quên hẳn mệt mỏi, ngồi úp lên bàn,chốc chốc lại rồng bay phượng múa. Nghĩ xuôi nghĩ dọc, hắn như lạc vào cảnh giới riêng của bản thân mà không còn biết trời trăng mây đất. Tất cả các ý tưởng lạ lẫm cổ quái tuôn trào như dòng suối xiết chảy, liên tục và choáng váng. Có điều chẳng được bao lâu, trạng thái ham mê cao độ này cũng không địch nổi sự mỏi mệt sau hai ngày hai đêm thức trắng đã lôi hắn trở về với thực tế.
Chỉ thiếu một tí ti thôi, thì đã có thể tìm ra cái “linh hồn” cho lá bù hoàn mỹ. Nhưng thứ này lại là thứ có thể gặp mà không thể cầu. Giữa hắn và sự thành công vẫn còn cách nhau một lớp màn mỏng, mơ mơ hồ hồ. Cái thứ pháp tắc chân lý đấy cứ như người đẹp ẩn sau lớp giấy mỏng, thoát ẩn thoát hiện, tưởng gần như vẫn xa.
Nếu không phải cả ngày hôm trước không hề nghỉ ngơi, có thể hắn còn có thể chúi mũi để nghiên cứu thêm một hồi. Giờ hắn có hối cũng không kịp, chỉ còn có thế chấp nhận thực tế.
Với một tên nhập môn không đâu vào đâu mà muốn trong một đêm mà chế ra được nguyên phù thập toàn thập mỹ thì chả có nào như chuyện mơ giữa ban ngày.
Tất nhiên là lá nguyên phù phiên bản sau cùng trong tay Vân Thăng lúc này tuy chưa thể hoàn thiện bằng nguyên phù trong Cổ Thư nhưng vẫn có thể xem là thứ “hạng cao cấp” hơn hẳn tổ hợp năng lượng “ổn định thường” như Huyền Ba Trảo.
Đó là dạng biến hóa nguyên khí bổn thể ưu việt hơn cả “trạng thái siêu ổn định”. Tuy về tác dụng cùng giống Huyền Ba Trảo, nhưng về tính chất, vật chất và cả hiệu quả đều sẽ đổi mới vượt bậc. Huyền Ba Trảo hoàn toàn không thể so sanh, có thể nói như một đất một trời.
Tuy nguyên phù này tuy là do hắn sáng tạo, nhưng vẫn phải căn cứ theo nguyên lý của Huyền Ba Trảo. So với trình độ có thể tự sáng tác hẳn một loại nguyên phù mới thì chỉ có những bậc đại nhân vật như tiền bối mới đủ sức, sức hắn tạm thời vẫn chưa thể.
Có điều, hôm nay hắn cũng coi như lĩnh hội được một số yếu điểm.
…
Hắn vẫn chưa lập tức đặc tên cho nguyên phù mới. Tuy trong lòng hắn cứ nôn nao làm thế, Bất luận thế nào đây là lần đâu tiên trong đời hắn đã triện chế ra một nguyên phù của riêng mình. Chỉ do nguyên phù này vẫn chưa hoàn thiện, vẫn còn nhiều khiếm khuyết.
Một là bổn thể nguyên phù. Lá nguyên phù này chỉ tạm là một bán thành phẩm, nó vẫn phải dựa vào “phần cứng” của chiếc hộp phát Huyền Ba Trảo mới có thể phát huy tác dụng. Đợi khi hắn có thể khám phá ra nguyên lý truyền phát trong đấy có thể hoàn toàn chuyển hóa nó thành trận pháp phù thể trong nguyên phù triệt để phá bỏ sự lệ thuộc này. Chỉ một nguyên phù đã có thể khởi động Huyền Ba Trảo, đó mới thật sự là “nguyên phù” đúng nghĩa.
Hai là phải có sự hòa hợp hoàn thiện hơn của pháp tắc. Huyền Ba Trảo sau khi khởi động tuy có khác với Lục Giáp phù, nhưng cả hai lại có cùng điểm chung. Nếu có thể làm rõ chúng, hợp hai thành một, uy lực sẽ nằm ngoài sức tưởng tượng.
Đây là lần đầu tiên trong bao nhiêu lâu học tập từ Cổ Thư mà hắn thấy mình có hứng thú với pháp tắc nguyên lý trên sách đến thế.
Cố gắng cầm cự không để cơn buồn ngủ đánh gục, hắn thận trong khởi động nguyên phù mới. Mắt hắn chằm chằm dõi theo nó được phong ấn trên Huyền Ba Trảo, mãi đến khi ngoài chiến hộp đen đã hiện lên phù văn mờ nhạt, mới thấy thở phào nhẹ nhỏm hẳn.
Triện chế và phong ấn hoàn thành biểu thị hắn đã thành công hai phần ba. Công việc còn lại là truyền năng lượng nguyên khí vào và thuận lợi khởi động Huyền Ba Trảo để xác định hiệu quả của nguyên phù mới.
Tay hắn cầm chặt chiếc hộp đen, hít một hơi thật sâu như đang chuẩn bị tâm lý cho một việc hệ trọng. Ngày quy vị của Thiên Đạo Nhân cận kề, hai ngày tốn công sức cho Huyền Ba Trảo là quá sa sỉ.
Trong chớp mắt, một luồng nguyên khí bổn thể tinh thuần được hình thành từ Xúc nguyên thể toàn thân Vân Thăng tụ tập lại đã thuận theo tay hắn khí thế hừng hực nối vào chiếc hộp phát Huyền Ba Trảo.
“Không có phản trấn về, vậy là đã truyền vào rồi ư?” Cục đá treo lơ lửng trong lòng hắn cũng đã được hạ xuống.
Tiếp liền sau đó, một luồng nguyên khí khác của hắn lại tiếp tục thuận theo bàn tay truyền vào hộp phát…
Mãi đến gần hao hết nguyên khí trên người, trên bề mặt đen tuyển của Huyền Ba Trảo mới xuất hiện một đường sáng lưu động, tiếp đến một luồn sáng tự hai đầu hộp chiếu ra tạo thành một đường thẳng đứng chói mắt.
Chỉ một tích tắc sau đó đường sáng sáng này “nứt ra” như một khe hở bị xé nát, vết nứt ngày càng to.Cuối cùng bị kéo về hai bên thành một đường tròn, năng lượng ở giữa đường tròn vẫn lung linh óng ánh.
Ngay lập tức, đường tròn bắt đầu di chuyển thuận theo kim đồng hồ. Tốc độ nó tăng dần lên, xoay vòng xoay vòng… Vài giây sau, một hình cầu hoàn chỉnh được hình thành, bề mặt nó lần cuối ánh lên một làn sáng để rồi sau đó tan biến vào hư không.
Vách bức hình cầu đã được hình thành!
Mặt hắn nở một nụ cười mãn nguyện, sự bất an vừa nãy cũng không còn. Cơn mệt mỏi lại ập đến, hắn đã không cầm cự nổi, cứ thế đâm đầu vào giường lăn ra ngủ say…
Không phải thể lực hắn không chịu nổi hai người hai đêm thức trắng, với cảnh giới của Nhị nguyên thiên tam tầng, làm việc này vẫn dự sức. Nhưng hắn trọng thương mới lành, thân thể vẫn suy yếu lại thêm không ngày không đêm luyên nguyên phù, bổ thể hao tổn nguyên khí quá độ. Hai ngày nay hắn lại bỏ toàn bộ tâm sức vào Huyền Ba Trảo, và qua trạng thái hưng phấn nghiên cứu triện nguyên phù vừa nãy, quả thật đã làm hao mòn không ít tâm sức. Còn việc nghiên cứu tính năng phòng ngự của Huyền Ba Trảo chắc đành phải gác lại.
…
Đợi lúc hắn thức đã là rạng sáng ngày thứ ba. Tào Chánh Nghĩa đã nôn nóng chớ đợi sẵn trước phòng.
“Có việc gì?” Bụng da trống rỗng, Vân Thăng vừa cầm ly nước âm Tiểu Chân đưa đến vừa ngấu nghiến xơi thịt trùng tử.
“Thưa cụ, bên ngoài..bên ngoài..có…” Gã ấp a ấp úng nói không thành lời như đang mắc nghẹn miếng thịt trong họng.
“Có gì? Lúc nãy không phải vội lắm sao mà giờ lại cứ ậm à ậm ự thế?” Vân Thăng vừa mới thức dậy, trong người vẫn chưa tỉnh hẳn, bất mãn nói.
Tào Chánh Nghĩa “cảnh giác” liếc nhìn phòng của ngài sứ giả, hạ giọng bí mật nói: “Thưa cụ, bên ngoài có tin đồn sắp có anh hùng tái thế giữa thời loạn.”
Vân Thăng nghe xong sửng người bỏ cả việc ăn uống: “Cái gì?”
Tào Chánh Nghĩa hơi lo lắng lấm lét nhìn hướng phòng tên áo choàng nói: “Cụ ơi, cụ nói nhỏ thôi. Tiểu nhân biết ngài rất được ngài sứ giả tín nhiệm, nhưng vụ việc này quá ư là quái dị. Còn có tin đồn rằng vị anh hùng này cả hai vị sứ giả Băng Hỏa hai tộc đều không để trong mắt, sớm muộn gì cũng thu thập hai người.”
Vân Thăng bỗng nhiên im lặng một cách dị thường. Thay vào đó hắn cứ nhìn Tào Chánh Nghĩa chằm chằm, khiến gã gần như tê liệt cả người.
“Cụ..cụ…tiểu nhân…tiểu nhân không phải hoài nghi năng lực của ngài sứ giả, tuyệt đối…” Tào Chánh Nghĩa hoảng sợ lắp ba lắp bắp giải thích.
Vân Thăng đột nhiên cắt ngang gã nói: “Lão Tào, ngươi theo ta cũng được khối ngày rồi nhỉ?”
Tào Chánh Nghĩa gan nhát, lại không đoán được ý Vân Thăng, hoảng quá quỳ vội xuống: “Thưa cụ, tiểu nhân tuyệt đối không dám phản bội lại ngài và ngài sứ giả.”
Vân Thăng khẽ lắc đầu nói: “Lão Tào, ngươi đừng sợ, ta tin tưởng sự trung thành của ngươi. Nếu không ngươi đã không vội đến bẩm báo với ta. Ta tin ngươi.”
Tào Chánh Nghĩa không còn nói thêm lời nào. Trong lòng gã vô cùng phức tạp. Từ khi nghe được tin đồn, lúc gã lại mong đấy là sự thật, lúc gã lại mong đấy chỉ là lời đồn giảm. Bản thân gã thấy bất an vô cùng.
/495
|