Người xông ra chính là Sở Vân Thăng đang chuẩn bị tắm.
Thần Vực chỉ có nhiêu đó, hắn quay đi quẩn lại vẫn chưa gặp hay nghe nói đến có tên da đen thứ hai, không phải Edgar thì là ai vào đây?
Tuy không biết cái tên nhát như thỏ đế này sao lại xuất hiện ở đây, nhưng hắn cũng không thể thấy chết không cứu. Chỉ xét về giai đoạn hai người đi chung, ít ra hắn đã là người từng cùng hoạn nạn, phần nào có được lòng tin từ Vân Thăng.
Quan trọng hơn, nếu đúng người đó là Edgar, hắn dám chắc vào giờ phút sống chết này, Edgar lại có thể bỏ qua con ắt chủ bài quan trọng trong tay. Điều chi đáng để liều chết không khai?
Đừng nói chi Edgar, nếu gặp hắn, hắn cũng không làm được.
“Hãy dẫn ta đi xem. ” Vân Thăng mệnh lệnh. Sau khi xông ra hắn mới nhận ra mình đang để trần thân trên mà không khỏi nhăn mày, xém tí đã nổi lòng sát sinh.
Hai tên thành niên nhìn vết đao chằn chịt trên người hắn mà sững sờ. Tiểu Chân đã kịp hoàn hồn sớm hơn, cô đưa cùi trỏ đầy đẩy một tên nói: “Còn không nhanh chân đưa Viên lão gia đi.”
Nói xong, cô nhanh nhẹn đưa áo cho Vân Thăng nói : “Lão gia, bên ngoài lạnh.”
Hắn chồng áo vào, đầu óc cũng nhanh chóng tỉnh táo. Nếu là Edgar thật, làm sao có thể giữ miệng đến giờ vẫn chưa tiết lộ tông tích mình? Nếu là hắn chắc đã khai từ lâu, chỉ là không ai tin?
Nếu Edgar đã bán đứng hắn, vậy giờ hắn đi cứu Edgar chắng khác nào lạy ông ta ở bụi này?
Nhưng không đi vẫn không ổn.Lỡ như, nếu Edgar thà chết không khai, tuy khả năng này cực hiếm xảy ra, nhưng cũng có thể hắn vẫn ôm một tia hi vọng cuối cùng là Vân Thăng đến cứu. Nếu bây giờ không rat ay, Edgar có khả năng nói ra tất cả giữa trường thiêu.
Cho dù thế nào vẫn phải đi xem qua. Lòng hắn nặng trĩu, ban nãy hắn đã tỏ ra quá đỗi kinh ngạc, việc này tuyệt đối không được để truyền ra ngoài, nếu không lỡ Edgar đã bán đứng mình, thì xem như bản thân Vân Thăng đã chủ động bại lộ tin tức.
“Ba ngươi đều theo ta đi, không được đi xa.” Khác với khẩu khí khách sáo vừa nãy, hắn giờ ra lệnh bắt buộc.
Hai tên thanh niên tất nhiên không dám phản đối, chỉ là Tiểu Chân mặt tỏ vẻ khó xử: “Viên lão gia, ngài sứ giả vẫn cần người hầu, ta có thể ở lại không?”
“Không được, đều phải đi. Ngài sứ giả đã đi nghỉ, không sao.” Hắn vẫn kiên quyết, hắn nhất thiết không được để ba tên này rời khỏi tầm nhìn của mình.
Ba người đều kinh ngạc, sao lão lại biết ngài sứ giả đã nghỉ? Từ trước đến giờ, chưa từng có ai biết được hành tung và tình hình thực tế của ngài sứ giả, hay nói cách khác là người biết đều đã chết.
“Kỳ thực ta cũng sợ nhìn thấy cảnh thiêu sống…” Tiểu Chân chau mày, vẫn đang tìm cách thối thác.
“Gặp nhiều sẽ quen thôi. Đi!” Vân Thăng lạnh giọng, không cho cô bất kỳ cơ hội chối cãi.
…
Pháp trường hỏa hình thành Liệt Hỏa không nằm trung tâm tòa thành, mà ở một góc phía tây bắc. Giờ đây cả pháp trường đã xôn xao tiếng người, lửa sáng ngất trời.
Từ xa xa nhìn lại, hình như lửa đã được đốt. Lòng Vân Thăng đại kinh, không kiềm được nhanh chân bước tới.
“Tránh ra! Tránh ra! Mù cả sao? Mau tránh ra cho ngài quản sự!” Hai tên thanh niên chen vào đám đông phía trước la toáng. Đừng xem hai tên này cuối mày cúi mặt trước mặt Vân Thăng và Tiểu Chân, ra đường hai cậu cũng hiên ngang không kém ai. Được hầu hạ ngài sứ giả, ai dám đắc tội?
“Cái gì ngài quản sự? Sao tự dưng lại thêm cái danh mục nào?” Bọn người bị hai tên này đầy ra đều nhận ra chúng, không dám đắc tội, chỉ dám nhỏ giọng xáo xào bàn tán.
Cái chức quản sự đại sảnh từ trên trời rơi xuống này vẫn chưa kịp lưu truyền trong thành, chỉ có vài người biết truyện, ngoài ra mọi người vẫn chưa nắm được tình hình.
Từ xa xa, hắn đã nhìn thấy một vòng lửa to, ở giữa là ba cây cột được dựng đứng. Trên cột lần lượt là hai nam một nữ. Thị lực của hắn cực tốt, chỉ cần liếc sơ đã thấy ngay tên ở giữa là Edgar.
Khốn kiếp! Đúng là hắn thiệt! Vân Thăng vừa chửi thầm trong bụng vừa nhanh chóng chen lên phía trước.
……
Edgar đã gần rơi vào trạng thái vô vọng. Hắn không biết vì sao lại đến nông nỗi này. Nghĩ lại, trước khi gặp ngài Lennon, hắn cũng chỉ tồi tệ như thế. Chỉ là từ hồi có ngài, mọi việc đều thuận buồm xuôi gió…
Hắn không phải không muốn khai ngài Lennon chính là Sở Vân Thăng. Chỉ là tạm thời không kể là nói ra không ai tin, dù có tin thì hắn cũng không biết Vân Thăng giờ đang ở đâu. Căn bản không tìm thấy người, có nói cũng như không.
Huống hồ hắn giờ nằm trong tay bọn thành Liệt Hỏa, có nói ra bọn chúng cũng chả quan tâm. Cuối cùng cũng chỉ là một con đường chết. Không nói ra, biết đâu còn một tia hi vọng. Tuy mong manh, nhưng ít nhất vẫn còn. Không chừng ngài Lennon sẽ đến. Nếu bán đứng ngài, họa may hắn mới không bị giết.
Nên hắn thà cắn răng chịu đựng. Mãi đến lúc bị cột trên giàn thiêu, hắn vẫn chưa hề tiết lộ một chữ. Ngược lại, câu lẩm bẩm cửa miệng: “hãy can đảm lên!” đã đổi thành “ngài Lennon, ngài ở đâu?”.
“Edgar, ngươi nói sẽ có người đến cứu chúng ta, người đâu? Chúng ta sắp bị thiêu sống rồi!” Cậu thành niên mắt xanh tóc vàng óng phía bên phải hắn nói bằng tiếng Anh cằn nhằn.
“Ngài nhất định sẽ đến, nhất định…Ngài đã nói thế. Mấy ngày trước chắc ngài đã phải đến rồi…” Edgar như đang niệm trú.
“Ngươi tỉnh ra đi, xin chúa hãy phù hộ cho chúng ta sớm rời bỏ vùng lầy tội ác này.” Chàng thanh niên trẻ không ngừng cầu nguyện.
“Xin lỗi Edgar, do ta và Bandly hại cả. Nếu không ngươi đâu đến nỗi…” Cô gái da trắng xinh đẹp bên trái Edgar áy náy nói.
“Laura, không sao đâu. Chỉ do ta không làm theo đúng chỉ thị. Ta đã không nhịn được.” Trong lòng hắn đã hối hận đến xanh cả ruột gan mà không dám nói thẳng.
Vệ sĩ áo đỏ thành Liệt Hỏa tay cầm đuốc hỏa đang từng bước đến gần, cả Edgar và hai người nước ngoài kia đã mặt mày xám xịt cắt không miếng máu. Trong thời đại Dương Quang, việc thiêu sống này có lẽ chỉ đọc thấy trong sách giáo khoa lịch sử, không ngờ giờ đang rành rành xảy ra với mình.
Sau khi ngắm nhìn bầu trời đen ngịt trước mặt một lần cuối, Edgar nhắm chặt mắt lại. Nếu ngài Lennon ở đây, chắc hẳn ngài sẽ cữa những con Thanh Giáp trùng đáng sợ , vượt qua mây xanh từ trên trời giáng xuống. Chỉ tiếc là bầu trời đỏ rực bởi ánh lửa này không có gì cả, hắn cuối cùng cũng phải chấp nhận thực tế.
Chờ đã, sao lửa vẫn chưa cháy?
Bọn vệ sĩ áo đỏ đáng sợ ấy leo lên đây làm gì? Không lễ trước khi chết chúng còn muốn hành hạ họ ư?
Nhưng chỉ một câu nói của tên vệ sĩ ấy, bỗng dưng Edgar lại thấy hắn mới đáng yêu làm sao..
“Tên đen kia, xem ra bọn mày gặp vận đỏ. Biết gặp vận đỏ là gì không? Chắc chúng mày cũng chả hiểu. Nói ngươi biết,ở trên có người muốn hỏi chuyện các ngươi, tối nay tạm thời không hành hình.”
“Thật ư?” Edgar còn chưa kịp lên tiếng, tên Bandly như không tin vào tai mình dùng tiếng Hán hỏi. Hắn nín chặt thở, chỉ sợ đấy là ảo giáo của bản thân.
“Mẹ kiếp! Được sống mà không dám tin. Đúng là đồ ngốc!” Tên vệ sĩ vừa nhổ một phát nước bột, vừa bắt tay tháo dây cho họ.
“God! Thật ư…tốt quá Laura, chúng ta…” Bandly vui mừng thét to, nhưng liền sau đó bị tên vệ sĩ cho một cùi trỏ.
“Mẹ mày, mày sống mà hại lão tử ta thua keo nửa khúc xúc xích. Thế mà ngươi còn la lối cái gì, còn không cút xuống theo ta đi gặp ngài quản sự.”
…
Vân Thăng nói rất ư đơn giản với bọn chủ nô đang hành hình, chỉ cần một ít thức ăn đã có thể đổi lại ba tên “nô lệ”.
Tên chủ nô này vẫn chưa rõ tình hình của Vân Thăng, chỉ thấy ba người kia cung kỉnh gọi ngài quản sự, cứ tưởng đâu chỉ cao hơn Tiểu Chân một bậc. Đôi với bọn chủ nô, dù có cao hơn một bậc cũng chỉ là chó dưới chướng của thành chủ, địa vị cũng không khác gì chúng, nên phải có thức ăn mới chịu thôi.
Vân Thăng cũng không muốn tốn thời gian với chúng. Có thể trao đổi bằng thức ăn, hắn càng mừng. Chỉ là vị chủ nô này ngày hôm sau nghe tin, vị quản sự đại sảnh này không phải tay vừa, mà do ngài sứ giả đích thân dẫn về. Hắn đã một phen hồn bay phách lạc, một mực đem trả thức ăn rối rít xin lỗi…
…
Edgar bỗng dưng được an bài vào ở một căn phòng ngoài đại sảnh. Trong lòng hắn thật sự thắc mắc, thật ra ai đã cứu ba người họ?
Còn giờ này, trong phòng khác, Tiểu Chân và hai chàng thanh niên kia đang đứng trước Vân Thăng.
Vân Thăng chưa vội gặp Edgar, hắn chỉ định tạm thời giữ chân ba tên này.
“Lão già ta cũng từng tuổi này rồi, có sao nói vậy. Ta biết thành chủ chắc hắn đã dặn các ngươi cái gì. Nhưng đã làm việc dưới chướng ta, thì các ngươi phải rõ đang ăn cơm nhà nào.” Hắn nhìn một vòng bọn chúng, tiếp tục nói:
“Cả thành Liệt Hỏa này đều nhờ ngài sứ giả. Lão ta đã già, ta chỉ lo việc vặt cho ngài sứ giả, không có hứng thú với các việc tranh giành trong thành. Nhưng nếu các ngươi có người dám tiết lộ việc ở đây ra ngoài, dù là với ai đi chăng nữa, đấy cũng là tiết lộ bí mật của ngài sứ giả. Hậu quả nghiêm trọng nhường nào, e rằng trên đời này không ai cứu nổi các ngươi.”
“Các ngươi đều là người khôn ngoan, chắc đã hiểu ý ta.” Để tăng hiệu quả hù dọa, hắn rút từ sau ra đao trường của tên áo choàng, cắm phặt xuống đất.
Bọn Tiểu Chân bỗng nhiên mặt biến sắc.
Không phải vì sợ hắn sẽ giết chúng, mà đao này là đao của ngài sứ giả. Sao nó lại lọt vào tay một tên nhân loại? Đây đúng là chuyện không tưởng! Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Đây nói rõ là ngài sứ giả tin tưởng Viên lão gia này hơn thành chủ.
Trong thành Liệt Hỏa ngài sứ giả là nhất. Đắc tội thành chủ mà ngài sứ giả nói không sao sẽ yên lành. Còn đắc tội ngài sứ giả, e là thành chủ cũng không dám hó hé.
“Đi ra đi, để tên da đen ấy vào gặp ta.” Vân Thăng kéo một chiếc ghế đến ngồi xuống.
Ba người còn lại lòng đầy bàng hoàng bất an vội vàng rút ra khỏi phòng.
“Ngài quản sự mời ngươi vào.” Tiểu Chân mặt cứng đơ đến trước mặt Edgar nói. Lòng cô đang rối bời…
Thần Vực chỉ có nhiêu đó, hắn quay đi quẩn lại vẫn chưa gặp hay nghe nói đến có tên da đen thứ hai, không phải Edgar thì là ai vào đây?
Tuy không biết cái tên nhát như thỏ đế này sao lại xuất hiện ở đây, nhưng hắn cũng không thể thấy chết không cứu. Chỉ xét về giai đoạn hai người đi chung, ít ra hắn đã là người từng cùng hoạn nạn, phần nào có được lòng tin từ Vân Thăng.
Quan trọng hơn, nếu đúng người đó là Edgar, hắn dám chắc vào giờ phút sống chết này, Edgar lại có thể bỏ qua con ắt chủ bài quan trọng trong tay. Điều chi đáng để liều chết không khai?
Đừng nói chi Edgar, nếu gặp hắn, hắn cũng không làm được.
“Hãy dẫn ta đi xem. ” Vân Thăng mệnh lệnh. Sau khi xông ra hắn mới nhận ra mình đang để trần thân trên mà không khỏi nhăn mày, xém tí đã nổi lòng sát sinh.
Hai tên thành niên nhìn vết đao chằn chịt trên người hắn mà sững sờ. Tiểu Chân đã kịp hoàn hồn sớm hơn, cô đưa cùi trỏ đầy đẩy một tên nói: “Còn không nhanh chân đưa Viên lão gia đi.”
Nói xong, cô nhanh nhẹn đưa áo cho Vân Thăng nói : “Lão gia, bên ngoài lạnh.”
Hắn chồng áo vào, đầu óc cũng nhanh chóng tỉnh táo. Nếu là Edgar thật, làm sao có thể giữ miệng đến giờ vẫn chưa tiết lộ tông tích mình? Nếu là hắn chắc đã khai từ lâu, chỉ là không ai tin?
Nếu Edgar đã bán đứng hắn, vậy giờ hắn đi cứu Edgar chắng khác nào lạy ông ta ở bụi này?
Nhưng không đi vẫn không ổn.Lỡ như, nếu Edgar thà chết không khai, tuy khả năng này cực hiếm xảy ra, nhưng cũng có thể hắn vẫn ôm một tia hi vọng cuối cùng là Vân Thăng đến cứu. Nếu bây giờ không rat ay, Edgar có khả năng nói ra tất cả giữa trường thiêu.
Cho dù thế nào vẫn phải đi xem qua. Lòng hắn nặng trĩu, ban nãy hắn đã tỏ ra quá đỗi kinh ngạc, việc này tuyệt đối không được để truyền ra ngoài, nếu không lỡ Edgar đã bán đứng mình, thì xem như bản thân Vân Thăng đã chủ động bại lộ tin tức.
“Ba ngươi đều theo ta đi, không được đi xa.” Khác với khẩu khí khách sáo vừa nãy, hắn giờ ra lệnh bắt buộc.
Hai tên thanh niên tất nhiên không dám phản đối, chỉ là Tiểu Chân mặt tỏ vẻ khó xử: “Viên lão gia, ngài sứ giả vẫn cần người hầu, ta có thể ở lại không?”
“Không được, đều phải đi. Ngài sứ giả đã đi nghỉ, không sao.” Hắn vẫn kiên quyết, hắn nhất thiết không được để ba tên này rời khỏi tầm nhìn của mình.
Ba người đều kinh ngạc, sao lão lại biết ngài sứ giả đã nghỉ? Từ trước đến giờ, chưa từng có ai biết được hành tung và tình hình thực tế của ngài sứ giả, hay nói cách khác là người biết đều đã chết.
“Kỳ thực ta cũng sợ nhìn thấy cảnh thiêu sống…” Tiểu Chân chau mày, vẫn đang tìm cách thối thác.
“Gặp nhiều sẽ quen thôi. Đi!” Vân Thăng lạnh giọng, không cho cô bất kỳ cơ hội chối cãi.
…
Pháp trường hỏa hình thành Liệt Hỏa không nằm trung tâm tòa thành, mà ở một góc phía tây bắc. Giờ đây cả pháp trường đã xôn xao tiếng người, lửa sáng ngất trời.
Từ xa xa nhìn lại, hình như lửa đã được đốt. Lòng Vân Thăng đại kinh, không kiềm được nhanh chân bước tới.
“Tránh ra! Tránh ra! Mù cả sao? Mau tránh ra cho ngài quản sự!” Hai tên thanh niên chen vào đám đông phía trước la toáng. Đừng xem hai tên này cuối mày cúi mặt trước mặt Vân Thăng và Tiểu Chân, ra đường hai cậu cũng hiên ngang không kém ai. Được hầu hạ ngài sứ giả, ai dám đắc tội?
“Cái gì ngài quản sự? Sao tự dưng lại thêm cái danh mục nào?” Bọn người bị hai tên này đầy ra đều nhận ra chúng, không dám đắc tội, chỉ dám nhỏ giọng xáo xào bàn tán.
Cái chức quản sự đại sảnh từ trên trời rơi xuống này vẫn chưa kịp lưu truyền trong thành, chỉ có vài người biết truyện, ngoài ra mọi người vẫn chưa nắm được tình hình.
Từ xa xa, hắn đã nhìn thấy một vòng lửa to, ở giữa là ba cây cột được dựng đứng. Trên cột lần lượt là hai nam một nữ. Thị lực của hắn cực tốt, chỉ cần liếc sơ đã thấy ngay tên ở giữa là Edgar.
Khốn kiếp! Đúng là hắn thiệt! Vân Thăng vừa chửi thầm trong bụng vừa nhanh chóng chen lên phía trước.
……
Edgar đã gần rơi vào trạng thái vô vọng. Hắn không biết vì sao lại đến nông nỗi này. Nghĩ lại, trước khi gặp ngài Lennon, hắn cũng chỉ tồi tệ như thế. Chỉ là từ hồi có ngài, mọi việc đều thuận buồm xuôi gió…
Hắn không phải không muốn khai ngài Lennon chính là Sở Vân Thăng. Chỉ là tạm thời không kể là nói ra không ai tin, dù có tin thì hắn cũng không biết Vân Thăng giờ đang ở đâu. Căn bản không tìm thấy người, có nói cũng như không.
Huống hồ hắn giờ nằm trong tay bọn thành Liệt Hỏa, có nói ra bọn chúng cũng chả quan tâm. Cuối cùng cũng chỉ là một con đường chết. Không nói ra, biết đâu còn một tia hi vọng. Tuy mong manh, nhưng ít nhất vẫn còn. Không chừng ngài Lennon sẽ đến. Nếu bán đứng ngài, họa may hắn mới không bị giết.
Nên hắn thà cắn răng chịu đựng. Mãi đến lúc bị cột trên giàn thiêu, hắn vẫn chưa hề tiết lộ một chữ. Ngược lại, câu lẩm bẩm cửa miệng: “hãy can đảm lên!” đã đổi thành “ngài Lennon, ngài ở đâu?”.
“Edgar, ngươi nói sẽ có người đến cứu chúng ta, người đâu? Chúng ta sắp bị thiêu sống rồi!” Cậu thành niên mắt xanh tóc vàng óng phía bên phải hắn nói bằng tiếng Anh cằn nhằn.
“Ngài nhất định sẽ đến, nhất định…Ngài đã nói thế. Mấy ngày trước chắc ngài đã phải đến rồi…” Edgar như đang niệm trú.
“Ngươi tỉnh ra đi, xin chúa hãy phù hộ cho chúng ta sớm rời bỏ vùng lầy tội ác này.” Chàng thanh niên trẻ không ngừng cầu nguyện.
“Xin lỗi Edgar, do ta và Bandly hại cả. Nếu không ngươi đâu đến nỗi…” Cô gái da trắng xinh đẹp bên trái Edgar áy náy nói.
“Laura, không sao đâu. Chỉ do ta không làm theo đúng chỉ thị. Ta đã không nhịn được.” Trong lòng hắn đã hối hận đến xanh cả ruột gan mà không dám nói thẳng.
Vệ sĩ áo đỏ thành Liệt Hỏa tay cầm đuốc hỏa đang từng bước đến gần, cả Edgar và hai người nước ngoài kia đã mặt mày xám xịt cắt không miếng máu. Trong thời đại Dương Quang, việc thiêu sống này có lẽ chỉ đọc thấy trong sách giáo khoa lịch sử, không ngờ giờ đang rành rành xảy ra với mình.
Sau khi ngắm nhìn bầu trời đen ngịt trước mặt một lần cuối, Edgar nhắm chặt mắt lại. Nếu ngài Lennon ở đây, chắc hẳn ngài sẽ cữa những con Thanh Giáp trùng đáng sợ , vượt qua mây xanh từ trên trời giáng xuống. Chỉ tiếc là bầu trời đỏ rực bởi ánh lửa này không có gì cả, hắn cuối cùng cũng phải chấp nhận thực tế.
Chờ đã, sao lửa vẫn chưa cháy?
Bọn vệ sĩ áo đỏ đáng sợ ấy leo lên đây làm gì? Không lễ trước khi chết chúng còn muốn hành hạ họ ư?
Nhưng chỉ một câu nói của tên vệ sĩ ấy, bỗng dưng Edgar lại thấy hắn mới đáng yêu làm sao..
“Tên đen kia, xem ra bọn mày gặp vận đỏ. Biết gặp vận đỏ là gì không? Chắc chúng mày cũng chả hiểu. Nói ngươi biết,ở trên có người muốn hỏi chuyện các ngươi, tối nay tạm thời không hành hình.”
“Thật ư?” Edgar còn chưa kịp lên tiếng, tên Bandly như không tin vào tai mình dùng tiếng Hán hỏi. Hắn nín chặt thở, chỉ sợ đấy là ảo giáo của bản thân.
“Mẹ kiếp! Được sống mà không dám tin. Đúng là đồ ngốc!” Tên vệ sĩ vừa nhổ một phát nước bột, vừa bắt tay tháo dây cho họ.
“God! Thật ư…tốt quá Laura, chúng ta…” Bandly vui mừng thét to, nhưng liền sau đó bị tên vệ sĩ cho một cùi trỏ.
“Mẹ mày, mày sống mà hại lão tử ta thua keo nửa khúc xúc xích. Thế mà ngươi còn la lối cái gì, còn không cút xuống theo ta đi gặp ngài quản sự.”
…
Vân Thăng nói rất ư đơn giản với bọn chủ nô đang hành hình, chỉ cần một ít thức ăn đã có thể đổi lại ba tên “nô lệ”.
Tên chủ nô này vẫn chưa rõ tình hình của Vân Thăng, chỉ thấy ba người kia cung kỉnh gọi ngài quản sự, cứ tưởng đâu chỉ cao hơn Tiểu Chân một bậc. Đôi với bọn chủ nô, dù có cao hơn một bậc cũng chỉ là chó dưới chướng của thành chủ, địa vị cũng không khác gì chúng, nên phải có thức ăn mới chịu thôi.
Vân Thăng cũng không muốn tốn thời gian với chúng. Có thể trao đổi bằng thức ăn, hắn càng mừng. Chỉ là vị chủ nô này ngày hôm sau nghe tin, vị quản sự đại sảnh này không phải tay vừa, mà do ngài sứ giả đích thân dẫn về. Hắn đã một phen hồn bay phách lạc, một mực đem trả thức ăn rối rít xin lỗi…
…
Edgar bỗng dưng được an bài vào ở một căn phòng ngoài đại sảnh. Trong lòng hắn thật sự thắc mắc, thật ra ai đã cứu ba người họ?
Còn giờ này, trong phòng khác, Tiểu Chân và hai chàng thanh niên kia đang đứng trước Vân Thăng.
Vân Thăng chưa vội gặp Edgar, hắn chỉ định tạm thời giữ chân ba tên này.
“Lão già ta cũng từng tuổi này rồi, có sao nói vậy. Ta biết thành chủ chắc hắn đã dặn các ngươi cái gì. Nhưng đã làm việc dưới chướng ta, thì các ngươi phải rõ đang ăn cơm nhà nào.” Hắn nhìn một vòng bọn chúng, tiếp tục nói:
“Cả thành Liệt Hỏa này đều nhờ ngài sứ giả. Lão ta đã già, ta chỉ lo việc vặt cho ngài sứ giả, không có hứng thú với các việc tranh giành trong thành. Nhưng nếu các ngươi có người dám tiết lộ việc ở đây ra ngoài, dù là với ai đi chăng nữa, đấy cũng là tiết lộ bí mật của ngài sứ giả. Hậu quả nghiêm trọng nhường nào, e rằng trên đời này không ai cứu nổi các ngươi.”
“Các ngươi đều là người khôn ngoan, chắc đã hiểu ý ta.” Để tăng hiệu quả hù dọa, hắn rút từ sau ra đao trường của tên áo choàng, cắm phặt xuống đất.
Bọn Tiểu Chân bỗng nhiên mặt biến sắc.
Không phải vì sợ hắn sẽ giết chúng, mà đao này là đao của ngài sứ giả. Sao nó lại lọt vào tay một tên nhân loại? Đây đúng là chuyện không tưởng! Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Đây nói rõ là ngài sứ giả tin tưởng Viên lão gia này hơn thành chủ.
Trong thành Liệt Hỏa ngài sứ giả là nhất. Đắc tội thành chủ mà ngài sứ giả nói không sao sẽ yên lành. Còn đắc tội ngài sứ giả, e là thành chủ cũng không dám hó hé.
“Đi ra đi, để tên da đen ấy vào gặp ta.” Vân Thăng kéo một chiếc ghế đến ngồi xuống.
Ba người còn lại lòng đầy bàng hoàng bất an vội vàng rút ra khỏi phòng.
“Ngài quản sự mời ngươi vào.” Tiểu Chân mặt cứng đơ đến trước mặt Edgar nói. Lòng cô đang rối bời…
/495
|