Đã phóng lao thì đành phải theo lao, Tào Chánh Nghĩa tin chắc nếu hắn mà dám lộ một phân do dự, lão già này sẽ giết hắn tại trận.
Từ thuở cha sanh mẹ đẻ, đây là ván bài lớn nhất trong đời, đặt cược với sinh mạng của gã.
Lão già thắng, địa vị của gã trong thành sẽ không ai lây chuyển được; lão già thua, cả gã và người nhà sẽ không ai hòng thoát.
“Hãy để người của người cầm theo lệnh Liệt Hỏa lập tức cơ mật theo dõi động tĩnh của thất đại chủ nô và các chủ nô khác, và chờ tin ta.” Vân Thăng trao Liệt Hỏa lệnh mô mà hắn đã chuẩn bị trước lấy từ tên áo choàng cho Tào Chánh Nghĩa nghiêm giọng nói.
“Tiểu nhân …sẽ đi liền.” Tào Chánh Nghĩa lắp bắp.
…
“Đại ca, giờ lão già đấy chắc đã đi chầu Diêm Vương.” Phù Hán Bưu cười hả hê. Tính thời gian thì giờ chắc tên quản sự ấy đã bị thủ tiêu.
“Chưa chắc, chỉ sợ ngài sứ giả sẽ cứu lão.” La Hằng Thâm nói ra khả năng xấu nhất.
“Ngài sứ giả bị trọng thương, mấy ngày này ngài ấy không đi lại bao nhiêu, chắc hẳn không gì lo lắng. Cái ta sợ nhất là lão già ấy thật sự có bản lãnh…” Lôi Minh lắc đầu.
“Đại ca, huynh đừng lo, một lão già ngoài bảy mươi, dù là Thiên Hành Giả cũng đã gần đất xa trời. Chúng ta ở thành Liệt Hỏa bao nhiêu lâu nay đã gặp hơn ngàn Thiên Hành Giả, có từng gặp Thiên Hành Giả quá già mà vẫn lợi hại đâu? Trừ khi mặt trời mọc lên từ phía tây.” Phù Hán Bưu bất cần nói.
Lúc này, cánh cửa mật thất của chúng bảo nhiên bị ánh đao bổ đôi. Một lão già người khoát áo choàng, tay cầm trường đao thân toát hỏa diệm dần dần hiện rõ trong bóng tối, máy móc nói: “Thế giới này đã không còn mặt trời, nên việc gì cũng đều có khả năng xảy ra.”
“Ngài sứ giả…không, không thể thế được, sao lại là ngươi?” Lôi Minh nhìn rõ mồn một gương mặt già nua của Vân Thăng, gã không tin vào mắt mắt giật bắn khỏi ghế.
Dù là việc Vân Thăng vẫn chưa chết cho đến vũ khí trên tay trên mình của hắn y như ngài sứ giả, hoặc vì sao hắn có thể tìm đến đây, cũng đủ khiến Lôi thành chủ kinh ngạc.
Phù…
Vân Thăng kiên quyết dùng sức mạnh giải quyết. Hắn khởi động chiến giáp áo choàng, ngay lập tức, nó như vân sóng trong suốt tạo một làn dao động trong không khí rồi lại biến mất thành vô hình.
“Hắn đã học được cách tàng hình.” Gã thành chủ một lần nữa sửng sốt. Đấy là kỹ năng gã cũng không tài nào học được, nhưng lão già này đã mạnh đến mức ấy ư? Lần đầu tiên gã hối hận vì quyết định của mình.
Nhưng trong lúc cấp bách, gã đã phản ứng lại bằng một câu để mong có thể thám thính được thông tin từ Vân Thăng: “Sao ngươi lại biết ngón võ này? Rốt cuộc ngươi là ai?”
Phù..phù ..phù..
Vân Thăng không hề trúng kế, vài đường ảnh đao Hỏa Diệm từ hư không xuất hiện, mạnh mẽ đánh vào yếu điểm của Lôi Minh.
Đùng…
Tiếng va chạm của Hỏa năng lượng nổ ra pháo hoa lại sấm sét ngang trời, chói mắt sáng rọi.
Lôi Minh rên nhẹ, không lượng sức mình thét lớn: “Lão tam, mau nổ súng đợi lão công kích sẽ muộn mất.”
Vân Thăng tấn công gã thành chủ liền mười đao. Năng lượng phát ra sáng rực cả căn phòng, nhưng chỉ tiếc vẫn không thể tạo thành tổn thương quá lớn đến yếu điểm của Lôi Minh. Hắn vẫn chưa biết một chiêu đao chiến kỹ bất kỳ, chỉ thuần túy là đối chọi Hỏa năng lượng, trong một lúc vẫn không giết được gã. Xem ra đệ nhất cao thủ Thiên Hành Giả thành Liệt Hỏa này quả không hổ danh.
Phù…
Một con rồng hỏa diệm mà hắn vẫn quen thuộc dẫn theo là làn đạn mãnh liệt như sóng thần vũ bão nả vào hắn với tốc độ không ngờ, hất tung hắn vào bức tường đằng sau.
Phù…phù..phù…
Phù Hán Bưu vừa kích trúng đối phương, ngay lập tức liền chú hết sức Hỏa năng lượng vào súng Liệt Diệm, một phút không dừng liên tục bóp cò. Lão tam này dù có chả ra gì, nhưng hiện tại cũng biết rằng lão già này thâm không thể trắc, gã phải nắm chắc cơ hội hiếm có này, không để lão còn cơ hội làm đại.
“Bắn chết lão.” Lôi Minh miệng nôn máu tươi, lớn tiếng hét. Và động thời kết hợp lão nhị một trái một phải bắt đầu công kích Hỏa năng lượng.
Vân Thăng vô cùng ngạc nhiên vì Hỏa năng lượng của tên mập này lại thâm hậu đến nhường này.Cộng thêm uy lực trấn áp của súng Liệt Diệm đã gấp đôi Lôi Minh.
Lực lượng này đang không ngừng thông qua Hỏa Năng Đạn của súng Liệt Diệm từng làn từng làn ập đến, khiến hắn không cách nào xông lên.
Động tĩnh trong đây chẳng mấy chốc đã kinh động đến bên ngoài. Nếu hắn mà khởi động chiến giáp, toàn lực kháng chiến không khéo bọn Thiên Hành Giả sẽ làn lũ kéo vào. Lúc ấy e rằng nếu muốn giữ bí mật, số lượng người phải giết sẽ ngày càng nhiều.
Công kích của Lôi Minh và La Hằng Thâm chẳng mấy chốc đã ập đến. Vân Thăng hét to, thay đổi hình họa trong áo chiến giáp áo choàng, khởi động chức năng Hỏa Diệm Hoạn Hóa. Trong tích tắc, hắn đã hóa thành ngọn đuốc minh hỏa, xông thẳng về phía trước súng Liệt Diệm không ngừng nổ với tốc độ thần tốc, đồng thời tránh đi sự công kích từ hai bên.
Sau khi nghiên cứu cả buổi chiều hôm qua, chức năng Hỏa Diệm Hoạn Hóa và thuật tàng hình nhìn bề ngoài như là hai giai đoạn cao thấp khác nhau, nhưng thực tế lại không vậy.
Thuật tàng hình tiện cho việc đột kích ám sát, nhưng thực tế bổn thể vẫn không thể tránh được đòn khi bị trúng công kích.
Còn hoạn hóa hỏa diệm lại hỗ trợ chức năng này. Tuy không thể tàng hình, nhưng tất cả mọi đòn công kích đều chỉ xuyên qua cơ thể như hư vô, hoàn toàn không thể tổn thương đến yếu điểm. Trừ khi sức mạnh công kích thuộc cường độ tuyệt đối. Hắn đã từng tận mắt nhìn thấy tên cao thủ thành Liệt Hỏa hoạn hóa hỏa diệm bị mũi tên Hứa Tình Thư xuyên thẳng qua mà không chết.
Vân Thăng nín nhịn nỗi đau bị đạn Hỏa năng “xuyên thể”, bất chấp tất cả phóng thẳng về phía súng Liệt Diệm. Phù Hán Bưu chưa thu hồi kịp súng, chỉ thấy Vân Thăng đã chạm vào miệng súng.
Pằng!
Sau tiếng nổ, một làn ánh hào quang nổi lên, Hỏa năng đạn trong súng Liệt Diệm biến trở lại thành đạn thông thường.
“Thế…thế này là thế nào?” Lão tam mặt mũi trắng bệch, hắn hoàn toàn không hiểu vì sao khẩu súng thần này lại thất linh trong giờ phút quan trọng này.
Sau khi thu hồi Hỏa Binh nguyên phù trên súng, hắn mượn thân súng làm bàn đạp nhảy xỏm lên không, trở lại tàn hình và rút Thiên Bích kiếm ra. Từng đường ánh trắng từ trên đổ xuống, từ đỉnh đầu Phù Hán Bưu chém thẳng xuống đất.
Tên áo choàng dùng Huyền Ba Trảo cũng chỉ miễn cưỡng đỡ được vài đòn “Chiến kỹ kiếm thức”, một Thiên Hành Giả người trần mắt thịt thì đỡ thế nào? Dù là cao thủ tiềm tàng số một của thành Liệt Hỏa cũng thế.
Sau làn sáng trắng cả thân thể Phù Hán Bưu như bị quán xuyến, từ đầu đến chân, bị bổ một lỗ to, máu tươi kèm với thịt nát chảy nhòe khắp sàn, cả người gã như khúc gỗ cứng đơ té nhào về phía trước.
“Tam đệ.” Lôi Minh kêu to. Cả người gã nhảy dựng lên phóng lên bờ tường nói với La Hằng Thâm: “Hợp lực khử hắn.”
Nhưng màn tiếp theo diễn ra lại khiến Vân Thăng vừa sững sốt vừa ngậm ngùi. Trong lúc La Hằng Thâm vô tư lực phóng về hướng Vân Thăng, tên Lôi Minh lại đạp vào bờ tường lấy sức bậc trốn về phía mật thức.
Hóa ra tình huynh đệ chỉ thế.
Thân hắn khẽ động đạp vào đầu lão nhị đang xông lên phóng ra một lá Băng Khốn phù mà hắn vẫn tiếc hùi hụi ra, phóng thẳng vào Lôi Minh đang bạc mạng bỏ trốn.
Crắc!
Lôi Minh bị đóng thành băng tại trận. Qua tảng băng trong suốt vẫn nhìn rõ tư thế đang bỏ chạy của gã.
La Hằng Thâm cú đạp của Vân Thăng đá hất đi, gã không thể ngờ rằng lại bị đại ca của mình bán đứng.
Trong mắt gã chỉ một màu thất vọng và tuyệt vọng…
Pằng…
Lại một tiếng
“Chiến kỹ kiếm thức” của Vân Thăng lại một lần nữa được vung ra, xuyên qua cơ thể Lôi Minh, máu xen lẫn băng tuyết…
Trong mật thất, cả không gian đều dao động bởi sự va chạm giữa Băng năng và Hỏa năng.
Vân Thăng lại thu hồi Thiên Bích kiếm, hiện thân và nhanh chóng quay đi.
Toang.. La Hằng Thâm thả binh khí trên tay xuống, đi liêu xiêu về hướng tường, vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm: “Không thể thế được, không thể…chúng ta đã thề, chúng ta cùng hoạn nạn sống chết, cùng gây dựng giang sơn. Vì sao?Vì sao?Vì sao?”
Gã hỏi liền ba từ vì sao, rồi ngẩng mặt lên nhìn Vân Thăng: “Ngươi động thủ đi. Tất cả mọi thứ trên thế gian này đều là giả dối, không còn gì đáng lưu luyến, không còn gì nữa…”
Vân Thăng dập tắt hỏa diệm trên lưỡi đao nói: “Ta có thể không giết ngươi, nhưng ngươi phải nói cho ta biết nơi tàn trữ lương thực.”
Hắn được tin từ chỗ Tào Chánh Nghĩa về việc thành chủ tự tàng trữ lương thực. Tuy chưa chính thực, nhưng Vân Thăng cần gấp số lương thực này để nuôi cả thành,có thể hỏi thử tên này.
La Hằng Thâm thất thểu nói: “Lương thực? Có nhiều thức ăn hơn đi chăng nữa cũng chỉ là lê lết qua ngày, chi bằng chết sớm cho xong.”
Vân Thăng thấy gã hình như đã chịu cú sốc quá lớn, nhưng hình việc trữ lương đúng là sự thật, suy nghĩ một lát, hắn liền hỏi: “Dù ngươi không muốn sống, nhưng ngươi có nghĩ đến người nhà của ngươi tại thành Liệt Hỏa này? Không lẽ họ không đáng để ngươi lưu luyến hơn tên Lôi Minh này?”
La Hằng Thâm cười nhạt nhìn Vân Thăng nói: “Viên Hồng Tuyết, ta không lừa dối ngươi làm chi. Tính ngài sứ giả, ta hiểu hơn ai hết. Phàm ai phản bội ngài, sẽ không để lại một miệng sống.”
Gã biết Vân Thăng chắc chắn mách lại các tội của chúng với ngài sứ giả để rồi phó cáo toàn thành.
Vân Thăng ngỡ ra, liền khẳng định lại rằng:”Đúng, người phản bội lại ngài sứ giả tuyệt đối phải diệt cỏ tận gốc, nhưng làm sao ngài sứ giả lại biết việc thành chủ định mưu phản? Ít ra phải có người trung thành, cáo mật với ngài chứ.”
Gã cười khinh rẻ: “Ngươi muốn ta bán rẻ anh em ta ư?”
Vân Thăng vặn lại: “Ngoài cách này, ngươi và người nhà còn có con đường thứ hai ư?”
Trong mắt gã sáng rực, một tràn cười giòn vang nổ lên: “Viên Hồng Tuyết, ta sẽ nói cho ngươi biết vị trí tàng trữ lương thực, nhưng điều kiện không phải để ta được sống, mà ngươi phải bảo đảm an toàn cho người nhà ba người bọn ta. Nếu ngươi không nhận lời, dù có giết ta, ta cũng không nói.”
Vân Thăng bất ngờ trước điều kiện của gã đặt ra, và chỉ thẳng vào thi thể Lôi Minh nói: “Hắn vừa bán đứng ngươi, vì sao ngươi vẫn muốn làm thế?”
La Hằng Thâm lắc đầu lặng im.
Lúc này, lượng lớn Thiên Hành Giả nghe tiếng đã lần lượt tràn vào cửa phòng. Chúng há hốc mồm trước thi thể của thành chủ và Tam tướng quân. Bàng hoàng!
“Lôi Minh, Phù Hán Bưu câu kết thành Thôi Tuyết mưu đồ tạo phản. Bổn quản sự được lệnh ngài sứ giả chấp hành tử hình. Người nhà họ nhất luật không liên can. Hãy thông báo với thất đại chủ nô, lập tức đến đại điện nhận lệnh ngài sứ giả.” Vân Thăng thân mặt áo choàng, lại thêm thủ hạ của Táo Chánh Nghĩa canh gác bên ngoài, bọn Thiên Hành Giả này quả không dám làm càn.
“Ngoài ra,bắt đầu từ ngày hôm nay cho đến lúc ngài sứ giả bổ nhiệm thành chủ mới, tất cả sự vụ quan trọng trong thành sẽ do bổn quản sự ta quyết định.”
Từ thuở cha sanh mẹ đẻ, đây là ván bài lớn nhất trong đời, đặt cược với sinh mạng của gã.
Lão già thắng, địa vị của gã trong thành sẽ không ai lây chuyển được; lão già thua, cả gã và người nhà sẽ không ai hòng thoát.
“Hãy để người của người cầm theo lệnh Liệt Hỏa lập tức cơ mật theo dõi động tĩnh của thất đại chủ nô và các chủ nô khác, và chờ tin ta.” Vân Thăng trao Liệt Hỏa lệnh mô mà hắn đã chuẩn bị trước lấy từ tên áo choàng cho Tào Chánh Nghĩa nghiêm giọng nói.
“Tiểu nhân …sẽ đi liền.” Tào Chánh Nghĩa lắp bắp.
…
“Đại ca, giờ lão già đấy chắc đã đi chầu Diêm Vương.” Phù Hán Bưu cười hả hê. Tính thời gian thì giờ chắc tên quản sự ấy đã bị thủ tiêu.
“Chưa chắc, chỉ sợ ngài sứ giả sẽ cứu lão.” La Hằng Thâm nói ra khả năng xấu nhất.
“Ngài sứ giả bị trọng thương, mấy ngày này ngài ấy không đi lại bao nhiêu, chắc hẳn không gì lo lắng. Cái ta sợ nhất là lão già ấy thật sự có bản lãnh…” Lôi Minh lắc đầu.
“Đại ca, huynh đừng lo, một lão già ngoài bảy mươi, dù là Thiên Hành Giả cũng đã gần đất xa trời. Chúng ta ở thành Liệt Hỏa bao nhiêu lâu nay đã gặp hơn ngàn Thiên Hành Giả, có từng gặp Thiên Hành Giả quá già mà vẫn lợi hại đâu? Trừ khi mặt trời mọc lên từ phía tây.” Phù Hán Bưu bất cần nói.
Lúc này, cánh cửa mật thất của chúng bảo nhiên bị ánh đao bổ đôi. Một lão già người khoát áo choàng, tay cầm trường đao thân toát hỏa diệm dần dần hiện rõ trong bóng tối, máy móc nói: “Thế giới này đã không còn mặt trời, nên việc gì cũng đều có khả năng xảy ra.”
“Ngài sứ giả…không, không thể thế được, sao lại là ngươi?” Lôi Minh nhìn rõ mồn một gương mặt già nua của Vân Thăng, gã không tin vào mắt mắt giật bắn khỏi ghế.
Dù là việc Vân Thăng vẫn chưa chết cho đến vũ khí trên tay trên mình của hắn y như ngài sứ giả, hoặc vì sao hắn có thể tìm đến đây, cũng đủ khiến Lôi thành chủ kinh ngạc.
Phù…
Vân Thăng kiên quyết dùng sức mạnh giải quyết. Hắn khởi động chiến giáp áo choàng, ngay lập tức, nó như vân sóng trong suốt tạo một làn dao động trong không khí rồi lại biến mất thành vô hình.
“Hắn đã học được cách tàng hình.” Gã thành chủ một lần nữa sửng sốt. Đấy là kỹ năng gã cũng không tài nào học được, nhưng lão già này đã mạnh đến mức ấy ư? Lần đầu tiên gã hối hận vì quyết định của mình.
Nhưng trong lúc cấp bách, gã đã phản ứng lại bằng một câu để mong có thể thám thính được thông tin từ Vân Thăng: “Sao ngươi lại biết ngón võ này? Rốt cuộc ngươi là ai?”
Phù..phù ..phù..
Vân Thăng không hề trúng kế, vài đường ảnh đao Hỏa Diệm từ hư không xuất hiện, mạnh mẽ đánh vào yếu điểm của Lôi Minh.
Đùng…
Tiếng va chạm của Hỏa năng lượng nổ ra pháo hoa lại sấm sét ngang trời, chói mắt sáng rọi.
Lôi Minh rên nhẹ, không lượng sức mình thét lớn: “Lão tam, mau nổ súng đợi lão công kích sẽ muộn mất.”
Vân Thăng tấn công gã thành chủ liền mười đao. Năng lượng phát ra sáng rực cả căn phòng, nhưng chỉ tiếc vẫn không thể tạo thành tổn thương quá lớn đến yếu điểm của Lôi Minh. Hắn vẫn chưa biết một chiêu đao chiến kỹ bất kỳ, chỉ thuần túy là đối chọi Hỏa năng lượng, trong một lúc vẫn không giết được gã. Xem ra đệ nhất cao thủ Thiên Hành Giả thành Liệt Hỏa này quả không hổ danh.
Phù…
Một con rồng hỏa diệm mà hắn vẫn quen thuộc dẫn theo là làn đạn mãnh liệt như sóng thần vũ bão nả vào hắn với tốc độ không ngờ, hất tung hắn vào bức tường đằng sau.
Phù…phù..phù…
Phù Hán Bưu vừa kích trúng đối phương, ngay lập tức liền chú hết sức Hỏa năng lượng vào súng Liệt Diệm, một phút không dừng liên tục bóp cò. Lão tam này dù có chả ra gì, nhưng hiện tại cũng biết rằng lão già này thâm không thể trắc, gã phải nắm chắc cơ hội hiếm có này, không để lão còn cơ hội làm đại.
“Bắn chết lão.” Lôi Minh miệng nôn máu tươi, lớn tiếng hét. Và động thời kết hợp lão nhị một trái một phải bắt đầu công kích Hỏa năng lượng.
Vân Thăng vô cùng ngạc nhiên vì Hỏa năng lượng của tên mập này lại thâm hậu đến nhường này.Cộng thêm uy lực trấn áp của súng Liệt Diệm đã gấp đôi Lôi Minh.
Lực lượng này đang không ngừng thông qua Hỏa Năng Đạn của súng Liệt Diệm từng làn từng làn ập đến, khiến hắn không cách nào xông lên.
Động tĩnh trong đây chẳng mấy chốc đã kinh động đến bên ngoài. Nếu hắn mà khởi động chiến giáp, toàn lực kháng chiến không khéo bọn Thiên Hành Giả sẽ làn lũ kéo vào. Lúc ấy e rằng nếu muốn giữ bí mật, số lượng người phải giết sẽ ngày càng nhiều.
Công kích của Lôi Minh và La Hằng Thâm chẳng mấy chốc đã ập đến. Vân Thăng hét to, thay đổi hình họa trong áo chiến giáp áo choàng, khởi động chức năng Hỏa Diệm Hoạn Hóa. Trong tích tắc, hắn đã hóa thành ngọn đuốc minh hỏa, xông thẳng về phía trước súng Liệt Diệm không ngừng nổ với tốc độ thần tốc, đồng thời tránh đi sự công kích từ hai bên.
Sau khi nghiên cứu cả buổi chiều hôm qua, chức năng Hỏa Diệm Hoạn Hóa và thuật tàng hình nhìn bề ngoài như là hai giai đoạn cao thấp khác nhau, nhưng thực tế lại không vậy.
Thuật tàng hình tiện cho việc đột kích ám sát, nhưng thực tế bổn thể vẫn không thể tránh được đòn khi bị trúng công kích.
Còn hoạn hóa hỏa diệm lại hỗ trợ chức năng này. Tuy không thể tàng hình, nhưng tất cả mọi đòn công kích đều chỉ xuyên qua cơ thể như hư vô, hoàn toàn không thể tổn thương đến yếu điểm. Trừ khi sức mạnh công kích thuộc cường độ tuyệt đối. Hắn đã từng tận mắt nhìn thấy tên cao thủ thành Liệt Hỏa hoạn hóa hỏa diệm bị mũi tên Hứa Tình Thư xuyên thẳng qua mà không chết.
Vân Thăng nín nhịn nỗi đau bị đạn Hỏa năng “xuyên thể”, bất chấp tất cả phóng thẳng về phía súng Liệt Diệm. Phù Hán Bưu chưa thu hồi kịp súng, chỉ thấy Vân Thăng đã chạm vào miệng súng.
Pằng!
Sau tiếng nổ, một làn ánh hào quang nổi lên, Hỏa năng đạn trong súng Liệt Diệm biến trở lại thành đạn thông thường.
“Thế…thế này là thế nào?” Lão tam mặt mũi trắng bệch, hắn hoàn toàn không hiểu vì sao khẩu súng thần này lại thất linh trong giờ phút quan trọng này.
Sau khi thu hồi Hỏa Binh nguyên phù trên súng, hắn mượn thân súng làm bàn đạp nhảy xỏm lên không, trở lại tàn hình và rút Thiên Bích kiếm ra. Từng đường ánh trắng từ trên đổ xuống, từ đỉnh đầu Phù Hán Bưu chém thẳng xuống đất.
Tên áo choàng dùng Huyền Ba Trảo cũng chỉ miễn cưỡng đỡ được vài đòn “Chiến kỹ kiếm thức”, một Thiên Hành Giả người trần mắt thịt thì đỡ thế nào? Dù là cao thủ tiềm tàng số một của thành Liệt Hỏa cũng thế.
Sau làn sáng trắng cả thân thể Phù Hán Bưu như bị quán xuyến, từ đầu đến chân, bị bổ một lỗ to, máu tươi kèm với thịt nát chảy nhòe khắp sàn, cả người gã như khúc gỗ cứng đơ té nhào về phía trước.
“Tam đệ.” Lôi Minh kêu to. Cả người gã nhảy dựng lên phóng lên bờ tường nói với La Hằng Thâm: “Hợp lực khử hắn.”
Nhưng màn tiếp theo diễn ra lại khiến Vân Thăng vừa sững sốt vừa ngậm ngùi. Trong lúc La Hằng Thâm vô tư lực phóng về hướng Vân Thăng, tên Lôi Minh lại đạp vào bờ tường lấy sức bậc trốn về phía mật thức.
Hóa ra tình huynh đệ chỉ thế.
Thân hắn khẽ động đạp vào đầu lão nhị đang xông lên phóng ra một lá Băng Khốn phù mà hắn vẫn tiếc hùi hụi ra, phóng thẳng vào Lôi Minh đang bạc mạng bỏ trốn.
Crắc!
Lôi Minh bị đóng thành băng tại trận. Qua tảng băng trong suốt vẫn nhìn rõ tư thế đang bỏ chạy của gã.
La Hằng Thâm cú đạp của Vân Thăng đá hất đi, gã không thể ngờ rằng lại bị đại ca của mình bán đứng.
Trong mắt gã chỉ một màu thất vọng và tuyệt vọng…
Pằng…
Lại một tiếng
“Chiến kỹ kiếm thức” của Vân Thăng lại một lần nữa được vung ra, xuyên qua cơ thể Lôi Minh, máu xen lẫn băng tuyết…
Trong mật thất, cả không gian đều dao động bởi sự va chạm giữa Băng năng và Hỏa năng.
Vân Thăng lại thu hồi Thiên Bích kiếm, hiện thân và nhanh chóng quay đi.
Toang.. La Hằng Thâm thả binh khí trên tay xuống, đi liêu xiêu về hướng tường, vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm: “Không thể thế được, không thể…chúng ta đã thề, chúng ta cùng hoạn nạn sống chết, cùng gây dựng giang sơn. Vì sao?Vì sao?Vì sao?”
Gã hỏi liền ba từ vì sao, rồi ngẩng mặt lên nhìn Vân Thăng: “Ngươi động thủ đi. Tất cả mọi thứ trên thế gian này đều là giả dối, không còn gì đáng lưu luyến, không còn gì nữa…”
Vân Thăng dập tắt hỏa diệm trên lưỡi đao nói: “Ta có thể không giết ngươi, nhưng ngươi phải nói cho ta biết nơi tàn trữ lương thực.”
Hắn được tin từ chỗ Tào Chánh Nghĩa về việc thành chủ tự tàng trữ lương thực. Tuy chưa chính thực, nhưng Vân Thăng cần gấp số lương thực này để nuôi cả thành,có thể hỏi thử tên này.
La Hằng Thâm thất thểu nói: “Lương thực? Có nhiều thức ăn hơn đi chăng nữa cũng chỉ là lê lết qua ngày, chi bằng chết sớm cho xong.”
Vân Thăng thấy gã hình như đã chịu cú sốc quá lớn, nhưng hình việc trữ lương đúng là sự thật, suy nghĩ một lát, hắn liền hỏi: “Dù ngươi không muốn sống, nhưng ngươi có nghĩ đến người nhà của ngươi tại thành Liệt Hỏa này? Không lẽ họ không đáng để ngươi lưu luyến hơn tên Lôi Minh này?”
La Hằng Thâm cười nhạt nhìn Vân Thăng nói: “Viên Hồng Tuyết, ta không lừa dối ngươi làm chi. Tính ngài sứ giả, ta hiểu hơn ai hết. Phàm ai phản bội ngài, sẽ không để lại một miệng sống.”
Gã biết Vân Thăng chắc chắn mách lại các tội của chúng với ngài sứ giả để rồi phó cáo toàn thành.
Vân Thăng ngỡ ra, liền khẳng định lại rằng:”Đúng, người phản bội lại ngài sứ giả tuyệt đối phải diệt cỏ tận gốc, nhưng làm sao ngài sứ giả lại biết việc thành chủ định mưu phản? Ít ra phải có người trung thành, cáo mật với ngài chứ.”
Gã cười khinh rẻ: “Ngươi muốn ta bán rẻ anh em ta ư?”
Vân Thăng vặn lại: “Ngoài cách này, ngươi và người nhà còn có con đường thứ hai ư?”
Trong mắt gã sáng rực, một tràn cười giòn vang nổ lên: “Viên Hồng Tuyết, ta sẽ nói cho ngươi biết vị trí tàng trữ lương thực, nhưng điều kiện không phải để ta được sống, mà ngươi phải bảo đảm an toàn cho người nhà ba người bọn ta. Nếu ngươi không nhận lời, dù có giết ta, ta cũng không nói.”
Vân Thăng bất ngờ trước điều kiện của gã đặt ra, và chỉ thẳng vào thi thể Lôi Minh nói: “Hắn vừa bán đứng ngươi, vì sao ngươi vẫn muốn làm thế?”
La Hằng Thâm lắc đầu lặng im.
Lúc này, lượng lớn Thiên Hành Giả nghe tiếng đã lần lượt tràn vào cửa phòng. Chúng há hốc mồm trước thi thể của thành chủ và Tam tướng quân. Bàng hoàng!
“Lôi Minh, Phù Hán Bưu câu kết thành Thôi Tuyết mưu đồ tạo phản. Bổn quản sự được lệnh ngài sứ giả chấp hành tử hình. Người nhà họ nhất luật không liên can. Hãy thông báo với thất đại chủ nô, lập tức đến đại điện nhận lệnh ngài sứ giả.” Vân Thăng thân mặt áo choàng, lại thêm thủ hạ của Táo Chánh Nghĩa canh gác bên ngoài, bọn Thiên Hành Giả này quả không dám làm càn.
“Ngoài ra,bắt đầu từ ngày hôm nay cho đến lúc ngài sứ giả bổ nhiệm thành chủ mới, tất cả sự vụ quan trọng trong thành sẽ do bổn quản sự ta quyết định.”
/495
|