Vân Thăng cắt ngang vách ngăn dịch thể cuối cùng, tay cầm cầu dịch thể xông khỏi phần thân cự phần, hai chân bám chặt vào vỏ giáp Thanh Giáp trùng, xoay quanh cự phần, không ngừng thay đổi đường bay.
Các ống dẫn đằng sau, vẫn theo sát sau đuôi truy đuổi ra ngoài, nhưng do hạn chế cự ly, chúng đuổi ra được chừng mươi mét đã không còn tiếp tục được.
Sáu Thanh Giáp II, những sáu con, số lượng hắn hi sinh để được ra khỏi cự phần!
Một đàn Thanh Giáp trùng nguyên bản ít nhất hơn ba mươi con che phủ cả một vùng trời ùn ụt xông tới, tiếng gió ùn ùn sát tai.
Vân Thăng sửng sốt, vội vàng phi xuống sau lưng ba Kim Giáp trùng đằng sau Tử Viêm ma trùng.
Không một phút chừng chừ, hắn chui vào vỏ giáp Kim Giáp trùng và nhanh chóng cho chui vào ngầm đất.
Sự xao động trên mặt đất cũng dần được Tử Viêm Ma Trùng trấn áp sau sự kiện Vân Thăng biến mất, dần dần tĩnh lặng, mạnh ai nấy lại vào việc mình. Ngay cả cự phần cũng đành “bất đắc dĩ” thu hồi các ống dẫn tấn công, “tu sửa ” các chỗ hổng do Vân Thăng để lại.
Không khí trong lòng đất không nhiều, Vân Thăng chịu đựng đến hết mức đành phải ngoi lên sau lưng cư phần dùng Khư Độc phù dần dần khứ trừ độc tố Hỏa tính trong người.
Quả cầu dịch thể trong tay vẫn không ngừng co bóp thình thịch, như chưa hề chết đi.
Kim Giáp trùng phong ấn đang tiếp xúc gần nó lại nảy sinh ý thức muốn bảo vệ nó. Thông qua luồng ý thức này, hắn như cảm nhận được sự sợ hãi của nó hơn.
Không nhẽ đây chính là một Cẩm Thạch còn non nót? Hắn không ngừng dùng tay nhấn nó, bóp nó. Cuối cùng hắn giơ hẳn kiếm lên cho nó một nhác, dùng Thiên Bích Kiếm đâm hẳn vào hạch tâm của cầu dịch thể.
Hắn giương Phong Thú phù kích hoạt phù thể, hòng mong phong ấn nó. Nếu phong ấn thành công, dù nó không phải Cẩm Thạch cũng có thể khẳng định đây là một loài quái vật nào đấy.
Đùng!
Ngoài dự liệu của hắn, khi quá trình phong ấn tiến hành được một nửa, phù quang đang nhiếp hút nguyên khí của cầu thể lại bỗng dưng nát vụn.
Dịch thể ụt ụt tung tóe khắp nền đất. Vết thương do Thiên Bích Kiếm gây ra đang dần hồi phục, cầu thể như đang cố gắng lăn về phía cự phần.
Vân Thăng làm sao để nó được toại nguyện? Hắn nhảy phóc lên tóm lấy nó, và lại làm thêm một nhác lên thân nó. Sau đó lại đưa một phù thể mới ra tiếp tục phong ấn.
Đùng!
Được một nữa, Phong Thú phù lại vỡ vụn !
Nguyên khí Phong Thú phù tiêu hao vô cùng, dù có dịch thể xanh từ Thần Vực, hắn cũng không dám phung phí thế.
Nhìn vết thương lại một lần nữa hồi phục và hai lần phong ấn thất bại. Hắn có thể rút ra kết luận những tổn thương trên thể xác của nó, hầu như không thật sự ảnh hưởng đến sinh mạng của nó. Nếu nó thật là loài sinh vật có sức mạnh tinh thần siêu cường như Cẩm Thạch. Nếu vậy hắn cần một phương án đả kích nó khác.
Ngoài công kích năng lượng nguyên khí và công kích thực tế, đối với năng lượng của không gian đa chiều, sự hiểu biết của hắn vẫn dừng lại trên mức thời đại Dương Quang, vẫn quá mơ hồ và huyền bí.
Dù trong quá trình thu nạp nguyên khí thiên địa tu luyện thường ngày, thỉnh thoảng hắn mới được tiếp xúc với vấn đề này, đối với nó hắn cũng vẫn chỉ biết áp dụng theo cách Cổ Thư tiền bối nói mà làm theo.
Bây giờ, theo kinh nghiệm xém mất mạng lúc trước, phương pháp duy nhất của hắn giờ là đi vào đường dẫn ngũ quang thập sắc lần trước, làm tổn thương đến ý thức bổn nguyên đối phương.
Tiền đề tất nhiên là hắn phải đảm bảo mình phải mạnh hơn nó, nếu không e rằng chính hắn sẽ rơi vào tay nó.
Sau khi suy nghĩ tới lui, dù hành động này quá ư mạo hiểm, nhưng có Cổ Thư trong tay. Theo kinh nghiệm lần trước, nhờ Cổ Thư đã cứu một mạng của hắn trong cuộc chiến nguy kịch tranh giành ý chí trong cự phần.
Nghĩ xong, hắn vẫn dùng đầu trùng Kim Giáp làm trung gian. Sau khi dùng Thiên Bích kiếm xuyên thẳng cầu dịch thể cấm vào vùng đất gần đầu Kim Giáp trùng.
Thứ năng lượng triệu tập cầu cứu của nó đã nhanh chóng từ đầu Kim Giáp trùng truyền đến Vân Thăng.
Ngoài ra, hắn còn lệnh một Thanh Giáp II bay quanh cự phần, cứ bay hai mươi vòng lại đến kéo Kim Giáp trùng đang làm trung gian đi nhằm cắt đứt mọi sự liên hệ tinh thần giữa hắn và cầu dịch thể.
Hắn đoán bản thân vẫn chưa đủ bản lĩnh tước đoạt “ý thức” của cầu dịch thể, nhưng chỉ cần nó ngưng hoạt trong chốc lát, hoặc yếu bớt đi cũng đủ hắn thừa cơ phong ấn nó.
Để phòng bất trắc, hắn vẫn cẩn thận dán một lá Băng Băng phù trên cầu.
Sau khi chuẩn bị đâu vào đó, hắn bắt đầu ép bức Kim Giáp trùng há to mồm, mệnh lệnh nó phải cắn vào cầu dịch thể. Ngược lại, quả cầu lúc này đang không ngừng ngăn cản Kim Giáp trùng thi hành lệnh.
Như lần trước, lệnh triêu tập đối kháng với lệnh phong ấn, lần này Vân Thăng đã có phần nhỉnh hơn!
Mắt thấy Kim Giáp trùng sắp nuốt chửng quả cầu, bỗng dưng đùng một tiếng, quả nhiên lại đi vào thông đạo ngũ quang thập sắc kỳ lạ.
Vừa vào thông đạo, hắn đã có thể khẳng định quả cầu này chính là Cẩm Thạch.
Sự đấu tranh ý thức triển khai trong chốc lát, bỗng dựng một luồng lực hút mạnh mẽ ập đến ý thức của hắn, chấn động cả không gian thông đạo.
Khác với sự bỡ ngỡ lần trước, có lẽ một phần Cẩm Thạch vừa trong trứng nước, ý thức nó thua xa Cẩm Thạch thành Kim Lăng. Hắn kinh ngạc phát hiện mình có thể cân sức với nó!
Hắn vừa thở phào, trong chớp mắt đầu hắn có vẻ có một số thử biến mất. Vừa ra sức, bao nhiêu thứ linh ta linh tinh không thuộc về hắn lại kỳ lạ xuất hiện trong đầu hắn.
Những thứ ấy, đấy là những tin tức không tài nào hiểu được, từng đường từng đường ống dẫn máu đỏ ngầu, màu sắc rực rỡ; các cự phần từ lớn đến nhỏ, các dịch thể màu sắc khác nhau không ngừng tràn về các hướng khác nhau…Các hình ảnh không đâu vào đâu cứ thế không ngừng xuyển suốt khắp các huyết quản.
Từng con xích giáp trùng được “sản xuất” ra, dịch thể không ngừng được sản sinh và hao mòn…hắn thấy người mình to dần ra, to dần ra rồi phát tán ra khắp mọi ngõ ngách trong khu dịch thể, không còn tông tích…
Pung!
Đang lúc gay cấn, Thanh Giáp trùng vừa bay vòng hai mươi vòng bỗng dưng xà xuống túm lấy Kim Giáp trùng. Động tác nhanh gọn lẹ! Đồng thời cũng giúp lôi hắn từ thông đạo ngũ quang thập sắc trở về hiện thực.
Cơ hội hiếm có, hắn lập tức tỉnh ra, đàn áp nhưng hình ảnh linh tinh trong đầu. Hắn nhanh rút Thiên Bích kiếm ra đâm vài chục lần, rồi rút Phong Thú phù, kích hoạt phù thể.
Phù quang chiếu khắp!
Hắn tập trung toàn bộ nguyên khí bổn thể duy trì Phong Thú phù. Quả cầu dịch thể thương tích đầy mình dưới sự công kích kết hợp giữa tinh thần và thể xác. Nó vẫn không ngừng vùng vẫy, lúc thành hình dài, lúc thành hình cầu, không ngừng biến thân.
Phong!
Phù tự to tướng cuối cùng đã chiếu trên không trung. Ánh hào quang tất hiện, trang trọng uy nghiêm.
Pháp tắc thành lập, phong ấn hoàn tất!
Lá phù phong ấn Cẩm Thạch biến thành một màu đỏ kỳ dị. Đây là hiện tượng chưa hề xảy ra bao giờ.
Hắn đại hỷ, nhanh chóng nắm chặt Phong Thú phù trong tay. Nguyên khí trong thể nội bỗng chốc tuôn trào, trống rỗng trong giây lát.
Vẫn chưa hết, khác với sự tiêu hao thể lực kịch liệt lúc phong ấn Kim Giáp trùng và Tử Viêm Ma Trùng, sau khi hút sạch năng lượng của hắn, nó vẫn không dừng lại, tiếp tục hút lấy năng lượng trong Xúc nguyên thể trong thể nội hắn. Hắn nhanh chóng cảm nhận thấy Xúc nguyên thể trong thể nội bắt đầu héo hon.
Hắn không khỏi hoảng hốt, hắn đã dùng liền ba lá Nhiếp Nguyên phù bổ sung nguyên khí, đồng thời muốn cắt đứt mọi liên hệ giữa bổn thể và Phong Thú phù. Có điều hắn phát hiện,dù cách gì cũng không thể cắt đứt!
Dùng có vứt nó ra khỏi Phong Thú phù cũng không ổn, nó giờ đã phong ấn chết trong cơ thể hắn.
Nếu cơ thể hắn trở thành “đường dẫn” vận chuyển nguyên khí, lượng lớn Nhiếp Nguyên phù bị tiêu hao biết thành bổn thể nguyên khí tiến vào Phong Thú phù. Chỉ cần dừng lại, cái cảm giác trống rỗng không chắc chắn và héo hon của cái chết sẽ lập tức ập lên toàn thân hắn.
Hắn như điên như dại nhanh chóng bổ sung năng lượng, lượng lớn Nhiếp Nguyên phù đã bị tiêu hao không nghĩ suy.
Hắn không dám dừng lại, nếu dừng có thể hắn sẽ chết!
Đừng nói Xúc nguyên thể trong thể nội, cả làn da trên tay hắn cũng bắt đầu nhăn nheo già nua, mái tóc rối bù dần xuất hiện màu hoa tiêu ngày càng nhiều…
Phong Thú phù màu đỏ của Cẩm Thạch trong lúc không đủ nguyên khí, nó nhường như dùng sinh mạng của hắn để thay thế.
Tim hắn đập mạnh, hắn dần cẩm nhận thấy sự nguy hiểm trong cuộc chiến giành ý thức. Có điều hoàn toàn không ngờ, sau khi phong ấn thành công mới thật sự là giờ phút đối đầu với hiểm nguy.
Nếu không nhờ ống dịch thể màu xanh, có lẽ giờ hắn chỉ còn một nhúm xương khô.
Hiển nhiên, dù Cẩm Thạch vẫn trong thời kỳ niên ấu, nhưng nó đã hoàn toàn vượt xa cảnh giới bọn quái vật trước mắt Vân Thăng.Ít nhất, Phong Thú phù tam giới dùng để phong ấn nó đã vượt cấp quá nhiều!
Ánh sáng yếu ớt trên không dần dần biến mất, Phong Thú phù đỏ vẫn như chiếc lỗ không đáy nhanh chóng tiêu hao năng lượng hắn. Từng cọng từng cọng tóc hắn dần chuyển sang màu bạc trắng, nếu không nhờ Xúc nguyên thể, e rằng đã thành một màu trắng già nua.
Lòng hắn rối bời, mắt thấy Nhiếp Nguyên phù sắp sử dụng hết. hắn đã bắt đầu phải dùng Nhiếp Nguyên phù tam giới làm trung gian hút năng lượng nguyên khí từ ống dịch màu xanh bổ sung thể lực…
Khi lượng Nhiếp Nguyên phù tiêu hao sạch sẽ, nguyên phù Nhiếp Nguyên tam giới càng ngày càng không thêm kịp nhu cầu của Phong Thú phù màu đỏ. Hắn nhanh chóng cảm thấy cơ thể của mình nhanh chóng suy lão!
Không đến một khắc, hắn vẫn gắng gượng. Hắn là người không bao giờ bỏ cuộc, dù có thành lão già, hắn vẫn phải cắn răng sống tiếp.
Khoảng nửa tiếng sau, tốc độ hút năng lượng của Phong Thú phù màu đỏ cũng dần chậm lại, phần nào cho hắn cơ hội thở phào.
Giờ đây, tóc hắn đã bạc phơ tung bay trước gió.
Tay hắn rung rung rút tấm gương nhỏ trong Vật Nạp phù, dựa vào ánh sáng cự phần, lo lắng từ từ hướng vào mặt bản thân…
“Ôi!”
“Khốn nạn!”
Hắn rủa lớn, vứt ngay mảnh gương đi. Đầu óc trống rỗng!
Hình dáng hắn trong gương xém tí cả hắn cũng không nhận ra. Đấy hoàn toàn là một lão già!
Sẫn sờ một lát,hắn hút liền một hơi vài điếu thuốc trong vỏ giáp Kim Giáp trùng. Hắn vẫn chưa cách gì chấp nhận sự thật này.
Lá Phong Thú phù màu đỏ dần dần dừng lại. Hắn lẳng lặng thử nghiệm, tạm thời đúng là có thể cách li sự liên kết với nó.
Nếu hắn một lần nữa bị cuốn vào cơn sóng hút năng lượng, hắn e sẽ còn lại nhún xương.
Lẳng lặng ngồi trong đêm vắng, hắn không khỏi cười khổ tâm. Lần này, đừng nói người thành Thôi Tuyết, cả Edgar chắc cũng không nhận ra hắn.
Giờ hắn đổi cái áo khác ngang nhiên vào thành Thôi Tuyết, cũng chỉ là một lão già xấu xí.
Cuối cùng, hắn chỉ còn biết trong chờ vào sự tu luyện Xúc nguyên thể. Hi vọng sau khi vượt mức Tam thiên nguyên cảnh giới, sẽ hồi phục được nguyên mạo.
Các ống dẫn đằng sau, vẫn theo sát sau đuôi truy đuổi ra ngoài, nhưng do hạn chế cự ly, chúng đuổi ra được chừng mươi mét đã không còn tiếp tục được.
Sáu Thanh Giáp II, những sáu con, số lượng hắn hi sinh để được ra khỏi cự phần!
Một đàn Thanh Giáp trùng nguyên bản ít nhất hơn ba mươi con che phủ cả một vùng trời ùn ụt xông tới, tiếng gió ùn ùn sát tai.
Vân Thăng sửng sốt, vội vàng phi xuống sau lưng ba Kim Giáp trùng đằng sau Tử Viêm ma trùng.
Không một phút chừng chừ, hắn chui vào vỏ giáp Kim Giáp trùng và nhanh chóng cho chui vào ngầm đất.
Sự xao động trên mặt đất cũng dần được Tử Viêm Ma Trùng trấn áp sau sự kiện Vân Thăng biến mất, dần dần tĩnh lặng, mạnh ai nấy lại vào việc mình. Ngay cả cự phần cũng đành “bất đắc dĩ” thu hồi các ống dẫn tấn công, “tu sửa ” các chỗ hổng do Vân Thăng để lại.
Không khí trong lòng đất không nhiều, Vân Thăng chịu đựng đến hết mức đành phải ngoi lên sau lưng cư phần dùng Khư Độc phù dần dần khứ trừ độc tố Hỏa tính trong người.
Quả cầu dịch thể trong tay vẫn không ngừng co bóp thình thịch, như chưa hề chết đi.
Kim Giáp trùng phong ấn đang tiếp xúc gần nó lại nảy sinh ý thức muốn bảo vệ nó. Thông qua luồng ý thức này, hắn như cảm nhận được sự sợ hãi của nó hơn.
Không nhẽ đây chính là một Cẩm Thạch còn non nót? Hắn không ngừng dùng tay nhấn nó, bóp nó. Cuối cùng hắn giơ hẳn kiếm lên cho nó một nhác, dùng Thiên Bích Kiếm đâm hẳn vào hạch tâm của cầu dịch thể.
Hắn giương Phong Thú phù kích hoạt phù thể, hòng mong phong ấn nó. Nếu phong ấn thành công, dù nó không phải Cẩm Thạch cũng có thể khẳng định đây là một loài quái vật nào đấy.
Đùng!
Ngoài dự liệu của hắn, khi quá trình phong ấn tiến hành được một nửa, phù quang đang nhiếp hút nguyên khí của cầu thể lại bỗng dưng nát vụn.
Dịch thể ụt ụt tung tóe khắp nền đất. Vết thương do Thiên Bích Kiếm gây ra đang dần hồi phục, cầu thể như đang cố gắng lăn về phía cự phần.
Vân Thăng làm sao để nó được toại nguyện? Hắn nhảy phóc lên tóm lấy nó, và lại làm thêm một nhác lên thân nó. Sau đó lại đưa một phù thể mới ra tiếp tục phong ấn.
Đùng!
Được một nữa, Phong Thú phù lại vỡ vụn !
Nguyên khí Phong Thú phù tiêu hao vô cùng, dù có dịch thể xanh từ Thần Vực, hắn cũng không dám phung phí thế.
Nhìn vết thương lại một lần nữa hồi phục và hai lần phong ấn thất bại. Hắn có thể rút ra kết luận những tổn thương trên thể xác của nó, hầu như không thật sự ảnh hưởng đến sinh mạng của nó. Nếu nó thật là loài sinh vật có sức mạnh tinh thần siêu cường như Cẩm Thạch. Nếu vậy hắn cần một phương án đả kích nó khác.
Ngoài công kích năng lượng nguyên khí và công kích thực tế, đối với năng lượng của không gian đa chiều, sự hiểu biết của hắn vẫn dừng lại trên mức thời đại Dương Quang, vẫn quá mơ hồ và huyền bí.
Dù trong quá trình thu nạp nguyên khí thiên địa tu luyện thường ngày, thỉnh thoảng hắn mới được tiếp xúc với vấn đề này, đối với nó hắn cũng vẫn chỉ biết áp dụng theo cách Cổ Thư tiền bối nói mà làm theo.
Bây giờ, theo kinh nghiệm xém mất mạng lúc trước, phương pháp duy nhất của hắn giờ là đi vào đường dẫn ngũ quang thập sắc lần trước, làm tổn thương đến ý thức bổn nguyên đối phương.
Tiền đề tất nhiên là hắn phải đảm bảo mình phải mạnh hơn nó, nếu không e rằng chính hắn sẽ rơi vào tay nó.
Sau khi suy nghĩ tới lui, dù hành động này quá ư mạo hiểm, nhưng có Cổ Thư trong tay. Theo kinh nghiệm lần trước, nhờ Cổ Thư đã cứu một mạng của hắn trong cuộc chiến nguy kịch tranh giành ý chí trong cự phần.
Nghĩ xong, hắn vẫn dùng đầu trùng Kim Giáp làm trung gian. Sau khi dùng Thiên Bích kiếm xuyên thẳng cầu dịch thể cấm vào vùng đất gần đầu Kim Giáp trùng.
Thứ năng lượng triệu tập cầu cứu của nó đã nhanh chóng từ đầu Kim Giáp trùng truyền đến Vân Thăng.
Ngoài ra, hắn còn lệnh một Thanh Giáp II bay quanh cự phần, cứ bay hai mươi vòng lại đến kéo Kim Giáp trùng đang làm trung gian đi nhằm cắt đứt mọi sự liên hệ tinh thần giữa hắn và cầu dịch thể.
Hắn đoán bản thân vẫn chưa đủ bản lĩnh tước đoạt “ý thức” của cầu dịch thể, nhưng chỉ cần nó ngưng hoạt trong chốc lát, hoặc yếu bớt đi cũng đủ hắn thừa cơ phong ấn nó.
Để phòng bất trắc, hắn vẫn cẩn thận dán một lá Băng Băng phù trên cầu.
Sau khi chuẩn bị đâu vào đó, hắn bắt đầu ép bức Kim Giáp trùng há to mồm, mệnh lệnh nó phải cắn vào cầu dịch thể. Ngược lại, quả cầu lúc này đang không ngừng ngăn cản Kim Giáp trùng thi hành lệnh.
Như lần trước, lệnh triêu tập đối kháng với lệnh phong ấn, lần này Vân Thăng đã có phần nhỉnh hơn!
Mắt thấy Kim Giáp trùng sắp nuốt chửng quả cầu, bỗng dưng đùng một tiếng, quả nhiên lại đi vào thông đạo ngũ quang thập sắc kỳ lạ.
Vừa vào thông đạo, hắn đã có thể khẳng định quả cầu này chính là Cẩm Thạch.
Sự đấu tranh ý thức triển khai trong chốc lát, bỗng dựng một luồng lực hút mạnh mẽ ập đến ý thức của hắn, chấn động cả không gian thông đạo.
Khác với sự bỡ ngỡ lần trước, có lẽ một phần Cẩm Thạch vừa trong trứng nước, ý thức nó thua xa Cẩm Thạch thành Kim Lăng. Hắn kinh ngạc phát hiện mình có thể cân sức với nó!
Hắn vừa thở phào, trong chớp mắt đầu hắn có vẻ có một số thử biến mất. Vừa ra sức, bao nhiêu thứ linh ta linh tinh không thuộc về hắn lại kỳ lạ xuất hiện trong đầu hắn.
Những thứ ấy, đấy là những tin tức không tài nào hiểu được, từng đường từng đường ống dẫn máu đỏ ngầu, màu sắc rực rỡ; các cự phần từ lớn đến nhỏ, các dịch thể màu sắc khác nhau không ngừng tràn về các hướng khác nhau…Các hình ảnh không đâu vào đâu cứ thế không ngừng xuyển suốt khắp các huyết quản.
Từng con xích giáp trùng được “sản xuất” ra, dịch thể không ngừng được sản sinh và hao mòn…hắn thấy người mình to dần ra, to dần ra rồi phát tán ra khắp mọi ngõ ngách trong khu dịch thể, không còn tông tích…
Pung!
Đang lúc gay cấn, Thanh Giáp trùng vừa bay vòng hai mươi vòng bỗng dưng xà xuống túm lấy Kim Giáp trùng. Động tác nhanh gọn lẹ! Đồng thời cũng giúp lôi hắn từ thông đạo ngũ quang thập sắc trở về hiện thực.
Cơ hội hiếm có, hắn lập tức tỉnh ra, đàn áp nhưng hình ảnh linh tinh trong đầu. Hắn nhanh rút Thiên Bích kiếm ra đâm vài chục lần, rồi rút Phong Thú phù, kích hoạt phù thể.
Phù quang chiếu khắp!
Hắn tập trung toàn bộ nguyên khí bổn thể duy trì Phong Thú phù. Quả cầu dịch thể thương tích đầy mình dưới sự công kích kết hợp giữa tinh thần và thể xác. Nó vẫn không ngừng vùng vẫy, lúc thành hình dài, lúc thành hình cầu, không ngừng biến thân.
Phong!
Phù tự to tướng cuối cùng đã chiếu trên không trung. Ánh hào quang tất hiện, trang trọng uy nghiêm.
Pháp tắc thành lập, phong ấn hoàn tất!
Lá phù phong ấn Cẩm Thạch biến thành một màu đỏ kỳ dị. Đây là hiện tượng chưa hề xảy ra bao giờ.
Hắn đại hỷ, nhanh chóng nắm chặt Phong Thú phù trong tay. Nguyên khí trong thể nội bỗng chốc tuôn trào, trống rỗng trong giây lát.
Vẫn chưa hết, khác với sự tiêu hao thể lực kịch liệt lúc phong ấn Kim Giáp trùng và Tử Viêm Ma Trùng, sau khi hút sạch năng lượng của hắn, nó vẫn không dừng lại, tiếp tục hút lấy năng lượng trong Xúc nguyên thể trong thể nội hắn. Hắn nhanh chóng cảm nhận thấy Xúc nguyên thể trong thể nội bắt đầu héo hon.
Hắn không khỏi hoảng hốt, hắn đã dùng liền ba lá Nhiếp Nguyên phù bổ sung nguyên khí, đồng thời muốn cắt đứt mọi liên hệ giữa bổn thể và Phong Thú phù. Có điều hắn phát hiện,dù cách gì cũng không thể cắt đứt!
Dùng có vứt nó ra khỏi Phong Thú phù cũng không ổn, nó giờ đã phong ấn chết trong cơ thể hắn.
Nếu cơ thể hắn trở thành “đường dẫn” vận chuyển nguyên khí, lượng lớn Nhiếp Nguyên phù bị tiêu hao biết thành bổn thể nguyên khí tiến vào Phong Thú phù. Chỉ cần dừng lại, cái cảm giác trống rỗng không chắc chắn và héo hon của cái chết sẽ lập tức ập lên toàn thân hắn.
Hắn như điên như dại nhanh chóng bổ sung năng lượng, lượng lớn Nhiếp Nguyên phù đã bị tiêu hao không nghĩ suy.
Hắn không dám dừng lại, nếu dừng có thể hắn sẽ chết!
Đừng nói Xúc nguyên thể trong thể nội, cả làn da trên tay hắn cũng bắt đầu nhăn nheo già nua, mái tóc rối bù dần xuất hiện màu hoa tiêu ngày càng nhiều…
Phong Thú phù màu đỏ của Cẩm Thạch trong lúc không đủ nguyên khí, nó nhường như dùng sinh mạng của hắn để thay thế.
Tim hắn đập mạnh, hắn dần cẩm nhận thấy sự nguy hiểm trong cuộc chiến giành ý thức. Có điều hoàn toàn không ngờ, sau khi phong ấn thành công mới thật sự là giờ phút đối đầu với hiểm nguy.
Nếu không nhờ ống dịch thể màu xanh, có lẽ giờ hắn chỉ còn một nhúm xương khô.
Hiển nhiên, dù Cẩm Thạch vẫn trong thời kỳ niên ấu, nhưng nó đã hoàn toàn vượt xa cảnh giới bọn quái vật trước mắt Vân Thăng.Ít nhất, Phong Thú phù tam giới dùng để phong ấn nó đã vượt cấp quá nhiều!
Ánh sáng yếu ớt trên không dần dần biến mất, Phong Thú phù đỏ vẫn như chiếc lỗ không đáy nhanh chóng tiêu hao năng lượng hắn. Từng cọng từng cọng tóc hắn dần chuyển sang màu bạc trắng, nếu không nhờ Xúc nguyên thể, e rằng đã thành một màu trắng già nua.
Lòng hắn rối bời, mắt thấy Nhiếp Nguyên phù sắp sử dụng hết. hắn đã bắt đầu phải dùng Nhiếp Nguyên phù tam giới làm trung gian hút năng lượng nguyên khí từ ống dịch màu xanh bổ sung thể lực…
Khi lượng Nhiếp Nguyên phù tiêu hao sạch sẽ, nguyên phù Nhiếp Nguyên tam giới càng ngày càng không thêm kịp nhu cầu của Phong Thú phù màu đỏ. Hắn nhanh chóng cảm thấy cơ thể của mình nhanh chóng suy lão!
Không đến một khắc, hắn vẫn gắng gượng. Hắn là người không bao giờ bỏ cuộc, dù có thành lão già, hắn vẫn phải cắn răng sống tiếp.
Khoảng nửa tiếng sau, tốc độ hút năng lượng của Phong Thú phù màu đỏ cũng dần chậm lại, phần nào cho hắn cơ hội thở phào.
Giờ đây, tóc hắn đã bạc phơ tung bay trước gió.
Tay hắn rung rung rút tấm gương nhỏ trong Vật Nạp phù, dựa vào ánh sáng cự phần, lo lắng từ từ hướng vào mặt bản thân…
“Ôi!”
“Khốn nạn!”
Hắn rủa lớn, vứt ngay mảnh gương đi. Đầu óc trống rỗng!
Hình dáng hắn trong gương xém tí cả hắn cũng không nhận ra. Đấy hoàn toàn là một lão già!
Sẫn sờ một lát,hắn hút liền một hơi vài điếu thuốc trong vỏ giáp Kim Giáp trùng. Hắn vẫn chưa cách gì chấp nhận sự thật này.
Lá Phong Thú phù màu đỏ dần dần dừng lại. Hắn lẳng lặng thử nghiệm, tạm thời đúng là có thể cách li sự liên kết với nó.
Nếu hắn một lần nữa bị cuốn vào cơn sóng hút năng lượng, hắn e sẽ còn lại nhún xương.
Lẳng lặng ngồi trong đêm vắng, hắn không khỏi cười khổ tâm. Lần này, đừng nói người thành Thôi Tuyết, cả Edgar chắc cũng không nhận ra hắn.
Giờ hắn đổi cái áo khác ngang nhiên vào thành Thôi Tuyết, cũng chỉ là một lão già xấu xí.
Cuối cùng, hắn chỉ còn biết trong chờ vào sự tu luyện Xúc nguyên thể. Hi vọng sau khi vượt mức Tam thiên nguyên cảnh giới, sẽ hồi phục được nguyên mạo.
/495
|