Liêu, tên như ý nghĩa, khi mà xích bọ cánh cứng nhảy lên, thì phối hợp thân pháp, phản kiếm chọc đánh, đâm thẳng các bộ vị của nó, cụ thể xem tình huống mà định.
Tuy không thể giết chết được xích bọ cánh cứng, nhưng ít nhất cũng có thể làm nó bị trọng thương.
Sở Vân Thăng cũng biết, thực tế cùng sâu giao đấu, vô cùng nguy hiểm, tuyệt đối không thể nằm hết trong dự liệu của mình, bây giờ hắn phải thuần thục ba chiêu này.
Dương quang thời đại có câu danh ngôn, cái gì là tuyệt chiêu? Tuyệt chiêu chính là luyện thành thục những chiêu đơn giản nhất.
Hắn giờ đây cần phải luyện ba chiêu đơn giản này cho thuần thục.
Tuy thoạt nhìn mỗi một thức đều đơn giản vô cùng, nhưng mà nếu như muốn đạt tới độ thuần thục thì phải không ngừng luyện tập.
Căn cứ mô phỏng thực chiến, Sở Vân Thăng mở chiến giáp ra, tất cả đều đã đầy đủ, thậm chí cung nỏ và súng đều đeo trên người, tận lực tái hiện chiến trường.
Để thêm phần chân thật, hắn thậm chí còn buộc mình vào tủ quần áo, mô phỏng mình bị bọ khống chế, nếu như dùng kiếm, thì sẽ thế nào.
Đầu tiên là luyện tập từng chiêu một, tìm lượng nguyên khí phù hợp nhất, một kiếm một kiếm hắn không ngừng bổ.
Kiếm theo thân mà đi,thân mang kiếm, đương nhiên phải ổn định.
Thân thể ổn, kiếm mới ổn; Kiếm ổn, nguyên khí mới có thể ổn;
Cho nên hắn chẳng những phải tìm đường kiếm tốt nhất, mà còn phải chú ý đến nguyên khí, nguyên khí cùng kiếm ý tương hợp mới đạt được hiệu quả cao nhất.
Tay, mắt, thân, pháp, bộ năm mặt phải phối hợp nhịp nhàng, thuần thục đến độ vô ý thức vẫn có thể phối hợp được.
Hắn vẫn cần luyện tập nhiều, cũng may chỉ có ba chiêu, nếu không trong khoảng thời gian ngắn, căn bản không thể có tiến triển. Mặc dù thời tiết lạnh như băng nhưng mà hắn tập đến toàn thân toát mồ hôi.
Trong vòng ba ngày, Sở Vân Thăng chỉ có ngủ và luyện tập ba chiêu kiếm thức, đến độ hắn nhắm mắt mà vẫn có thể đánh chính xác, hắn biết đây chỉ là hắn tưởng tượng mà thôi, nguyên khí cùng sức mạnh vẫn chưa phối hợp tốt.
Chỉ có trong thực chiến, mới có thể phối hợp nhịp nhàng nguyên khí và sức mạnh.
Chỉ dựa vào sức của mình, mặc dù Thiên Ích kiếm vô cùng sắc bén, cũng chưa chắc có thể hoàn toàn phá huỷ được phòng ngự của xích bọ cánh cứng và giáp xác của chúng, chỉ khi kiếm đầy nguyên khí mới có thể trực tiếp phá vỡ phòng hộ tráo, tiến tới xé rách giáp xác của chúng.
Sở Vân Thăng cần một cuộc thực chiến để kiểm nghiệm hiệu quả,hắn phải tính toán tỉ mỉ, từ khi tu luyện đến nay, một lượng nguyên khí hắn đều chia thành hai để dùng.
Giờ đây chỉ còn lại ba lượng nguyên khí, suy nghĩ mãi, hắn không muốn luyện ở nhà nữa, quá lãng phí thời gian, hắn phải bồi dưỡng kĩ năng chiến đấu, dùng năng lượng của xích bọ cánh cứng giết nhiều bọ cánh cứng hơn nữa.
Trải qua cơn hỗn loạn, những người còn sống ở Thân thành chia thành các nhóm, đơn thương độc mã, đừng nói đối phó với xích bọ cánh cứng, chứ đến tranh thức ăn cũng vô cùng khó khăn, đương nhiên ngoại trừ những người như Sở Vân Thăng.
Trên đường có thể trông thấy rất nhiều người, cầm đuốc đi tìm đồ ăn, bọn họ đã không chỉ tìm rau quả ở khu chợ mà thậm chí đến cả những con chuột chết cũng trở thành bữa ăn tối.
Bọ quả thật là khủng bố, nhưng mà thà đi ra ngoài tìm đồ ăn còn hơn là chờ chết, nếu may mắn thì không gặp con bọ nào, đây cũng nguyên nhân mà Sở Vân Thăng có thể đột nhiên thấy người trên đường.
Hắn mở chiến giáp, chuẩn bị toàn thân, thậm chí đến cả dụng cụ nhìn ban đêm cũng đã lắp trên mũ chiến giáp, đây cũng là bất đắc dĩ, giờ đây năng lực của hắn còn không đủ để lợi dụng nguyên khí nhìn trong bóng tối, chỉ có thể tạm thời dựa vào dụng cụ nhìn ban đêm, khi chế áo giáp, hắn cố ý lắp trên mũ để cho thuận tiện quan sát.
Tạo hình này khiến cho rất nhiều người hiếu kỳ, hắn cũng không cần biết nhiều như vậy , giờ đây trong cơ thể nguyên khí cũng không nhiều lắm, xích bọ cánh cứng có thể xuất hiện bất cứ khi nào nên hắn không dám xem thường, bọ quả thật rất nhanh, một khi nó bổ nhào ra trước mặt, hắn thậm chí không có thời gian để khởi động chiến giáp.
Đi qua mấy con phố vẫn không thấy con bọ nào, hắn âm thầm buồn bực không biết bọ đi đâu hết, chợt nghe phía trước có người hô to:“Chạy mau! Bọ đến đấy! Chạy mau đi!!”
Tiếng hét sợ hãi vang khắp khu phố, và cả tiếng người chạy trốn
Hắn lập tức đem thân hình trốn vào một khe lõm của tòa nhà, cầm cung nỏ lên, nhìn đám người thất kinh chạy qua, có người cầm đuốc không chắc rơi trên mặt đất.
Dương quang thời đại, inte có một câu chuyện cười, hai người gặp một con hổ, sau đó một người nói chạy, một người nói chạy cũng vô ích, hổ chạy rất nhanh, người kia nói, ta không cần chạy nhanh hơn hổ, ta chỉ cần chạy nhanh hơn ngươi.
Mặc dù đó là một câu chuyện cười, nhưng mà giờ đây, lại là một hiện thực tàn khốc, chỉ cần chạy nhanh hơn người khác là có thể sống, người chậm nhất tất nhiên bị bọ ăn tươi nuốt sống. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Mũi tên của hăn nhắm vào một con xích bọ cánh cứng, không chút do dự bắn ra hàn băng mũi tên đâm thẳng vào bọ.
Sở Vân Thăng mặc chiến giáp không chút cồng kềnh, ngược lại càng thêm linh hoạt, chiến giáp khiến hắn trong nháy mắt có thể nhảy lên độ cao ba mét.
Một mủi tên bắn ra, hắn liền lập tức thu hồi cung nỏ, đến lượt trường kiếm rồi.
Tổng cộng chỉ có hai con bọ, mặc dù có thể không sử dụng Thiên Ích kiếm, dùng súng cũng có thể giải quyết được, nhưng mà hắn giờ đây cần dùng bọ làm thí nghiệm, hơn nữa đạn trong súng cũng chỉ còn chưa đến hai mươi viên, hắn không muốn lãng phí.
Hắn xẹt qua đầu con bọ bị đóng băng, Thiên Ích kiếm quét ngang ngang, thậm chí không sử dụng nguyên khí, thanh kiếm sắc bén chặt đứt phòng hộ của bọ.
Con bọ đằng sau nhìn thấy hắn, lập tức vứt bỏ người vừa bắt được, tiến về phía hắn, hai bên va chạm.
Hắn thu kiếm về, dựa theo kiếm thức hắn đã luyện tập,hắn giơ cao kiếm, đầu tiên thử rót một phần tư nguyên khí, bùm một tiếng, chém vào một con xích bọ cánh cứng, hai bên va chạm bằng một lực lớn khiến cho hắn và bọ cùng bay ra xa.
Có chiến giáp bảo vệ, Sở Vân Thăng bật dậy, không hề bị thương, xích bọ cánh cứng đối diện cũng rất nhanh chóng đứng dậy, một phần tư nguyên khí hiển nhiên không phá vỡ được phòng ngự của nó.
Vậy thì một phần hai, một lần nữa hắn rót nguyên khí vào. Sở Vân Thăng nhảy lên chém một nhát sâu xuống, con bọ gầm rú, dùng cái càng đập thanh kiếm của hắn.
Răng rắc một tiếng, càng của xích bọ cánh cứng bị gẫy, thanh kiếm của hắn vẫn không sao.
Lúc này, phòng ngự của bọ đã suy yếu, hắn hét lớn một tiếng, một lần nữa rót vào nửa lượng nguyên khí, thuần thục thi triển Tước Kiếm Thức, đầu của xích bọ cánh cứng cháy bùng lên, một đống chất lỏng chảy ra. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Nếu như không có chiến kỹ, một lượng nguyên khí, giết chết một con chích xích bọ cánh cứng, đó là uy lực của kiếm thế và chiến giáp.
Hàn băng mũi tên cũng là một loại nguyên phù chiến đấu, ưu thế là sự tương khắc, nó cũng chỉ có thể đóng băng mà không thể giết chết bọ, còn chiến giáp và kiếm kết hợp thì với một lượng nguyên khí là có thể giết một con chích xích bọ cánh cứng, mấu chốt nhất là, hắn đã có thể cùng xích bọ cánh cứng đánh giáp lá cà. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Hắn nhất thời trong giây phút không thể không ngây ra.
Tuy không thể giết chết được xích bọ cánh cứng, nhưng ít nhất cũng có thể làm nó bị trọng thương.
Sở Vân Thăng cũng biết, thực tế cùng sâu giao đấu, vô cùng nguy hiểm, tuyệt đối không thể nằm hết trong dự liệu của mình, bây giờ hắn phải thuần thục ba chiêu này.
Dương quang thời đại có câu danh ngôn, cái gì là tuyệt chiêu? Tuyệt chiêu chính là luyện thành thục những chiêu đơn giản nhất.
Hắn giờ đây cần phải luyện ba chiêu đơn giản này cho thuần thục.
Tuy thoạt nhìn mỗi một thức đều đơn giản vô cùng, nhưng mà nếu như muốn đạt tới độ thuần thục thì phải không ngừng luyện tập.
Căn cứ mô phỏng thực chiến, Sở Vân Thăng mở chiến giáp ra, tất cả đều đã đầy đủ, thậm chí cung nỏ và súng đều đeo trên người, tận lực tái hiện chiến trường.
Để thêm phần chân thật, hắn thậm chí còn buộc mình vào tủ quần áo, mô phỏng mình bị bọ khống chế, nếu như dùng kiếm, thì sẽ thế nào.
Đầu tiên là luyện tập từng chiêu một, tìm lượng nguyên khí phù hợp nhất, một kiếm một kiếm hắn không ngừng bổ.
Kiếm theo thân mà đi,thân mang kiếm, đương nhiên phải ổn định.
Thân thể ổn, kiếm mới ổn; Kiếm ổn, nguyên khí mới có thể ổn;
Cho nên hắn chẳng những phải tìm đường kiếm tốt nhất, mà còn phải chú ý đến nguyên khí, nguyên khí cùng kiếm ý tương hợp mới đạt được hiệu quả cao nhất.
Tay, mắt, thân, pháp, bộ năm mặt phải phối hợp nhịp nhàng, thuần thục đến độ vô ý thức vẫn có thể phối hợp được.
Hắn vẫn cần luyện tập nhiều, cũng may chỉ có ba chiêu, nếu không trong khoảng thời gian ngắn, căn bản không thể có tiến triển. Mặc dù thời tiết lạnh như băng nhưng mà hắn tập đến toàn thân toát mồ hôi.
Trong vòng ba ngày, Sở Vân Thăng chỉ có ngủ và luyện tập ba chiêu kiếm thức, đến độ hắn nhắm mắt mà vẫn có thể đánh chính xác, hắn biết đây chỉ là hắn tưởng tượng mà thôi, nguyên khí cùng sức mạnh vẫn chưa phối hợp tốt.
Chỉ có trong thực chiến, mới có thể phối hợp nhịp nhàng nguyên khí và sức mạnh.
Chỉ dựa vào sức của mình, mặc dù Thiên Ích kiếm vô cùng sắc bén, cũng chưa chắc có thể hoàn toàn phá huỷ được phòng ngự của xích bọ cánh cứng và giáp xác của chúng, chỉ khi kiếm đầy nguyên khí mới có thể trực tiếp phá vỡ phòng hộ tráo, tiến tới xé rách giáp xác của chúng.
Sở Vân Thăng cần một cuộc thực chiến để kiểm nghiệm hiệu quả,hắn phải tính toán tỉ mỉ, từ khi tu luyện đến nay, một lượng nguyên khí hắn đều chia thành hai để dùng.
Giờ đây chỉ còn lại ba lượng nguyên khí, suy nghĩ mãi, hắn không muốn luyện ở nhà nữa, quá lãng phí thời gian, hắn phải bồi dưỡng kĩ năng chiến đấu, dùng năng lượng của xích bọ cánh cứng giết nhiều bọ cánh cứng hơn nữa.
Trải qua cơn hỗn loạn, những người còn sống ở Thân thành chia thành các nhóm, đơn thương độc mã, đừng nói đối phó với xích bọ cánh cứng, chứ đến tranh thức ăn cũng vô cùng khó khăn, đương nhiên ngoại trừ những người như Sở Vân Thăng.
Trên đường có thể trông thấy rất nhiều người, cầm đuốc đi tìm đồ ăn, bọn họ đã không chỉ tìm rau quả ở khu chợ mà thậm chí đến cả những con chuột chết cũng trở thành bữa ăn tối.
Bọ quả thật là khủng bố, nhưng mà thà đi ra ngoài tìm đồ ăn còn hơn là chờ chết, nếu may mắn thì không gặp con bọ nào, đây cũng nguyên nhân mà Sở Vân Thăng có thể đột nhiên thấy người trên đường.
Hắn mở chiến giáp, chuẩn bị toàn thân, thậm chí đến cả dụng cụ nhìn ban đêm cũng đã lắp trên mũ chiến giáp, đây cũng là bất đắc dĩ, giờ đây năng lực của hắn còn không đủ để lợi dụng nguyên khí nhìn trong bóng tối, chỉ có thể tạm thời dựa vào dụng cụ nhìn ban đêm, khi chế áo giáp, hắn cố ý lắp trên mũ để cho thuận tiện quan sát.
Tạo hình này khiến cho rất nhiều người hiếu kỳ, hắn cũng không cần biết nhiều như vậy , giờ đây trong cơ thể nguyên khí cũng không nhiều lắm, xích bọ cánh cứng có thể xuất hiện bất cứ khi nào nên hắn không dám xem thường, bọ quả thật rất nhanh, một khi nó bổ nhào ra trước mặt, hắn thậm chí không có thời gian để khởi động chiến giáp.
Đi qua mấy con phố vẫn không thấy con bọ nào, hắn âm thầm buồn bực không biết bọ đi đâu hết, chợt nghe phía trước có người hô to:“Chạy mau! Bọ đến đấy! Chạy mau đi!!”
Tiếng hét sợ hãi vang khắp khu phố, và cả tiếng người chạy trốn
Hắn lập tức đem thân hình trốn vào một khe lõm của tòa nhà, cầm cung nỏ lên, nhìn đám người thất kinh chạy qua, có người cầm đuốc không chắc rơi trên mặt đất.
Dương quang thời đại, inte có một câu chuyện cười, hai người gặp một con hổ, sau đó một người nói chạy, một người nói chạy cũng vô ích, hổ chạy rất nhanh, người kia nói, ta không cần chạy nhanh hơn hổ, ta chỉ cần chạy nhanh hơn ngươi.
Mặc dù đó là một câu chuyện cười, nhưng mà giờ đây, lại là một hiện thực tàn khốc, chỉ cần chạy nhanh hơn người khác là có thể sống, người chậm nhất tất nhiên bị bọ ăn tươi nuốt sống. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Mũi tên của hăn nhắm vào một con xích bọ cánh cứng, không chút do dự bắn ra hàn băng mũi tên đâm thẳng vào bọ.
Sở Vân Thăng mặc chiến giáp không chút cồng kềnh, ngược lại càng thêm linh hoạt, chiến giáp khiến hắn trong nháy mắt có thể nhảy lên độ cao ba mét.
Một mủi tên bắn ra, hắn liền lập tức thu hồi cung nỏ, đến lượt trường kiếm rồi.
Tổng cộng chỉ có hai con bọ, mặc dù có thể không sử dụng Thiên Ích kiếm, dùng súng cũng có thể giải quyết được, nhưng mà hắn giờ đây cần dùng bọ làm thí nghiệm, hơn nữa đạn trong súng cũng chỉ còn chưa đến hai mươi viên, hắn không muốn lãng phí.
Hắn xẹt qua đầu con bọ bị đóng băng, Thiên Ích kiếm quét ngang ngang, thậm chí không sử dụng nguyên khí, thanh kiếm sắc bén chặt đứt phòng hộ của bọ.
Con bọ đằng sau nhìn thấy hắn, lập tức vứt bỏ người vừa bắt được, tiến về phía hắn, hai bên va chạm.
Hắn thu kiếm về, dựa theo kiếm thức hắn đã luyện tập,hắn giơ cao kiếm, đầu tiên thử rót một phần tư nguyên khí, bùm một tiếng, chém vào một con xích bọ cánh cứng, hai bên va chạm bằng một lực lớn khiến cho hắn và bọ cùng bay ra xa.
Có chiến giáp bảo vệ, Sở Vân Thăng bật dậy, không hề bị thương, xích bọ cánh cứng đối diện cũng rất nhanh chóng đứng dậy, một phần tư nguyên khí hiển nhiên không phá vỡ được phòng ngự của nó.
Vậy thì một phần hai, một lần nữa hắn rót nguyên khí vào. Sở Vân Thăng nhảy lên chém một nhát sâu xuống, con bọ gầm rú, dùng cái càng đập thanh kiếm của hắn.
Răng rắc một tiếng, càng của xích bọ cánh cứng bị gẫy, thanh kiếm của hắn vẫn không sao.
Lúc này, phòng ngự của bọ đã suy yếu, hắn hét lớn một tiếng, một lần nữa rót vào nửa lượng nguyên khí, thuần thục thi triển Tước Kiếm Thức, đầu của xích bọ cánh cứng cháy bùng lên, một đống chất lỏng chảy ra. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Nếu như không có chiến kỹ, một lượng nguyên khí, giết chết một con chích xích bọ cánh cứng, đó là uy lực của kiếm thế và chiến giáp.
Hàn băng mũi tên cũng là một loại nguyên phù chiến đấu, ưu thế là sự tương khắc, nó cũng chỉ có thể đóng băng mà không thể giết chết bọ, còn chiến giáp và kiếm kết hợp thì với một lượng nguyên khí là có thể giết một con chích xích bọ cánh cứng, mấu chốt nhất là, hắn đã có thể cùng xích bọ cánh cứng đánh giáp lá cà. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Hắn nhất thời trong giây phút không thể không ngây ra.
/495
|